Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 636

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:26
Lượt xem: 2

Hai người vừa tận hưởng những bản nhạc du dương, vừa thưởng thức những món ngon, đôi lúc còn tán gẫu vài câu.

Hạ Hoà cứ trong lúc lơ đãng là lại bị khí chất tao nhã, quý phái của Dạ Thất khi ăn đồ Tây mê đắm, cứ như vậy Dạ Thất cũng trong lúc lơ đãng sẽ phát hiện ra, người con gái ngồi bên đối diện bàn ăn cứ đang ngắm nhìn mình.

Giống như cậu mới chính là miếng bít tết ngon miệng nhất vậy!

“Món bít tết đó không vừa miệng chị sao? Còn thất thần, nghĩ đi đâu vậy?!” Dạ Thất nhẹ nhàng buông d.a.o nĩa xuống, không tạo ra bất cứ động tĩnh nào, lấy giấy nhẹ nhàng lau miệng, nhất cử nhất động đều vô cùng thanh tao nho nhã, khí thế kiêu ngạo.

“Bít tết không ngon bằng cậu!” hạ Hoà cắt một miếng bít tết chiên không quá chín cũng không quá sống ra, đưa mắt nhìn cậu ngồi bên đối diện, không chút rụt rè mất cất tiếng trêu ghẹo.

Cún con thì vĩnh viễn không thể trưởng thành được, bị ghẹo đến tức giận lại không làm được gì. Cho nên, cô vẫn thường không chút kiêng nể gì mà trêu ghẹo cậu.

Hạ Hoà lại không biết, suy nghĩ của Dạ Thất trong lúc này, vậy thì chị đến ăn tôi đi!

Cậu cong miệng lên cười, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh cũng ánh lên ý cười, nhìn về người con gái không sợ sống c.h.ế.t ở đối diện, “Tiểu Hạ Tử, chị chỉ là đang khua môi múa mép mà thôi, bảo chị uống chút rượu chị cũng không dám!”

Tiểu Thất gia xấu xa có ý đồ muốn chơi chiêu khích tướng với cô.

“Hả? Cái gì mà tôi không dám chứ?” Hạ Hoà bỏ d.a.o nĩa xuống, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng, chiếc váy màu xanh biển với thiết kế xẻ sâu chữ V làm tôn lên khí chất lạnh lùng nho nhã cùng văn nghệ trí thức.

Cô khẽ cười, uống một ngụm nước chanh rồi cất tiếng, “Chị là muốn tốt cho cậu! Tránh lại làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của cậu nữa!”

Dạ Thất: “.........”

Chiêu khích tướng cũng không nhạy!

Sau đó cậu lại lấy lý do rằng chai rượu vang này rất mắc, hy vọng cô có thể giúp uống bớt một chút, kết quả, cô lại nói có thể đóng gói đem về, sau này cậu có thể chậm rãi mà uống!

Mãi đến cuối cùng, Dạ Thất cũng không thể lừa Hạ Hoà uống một ngụm rượu nào!

Sau khi nhân viên giúp hai người thanh toán, Dạ Thất lại hai tay đưa lên một chiếc hộp xách tay màu xanh biển cao cấp, chiếc hộp không lớn cũng không nhỏ, Dạ Thất đi đến bên cạnh Hạ Hoà, mở chiếc hộp ra.

Bên trong chiếc hộp là mười hai đóa hoa hồng Ecuador nằm yên lặng ở đó, mỗi một đóa đều vô cùng lớn, đủ loại hình dáng, màu sắc rực rỡ, còn có cả rễ cây, hoàn toàn không giống với những bó hoa thường được ôm trong tay, mỗi một bông đều được sắp xếp thẳng hàng, có hàng ba bông, có hàng bốn bông, trong không khí cũng còn vương lại chút hương hoa nhàn nhạt.

Hạ Hoà sửng sốt nhìn những đoá hoa hồng.

Sao đột nhiên cậu lại tặng hoa cho cô, sao lại như thế này? Hơn nữa, hôm nay còn là Thất Tịch, bọn họ cũng không phải là người yêu nữa!

Chẳng lẽ, tên nhóc thối này nghĩ thông rồi sao?

“Cầm lấy, cái này là nhà hàng tặng.” Dạ Thất lấy bó hoa từ trong hộp ra đưa cho cô mà nói.

!!!

Cô đã nói mà, sao cậu có thể thông suốt được?!

Trái tim Hạ Hoà mới giây trước còn đang treo lửng lơ, giây tiếp theo, liền nhân câu nói của cậu mà trở về chỗ cũ!

