Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 611

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:10:55
Lượt xem: 3

Tiêu Đề: Về nhà với anh Đình được không?

Mấy ngày trước anh đã đi đâu?! Hiện tại mới đến tìm cô, còn mang vẻ thâm tình chân thành!

“Đường Thiếu Đình! Anh không có lỗi gì với tôi cả! Là tôi xứng đáng, cứ phải quấn lấy anh, về sau tuyệt đối sẽ không có chuyện đó nưa! Anh đi đi! Anh không có lỗi gì với tôi cả!” Cô lớn tiếng tàn nhẫn nói, cũng không khỏi lại nhớ tới sự thật kiếp trước anh không yêu cô, anh ở trước mắt, cơ thể anh dính sát vào cô. Sự đau đớn nảy lên trong lòng, cô vừa đau xót vừa oán anh!

Nắm tay cô càng thêm dùng sức, đ.ấ.m vào lưng anh!

Tại sao?!

Tại sao luôn là cô một bên tình nguyện yêu anh?!

Bàn tay người đàn ông giữ hai vai cô, thoáng kéo cô từ trong n.g.ự.c ra, cúi đầu nhìn cô.

Vẻ mặt cô oán giận, đang muốn tức giận mắng anh, lại bị nước mắt nơi khóe mắt anh dọa sợ.

Cô chưa từng thấy anh rơi nước mắt.

Vừa rồi cô huấn luyện cường độ cao, mồ hôi trên mặt còn chưa lau, mái tóc dài dùng đồ trùm đầu bọc lại, thoáng nhìn như tóc ngắn. Gương mặt đẹp tuyệt mỹ chỉ to bằng lòng bàn tay, vẻ mặt quật cường, giữa mày lộ ra khí khái hào hùng của quân nhân, khác với kiếp trước dịu dàng nhu nhược.

Bàn tay thô ráp của anh dính vết máu, nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, tay anh hơi phát run, thật cẩn thận, run rẩy, nhẹ nhàng dán vào mặt cô, gương mặt có độ ấm, cơ thể ấm áp.

Đây là cô gái kiếp trước anh đã phụ!

Cô gái yêu anh cả hai đời!

Cô gái vào lúc anh sắp chết, anh nói kiếp sau phải đối xử tốt!

Kết quả, đời này, vẫn là cô theo đuổi anh trước.

Anh hổ thẹn!

“Đã lấy đi trái tim anh rồi, còn vứt bỏ anh? Công chúa nhỏ, em rất hư!” Anh cố ý vui đùa nói, “Mấy ngày nay anh vẫn luôn chờ em đi tìm anh!”

Nghe anh nói, Ưu Ưu nhấc chân đá mạnh xuống chân anh, anh lại như pho tượng, không nhúc nhích đứng ở kia, khóe miệng còn nở nụ cười mặt dày vô liêm sỉ!

“Tại sao tôi phải đi tìm anh?! Đường Thiếu Đình! Anh coit tôi là con ch.ó anh nuôi sao? Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi?! Anh đi đi! Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh!” Nhìn anh, cô lại nhớ tới lời nói lạnh lùng của anh ngày đó, nói không cần cô, cùng với kiếp trước anh vô tình với cô, sự tủi thân ấy nghẹn ở cổ họng, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y kiềm chế, sợ giây tiếp theo sẽ không biết cố gắng ở trước mặt anh khóc lóc kể lể!

Nói xong, cô xoay người muốn đi.

Cô không cần khiến anh cho rằng, cô không có anh thì không thể sống!

Dựa vào cái gì mà kiếp trước kiếp này cô đều không phải anh thì không thể?!

Anh nhìn bóng hình mảnh khảnh cô đơn, sự đau lòng lại nảy lên lần nữa, anh bước nhanh lên, ôm chặt lấy cô từ phía sau, ôm chặt thân hình nhỏ nhắn ở trong n.g.ự.c anh!

“Ưu Ưu, tha thứ anh Đình, được không? Ngày đó là lời anh tức giận thôi! Anh nhất thời ngu ngốc! Sau đó anh vẫn đứng ở cửa Hoàng Cung chờ em, cho rằng em sẽ đi tìm tôi.” Anh run giọng nói, giam chặt cô lại.

“Về nhà với anh Đình được không? Hai con cún không thấy em, ngày nào cũng uể oải ỉu xìu!” Anh lại nói.

Khóe miệng Ưu Ưu cong lên trào phúng, “Nhà? Nhà tôi ở Hoàng Cung!”

