Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 633
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:34
Lượt xem: 0
Xung quanh sáng bóng đến mức có thể soi gương trong thang máy, chỉ có hai người họ, thân thể của Hạ Hòa không yên phận mà ngọ nguậy trong n.g.ự.c cậu, hai cánh cô vững vàng vòng lên cổ cậu, người không ngừng nhích lên, môi sắp áp vào cậu rồi.
Dạ Thất bị hành động thân mật đó dọa sợ đến mức hoảng hốt, vô thức lùi lại mấy bước, lưng dính lên tường, vừa định buồn phiền quở trách cô thì bờ môi lại cảm nhận được một hơi thở ấm áp.
Cậu cúi đầu, vừa vặn chống lại khuôn mặt của Hạ Hòa, gương mặt thanh thuần tự nhiên xinh đẹp, môi cô gần như là dán lên môi cậu, ánh mắt mê ly, trông như vẫn rất mệt.
Cô dính quá gần cậu, môi gần như dán lên môi cậu, lúc thở, hơi thở ấm áp phun lên cánh môi cậu, Dạ Thất chỉ cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, cũng không khó chịu, còn hơi mềm mại.
Cậu vô thức nuốt một ngụm nước bọt, đầu không ngừng ngửa ra sau, đã dựa sát vào tường rồi, không cách nào trốn được nữa.
Hạ Hòa lại không yên phận mà nhúc nhích, một cánh tay vòng lên cổ cậu, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lên viền môi rõ ràng xinh đẹp của cậu, cảm giác nhột nhột ngứa ngáy này khiến Dạ Thất không dám thở mạnh.
Không phải cô ấy rất mệt rồi sao?
Giờ thì đang làm gì vậy?!
Trong thang máy còn có camera đấy!
“Cậu ân cần với tôi như thế, sau này tôi tìm bạn trai thì phải làm sao đây…có thể tìm được người bạn trai nào ân cần hơn cậu không?”. Cô vừa vuốt ve môi cậu, trêu chọc cậu, vừa miễn cưỡng hỏi, đôi mắt đen trắng rõ ràng óng ánh nước nhìn thẳng vào cậu.
Cảm giác được cậu ôm, thật là tốt.
Nghe cô nói “tìm bạn trai”, Dạ Thất nhất thời thấy không thoải mái, cậu nào có biết đâu rằng Hạ Hòa đang ám chỉ, thậm chí là nhắc nhở cậu!
“Tiểu Hạ Tử, với con mắt nhìn người của cô, đừng lại tìm một người bạn trai cặn bã hơn Triệu Nghị Thần đấy!”. Cậu ác độc nói, ghét bỏ liếc cô một cái.
Người phụ nữ c.h.ế.t bầm này là cái kiểu đụng bờ tường còn không chịu quay đầu đây mà!
Vừa mới chia tay một người mà đã muốn tìm tiếp rồi!
Hạ Hòa: “…”
Lẽ ra cậu phải oai phong nói rằng “Đừng, cô không tìm được người bạn trai nào tốt như tôi đâu, dứt khoát để tôi làm bạn trai cô đi!!” mới đúng chứ?!
Kết quả…
“Thất Cẩu! Khép cái mồm quạ đen của cậu lại đi! Tôi nhất định sẽ tìm được một người bạn trai quan tâm tôi hơn cậu cho cậu xem! Tôi thấy con người của đàn anh Tiêu Nhiên rất tốt!”. Cô cố ý kích thích cậu.
Không có suy nghĩ kia đối với cô, lại còn tốt với cô như vậy, cậu là phật sống sao?!
“Tiểu Hạ Tử! Cô to gan quá nhỉ! Còn dám gọi tôi như vậy! Đàn của cô ấy, trông thì đạo mạo trang nghiêm đấy, nói không chừng là một ngụy quân tử!”. Cậu thở phì phì nói, một tay ôm cô, tay kia nhéo gò má cô.
Cửa thang máy mở ra, cậu ôm cô ra khỏi thang máy.
Vừa mới vào nhà, Hạ Hòa đã thở phì phò đi vào phòng mình.
Hình như bên hồ Đại Minh tức giận rồi!
Dạ Thất đột nhiên thấy căng thẳng!
“Bên hồ Đại Minh, cô không ăn cơm à?”. Cậu lên giọng gọi.
