Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 609

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:10:52
Lượt xem: 3

Tiêu Đề: Khoảng cách giữa hai người chỉ là năm mươi mét

Đêm hôm khuya khoắt trên sân tập, Ưu Ưu trang bị đầy đủ võ trong vác vật nặng 20 cân chạy từng vòng từng vòng giống như máy móc không biết mệt mỏi.

"Đội trưởng, lão đại có thể chạy đến c.h.ế.t không? Đã 30 vòng rồi đấy!" Lão Sói Xám cuống đến phát khóc!

Đội trưởng Lôi Kiêu mặt không biểu tình không nói gì, quay người đi, không ai có thể khuyên được cô!

Lão Sói Xám đành phải chạy đi tìm thượng tá Long Ngạo, còn chưa lên xe Long Ngạo đã tới. Ông chạy tới sân tập đuổi kịp Ưu Ưu.

Ưu Ưu sửng sốt bị ông ấy kéo lại!

"Có gì không thoải mái thì nói ra! Giấu ở trong bụng như thế có thể giải quyết vấn đề sao?" Long Ngạo nói với giọng trầm trầm, vừa chủ động tháo mũ sắt trên đầu cô ném xuống đất. Mồ hôi của Ưu Ưu rơi như mưa.

Cô nhắm mắt thở hổn hển không ngừng, ba lô nặng trĩu của bị Long Ngạo tháo xuống!

"Cậu, cậu đừng quản cháu!" Cô trầm giọng nói.

"Cậu mặc kệ cháu thì ai quan tâm?! Ưu Ưu! Mấy năm qua cháu vãn là cháu gái cậu sao?!" Long Ngạo trầm giọng quát, trong lòng chua xót. Nhóc con này đã không còn là cô nhóc ỷ lại vào người cậu này nữa!

Trong sáu năm qua cô vẫn luôn có trụ cột tinh thần, anh có thể nhìn ra được!

Chỉ chốc lát sau hai cậu cháu ngồi ở trên nóc nhà ký túc xá, trên mặt đất có vài chai bia. Ưu Ưu mặc đồ ngụy trang, mái tóc dài xõa ra, tay phải cầm bia uống không ngừng, Long Ngạo ngồi bên cạnh tiếp bia.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đầy sao lốm đốm, trong đầu đều là những lời anh nói, càng nghĩ lòng càng chua xót, "Cháu nghĩ anh ấy sẽ hiểu cháu, biết rõ vì sao cháu không nói ngay từ đầu cho anh ấy biết cháu là ai.... Kết quả anh ấy còn trách cháu! Trước khi chưa xóa sạch cháu nào có mặt mũi nói cho anh ấy biết cháu là cô công chúa yếu đuối vô dụng trong mắt anh ấy năm đó?! Mấy năm qua cháu luôn nhớ anh ấy, coi anh ấy là trụ cột tinh thần, lúc mệt nhất khổ nhất không chịu nôi nữa chỉ cần nhớ đến anh ấy là toàn thần lại tràn đầy sức lực...!"

"Nhưng anh ấy không hiểu... Tùy tiện nói không cần cháu! Là do không đủ yêu cháu? Kiếp trước anh ấy cũng không yêu cháu..." Nói xong nước mắt tủi thân mảnh liệt rơi xuống, cô càng lau lại lau không khô.

Đã bao lâu ông chưa nhìn thấy cô nhóc này khóc?

Long Ngạo hết sức kinh hãi lại đau lòng, bóp chặt lon bia rồi đúng lên!

"Cậu, cậu đừng đi tìm anh ấy"!" Ưu Ưu biết tính cậu mình, lớn tiếng nói.

Long Ngạo lại ngồi xuống bên cạnh cô, đau lòng nhìn cô, "Cậu dẫn cháu đi tìm cậu ta! Không phải cậu ta không có tình cảm với cháu!"

"Cháu không tìm anh ấy! Nếu anh ấy thực sự quan tâm đến cháu thì sẽ đến!" Cô nói giọng khàn khàn, nghĩ đến lời hừa trước kia anh nói trong điện thoại với cô, lòng cô càng khó chịu hơn.

