Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 622
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:16
Lượt xem: 3
Cho nên, toàn bộ chuyện đêm nay không phải là chuyện Mạnh Hồng Nguyên mưu sát Đường Thiếu Đình soán quyền đoạt vị mà là cái bẫy Đường Thiếu Đình thiết kế để Mạnh Hồng Nguyên nhảy vào. Tiền đề là, anh ta hiểu rõ Mạnh Hồng Nguyên ỷ thế vào quyền thế của mình ở tập đoàn Đường Minh này, có gan làm loạn, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào mà làm hại Đường Thiếu Đình.
Mấu chốt của toàn bộ việc này là, Đường Thiếu Đình vận dụng mưu lược, “chém” đứt hai phụ tá đắc lực của Mạnh Hồng Nguyên.
Mạnh Hồng Nguyên có thể thu phục quân trưởng Hàn và quân trưởng Vạn, sao Đường Thiếu Đình anh không thể chứ? Huống chi, anh còn là lão đại của Đường Minh.
Mạnh Hồng Nguyên có thể cho bọn họ nhiều tài lộc, anh có thể cho nhiều hơn. Mạnh Hồng Nguyên có thể dùng mưu lợi dụng nhân tâm, Đường Thiếu Đình anh chắc chắn sẽ phải tính kế nhiều hơn.
“Ngươi… ngươi… hay cho Đường Thiếu Đình ngươi, dám tính kế ta, đào hố cho ta nhảy. Các người… mọi người đều nghe thấy rồi phải không? Là Đường Thiếu Đình tính kế ta!” Rốt cuộc, mọi chuyện là như thế nào, Mạnh Hồng Nguyên gào lên.
Mọi người đều đưa mắt nhìn Đường Thiếu Đình khí định thần nhàn đứng ở đó, không thể nghi ngờ người bày mưu tính kế chính là anh.
Đường Thiếu Đình không có trả lời Mạnh Hồng Nguyên. Ông ta không xứng để anh nói chuyện cùng.
“Mạnh Hồng Nguyên. Nếu ông không có hại đại ca tôi thì sao có thể rơi vào bẫy chứ? Nếu lúc trước đại ca tôi không đoán được ông có ý hại người, hiện giờ anh ấy thật sự đã chết. Các vị đổng sự, vừa rồi mọi người đều nhìn thấy ông mưu đồ soán quyền đoạt vị như thế nào, ông còn dám giảo biện!” Đường Thiếu Phong lạnh lùng nói. Cậu thiếu niên 18 tuổi, dáng người vẫn mảnh khảnh, mặc một bộ âu phục màu thẫm, đeo cà vạt, vẻ mặt anh khí.
Mạnh Hồng Nguyên vốn còn muốn giảo biện thì quân trưởng Hàn đứng bên cạnh ông ta lên tiếng nói, “Mạnh Hồng Nguyên mưu đồ soán quyền đoạt vị, mọi người đều đã nhìn thấy. Phản đồ như vậy, cần phải xử trí theo Minh quy!”
“Đúng. Xử trí theo Minh quy!”
Các đổng sự, vốn cùng phe với Mạnh Hồng Nguyên, hiện giờ thấy tình thế thay đổi thì lập tức đổi chiều, đây là chuyện bọn họ quen thuộc nhất, lớn tiếng ủng hộ.
Ngay sau đó, Mạnh Hồng Nguyên bị các chiến sỹ vũ trang kẹp chặt.
“Các ngươi là lũ phản đồ, ăn cây táo rào cây sung. Các người dám đụng lđến ta sao? Ta là nguyên lão công thần của Đường Minh này.”
“Mạnh Hồng Nguyên, ông cũng cảm nhận được tư vị bị phản bội rồi sao? Lúc ông phản bội Đường Minh, sao không nghĩ tới ngày hôm nay?” Đường Thiếu Phong lên tiếng châm chọc.
Mạnh Hồng Nguyên tức giận rống lên, từ trên mái của biệt thự, có ánh lửa lập lòe.
Đường Thiếu Phong chỉ cảm thấy bản thân bị người sau túm lấy kéo lại, cũng trong chớp mắt thì thấy quân trưởng Hàn đang cầm s.ú.n.g đã trúng đạn ngã xuống.
“Mọi người nằm xuống, có tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa!” Quân trưởng Vạn lớn tiếng kêu lên.
Đường Thiếu Đình đẩy Đường Thiếu Phong tới góc tường. Mạnh Hồng Nguyên đã đánh gục người lính ở bên cạnh, ông ta muốn chạy trốn. Đường Thiếu Đình nhắm thẳng vào chân ông ta, nã súng, Mạnh Hồng Nguyên ngã quỵ xuống đất.
“Các người g.i.ế.c hết anh em chúng cho ta!” Mạnh Hồng Nguyên rống lên, chưa dứt lời lại bị Đường Thiếu Đình b.ắ.n vào tay.
