Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 601

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:10:39
Lượt xem: 2

Mặc dù, trước giờ anh chưa từng yêu cô.

“Anh Đình, sau khi thoát được, anh đi Hồng Kông tìm Đường Đường đi, đối xử với con bé cho thật tốt vào, người con bé thích nhất là anh đấy!” Cô ghé sát lồng n.g.ự.c anh mà nói, nhớ tới cô con gái ở phương xa kia mà cổ họng cô như nghẹn lại.

Cô từ từ rời khỏi lồng n.g.ự.c anh, ngửa mặt lên, hai tay ôm lấy eo anh, ống tay áo của bộ âu phục lớn quá, che khuất cả tay anh, che khuất luôn cả s.ú.n.g trong tay anh.

Anh cuối đầu xuống, ánh mắt vừa căm ghét mà cũng vừa ửng đỏ lên: “Cảnh U, cô cút ngay cho tôi, cô nghĩ là cô làm mấy việc này thì sẽ khiến tôi cảm động hơn hả. Không, tôi chỉ càng thêm căm ghét và xem thường cô thôi, Đường Thiếu Đình tôi cho dù có cận kề cái c.h.ế.t cũng không muốn thiếu nợ cô.”

Giọng nói của anh rất hung ác, mỗi câu mỗi chứ như nhát d.a.o đ.â.m vào trái tim cô ấy, cô nhìn anh, không ngừng lắc đầu.

“Bây giờ đất nước đang lâm nguy, em vì cái gì mà lại đi nói chuyện tình cảm chứ, em không muốn nhân dân mất đi một người anh hùng, anh không nợ em, là do em hết lần này đến lần khác, dính lấy anh!” Cô cười nói.

“Con nhỏ kia mày còn lảm nhảm cái gì vậy, tránh ra!” Tên đội trưởng của Nhật không còn kiên nhẫn nữa bèn lớn tiếng quát.

“Em đỡ cho anh, anh mau đi đi.” Cô nhìn anh, nghiến răng, thấp giọng nói, giọng cô như đang khẩn cầu anh.

Người đàn ông cắn chặt hàm răng, xương quai hàm lộ rõ ra, hốc mắt của anh ngày càng đỏ, anh còn muốn nói gì đó nhưng cô đã quay người lại rồi, tay phải của cô đã nắm vài khẩu súng, nổ s.ú.n.g về phía đám giặc Nhật, lúc này, từ trong đám người cũng truyền tới tiếng súng.

Lúc Đường Thiếu Đình nhanh chóng quay người lại, viên đạn trong khẩu s.ú.n.g trên tay phải cũng bay ra ngoài.

Hai người bọn họ lưng dựa lưng, cùng nhau hợp sức g.i.ế.c địch, trong đám người có mấy tên trẻ tuổi lao ra cùng bọn họ, một phát đạn, một tên địch đã ngã xuống.

“Chú Đình, thím Đình, hai người yên tâm đi, chúng tôi có cách thoát thân.” Thanh niên mặc kiểu áo giống Tôn Trung Sơn đứng trước mặt hai người mà nói.

“Chiến Qua, mọi người cẩn thận!” Đường Thiếu Đình xông đến trước mặt thanh niên, trầm giọng nói, sau đó cầm tay của cô gái, nhanh chóng thoát thân.

Trước cổng chợ, người dân nhao nhao tháo chạy, mấy thanh niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đang đấu s.ú.n.g với bọn Nhật, mưa b.o.m bão đạn, tiếng nổ cứ liên hồi.

Người đàn ông nắm c.h.ặ.t t.a.y cô gái, chạy trốn trong ngõ hẻm, coi như lần này họ thoát được bọn Nhật rồi, cô gái mặc đồ màu trắng, trong lúc vô tình cô đã thấy một người đội mũ nồi hướng s.ú.n.g b.ắ.n về phía anh.