Đã nói chiều cô vô điều kiện, yêu cô, kết quả...

Ngày hôm sau Long Ngạo bảo người đến ép Đường Thiếu Đình đến căn cứ. Kết quả anh cũng không ở nước T, qua điều tra mới biết anh là con trai của chủ tịch Đường Quý Sơn, chủ tịch của tập đoàn lính đánh thuê Đường Minh lớn nhất Đông Nam Á!

Gần đây anh cũng bị Đường Quý Sơn tìm tới, đồng thời gọi về Đường Minh!

--

Đường Minh có trụ sở chính gần biên giới nước L. Lính đánh thuê được đào tạo ở đây nổi tiếng khắp thế giới, họ xuất khẩu lính đánh thuê chất lượng cao sang một số nước phương Tây quanh năm, nhiều trong số đó được thuê bởi chính phủ các nước.

Trong phòng họp, nguyên lão Đường Minh tề tụ, ở vị trí chủ tịch là Đường Quý Sơn mặc âu phục giày da sắc mặt vàng như nến, bên tay trai của ông vị trí phó chủ tịch là Đường Thiếu Đình không bị trói buộc.

Anh mặc áo somi đen không đeo cà vạt, cài ba nút cổ áo mở rộng.

Ngón tay trái thon dài vuốt vuốt cái bật lửa màu bạc, còn tay phải thì đang cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình.

"Sau này con trai lớn của tôi Đường Thiếu Đình chính là CEO kiêm chủ tịch của Đường Minh!" Đường Quý Sơn kiêu ngạo nói.

Bên tay phải của ông chính là con trai thứ Đường Thiếu Phong năm nay vừa tròn 18 tuổi!

Đối mặt với tiếng vỗ tay, khóe miệng Đường Thiếu Đình hơi nhếch lên, vẫn là dáng vẻ thoải mái kia.

Cho tới bây giờ anh đều không muốn tiếp nhận Đường Minh, nhưng lão già gian xảo bắt anh phải ký thỏa thuận rồi mới nói cho anh biết bí quyết đối phó với vương hậu bí mật. Nếu như anh thất hứa không tiếp nhận Đường Minh, Đường Minh sẽ trừng phạt anh!

Việc này không khác gì uy hiếp!

Cái gọi là trừng phạt là lệnh truy sát, hoặc là cái khác? Không biết được!

Vì Ưu Ưu, anh phải chịu đựng việc bị đe dọa bởi một ông già đáng ghét nhất!

Chỉ là nhóc con lừa đảo đáng ghét ngay cả gọi cũng không gọi điện cho anh...!

Anh mặc đồ đen trở lại văn phòng rộng rãi như một biệt thự, vừa vào chỗ ngồi, một người phụ nữ lai tóc đen mắt xanh bước vào với một xấp tài liệu, "Xin chào, anh Đường, tôi là trợ lý của anh, Lynda!"

"Thay một người đàn ông, một thẳng nam." Đường Thiếu Đình không ngẩng đầu, thản nhiên nói.

Lynda kinh ngạc nhìn người đàn ông lạnh lùng mặc áo somi ngồi ở kia, sửng sốt một hồi lâu mới đặt tài liệu xuống đi ra ngoài.

Anh muốn trợ lý nam, còn muốn trai thẳng

Cửa phòng làm việc lại bị gõ, Đường Thiếu Đình đang xem tài liệu cũng không ngẩng đầu lên.

"Anh! Lão già nói sau này để em làm trợ lý cho anh!" Người vào là một thiếu niên mặc âu phục đẹp tra, chính là Đường Thiếu Phong.

Lúc này Đường Thiếu Đình mới ngẩng đầu, anh lạnh lùng nhìn em trai cùng cha khác mẹ của mình.

"Thông báo xuống dưới! Sau này, bất kỳ cuộc nhập cảnh có vũ trang nào đến nước T sẽ không được chấp nhận!" Nhập cảnh vũ trang nước T đồng nghĩ với các loại buôn lậu thuốc phiện, ắt phải giao chiến người lính đặc chủng.

"Sao vậy anh? Theo em biết hôm nay có một đội hộ tống có vũ trang ở biên giới nước T, hẳn là muốn nhập cảnh!" Đường Thiếu Phong bày vẻ mặt khó hiểu.