Cô lấy lời tàn nhẫn của anh ngày đó, đánh anh mặt!

Trái tim anh lại đau khó chịu, ở trong lòng cô, nơi có anh mới là nhà, cô vẫn luôn chỗ ở của anh coi như nhà bọn họ, kết quả, ngày đó anh lại nói như thế.

“Anh biết lỗi, anh sai rồi!” Anh sao lại không rõ cô trào phúng, vội nói.

Ưu Ưu giãy giụa kịch liệt, đẩy anh ra, xoay người nhìn anh, “Tôi không chấp nhận! Đường Thiếu Đình! Tôi rát hận anh!”

Quát to câu đó xong, cô xoay người, nước mắt cũng không biết cố gắng rơi xuống, hận anh, là bởi vì nhớ tới anh kiếp trước vô tình, và đời này đáng ghét!

Cô bước nhanh lên phía trước, chỉ là đi chưa được mấy bước, trước mắt tối sầm, không còn tri giác!

“Ưu Ưu!” Anh nhìn cô ngã xuống, nhanh chóng xông lên trước, vào trước lúc cô té ngã đỡ lấy cô!

Tiêu Đề: Hóa ra cô cũng biết kiếp trước

Trong phòng y tế.

Ưu Ưu vẫn nằm không nhúc nhích, mái tóc dài tản mạn, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không có chút màu máu, trên trán dán dán miếng hạ nhiệt, trên mu bàn tay cắm kim tiêm, đang truyền nước biển.

Đêm qua cô huấn luyện không biết sống c.h.ế.t gặp mưa, sốt cao mãi lại không để trong lòng, cùng với mấy ngày liền huấn luyện tự ngược không biết ngày đêm, thể năng tiêu hao quá lớn, cuối cùng cô không chịu đựng nổi, ngã xuống.

Đường Thiếu Đình canh giữ ở bên giường bệnh, ngồi ghé vào mép giường, ánh mắt không hề chớp dừng trên gương mặt tái nhợt của cô.

Long Ngạo đứng ở một bên.

“Nếu không phải thấy cậu để ý con bé như thế, tôi đã sớm b.ắ.n một s.ú.n.g đập c.h.ế.t cậu rồi!” Long Ngạo cắn răng, oán giận nói.

Đường Thiếu Đình gật đầu đáp lại, không nói chuyện.

“Sáu năm nay, tiểu nha đầu này coi cậu như tín ngương ở trong lòng! Vốn là cô gái nhu nhược, lại cứ đòi tham gia quân ngũ, phải mạnh lên, phải huấn luyện mình như làm bằng sắt! Tuy tuổi nhỏ con bé tang mẹ, nhưng từ nhỏ đến lớn, cho dù ở Hoàng Cung hay là ở Long gia, nó đều được nuông chiều, có bao giờ chịu khổ gì đâu?! Lúc huấn luyện, lòng bàn chân mài ra máu, con bé tự hành mình, chọn tiếp tục luyện, lòng bàn chân m.á.u me be bét lại không rên một tiếng!” Long Ngạo lại nói.

Đường Thiếu Đình tưởng tượng ra hình ảnh ấy, lại nhìn cô nằm ở kia, nhớ đến hình ảnh kiếp trước cô cũng bởi vì một câu của anh, trộm chạy tới võ quán luyện công, cổ họng anh nghẹn đến khó chịu, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

“Cho dù khổ bao nhiêu, con bé cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Chỉ bởi vì cậu, con bé ở trước mặt tôi vừa uống rượu vừa khóc lóc kể lể! Đường Thiếu Đình! Nếu cậu yêu con bé một chút, thì nên đối xử tốt với nó, con bé đáng được cậu cưng chiều như công chúa! Nếu cậu không làm được, còn nhiều người đàn ông khác yêu con bé, cưng chiều nó!” Long Ngạo lại giận dữ nói.

Nói xong, anh ta căm giận rời đi.

Ngoài phòng y tế, Lôi Kiêu lặng im đứng sừng sững ở kia, thấy Long Ngạo ra, hai người cùng đi mất.

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại hai người bọn họ, nhớ đến lời của Long Ngạo vừa rồi, nghĩ đến dáng vẻ cô uống rượu khóc lóc, trong lòng anh càng áy náy.

Cô ỷ lại anh đến vậy, anh lại khốn nạn nói không cần cô!

Cô co giật nhẹ trên giường, hàm răng run lên, trong miệng nhắc mãi: “Lạnh……”

Anh lập tức dém chăn cho cô.