Hạ Hòa không để ý đến cậu tí nào, cô vào phòng mình, đóng cửa phòng lại cái rầm, cởi áo khoác, nằm úp sấp lên giường!
Rõ ràng đã hai mươi tuổi rồi, thế mà lại dốt đặc cán mai với chuyện yêu đương, lại đối xử tốt với cô rất tốt, 360 độ không có góc chết!
Mười phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiểu Hạ Tử! Mau ra ăn cơm! Hâm lại hết rồi!”
Cô nằm lì trên giường, tỉnh táo rồi cũng không để ý đến cậu, mà là cầm điện thoại di động lên lướt QQ.
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, cuối cùng, cậu nói muốn vào, cô vội vàng để điện thoại di động xuống, giả vờ như rất mệt mỏi.
“Tiểu Hạ Tử? Dậy ăn cơm!”. Cậu còn tưởng cô tức giận nữa chứ.
Hạ Hòa thở dài, lười biếng nói: “Mệt lắm, không muốn…trừ khi cậu đút cho tôi ăn…”
Kết quả, Dạ Thất thật sự không nói hai lời, lập tức bế cô lên đi tới phòng ăn.
Cá sạo hấp, sườn xào chua ngọt, tôm ba màu, còn có canh trứng rong biển.
Hạ Hòa ngồi trên đùi Dạ Thất, nhìn toàn là đồ ăn ngon, mày khẽ nhíu lại: “Cậu cũng chưa ăn, đúng không?”
Bởi vì…số đồ ăn này, trông như chưa có ai động vào.
Cô nhớ cậu chờ mình trong gió rét từ tám giờ đến mười giờ rưỡi, trong lòng lại không tức giận với cậu nổi nữa.
“Đúng vậy!”. Chờ cô tám giờ tan làm rồi về ăn cùng, kết quả chờ đến mười giờ rưỡi.
“Nếu đêm nay tôi tăng ca suốt đêm, cậu cũng vẫn chờ à?”. Cô nhẹ giọng hỏi.
Dạ Thất bĩu môi, không biết phải trả lời thế nào.
“Tiểu Thất, sao cậu lại có thể trung thành hơn cả “Hachiko” vậy hả?”. Hạ Hòa nhìn cậu, cảm động nói.
Dạ Thất: “…”
Hạ Hòa xuống khỏi đùi cậu, đi sang đối diện, nào có cam lòng để cậu đút cơm nữa, chính cậu còn chưa ăn: “Ông chủ Tiểu Thất, cậu đối xử tốt với tôi hư vậy, tôi sợ tôi không thể báo đáp được, sẽ lấy thân báo đáp mất!”
Cô nói xong rồi gặp một con tôm bóc vỏ đưa tới miệng cậu: “Ngài Tiểu Thất, nào, nô tì hầu hạ ngài! Mở miệng ra nào!”
“Tôi, tôi cũng không cần cô lấy thân báo đáp!”. Dạ Thất hơi sợ hãi nói, vừa mới mở miệng, Hạ Hòa đã rút đũa lại, căm hận tự ăn tôm.
Đã đến giờ thu hoạch đồ ăn, Dạ Thất trộm đồ của Hạ Hòa xong là vội vàng lên QQ của cô thu hoạch đồ ăn giúp cô, kết quả, vừa mới lên thì nhận được tin nhắn kết bạn.
Tin nhắn kết bạn: Muốn thoát kiếp cô đơn không?
Ảnh đại diện là tấm ảnh rất quen thuộc với cậu, nhìn kỹ mới nhận ra, cái ảnh này hình như là ảnh đại diện đôi với ảnh đại diện của Hạ Hòa.
“Người hiện đại, thật không biết xấu hổ!”. Dạ Thất xám mặt lại, tự mắng, không chút nghĩ ngợi đã bấm từ chối: Cút! Có bạn trai rồi!
Cái người này chắc không phải là con rùa biển kia chứ hả!?
Thấy cấp bậc QQ của đối phương đến một sao cũng không có, hình như là mới lập.
Nếu quả thật là con rùa biển kia, thế thì thật sự là ra vẻ đạo mạo rồi!
Dạ Thất tự tưởng tượng ra một cách rất kịch tính!
Hạ Hòa vừa tắm xong trở lại phòng ngủ, chợt nghe thấy tiếng thông báo của QQ vang lên, mở ra xem thì nhận được tin nhắn từ chối.