Sắc mặt Đường Thiếu Đình âm trầm xuống trong nháy mắt, anh đứng lên, "Chuẩn bị cho tôi máy bay trức thăng, ngay lập tức!"

Mặc dù trước kia chưa từng gặp người anh trai này nhưng anh là thần tượng từ nhỏ của cậu.

Đường Thiếu Phong lập tức điều động một chiếc trực thăng cho anh và đi theo anh như một chú cún.

--

Dọc theo biên giới giữa quốc gia T và quốc gia L, buôn lậu có vũ trang đã nhiều lần bị cấm.

Mũ nồi đỏ nhận được thông tin 3 giờ chiều sẽ có tổ chức buôn lậu vũ trang vào nước!

Ưu Ưu được trang bị đầy đủ vũ trang phục kính ở một số chỗ b.ắ.n lén, nhằm vào đám phần tử vũ trang ngoài biên giới chuẩn bị tiến vào, bọn họ cũng đã trang bị tốt.

Đó là lính của Đường Minh!

Ngay khi một lính đánh thuê bước chân vào đường biên giới, một chiếc trực thăng lượn qua phía đối diện. Một người đàn ông mặc đồ đen được thả từ trên cao xuống, ngay bên ngoài đường biên giới.

Anh ta đã nói gì với những người lính đánh thuê đã vượt biên, bọn họ quay lại!

"Tiểu hồ ly! Em quay về đi!" Đột nhiên Ưu Ưu xông ra ngoài, lão Sói Xám lớn tiếng gọi.

Khi tên lính đánh thuê bên kia nhìn thấy bộ đội đặc công đầy đủ vũ trang lao ra khỏi bụi cây, định b.ắ.n thì bị một giọng nói nghiêm khắc ngăn lại!

"Lùi lại hết cho tôi!"

Cách nhau một đường giọng của anh rõ ràng hơn, lúc này Ưu Ưu mới nhìn rõ người áo đen đó là ai!

Đường Thiếu Đình cũng nhìn thấy cô!

Mặc dù vũ trang đầy đủ, mặc một bộ đồ may mắn, trên mặt có ngụy trang nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô!

Khoảng cách giữa hai người chỉ là năm mươi mét.

"Đừng nổ súng! Người của chúng tôi sẽ rút lui ngay lập tức!" Đường Thiếu Phong trên trực thăng xuống lớn tiếng gọi.

Tiêu Đề: Tại sao anh không thể chủ động một chút?

Đường Thiếu Phong thật sự nghi ngờ anh cả đề Đường Minh có phải để gây rối cho ông già hay không. Giao dịch này còn chưa hoàn thành đã kêu dừng, sẽ phải bồi thường cho chủ tiền phí vi phạm hợp đồng rất lớn!

Những tên lính đánh thuê vũ trang đầy đủ kia cũng vây thành vòng tròn, không ai dám bắn, ngoan ngoãn quay về biên giới.

Lực lượng đặc biệt của nước T thấy bên kia đã ngừng b.ắ.n và đương nhiên sẽ không nổ s.ú.n.g nữa. Đội trưởng Lôi Kiêu và mấy đội viên trong đội ôm s.ú.n.g đi về phía Ưu Ưu đang đứng ở đường biên giới.

Ở giữa khu rừng rậm, được ngăn cách bởi một đường biên giới rõ ràng, Ưu Ưu mặc đồ rằn ri chỉ lộ đôi mắt, dáng người như cây tùng ôm một khẩu s.ú.n.g trường màu đen đứng sừng sững ở cạnh một tảng đá lớn.

Cách đó năm mươi mét, Đường Thiếu Đình bước vào biên giới đi về phía cô.

Ưu Ưu thấy anh ngày càng đến gần, trái tim không tự chủ được nhảy lên không tự chủ được, suýt chút nữa ném khẩu s.ú.n.g trường, cởi bộ đồ ghillie nặng nề chạy về phía anh!

Nhưng cuối cùng cô vẫn kiêu ngạo đứng đó chờ anh đi về phía này từng bước một.