“Đáng tiếc, bó hoa này đẹp như vậy!” Hạ Hoà buồn bã nói, nhưng cô vẫn ôm lấy bó hoa trong lòng, còn được anh lịch sự dẫn đi, cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng.

Lễ Thất Tịch, trong không khí cũng thoang thoảng hương hoa, bậc thang bên ngoài nhà hàng có rất nhiều người trẻ tuổi. Lúc bị anh kéo xuống bậc thang, Hạ Hoà cảm giác được như có người đang chụp ảnh, nghĩ đến tai tiếng mấy ngày nay của hai người bọn họ, cô vội vàng muốn rút tay lại, nhưng cậu lại đan chặt mười ngón tay với cô.

“Thất cún con! Cậu muốn làm gì vậy?! Buông tay ra!” Một người qua đường nào đó lại tuỳ ý đăng ảnh chụp chung của hai người lên mạng, đến lúc đó cô lại nói không rõ nữa!

Dạ Thất cong khoé môi lên tạo thành nụ cười xấu xa, cũng không để tâm đến cô.

Hình ảnh cậu mỉm cười nắm lấy tay Hạ Hoà, trong tay Hạ Hoà còn ôm một đoá hồng đỏ, rõ ràng là đã bị rất nhiều người chụp được, đương nhiên, còn có cả phóng viên ẩn thân nữa!

Ghế lái cùng khoang sau của chiếc RV được ngăn cách với nhau bằng một vách ngăn, lúc xe gần đến khu chung cư, Hạ Hoà cầm micro lên, phân phó cho tài xế ở khoang trước:

“Bác tài, làm phiền vòng qua cửa Tây, tôi muốn đi siêu thị mua ít đồ.”

Tài xế lập tức đáp lại.

Tới cửa Tây, cũng chính là cửa vào trung tâm thương mại, Hạ Hoà định xuống xe, Dạ Thất liền nói muốn đi cùng.

“Cậu đừng đi theo tôi, tôi sao lại bị chụp được nữa! Tôi đến Watsons một chút, năm phút sau sẽ quay lại.” Hạ Hoà vội cất tiếng nói.

“Mua cái gì? Tôi mua giúp chị!” Dạ Thất vô cùng quan tâm mà nói.

Hạ Hoà ghé sát bên tai cậu, nhẹ giọng mà nói: “Băng vệ sinh.”

Cô cười tủm tỉm, cho rằng cậu sẽ không đi nữa, bởi vì trước kia cậu từng cùng cô đi mua, nhưng cả đoạn đường đều đỏ mặt.

“Chị tới cái đó rồi?” Dạ Thất chú ý đến điểm này, nhưng mà, cậu vẫn còn nhớ rõ kỳ sinh lý của cô, còn mấy ngày nữa mới đến. Trong điện điện thoại của cậu có phần mềm tính toán chu kỳ sinh lý, cho nên ghi nhớ rất chính xác.

“Ở nhà không chuẩn bị trước.” Hạ Hoà thấp giọng nói, cô đang định nói để hôm khác mua cũng được, kết quả cậu đã cất tiếng trước.

“Ồ! Năm phút, chờ tôi!”

Hạ Hoà ngây người, đợi tới khi cô hoàn hồn lại, thì cậu đã xuống xe rồi!

Cậu sẽ không lập tức gọi cho trợ lý của cậu, đi mua giúp cậu đó chứ?

Bởi vì, một người hèn như cậu, không thể nào mà không biết xấu hổ mà đi mua giúp cô!

Năm phút sau, người con trai lạnh lùng đeo kính râm bước lên xe, đặt chiếc túi cỡ lớn nhất của Watsons vào trong lòng cô, một túi thật lớn, bên trong toàn là băng vệ sinh, tất cả đều là nhãn hiệu cô thường dùng, ban ngày hay ban đêm đều có!

“Thật sự là tự cậu đi mua sao?” Hạ hào vừa lấy từng túi băng vệ sinh ra xem thử cậu có mua sai hay không, vừa đặt câu hỏi.

“Không thì sao? Nghi ngờ thành ý của tôi sao?” Dạ Thất hỏi lại, cậu đã tháo kính râm xuống rồi.

Gian sau của thùng xe giống như một phòng khách nhỏ, Hạ Hoà ngẩng đầu lên, cẩn thận mà đánh giá gương mặt tuấn tú của cậu, vậy mà lại không nhìn thấy chút đỏ mặt nào.

Hạ Hoà còn đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên tay tay lại sờ vào một chiếc hộp, liền mau chóng lấy ra.

Okamoto 003!!!