Cô cố ý tạo một nick mới, add mình vào, bởi vì nick chính của cô bình thường đều do Dạ Thất đăng nhập giúp cô, cô cố ý để cậu nhìn thấy, kích thích cậu.
Nhìn thấy tin nhắn từ chối như vậy, cô buồn cười.
Ngay sau đó, cô lại thấy ảnh đại diện nick chính của mình lại đổi thành Tử Vi trợn trắng mắt!
Cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng về ham muốn độc chiếm mãnh liệt của con ch.ó con này đối với cô!
Hạ Hòa dậy rất sớm, kết quả, Dạ Thất vẫn chưa dậy, rất khác với bình thường, sau khi được cô dạy dỗ là đừng có thức khuya chơi máy tính, cậu đã rất nghe lời mà không chơi nữa.
Cô đang định đi gõ cửa, cửa phòng khép hờ, bên trong vang lên tiếng của Dạ Thất.
“Cái đám nhóc quỷ này, bọn mày thả những người già yếu và con nít ra đi! Nhắm vào ông Tiểu Thất đây này!”
“Tao g.i.ế.c bọn mày cái đám súc sinh này!”
Cậu bé to xác vốn dĩ đang nằm, đột nhiên bật dậy, lớn tiếng rống.
Đầu cậu đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển, hình như vừa gặp ác mộng.
“Tiểu Thất! Cậu làm sao vậy?”. Hạ Hòa đi nhanh tới bên giường, ân cần hỏi.
Dạ Thất ngồi ở mép giường, không nói lời nào, ôm lấy cô, đầu dựa lên bụng cô, cậu mơ thấy kiếp trước lúc tự tử, lúc đó, cậu chỉ mới là một thiếu niên 15 tuổi…
“Hôm qua thức khuya xem phim tay không xé quỷ có đúng không?”. Hạ Hòa vuốt ve đầu cậu, dịu dàng hỏi.
Dạ Thất không nói gì, lúc hoàn hồn lại, nhìn thấy cơ thể trần truồng của mình đang ôm chặt bên hồ Đại Minh, cậu sợ hãi vội vã buông cô ra, cầm chăm bao bọc chính mình, nhích tới đầu giường, tỏ vẻ sợ bị cô làm gì mình vậy, khiến Hạ Hòa tức giận đến mức muốn quất cậu!
Cô cũng có phải tổng tài bá đạo chưa thỏa mãn dục vọng đâu mà làm gì cậu!
Thấy cậu tránh mình như vậy, thật là tổn thương lòng tự trọng!
Cô trợn trắng mắt, rồi ra ngoài nấu cơm.
Hạ Hòa đi rồi, Dạ Thất rút ra một điếu thuốc, một mình đắm chìm trong khói thuốc, trong đầu vẫn là hình ảnh trước khi c.h.ế.t ở kiếp trước, cậu bị đám quỷ sứ kia b.ắ.n chết…
Đối với cậu mà nói đó cũng không phải là ác mộng, con cái nhà họ Lục, từ nhỏ đến lớn đều thường xuyên nhìn thấy cảnh đánh giết, chúng đều là những kẻ m.á.u me! Ngay cả chị cậu là Lục Tiểu Vũ, con gái mà cũng làm quân nhân!
Nhưng người có trí nhớ ở kiếp trước như cậu, tương đương với một thiếu niên 15 tuổi xuyên không tới từ xã hội cũ, chưa từng chạm vào tay phụ nữ, lại thần kỳ bị Hạ Hòa ăn, còn ăn ác như vậy!
Mới đầu cậu cảm thấy xấu hổ, tránh cô như tránh rắn, dần dần, cậu lại không còn bài xích cô như vậy nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy làm một số chuyện thân mật với cô, trong lòng sẽ cảm thấy hơi sợ…
Hạ Hòa nấu đồ ăn sáng được một nửa thì Dạ Thất đi vào phòng bếp, làm với cô.
“Ngài chủ nhà, ba ngày tiếp theo tôi đều sẽ ăn ở bệnh viện, cậu không cần đón tôi, cũng không cần chờ cơm tôi đâu”. Lúc ăn cơm, Hạ Hòa nói với cậu.