Bé cưng hoàn toàn không có ý định tìm anh! Đã sớm về đơn vị chấp hành nhiệm vụ!

Cảm nhận này khiến Đường Thiếu Đình có chút buồn bực, thầm nghiến răng!

Bóng den lướt qua cô, mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng phả vào mặt, anh đừng lại sau lưng cô không xa, Ưu Ưu sửng sốt.

Đường Thiếu Đình đối mặt với đội tưởng Lôi Kiêu mặc đồ ngụy trang, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, lớn tiếng nói: "Tôi đến đây để nói với anh rằng trong tương lai lính đánh thuê của Đường Minh sẽ không tiến vào biên giới nước T nữa!"

Anh vượt viên giới không phải tìm cô mà tìm đội trưởng...

Ha ha...

Trái tim phấn khích của Ưu Ưu lại rơi xuống đáy, bàn tay cầm s.ú.n.g lại siết chặt.

"Hi vọng anh nói lời phải giữ lấy lời! Nếu không một người vào chúng tôi g.i.ế.c một người!" Lôi Kiêu trầm giọng nói.

Đường Thiếu Đình gật đầu nhìn anh ta một cái rồi lại lịch sự đảo qua những đội viên khác có khuôn mặt bôi thuốc màu. Anh lập tức quay người, ánh mắt rơi vào bóng người sừng sững như cây tùng kia.

Sững sờ, anh cất bước bước đi.

"Họ Đường!" Lão Sói Xám nhìn không được, lớn tiếng quát.

Đúng lúc Đường Thiếu Đình đi đến bên cạnh Ưu Ưu, anh lập tức dừng lại.

"Họ Đường! Cậu có ý gì?! Cậu và lão đại:-" Lão Sói Xám lớn tiếng hỏi.

"Lão Sói Xám!" Ưu Ưu quay lại và hét lớn, “Đừng bận tâm đến việc của người khác! Rút lui!"

Cô không mang theo chút cảm xúc, giọng lạnh lùng và rõ ràng.

!!!

Đường Thiếu Đình nghe rõ giọng nói của cô, hung hăng cắn chặt răng hàm sau, nhịn không được muốn xoay người túm lấy cô!

Ha ha...

Sau khi cô lấy lại được thân phận của mình, cuối cùng thì mọi chuyện đã khác!

Không phải cô bé chủ động đeo bám quấn lấy anh nữa!

"Tất cả đều rút lui!" Anh thét lên với những tên lính đánh thuê còn đang mê man.

--

"Lão đại, trong lòng không thoải mái thì đánh anh ta một trận thôi. Giữ nó trong lòng không phải là phong cách thường ngày của em!" Trên trực thăng, lão Sói Xám ngồi xuống bên cạnh Ưu Ưu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không sợ c.h.ế.t khuyên nhủ cô.

Vừa rồi anh ta còn tưởng lão đại sẽ b.ắ.n một phát vào người đàn ông kia!

Ưu Ưu nghiêng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm lão Sói Xám làm lão Sói Xám sợ đến mức né khỏi bên cạnh cô trốn đi xa xa.

Vừa rồi suýt nữa cô đã không kiềm chế được vọt đến trước mặt anh, còn ngu ngốc cho rằng anh đến tìm cô, kết quả...

Cô không khỏi nghĩ tới Đường Đường, có lẽ con bé khoảng 5, 6 tuổi nhỉ, một đứa trẻ còn biết cha không yêu mẹ, còn không ngừng hợp tác cho họ! Không thể nghĩ tới, càng nghĩ lòng càng khó chịu, khó chịu đến mức muốn lao tới trước mặt anh nói cho anh biết kiếp trước anh vô tình thế nào!

DTV

Thật ra cô cũng hiểu kiếp trước anh có cảm tình với cô, chỉ là không yêu cô sâu đậm đến vậy, vẫn luôn là cô bám lấy anh!

Sao anh không thể chủ động một chút chứ?

--

"Đường Thiếu Đình! Con vào Đường Minh là muốn báo thù cha!" Trong văn phòng, Đường Quý Sơn nổi giận xông về phía Đường Thiếu Đình vừa mới về. Lúc này anh mới vừa nhận chức mà đã phá hỏng một hợp đồng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-609.html.]