Hạ Hoà nhìn chiếc hộp bao cao su vô cùng thời thượng trong tay mình mà ngây người ra.

Thật ra ý của 003 chính là, đây là áo mưa được xưng tụng là mỏng nhất từ trước đến nay, độ dày chỉ có 003mm.

Cô nghiêng đầu, đưa mắt nhìn qua người ngồi bên cạnh, người đàn ông không nói tiếng nào, cả người tràn ngập khí chất lạnh lùng, tao nhã.

“Thất cún cao, sao lại như thế này?” Hạ Hoà nghiêng đầu, đưa mắt nhìn cậu mà hỏi.

Dạ Thất đưa tay nới lỏng cà vạt, ngón tay thon dài linh hoạt tháo nút áo trên cổ xuống, cậu thấp giọng mà nói: “Hôm nay siêu thị có chưa trình, mua đủ 200 tệ được tặng một hộp!”

“Vậy sao? Sao hôm nay Khuất gia lại hào phóng thế? Tặng hộp đắt như vậy?” Hạ Hoà tỏ vẻ nghi ngờ mà hỏi.

Dạ Thất xoay người lại nhìn vào cô, mặt không đỏ tim không đạp mà nói: “Có thể là vì tôi trông đẹp trai chăng?”

Hạ Hoà lại đưa chiếc hộp trong tay lên, vỗ nhẹ lên khuôn mặt thon gầy tuấn tú của cậu, “Chắc là như vậy rồi nhỉ? Dù sao cũng không thể là do tự thân Thất gia ngài không biết gì về thất tình lục dục đâu nhỉ?!”

Cô nguyện tin rằng đây là do Khuất gia chấp nhận lỗ vốn để đẩy mạnh tiêu thụ, tình nguyện tin rằng nhân viên thu ngân là bị sắc đẹp của cậu mê hoặc, tiện tay lấy ra tặng cậu, cũng không chịu tin là do cậu tự lấy!

Cầm hộp áo mưa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, Dạ Thất dùng một tay mà chống lên lưng ghế sofa, đôi mắt sáng trưng mà nhìn cô, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy được rõ ràng cảnh xuân ẩn hiện trong cổ áo chữ V xẻ sâu của cô, nơi cổ họng cảm thấy khô nóng, làm cho cậu cũng khó mà nhịn được.

Cậu lại nở nụ cười nhẹ mà hỏi: “Tiểu Hạ Hạ, chị dùng cái gì để khẳng định, Thất gia tôi không biết thất tình lục dục?”

Giọng nói của người đàn ông vừa có hơi khàn lại còn mang theo chút hấp dẫn, nhưng mà, cô lại không ý thức được cầm thú đã thức tỉnh, còn cố ý vươn người ra phía trước, đôi môi dường như tiến sát đến cánh môi của cậu, vừa ái muội lại khiêu khích mà nói: “Tiểu Thất gia, cậu biết thật sao?”

Lúc cô nói chuyện, hơi ấm phả lên cánh môi của anh, nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt của cậu, cuối cùng, đầu ngón tay chạm vào cánh môi cậu, nhẹ nhàng gõ lên mấy cái, cố ý trêu chọc cậu.

“A!” Anh đột nhiên há miệng ra, cắn lấy đầu ngón tay không ngoan ngoãn của cô, Hạ Hoà kinh ngạc mà kêu lên một tiếng, muốn rút về nhưng lại không được.

Bởi vì, cún con đang cắn ngón tay cô, không đau, chỉ có chút ấm nóng ngứa ngáy, lại còn có chút mê hoặc.

Nhìn thấy Dạ Thất từ trước đến giờ vẫn luôn theo hệ cấm dục trước mặt mình, cổ áo sơ mi mở rộng mấy nút, cà vạt buông thả, trong miệng lúc này còn đang ngậm ngón tay của cô, nhẹ nhàng mà gặm cắn.

Hạ Hoà không nhịn được mà động đậy yết hầu khô khan, lúc này, vậy mà cô lại cảm thấy thật gợi cảm c.h.ế.t người.

Trong gợi cảm đó, lại còn có chút cấm kỵ.

“Tiểu Thất, cậu cho rằng, thế này gọi là thất tình lục dục hay sao? Theo suy nghĩ của tôi, trong thật giống như chú cún con đang chơi đùa mà gặm ngón tay của tôi vậy, ngoan này, đừng phá nữa!” Cô chịu đựng cảm giác rục rịch, ngoe nguẩy trong trái tim, nở nụ cười mà nói, lại còn đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đen của cậu.

