Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 627

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:24
Lượt xem: 1

Thấy Hạ Hòa yên lặng thừa nhận mình ngu xuẩn, Dạ Thất bỗng nhiên nhớ đến buổi sáng hôm đó, khi cô đối mặt với tên khốn kia, trông cô cũng rất yên lặng, còn tát cho tên khốn kia một cái một cách xinh đẹp, cách nhìn của cậu về cô đã triệt để thay đổi thêm lần nữa.

Cũng không tàn nhẫn mà mắng cô nữa!

“Cô nói đi! Tôi đi trộm đồ ăn đã!”. Cậu nói một câu, dập tắt tàn thuốc, chơi máy tính.

“Tôi muốn cho mọi người trong nhóm biết là Triệu Nghị Thần quá trớn trước, cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta! Tôi sẽ lại đi tìm người phụ nữ kia, công ty của Triệu Nghị Thần sắp phá sản rồi, anh ta qua lại với người phụ nữ kia chẳng qua là vì tài nguyên của cô ta thôi, tôi không tin là cô ra nhịn nổi những chuyện này!”. Hạ Hòa lại nói.

Dạ Thất đang chờ thu hoạch dâu tây của cô, nghe vậy thì không nói gì.

“Lúc tụ tập, Triệu Nghị Thần chắc chắn sẽ trưng ra bộ mặt giả tạo trước mặt bạn bè, nói tôi phản bội anh ta. Nếu thuận lời, tôi hy vọng người phụ nữ kia lên sàn, thừa nhận bọn họ đã ở bên nhau từ lâu rồi!”. Hạ Hòa lại nói.

Dạ Thất thu hoạch dâu tây của Hạ Hòa trước tiên, đồng thời vội vàng bấm sang video: “Dâu tây của cô chín rồi, mau đi thu hoạch đi, đừng để bị người ta ăn trộm!”

Hạ Hòa không nói nổi, cũng đã ăn xong mì tôm: “Tôi chơi nông trại chính là để đồng nghiệp trộm”.

Dạ Thất lại tỏ vẻ phẫn hận và bất lực lần nữa: “Cô lập tức đi thu hoạch cho tôi! Sau này chỉ cho phép bị tôi trộm thôi!”

Anh ta thật là bá đạo!

“Cậu trộm đồ ăn xong rồi, sao lại không xóa tôi đi?”. Hạ Hòa vừa mở nông trại ra, vừa sâu xa nói.

Ai nói không xóa làm chó?

Dạ Thất: “…”

“Gâu gâu gâu!”. Bên ngoài vang lên tiếng sủa của Tia Chớp một cách vô cùng trùng hợp.

“Tôi còn tưởng cậu đang sủa chứ”. Hạ Hòa không khỏi đùa cậu.

Dạ Thất: “Bên hồ Đại Minh! Tạm biệt!”

Vì không thích làm chó, Dạ Thất oán hận nói.

“Đừng đừng đừng, giúp người thì phải giúp đến cùng, chuyện này vẫn chưa xong đâu, khi nào xong rồi, cậu xóa tôi đi cũng không muộn! Tôi thu hoạch dâu xong rồi, vụ tiếp theo vẫn là 20 phút sau. Nhưng mà, cậu nghỉ ngơi trước đi! Tôi cũng phải đọc sách!”. Hạ Hòa vội vàng “vuốt lông” cậu.

Cậu nghe cô nói vậy, sao lại có cảm giác như thể bị cô lợi dụng xong xuôi rồi là sẽ đá văng ấy nhỉ?

Trong video, cô cũng thật sự đi lấy sách.

“Cô chắc chắn, người phụ nữ đó sẽ đồng ý giúp cô chứ?”

“Không chắc”. Hạ Hòa vừa mở sách vừa nói.

“Cái loại khốn kiếp như bạn trai cô ấy mà, đánh một trận là ngoan ngay!”. Dạ Thất căm giận bất bình nói, ghét bỏ trừng mắt nhìn cô.

“Đánh người làm gì, tự tống mình vào đồn cảnh sát, vì cái loại cặn bã này, rất không đáng”.

“Cô cũng nghĩ thoáng thật!”

“Tôi tắt video đi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút”. Hạ Hòa nói xong là lập tức tắt video.

Người phụ nữ c.h.ế.t bầm!