Cô đột nhiên rời khỏi vòng tay anh, cản lại phía sau anh, anh hoảng hốt quay người lại, lúc này cô đã quỵ xuống, chỉ còn biết ôm lấy anh, một viên đạn đã xuyên qua người cô.

Anh chỉ nghe được tiếng s.ú.n.g vang lên, sau đó toàn thân cô ngã vào người anh.

Mơ hồ, ý thức mơ hồ, những âm thanh lúc này cứ như tiêu tan hết, cô nhìn khuôn mặt đau khổ của anh, mở miệng nói gì đó, nhưng cô lại không nghe được.

Cô chỉ biết, anh đang ôm lấy cô, dáng vẻ thương tâm, không giống như diễn kịch, nước mắt lăn dài trên gương mặt anh.

Anh nói gì đó, nói rất nhiều, nhưng cô không nghe thấy gì, thân thể cô ngày càng lạnh.

“Lão đại” thiếp đi, trong cơn mê cô không ngừng giãy dụa, khóe mắt còn chảy xuống hai dòng lệ, không ngừng tìm thứ gì đó.

Cuối cùng, cô cũng dùng hết sức mở đôi mi ra, hai mắt cô nhìn lên trần nhà.

“Lão đại, chị vậy mà cũng biết khóc à?” Sói Xám Lớn mập mờ hỏi.

Cô không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, hai mắt cứ mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, tuy hơi tê liệt nhưng cảm giác đó vẫn còn rõ ràng, rõ ràng đến khắc cốt ghi tâm.

Vì sao lại có giấc mơ như thế?

Trong mơ, Đường Thiếu Đình bị bọn Nhật bắt đi, cô cứu anh và rồi cô chết.

Anh không yêu cô, là cô cứ dính lấy anh, khiến anh ghét bỏ, xem thường cô.

Cảm giác rất chân thực, tới lúc này cô vẫn cảm nhận được sự đau lòng này.

Trong mắt cô tràn ngập hình ảnh anh ôm cô khóc rống lên, hai mắt anh đỏ bừng, nước mắt lăn dài, không ngừng lay cô, nói gì đó nhưng cô lại không nghe được.

Chỉ nghe thấy tiếng s.ú.n.g nổ không ngừng, và rồi giấc mơ kết thúc.

Rốt cuộc anh đã nói gì vậy chứ?

Cô là Cảnh U, bọn họ có một người con gái ở Hồng Kông tên là Đường Đường.

Còn có Chiến Qua, Chiến Vũ cùng mấy người thanh niên kia, gọi họ một tiếng “chú Đình, thím Đình”, chẳng lẽ bọn họ đều bị bắt sao?

Chiến Qua và Chiến Vũ là con của chị Kiều và anh Kiêu, sao bọn nhóc lại xuất hiện trong giấc mơ của cô rõ ràng như vậy, cô còn chưa gặp chúng lần nào mà, chúng rõ ràng chỉ là mấy đứa nhóc tán chín tuổi.

Vả lại, người b.ắ.n họ không phải bọn Nhật.

Giấc mơ này quá chân thực, giống như nó đã xảy ra trong thực tế, nhưng bối cảnh của thời đại rõ ràng không phải bây giờ.

“Lão Đại à, chị bị lỏng não rồi à, chị nói gì đi chứ!” Sói Xám Lớn thấy Ưu Ưu nằm im không nhúc nhích, không nói gì chỉ nhìn lên trần nhà, cậu ta hơi hoảng, đưa hai ngón tay ra phẩy phẩy trước mặt Ưu Ưu.

“ y!” Đột nhiên cô chụp lấy tay của Sói Xám Lớn rồi hất tay cậu ta lên, Sói Xám Lớn đang đau đớn thì bỗng Lão Đại của bọn họ ngồi bật dậy.

Nơi này là quân doanh, là kí túc xá của cô.

Ưu Ưu lắc lắc đầu cho tỉnh táo, đầu cô hơi đau, giống như đang say rượu vậy, một lúc sau cô mới ý thức được trở lại: “Này, tôi ngủ bao lâu rồi vậy?”