Mạnh Hồng Nguyên dù sao cũng là kẻ kiêu hùng, từ niên thiếu đã lang bạt, theo Đường Quý Sơn vào sinh ra tử. Sau khi trúng hai phát đạn, sự tự tin cũng không có lui bớt. Ông ta hưng phấn mà nhìn những đồng bọn bị tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa b.ắ.n cho vắt giò lên cổ mà chạy
Vệ sỹ của ông ta chiếm được điểm cao, do vậy, người của Đường Thiếu Đình không có động tới được. Bọn họ muốn chạy vào trong biệt thự, nhưng ai bước tới đều mất mạng.
“Đường Thiếu Đình! Ngươi không để ta sống, đêm nay ngươi cũng đừng hòng ra khỏi đây!” Mạnh Hồng Nguyên lớn tiếng nói.
Đúng lúc Mạnh Hồng Nguyên kiêu ngạo nhìn những đổng sự đang nháo nhào chạy trốn thì trên bầu trời vang lên tiếng trực thăng gầm rú.
Năm chiếc trực thăng quần đảo trên bầu trời đêm, từ trên trực thăng có vài sợi dây thừng rơi xuống, một loạt chiến sỹ đầu đội mũ sắt, ôm s.ú.n.g trường b.ắ.n tỉa, đeo kính hồng ngoại nhìn ban đêm treo ở đầu dây.
Treo ở đầu dây thừng, một người đầu đội mũ sắt, đeo kính hồng ngoại nhìn ban đêm, hai tai đeo tai nghe, míc gắn sát miệng, cô nheo mắt, đưa súng, nhắm chuẩn, ấn cò, viên đạn lao ra ngoài.
Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa trên mái biệt thự, chỉ một phát bị b.ắ.n hạ.
“Bay thấp xuống một chút!” Giọng nữ bình tĩnh vang lên.
“Phu nhân, bay thấp nữa không đủ khoảng cách an toàn.” Phi công nói vào ống nghe.
“Tôi nói lại, thấp xuống một chút.”
“Rõ.”
Nghe mệnh lệnh nghiêm khắc của cô, phi công không dám từ chối.
Lại một phát súng, thêm một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa bị hạ.
“Tiểu Thất! Hướng 2 giờ, bắn!” Cô ôm s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, thân thể treo ở không trung, bình tĩnh ra lệnh.
Trên chiếc trực thăng cách đó không xa, cũng có một người đang treo mình trên dây thừng, mặc một bộ võ trang, là Dạ Thất. Nửa tháng quá, mỗi ngày cậu đều theo Ưu Ưu vào trong căn cứ học hỏi, học được không ít.
Ít ra lúc trở về có thể khoe khoang trước mặt Lục đại ma vương.
Cậu cong khóe miệng, hướng đầu s.ú.n.g về phía 2 giờ, ngắm, “pằng”, cậu vừa nói vừa ấn cò súng.
Sau đó lại lúng túng mà quay đi, không dám nhìn, “Thím Đình, thím Đình, mau xem cháu b.ắ.n có trúng không!”
Cậu thật sự không dám nhìn.
Ưu Ưu nhìn qua kính hồng ngoại thì thấy tên s.ú.n.g b.ắ.n tỉa mà Dạ Thất b.ắ.n vẫn còn lăn lộn thì ghét bỏ mà lắc đầu, “Không trúng giữa chân mày, đúng là mất mặt mà, hiện giờ mới chết, quá cùi bắp!”
“….” Dạ Thất.
Bắn c.h.ế.t rồi không phải tốt sao?
Yêu cầu còn cao như vậy.
Chỉ là, trước đó Ưu Ưu cũng dạy cậu, lúc bộ đội đặc chủng tác chiến nhất định phải chú ý một chiêu chế địch. Một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa ưu tú thì nhất định phải lấy mạng đối phương chỉ với một phát súng. Viên đạn b.ắ.n trúng vào trái tim, đối phương có thể sống thêm vài giây, chỉ trong vài giây này, nếu trên tay kẻ bắt cóc có b.o.m hay kíp nổ thì đúng là tai họa.
Ở mỗi con người chỉ có một vị trí, bị xuyên thủng thì trong chớp mắt tử vong, đó là phân khu phản xạ của đại não, ở giữa hai mắt. Cho nên, một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa ưu tú sẽ phải b.ắ.n trúng giữa hai chân mày của đối phương.
Những tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa trên mái nhà đã bị tiêu diệt toàn bộ. Ưu Ưu mau chóng hạ lệnh cho trực thăng thả cô xuống mái nhà, dắt theo Dạ Thất cùng vài chiến sỹ nữa đi chiếm những điểm trọng yếu của tòa nhà này.
“Các người mau g.i.ế.c Đường Thiếu Đình. Giết c.h.ế.t hắn ta, toàn bộ vàng trong tay ta đều là của các người.” Mạnh Hồng Nguyên thấy các tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa c.h.ế.t hết thì lớn tiếng nói với những người còn lại.