Hai mươi phút sau.

Ông nhỏ Thất: Bên hồ Đại Minh, dâu tây của cô chín rồi, mau thu hoạch.

Hạ Hòa đang chăm chú đọc sách, nghe thấy tiếng thông báo thì xấu hổ.

Bên hồ Đại Minh: Sao còn chưa ngủ?

Ông nhỏ Thất: Sao cô chưa ngủ? Phụ nữ thức đêm sẽ xấu đấy!

Bên hồ Đại Minh: Tôi ngủ đủ giấc rồi. Bất cứ ai thức đêm thì cũng sẽ bị suy giảm hệ miễn dịch, tiếp theo tôi sẽ trông cây nào đó có thời gian thu hoạch dài hơn, sáng mai cậu hãy trộm, yên tâm ngủ đi!

Dạ Thất dùng chân bấm nút tắt máy, gọn gàng dứt khoát.

Về giường nằm không được bao lâu, cậu lại vô thức cầm điện thoại di động lên, mở ra, bên hồ Đại Minh vẫn còn online.

Cậu gõ tin nhắn mấy lần, muốn gửi đi, kết quả lại xóa, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng cảm thấy mình như bị thần kinh, tức giận đến mức tắt máy!

Tránh cô ta còn không kịp đây, dây dưa với cô ta làm cái gì?!

Đêm nay, không biết đến bao lâu cậu mới ngủ.

Chiều thứ sáu, sát giờ tan tầm, Diệp Kiều tắt máy tính, nhẹ chân nhẹ tay đi tới phía sau Dạ Thất, khom người, muốn xem thử rốt cuộc cậu đang chơi cái gì trong điện thoại di động mà say mê thế, kết quả, là màn hình chính!

“Diệp Kiều! Mẹ làm cái gì thế?! Dọa c.h.ế.t người ta!”. Dạ Thất phát hiện Diệp Kiều không biết đã tới phía sau mình từ lúc nào, tức giận nói.

“Con đang làm gì thế?! Cả ngày hôm nay cứ thấy con ôm điện thoại suốt!”. Diệp Kiều đứng thẳng dậy, chọt ngón tay vào đầu cậu, dạy bảo: “Buổi tối liên hoan với mấy bà dì của con, đi cùng mẹ không?”

Nữ vương Kiều nói xong thì đi tới bên cạnh móc quần áo, xoay người phát hiện Dạ Thất vẫn đang chơi điện thoại, nếu là trước đây thì cậu đã sớm ân cần bước tới lấy áo khoác, khoác lên cho cô rồi!

“Buổi tối con có việc! Không đi được!”. Dạ Thất cau mày nói, “bên hồ Đại Minh” đáng ghét vẫn chưa trả lời cậu!

Rõ ràng bảo hôm nay trực buổi sáng, vẫn đang ngủ bù à?

Diệp Kiều nhướn mày: “Con thì có thể có việc gì? Chơi game với Lục Tiểu Vũ à? Tiểu Thất, bây giờ con là người lớn rồi, đừng suốt ngày chơi chung với mấy đứa nhóc thúi đó nữa, đi cùng mẹ nhiều một chút, tương lai con còn phải tiếp quản Dạ thị đấy!”

Dạ Thất đứng lên, đi tới móc áo, cầm lấy áo khoác của nữ vương Kiều, khoác lên cho cô, còn ân cần vén mái tóc dài của cô ra khỏi cổ áo.

“Đều lại bên hồ Đại Minh cả! Bảo con đêm nay giúp cô ta lần cuối cùng, dạy dỗ tên trạn trai khốn nạn của cô ta!”. Cậu tỏ vẻ rất không tình nguyện: “Con mẹ nó con ghét thằng đàn ông kia, không nhìn nổi, nên mới giúp cô ta!”

Cho nên, cậu vẫn luôn chờ tin nhắn của Hạ Hòa?

Sao cô lại cảm thấy, thằng nhóc thúi này cũng không ghét Hạ Hòa như cậu nói nhỉ?!

“Ài, cô bé Hạ Hòa kia cũng khổ quá!”. Diệp Kiều liếc nhìn con trai, nói.

Dạ Thất không mắng Hạ Hòa trước mặt mẹ, cậu không nói gì, cúi đầu đúng lúc nhìn thấy một tin nhắn.

