Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 621
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:14
Lượt xem: 2
Anh muốn đứng lên nhưng vì uống nhiều quá nên còn chưa đứng thẳng lên thì thân hình cao lớn đã ngã xuống ghế.
Đổng sự Mạnh tươi cười, “Đường thiếu, cậu cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Bên ngoài không có chuyện gì, chỉ là mấy lão già muốn chờ cậu tỉnh rượu xuống lầu chơi vài ván mạt chược mà thôi. Đường thiếu, cậu biết chơi mạt chược không?”
Đường Thiếu Đình ngồi trên sô pha, lấy bao thuốc trên bàn trà, gật đầu.
“Anh Đường lúc sinh thời cũng thích nhất là mạt chược, là một tay chơi giỏi a!” Đổng sự Mạnh cười nói, sau đó lấy bao thuốc trong tay Đường Thiếu Đình đi, đưa mắt nhìn người hầu, lập tức bọn họ bưng bộ khí cụ lên.
Không phải là trà giải rượu. Mà là một bộ khí cụ hút thuốc phiện.
“Đường thiếu, thử xem? Cái này hút hay hơn t.h.u.ố.c lá nhiều! Hay là thử cái loại bột trắng này nhé.” Đổng sự Mạnh lấy ra một gói bột nhỏ màu trắng, nhìn anh dụ hoặc.
Đường Thiếu Đình nghiêng đầu nhìn Đổng sự Mạnh đang ngồi xuống một bên ghế sô pha, “Đổng sự Mạnh, tôi không chạm vào thứ đó. Mang đi.”
Thái độ của anh cứng rắn, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.
Đổng sự Mạnh híp mắt, khóe miệng vẫn cong lên nụ cười của con cáo già xảo quyệt, không vì sự lạnh lùng của Đường Thiếu Đình mà nhụt trí. Ông ta vê vê sợi râu mép, “Đường thiếu, đừng có thanh cao như vậy, ở cái tập đoàn này, có ai không thử qua cái này chứ?”
Đường Thiếu Đình nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lẽo như sương hiện lên nụ cười lạnh, “Đổng sự Mạnh, ông thật sự hao tổn hết tâm tư để hại tôi!”
Không phải là câu hỏi mà là câu trần thuật.
Đổng sự Mạnh không hề bị dọa sợ, ngược lại nụ cười càng tươi tắn hơn, “Đường thiếu lo lắng quá rồi, tôi sao có thể hại cậu chứ?”
Ngoài miệng thì nói vậy, biểu hiện ra bên ngoài không có chút nào giống vậy.
Thủ hạ của ông ta đã nhanh chóng châm đèn cồn, chuẩn bị giấy bạc. Đổng sự Mạnh rắc một chút bột phấn trắng lên giấc bạc đưa lên trên đèn cồn, chỉ là, khói chưa kịp bay lên Đường Thiếu Đình đã đạp đổ ra.
Anh đứng dậy, thân người lảo đảo giống như sắp ngã xuống.
Sắc mặt của Đổng sự Mạnh cũng trở nên hung ác. Ông ta nhìn về phía người của mình, những người này lập tức thay đổi, từ người hầu hiền lành chỉ biết cúi mặt lập tức biến thành những kẻ đánh thuê hung ác, vây quanh Đường Thiếu Đình.
“Đổng sự Mạnh, làm gì vậy?” Đường Thiếu Đình nhìn ông ta, lạnh giọng hỏi.
“Đường thiếu, cái chiêu gậy ông đập lưng ông dùng cho cậu thật sự quá khó mà. Cậu nói xem, sao tôi có thể dễ dàng để cậu đi chứ?” Đổng sự Mạnh ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, khóe miệng cong lên nụ cười âm hiểm.
“Người đâu?” Đường Thiếu Đình cao giọng gọi.
Không có ai vào.
Đổng sự Mạnh kích động vỗ tay, ánh mắt nhìn mấy kẻ đánh thuê giả trang là người hầu ra lệnh tập kích Đường Thiếu Đình. Đường Thiếu Đình lúc này đã cởi bỏ bớt cúc cổ quân phục, hai tay nắm chẩn, chuẩn bị ứng phó, nhưng mà hai chân vẫn không vững.
Do là uống quá nhiều rượu.
Bốn người đối phó một người, cùng nhau xông tới.
Lúc năm người họ quần thảo, Đổng sự Mạnh rút trong túi ra một điếu xì gà, châm lửa hút, bắt chéo chân, một cánh tay gác lên lưng ghế sô pha, nhìn Đường Thiếu Đình càng lúc càng yếu thế.