Đường Thiếu Phong đang đứng sang một bên nhìn dáng vẻ hai người họ giương cung múa kiếp thì sợ hết hồn.

"Không chỉ có hợp đồng lần này bị hủy, sau này lính đánh thuê của Đường Minh không được phép có bất kỳ hành vi vũ trang trái phép xâm nhập vào nước T!” Đường Thiếu Đình lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Quý Sơn, mạnh mẽ nói.

Khí chất của anh vượt xa lấn át Đường Quý Sơn thủ lĩnh tuổi trên năm mươi của Đường Minh!

Dường như anh mới là lão đại!

Đường Quý Sơn tức giận đến mức môi tím tái, ngón trỏ tay phải run rẩy chỉ vào anh, "Đường Thiếu Đình! Con thực sự cho rằng ta sẽ không động vào con?!"

"Cha!" Đường Thiếu Phong vội vàng tiến lên hòa giải, "Cha, anh cũng vì muốn tốt cho Đường Minh mà! Hiện tại Đường Minh là một tổ chức quốc tế, làm sao còn có thể tiếp nhận loại công việc phạm pháp như vậy?! Đây không phải là đối đầu với nhiều quốc gia sao?! Anh, anh nói có đúng không?!"

"Cái c** ấy! Tôi không quan tâm Đường Minh sống chết! Nhưng người phụ nữ của tôi là linh đặc chủng nước T! Các người tiếp tục sống thế này chính là đối đầu với cô ấy! Cũng đối đầu với tôi!" Đường Thiếu Đình đen mặt nói, bỏ câu này lại rồi nhanh chân ra khỏi văn phòng.

Lời nói của anh thực ra có hai ý nghĩa. Lớp thứ nhất là Đường Minh tiếp tục hoạt động nhập cảnh phi pháp chính là tìm đường chết, lớp thứ hai chính là ý trên mặt chữ!

Chung quy là Đường Quý Sơn vẫn hỏa hiệp với con trai mình và điều chỉnh hoạt động kinh doanh của Đường Minh, sau này không chấp nhận các lính đánh thuê bất hợp pháp xâm nhập biên giới của các quốc gia khác nữa. Điều này cũng là vì tương lai của Đường Minh!

Đối với điều này, Đường Thiếu Đình rất là hài lòng. Sau khi quen với nghiệp vụ của Đường Minh, anh liền trở về nước T.

Anh cũng hiểu ngoài miệng Đường Quý Sơn uy h.i.ế.p anh, thực ra không dám động đến anh.

Ban đần tiếp nhận Đường Minh nên là Đường Thiếu Phong, nhưng cậu ta mới qua tuổi trưởng thành, không có thực lực, không ai trong tập đoàn tin phục cậu nên ông ta mới tìm anh về.

...

Anh không có ở nhà, hai con ch.ó đã được đám người A Phong chăm sóc rất tốt. Bọn chúng vừa tắm xong đang lắc người vẩy nước, b.ắ.n nước vào người anh!

Anh vừa thay quần áo đấy!

Đường Thiếu Đình tức giận trừng mắt với bọn chúng, "Chúng mà cũng làm loạn với tao! Lại ầm ĩ đi tìm mẹ đi! Đừng đi theo tao!"

Hai con ch.ó nghiêng đầu nhìn anh, như thể chúng thiểu năng!

Anh tức giận đến mức lên lầu tắm rửa, thay quần áo rồi đi ra, kết quả là phòng ngủ lại bị hai con ch.ó chiếm giữ, ngăn tủ đầu giường bị xé toạc!

Bao cao su, chất bôi trơn cơ thể tràn ra khắp nơi ...

Đường Thiếu Đình đang định nổi giận nhìn thấy những thứ này thì sững sờ, ánh mắt rơi vào chiếc giường lớn bọn họ triền miên nhiều lần cùng vòng treo trên nóc nhà kia. Trái tim anh buồn bực đến khó chịu, trong đầu tràn đầy hình ảnh lúc cô nhìn anh, thờ ơ và không còn nhiệt tình ...

