Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 616

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:11:04
Lượt xem: 0

Tiêu Đề: Chú Đình! Xong rồi, địa vị của chú không đảm bảo rồi!

Bên trong căn phòng tối mịt, tiếng thở gấp mờ ám không ngừng vang lên, lúc linh hồn như thể bị đưa lên đến đỉnh điểm, cô thẹn thùng che miệng lại, trong đầu lại bùng nổ pháo hoa lộng lẫy…

Đèn ngủ sáng lên, trong ánh sáng nhu hòa, cô gái bịt kín miệng mình lại, đôi mắt quyến rũ như tơ, hai gò má ửng hồng, thân thể mềm mại cuộn lại, dây áo ngủ mảnh mai trượt xuống bắp tay…

Người đàn ông ngồi bên cạnh, mắt nhìn mặt cô mà không hề chớp lấy một cái, nhìn phản ứng của cô.

So với lúc trước, cô đã trở nên ngượng ngùng và trầm lắng hơn, như thể chưa hoàn toàn mở lòng đối với anh. Anh không biết rốt cuộc làm thế nào mà cô lại biết được chuyện của kiếp trước và biết được bao nhiêu!

“Anh, anh có thể đi ra ngoài!”. Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô tưởng anh anh lại sắp cầm thú tiếp, vừa khôi phục lại sau cảm giác tiêu hồn ngấm sâu vào xương tủy, cô vừa lùi về sau vừa quát.

Thấy cô vừa sợ vừa giận, anh không khỏi nghĩ đến những lần yêu nồng nhiệt ở kiếp trước, cô cũng đều bị lay động phần nào, mặc anh làm gì thì làm, sau mỗi lần đó, cô đều yếu ớt như bị bệnh nặng vậy.

Cô càng yếu ớt, càng có thể khiến anh nổi lên thú tính, không biết tiết chế mà đòi hỏi, nào có biết quan tâm lo lắng cho cô đâu.

Lúc này, lửa dục cũng đang thiêu đốt con người anh, anh ước gì có thể không cần để ý đến cảm nhận của cô mà kéo cô lại đây, mạnh mẽ giữ chặt, nhưng anh vẫn cật lực nhẫn nhịn, nhếch môi: “Thật sự không muốn anh ở lại ôm em ngủ sao? Cam đoan chỉ ôm thôi, không động tay động chân!”

Ưu Ưu nghe anh nói mà hơi xao động, nhưng, cô còn không hiểu anh sao?!

Cô không nói gì, chỉ tay ra cửa.

Anh khẽ cắn môi, đứng dậy! Ai bảo cô bây giờ là hoàng hậu chứ!

Anh thế mà lại đi thật!

Ưu Ưu hơi ngỡ ngàng, lại cười vui vẻ, cô có thể nhìn thấy được sự thay đổi của anh.

Trong phòng tắm tầng một, đứng dưới vòi hoa sen, Dạ Thất buồn bực nhìn những vết cào xấu hổ trên người mình, cậu đau khổ cau mày lại.

Trong đầu cậu không khỏi hiện lên hình ảnh Hạ Hòa hung mãnh vừa véo vừa cắn trên người cậu tối hôm qua, sâu trong bụng dưới, đột nhiên có một luồng nhiệt ấm nóng chậm rãi tuôn trào, nơi nào đó đột nhiên trướng đau, cậu ngơ ngác gục đầu xuống…

Xấu hổ quá!

“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm bị người ta đẩy ra, cậu sợ đến mức vội vàng lấy khăn tắm quấn thân dưới lại.

Lúc Đường Thiếu Đình đi vào thì thấy Dạ Thất quấn khăn tắm quanh nửa thân dưới, giống như một người đàn bà vậy, anh ghét bỏ nhíu mày, ai ngờ, cậu lại mở miệng trước: “Có biết phép lịch sự không?! Đột nhiên xông vào!”

“Lục Chiến Kỳ! Rốt cuộc con có phải đàn ông không? Hèn nhát vậy à? Xông vào thì làm sao? Chú có thể ăn thịt con chắc? Cái gì trên người con có mà chú không có à?”. Đường Thiếu Đình tức giận nói, ánh mắt cũng nhìn lên những vết cào mờ ám trên người cậu.