Vài người trong số bọn chúng lập tức ôm s.ú.n.g trường đi tới chỗ anh em Đường Thiếu Đình, Đường Thiếu Phong đang nấp. Trên tay bọn họ chỉ có s.ú.n.g lục.
Ở cửa biệt thự náo loạn vô cùng, tử thương rất nhiều.
Có ba tên cầm s.ú.n.g đi tới phía anh em Đường Thiếu Đình. Trong lúc bọn chúng định b.ắ.n thì từ mái nhà, một chiến sỹ đầu đội mũ sắt, ôm s.ú.n.g tự động treo mình trên dây hạ xuống. Mấy tên này còn chưa kịp ngửa mặt lên nhìn thì khẩu s.ú.n.g tự động trong tay cô đã văng đạn xuống, khiến ba tên phần tử vũ trang đồng loạt ngã xuống đất.
Sau đó, những người khác giải quyết nốt dư đảng của Mạnh Hồng Nguyên.
Ưu Ưu dẫn đầu đáp xuống đất, anh dũng hiên ngang. Cô gỡ dây cáp treo bên hông, quay người nhìn về phía Đường Thiếu Đình, liền nhìn thấy trán anh bị thương.
“Chị dâu thật soái!” Đường Thiếu Phong nhìn Ưu Ưu kích động nói.
Khóe miệng Ưu Ưu cong lên, “Tiểu Phong, miệng cậu còn ngọt hơn anh cậu. Không bị thương chứ?”
Làm chị dâu cả, cô cũng quan tâm hỏi han cậu em chồng này.
“Chị dâu, em không bị thương gì!” Đường Thiếu Phong vội vàng nói, ánh mắt len lén nhìn vẻ mặt muốn g.i.ế.c người của bình dấm chua Đường Thiếu Đình.
Ưu Ưu đang định hỏi tiếp thì thấy người đàn ông nào đó vô cùng nghiêm túc nhìn mình, chua lè nói, “Bà Đường, hình như bà quan tâm sai người rồi!”
Ưu Ưu sửng sốt, một lát sau cô mới hiểu được ý anh.
Cái tên này, đến em trai ruột còn ghen.
Đường Thiếu Phong cũng hiểu được ý tứ của anh trai, không phải là cậu chỉ khen chị dâu một chút thôi sao, chị dâu cũng chỉ hỏi thăm cậu một câu, sao lại tới mức như vậy chứ?
Vẫn nên thức thời tránh đi.
Đối với người anh trai này, cậu vừa kính vừa sợ. Cậu biết, anh trai cũng coi trọng người em trai như cậu, mới rồi, chính anh kéo cậu thoát khỏi phát súng, trong lòng thêm ấm áp.
“Chị dâu cả như mẹ, quan tâm một chút thì sao?” Ưu Ưu trong bộ quân trang vô cùng soái khí, lên tiếng chất vấn, nhưng âm thanh nhu hòa.
“Em nói, miệng của hắn ngọt hơn của anh!” Người đàn ông đen mặt nói.
Ưu Ưu phá lên cười. “Dáng vẻ ghen tuông của anh Đình thật đáng yêu. Còn đau không? Cái thuốc giả c.h.ế.t này không có tác dụng phụ gì chứ?”
Sở dĩ Mạnh Hồng Nguyên lúc sờ mạch của anh không thấy là bởi vì, sau khi rơi xuống nước anh đã uống một chút thuốc giả chết, loại thuốc này khiến người uống trong một khoảng thời gian ngắn rơi vào tình trạng c.h.ế.t giả, không có nhịp tim, không có mạch đập, nhưng mà, chỉ duy trì được một thời gian rất ngắn.
“Có.” Anh trầm giọng nói.
“A, có chỗ nào không thoải mái không?” Ưu Ưu lo lắng hỏi.
“Chính là đặc biệt muốn ăn c.h.ế.t cái kẻ mặc quân trang trước mặt!” Anh cúi đầu, chóp mũi dí sát chóp mũi cô, trầm giọng nói.
!!!
“Đồ lưu manh!” Ưu Ưu cắn răng mắng.
Tên lưu mạnh Đường tủm tỉm cười nhìn cô, “Vợ anh thật, con mẹ nó, soái.”
Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, ôm chặt cô trong lòng, không tiếc lời khen ngợi, cũng là lời nói xuất phát từ tâm.
“Ai là vợ anh?!” Ưu Ưu phản bác, ôm s.ú.n.g đi thẳng.
Nhẫn không có, cầu hôn không, kết hôn chưa, đã dám gọi là “vợ”, “bà Đường”, anh thật có mặt mũi mà.
Dạ Thất đi ở giữa lối nhỏ dài u tĩnh, gỡ mũ sắt xuống. Đêm nay thật đủ kích thích mà.