Nhóm người bị thương này hầu hết đều được chuyển đến khoa chỉnh hình, nên rất bận rộn.
Dạ Thất gật đầu, rồi bảo cô đem theo cơm tiện lợi, đưa cô đi làm, cửa bệnh viện không tiện đỗ xe, cô mở cửa sẽ rồi xuống ngay, lần này không quên xách theo cơm tiện lợi.
Cậu vừa mới rời đi đã thấy Hạ Hòa mặc áo len màu trắng quàng khăn màu đỏ bị một người đàn ông gọi lại, chính là đàn anh của cô – Tiêu Nhiên!
Bọn họ vừa nói vừa cười!
Dạ Thất không khỏi nhớ lại những gì cô đã nói tối hôm qua, n.g.ự.c hơi nghẹn lại.
Nếu Tiểu Hạ Tử thật sự muốn qua lại với cái tên Tiêu Nhiên này thì phải làm sao bây giờ?!
Dạ Thất cảm thấy suy nghĩ của mình thật là kỳ lạ, trước đây, khi cậu xuất viện nhìn thấy cô và Triệu Nghị Thần ở cùng nhau, sau khi đoán ra Triệu Nghị Thần là bạn trai của cô, cậu cũng không cảm thấy gì cả, bây giờ thì cảm giác lại khác, chua chát lắm.
Cậu bị xe phía sau ấn còi thúc giục nên lái đi.
Lúc hai mẹ con Diệp Kiều vừa mới vào biệt thự thì Ưu Ưu vừa cầm trái táo trong tay gặm vừa chạy về phía Dạ Thất: “Tiểu Thất thúi! Ở nước T thì suốt ngày dính lấy thím, sau khi về nước là cũng không quan tâm thím nữa!”.
Ưu Ưu mặc áo lông dài, vẫn chưa lộ vẻ mang thai, trừng mắt nhìn Dạ Thất và nói.
“Ưu Ưu, đừng nói là cô, người làm mẹ tôi đây bây giờ cũng bị nó lạnh nhạt đây này! Người ta bây giờ, đi suốt đêm không về!”. Diệp Kiều chua xót nói.
“Tối hôm qua không về tứ hợp viện chắc?!”. Dạ Thất lập tức phản bác với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Đó là vì bạn gái của con không về!”. Diệp Kiều phản pháo lại.
“Bạn gái?! Tiểu Thất yêu rồi? Thảo nào!”. Ưu Ưu giật mình nói.
Chỉ thấy hai gò má của thằng nhóc thúi bỗng nhiên nổi lên hai đám mây hồng, cậu ảo não phản bác: “Không phải bạn gái! Đó là khách trọ của con! Không nói chuyện với hai người nữa, con đi tìm chú Đình!”
Còn xấu hổ nữa?!
Diệp Kiều trừng mắt nhìn bóng lưng của thằng nhóc thúi mà nghĩ, sau khi ngồi xuống, cô lại “bà tám” với Ưu Ưu về con trai.
Đường Thiếu Đình đang bận rộn nấu cơm cà ri gà mà vợ yêu muốn ăn ở trong phòng bếp, anh đã nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, thấy Dạ Thất đi vào, anh dùng ánh mắt mờ ám nhìn cậu, nói: “Tiểu Thất, thế nào, làm một lần lại muốn làm thêm nhiều lần nữa à? Vui quên cả trời đất rồi à?”
“Chú ý tránh thai! Sau khi thím Đình của con mang thai, chú Đình của con chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật là đau khổ!”. Đường Thiếu Đình lại nói.
Ban đầu Dạ Thất vẫn không hiểu rõ ý của chú Đình, nhưng nghe thấy câu sau thì cậu bừng tỉnh, tức giận nói: “Chú Đình! Chú nói bậy bạ cái gì đó?! Con và bên hồ Đại Minh chỉ là quan hệ chủ nhà và khách trọ thôi, không phải như chú nghĩ đâu!”
Đường Thiếu Đình đang xử lý thịt, sau khi nghe lời Dạ Thất nói, anh tức giận đến mức chặt con d.a.o phay sắc bén lên cái thớt gỗ cái “phặp”, dùng tạp dề lau tay, sau đó xoay người trừng mắt nhìn Dạ Thất.
Anh đưa tay muốn đánh cậu, Dạ Thất lập tức lùi lại: “Thím Đình! Mẹ! Chú Đình lại muốn đánh con!”
