Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 628
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:26
Lượt xem: 4
Lữ Mông nói xin lỗi với Hạ Hòa xong rồi rời khỏi phòng, sau đó, Triệu Nghị Thần giống như chó c.h.ế.t chủ, bị mọi người đuổi ra khỏi phòng, cái nhóm này, sau này e là sẽ không ai bằng lòng chơi với anh ta nữa.
“Hạ Hòa, em không nói, lúc trước bọn anh thật sự không biết tên khốn kiếp này ngoại tình!”. Cương Tử chủ động đi tới trước mặt Hạ Hòa, ngượng ngùng nói.
Hạ Hòa chỉ cười: “Cương Tử, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng xong rồi, bọn em về trước đây!”
Mục đích đến nay tối nay của cô đã đạt được, không cần ở lại nữa, Hạ Hòa nói xong thì khoác tay Dạ Thất định đi.
“Ấy ấy ấy, đừng mà! Nếu em đi thì có nghĩa là em tức giận với anh em! Mọi người hiếm khi tụ tập một lần, em còn có bạn trai mới, ở lại tụ tập đi!”. Cương Tử vội vàng ngăn lại.
“Hạ Hạ! Đến cũng đến rồi, ở lại chơi một chút đi, cậu xem, cậu thường xuyên bận rộn, làm gì có thời gian ra ngoài chơi?!”. Khả Khả bước tới, kéo tay cô và nói: “Hay là trọng sắc khinh bạn, vội vàng đi hẹn hò với bạn trai?”.
“Tiểu Thất, chúng ta ở lại chơi chút được không!?”. Dạ Thất do cô mời đến giúp đỡ, Hạ Hòa lo cậu sẽ không thích cái giới này, cho nên hỏi ý kiến cậu.
“Anh nghe lời em!”. Dạ Thất đáp lời không chút nghĩ ngợi, cậu nhớ là ở bên ngoài, Lục đại ma vương cái gì cũng nghe theo Diệp Kiều.
“Oa! Bạn trai ấm áp quá! Vừa rồi lúc che chở cậu cũng oai phong lắm!”
“Hạ Hạ, bạn trai cậu trông rất lạnh lùng, nhưng mà đối xử với cậu lại hoàn toàn khác biệt!”
Khả Khả và mấy cô gái khác ồn ào nói, ở trong mắt bọn, Dạ Thất trông rất lạnh lùng, nhưng tuyệt đối là một chú cún trung thành!
Hạ Hòa cười không nói, kéo Dạ Thất ngồi xuống ghế salon, những người khác cũng ngồi xuống, mọi người cùng nhau chúc mừng sinh nhật Cương Tử, hát bài chúc mừng sinh nhật, thổi nến gì gì đó.
Dạ Thất ở trước mặt người lạ trước nay đều lạnh lùng xa cách, đêm nay cũng không ngoại lệ, khi Hàn Húc nói chuyện với cậu, cậu đều tích chữ như vàng.
Không biết ai đã đề nghị chơi trò “sự thật hay mạo hiểm”, trên bàn đặt một bộ bài, mỗi người thuận tay rút một lá, ai rút được con số nhỏ nhất thì phải đứng lên chịu phạt, sự thật hay mạo hiểm, hai chọn một.
Đám nam thanh nữ tú này cũng rất hào hứng chơi trò này, nhất là câu hỏi sự thật, vô cùng kích thích.
Câu hỏi là: Nụ hôn đầu của bạn đã mất từ lúc nào? Hôm nay bạn mặc quần lót màu gì? Bạn có còn lần đầu tiên không?
Mỗi lần rút bài, trái tim của các cô gái đều đập “thình thịch” kinh hoàng, sợ bị hỏi, nhưng mà trong tất cả các cô gái, chỉ có Hạ Hòa là bình tĩnh nhất.
“Được rồi! Số hai!”
Tất cả lật bài ra, hướng lên trên, xem điểm của mỗi người.
“Hạ Hạ! Lần này Hạ Hạ nhỏ nhất! Haha, rốt cuộc cũng bắt được cậu!”. Khả Khả là một cô bạn “xấu xa”, thấy bạn thân bị bắt trúng thì trông hơi hả hê. Nhưng mà mấy người con gái bọn họ cũng đều bị hỏi rồi.
Hạ Hòa bình tĩnh đứng lên, có vết xe đổ, cô sẽ không ngu ngốc lựa chọn “sự thật”, cô chọn “mạo hiểm”, tình nguyện bị phạt.
“Tửu lượng của Hạ Hạ chúng ta là kém nhất, phạt em uống một ly bia!”. Cương Tử cất giọng nói.