Là Hạ Hòa gửi tới, cô nói cô đang ở tòa nhà Thương mại Quốc tế tìm người phụ nữ kia.

Tòa nhà Thương mại Quốc tế, ở gần chỗ cậu.

Cậu lập tức hỏi tầng cụ thể của cô, cậu qua đó gặp cô.

“Mẹ, cho con mượn xe đi!”. Dạ Thất gửi tin nhắn xong thì nhìn Diệp Kiều và nói.

Trong phòng làm việc của Diệp Kiều có một cái tủ kính, trong tủ đều là chìa khóa xe sang, cô là phụ nữ mà còn yêu xe hơn đàn ông, quan trọng là, những chiếc xe này không phải do cô tự bỏ tiền ra mua, mà đều do đồng chí Đỗ Quân tặng.

“Tự chọn đi!”. Diệp Kiều hào phóng nói, cô vô cùng ủng hộ việc giả vờ của con trai.

“Con chọn xiên cá!”. Dạ Thất nhìn một loạt chìa khóa xe xếp hàng, cầm lấy một cái và nói.

Cậu biết, chiếc xe này là quý nhất. Cậu phải giúp “bên hồ Đại Minh” nhặt lại mặt mũi trước mặt tên khốn đó mới được.

Diệp Kiều: “…”

DTV

Thằng nhóc thúi này gọi logo của xe Maserati là xiên cá, thật ra nó gọi là cây đinh ba!

Người phụ nữ qua lại với Triệu Nghị Thần tên là Lữ Mông, giám đốc của một công ty quan hệ công chúng, là người tinh ranh.

Hạ Hòa còn phải thông qua quan hệ thân thích mới có thể tìm được cô ta lần nữa, đồng thời có cơ hội nói mấy câu với cô ta.

Người phụ nữ có mái tóc dài thẳng buông xõa, mặc đồ công sở tinh xảo, khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nhìn Hạ Hòa – kẻ vẫn còn là cô bé trong mắt cô ta.

“Cô bé, nói thật với cô, tôi đã sớm biết quan hệ giữa cô và Triệu Nghị Thần rồi, anh ta nói, sở dĩ không chia tay với cô là vì cô vẫn còn giá trị lợi dụng! Chuyện cô bị anh ta đưa lên giường của khách hàng, chúng tôi đều biết! Đừng ngốc, tôi không có bất cứ nhu cầu hay là nghĩa vụ nào để giúp cô vạch trần anh ta! Anh ta vốn dĩ chẳng lừa gạt cái gì từ tôi cả, tôi cũng chỉ vui đùa với anh ta một chút mà thôi! Không giống như các cô gái nhỏ như cô, đều chạy đi kết hôn!”. Người phụ nữ nhìn Hạ Hòa, châm chọc nói với cô.

Tiêu Đề: Sự trong sạch của ông nhỏ Thất đây đều bị cô hủy hoại cả rồi!

Hạ Hòa không biết mình ra khỏi văn phòng như thế nào, trong đầu đều là những lời châm chọc của Lữ Mông đối với cô, như một cái tát đánh thẳng vào mặt cô! Cô tìm đến nhờ cô ta đứng ra vạch trần Triệu Nghị Thần, đúng là tự rước lấy nhục!

Có lẽ là mấy năm nay cô chỉ lo học tập, không quá hiểu chuyện đối nhân xử thế và sự phức tạp của con người!

Cô thế mà lại khờ dại cho rằng Lữ Mông sẽ giúp cô vạch trần bộ mặt thật của Triệu Nghị Thần, thật sự không biết, người ta và Triệu Nghị Thần cùng xem cô như trò khỉ thôi!

Giờ này là giờ cao điểm tan tầm, nhân viên ùa ra từ thang máy như ong vỡ tổ, trong đám đông, Dạ Thất liếc mắt một cái đã nhận ra Hạ Hòa trong vẻ mặt đờ đẫn, cô giống như người mất hồn, bị đám người xông tới, nước chảy bèo trôi.

Trong đám đông, anh chàng đẹp trai cao ráo, mặt không chút biểu cảm, khí chất lạnh lùng xa cách, xuyên qua đám người, đi tới bên cạnh cô gái mất hồn mất vía, kéo cô đến bên tường.