“Nào, nói chú nghe cảm nhận tối hôm qua của con nào!”. Anh chỉ tay về phía cậu, trêu tức nói.

“Biến thái!”. Dạ Thất trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi, sau khi tặng anh hai chữ thì nhanh chóng đi ra ngoài.

“Đáng đời thím Đình đuổi chú xuống lầu ngủ! Đêm nay chú ngủ ở sofa đi!!”. Ra ngoài rồi, Dạ Thất phách lối hét.

Đường Thiếu Đình nhận thức được điều gì đó, vội vàng chạy ra ngoài, có ý đồ độc chiếm phòng cho khách duy nhất ở tầng một, ai ngờ, Dạ Thất chạy còn nhanh hơn chó, đã vọt tới cửa phòng khách rồi, tốc độ quá nhanh, khăn tắm cũng rơi ra, chỉ mặc một cái quần lót góc bẹt màu đen, cậu nhanh chóng khép cửa phòng lại!

Người đàn ông già đầu đứng tại chỗ, hai tay chống nạnh, khẽ cắn môi.

Anh nằm ngủ tạm một đêm trên ghế salon ngoài phòng khách, lại bị Cơm Trắng đè cả một đêm, tỉnh lại thấy cả người toàn lông chó!

Bị Dạ Thất giở trò rồi!

Đường Thiếu Đình tức giận muốn đuổi cậu về nước, Dạ Thất không đi, còn được Ưu Ưu đưa tới hoàng cung, còn người nào đó hoa lệ bị bỏ lại trong nhà, bầu bạn với hai con chó!

Sau khi vương hậu bị bắt, quốc vương mở một cuộc họp báo, thông báo với toàn thể dân chúng rằng ông đã ly hôn với vương hậu, vương hậu cũng sẽ bị trừng trị theo pháp luật! Đồng thời, quốc vương cũng tuyên bố, Ưu Ưu là vương trữ duy nhất của hoàng tộc!

Nhưng mà, là vương trữ, Ưu Ưu vẫn không tổ chức bất cứ một buổi họp báo nào, truyền thông chỉ đăng một tấm hình của cô.

Nhìn thấy Ưu Ưu dắt theo một chàng trai đẹp trai trở về, vương thái hậu còn tưởng đó là niềm vui mới của cô, lại bị Ưu Ưu ghét bỏ trợn trắng mắt, nói Dạ Thất là con trai của bạn cô, là cháu cô!

“Ưu Ưu à, con phải nghĩ thoáng lên một chút, phụ nữ không thể treo cổ trên một thân cây được! Vui vẻ lên đi, bà nội lại tìm một người đàn ông tốt khác cho con, có được không? Mấy ngày nay bà phát hiện ra, Mục Dã cũng không tệ lắm, hai đứa là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn! Đúng rồi, còn con trai của chú họ con nữa…”. Vương thái hậu còn chưa dứt lời thì đã bị hù dọa bởi ánh mắt ác liệt của Ưu Ưu.

“Chú Đình! Xong rồi, địa vị của chú không được đảm bảo rồi! Vương thái hậu muốn tìm đàn ông cho thím Đình kìa!”. Dạ Thất cầm điện thoại di động, trốn trong góc, lặng lẽ gọi điện thoại báo cáo cho chú Đình của cậu.

Lúc đó, Đường Thiếu Đình đang ở bên ngoài cách cổng chính hoàng cung không xa, ngồi trên một chiếc xe SUV mới tinh chờ bọn họ.

Anh vừa hút thuốc vừa hừ lạnh: “Thằng nhóc thúi, không ai dám giành phụ nữ với chú Đình con đâu!”

Thôi!

“Chú Đình, chú đừng quá đắc ý, vương thái hậu nói thím Đình và Mục Dã là thanh mai trúc mã, thím Đình thế mà lại chẳng tỏ thái độ gì cả!”. Dạ Thất cố ý chọc tức anh.