“Uống bia thì chán lắm! Theo em thấy, phạt cô ấy và ngài Tiểu Thất hôn lưỡi mười phút!”. Hàn Húc tỏ vẻ tinh ranh, ồn ào nói.
Hạ Hòa: “…”
Dạ Thất: “…”
Ánh đèn mờ ảo, mọi người không phát hiện ra trên mặt Dạ Thất nổi lên hai đám mây hồng…
“Nói trước mới tính, Cương Tử nói uống bia trước, vậy thì uống!”. Hạ Hòa lên giọng nói, sau đó cầm cốc và chai bia lên, tự rót cho mình một ly, động tác hết sức thành thạo, nói xong là ngửa đầu định uống.
Lúc này, Dạ Thất đứng lên, cậu cầm ly bia trong tay Hạ Hòa: “Anh uống thay em!”.
Tiêu Đề: Dạ Thất hôn cô!
Dạ Thất nhớ rằng, chỉ cần có Lục đại ma vương ở trên bàn rượu thì đều là anh uống rượu thay Diệp Kiều.
Trong phòng, mọi người thấy Dạ Thất ngăn Hạ Hòa uống bia, còn muốn uống thay cô, tất cả đều ầm ĩ, nhất là các cô gái, một lần nữa bị hành động ấm áp của Dạ Thất làm rung động.
“Trời ơi, ngài Tiểu Thất thật biết thương người! Nếu uống thay, cũng không phải một ly đâu, ít nhất phải ba ly!”. Hàn Húc đứng lên, ồn ào nói.
Mặt Dạ Thất không chút cảm xúc.
“Mấy người bớt ồn ào đi, lát nữa Tiểu Thất còn phải lái xe đấy!”. Hạ Hòa nói, cô bưng chặt ly bia, nhưng sức tay của cô nào có so được với Dạ Thất, dĩ nhiên bị cậu giành lấy ly bia!
Dạ Thất ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch!
Tư thế uống bia thẳng thắn hào phóng, sau khi uống một ly, cậu cầm chai lên rót thêm ly nữa, tiếp tục uống một hơi cạn sạch…
Thấy Dạ Thất sảng khoái uống bia, không một câu chối từ, mọi người nháo nhào vỗ tay.
“Không hổ là con trai của ngài Kiêu, đàn ông đích thực!”. Hàn Húc vỗ tay nói.
Anh ta vừa nói xong, Hạ Hòa đột nhiên nhớ lại buổi sáng hôm đó, Dạ Thất uất ức siết chặt tấm chăn, nếu cho bọn họ thấy dáng vẻ của Dạ Thất trên giường thì e là bọn họ sẽ chê cười cậu là “đàn bà đích thực” quá!
“Em cười cái gì?”. Sau khi uống liền ba ly bia, Dạ Thất thấy Hạ Hòa đang cười, cậu nhẹ giọng hỏi.
“Hả? Không có gì, không có gì”. Hạ Hòa nhìn cậu, vội vàng nói.
Sao cậu cảm thấy “bên hồ Đại Minh” đang chế giễu cậu cái gì ấy nhỉ?!
“Được rồi được rồi, chúng ta chơi tiếp đi!”. Thọ tinh Cương Tử lại reo lên, mọi người ngồi xuống hết, xóc bài lần nữa, mỗi người rút một lá.
“Lần này chúng ta đổi đi, ai có số cao nhất thì sẽ phải chọn sự thật hay mạo hiểm!”. Cương Tử đề nghị.
Tất cả mọi người không có ý kiến gì!
Lúc lật bài, Dạ Thất có số cao nhất!
Mọi người hầu như đều bị trúng một lần, chỉ có cậu là chưa trúng, cơ hội đến rồi, mọi người hưng phấn vỗ tay ào ào.
Cương Tư nhìn ngài Tiểu Thất lạnh lùng xa cách, đúng là có hơi khiếp đảm, sợ sơ suất chọc giận cậu mất vui, nhưng Dạ Thất đã nguyện thua cuộc đứng lên.
“Ngài Tiểu Thất của chúng ta đúng là chính trực!”
Mặt Dạ Thất vẫn không chút cảm xúc, chỉ thản nhiên, kiệm lời nói: “Tôi chọn, mạo hiểm”.
Cậu vừa nói xong, các cô gái lại thất vọng.
“Còn định hỏi anh ấy là nụ hôn đầu có phải trao cho Hạ Hạ không nữa chứ!”
“Tôi càng muốn hỏi bọn họ đã ấy ấy chưa…”
Khả Khả và một cô gái khác nhỏ giọng thì thầm, lúc Hạ Hòa nghe thấy lời bọn họ nói thì tức giận trừng mắt nhìn bọn họ!