Răng cùng lưỡi của Dạ Thất đồng loạt dừng lại, khuôn miệng vẫn ngậm lấy ngón tay ngọc ngà của cô, đôi mắt ngày càng tối đi mà khoá chặt lên người cô, đôi mắt đó sâu không thấy đáy, giống như muốn nuốt chửng cô vào bên trong!

“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Không thừa nhận bản thân mình là cún con sao? Vậy cậu là gì chứ?” Cô không kiêng nể gì mà cất tiếng chế nhạo cậu.

Cún con cũng sẽ không thật sự cắn người.

Dạ Thất thả ngón tay ngọc ngà của cô ra, lấy từ trong túi áo vest ra chiếc khăn cùng màu với chiếc cà vạt của cậu, giúp cô lau nước bọt dính trên ngón tay.

“Tiểu Hạ Tử, tôi đã nói rồi, Thất gia tôi chính là chó săn!” Cậu vô cùng nghiêm túc mà nói.

Cô muốn tiếp tục lên tiếng châm chọc cậu, nhưng rồi lại cảm thấy, dù sao thì cậu cũng là con trai, cô cứ liên tục lấy chuyện này ra để đả kích cậu, thì cũng là một cách làm tổn thương lòng tự tôn của cậu, tuy rằng, tên hèn nhát này cũng chưa bao giờ biết được lòng tự tôn của đàn ông là gì!

“Ừm, là tôi đã hiểu lầm Tiểu Thất gia rồi, cậu là một chú chó săn hiền lành cùng vô hại nhất từ trước đến giờ!” Cô khéo léo mà nói.

Hiền lành cùng vô hại?

Ha ha

Dạ Thất hừ lạnh trong lòng một tiếng.

Cậu cũng không nói gì, chỉ nhìn thấy Hạ Hoà cười đến run rẩy tay chân!

Chiếc xe dừng lại, trên loa truyền đến giọng nói của tài xế, đã đến hầm xe bên dưới tòa nhà chung cư.

“Tiểu Thất, căn hộ ở gần bên kia của tôi đã có thể vào ở được từ lâu rồi, tôi quyết định đến khi nghỉ ngơi sẽ dọn qua bên đó, không thể tiếp tục ở với cậu nữa, nếu không mỗi ngày đều lên hotsearch với cậu, tôi sẽ mất luôn công việc cùng cuộc sống thôi!” Hạ Hoà ôm bó hồng đỏ kia trong người, vừa chờ thang máy vừa nói với cậu.

Hơn một năm trước, cô đã phải dọn đi rồi, kết quả là cái tên này lại lên mạng tra một đống thông tin cho cô xem rồi nói, tác hại của đồ trang trí không bay mùi trong hai năm, lại còn nói, nếu như cô ngại tiền thuê quá mắc, vậy thì cậu có thể giảm thêm cho cô một nửa.

Thất cún câu đối xử với cô rất tốt, chỉ duy nhất không có chút tình yêu nam nữ nào với cô!

Hỏi thử xem có tức không?!

“Ngày mai tôi sẽ ra lệnh cho toàn bộ truyền thông không chú ý đến chuyện của chúng ta nữa! Về chuyện này, chị có thể yên tâm được rồi!” Dạ Thất nghiêm túc mà nói.

Hai người cùng bước vào thang máy.

“Không được, vấn đề là, tôi cũng đã già đầu rồi, cũng nên tìm bạn trai thôi, bên phía bà cụ cũng thúc giục tôi đi xem mắt từ lâu rồi! Nếu như để bà biết được tôi sống chung một nhà với cậu suốt mấy năm, vậy thì không được hay lắm!” Cô cố ý kích thích cậu mà nói.

Đúng là bà cụ có từng giục, nhưng mà, từ trước đến nay cô vẫn luôn từ chối.

Trái tim cô, đã có nơi thuộc về từ lâu rồi.

Hạ Hoà đột nhiên cảm thấy không khí trong thang máy có hơi lạnh, lạnh đến mức làm cho hơi thở của cô cũng trở nên khó khăn, vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy sắc mặt của Dạ Thất đã đen đến cực độ!

Cậu là đang ghen đó sao?

Tuy rằng cậu không có tình cảm nam nữ với cô, nhưng mà, dục vọng chiếm hữu đối với cô lại mãnh liệt đến mức thành biến thái!

“Tiểu Thất, cậu ghen rồi sao? Sao cậu lại ghen chứ? A!” Hạ Hoà đang hỏi lại cậu, đột nhiên cậu quay sang nắm chặt lấy cánh tay của cô, có chút thô lỗ mà kéo cô ra khỏi thang máy, đi tới trước cửa nhà bọn họ.