Trong phòng khách lớn như vậy không có sức sống, chai rượu vương vãi đầy đất, tàn thuốc rơi tứ tung, trên TV rất sinh động nhưng trong lòng anh lại cảm thấy cô đơn.

Chuông điện thoại vang lên, người đàn ông đang tê dại đột nhiên bật dậy, hưng phấn cầm lấy điện thoại, nhưng khi nhìn thấy ID người gọi, anh thất vọng ngã ngửa ra ghế sô pha ...

"Em gái Kiều..." anh nói nhẹ.

"Anh Đình, mọi việc bên các anh đã được giải quyết, anh định khi nào sẽ tổ chức tiệc vui?" Giọng Diệp Kiều truyền đến.

!!!

Hết chuyện để nói!

"Nào có việc vui?! Chia tay rồi! Vẫn là anh không cần cô ấy! Nhóc con lừa dối, lừa anh hết lần này đến lần khác! Chơi anh!" Anh uống một ngụm rượu và giả bộ tỉnh bơ.

Cô biết chắc chắn bọn họ đã xảy ra chuyện.

Diệp Kiều cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận mắng: "Cô ấy chơi anh? Cũng vì giấu anh thân phận thật của cô ấy mà anh cảm thấy cô ấy trêu anh?! Đường Thiếu Đình, anh biết lúc trước Ưu Ưu tìm thuốc giải cho anh mà suýt nữa bị nổ c.h.ế.t không?! Cô ấy có thể mất mạng vì anh mà anh còn cảm thấy cô ấy chơi anh?!"

Lúc cô nói chuyện đúng lúc Dạ Thất ở bên cạnh cô.

Chú Đình này sao kiếp này còn làm tổn thương thím Đình vậy?!

Tiêu Đề: Trước kia "Trăm phương ngàn kế" theo đuổi, quyến rũ anh.

Đã nói nếu có kiếp sau nhất định sẽ đối xử tốt với cô mà?

Dạ Thất đang bị Diệp Kiều huấn luyệt viết thư pháp tức giận đặt bút lông trong tay xuống, ảo não lắc đầu, lập tức rời khỏi nhà chính đi đến phòng riêng.

"Lúc anh trúng độc Ưu Ưu đã đến K2 đầu tiên để tìm thuốc giải cho anh. Cô ấy suýt nữa đã bị bẫy trong đó g.i.ế.c chết, suýt nữa bị g.i.ế.c bởi lính đánh thuê do vương hậu sai đến, cuối cùng suýt c.h.ế.t vì vụ nổ!" Diệp Kiều lại nói.

Đường Thiếu Đình uống say đến không biết trời đấy gì dựa vào ghế sopha, anh ngoảnh mặt làm ngơ trước những gì Diệp Kiều nói, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm.

“Chết vì anh... Ai thèm cô ấy c.h.ế.t vì anh chứ?" Anh say khướt, đôi mắt mê man nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó.

!!!

Diệp Kiều không thể ngờ anh biết chuyện này không những không cảm động mà còn nói những lời khốn nạn như vậy.

Diệp Kiều tức giận đến mức muốn đánh người.

"Đường Thiếu Đình! Anh uống nhiều quá rồi đúng không? Bây giờ anh không tỉnh thì em cũng không nói nhiều với anh nữa! Mong lúc anh tỉnh suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc Ưu Ưu sai cái gì?! Tìm cô ấy, dỗ dành cô ấy. Một cô gái nhỏ như cô ấy mấy năm qua không dễ dàng chút nào!" Cô tức giận nói xong nhanh chóng cúp máy.

Hiện tại tên kia đang uống say, cô không nói lý với anh.

Thực sự thấy buồn thay Ưu Ưu.

Anh đi tìm cô? Dỗ dành cô?

Tại sao không phải là cô tiếp tục quay về bám lấy anh?!

Người đàn ông kiêu ngạo tự đại buồn bực ngĩ, cố gắng hết sức kiềm chế dục vọng chạy đi tìm cô!

--

Đoàn khiêu vũ chuyển giới vẫn sôi động như mọi khi, nhưng trên áp phích, hình ảnh tươi tắn và tinh tế của Ưu Ưu chuyển giới xinh đẹp nhất đã biến mất từ lâu.