Hạ Hòa hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ưa nhìn của Dạ Thất.

“Dạ Thất, tôi đúng là đồ ngốc!”. Cô nhìn anh, nghiêm túc tự mắng mình.

Dạ Thất nhướn mày, nghĩ thầm, cô tìm người phụ nữ kia chắc chắn là nếm mùi thất bại rồi.

Cậu không nói gì mà kéo cô đến lối thoát hiểm, đi thang bộ xuống tầng B1, xe cậu đang ở đó.

Dọc theo đường đi, Hạ Hòa nói về kết quả nói chuyện giữa cô và Lữ Mông.

“Dạ Thất, cảm ơn cậu, không cần thiết phải đến Cashbox nữa, cậu làm việc cậu đi, tôi về bệnh viện”. Hạ Hòa nhìn cậu, nghiêm túc nói, sau đó định đi, lại bị Da Thất kéo lại!

Vẻ mặt cậu không vui: “Đã nói đi rồi lại không đi nữa, cô thế này gọi là lâm trận bỏ chạy! Đêm nay phải đi, cùng lắm thì tôi đánh thằng cháu kia một trận! Bên hồ Đại Minh, cô có thể nào đừng tỏ ra xui xẻo nữa được không?!”

“Tôi còn chưa đủ xui xẻo sao?”. Hạ Hòa phản bác lại.

“Tôi còn xui hơn đây này! Sự trong sạch của ông nhỏ Thất đây đều bị cô hủy hoại cả rồi!”. Dạ Thất tức giận nói.

“Sự trong sạch của cậu là trong sạch, chứ sự trong sạch của tôi không phải là trong sạch à?”. Hạ Hòa không khỏi cãi lại cậu.

Sau đó, hai người đồng thời im lặng, mỗi người đều mất tự nhiên đỏ mặt.

“Triệu Nghị Thần, cô bé của anh còn muốn em đứng ra vạch trần anh đấy, đúng là ngây thơ, anh cũng thiếu đạo đức thật…”.

Lúc này, Lữ Mông vừa vặn đi về phía xe mình, cô ta đeo tai nghe, đang nói chuyện điện thoại với Triệu Nghị Thần, còn chưa dứt lời thì bỗng dừng lại bởi cảnh tượng cách đó không xa.

Bên cạnh chiếc Maserati màu xanh ngọc có trị giá mấy triệu là một anh chàng đẹp trai mặc chiếc áo khoác mới nhất quý, cậu đang mở cửa xe, cô gái ngồi vào ghế phụ, cậu đóng sầm cửa xe lại, sau đó đi vòng qua ghế lái…

Lữ Mông chưa kịp trả lời câu hỏi của Triệu Nghị Thần thì đã quay đầu nhìn trợ lý sau lưng: “Người đàn ông kia, là ai? Sao tôi lại cảm thấy quen mắt thế nhỉ?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-627.html.]

“Giám đốc Lữ, đó là con trai của nữ vương Kiều! Thật là đẹp trai! Còn có bạn gái rồi!”. Trợ lý đáp.

Nữ vương Kiều, trong cả khu trung tâm kinh tế thành phố J này, ai mà không biết, ai mà không hiểu?!

“Em yêu, em vẫn còn đó chứ? Anh đã nói với em rồi, đừng…”. Triệu Nghị Thần vẫn đang nói chuyện với Lữ Mông, ngay khi anh ta vừa hỏi câu này, Lữ Mông đã cúp máy!

Hạ Hòa ngày hôm nay ăn mặc tỉ mỉ một phen, lại bị Dạ Thất chê, nói cô giống như một oán phụ bị người ta vứt bỏ tại quê nhà, thế mà lại đưa cô đi mua một bộ đồ mới, cậu muốn cà thẻ lại bị Hạ Hòa ngăn lại, móc thẻ của mình ra, nhìn thấy biên lai, Hạ Hòa cảm giác lòng mình đang rỉ máu.

Tuy từ nhỏ đến lớn cô đều là con nhà giàu, nhưng sau khi cha qua đời, cô đã nuôi thói quen nhịn ăn nhịn xài.

Ngay sao đó, cô còn bị Dạ Thất kéo đi tạo hình, thợ trang điểm đó là “ngự dụng*” cả nữ vương Kiều mẹ cậu.