“Anh Đình……” Ý thức mơ màng, ánh mắt cô vô thần, nhìn anh lẩm bẩm gọi, trong giọng nói tràn ngập sự ỷ lại với anh.

“Ngoan, anh Đình ở đây rồi!” Đôi tay anh nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn trên mu bàn tay cô, cười dịu dàng nói.

“Anh đồng ý với tôi, cưng chiều tôi vô điều kiện, yêu tôi…… Đừng nói không cần tôi…… Nhẫn tâm xoay người đi mất…… Anh không yêu tôi…… Giống như kiếp trước…… Đáng ghét……” Ưu Ưu sốt mơ màng, oán giận nói từng câu với anh.

Kiếp trước?!

Đường Thiếu Đình hơi ngơ ra, chẳng lẽ cô cũng nhớ rõ kiếp trước?!

“Ngày đó, tôi rất muốn da mặt dày đuổi theo anh, tiếp tục quấn chặt lấy anh…… Nhưng mà…… Nhớ đến anh kiếp trước vô tình…… Tôi cho rằng, đời này anh cũng không yêu tôi……” Cô lại nói, lúc thì mở to mắt, lúc thì nhắm hai mắt.

Những lời nói ngu ngốc này, từng chữ từng chữ đ.â.m vào tim anh!

“Đường Đường cũng biết, anh không yêu tôi……” Ưu Ưu nói, nước mắt chảy xuống, cô nói vô ý thức, nhưng trái tim lại đang đau.

Trái tim Đường Thiếu Đình còn đau hơn cô, anh không nghĩ tới, cô cũng nhớ rõ chuyện kiếp trước, nhưng anh anh lại đối xử với cô một cách đáng ghét như vậy……

Mấy ngày nay, trong lòng cô phải chịu bao nhiêu khổ!

“Tôi cũng không muốn so đo, đó là kiếp trước…… Không liên quan tới đời này…… Nhưng mà……” Cô đang nói, lại nhắm hai mắt, ngủ thiếp đi.

Tiêu Đề: Anh hôn cô trước mặt hai gã to xác!

Vào lúc nửa đêm, cô hạ cơn sốt, anh ôm cô đi đến ký túc xá của cô.

Ký túc xá của cô là phòng đơn, có phòng tắm vệ sinh độc lập. Cả căn cứ chỉ có mình nữ binh là cô, lại là công chúa, đãi ngộ đương nhiên đặc biệt.

Đêm nay, cả đêm anh chưa chợp mắt, lúc thì lau mồ hôi cho cô, lúc thì cho cô uống nước uống thuốc. Sau khi hạ sốt, miệng cô không lải nhải gì nữa, vẫn luôn yên lặng, đến lúc ngủ giống như cô gái nhỏ mềm yếu, không giống vẻ anh dũng soái khí khi ở trên sân huấn luyện, chấp hành nhiệm vụ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-611.html.]

Anh cũng hiểu rõ, Ưu Ưu ở trước mặt anh mới có thể thể hiện ra bản thân mình chân thật.

DTV

Cô ở trước mặt anh, là một cô gái ỷ lại anh, muốn anh cưng chiều, không phải bộ đội đặc chủng có thể lên trời xuống đất, cũng không phải công chúa thân phận tôn quý.

Là chủ nghĩa đại nam tử của anh quấy phá, nhất thời ngu ngốc, nói ra lời đáng giận như thế!

Mấy ngày không nghỉ ngơi, một giấc này, cô ngủ rất sâu, sâu đến độ một giấc ngủ dậy không biết đã mấy giờ, nghe được nơi xa truyền đến tiếng khẩu hiệu, cô bò dậy theo bản năng, xốc chăn xuống giường, mặc quần áo rửa mặt, đi huấn luyện giống như bình thường.

Nhưng đầu cô vừa nặng vừa choáng, thiếu chút nữa lại ngã xuống!

Trong lúc nâng mắt lên, nhìn thấy Đường Thiếu Đình vào cửa, sắc mặt cô lại trầm xuống, “Sao anh còn ở quân doanh?!”

Cô không khách sáo hỏi.

Đường Thiếu Đình da mặt dày đi đến mép giường, hơi ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, ngửa đầu nhìn cô, “Em phát sốt té xỉu, anh ở lại chăm sóc em!”

Nói rồi, anh duỗi tay muốn đo thử nhiệt độ trán cô, bị tay cô không khách sáo đẩy ra!