“Không được nhúc nhích.” Cậu vừa đi được vài bước thì từ phía sau có giọng nữ truyền tới, “Dám bước tới ta b.ắ.n c.h.ế.t ngươi!”
Cậu không vui mà nhướng mày, lập tức đưa hai tay lên, một tay còn đang cầm mũ sắt, “Tôi đứng yên, cô… cô đừng g.i.ế.c tôi!” Cậu lúng túng nói, chậm rãi xoay người.
Chỉ thấy trước mặt là một cô gái trang điểm lòe loẹt giống như một con khổng tước, trong tay cầm một khẩu s.ú.n.g màu đen nhắm thẳng vào cậu, tư thế cầm s.ú.n.g vô cùng không chuyên nghiệp.
Cậu cảm thấy, hình như mình đã gặp cô gái này, nhưng mà cậu là cái kẻ “không coi ai ra gì”, người bình thường cậu sẽ không nhớ rõ, không để bụng.
“Chú Đình, cứu mạng a!” Cậu đột nhiên nhìn tới phía sau người phụ nữ lớn tiếng kêu cứu.
Angela vội quay đầu lại nhìn, vẻ mặt kinh hoàng của Dạ Thất trong nháy mắt biến thành nụ cười tà khí, chiếc mũ sắt trên tay lập tức ném tới.
Chiếc mũ mau, chuẩn, tàn nhẫn nện trúng đầu Angela, cô ta hét lên một tiếng, khẩu s.ú.n.g trong tay cướp cò, chỉ là, phản ứng của Dạ Thất cũng rất nhanh, nghiêng người tránh được viên đạn.
Angela ngất xỉu ngã xuống đất!
“Tiểu Thất!” Ưu Ưu chạy tới. Vừa rồi nghe tiếng súng, cô hoảng sợ, sợ Tiểu Thất bị thương.
Thấy được cảnh Angela té xỉu trên mặt đất.
“Thím Đình, cháu không có việc gì!” Tiểu Thất cong khóe miệng đắc ý nói.
Ưu Ưu thở phào, dẫn cậu đi xuống lầu.
Trong căn biệt thự nhà họ Mạnh, đèn đuốc sáng trưng, người của Mạnh Hồng Nguyên đều bị bắt giữ, trong nhóm đổng sự thì có hai người bị chết, số còn lại, chân chính đầu quân dưới trướng Đường Thiếu Đình, còn chủ động dâng toàn bộ số tiền vốn định chiếm làm của riêng nộp về cho Đường Minh.
Sau chuyện lần này, bọn họ chân chính nhận thức thủ đoạn của vị thủ lĩnh mới của Đường Minh, Đường Thiếu Đình này. Trong lòng bọn họ, vừa cảm thấy kính sợ, vừa tâm phục khẩu phục.
Lên trên xe, Ưu Ưu ở trước mặt Dạ Thất cùng Đường Thiếu Phong xử lý cái trán bị thương của Đường Thiếu Đình.
“Đầu có bị choáng không? Có cảm giác buồn nôn không?” Đó là bể bơi, không phải hồ nước, không biết lúc anh rơi xuống có bị va chạm không, có bị thương không? Cô quan tâm hỏi han.
“Chóng mặt, có chút buồn nôn.” Anh đỡ trán, dáng vẻ suy yếu nói.
“Tài xế, mau tới bệnh viện. Không về biệt thự nữa!” Đây là chấn động não rồi. Ưu Ưu nóng nảy lớn tiếng nói.
“Không cần đi bệnh viện.” Đường Thiếu Đình thản nhiên nói, “Chỉ cần em trị cho anh.”
“Anh Đình, anh thực sự là bị chấn động não, em nào có trị được?” Không phải anh bị ngã, chấn động não nên ngu đi chứ? Ưu Ưu càng thêm nóng nảy, nghiêm túc hỏi.
Tiếp theo đó, cả người cô bay lên người anh, ngồi trên đùi anh, “Ví dụ như, hôn anh.”
Nói xong, anh liền hôn.
Trời ạ!
Dạ Thất cùng Đường Thiếu Phong choáng váng.
“Chú Đình! Chú có biết xấu hổ không?” Dạ Thất oán giận nói.
Đường Thiếu Đình vừa hôn Ưu Ưu vừa hung hăng trừng mắt với Dạ Thất. Ưu Ưu tức giận đẩy anh ra. “Mặt mũi gì chứ? Chú Đình của cậu từ lúc trong bụng mẹ đã không có mặt mũi rồi.”
Cô trừng mắt nhìn anh. Vừa rồi, cô còn thật sự cho rằng anh bị chấn động não, hoảng sợ vô cùng. Nào ngờ, bị anh lừa!
“Bà Đường, em nói đúng, anh thật không biết xấu hổ mà!” Anh tươi cười nói, nói xong lại hôn cô.
!!!
Hai cậu thanh niên trên xe há hốc mồm.