Cương Tử và Hàn Húc đang nhỏ giọng bàn xem phải phạt Dạ Thất thế nào, bọn họ rốt cuộc vẫn sợ đắc tội với cậu, dù sao cũng không quen cậu, hơn nữa, Dạ Thất trông rất lạnh lùng.
“Thế này đi, chúng tôi cũng không làm khó ngài Tiểu Thất, thế này, phạt ngài Tiểu Thất hôn lưỡi Hạ Hạ, ba phút!”. Sau khi bàn bạc xong, Cương Tử cười nói, tự cho là đã nhân nhượng ngài Tiểu Thất lắm rồi.
Họ thật sự không biết, Dạ Thất muốn g.i.ế.c anh ta luôn rồi!
Thế mà lại bảo cậu hôn bên hồ Đại Minh!
Cái đó mà gọi là không làm khó à?
Khí lạnh từ đâu tới thế nhỉ?!
Cương Tử run rẩy, tưởng Dạ Thất quăng ánh mắt lạnh lẽo tới, lại thấy mình suy nghĩ nhiều rồi!
Lúc này Hạ Hòa đứng lên, cầm lấy áo khoác: “Không làm loạn với mấy người nữa, sáng sớm tôi còn phải đi trực!”. Cô tỏ vẻ như mình rất bận rộn, phải đi gấp, giải nạn cho Dạ Thất.
“Hạ Hạ! Cậu không vui gì hết! Bạn bè trai gái, chơi trò chơi một tí thì làm sao? Quỷ hẹp hòi! Không đúng, lẽ nào hai người thật sự là giả sao?!”. Hàn Húc reo lên.
“Là mấy người chơi quá…”. Hai chữ “biến thái” của Hạ Hoa còn chưa nói thành lời thì khuôn mặt đã đột nhiên bị người ta ôm lấy, một khuôn mặt dễ nhìn khác đè xuống…!
Dạ Thất hôn cô!
Tiêu Đề: Lại có cảm giác bị cô chiếm của hời!
Môi cậu hơi lạnh và có một chút mùi bia, ép chặt lên môi cô, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở ấm áp va chạm vào nhau…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-628.html.]
Cô còn mở to hai mắt, rõ ràng nhìn thấy Dạ Thất nhắm hai mắt lại, lông mi của cậu rất dài và dày, còn dài hơn cả con gái.
“Hú!”. Thấy Dạ Thấy hôn Hạ Hòa, những người khác reo hò ầm ĩ.
“Ngài Tiểu Thất, ngài đang đùa tôi đấy à? Cái này mà gọi là hôn lưỡi à? Có biết hôn không thế?!”. Hàn Húc nhìn thấy Dạ Thất chỉ chạm môi Hạ Hòa thì vội vàng không sợ c.h.ế.t mà hét lên.
Đầu óc Dạ Thất trống rỗng, cậu cũng chẳng biết gì về chuyện nam nữ cả, chưa từng chủ động hôn bất cứ ai, chỉ dựa vào bản năng, cậu hơi thả lỏng môi của Hạ Hòa ra, vươn đầu lưỡi, l.i.ế.m trên cán môi mềm mại của cô, rồi chui vào, cạy hàm răng cô ra, thuận lợi xâm nhập vào miệng cô!
Lúc va chạm vào đầu lưỡi ấm áp của cô, Dạ Thất chỉ cảm thấy m.á.u huyết sôi trào, trong tích tắc, hai gò má nóng hổi, tim đập như sấm, cậu lại không khống chế được lưỡi của mình, không ngừng ôm lấy cô, m.á.u toàn thân cuồn cuộn dâng lên, hôn càng ngày càng sâu…
Hạ Hòa đã sớm bối rối rồi, đầu óc trống rỗng, nhưng phản ứng của cô cũng giống như cậu, tim đập như sấm, vô thức nhắm hai mắt lại, hơi thở thuộc về cậu bao vây lấy cô, hơi thở tràn ngập hormone.
Cô học y, cô hiểu chuyện gì xảy ra giữa nam và nữ.
DTV
Hormone đàn ông của cậu đang xảy ra phản ứng hóa học mãnh liệt với hormone phụ nữ của cô!
“Ba phút!”
“Ba phút!”
“Ba phút!”
Trong căn phòng lúc sáng lúc tối, một đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi vỗ tay ồn ào, nhìn đôi tình nhân của bọn họ hôn nhau mãnh liệt, hai người dường như càng ngày càng bước vào trạng thái, chỉ thấy hai cái đầu không ngừng trao đổi trái phải, môi lưỡi quấn quýt, bọn họ nhìn thôi mà cũng mặt đỏ tim đập!