“Đường Thiếu Đình, nhận thua đi. Đêm nay chính là ngày c.h.ế.t của ngươi! Ngươi đừng trách, muốn trách, trách cái lão cha kia của ngươi kìa, muốn trách, trách bản thân ngươi quá cuồng vọng nữa!” Đổng sự Mạnh phà một hơi thuốc nói.
Đường Thiếu Đình bị dồn vào chân tường, bị quật ngã, ghì xuống. Anh lớn tiếng gọi vài lần nhưng không có ai tiến vào. Lúc này, một người trong số họ cầm một ống tiêm, đi tới bên cạnh anh. Anh định phản kháng như mà hai tay đã bị bọn chúng kiềm chế.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu không chịu hút thì tiêm cho ngươi một liều lớn vậy, khiến ngươi c.h.ế.t trong sảng khoái!” Đổng sự Mạnh đứng lên, lạnh lùng nói. Ông ta đắc ý nhìn thủ đang cầm ống tiêm chứa một liều ma túy lớn, tiêm vào tay Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình nghiến răng, hung dữ nhìn vẻ mặt đắc ý của Mạnh Hồng Nguyên. Từng chút ma túy được tiêm vào cơ bắp rắn chắc của anh, anh gầm lên như dã thú.
“Kêu đi, không ai tới cứu ngươi đâu!” Đổng sự Mạnh kiêu ngạo nói.
“Mạnh Hồng Nguyên. Ta là lão đại của Đường Minh, xảy ra chuyện ở nhà ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể sống được sao?” Đường Thiếu Đình nghiến răng nghiến lợi nói, cả người anh bị ghì chặt vào vách tường, không thể động đậy, khuôn mặt càng trở nên dữ tợn.
Đổng sự Mạnh càng thêm đắc ý. “Đường Thiếu Đình. Bọn họ sẽ chỉ cho rằng ngươi tiêm ma túy quá liều, khiến mình sốc chết. Làm sao bọn họ biết được là do ta làm chứ? Ngươi cho rằng, thực lực của ta không bằng ngươi? Đêm nay, ai dám đụng tới ta, ta diệt c.h.ế.t hắn!”
“Ngươi!” Đường Thiếu Đình nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Nói rồi, anh lắc lắc đầu, giống như có ảo giác. Loại ma túy này, thường có phản ứng như vậy.
“Ba.” Angela đột nhiên đi tới, gọi cha mình, nhưng đôi mắt tham lam nhìn vào người đàn ông, quân trang không chỉnh tề, cuồng dã, đang bị hai người đàn ông khác ghì chặt lên tường.
Mỗi tế bào trong người cô ta đều đang đánh trống hò reo.
“Ba, đêm nay hắn có thể là của con không?” Angela đi tới gần Đường Thiếu Đình, miệng chảy nước dãi hỏi.
“Angela, hắn là một người sắp chết.” Đổng sự Mạnh hung dữ nói.
Đúng lúc này, Đường Thiếu Đình đột nhiên hất văng hai người đang ghì chặt mình, mặt dữ tợn giống như dã thú vọt tới bên cạnh Angela. Angela trốn không kịp bị hắn đụng ngã xuống đất. Đường Thiếu Đình không dừng lại, chạy ra khỏi phòng.
Đổng sự Mạnh vội vàng dẫn người đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu lớn, “Đường thiếu, cậu làm sao vậy? Đường thiếu!”
Đường Thiếu Đình chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa cất tiếng kêu như dã thú. Anh vừa chạy tới đầu cầu thang thì những người ở bên dưới đều nghe được động tĩnh, lập tức chạy lên, sau đó thì thấy mấy người của Đổng sự Mạnh chạy theo phía sau.
“Không hay rồi, Đường thiếu dùng thuốc quá liều!” Đổng sự Mạnh lớn tiếng kêu lên, “Mau chặn cậu ấy lại, đừng để việc không hay xảy ra.”
Trên thực tế, ông ta thực sự muốn Đường Thiếu Đình xảy ra chuyện không hay, có như vậy ông ta mới thành công g.i.ế.c người mà thần không biết quỷ không hay.
Đường Thiếu Đình chạy một mạch tới tầng thượng của biệt thự. Lúc mọi người đuổi tới nơi thì anh đã đứng ở rìa sân thượng, hai tay dang ra giống như một con diều hâu chuẩn bị vỗ cánh bay cao.