Cô nhớ rõ tối hôm qua lúc mơ mơ màng màng, hình như cô thấy anh, còn nói với anh không ít lời, cụ thể nói cái gì, cô đều nhớ không rõ, nhất định lại tỏ ra yếu thế với anh rồi!

Thật là không biết cố gắng!

Cô rất tức mình như thế!

Anh ở trước mắt, xung quanh hai má, cằm đầy màu xanh lá, giống như đã mấy ngày không cạo râu, trên mặt còn lưu lại dấu vết từng bị đánh!

Cô nhẫn tâm dời tầm mắt, không nhìn anh.

“Hôi Thái Lang! Hồng Thái Lang!” Cô nâng giọng gọi.

“Lão đại!” Hôi Thái Lang và Hồng Thái Lang gần như đến ngay lập tức, đồng thời đáp.

“Căn cứ chúng ta từ khi nào tùy tiện để người ngoài vào được?! Lôi ra ngoài!” Cô trầm giọng nói với Hôi Thái Lang và Hồng Thái Lang.

Cô nói anh là người ngoài!

Đường Thiếu Đình run rẩy khóe miệng, biết cơn tức của cô còn chưa tiêu.

“Lão đại, đã có những lời này của cô, chúng tôi có thể không khách sáo với vợ cô rồi! Xong việc cô đừng tính sổ với chúng tôi đấy!” Hôi Thái Lang vừa nói vừa xoa tay hầm hè, dáng vẻ như muốn đánh người.

“Ngày hôm qua còn sợ đánh anh ta nặng quá chọc cô không vui, xem ra là chúng tôi lo lắng nhiều!” Hồng Thái Lang bồi thêm một câu.

Hai người bọn họ đều là thẳng namsắt thép, bị Ưu Ưu mạnh mẽ ép thành cặp đôi!

“Vợ lão đại, mời anh đi? Chẳng lẽ thật sự muốn chúng tôi ra tay?” Hôi Thái Lang đi đến trước mặt Đường Thiếu Đình, nâng giọng nói, dáng vẻ vênh váo tự đắc.

“Hôi Thái Lang! Chú ý từ ngữ của anh! Tôi với anh ta không có bất cứ quan hệ gì cả!” Ưu Ưu lạnh lùng nói, chỉ là còn chưa nói hết lời, thân thể cô đã bay lên không, bị người nào đó ôm ngang lên!

Đường Thiếu Đình như thổ phỉ ôm cô đi về phía cửa, Ưu Ưu tức giận không ngừng giãy giụa, chỉ là thể lực cô còn chưa khôi phục, giãy giụa cũng không làm nên chuyện gì!

“Tôi mang cô gái của tôi về nhà chăm sóc, đi nhờ!” Đối mặt với Hôi Thái Lang và Hồng Thái Lang chặn anh ở cửa ngăn anh lại, Đường Thiếu Đình trầm giọng nói.

“Ai là cô gái của anh?! Đường Thiếu Đình! Chúng ta chia tay! Ưm…” Ưu Ưu tức giận phản bác, hai chân đột nhiên rơi xuống đất, cơ thể ngã vào trong n.g.ự.c anh, mặt bị anh nâng lên, gương mặt già dặn suy sụp tinh thần của anh đè xuống……

Anh hôn cô ngay trước mặt hai gã to xác!

Hôn cuồng dã, xuồng xã, dùng hành động chứng minh với người ngoài, cô là người phụ nữ của anh!

Tiêu Đề: Đường thổ phỉ!

Cô mới nói không có bất cứ quan hệ nào với anh, anh cuồng dã, bá đạo hôn cô trước mặt Hôi Thái Lang, Hồng Thái Lang! Ưu Ưu hoàn toàn ngơ ra, ngây ngốc, quên cả giãy giụa, phản kháng, tùy ý môi lưỡi anh như lửa, thiêu đốt chính mình!

Hai tên to xác cũng ngơ ra, đều là những kẻ còn non chưa từng yêu đương, trừng lớn hai mắt nhìn một màn hoạt sắc sinh hương trước mắt!

Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp cuồn cuộn, một thân tục tằng dã man, nâng đầu lão đại bọn họ, hôn cô không coi ai ra gì. Lão đại ngày thường độc đoán, lúc này lại như thỏ trắng nhỏ, mặc anh gặm!

Là gặm!

Đúng là tiết tấu muốn nuốt lão đại……!

!!!

Chuyện này còn kích thích hơn xem TV nhiều!

Hôi Thái Lang và Hồng Thái Lang đồng thời cảm thấy trái tim gia tốc, gương mặt nóng bỏng!