Như thể đã một thế kỷ trôi qua, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng đếm ngược!
Cuối cùng mọi người hô “1”, Hạ Hòa mới tỉnh khỏi giấc mộng, vô thức lùi về sau một bước, Dạ Thất cũng mở hai mắt ra.
Hạ Hòa nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, làm như không sao hết mà nhìn mọi người: “Mấy người ồn ào thật đấy! Không chơi nữa, sáng mai tôi còn phải trực!”. Cô bình tĩnh nói, trái tim lại không ngừng ngược mà đập kinh hoàng.
Dạ Thất cũng vẫn còn hoảng hốt, thấy Hạ Hòa bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra, cậu lại có cảm giác bị cô chiếm của hời!
Hạ Hòa cầm áo khoác, đẩy Dạ Thất nhanh chóng ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, Dạ Thất đã tránh cô rất xa như tránh rắn, đồng thời liếc cô một cái: “Tôi uống giúp cô, là vì tôi là đàn ông! Vừa rồi hôn cô, là bất đắc dĩ bị ép, cô đừng suy nghĩ nhiều! Cái đám cháu chắt này!”
Lúc nói chuyện, cậu còn móc giấy ra, lau nước bọt trên khóe môi, vẻ mặt ảo não, mày nhíu lại.
Hạ Hòa bình tĩnh như thường, bình tĩnh y như ngày đó: “Tôi biết!”
Nhìn phản ứng của cô, sao cậu lại có cảm giác bị cô chiếm lợi thế nhỉ?! Tuy rằng là cậu chủ động hôn cô trước!
Dạ Thất ảo não đi đến cửa thang máy trước, chỉ chốc lát sau, hai người đã tới bãi đỗ xe, Dạ Thất muốn lái xe thì bị cô ngăn lại.
“Cậu uống rượu, không thể lái xe! Tôi lái cho!! Tôi có bằng lái!”
Dạ Thất ném chìa khóa cho cô, mình thì đi vòng qua ghế phụ, chui vào.
Triệu Nghị Thần trốn trong xe của mình, trơ mắt nhìn chiếc Maserati có giá trị mấy triệu kia nghênh ngang đi mất, anh ta cắn răng, nặng nề đánh lên tay lái!
“Có thể đừng hút thuốc nữa không?”. Hạ Hòa vững vàng lái xe, ngửi được mùi t.h.u.ố.c lá gay mũi, cô hạ cửa xe xuống, cau mày, không vui nói.
“Cô là gì của tôi mà quản tôi?”. Dạ Thất kiêu ngạo nói, trong lòng vẫn còn bực bội lắm.
Tiêu Đề: Bên hồ Đại Minh! Cô, cô làm gì thế?!
Cậu thấy, chỉ có vợ cậu mới có thể quản chuyện hút thuốc của cậu thôi, giống như Diệp Kiều quản Lục đại ma vương ấy.
“Thói quen nghề nghiệp, cậu hút của cậu đi!”. Hạ Hòa thản nhiên nói, tiếp tục vững vàng lái xe.
“Đương nhiên tôi hút của tôi rồi!”. Dạ Thất nói xong là rít mạnh một hơi thuốc, còn cố ý dựa sát vào ghế lái, nhả khói đặc lên mặt cô.
Hạ Hòa là bác sĩ tiêu chuẩn, có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, bị sặc ho khan vài tiếng, cau mày, nghiêm túc trừng mắt nhìn thằng nhóc to xác nghịch ngợm không chịu nổi bên ghế phụ, trên mặt cậu còn nở nụ cười xấu xa, hoàn toàn không giống lạnh lùng xa cách như ở trong phòng vừa rồi nữa!
Cô cũng không nói gì, tiếp tục nhìn thẳng lái xe.
Dạ Thất thấy cô lái xe mà không nói một lời, lòng không khỏi chùng xuống, lẽ nào cô thật sự bị cậu chọc tức sao!?
“Quỷ hẹp hòi! Không hút nữa không hút nữa! Bây giờ tôi cũng có phải bệnh nhân của cô đâu!”. Dạ Thất dập tắt tàn thuốc, vội vàng nói, hạ cửa sổ ghế phụ xuống tận cùng để làm tan hết khói thuốc trong xe.
“Cậu hút của cậu đi, tôi có nói gì đâu”. Hạ Hòa hơi khó hiểu, nhìn cậu một cái và nói.
Tóm lại là cô ta không tức giận?!
Nói đi thì cũng phải nói lại, vì sao cậu lại sợ cô tức giận chứ?!