“Đường thiếu! Cậu đừng có hồ đồ! Đường thiếu!” Đổng sự Mạnh cố ý giả làm người tốt.
“Đường thiếu!” Những người khác cũng lên tiếng gọi. Có người còn len lén đi về phía anh, có ý kéo anh trở lại, nhưng mà, Đường Thiếu Đình ngả người xuống.
Mọi người kinh hãi.
Đường Thiếu Đình nhảy lầu.
Không ai dám chạy tới, chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên, giống như tiếng nước.
“Mau đi xem Đường thiếu, xem cậu ấy rốt cuộc ra sao!” Đổng sự Mạnh lớn tiếng nói.
Có người chạy tới bên cạnh sân thượng nhìn xuống, “Đường thiếu rơi vào bể bơi.”
Nghe được những lời này, Đổng sự Mạnh tức giận trong lòng. Sao có thể trùng hợp thế chứ? Rớt vào bể bơi?! Rất có thể, hắn sẽ không chết.
Lúc mọi người xuống lầu, Mạnh Hồng Nguyên cố ý sắp xếp biệt thự bị mất điện, đèn đuốc tối om, khiến tốc độ của mọi người chậm lại, muốn cứu Đường Thiếu Đình khỏi c.h.ế.t đuối cũng bị chậm, để anh c.h.ế.t đuối thật đi.
Một lát sau, mọi người mới tới được bể bơi ở sau biệt thự. Đổng sự Mạnh vội cho người vớt Đường Thiếu Đình lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-621.html.]
“Đổng sự Mạnh! Đường thiếu không thở nữa. Trên đầu có vết thương, có thể là đập vào thành bể bơi bị thương!” Đường Thiếu Đình được vớt lên, thủ hạ của Đổng sự Mạnh vội kiểm tra.
Mạnh Hồng Nguyên nghe thấy Đường Thiếu Đình đã c.h.ế.t thì có chút không tin được. Ông ta đi tới bên cạnh t.h.i t.h.ể Đường Thiếu Đình, ngồi xổm xuống, nhìn cái t.h.i t.h.ể ướt sũng, hai mắt nhắm chặt, trên đầu còn vết m.á.u của Đường Thiếu Đình, ngón tay ông ta đưa tới, đè vào động mạch cổ của Đường Thiếu Đình.
Mạnh Hồng Nguyên sợ Đường Thiếu Đình giả c.h.ế.t nên không có kiểm tra hơi thở mà kiểm tra mạch đập.
Không có mạch.
Thật sự đã chết.
Mạnh Hồng Nguyên vô cùng vui mừng. Ông ta còn lười giả vờ, nhìn về phía mọi người, tiếc nuối nói, “Đường thiếu thật sự đã mất!”
Bên cạnh bể bơi, những chiếc đèn trang trí được bật lên hết, ánh sáng giống như ban ngày, mọi người nghe nói Đường Thiếu Đình c.h.ế.t như vậy thì đều cảm thấy không tin nổi, nhưng mà cũng không thể không tin. Đường Thiếu Đình là ai chứ? Là thủ lĩnh Đường Minh.
Đúng lúc này, mọi người nghe tiếng bước chân đi tới, nhìn lại thì thấy Đường Thiếu Phong dẫn theo một nhóm vũ trang ôm s.ú.n.g trường đi tới.
“Các vị đổng sự, đại ca của tôi ở đâu?” Đường Thiếu Phong cao giọng hỏi.
“Phong thiếu, đại ca của cậu, vì dùng thuốc quá liều, thần chí không minh mẫn, nhảy lầu rơi vào bể bơi, hiện giờ đã không còn thở nữa.” Mạnh Hồng Nguyên vội vàng bước tới, chặn đường Đường Thiếu Phong.
Đường Thiếu Phong đẩy Mạnh Hồng Nguyên ra, đi tới bên cạnh bể bơi, hai ba bước đã tới được bên cạnh Đường Thiếu Đình. Cậu quỳ một gối xuống, kiểm tra hơi thở, bắt mạch, sau đó lớn tiếng kêu “Anh!”
âm thanh bi thảm xuyên qua bầu trời đêm.
Đường Thiếu Phong quỳ gối bên cạnh Đường Thiếu Đình mà gào khóc.
Một lát sau, cậu thiếu niên 18 tuổi đứng dậy, “Các người nâng di thể của đại thiếu lên đi.”
Cậu phân phó cho tùy tùng rồi đi tới trước mặt Mạnh Hồng Nguyên, “Đổng sự Mạnh. Anh trai tôi tới dinh thự của ông làm khách, vì sao lại chết?”