(*) Ngự dụng: đồ dùng của vua.

Buổi tối, bảy giờ rưỡi, trong phòng lớn của quán karaoke, có một nhóm con em của các cán bộ cao cấp thuộc thế hệ sau 80 đang tụ tập.

Triệu Nghị Thần gục đầu ủ rũ, tỏ vẻ mình bị người ta vứt bỏ, ngồi trên ghế sofa phiền muộn uống rượu.

“Người anh em, đừng uống nữa, lát nữa mấy anh sẽ xử lý thằng nhóc kia một trận, xả giận giúp cậu!”. Thọ tinh Cương Tử bước tới, vỗ vai anh ta và nói.

“Đúng đấy, thằng nhóc vô liêm sỉ đột nhiên lòi từ đâu ra, dám cướp người phụ nữ của anh Triệu chúng ta!”. Một người đàn ông khác cầm chai bia trong tay và nói.

Trên ghế salon bên cạnh có một nhóm con gái đang ngồi, một người trong đó là Khả Khả: bạn thân của Hạ Hòa: “Các anh thì biết cái gì?! Hạ Hòa nói là Triệu Nghị Thần có lỗi với cậu ấy trước!”

“Khả Khả, cũng chỉ có em mới chịu tin mấy lời hoang đường của cô ta thôi!”. Cương Tử giễu cợt nói.

“Bất kể thế nào, anh Triệu của chúng ta bây giờ vẫn còn độc thân, còn Hạ Hòa có bạn trai rồi! Theo em thấy, vẫn nên đánh cho thằng nhóc kia một trận để trút giận cho anh Triệu!”

Cánh cửa phòng khép hờ bị người ta đẩy ra, mọi người nhìn sang, chỉ thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ xuất hiện ở cửa!

Mọi người sững sờ!

Một người luôn ăn mặc thanh tú như son chi như Hạ Hòa, phong cách tối nay lại hoàn toàn khác với bình thường, mái tóc thằng biến thành mái tóc lượn sóng lớn, bên trong mặc một chiếc váy liền thân mùa đông, trên vai khoác một chiếc áo khoác kẻ sọc, xách túi xách trong tay.

Anh chàng đẹp trai bên cạnh cô cũng diện một chiếc áo khoác dài, bên trong mặc áo len cổ lọ màu đen, mái tóc ngắn mà rám nắng, trông như nam chính trong phim Hàn Quốc, đẹp trai tỏa nắng!

Cánh tay cậu vòng qua vai Hạ Hòa, giữ chặt vai cô, thân mật ôm cô đi vào phòng.

Kẻ vừa mới la hét đòi đánh Dạ Thất – Hàn Húc – khi nhìn thấy Dạ Thất thì há hốc mồm.

Đây, đây không phải là con trai của ngài Kiêu sao?!

Phàm là ai có một số hiểu biết về giới quân sự và chính trị ở thành phố J thì ai mà không biết ngài Kiêu?!

Niềm vui mới của Hạ Hòa lại là cậu ta sao?!

Hàn Húc nhớ, hai tháng trước, trong một bữa tiệc quan trọng trong giới, ngài Kiều đã dẫn theo đứa con trai đột nhiên xuất hiện này, đương nhiên, đám con cháu như bọn họ không có tư cách tham gia những buổi tiệc như vậy, chỉ nghe người lớn trong nhà nói thôi.

Ngài Kiêu dẫn cậu đi dự tiệc, tương đương với việc công khai với người ngoài về sự tồn tại của đứa con trai này.

“Vừa rồi ai muốn đánh tôi?!”. Dạ Thất lạnh lùng nói.

Cương Tử siết nắm đ.ấ.m đinh nhào lên, Hàn Húc vội vàng ngăn lại: “Đừng đừng đừng, Cương Tử, anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút! Anh Tiểu Thất, hiểu lầm, vừa rồi là hiểu lầm thôi, không ai nói muốn đánh nhau cả!”

Cương Tử hơi hoang mang trước hành vi của Hàn Húc, cái tên này vừa rồi là to mồm nhất, bây giờ trở mặt à?!