Cậu nhanh chóng nhập mật mã vào mở cửa ra, sau đó lôi cô bước vào bên trong.

Vừa vào đến cửa, Dạ Thất đã đột ngột xoay người lại, gương mặt tối sầm đến đáng sợ, dọa cho Hạ Hoà phải liên tục lùi về sau, lưng áp lên cửa, đến khi dáng người cao lớn tiến gần đến trước mắt, một tay chống lên cánh cửa, áp sát cô lên cửa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-636.html.]

“Chị nói là chị phải đi xem mắt?” Dạ Thất đen mặt mà hỏi, trong giọng nói lại lộ ra chút uy hiếp.

“Cậu ghen rồi sao? Cậu ghen cái gì? Cậu cũng chỉ là chủ nhà của tôi thôi, ghen cái gì chứ?” Hạ Hoà cố ý kích thích cậu, sao cậu lại không hiểu được khái niệm bạn trai bạn gái này chứ?

Chuyện mà cả đứa ba tuổi cũng hiểu được, vậy mà cậu lại không hiểu!

“Tôi chỉ là chủ nhà của chị?” Dạ Thất hỏi lại, ngón tay năm lấy chiếc cằm xinh đẹp lại có hơi vểnh lên của cô.

Trong mắt Hạ Hoà, trông biểu cảm của cậu lại có hơi hung dữ.

“Tiểu Hạ Hạ, chẳng lẽ chị đã quên là sự trong sạch của tôi đã bị chị huỷ hoại rồi hay sao? Tất nhiên, sự trong sạch của chị cũng đã cho tôi! Chị đã bị tôi ăn hết hai lần rồi, vậy mà lại nói, tôi chỉ là chủ nhà của chị?” Dạ Thất liên tục chất vấn cô.

Đôi môi của hai người như dán vào nhau, Hạ Hoà không những không sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười, “Ý của cậu là, cậu là * của tôi sao?”

Dạ Thất ngây người ra một chút, cuối cùng cũng hiểu được ý cô muốn nói!

!!!

Cậu nghiến chặt hàm răng lại, sắc mặt cũng ngày càng tối đi.

“Hơn nữa là đã từng *, dù sao thì hai năm nay chúng ta cũng có làm với nhau đâu!” Cô cất tiếng nói, còn cố ý vuốt ve gương mặt tuấn tú của cậu.

“*, rất tốt, tôi rất thích từ này. Chi bằng, bây giờ chúng ta làm một hiệp luôn đi?” Cậu cất tiếng xấu xa.

Ngàn vạn lần Hạ Hoà cũng không ngờ tới, Thất cún con có thể nói ra được mấy lời như vậy, hơn nữa, thoạt nhìn trông cậu vô cùng tà mị, hệ như một tổng giám đốc bá đạo!

Bàn tay cô trượt xuống chỗ n.g.ự.c cậu, cách một lớp áo sơ mi mà vuốt ve cơ bắp đã cường tráng hơn so với trước kia, “Tiểu Thất, cậu là đang chọc cười tôi sao? Còn muốn làm nữa, cậu có trốn cũng không kịp đâu!”

Sau khi trêu chọc cậu một phen, cô liền đẩy cậu ra, “Đừng làm loạn nữa, tôi đi ngủ dưỡng nhan đây, phải bảo dưỡng cho thật tốt, để mấy hôm nữa đi xem mắt!”

DTV

Cô vừa nói, vừa tháo khuyên tay, bước đi về phòng của mình.

Rất nhanh đã đi vào phòng, cô đưa tay muốn kéo dây khóa ở sau lưng xuống, nhưng làm thế nào cũng không với tới được, lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa phòng bước vào, “Tiểu Thất, cậu đến đúng lúc lắm, giúp tôi kéo khoá lưng váy xuống đi!”

Đến tận trong hoàn cảnh như vậy, cậu thật sự vẫn cô cùng hiền lành và vô hại, rõ ràng là chỉ cần cô cởi váy ra, thì chỉ còn có miếng dán n.g.ự.c cùng quần đùi mà thôi, nhưng có như vậy cô cũng không sợ bị cậu ăn đậu hũ.

“Tiểu Thất, cậu nhanh lên đi, hay là thấy ngượng sao? Không sao cả, tôi không quay đầu lại, cậu không nhìn thấy, như vậy cũng sẽ không doạ cậu!” Cô nói tiếp, nhưng trong lòng làm thầm cười gượng một tiếng, mỗi lần cô mặc đồ ở nhà có hơi thoáng mát, tên nhóc thúi này cứ tỏ ra vẻ như vô cùng tủi thân.