Vị lão đại này, vì muốn hôn vợ mà chủ động thừa nhận bản thân không biết xấu hổ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-622.html.]
Đêm nay, người trong ngoài đều nhìn rõ thủ đoạn độc ác tàn nhẫn của thủ lĩnh Đường Minh. Về đến nhà, anh cười hề hề mà nhảy lên giường nằm, còn ra sức khiến cho bạn gái nhỏ thoải mái.
*
Trong phòng họp, không khí im lặng như tờ, không hề còn cái vẻ giương cung bạt kiếm của lần trước. Gần 10 ngày sau sự kiện hôm đó, những người này đều trở nên thành thật hơn. Đường Thiếu Phong chủ trì, tuyên đọc các quy định mới của Đường Thiếu Đình xong, không ai dám đưa ra ý kiến phản đối.
Đường Thiếu Đình, một thân tây trang ngồi ở vị trí chủ tịch, vẻ mặt không biểu tình, những người ngồi gần đều là những đổng sự có bối phận ngang với cha anh, nhưng không ai dám thở mạnh.
Cuối cùng, Đường Thiếu Đình đứng lên nói, “Các vị, bởi vì vấn đề cá nhân, sau này không phải lúc nào tôi cũng sẽ ở Đường Minh này, vị trí chủ tịch này, khi tôi không có mặt ở đây, sẽ do em trai tôi, Đường Thiếu Phong nắm giữ. Đương nhiên, nếu Đường Minh xảy ra chuyện gì lớn, tôi sẽ trở về xử lý!”
Anh nói xong, nhóm đổng sự lão thành sôi nổi gật đầu. Nghe thấy anh nói hai chữ em trai thì Đường Thiếu Phong cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Em trai tôi tuổi còn trẻ, mong các vị trưởng bối sẽ phụ giúp cậu ấy nhiều hơn, đương nhiên, nếu ai có ý với cậu ấy thì tức là có ý với tôi!” Giọng nói của anh đến đây thì có chút khách khí cùng nghiêm khắc, đặc biệt là ở câu cuối, từng từ mang tính cảnh cáo xuyên thẳng vào lòng người, khiến mọi người chấn động.
Điều này cũng khiến Đường Thiếu Phong, từ nhỏ tới lớn chưa được trải qua tình thân, nghe được người anh trai mà mình sùng bái, che chở cho mình thì sống mũi cảm thấy cay cay. Nhưng cậu cũng rất nhanh thu lại cái cảm xúc nhu tình mà người đàn ông không nên có này.
Đường Thiếu Đình ra khỏi phòng họp thì thấy cô bạn gái nhỏ của mình giống như sói đói nhảy tót lên người anh, “Anh Đình, em lại đói rồi!”
“Mau đến văn phòng anh ăn?” Anh kéo cà vạt xuống, ánh mắt đen thẳm nhìn cô dụ hoặc.
“Em nói là em lại đói rồi!” Ưu Ưu tức giận nói.
Đường Thiếu Đình nhướng mày, “Trước lúc anh vào họp em cùng với Tiểu Thất đang ăn bánh kem?”
Anh nâng tay nhìn đồng hồ, mới hơn 1 tiếng đồng hồ.
“Có phải dạ dày có vấn đề không?” Anh quan tâm ôm mặt cô hỏi. Nhóm đổng sự bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Đường thiếu lãnh khốc vô tình đang ôn nhu như nước dỗ dành người phụ nữ của mình.
“Không có, chỉ là rất nhanh đói, rất muốn ăn. Mau đi ăn thôi!” Ưu Ưu túm tay anh kéo đi, vừa đi vừa nói.
Mấy ngày nay, cô rất nhanh đói. Ngực còn trướng đau, giống như bà dì* chuẩn bị kéo tới vậy. Cô tính tính ngày, tháng ngày đáng lý bà dì phải tới thăm rồi chứ nhỉ?
*Đại di mụ (bà dì): Cách gọi thời kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.
Tới nhà ăn của Đường Minh, dáng vẻ ăn uống của Ưu Ưu có thể dùng từ như vũ bão để miêu tả. Cô cầm lấy ly nước cam mới vắt, ngửa đầu uống ừng ực. Uống xong, thì nhìn người đàn ông mặc tây trang ngồi đối diện, ánh mắt sủng nịnh nhìn cô giống như hổ rình mồi, cầm giấy ăn lau miệng cho cô.
“No chưa? Còn muốn ăn gì không? Anh đi gọi.” Anh cười hỏi.
Ưu Ưu lắc đầu, “Tạm thời no rồi!”
Bụng rất nhanh đói, cô liền không muốn rời khỏi nhà ăn. Nhưng mà, chiều nay hai người sẽ về nước.
Đường Thiếu Đình thấy cô nói vậy thì kêu người gói mấy món đồ điểm tâm cô thích mang theo, trở về biệt thự.