Đường Thiếu Phong lớn tiếng chất vấn, mọi người đều nghe thấy tiếng cậu.
Tiểu thiếu gia của Đường gia này có thể đối phó được với lão già xảo quyệt Mạnh Hồng Nguyên sao?
Kỳ thực, hầu hết mọi người đều đoán ra, Đường Thiếu Đình bị Mạnh Hồng Nguyên hại chết.
“Tôi đã nói rồi, cậu ấy uống say xong thì lại dùng ma túy quá liều, không khống chế được nên chạy lên nóc biệt thự nhảy xuống. Lúc chúng tôi chạy tới đây, cậu ấy đã c.h.ế.t rồi.” Đổng sự Mạnh cao giọng trả lời, giọng điệu vô cùng hợp tình hợp lý.
“Anh trai tôi không đùng ma túy, sao có thể cắn thuốc quá liều?! Họ Mạnh kia, nhất định là ông mưu sát anh ấy. Ông dám có gan làm loạn sao? Anh trai tôi là thủ lĩnh Đường Minh, là người mà ba tôi lúc sinh thời đã chỉ định nối nghiệp!” Đường Thiếu Phong nhìn thẳng vào mặt Mạnh Hồng Nguyên, tuổi còn nhỏ nhưng không biết sợ.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau bắt ông ta lại!” Cậu tiếp tục ra lệnh.
“Làm càn. Ở dinh thự của ta mà các ngươi dám chạm vào ta? Thử xem? Đường Thiếu Phong. Đại ca ngươi hít ma túy c.h.ế.t thì có can hệ gì tới ta?” Mạnh Hồng Nguyên lớn tiếng phản kích.
“Ta mặc kệ. Đại ca ta c.h.ế.t ở trong biệt thự của ngươi, ngươi không chối được trách nhiệm đâu. Ta sẽ cho người kiểm tra thi thể, nếu không phải đại ca ta tự mình hít thuốc chết, ta sẽ hỏi tội ngươi. Mau bắt hắn lại.” Đường Thiếu Phong không chút khách khí ra lệnh.
Các binh lính được vũ trang tiến lên, định bắt Mạnh Hồng Nguyên thì ông ta rút s.ú.n.g bên hông, b.ắ.n lên trời 3 phát.
“Đường Thiếu Phong, chỉ dựa vào thằng nhóc chưa mọc đủ lông cánh như ngươi lại muốn ở trong dinh thự của ta bắt ta sao? Ngươi điên rồi à?” Mạnh Hồng Nguyên kiêu ngạo nói, “Các vị! Hôm nay Mạnh Hồng Nguyên tôi cũng không che giấu nữa, hiện tại thủ lĩnh Đường Minh đã chết, Đường Minh giống như rắn mất đầu.”
“Mạnh Hồng Nguyên, ông có ý gì?! Anh trai tôi vừa mới c.h.ế.t ông đã định lên làm thủ lĩnh Đường Minh? Như vậy, tôi càng khẳng định anh trai tôi bị ông hại chết!” Đường Thiếu Phong lớn tiếng nói.
Lòng Tư Mã Chiêu*, ai cũng rõ.
Mọi người đều hiểu ý của Mạnh Hồng Nguyên.
“Ha ha. Cho dù anh trai ngươi bị ta đánh c.h.ế.t thì như thế nào? Quân trưởng Hàn, Quâng trưởng Vạn, binh của chúng ta đâu?” Mạnh Hồng Nguyên kiêu ngạo nói.
Quân trưởng Hàn cùng Quân trưởng Vạn đi ra tới, nhưng mà bước chân của bọn họ bị tiếng nói của Đường Thiếu Phong làm cho ngừng lại.
“Hay cho họ Mạnh. Ông kiêu ngạo cuồng vọng như vậy sao? Hại c.h.ế.t anh trai tôi, t.h.i t.h.ể anh ấy còn chưa có lạnh đâu, đã muốn tước quyền đoạt vị, thiên hạ sao có loại tiểu nhân bỉ ổi như ông? Ông tiểu nhân như vậy, sao có thể làm thủ lĩnh Đường Minh?” Đường Thiếu Phong lạnh lùng quát.
Lời nói khí phách của Đường Thiếu Phong lọt vào tai Mạnh Hồng Nguyên khác nào tiếng cho sủa.