Cảm giác được cậu đi đến phía sau, ngón tay cậu xoa nhẹ lên lưng cô, cách một lớp vải mỏng, nhẹ nhàng mà vỗ lên, nơi đầu ngón tay như có mang theo điện, đột nhiên, cậu đưa cánh tay ôm lấy eo cô, sau đó bên tai cô vang lên hơi thở nóng rực.

“Bảo tôi giúp chị cởi áo, không sợ tôi ăn luôn chị sao?” Giọng nói vô cùng có sức hút, chứa đựng đầy tràn hơi thở tình dục.

“Cậu ăn tôi? Tiểu Thất, cậu lại chọc……….”

Hạ Hoà còn chưa dứt lời, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trong mắt cô, bắt đầu xâm nhập vào cổ áo chữ V xẻ sâu của cô, ngay sau đó, nơi sườn cổ cũng truyền đến cảm giác ướt át, là đôi môi của cậu đang hôn lên cổ cô.

Bác tài xế Nhan: Năm 011 tôi đã bắt đầu lái xe (đánh chữ)!

Đột nhiên cậu lại diễn kịch bản gì vậy?!

Hơi thở của Hạ Hoà cứng lại, cô có hơi ngây ngốc, nhưng cũng không đến mức bị cậu doạ sợ, “Tiểu Thất, cậu làm gì vậy?”

Tiếng “xoẹt rét” cắt ngang lời nói của cô, mắt bên trái liếc nhìn về phía sau, chỉ nhìn thấy cậu đã kéo khoá chiếc váy từ cổ xuống bả vai!

Cậu vùi đầu vào gặm cắn bả vai cô!

Cảm giác đau đớn khẽ truyền đến, làm cho cô phải hít vào một hơi, “Tiểu Thất! Cậu lại cắn tôi nữa!”

Cho đến tận lúc này, Hạ Hoà vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần, cô còn tưởng rằng cậu vẫn sẽ giống như lần trước, đột nhiên cắn cô một cái, đùa giỡn một chút, là cắn thật, không liên quan đến tình yêu!

Cậu buông cô ra, đột nhiên xoay người cô lại, không chờ đến khi cô lên tiếng, Dạ Thất trong mắt cô vốn dĩ hèn nhát như bé thụ yếu đuối, lại hung hăng mà chặn môi cô lại!

Nụ hôn cuồng dã tràn đầy lửa nóng, càn quét bừa bãi khắp mọi nơi.

Cái này làm cho Hạ Hoà cũng ngây ngốc!

Cô quên mất phải đẩy cậu ra, nhưng cũng không muốn đáp lại, chỉ tuỳ ý mà để cậu hôn, bàn tay cậu mang theo sức lực to lớn mà bắt đầu làn càn trên người cô.

Nụ hôn của sói, sự giày vò.

Bị ép lùi về sau đến ngã xuống giường, cậu buông cô ra, đứng bên mép giường mà nhìn cô từ trên cao xuống, chiếc áo vest khoác ngoài sang trong cao quý đã bị cậu tiện tay ném đi!

Ngón tay thon dài mà thành thạo kéo cà vạt xuống, động tác đó vừa đẹp trai lại còn hoang dã, mà hoang dã nhất chính là đôi con ngươi đen đặc như hổ rình mồi của cậu, đang nhìn chằm chằm vào cô, đồng thời, chiếc đồng hồ điện tử sang trọng cũng bị cậu tiện tay vứt đại trên tủ đầu giường, giây tiếp theo liền cởi chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài ra.

Hạ Hoà chỉ còn cảm thấy Dạ Thất trước mắt như biến thành một người hoàn toàn khác!

Ôi mẹ ơi, trông cậu đúng thật là hung dữ!

Hoàn toàn không dính dáng gì đến “hung hăng” kia cả!

“Tiểu Thất, cậu, cậu làm sao vậy? Cậu, cậu đừng làm tôi sợ!” Bạn học Tiểu hạ Tử vốn có kỹ năng ghẹo trai vô địch, thật sự cảm thấy hèn nhát trong chốc lát, giọng nói run run, muốn bò dậy chạy trốn, chỉ là cô còn chưa kịp đứng lên, thì đã bị cậu đẩy ngược lại, cậu giống như một chú chó săn hung hăng, biến Hạ Hoà thành chú thỏ trắng mà vật ngã!

Cứu tôi với, cứu tôi với!

Thất cún con trúng tà rồi!

Trong lòng Hạ Hoà muốn c.h.ế.t mất thôi!