Nhìn thấy hai người chuẩn bị đi, trong lòng Đường Thiếu Phong cảm thấy hụt hẫng nhưng không thể hiện ra mặt.
Đường Thiếu Đình tự mình mở cửa xe cho Ưu Ưu, Dạ Thất lập tức chui vào thì bị chú Đình trừng mắt nhìn.
Thằng nhóc này, da mặt ngày càng dày mà.
Ưu Ưu bước lên xe xong, Đường Thiếu Đình đang định lên xe thì nhìn thấy Đường Thiếu Phong, trong ánh mắt cậu có chút lập lòa ánh nước. Dù sao cũng mới chỉ là một cậu thanh niên 18 tuổi, cho dù từ nhỏ tới lớn bị bồi dưỡng thành người nối nghiệp, không được hưởng tình thân, nhưng mà, vẫn không thể đạt tới cảnh giới hỉ nộ không lộ được.
“Anh.” Đường Thiếu Phong nở một nụ cười nhạt che lấp thứ cảm xúc, nhẹ giọng gọi.
Đối với người anh trai này, cậu đã nảy sinh một cảm giác ỷ lại, rất muốn anh trai ở lại, cho dù có đánh cậu mắng cậu cũng được.
Đường Thiếu Đình đóng cửa xe lại, đi tới bên cạnh Đường Thiếu Phong, móc trong túi ra bao thuốc, rút hai điếu, tự mình ngậm một điếu, điếu còn lại đưa cho Đường Thiếu Phong.
Đường Thiếu Phong lấy bật lửa ra châm thuốc cho anh, Đường Thiếu Đình không từ chối.
Ưu Ưu ngồi trong xe nhìn hai anh em đứng đó hút thuốc, cũng không nói chuyện gì, nhưng cô nhìn ra được, mặc dù vẻ ngoài anh bày ra ghét bỏ A Phong, nhưng trong lòng lại lưu tâm tới người em trai này nhất.
“Gặp phải sự việc không thể giải quyết được, nhớ gọi điện cho anh. Còn những việc khác, cứ như anh dặn mà làm. Đặc biệt là, sau này Đường Minh chỉ có thể đi theo con đường chính đạo, nếu dám đi trật, người đầu tiên anh hỏi tới là em!” Hút hết điếu thuốc, Đường Thiếu Đình thả đầu thuốc vào cống thoát nước, nghiêm túc nhìn Đường Thiếu Phong nói.
“Anh, em hiểu rồi.” Cậu thiếu niên cũng thành khẩn nhìn anh, nghiêm túc nói.
Đường Thiếu Đình đ.ấ.m vào bả vai Đường Thiếu Phong, nhẹ nhàng nói, “Cẩn thận một chút!” Anh khuyên một câu như vậy xong thì xoay người lên xe.
*
Chiếc Beret màu đỏ đi tới cửa căn cứ quân sự.
Người lính gác nhìn thấy tài xế là Đường Thiếu Đình thì giống như gặp khủng bố, gác súng, tháo chốt bảo hiểm, chĩa thẳng vào anh.
Ưu Ưu ngồi bên cạnh hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt nghiêm túc nhìn. Người lính gác nhìn thấy cô lập tức làm quân lễ, sau đó cho hai người vào.
Chiếc suv tiến vào bên trong căn cứ.
Hôi Thái Lang, Hồng Thái Lang nhìn thấy lão đại của mình biến mất hơn một tháng lại dẫn theo Đường Thiếu Đình trở về thì vui vẻ tới chào đón.
“Lão đại, không có cốt khí a? Sao lại vẫn ở bên cạnh hắn chứ?” Hôi Thái Lang giễu cợt cô.
“Đúng vậy. Lão đại, lúc ấy chị là bị thổ phỉ này bắt đi!” Hồng Thái Lang tiếp vở, vẻ mặt vô cùng khó chịu nhìn lão đại của mình giống như chim nhỏ nép vào người Đường Thiếu Đình.
“Rốt cuộc đúng là phụ nữ mà, dù bị đàn ông đối xử tệ bạc tới trăm ngàn lần thì vẫn coi là mối tình đầu a!” Hôi Thái Lang đang nói dở thì Ưu Ưu đã xông tới, một đ.ấ.m vào bụng hắn, khiến Hôi Thái Lang đau tới mức ôm bụng kêu lớn.
Ưu Ưu xụ mặt, “Còn đứng đấy làm gì? Mau chào anh rể cho ta.”
DTV
Cô cao giọng nói.
Một lát sau, toàn bộ tổ viên tới đông đủ. “Lão đại, có phải không vậy? Trong đội chúng ta, tuổi chị nhỏ nhất. Làm sao mà gọi anh rể được, em rể còn chấp nhận được!”
Ưu Ưu lại xụ mặt, dáng vẻ muốn đánh người.
“Muốn tạo phản đúng không? Các người một đám lần trước bắt nạt người đàn ông của tôi, tôi còn chưa hỏi tới!” Ưu Ưu khí phách nói.