“Chú đây là đang đánh mày thay cha mày!”. Đường Thiếu Đình hung ác nói, tỏ vẻ hận sắt không thành thép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-633.html.]
Dạ Thất sợ đến mức vội vã chạy ra khỏi phòng bếp, ngay sau đó, cậu cầm áo khoác chạy ra ngoài ngay tức khắc!
Mấy người lớn bọn họ thật là phiền, chơi với Tiểu Hạ Tử vẫn vui hơn! Chẳng qua đã hai ngày cậu không thấy người phụ nữ xui xẻo này rồi!
Cậu gửi tin nhắn QQ cho cô, cô không hề đáp lại!
Sắp đến bữa trưa, cậu đến một nhà hàng khá tốt, gọi đồ ăn và đến 301.
Quả nhiên, cô đang bận rộn trong khu nội trú, cậu căn bản không thấy được cô, chỉ có thể đem thức ăn đến phòng nghỉ cho nhân viên y tế của khoa chỉnh hình, nhờ y tá nhắc nhở Hạ Hòa.
“Thế thì thật sự là bạn trai của bác sĩ Hạ à? Thật là đẹp trai!”
“Không phải chứ…bác sĩ Hạ lạnh lùng như thế mà cũng có bạn trai á?”. Y tá mới tới nhỏ giọng bàn tán.
Bên hồ Đại Minh lạnh lùng?
Dạ Thất vừa vào thang máy thì nghe tiếng bọn họ bàn tán, cậu cảm thấy thật khôi hài, thật muốn cho bọn họ nhìn xem cô trêu đùa cậu như thế nào quá!
Nhưng mà, trước đây bên hồ Đại Minh đúng là một người có tính tình lạnh nhạt!
Dạ Thất nằm liệt trên ghế salon, nhàm chán xem tivi, cậu cũng không phải bất tài vô cụng, nhiệm vụ nữ vương Kiều giao cho cậu, cậu đã hoàn thành từ sớm rồi. Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Hạ Hòa nói tăng ca, cậu nghĩ thầm, đêm nay cô ấy nên về rồi chứ nhỉ?
Cậu luôn chờ đợi tin tức của cô.
Nghe thấy tiếng báo tin nhắn, một giây trước cậu còn nằm liệt trên ghế, một giây sau đã kích động bật dậy!
Bên hồ Đại Minh: Tôi tăng ca xong rồi, 7 giờ tan làm!
DTV
Dạ Thất vội vàng trả lời: Cô muốn ăn gì? Tối nay chúng ta ra tiệm ăn đi!! Tôi sửa soạn một chút rồi đi đón cô!
Bên hồ Đại Minh: Ngài chủ nhà, thật ngại quá, đêm nay tôi ăn với đàn anh.
Một chậu nước lạnh dập tắt trái tim tung tăng của Dạ Thất!
Cậu đợi cô ba ngày, thế mà Tiểu Hạ Tử đáng c.h.ế.t lại muốn đi ăn với người khác!
Giận!
Dạ Thất nổi trận lôi đình, sau khi phẫn nộ trong phòng khách mười phút, cậu lại nhịn xuống, gửi tin nhắn qua: Mấy giờ về? Nhà hàng nào? Tôi đi đón cô! Tôi vừa nhận được điện thoại của mẹ tôi, đêm nay cũng có tiệc.
Chỉ chốc lát sau Hạ Hòa đã gửi tin nhắn tới: Chưa chọn được nhà hàng, không cần cậu đón đâu, đàn anh đưa tôi về.
Hahaha!
Nhìn thấy tin nhắn này, Dạ Thất cười nhạt.
Chín giờ rưỡi tối, Hạ Hòa và Tiêu Nhiên vừa đi vừa nói chuyện, về tới chung cư.
“Tiền thuê ở đây thế nào? Trông hoàn cảnh không tệ, cũng rất gần bệnh viện, gần đây anh cũng có dự định thuê nhà”. Hai người vào đại sảnh, Tiêu Nhiên vừa quan sát xung quanh vừa hỏi.
“Tiền thuê tầm năm nghìn đến sáu nghìn…”. Hạ Hòa đang trả lời thì thấy một người đứng lên từ ghế salon trong góc đại sảnh và đi tới.