Chẳng tỏ thái độ gì…

Mấy chữ này quả thật đã kích thích anh, điếu t.h.u.ố.c lá trong tay gần như bị bẻ gãy, bị anh dập tắt ném vào thùng!

Chỉ chốc lát sau, người đàn ông mặc cả người màu đen xuống xe!

Không có giấy thông hành, đương nhiên không thể vào hoàng cung, Đường Thiếu Đình chỉ có thể leo tường, đến cửa hoàng cung, anh muốn gặp Ưu Ưu, bị thị vệ ngăn lại, anh vừa định gọi điện thoại cho Dạ Thất thì có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi ra từ hoàng cung.

DTV

“Cậu Mục Dã!”. Thị vệ lễ phép gọi anh ta.

“Các anh cho anh ta vào đi”. Mục Dã thản nhiên nói, thị vệ quả thật cho đi.

Thằng nhóc này, xem ra rất được hoan nghênh trong hoàng cung đấy!

Sau khi vào cung, Đường Thiếu Đình trực tiếp đi tìm Ưu Ưu, lại bị Mục Dã gọi lại: “Đường Thiếu Đình, chúng ta nói chuyện đi”

Đường Thiếu Đình hừ lạnh, vẻ mặt xem thường: “Nhóc con, tôi quen biết cậu sao? Nói chuyện?”

Anh nhấc chân định đi thì bị Mục Dã gọi lại: “Bởi vì tôi yêu Ưu Ưu hơn anh!”.

Đường Thiếu Đình híp mắt lại, Mục Dã chỉ về phía khu vườn đằng sau, chỉ về phía sân sau, Đường Thiếu Đình đi theo anh ta đến sân sau.

Mục Dã đứng bên cạnh một cái xích đu, nhìn xích đu, trong đầu đều là hình ảnh Ưu Ưu vui vẻ nhảy dây khi còn bé, anh ta chơi cùng cô.

“Vốn dĩ tôi tưởng rằng, anh rất yêu cô ấy, sau này mới biết được là Ưu Ưu theo đuổi anh! Cô ấy khó khăn lắm mới kéo được mẹ kế của mình xuống đài, kết quả, anh không khen cô ấy được một câu, lại còn khiến cô ấy đau lòng như vậy! Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy đau lòng như vậy!”. Mục Dã chỉ trích Đường Thiếu Đình.

Đường Thiếu Đình chấp nhận lời chỉ trích của tình địch.

“Nói thật với anh, lúc tôi phối hợp diễn kịch với cô ấy, những gì tôi nói đều là thật. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, khi còn bé, cô ấy đã từng nói, sau khi lớn lên sẽ gả cho tôi! Ở nơi này!”. Mục Dã nhìn chiếc xích đu, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô bé ba tuổi mặc váy công chúa màu trắng, nhìn anh ta và nói: “Tiểu Dã, sau này lớn lên, tôi sẽ làm cô dâu của cậu, có được không?”

Cậu bé nói: “Được!”

“Khi còn nhỏ, chúng tôi còn từng tổ chức hôn lễ ở đây…”. Mục Dã còn nói thêm, ngay sau đó, anh ta hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú tối sầm của Đường Thiếu Đình.

“Nếu như anh không thể cưng chiều cô ấy như công chúa, thì mời anh rời khỏi cho!”. Mục Dã quyết liệt nói.

Tiêu Đề: Xác định danh phận cho người đàn ông của cô!

Mục Dã vừa dứt lời, Đường Thiếu Đình cũng đã không nhịn được nữa, bước nhanh tới phía trước, tóm lấy vạt áo của Mục Dã, gần như muốn xách Mục Dã lên!

Người đàn ông ngang ngược nở nụ cười khinh thường với vẻ mặt hung ác: “Họ Mục kia, cậu là cái gì?! Bảo tôi rời khỏi? Ông đây đ.ấ.m cậu một cú c.h.ế.t trước nhé, thế nào?”

Anh buông một tay ra, vung nắm đấm, định đánh lên cái mặt đẹp trai của Mục Dã!