Cô chỉ ghẹo chơi cậu thôi mà, sao lại biến thành rước họa vào người rồi?!

năm phút gặm hôn, xé rách, cô cho rằng chỉ là cậu đang hù dọa cô mà thôi, nhưng khi nhìn thấy cậu ngậm một gói thiếc nhỏ trong miệng, xé mở nó ra, cô mới hoàn toàn hiểu được, cậu là đang muốn làm thật!”

“Tiểu Thất, cậu, cậu làm sao vậy?! Cậu, có phải cậu bị trúng tà rồi hay không?” Một chiếc váy thiết kế thuần thủ công đắt tiền sang trọng, đã bị cậu xé bỏ, hỗn loạn mà vắt trên người cô, cũng không che đậy được cái gì.

Người con trai vẫn không nói gì, thành thạo mà mặc áo mưa nhỏ vào, mấy năm nay, cậu vẫn luôn chờ đợi đến ngày này!

“Tiểu Hạ Tử, gia chỉ đang chứng minh, tôi thật sự là, chó săn!” Cuối cùng cậu cũng lên tiếng, còn là nghiến răng mà nói.

Ngay sau đó lập tức nhào lên phía trước, Hạ Hoà còn chưa kịp trả lời cậu thì đã hét lên một tiếng chói tai!

Cậu đã thành niên rồi, những thứ ràng buộc đạo đức nối tiếp nhau ẩn sâu trong lòng cậu, cũng tan biến với hư không.

Cô mạnh mẽ, cuồng dã, coi cô như một chú thỏ trắng mà chà đạp.

Một lần rồi lại một lần nữa, không biết thỏa mãn.

Trên chiếc giường lớn lộn xộn, chiếc điều hoà mỏng manh che khuất đi vị trí bên dưới n.g.ự.c của cô ấy, trên hai cánh tay cô đều có dấu bầm tím, cả ngực, rồi cổ, đều chứa đầy những vết dâu tây tím đỏ.

Mái tóc rối loạn bung ra, đôi môi đo đỏ vẫn còn sưng.

Cô dần dần tỉnh lại, ý thức cũng rõ ràng hơn, cảm giác đau đớn trên người cũng càng mãnh liệt.

Khó khăn mà xốc mí mắt nặng nề lên, hai mắt dán lên trần nhà mà ngây ngốc, ý thức dần được phục hồi, biểu cảm trên gương mặt cũng biến thành hoảng sợ.

Tối hôm qua, cún con đột nhiên hoá thân thành chó săn, phản công lại cô, kế tiếp đó thì đã bị ăn sẵn sẽ không còn miếng xương!

Tiểu Hạ Tử: Câu tiếp theo của một phút sung sướng khi ghẹo chồng là gì?

Bác tài xế Nhan: Bị ăn đến nỗi không thể bước xuống giường?

Dạ Thất mạnh mẽ cuồng dã của đêm qua, thật sự như một người hoàn toàn khác, so với dáng vẻ bé thụ yếu đuối hèn nhát của cậu bình thường!

Bây giờ ngẫm lại, cô thật sự nghi ngờ người đàn ông tối hôm qua không phải là cậu!

Cô còn đang thất thần, thì cánh cửa nhà vệ sinh trong phòng ngủ bị ai đó mở ra,Hạ Hoà sợ hãi tới mức ngồi bật dậy, nắm chặt lấy chắn, vừa hay nhìn thấy người con trai đang mở cửa, trần nửa thân trên, bên dưới mặc quần xà lỏn, trong miệng còn ngậm thêm điếu thuốc lá, thoạt nhìn trông vô cùng xấu xa cùng khí phách!

Cô như một chú thỏ trắng mà kinh ngạc, nhìn thấy cậu đến gần, liền không ngừng tránh mình về phía bên kia chiếc giường lớn.

Dáng vẻ hèn nhát này giống hệt như đêm đó Dạ Thất bị cô ăn sạch sẽ!

“Cậu, cậu không phải Tiểu Thất!” Giọng Hạ Hoà run run mà nói, dáng vẻ lại vô cùng đáng thương như sắp bật khóc.

Dạ Thất không nói gì, từng bước một mà đi về phía cô, khi bước đến đầu giường, cậu liền dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn.

“Cậu, cậu đừng đến đậy!” Hạ Hoà vừa nói vừa xích người đi, chỉ là đằng sau không còn đường lui nữa, cả người lập tức mất đi trọng lực, cô kêu lên một tiếng, cả người cùng điều hoà đều rơi xuống bên cạnh giường!

Cảnh tượng này, làm cho Dạ Thất cảm thấy thật buồn cười, cậu vội vàng đi vòng qua đuôi giường.