Là “ngài chủ nhà” của cô!
“Tiểu Thất, không phải cậu có tiệc sao? Sao lại ngồi ở đây?”. Trông cậu không giống mới đi xã giao về, lúc đi dự tiệc, cậu đều mặc u phục.
“Quên thẻ ra vào! Không đi lên được!”. Dạ Thất thản nhiên nói, toàn thân toát ra khí lạnh, cậu đi về phía thang máy, đến cửa thang máy thì nhấn nút: “Tiểu Hạ! Cô không lên sao?”
Thấy cô vẫn đang đứng với Tiểu Nhiên, cậu lên giọng hỏi.
“Đàn anh, em lên trước đây, cảm ơn anh đêm nay đã đãi em! Ngày mai gặp!”. Hạ Hòa lịch sự chào Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên cười nói với cô: “Khách sáo với anh làm gì?! Năm đó anh ăn cơm của nhà em không ít! Tạm biệt!”
Còn ăn ở nhà cô!
Hạ Hòa vừa lùi lại vừa phất tay với anh, Tiêu Nhiên thấy bọn họ vào tháng máy thì mới xoay người rời đi.
“Ngài Tiểu Thất, ngài chờ ở đại sảnh bao lâu rồi? Sao không gọi bảo vệ?”. Hạ Hòa nhìn Dạ Thất không nói một lời nào, hỏi.
Cô không tin lời nói dối vụng về của cậu đâu!
“Tiểu Hạ Tử! Cô vi phạm nội quy!”. Ngài Tiểu Thất lạnh lùng nhìn cô: “Dám đưa đàn ông về!
Chó con tức giận rồi!
Hạ Hòa ngửa mặt lên nhìn Dạ Thất cao lớn với sắc mặt u ám, toàn thân tỏa ra khí lạnh, khóe miệng cô nở nụ cười.
“Ngài Tiểu Thất, tôi có đưa đàn ông về nhà đâu? Chỉ mới tới dưới sảnh thôi mà!”. Cô cười hỏi ngược lại, cậu đang ghen sao!?
Rõ ràng là ghen mà còn sĩ diện!
Dạ Thất bị cô cãi đến ngậm miệng, cũng càng nén giận hơn!
“Nếu tôi không ở dưới lầu chờ cô, chắc chắn cô đã dắt anh ta lên rồi!”. Sau khi sửng sốt mấy giây, cậu nghiến răng nói, trông vừa hung dữ vừa đáng yêu, như muốn cắn cô vậy đó!
Hạ Hòa đến gần cậu, dính lên người cậu: “Đúng vậy, tôi muốn dắt anh ấy lên cơ, nhưng mà, kết quả là, tôi có dắt anh ấy lên đâu, cậu có lý do gì mà nói tôi vi phạm nội quy?”
Cô lại còn thật sự muốn dắt con rùa biển kia lên kìa!
“Bên hồ Đại Minh! Tôi điều tra rồi, con rùa biển kia năm năm trước đã từng cưới vợ ở Mỹ, năm ngoái mới ly hôn! Cái người phụ nữ ngu xuẩn này, còn muốn bị lừa gạt nữa sao?! Sao trí nhớ của cô kém thế?!”. Dạ Thất xám mặt nói.
“Tiểu Thất! Cậu dựa vào đâu mà đi điều tra người ta? Đây là chuyện riêng tư của người khác, cậu tùy tiện điều tra thế à!”. Hạ Hòa nghiêm mặt hỏi lại.
Cô đang có ý trách cứ cậu sao?!
Cậu tốt bụng điều tra giúp cô một chút xem con rùa biển này có phải là phần tử xấu hay không, thế mà cô còn trách cậu?!
Cửa thang máy mở ra, Dạ Thất xám mặt lại, không nói lời nào, bước ra ngoài trước!
Hạ Hòa có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng cậu thật sự tức giận!
Cô vừa mới vào cửa đã thấy Dạ Thất cởi áo khoác ra, ném lên ghế salon, chứ không mắc trên móc áo ở huyền quan giống như bình thường cô yêu cầu!
Ngay sau đó, cậu rút ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, ngậm lên miệng, lấy bật lửa, châm lửa!
Bình thường cô cấm cậu hút thuốc trong phòng khách!