Người đàn ông nhìn về phía sân khấu, ánh mắt cứ lơ đễnh, không nhìn thấy khuôn mặt mà anh muốn nhìn đã lâu, hậm hực đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng la hét của cô gái, trái tim vốn lạc lõng đột nhiên nhấc lên. Anh nhìn theo tiếng hét, chỉ là một cô gái xa lạ đang bị cảnh sát đuổi theo...

"Anh Đình, gia đình em rất nghèo, bố em là một tên cặn bã và nợ nần chồng chất. Em bắt đầu dùng thuốc chuyển đổi hoocmon từ năm 12 tuổi..."

"Anh Đình, trước kia em là trai thẳng thích con gái, hiện tại... Hình như bị anh bẻ cong rồi..."

"Nhóc con dối trá!" Bên tai đều là những lời cô từng nói, anh nghiến răng mắng tiếp về phía trước, đi ngang qua căn nhà cho thuê nơi cô từng ở, vừa đi vừa nhớ lại ...

Nắng gắt như lửa, trái tim anh lạnh lẽo đến co lại.

Cuối cùng đến cửa quán bar, quán bar bên cạnh lại sắp đổi chủ.

Cô ăn sạch anh xong thì mất tích ba thán, bọn họ gặp lại nhau trong quán bar này. Giờ anh mới hiểu tại sao cô ấy lại đeo mặt nạ công chúa ngay từ đầu ...

Rất khéo anh đang đeo mặt nạ của một hiệp sĩ.

"Ông chủ thực sự của chúng là là tiểu công chúa vương thất, các cậu có tin không?"

"Không tin! Chém gió quá!"

"Không tin kéo xuống!"

Nghe được lời nói của hai người phục vụ đang bưng bàn dời ghế, Đường Thiếu Đình dừng chân lại, khóe miệng giật giật.

Anh tin quán bar này do cô mở.

Bé cưng c.h.ế.t tiệt, cố tình mở một quán bar bên cạnh anh và bán rượu trong đó để anh có cảm tình với cô, đúng không? !

Trước kia "Trăm phương ngàn kế" theo đuổi, quyến rũ anh, bây giờ vì một lời nói nhảm của anh mà không quay về!

Chết tiệt!

"Chú Đình!" Anh vừa quay người bước vào quầy bar thì một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên sau lưng anh.

Anh quay lại thì thấy một thanh niên cao to đẹp trai đang đứng cách đó không xa, mặc dù thường thấy trong video nhưng anh vẫn sững sờ một lúc mới nhớ ra là ai.

Tiêu Đề: Giấc mơ

Cậu tên là Dạ Thất, cũng tên là Lục Chiến Kỳ, là con trai nuôi được nhận nửa đường của đôi vợ chồng ấy.

Tuy chưa từng thực sự gặp mặt, anh lại vô cùng thân thiết với thằng nhãi này, mỗi lần gọi video, cậu cứ gọi anh “Chú Đình, chú Đình”, anh bảo cậu gọi “Anh Đình”, cậu còn không chịu.

Trong video thường xuyên nhìn thấy, trong hiện thực mới là lần đầu gặp.

Lúc này, Dạ Thất nhìn Đường Thiếu Đình cách đó không xa mặc quần jean, áo sơmi màu đen, chúng nó thích chú Đình, có loại cảm giác xuyên qua thời không. Vào đời trước của cậu, vào lần cuối cùng nhìn thấy anh, anh trúng đạn đã chết.

Lại nhìn thấy anh còn sống sờ sờ, sao cậu lại không kích động cho được.

Hai người đàn ông đều hoàn hồn. “Tiểu Thất” Đường Thiếu Đình cong môi, cười gọi.

Dạ Thất mang theo một vali du lịch đi tới, “Chú Đình vẫn như xưa.”

Khi đi đến trước mặt anh, Dạ Thất nắm nắm tay, Đường Thiếu Đình theo bản năng cũng nắm tay, chạm nắm tay với cậu, Dạ Thất nhớ rõ, kiếp trước chú Đình nhìn thấy đám trẻ bọn họ, đều dùng phương thức đó chào hỏi.