“Nào, các anh em, các chị em, đây chính là an Tiểu Thất, mọi người vẫn chưa biết sao, anh ấy là con trai của ngài Kiêu ở đại viện lục quân đấy!”. Hàn Húc cũng là một kẻ tinh ranh, vội vàng giới thiệu với mọi người, kẻo đắc tội với Dạ Thất, bọn họ không gánh nổi đâu!

Được Hàn Húc giới thiệu như vậy, mọi người mới hiểu ra, bạn trai mới của Hạ òa lại là con trai của ngài Kiêu!

Triệu Nghị Thần đã đờ đẫn, một kẻ sắp phá sản như anh ta, nào có biết tình hình của Dạ Thất!

Lúc ở nước T, anh ta còn tưởng Dạ Thất là người bản địa nước T nữa.

“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn trai hiện tại của tôi, Lục Chiến Kỳ!”. Hạ Hòa lên giọng nói một cách phóng khoáng, rồi khinh miệt liếc mắt nhìn kẻ thua cuộc là Triệu Nghị Thần.

Triệu Nghị Thần càng thấy căm phẫn trong lòng, anh ta đứng lên, yếu ớt giễu cợt: “Hạ Hòa, có bản lĩnh lắm, có thể khiến cho công tử nhà họ Lục ngoan ngoãn tới diễn kịch với cô cơ đấy!”

Tiêu Đề: Vạch mặt tên cặn bã.

Triệu Nghị Thần “nhân mô cẩu dạng” nhìn Hạ Hòa, vẻ mặt trào phúng, không tin Hạ Hòa sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn anh ta, lại càng không tin con gái của một gia đình sa sút như Hạ Hòa có thể gả được vào nhà họ Lục!

Nhà họ Lục, không phải là nhà giàu có bình thường đâu, lại còn là nhà có truyền thống quân đội.

Hạ Hòa vừa định mở miệng thì đã bị Dạ Thất giành trước: “Anh tưởng anh là con khỉ gì? Đáng để ngài Tiểu Thất đây tốn tâm tư diễn kịch cho anh xem? Con mẹ nó tôi nói lại một lần nữa, Hạ Hòa là bạn gái của tôi! Sau này, anh còn dám quấy rầy cô ấy, thì chính là đối địch với Lục Chiến Kỳ tôi!”

Giọng Dạ Thất không cao không thấp, vừa vặn, tất cả mọi người trong phòng đều nghe ra cậu đang cảnh cáo Triệu Nghị Thần.

Không giống với ngoại hình đẹp trai tỏa nắng, ngài Tiểu Thất này cho người ta một cảm giác rất lạnh, thậm chí có thể dùng từ tàn khốc để hình dung, trừ Hạ Hòa mà cậu đang ôm ra thì dường như tất cả mọi người đều không thể tới gần cậu!

Dạ Thất như thế cho Hạ Hòa một cảm giác khác biệt, bất kể là trước đây khi ở bệnh viện hay là trên mạng, cảm giác cậu cho cô chính là một cậu bé nghịch ngợm vẫn chưa lớn.

Cậu lúc này vô cùng đàn ông, cũng vô cùng lạnh lùng xa cách.

Chỉ thấy sắc mặt của Triệu Nghị Thần thay đổi liên tục, tỏ vẻ một kẻ đê tiện tức giận nhưng lại không có tự tin!

“Ngài Tiểu Thất! Đừng đừng đừng, mọi người đều là bạn bè mà, có chuyện gì thì nói rõ ràng! Anh Triệu, anh và Hạ Hòa đã là chuyện quá khứ rồi, đừng băn khoăn nữa, sau này mọi người vẫn là bạn bè với nhau!”. Hàn Húc bước tới hòa giải.

Triệu Nghị Thần nhịn cục tức trong lòng, nào có muốn quên đi như vậy, hơn nữa, anh ta có c.h.ế.t cũng không tin Hạ Hòa và Dạ Thất là một đôi, chỉ là tình một đêm thôi!

“Được, xem như tôi đã hiểu ra, thì ra lúc công tử Lục này nằm viện, hai người đã qua lại với nhau! Hạ Hòa, lúc đó cô đã một chân đạp hai thuyền rồi, cậu Lục à, như thế cậu cũng nhịn được sao?”. Triệu Nghị Thần vẫn chưa từ bỏ ý định mà giễu cợt nói.

Triệu Nghị Thần anh ta không dễ chịu thì Hạ Hòa cô cũng đừng hòng!