Sau đó cậu đến quầy bar, lấy một chai rượu vang đỏ từ giá rượu, miệng cậu ngậm thuốc lá, tay cầm chiếc khui rượu, thành thạo mở nút chai ra, đôi tay thon dài xinh đẹp kia lúc khui rượu trông vô cùng tao nhã và có khí chất.
Nhưng cậu lại ngậm thuốc lá, tỏ vẻ hơi chán chường, lại vô cùng đàn ông.
“Róc róc”, rượu vang được rót vào lọ đựng rượu hình cổ thiên nga.
Cậu muốn uống rượu!
Thấy Dạ Thất như vậy, Hạ Hòa thật sự như đang thấy một con ch.ó con nổi bão, dương oai gây rối để trút bỏ nỗi lòng ở trong phòng vậy!
Cô không bước tới mà về phòng mình.
Khóe mắt của Dạ Thất liếc về phía hình bóng đi vào phòng cho khách, cậu cũng về phòng mình, lấy máy tính xách tay ra, đăng nhập vào QQ của cô, rất nhanh, em gái chibi mập muốn c.h.ế.t kia chạy đến, còn chào hỏi cậu, sau đó nằm xuống với tư thế quý phi say rượu, trên đầu xuất hiện “bọt khí” muốn ăn bánh ngọt.
“Còn muốn ăn bánh ngọt?! Tiểu Hạ Tử! Cô đi bê gạch cho ông đây đi! Người phụ nữ c.h.ế.t bầm không biết điều!”. Dạ Thất cắn răng nói, ra quyết định hung ác, để em gái chibi – đại diện cho Hạ Hòa – đi bê gạch kiếm nguyên bảo!
Bình thường cậu có thể không đành lòng để nó làm việc, nhà trẻ cũng không đến, chỉ số đói bụng giảm xuống một chút là lập tức đút đồ ăn cho nó ngay!
Em gái chibi khóc huhu mà lê bước đi, cậu rót một ly rượu vang, ngửa đầu xuống xong, ngay sau đó lại rót tiếp một ly!
Lúc Hạ Hòa tắm rửa xong ra ngoài, chỉ thấy nơi quầy bả u ám, Dạ Thất mặc áo ba lỗ và áo sơ mi đang hút t.h.u.ố.c lá uống rượu, cậu ngồi trên ghế chân cao, một chân dài chống xuống đất, bên cạnh đặt một cái máy tính xách tay.
Cô mặc áo choàng tắm dày, đi tới đối diện quầy bar, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu cách một lớp khói lượn lờ, cô đưa tay tới miệng cậu, tịch thu điếu thuốc trong miệng cậu, vô cùng mạnh mẽ, bỏ vào gạt tàn thuốc!
“Bên hồ Đại Minh! Cô bớt quản tôi đi!”. Dạ Thất không vui nói, giọng nói lạnh lẽo.
Nói xong, cậu cầm ly chân dài, ngửa đầu định uống thì đã bị Hạ Hòa mạnh mẽ ngăn lại.
“Đừng uống nữa!”. Hạ Hòa đột nhiên lớn tiếng quát.
Dạ Thất vốn dĩ kiêu ngạo tức giận, bỗng hoảng sợ!
Cậu buông cái ly chân dài xuống, chớp mắt nhìn cô ở đối diện, lúc này cậu mới nhận ra, trên người cô chỉ mặc áo choàng tắm, tóc còn chưa khô hẳn, ướt nhẹp.
“Bên, bên hồ Đại Minh, tôi, tôi lấy máy sấy sấy tóc cho cô nhé!”. Dạ Thất nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Hạ Hòa, lắp bắp nói.
Nói xong cậu cũng hạ chân ghế xuống, đi tìm mấy sấy.
Cậu vừa mới đi, Hạ Hòa đã không kìm được mà nở nụ cười.
Chó con rốt cuộc cũng là chó con, nổi giận cũng không hơn mười phút!
Khóe miệng cô nở nụ cười hạnh phúc, cầm lấy chiếc ly chân dài, nhẹ nhàng lắc lư rượu vang trong ly.
Cô hầu như không uống rượu, lần trước uống rượu lại còn do tên khốn đó đặt bẫy, cũng không biết anh ta bỏ cho cô loại thuốc gì, chỉ biết rằng buổi tối hôm đó cô ă Dạ Thất hết lần này đến lần khác, nơi nào đó đau một tuần liền.