“Cậu dừng tay lại cho tôi!”. Một giọng nói già nua và quyền lực vang lên, bà cụ tóc hoa râm, mặc váy duyên dáng và sang trọng đi tới trong sự nâng đỡ của người hầu.

Đường Thiếu Đình buông nắm đ.ấ.m xuống, anh nhận ra vương thái hậu.

Anh đẩy Mục Dã ra, Mục Dã mất thăng bằng lảo đảo lùi về sau, suýt nữa ngã ra đất.

“Bà nội!”. Đường Thiếu Đình lễ phép gọi, khóe miệng nở nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-616.html.]

Bà cụ hơi sửng sốt một chút, ngửa đầu, nghiêm mặt nói: “Hừ! Ai là bà nội của cậu?! Chúng ta có quan hệ gì?!”

“Bà nội, con là bạn trai của Ưu Ưu, rất nhanh thôi sẽ là chồng của cô ấy, ngài đương nhiên là bà nội của con rồi!”. Đường Thiếu Đình bước tới, cười nói.

Nhịp tim của bà cụ tăng tốc, nhưng vẫn còn nghiêm mặt, vừa ngạo mạn vừa khinh thường nói: “Ồ! Nhưng tôi nghe nói, lúc trước cậu không quan tâm đến cháu gái tôi!”

“Bà nội, là hiểu lầm thôi!”. Đường Thiếu Đình vội vàng nói.

“Cậu thôi đi! Họ Đường kia, tôi cũng không xem trọng đứa cháu rể là cậu đâu! Toàn bộ vương thất cũng không xem trọng cậu! Từ nhỏ cậu đã là một cô nhi, còn là một kẻ giang hồ chẳng làm nên trò trống gì, tuy gần đây cậu đã được cha ruột nhận, nhưng mà, Đường Minh cũng chẳng phải là tập đoàn đứng đắn gì cho cam! Cậu nói đi, cậu có tư cách gì mà cưới cháu nội của tôi? Cưới công chúa của vương thấy, lại còn là quốc vương nước T tương lai?!”. Bà cụ bước tới, không khách sáo mà nói với Đường Thiếu Đình.

Mục Dã đi tới bên cạnh bà cụ, khéo léo đỡ bà.

Đường Thiếu Đình hơi thay đổi sắc mặt, anh im lặng đứng đó.

“Bối cảnh không thích hợp gì cũng cho qua đi, còn bắt nạt cháu gái của tôi, cậu nói xem, cậu lấy đâu ra mặt mũi vậy?! Tôi khuyên cậu, nên tranh thủ dẹp bỏ cái suy nghĩ này càng sớm càng tốt! Kẻo sau này Ưu Ưu lại bị chê trách khi đối mặt với những vương công quý tộc kia!”. Bà cụ càng nói càng ác, giọng rất lớn!

Đường Thiếu Đình sững sờ, vẫn không nói nên lời.

“Bà nội! Mục Dã! Mọi người đang nói bậy cái gì đó?!”. Đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên.

Chỉ thấy Ưu Ưu ăn mặc thục nữ đi tới, cô nghiêm mặt, ánh mắt sắc như kiếm, bà cụ sợ đến mức trốn sau lưng Mục Dã, Mục Dã cũng trốn sau lưng bà.

Xong rồi xong rồi, đùa hơi lố rồi.

Nhìn cháu gái có vẻ như muốn g.i.ế.c người, bà cụ sợ đến mức hàm răng run lập cập.

“Ưu Ưu! Chúng ta đang dạy dỗ thằng nhóc này giúp con!”. Vương thái hậu lớn tiếng nói, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

Những gì bọn họ vừa nói, thật sự Ưu Ưu đã nghe thấy hết, cô liếc nhìn Đường Thiếu Đình đang sững sờ không nói đượcc lời nào, lại nhìn về phía bà cụ và Mục Dã, căng mặt nói: “Hai người có tư cách gì mà nói vậy với người đàn ông của con?”

Mấy chữ “người đàn ông của con” đã xác định danh phận cho Đường Thiếu Đình!