May mà người phụ nữ ngu ngốc này đến tìm Lữ Mông, nhằm vạch trần anh ta!

Đúng là ngu xuẩn!

Nam nữ thanh niên trong phòng nghe Triệu Nghị Quyết nói vậy thì đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.

“Triệu Nghị Thần! Anh đừng ăn nói bừa bãi, lúc đó tôi với anh ấy chỉ là bác sĩ và bệnh nhân bình thường thôi! Không phải anh muốn nói xấu tôi trước mặt mọi người sao?! Anh ép tôi nói ra sự thật có phải không?!”. Hạ Hòa không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói.

Mà nắm đ.ấ.m của Dạ Thất thì đã rất nhanh!

Triệu Nghị Thần thấy Dạ Thất trông như sắp đánh người, anh ta vô thức lùi lại mấy bước: “Sự thật chính là cô phản bội tôi! Cô còn sự thật gì nữa, cô nói ra đi, để mọi người minh giám?!”

Anh ta đoán Hạ Hòa sẽ không nói ra sự thật đêm đó, cho nên càng phách lối hơn.

Hạ Hòa cũng siết chặt hai tay, trong đầu đều là chuyện xảy ra đêm đó, nếu không nhờ Dạ Thất tìm được cô và cứu cô, thì tối hôm đó cô đã bị một lão già hơn năm mươi tuổi chà đạp rồi!

Cái thằng khốn đê tiện này!

“Nói không nên lời đúng không? Hạ Hòa, uổng công tôi nhiều năm qua một lòng một dạ, trung trinh một lòng với cô như vậy, cô đối xử với tôi như thế nào?!”. Triệu Nghị Thần thấy Hạ Hòa không nói gì thì lại nói tiếp.

Dạ Thất cũng không nhịn được nữa, bước chân tiến lên, nhưng mà cậu vừa mới đi được một bước thì đã bị Hạ Hòa nắm chặt áo khoác, cô kéo cậu, không cho cậu vì mình mà đánh người.

Nhưng mà điều khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ là ngay lúc này, một người phụ nữ ăn mặc thời trang vọt vào cửa phòng, cô ta đi giày cao gót bước nhanh về phía Triệu Nghị Thần, lúc đi tới cạnh anh ta, cô ta vung tay lên tát cho anh ta một cái “bốp”!

“Triệu Nghị Thần! Anh nói anh trung trinh một lòng với cô ta, thế tôi tính là gì?! Lúc anh ở bên tôi, anh cũng nói chỉ có một người phụ nữ là tôi!”. Lữ Mông nhìn Triệu Nghị Thần đang ôm nửa mặt, hung ác nói.

Tiêu Đề: So với con trai của nữ vương Kiều, đương nhiên cô ta lựa chọn người sau rồi!

Trong căn phòng rộng lớn, mọi người sững sờ tập thể, người đờ đẫn nhất là tên khốn họ Triệu vừa được tặng cho cái tát!

Anh ta bụm mặt, kinh ngạc nhìn Lữ Mông!

Hạ Hòa cũng kinh ngạc, cái cô Lữ Mông này hai tiếng trước còn châm chọc cô đến mức thương tích đầy mình, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện tát vào mặt Triệu Nghị Thần?! Sao cô ta lại đồng ý giúp cô rồi?!

Những người khác hoàn hồn lại, cũng hiểu ý người phụ nữ này, ý cô ta là, Triệu Nghị Thần đang qua lại với cô ta, và cô ta không biết đến sự tồn tại của Hạ Hòa!

Những người bạn là bọn họ từ trước đến nay chưa từng thấy người phụ nữ trông rất vượt trội này!

“Cái đó, người đẹp này, rốt cuộc cô có ý gì vậy?”. Hàn Húc bước tới hỏi.

“Triệu Nghị Thần! Nếu không phải Hạ Hòa tìm tôi, tôi còn bị anh lừa gạt không biết gì! Anh đúng là khá lắm! Ở bên Hạ Hòa rồi, còn qua lại với tôi! Thảo nào Hạ Hòa chia tay với anh! Cô ấy chia tay anh, anh lại còn mặt dày đeo bám cô ấy! Anh hèn như vậy, nhóm bạn của anh có biết không?!”. Lữ Mông trừng mắt nhìn Triệu Nghị Thần đang hoang mang bụm mặt, lại nói.