Mấy người Hôi Thái Lang tức giận nhìn cô, "Lão đại, chị không nói lý lẽ. Lần trước rõ ràng là chị nhờ chúng tôi giáo huấn tên này, giúp chị bớt giận mà!”
Đường Thiếu Đình không nói một lời, đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ không nói đạo lý.
“Tôi cho các người dạy dỗ anh ấy sao? Cho các người giúp tôi hết giận sao?” Ưu Ưu lớn tiếng phản bác, vì để giữ gìn hình ảnh cho người đàn ông của mình, tình huynh đệ chiến đấu gì chứ, từ bỏ.
Mấy người Hôi Thái Lang vẻ mặt không hài lòng, “Lão đại, lần sau dù chị bị hắn đánh thì chúng ta cũng sẽ mặc kệ.”
“Chồng à, anh sẽ đánh em sao?” Ưu Ưu cười tủm tỉm hỏi.
“Vợ à, mặt trời có mọc từ đằng Tây sao?” Đường Thiếu Đình tủm tỉm cười nhìn cô hỏi lại.
“Sẽ không a!” Ưu Ưu ngọt ngào trả lời, dáng vẻ vô cùng mềm mại.
“Vậy thì không thể, nếu anh đánh em, thì mặt trời chắc chắn mọc ở phía Tây!” Anh cao giọng nói.
Năm người còn lại, đồng loạt buồn nôn mà chạy. Chỉ là, chuông báo nhiệm vụ đột ngột vang lên. Ưu Ưu thu lại nụ cười trên mặt, buông Đường Thiếu Đình ra, “Anh Đình! Em có nhiệm vụ, anh mau về nhà đi.”
Cô vừa lui về phía sau vừa nói với anh, nói xong thì xoay người chạy đi.
Chỉ một lát sau, cô đã mặc bộ võ trang, ôm s.ú.n.g trường chạy tới chỗ máy bay trực thăng, nhanh nhẹn trèo lên trực thăng.
*
“Anh Đình, chúc mừng anh a, anh sắp được làm ông, Cơm trắng mang thai rồi.” Bác sỹ thú cưng cầm giấy xét nghiệm m.á.u của Cơm trắng nhìn Đường Thiếu Đình cười nói, Dạ Thất đứng bên cạnh, cầm dây dắt Thịt kho tàu.
Đường Thiếu Đình có chút ngây người, ngồi xoa xoa đầu Cơm trắng nói, “Con trai ruột của ta còn chưa có, đã phải làm ông.”
Anh vừa nói vừa nghĩ tới Ưu Ưu, cô có thể mang thai hay không?
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh, anh đi tới một bên nhận điện thoại, “Đường Thiếu Đình! Mau đến ngay bệnh viện trung tâm.”
Giọng nói của Long Ngạo truyền tới, nghiêm túc mà dứt khoát.
Hai chữ “bệnh viện” đủ để Đường Thiếu Đình hít một hơi lạnh, đang định hỏi thêm thì Long Ngạo đã tắt điện thoại.
Dạ Thất thấy chú Đình tắt điện thoại xong thì như tên b.ắ.n chạy khỏi cửa hàng thú cưng.
Đường Thiếu Đình lái xe thẳng đến bệnh viện trung tâm, trên đường đi, anh không ngừng ấn còi, miệng không ngừng chửi thề, chỉ mong có thể vượt qua khỏi tắc đường, trong lòng anh có dự cảm không tốt, không dám nghĩ tới.
Trong đại sảnh của bệnh viện, mọi người thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, giống như một kẻ điên chạy vọt vào, túm lấy một hộ sỹ ở gần đó hỏi, “Vợ của tôi ở đâu?”
Ai biết vợ của anh ta tên là gì chứ?
Có một quân nhân gọi anh ta, dắt anh ta tới phòng cấp cứu.
Đường Thiếu Đình vào tới cửa phòng cấp cứu thì nhìn thấy Long Ngạo, anh nghiêm túc hỏi, “Ưu Ưu đâu? Cô ấy làm sao?”
“Cô ấy mang thai, trong lúc thi hành nhiệm vụ thì chảy máu, đứa trẻ không…” Giọng nói trầm thấp của Long Ngạo, cùng vẻ mặt ngưng trọng của anh, chưa kịp dứt lời thì Đường Thiếu Đình đã chạy vào trong.
Trên giường bệnh, Ưu Ưu an tĩnh nằm đó, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, trên người cô vẫn còn mặc chiếc áo thun màu bộ đội.
Hai chân Đường Thiếu Đình giống như rót chì, chậm chạp đi tới bên cạnh giường, trái tim run rẩy, hai chân nhũn ra, như chịu đả kích mà quỵ xuống. “Anh đáng chết, sao anh lại không nghĩ tới em có thể mang thai chứ, cứ để em trở về căn cứ.”