Đường Thiếu Đình nhìn về phía cô gái mặc một chiếc váy không tay màu trắng ngọc, buộc tóc đuôi ngựa ở cách đó không xa, dưới ánh mặt trời, trông cô xinh đẹp động lòng người.

“Ưu Ưu, cậu ta, cậu ta quả thật không xứng với con!”. Vương thái hậu lùi về sau một bước và nói.

“Cái mạng này của con là do anh ấy cứu, không có anh ấy, sáu năm trước con đã c.h.ế.t rồi! Không có anh ấy, con cũng sẽ không trở nên lớn mạnh như ngày hôm nay, dồn vương hậu vào chỗ chết, cứu rỗi vương thất! Ngoài ra, anh ấy còn là người đàn ông con yêu sáu năm, sao lại không xứng với con?! Hai người có tư cách gì mà nói anh ấy không xứng?! Còn Mục Dã nữa, tôi với cậu là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nhưng mà, tôi không yêu cậu! Là cậu không xứng!”. Ưu Ưu bước về phía bà cụ và Mục Dã, nói một cách không hề nể mặt.

Tiêu Đề: Đồ ngốc! Ai nói anh lại rút lui?!

Cô giận anh thì giận anh, nhưng mà, cô không thể nào chịu được khi anh bị người ta sỉ nhục, châm chọc như vậy!

Ánh mắt cô nhìn bà nội ruột và Mục Dã lớn lên từ nhỏ với mình quả thật như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ vậy!

Tuy vừa rồi anh ta cố ý diễn kịch với bà cụ, nhưng mà khi nghe chính miệng Ưu Ưu nói ra những lời này, nhìn dáng vẻ lạnh lùng vô tình của cô đối với mình, Mục Dã vẫn bị tổn thương.

Có thể nói là vạn tiễn xuyên tâm!

Đường Thiếu Đình ở bên cạnh vẫn nhìn cả thiên hạ của mình vô cùng oai phong ở cách đó không xa, mỗi câu mỗi chữ của cô đều đánh vào lòng anh, một dòng nước nóng bắt đầu tuôn trào trong ngực.

Người phụ nữ như vậy, bảo anh làm sao mà không đau lòng, không yêu thương cho được?!

Đường Thiếu Đình anh lại có tài đức gì mà có thể khiến cô cố chấp đối với mình cả hai đời như vậy!

“Ưu Ưu à! Vừa rồi bà nội với Mục Dã cố ý đó, hai ta đang diễn kịch thôi! Cố ý tác hợp cho hai đứa, con, con đừng trách bà nội nha! Bà nội liếc mắt một cái là thích A Đình vừa khí phách vừa ngầu rồi!”. Vương thái hậu nhìn cháu gái cưng vẫn nghiêm mặt, sợ đến mức vội vàng giải thích.

!!!

Cái bà cụ nghịch ngợm này!

Ưu Ưu sực nhận ra, càng tức giận hơn, tiếp tục nghiêm mặt nhìn bà và Mục Dã chằm chằm, bà cụ sợ đến mức vội vàng nhanh chân bước đi, Mục Dã cũng đi theo.

Trên thảm cỏ xanh biếc chỉ còn lại hai người họ, Ưu Ưu nhìn lên khuôn mặt Đường Thiếu Đình, cái người mà từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng.

“Vừa rồi, nghe những lời bà nội và Mục Dã nói, anh lại định rút lui nữa có đúng không? Đường Thiếu Đình, có phải, em mãi mãi không đáng để anh chủ động tranh giành có đúng không?! Có phải trong lòng anh, một người sống sờ sờ như em, căn bản không sánh bằng thể diện và lòng tự trọng của anh không?!”. Viền mắt Ưu Ưu phiếm hồng, nhìn anh chằm chằm, lên giọng hỏi, giọng nói đã khàn khàn.