Nghe Lữ Mông nói, Triệu Nghị Thần càng bối rối.

Bây giờ, mọi người đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì xảy ra!

“Triệu Nghị Thần, anh đúng là đê tiện! Tóm lại là anh phản bội Hạ Hòa trước, bị Hạ Hòa phát hiện ra, nên người ta mới chia tay đàng hoàng với anh!”. Khả Khả bước tới, giễu cợt nói với Triệu Nghị Thần.

Ngay cả anh em tốt của Triệu Nghị Thần là Cương Tử cũng nổi giận: “Triệu Nghị Thần, người đẹp này rốt cuộc có quan hệ thế nào với cậu?”

“Tôi, tôi với cô ta, không có, không có quan hệ gì cả…”. Triệu Nghị Thần hoàn hồn lại, sau đó lắp bắp nói với giọng rất yếu, không đủ tự tin.

Lữ Mông còn nói trong điện thoại là Hạ Hòa đến tìm cô ta, bị cô ta chế nhạo, sao lại đột nhiên giúp Hạ Hòa vạch mặt anh ta?!

“Triệu Nghị Thần! Anh còn muốn chống chế?! Anh với tôi không có quan hệ gì, thế đây là cái gì?! Tháng trước sinh nhật tôi, anh còn ăn mừng với tôi!”. Lữ Mông nói xong, sau đó phô ra ảnh chụp trong điện thoại di động!

Mọi người náo động.

Trong hình là tài khoản xã giao của Triệu Nghị Thần, đăng một tấm hình anh ta và Lữ Mông thổi nến sinh nhật, tiêu đề ghi: Nữ vương của anh, sinh nhật vui vẻ!

“Triệu Nghị Thần! Mẹ kiếp thằng khốn! Trước mặt đám bạn bè chúng tôi thì diễn khổ nhục kế, sau lưng thì làm ra chuyện có lỗi với Hạ Hòa, cậu có còn biết xấu hổ không?”. Người nói là Cương Tử, nói một cách hung ác.

Ngay sau đó, nhóm con gái đi tới, luân phiên chửi mắng Triệu Nghị Thần: “Triệu Nghị Thần, anh ghê tởm quá đi mất! Tội nghiệp Hạ Hòa bị uất ức dữ dội như vậy mà vẫn không nói anh một câu nào với chúng tôi, anh thì hay rồi, còn trả đũa!”

“Thật sự quá bỉ ổi! Uổng công trước đây chúng tôi còn nghĩ anh đối xử với Hạ Hòa rất tốt!”

Cô một câu, tôi một câu, Triệu Nghị Thần sắp c.h.ế.t chìm trong nước bọt.

“Lữ Mông, cô…”. Triệu Nghị Thần hoàn hồn lại, nhìn Lữ Mông, tức giận nói.

Lữ Mông giễu cợt nhìn anh ta, Triệu Nghị Thần mà so với con trai của nữ vương Kiều, đương nhiên là cô ta lựa chọn người phía sau rồi!

Triệu Nghị Thần anh ta là cái gì chứ, chẳng qua chỉ là ông chủ nhỏ của một công ty sắp phá sản mà thôi!

Nghĩ đến đây, Lữ Mông thậm chí còn hơi hoảng sợ, ngày hôm nay cô ta suýt chút nữa đã đắc tội với nữ vương Kiều rồi!

“Không phải vừa rồi mới nói không biết tôi sao? Sao bây giờ lại gọi tên tôi? Triệu Nghị Thần! Làm người như anh ấy, cũng thật buồn nôn! Sau này đừng quấn quýt lấy tôi nữa!”. Lữ Mông ném lại một câu này, sau đó xoay người, đối mặt với Hạ Hòa: “Cô Hạ, lúc trước là tôi không đúng, tưởng cô lừa tôi nên mới nói với cô những lời đó, may mà tôi tới xem thử, mới thật sự nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của tên khốn này!”

Hạ Hòa bán tín bán nghi với lời nói của Lữ Mông, nhưng mà, cô ta bằng lòng xuất hiện kịp thời để vạch trần bộ mặt của Triệu Nghị Thần trước mặt bạn bè, cô đã hài lòng lắm rồi.

Loading...