Ông ta trào phúng cười lớn, “Thằng nhóc, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi thật sự cho rằng, Đường Minh này tồn tại bằng đạo nghĩa giang hộ sao? Dựa vào là thực lực? Có đủ sao? Quân trưởng Hàn, quân trưởng Vạn, hai người còn thất thần ở đó làm gì? Buổi tối hôm nay, ai dám ngăn cản tôi lên làm thủ lĩnh Đường Minh, g.i.ế.c không tha!”
DTV
Quân trưởng Hàn, quân trưởng Vạn đi tới bên cạnh Mạnh Hồng Nguyên.
“Các vị, Đường Thiếu Đình đã chết, sau này tôi chính là thủ lĩnh…” Mạnh Hồng Nguyên đang đắc ý thì thì nhìn thấy từ trong đám đông có một người đang bước tới phía mình, khiến ông ta ngây người.
Người này, không phải vừa nãy mới ngã xuống, rớt vào bể bơi c.h.ế.t đuối sao?
Không phải Đường Thiếu Đình sao?
Anh đã thay bộ quân trang ướt sũng, đi giày bốt, quần jean, phía trên mặc một cái áo sơ mi đen, khoác bên ngoài một chiếc áo vest, tay còn cầm một cái khăn che trán, khí định thần nhàn, giống như một vị thần mới xuống trần.
“Đổng sự Mạnh, xin lỗi, khiến ông thất vọng rồi, tôi không chết!” Anh che cái trán lại, nhìn Mạnh Hồng Nguyên giống như hóa đá, nhàn nhạt nói.
Không lộ vui buồn, nhưng mà châm chọc.
Mạnh Hồng Nguyên ngây ngốc. Rõ ràng Đường Thiếu Đình bị ông ta tiêm một ống ma túy lớn, còn ngã từ trên tầng cao xuống…
Hơn nữa, rõ ràng lúc trước, hơi thở không khó, mạch không đập…
Sao hắn có thể làm như vậy?
“Ngươi, ngươi… như thế nào…” Mạnh Hồng Nguyên chỉ thẳng ngón tay vào Đường Thiếu Đình lắp bắp, “Đường Thiếu Đình, ngươi cho rằng ngươi không c.h.ế.t là ta sợ ngươi sao?!”
Mạnh Hồng Nguyên cố gắng trấn định, lấy lại vẻ kiêu ngạo nói, “Quân trưởng Hàn, quân trưởng Vạn. Thực lực của chúng ta đủ để áp đảo hắn. Hiện giờ, tôi lệnh cho các người g.i.ế.c c.h.ế.t hai anh em bọn chúng!”
Ông ta vừa nói xong thì thấy s.ú.n.g của Quân trưởng Hàn, quân trưởng Vạn chĩa thẳng vào ông ta.
Tiếng bước chân vang lên, một nhóm bộ đội đặc chủng cầm s.ú.n.g tới, khống chế toàn bộ người của Mạnh Hồng Nguyên.
Mạnh Hồng Nguyên choáng váng, ngây người hết nhìn quân trưởng Hàn tới quân trưởng Vạn. Tổng cộng có 3 sư, bọn họ có 2 sư đoàn.
“Ngươi… các ngươi…” Mạnh Hồng Nguyên lắp bắp, ánh mắt ông ta dừng lại ở nụ cười trào phúng của Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình nhấc cái khăn xuống, nhìn vết m.á.u trên khăn rồi nhìn Mạnh Hồng Nguyên. “Họ Mạnh kia, cái con cáo già ông trăm phương nghìn kế lừa tôi tới dinh thự của ông, có ý đồ để tôi gậy ông đập lực ông, thật không ngờ được chính ông chủ động nhảy vào cái hố tôi đào sẵn cho ông!”
!!!
Mạnh Hồng Nguyên sững sờ.
“Ngươi… có ý gì?”
Đường Thiếu Phong đi tới trước mặt Mạnh Hồng Nguyên, cong miệng cười, “Lão Mạnh, ý của anh trai tôi là, anh trai tôi hôm nay cố ý tới nhà ông làm khách, giả vờ uống say, cố ý để ông hại. Trên thực tế, thân tín bên cạnh ông 80% đã là người của chúng ta. Ngay cả kẻ tiêm ma túy cho anh trai tôi cũng đã bị mua chuộc, thứ tiêm vào không phải là ma túy. Anh trai tôi không cố ý giả chết, sao có thể ép con cáo già ông diễn cái buổi đoạt quyền tước vị này chứ? Làm sao có thể để chúng tôi danh chính ngôn thuận diệt ông?”