“Sáu năm trước, anh đã cứu em, vì một câu nói của anh mà trong sáu năm đó, có khó khăn cực khổ hơn nữa em cũng đều cắn răng kiên trì đến cùng, em khiến mình trở nên lớn mạnh hơn, em muốn báo thù! Gặp lại anh, cố ý giấu diếm thân phận, bởi vì khi đó em vẫn chưa tiêu diệt được vương hậu! Em biết, nếu em nói với anh, anh nhất định sẽ giúp em, em không muốn anh giúp em, em muốn g.i.ế.c c.h.ế.t vương hậu bằng thực lực của mình, sau đó, kiêu ngạo đứng trước mặt anh, tranh công với người thầy tinh thần là anh! Để cho anh thấy, em đã thật sự lớn mạnh rồi! Kết quả, khi em làm xong tất cả mọi thứ, anh không chỉ không khen em, còn nghĩ em lừa anh, còn cảm thấy em quá mạnh mẽ, không cần anh!”. Cô lại nói.

“Em có thể không làm công chúa nữa, thậm chí không ở trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy này nữa, chỉ muốn đi cùng anh, nhưng anh dễ dàng nói ra câu, anh không cần em…”. Ưu Ưu lại nói, giọng đã khàn hết cỡ, cô quan sát hoàng cung mái vòm ở cách đó không xa, lại nhìn vào chiếc xích đu màu trắng kia.

Lúc nói những lời này với anh, cô giống như một đứa nhỏ tủi thân vậy.

Cô chậm rãi xoay người lại, cô đơn một mình.

Nhìn bóng lưng của cô, đủ kiểu hình dáng của cô liên tục hiện lên trong đầu anh, cuối cùng, anh chỉ thấy một cô gái cần trái tim yêu thương cưng chiều của anh ở cả kiếp trước lẫn kiếp này!

Trái tim anh co thắt đau đớn, anh bước đôi chân dài tiến về phía hình bóng cô đơn kia, lần này, đổi lại là anh ôm chặt cô từ đằng sau!

“Đồ ngốc! Ai nói anh lại rút lui?! Đường Thiếu Đình anh từ trước đến nay đều là một kẻ tự tin, thậm chí là tự phụ! Sao có thể bị đả kích bởi những lời nói của bọn họ được chứ?! Còn nữa, lần trước những gì anh nói chỉ là lời nói trong lúc tức giậ thôi, sao anh có thể buông tay em được?! Càng không thể tặng em cho người đàn ông khác!”. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói, siết chặt lấy cô.

Viền mắt Ưu Ưu càng đỏ hơn, cô cúi thấp đầu, không nói lời nào, sau lưng là lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh, giống như một bức tường, vừa giống như một bến đỗ mà cả kiếp trước lẫn kiếp này cô vẫn luôn muốn hướng đến…

Tiêu Đề: Đời anh c.h.ế.t cũng không thể nào buông tay em!

“Vừa rồi nghe cái tên Mục Dã kia nói vậy, anh đang suy nghĩ xem đánh cậu ta như thế nào cho thoải mái hơn! Cậu ta là cái quái gì?! Dám mơ tưởng đến người phụ nữ của Đường Thiếu Đình anh! Ưu Ưu, đời anh c.h.ế.t cũng không thể nào buông tay em!”. Anh lại hùng hồn nói.

Cánh tay ôm cơ thể cô siết chặt lần nữa, chặt đến mức cô không cách nào thở nổi, anh vẫn muốn ôm chặt cô, chỉ có như vậy thì khoảng trống nơi lồng n.g.ự.c anh mới được lấp đầy!

Nghe cách nói độc chiếm mình của anh, cảm nhận được cái ôm siết chặt của anh khiến cô khó thở, sự uất ức trong lòng cô rốt cuộc cũng được an ủi. Vừa rồi cô còn tưởng rằng anh bị những lời nói của bà nội và Mục Dã đả kích, lại không cần cô nữa chứ, nên cô mới chua xót khó chịu trong lòng!

Đầu cô cúi thấp hơn, cũng không nói gì, ánh mắt đã mơ màng không nhìn thấy rõ từng cành cây ngọn cỏ, chỉ là một mảng xanh mờ mờ thôi.

Anh xoay người cô lại, muốn nâng mặt cô lên, đầu cô lại cúi thấp hơn, anh muốn ôm mặt cô, lại bị cô né tránh, cô thở phì phò, trông như một đứa trẻ khó chịu đang dỗi người lớn vậy.