Rượu vang đã hết nửa chai, bình đựng rượu trống không, sau khi thưởng thức mùi rượu, cô chậm rãi rót rượu vào cổ họng.
Lúc Dạ Thất cầm máy sấy ra ngoài thì đã thấy Hạ Hòa nằm úp sấp trên quầy bar, đang ngửa đầu uống rượu, rượu trong chai chỉ còn lại chút xíu.
Cái người phụ nữ c.h.ế.t bầm không tim không phổi này!
Trong lòng cậu còn nén giận, nhưng mà, vẫn tìm thấy ổ điện, cắm máy sấy vào.
“Ngài Thất, ngài vẫn tức giận à?”. Người phụ nữ uống rượu xong, đôi môi đỏ tươi dị thường, ánh nước long lanh, ngửa mặt lên, hai gò má đỏ ửng, một tay vỗ lên n.g.ự.c cậu.
Dạ Thất không nói gì, định mở máy sấy lên.
“Tôi biết cậu tốt với tôi! Tôi biết cậu tốt với tôi mà! Đừng nóng giận nhé!”. Cô nói xong là nằm sấp trong n.g.ự.c cậu, cánh tay vững vàng ôm lấy eo cậu.
Có những lời này của cô, cậu nào có thể tức giận được nữa?!
“Thật ra, chuyện của đàn anh, không tính là bí mật riêng tư, tôi biết anh ấy đã kết hôn rồi, đã ly hôn rồi!”. Hạ Hòa lại nói: “Vừa rồi cố ý chọc giận cậu thôi!”
!!!
Nghe cô nói vậy, Dạ Thất lại tức giận, một tay giữ bả vai cô, đẩy cô ra khỏi n.g.ự.c mình, nghiêm mặt: “Đừng lộn xộn! Sấy tóc!”
Giọng điệu của cậu rất bá đạo.
Hạ Hòa đang định nói chuyện thì máy sấy vang lên, phát ra âm thanh rất lớn, gió ấm áp thổi tới, cậu vén mái tóc cô lên, nghiêm túc sấy.
Khát quá…
Hạ Hòa choáng đầu, đầu lưỡi phấn hồng l.i.ế.m cánh môi, xoay người, lại rót rượu uống.
“Bên hồ Đại Minh! Cô đừng lộn xộn nữa có được không?!”. Dạ Thất tức giận ói, thấy cô rót hết số rượu còn sót lại trong chai, sau đó, vô cùng hào sảng, uống một hơi cạn sạch như uống nước lã.
Cậu tiếp tục sấy tóc giúp cô, đang sấy, đột nhiên Hạ Hòa xoay người, cậu tức giận đến mức lập tức tắt máy sấy đi: “Bên hồ Đại Minh! Cô có thể đàng hoàng lại một chút được không?!”
Vì cô lộn xộn mà áo choàng tắm trượt xuống, một bên vai lồ lộ ra ngoài, mái tóc dài rối rung…
“Tiểu Thất…tôi khát!”. Cô nhìn cậu, mày khẽ nhíu, nói.
“Cô uống say à?!”. Thấy gò má cô càng đỏ hơn, Dạ Thất cau mày nói, không quá nửa chai rượu vang, cô đã say rồi, tửu lượng quá kém!
“Tôi đi rót nước cho cô!”. Cậu nói xong, còn chưa kịp xoay người thì đã bị cô quấn lấy, cô nhìn chằm chằm bờ môi khẽ mím của cậu, chiếc lưỡi hồng phấn còn không ngừng l.i.ế.m láp cánh môi đỏ hồng của mình.
“Tôi tìm được nước rồi!”. Ánh mắt cô mê ly, hai gò má ửng hồng, cười híp mắt nói.
“Hửm? Ưm…” Cậu còn đang nghi hoặc thì Hạ Hòa đã đột nhiên nhảy lên như con thỏ, nhào vào người cậu, đôi chân quấn lên hông cậu, ôm lấy cổ cậu, ngăn chặn môi cậu!
Dạ Thất bị cô nhào tới như vậy thì hoảng sợ lùi lại, sau lưng đụng phải tủ rượu ở quầy bar!
Bức tường nền của tủ tivi đối diện phản chiếu hình ảnh Hạ Hòa nhào vào người cậu, không ngừng hôn cậu!