Thằng nhãi này, sao lại nói thế

Cái gì mà vẫn như xưa.

Vẻ ngoài của anh cao gầy, trên người không có bao nhiêu cơ bắp, cũng không giống đôi vợ chồng kia, thật không rõ, hai vợ chồng sao lại nhận một đứa con trai lớn như vậy, còn cho cậu vào hộ khẩu Lục gia.

“Đi một mình.” Đường Thiếu Đình nói, nhận t.h.u.ố.c lá Dạ Thất truyền tới.

Dạ Thất lắc đầu, “Mẹ cháu đang giận chú đấy, không chịu để cháu đi một mình đâu.”

Nói rồi, cậu lễ phép châm t.h.u.ố.c lá cho chú Đình, cũng châm thuốc cho mình.

Tối hôm qua cậu nghe nói bọn họ chia tay, nên đã thu dọn hành lý, hôm nay có chuyến bay là bay qua.

“Cô ấy tức chú cái gì?” Đường Thiếu Đình chột dạ hỏi.

Dạ Thất đáp lại anh một ánh mắt “Chú nói đi”, Đường Thiếu Đình càng chột dạ.

Đường Thiếu Đình muốn mang Dạ Thất đi ăn cơm, Dạ Thất càng muốn đến nhà anh ăn đồ anh làm, còn đặt thêm mấy món chính nữa.

Thằng nhãi này, đúng là không coi mình là người ngoài chút nào.

Tay dính thịt, Đường Thiếu Đình buồn cười mà nghĩ, anh đang làm thịt kho tàu đầu sư tử cho Dạ Thất.

Thằng nhãi này như biết đây là sở trường của anh, món đầu sư tử này cũng là anh khi còn nhỏ đi theo bà ngoại học.

Làm xong đồ ăn, đã là hơn 9 giờ tối, hai chú cháu ngồi ở trong sân uống rượu, ăn cơm.

Dạ Thất nếm từng món, hương vị quen thuộc giống như trong trí nhớ, Đường Thiếu Đình không ăn món nào, không ăn uống, không ngừng uống rượu, trong lòng anh rất không thoải mái.

Cuối cùng, anh uống đến nỗi say không còn biết gì, được Dạ Thất cong lên phòng ngủ tầng hai.

“Cô ấy tại sao không trở lại, ông đây ngày nào cũng chờ cô ấy, cô ấy không trở lại, tại chú.” Đường Thiếu Đình ngã vào trên giường, say khướt nói.

“Luôn là thím Đình theo đuổi chú mà, chú đáng lắm.” Dạ Thất ghét bỏ nói, nói rồi, cậu móc từ trong túi ra một cái túi gấm, trông rất nặng, nhét xuống dưới gối anh.

“Chú Đình, đời này, chú đối xử với thím Đình của cháu tốt hơn chút đi.” Dạ Thất để lại những lời này, lắc đầu, đi ra ngoài.

“Cảnh U.”

Trong ngõ nhỏ, người đàn ông nhìn cô gái trúng đạn ngã vào trong n.g.ự.c mình, tê tâm liệt phế thét lên, dòng nước mắt nóng bỏng theo khóe mắt chảy xuống.

Cô biết rõ là chịu chết, lại mang theo bọn nhỏ tới cướp pháp trường, vừa rồi, lại vì anh chắn một phát súng.

Cô gái ngốc nghếch này.

“Anh Đình, anh đi mau.” Cô nhìn anh, dùng sức lực còn sót lại nói, m.á.u tươi không ngừng chảy ra.

Anh nhìn Y Thần mặc trường bào, trong tay cầm s.ú.n.g chỉ vào chính mình, lại thờ ơ, trong mắt chỉ có cô, “Cảnh U em thật sự cho rằng, không có em, tôi sẽ sống chui nhủi ở thế gian ư? Em thật sự cho rằng, Đường Thiếu Đình tôi là người ý chí sắt đá, chưa bao giờ động lòng nói với em những lời này ở pháp trường, là tôi cố ý chọc giận em, để em đi, mà em còn ngốc.”

Loading...