“Ngoan, anh xin lỗi. Đừng cho rằng anh không cần em nữa, có được không? Em xinh đẹp như vậy, vừa gợi cảm vừa đáng yêu, còn là một lính đặc chủng không gì không thể, lại là công chúa, quan trọng nhất là, vẫn một lòng yêu anh, Đường Thiếu Đình anh trừ khi bị mù, nếu không thì sao lại không cần em được chứ? Không có em, anh sống không nổi, thật sự sống không nổi”. Anh vuốt ve gáy cô, dịu dàng nói từng câu từng chữ, giọng điệu tràn ngập tình yêu đối với cô.

Anh thử ôm mặt cô lần nữa, cô lập tức vùi khuôn mặt vào lồng n.g.ự.c anh, lúc này anh mới cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy, cô khóc.

Cũng chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể khóc như một đứa trẻ, anh đau lòng ôm chặt cô lần nữa.

Được cô cần, anh cảm thấy hạnh phúc gấp bội, cũng giận bản thân mình lúc trước kiêu ngạo!

Quả đ.ấ.m của cô đánh từng cái lên lưng anh, rất mạnh, trút hết mọi ấm ức trong lòng!

“Đường Thiếu Đình! Anh thật đáng ghét!”. Cuối cùng cô rống lên, ôm chặt anh, không ngừng nức nở.

Là uất ức, cũng là làm nũng.

Bàn tay anh đè sau gáy cô, cánh tay kia ôm cô, miệng không ngừng nói: “Đúng, anh đáng ghét! Anh chính là tên khốn kiếp! Cho em treo ngược lên đánh đó, có được không?”

Cô không nói lời nào, vùi đầu, thấp giọng nức nở, không biết qua bao lâu, Ưu Ưu mới ngẩng đầu lên, lùi về sau một bước, ngước đôi mắt còn đẫm nước lên nhìn anh chằm chằm: “Đường Thiếu Đình! Sau này anh cứ thử nói không cần em một lần nữa xem, em chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh! Anh phải đối xử với em thật tốt! Cung phụng em như công chúa! Em nói cái gì thì chính là cái đó, anh không được phản bác phản đối!”

Cô mạnh mẽ ra lệnh cho anh.

Anh liên tục gật đầu, đồng thời gia hai ngón tay lên thề.

Giải tỏa xong, tâm trạng của Ưu Ưu mới thoải mái hơn nhiều, còn chuyện của kiếp trước, cô không muốn so đo với anh nữa.

Từ trước đến nay cô là một người luôn rõ ràng, chỉ cần sau này anh đối xử với cô đủ tốt, cũng đủ yêu cô là được rồi!

“Ngày đó làm sao anh biết phải g.i.ế.c c.h.ế.t con ch.ó kia thì cha em mới có thể tỉnh táo lại?”. Vấn đề này cô nghĩ phải không ra nên hỏi anh.

Lúc đó con ch.ó kia nhào về phía cô, cuối cùng l.i.ế.m cô một cái, như hôn vậy!

Cô nghĩ ngay đến câu nói của Y Thần lúc chết, cô cảm thấy Y Thần cũng nhớ chuyện kiếp trước. Lẽ nào, giấc mơ kiếp trước của cô cũng do Y Thần làm?

Gã cố ý muốn ngăn cách cô và Đường Thiếu Đình!?

“Cha anh nói cho anh biết, cụ thể thế nào anh cũng không biết. Năm đó vương hậu là kẻ thứ ba phá hoại gia đình anh, cha anh cũng từng bị bà ta mê hoặc!”. Anh nghiêm túc nói: “Anh đã đồng ý với ông ta là sẽ tiếp nhận Đường Minh, ông ta mới bằng lòng nói cho anh biết! Ông ta chính là kẻ mà đời này anh cũng không muốn tha thứ, vì em, anh còn phải làm việc giúp ông ta! Nhóc con, em còn cảm thấy anh không đủ yêu em nữa không?”

Thì ra, anh trở về Đường Minh là vì cô.

Loading...