Giọng nói bi thương của người đàn ông mang theo âm nức nở, đau lòng, ánh mắt bi thương nhìn khuôn mặt cô.
Con đã không còn.
Đường Đường của hai người đã không còn.
Anh còn chưa kịp cảm nhận được sự tồn tại của con bé, con bé đã đi rồi.
Anh quỳ trên mặt đất, khuỷu tay chống lên giường, cầm lấy tay cô, đưa bàn tay cô lên miệng hôn, sự hối hận, đau lòng quét qua trái tim anh.
Lúc này, Ưu Ưu chậm rãi mở mắt, “Anh Đình, con của chúng ta…”
Cô lẩm bẩm, nhìn khá suy yếu.
Từ trái tim tới xương cốt giống như bị một cơn gió lạnh quét qua, khóe mắt anh có một dòng nóng ấm chảy xuống, “Ngoan, đừng đau lòng, đừng có cảm thấy khổ sở. Con của chúng ta, sẽ còn trở về!”
Anh sợ cô tự trách, sợ cô đau lòng nên vội vàng trấn an.
“???” Ưu Ưu
“Anh Đình.” Cô lại kêu lên, yết hầu có chút khô có chút đau.
Sao lúc trước lại không nghĩ tới chứ. Rõ ràng như vậy. Nhanh đói, n.g.ự.c trướng, là bởi vì mang thai.
Đường Thiếu Đình đưa tay vào trong túi quần jean, lấy ra một cái hộp vải nhung màu xanh ngọc trang nhã, mở ra.
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương 6 cara, dưới ánh đèn, lấp lánh đến chói mắt.
Anh cầm nhẫn, đưa tới trước mặt cô. “Ngoan, chiếc nhẫn này anh đặt từ trước khi tới Đường Minh, hôm nay mới được đưa tới. Anh dự định chuẩn bị cho em một buổi lễ cầu hôn long trọng, chuẩn bị dành cho em một sự kinh ngạc, bởi vì, kiếp trước anh cũng không có cầu hôn em, nên trong lòng vẫn luôn hổ thẹn!”
Khi nói chuyện, giọng nói của anh run rẩy, trong đầu toàn là những hình ảnh của cô con gái đáng yêu hiểu chuyện của hai người.
Nghĩ tới chuyện cái thai mới bị sảy mất có khả năng là con bé, trái tim anh như bị d.a.o cắt.
Vẫn là do anh, làm chồng làm cha không đủ tốt, không đủ cẩn trọng, chăm sóc cô không được chu đáo, không để ý tới chuyện đột nhiên cô nhanh đói như vậy có thể là mang thai, không đưa cô tới bệnh viện kiểm tra, cho nên, con mới không còn.
Kiếp trước, lúc cô mang thai hầu như anh không ở bên cạnh, chỉ nhớ lúc đó cô ăn không được tốt, nôn nghén tới tận tháng thứ 6.
Anh còn tưởng đời này sẽ đền bù cho cô, nào ngờ…
Nghĩ tới đây, anh rất muốn đánh mình.
“Ngoan, gả cho anh, được không? Con, chúng ta có thể có lại, em không cần đau lòng quá, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi!” Anh cầm cái nhẫn kim cương nhìn cô, khàn khàn giọng nói, nói năng có chút lộn xộn, khóe miệng xệ xuống như muốn khóc, còn khó coi hơn lúc tươi cười.
Người đàn ông trong chiếc sơ mi màu đen, tóc cắt thật ngắn, vẻ mặt tuấn tú, miệng thì cười nhưng ánh mắt lại mang theo nước mắt, khóe mắt vẫn còn chút nước mắt vương lại, dáng vẻ thâm tình, khiến trái tim cô đập thật nhanh.
Anh cho rằng con không còn, an ủi cô, sợ cô tự trách bản thân, còn lập tức cầu hôn cô, cho rằng cô sẽ vì chuyện này mà lùi bước sao?
Nước mắt cô chảy xuống.
Nhìn thấy cô khóc, anh càng khẩn trương.
“Ưu Ưu, đừng khóc, ngoan, nếu em đau lòng thì chính là trách anh không chăm sóc em tốt. Chúng ta sẽ còn có con nữa, anh không muốn em đau lòng!” Anh kích động nói. Cô rơi nước mắt khiến anh thêm hổ thẹn, tự trách mình.
Ưu Ưu xụt xụt, “Anh Đình, em khóc không phải vì chuyện con không còn mà là em bị anh làm cho cảm động đó. Đồ ngốc, con của chúng ta, vẫn còn ở đây!”
Cô gắng sức nói, vừa nói vừa xoa xoa bụng qua lớp chăn mỏng.
Ánh mắt Đường Thiếu Đình cũng dừng lại trên bụng cô.
“Em nói cái gì?” Đường Thiếu Đình nhìn cô, vẻ mặt ngơ ngác.