“Ưm……” Lúc anh buông cô ra, trong miệng Ưu Ưu không tự giác phát ra âm thanh, cô cũng lấy lại tinh thần, bên miệng còn cảm giác ngứa ngáy như bị châm chích quanh miệng.

“Đường Thiếu Đình! Anh ——”

“Còn nói chúng ta không có quan hệ không? Muốn để cho người cả căn cứ biết chúng ta có quan hệ không?” Anh nhìn cô, mặt mày mang theo ý cười, nói với vẻ không biết xấu hổ.

Nói xong, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, anh lại bế ngang cô lên!

!!!

Khi Hôi Thái Lang và Hồng Thái Lang phản ứng lại, lão đại bọn họ đã bị Đường thổ phỉ ôm ra ngoài ký túc xá!

Trong sân huấn luyện, đám lính đang huấn luyện dưới đỉnh thái dương, xa xa nhìn thấy một người đàn ông ôm một cô gái mặc đồ rằn ri chạy vội, nghĩ thầm, đúng là đủ kiêu ngạo!

Xe SUV của Đường Thiếu Đình lúc trước bị b.ắ.n kính sau thành mạng nhện ngừng ở bên ngoài ký túc xá cách đó không xa, anh nâng giọng gọi, Dạ Thất xuống dưới xe, ánh mắt rất thức thời kéo hàng phía sau cửa xe ra cho bọn họ!

“Tiểu Thất! Lái xe!” Anh ôm Ưu Ưu lên xe, nói một câu với Dạ Thất.

Dạ Thất nhanh chóng lên xe, khởi động xe, Ưu Ưu giãy giụa muốn xuống xe, lại bị Đường Thiếu Đình ôm chặt trong ngực, “Hôi Thái Lang! Hồng Thái Lang! Hai người đều là thùng cơm sao?!”

Hai cái thùng cơm này!

Trơ mắt nhìn lão đại bọn họ bị người khác bắt đi, không làm gì cả!

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy bọn họ chạy tới, Ưu Ưu ra sức tránh khỏi trong n.g.ự.c Đường Thiếu Đình, nhưng một chân Dạ Thất dẫm xuống chân ga, theo quán tính, cô lại ngã về n.g.ự.c anh!

Xe SUV màu đen phóng nhanh đi mất, bụi đất tít mù, ngạt đến độ đám Hôi Thái Lang che lại mũi, phất tay.

“Đồ thùng cơm!” Ưu Ưu nhìn bóng bọn họ càng ngày càng xa, tức giận đến độ nghiến răng nghiến lợi!

“Chú Đình! Đi hướng nào?” Mắt thấy đã sắp chạy đến cửa quân doanh, Dạ Thất nâng giọng hỏi.

“Đây là quân doanh! Các người muốn bị b.ắ.n c.h.ế.t sao?!” Làm một quân nhân, Ưu Ưu lòng đầy căm phẫn nói.

“Thím Đình! Lúc chú Đình tới đqã trực tiếp vọt vào! Thím xem cửa kính phía sau này!” Dạ Thất vừa lái vừa nâng giọng nói, lúc nói chuyện, một chân cậu dẫm xuống chân ga, không ngừng ấn loa!

“Rầm” một tiếng, cửa quân doanh lại lần nữa bị đ.â.m bay!

Ưu Ưu tức giận cạn lời, đôi mắt to trừng người nào đó trên mặt còn mang ý cười!

Bây giờ anh mới bá đạo, trước đó sao không đi sớm hơn?!

Xe SUV màu đen kiêu ngạo xông ra ngoài, lính gác cầm s.ú.n.g nhắm chuẩn sắp nổ súng, lại nhận được chỉ thị không truy cứu!

“Thôi, đừng tức giận, về nhà chúng ta!” Anh nâng cô trong ngực, dịu dàng nói với cô vẫn mang vẻ mặt thở phì phì.

Ưu Ưu vẫn trừng anh, không nói lời nào.

“Đúng rồi, giới thiệu với em một chút, lái xe tên là Tiểu Thất, tên thật là Lục Chiến Kỳ, là con trai của Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu!” Đường Thiếu Đình lại nói, vừa hết lời, anh mới nhớ trong mộng kiếp trước cũng có Tiểu Thất, cậu là con trai vợ chồng Lục thị thật!

Lúc này anh mới nhận ra, chuyện này khó tin nhường nào!

Ưu Ưu nhìn Dạ Thất đang lái xe, hơi há hốc mồm.

Loading...