Hạ Hoà quỳ rạp trên mặt đất, cô còn muốn chạy, kết quả cả người lại bị cậu bế lên dễ như trở bàn tay, đặt lên giường, thân hình cường tráng của cậu lại ép xuống, là cô sợ hãi tới mức đánh đ.ấ.m túi bụi, làm cho cậu đành phải khống chế đôi bàn tay của cô lại.

“Tiểu Hạ Tử, sao bây giờ lại hèn thế này? Bản lĩnh đi ăn tôi lúc trước của em đâu hết rồi? Năng lực đi trêu chọc tôi ở đâu rồi? Hử?” Gương mặt tuấn tú lạnh lùng hiển hiện trước mặt cô, cậu thấp giọng cất tiếng hỏi.

Trong lời nói toàn là ý muốn trêu ghẹo cô.

Hạ Hoà trông cứ như sắp khóc, chắc chắn rằng người trước mặt chính là cậu, là Dạ Thất.

“Thất, Thất cún……..”

“Hử?” Cô còn chưa dứt lời, thì đã bị giọng điệu đáng sợ của cậu uy h.i.ế.p cho không dám nói nữa.

“Ngoan, gọi anh Thất đi!” Dạ Thất nở nụ cười nhẹ mà nói.

“Thất con âm* cậu! Họ Lục kia, cậu mau nói cho tôi biết, tối hôm qua cậu bị làm sao vậy?! Có phải là trúng tà rồi hay không?! Hay là cậu lén đi uống thuốc rồi?!” Hạ Hoà quyết định không hèn nhát nữa, tức giận mà cất tiếng quát.

Tiểu Hạ Tử đúng thật là đáng yêu quá đi!

“Tiểu Hạ Tử, chính em là bác sĩ, mà còn đi tin cái trúng tà đó sao? Uống thuốc? Em cảm thấy tôi có cần uống thuốc không? Uống thuốc vào rồi tôi có thể mạnh được như hôm qua nữa sao?” Cậu cười tủm tỉm mà nói, nụ cười vô cùng xấu xa.

Ý trên mặt chữ, cho dù có uống thuốc, cũng sẽ không mạnh được như cậu!

Tiểu Thất gia vô cùng tự tin đối với năng lực của mình trên phương diện nào đó!

Nhìn thấy gương mặt cô ửng đỏ, khắp n.g.ự.c cùng cổ đều là vết dâu tây, đôi mắt trắng đen ngập nước sợ hãi nhìn mình, cậu không nhịn được mà nuốt yết hầu, đầu lời khát nóng mà l.i.ế.m cánh môi.

“Rốt cuộc thì sao lại thành ra thế này?! Sao cậu lại đột nhiên, đột nhiên trở nên hung dữ như vậy?!” Hạ Hoà vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngốc, lúc cô cất tiếng gào thét, vẫn còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Trước kia cô chỉ cảm thấy cậu thuốc kiểu “Hung hăng, đáng yêu” kia, bây giờ thật sự là rất hung dữ!

“Hạ Hạ ngoan, bởi vì Tiểu Thất gia đây, thành niên rồi! Có thể tuỳ ý mà ăn em!” Cậu nói rồi lại đưa tay vén áo ngủ cô lên……..

!!!

Hạ Hoà bị câu nói của cậu làm cho kinh ngạc, chỉ là còn chưa kịp tỉnh táo lại, thì đã bị cậu hung hăng ăn mất!

Trước kia cậu hèn nhát bao nhiêu, thì bây giờ mạnh mẽ bấy nhiêu!

“Hic hic hic………Hu hu………” Bạn học Tiểu Hạ Tử một phút sung sướng khi ghẹo chồng bị bắt nạt đến rơi nước mắt, nắm tay không ngừng đánh lên lưng cậu.

Cậu lại nở nụ cười xấu xa, thương tiếc mà hôn lên đôi môi cô, “Tiểu Hạ Hạ ngoan, Tiểu Thất gia sẽ nhẹ nhàng một chút, ngoan, không khóc nữa…….Thật hộp Okamoto là tự tôi mua! Hoa hồng cũng là do tôi chuẩn bị sẵn mà tặng cho em!”

Hạ Hoà đang khóc lóc đột nhiên không còn tiếng động gì nữa: “..............”

Cạn lời mà nhìn cậu.

Thật lâu sau, cô mới tỉnh táo lại.

Cậu vô hại chỗ nào chứ?

Cậu rõ ràng là xấu xa đến mức người hay thần cũng phải tức giận!

Loading...