Trúng tà rồi!
Cậu tức giận rút thêm một điếu nữa ngậm lên miệng, có vẻ ảo não, lại chậm chạp không châm lửa, sau khi vứt bỏ, cậu co người trên ghế: “Đưa tôi về đến nơi đến chốn, trong hướng dẫn có thiết lập vị trí, tôi ngủ một giấc, chưa tới nhà thì đừng quấy rầy tôi!”
Cậu bé to xác ngồi bên ghế phụ, ngửa người dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại, dung nhan khi ngủ yên tĩnh xinh đẹp, nhất là đôi lông mi, dài rậm đen thui.
Ánh mắt cô nhìn lên môi cậu, giữa răng môi dường như còn lưu lại mùi vị của cậu, cũng còn nhớ rõ cái cảm giác tim đập loạn xạ, m.á.u huyết sôi trào khi hôn…
Ngón tay trắng nõn với móng tay cắt tỉa gọn gàng của cô nhẹ nhàng xoa lên gò má cậu, lúc này, cậu bé đang ngủ đột nhiên mở hai mắt ra, cậu sợ đến mức ôm chặt cơ thể mình rúc ra đằng sau!
“Bên hồ Đại Minh! Cô, cô làm gì thế?!”. Dạ Thất tỏ vẻ sợ hãi như thể bị cô xâm phạm, kích động nói.
Thức dậy, thấy bên hồ Đại Minh dựa sát cậu như vậy, cậu có thể không nghĩ lung tung sao?!
Trong đầu cậu đều là dáng vẻ cô đẩy cậu ngã lên giường, hung mãnh xé rách quần áo của cậu đêm đó thôi, trái tim đang run rẩy đây này.
Hạ Hòa không lời nào để nói, cậu thật sự xem cô như “hồng thủy mãnh thú” (tức nước lũ và thú dữ, ví với tai họa ghê gớm) sao?!
Cô cầm một sợi tóc trong tay, nói: “Phát hiện trên mặt cậu có dính một sợi tóc của tôi, tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhặt giúp cậu!”
Cô bình tĩnh nói.
Dạ Thất: “…”
Cậu còn tưởng cô giống như đêm đó…
“Tiểu Thất, đến nhà cậu rồi! Đúng rồi, lần này cảm ơn cậu! Thật sự làm phiền cậu rồi!”. Hạ Hòa thành khẩn nhìn cậu và nói: “Tôi cũng về nhà đây, tạm biệt!”
Cô thật sự cảm kích cậu, tuy cậu có hơi kiêu ngạo và nghịch ngợm, nhưng mà lúc đóng vai bạn trai, cậu cũng rất ấm áp, cũng vô cùng trách nhiệm!
Dạ Thất bất giác xuống xe: “Bên hồ Đại Minh! Cô về nhà kiểu gì?!”
“Ra đường đón xe hoặc là đi tàu điện ngầm!”. Cô nói.
“Cô chờ tí, tôi bảo chú Hải đưa cô về, hoặc là cô lái xe tôi về! Cái ngõ này sâu lắm! Cô phải đi rất xa đấy!”. Dạ Thất nói.
“Không cần làm phiền! Tôi đã làm phiền cậu nhiều quá rồi!”. Hạ Hòa vội vàng nói: “Lúc nào tôi rảnh tôi sẽ mời cậu ăn cơm! Tạm biệt!”
“Bên hồ Đại Minh! Cô đứng lại đó cho tôi!”. Dạ Thất lớn tiếng ra lệnh, con ngõ này vừa sâu vừa dài, còn đen thui, cậu nào có thể để cô rời đi một mình!
Hạ Hòa cũng không quay đầu lại mà bước về phía trước, Dạ Thất đuổi theo kịp.
“Không phải cậu rất sợ tôi sao? Trốn còn không kịp mà?”. Thấy cậu đuổi theo, cô cười hỏi.
“Ai, ai sợ cô?! Tôi sợ cô cái gì? Trốn cô cái gì?!”. Dạ Thất tức giận phản bác.
“Sợ tôi ăn thịt cậu! Tôi còn nhớ rõ dáng vẻ uất ức của cậu sáng hôm đó đấy!”. Hạ Hòa không khỏi đùa cậu.
Bên hồ Đại Minh thế mà lại chế giễu cậu!
…
Ông nhỏ Thất: Hừ! Tiểu Nhan (tác giả), cô mau cho tôi phản công Tiểu Hạ Hạ đi chứ!
Tiểu Nhan: Nhìn cái tướng yếu đuối của cậu, có lẽ phải cho cậu uống thuốc mới được!
Ông nhỏ Thất: Cút!!!