Sói Xám Lớn nghe cô hỏi được bèn nhẹ nhàng thở ra.

“Lão Đại, chị ngủ có…” Sói Xám Lớn đưa tay lên, mắt nhìn vào chiếc đồng hồ Reda được đeo trên tay trái: “Bây giờ là 20 giờ mà chị khoảng 12 giờ đêm qua tụi em đã cứu chị đó.”

Mặt Ưu Ưu vẫn không cảm xúc, cô mặc quân ngụy trang, áo cũng là áo ngụy trang, cô hất mái tóc dài của mình lên, đầu cô còn quấn băng gạt nhưng cô lại muốn xuống giường: “Tối hôm qua, lính đánh thuê là người của Vương Hậu!”

Giọng cô lạnh tanh, đi tới chỗ tường có treo một cái gương, thấy băng gạc trên đầu, cô đưa tay gỡ chúng xuống.

Bên phải huyệt thái dương, rõ ràng là có người b.ắ.n cô một nhát nên giờ vẫn còn vết thương.

“Vậy mới khẳng định là, trừ bà ta ra thì không ai dám ám sát Lão Đại!” Sói Xám Lớn gấp gáp nói, sau đó cậu ta liền nói thêm: “Lão Đại, tôi rót nước cho chị!”

Ưu Ưu quay người lại: “Vương Hậu biết tôi còn sống!”

Còn có anh Đình, bây giờ, anh có đang đi tìm cô không.

Sói Xám Lớn nói, bọn họ vẫn chưa tung thông tin cô còn sống ra ngoài, sau khi cứu cô, bọn họ lập tức rút lui, đến cảnh sát cũng không biết cô có được cứu hay chưa.

Ưu Ưu không nói chuyện, tay cô đưa ra, cầm máy điện thoại lên.

Điện thoại của anh thì không liên lạc được, cô gọi đến quán bar thì không ai bắt máy, điện thoại di động của cô ném đâu rồi không biết, trong quán có DJ, nhưng cô không nhớ số.

“Sói Xám Lớn, đưa tôi qua gặp Đường Thiếu Đình đi, nói với anh ta một tiếng, anh ta biết tôi không c.h.ế.t anh ta mới yên tâm!” Ưu Ưu ra lệnh.

Cô lập tức mang ủng chiến vào, cầm áo khoác ngụy trang, ra khỏi kí túc xá, đến khu vực phòng họp.

Một t.h.i t.h.ể đã được vớt lên, nhìn thấy không phải Ưu Ưu, Đường Thiếu Đình thở phào nhẹ nhõm.

Anh thuê đội cứu hộ chuyên nghiệp lặn xuống, tiếp tục tìm cô.

Anh đứng qua một bên, nửa quần áo phía trên đã khô rồi, anh ngậm lấy điếu thuốc, tóc anh ướt sũng, anh tìm mọi cách để chiếc điện thoại di động trong tay bắt được sóng.

“Cô ấy đang ở đâu?” Nghe nói Ưu Ưu chưa chết, anh kích động hỏi.

Hai người đàn ông lắc đầu, lúc này, điện thoại của anh reo lên, là Ưu Ưu gọi tới.

Đường Thiếu Đình bấm nút nhận cuộc gọi, anh nghe bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc của cô: “Anh Đình, em không sao, em được người ta cứu!”

Anh hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt lại, cắn răng, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

Do ngâm mình trong nước trong thời gian dài, phần cổ màu đồng của anh lúc này đã trắng hết cả lên, anh nắm chặt điện thoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-601.html.]

“Em có bị thương không, hiện tại em đang ở đâu, anh phải tận mặt nhìn thấy em thì anh mới tin được.” Anh kích động nói, âm thanh có chút run rẩy, lồng n.g.ự.c phập phồng.

Ưu Ưu nằm chặt điện thoại, đứng bật dậy, mặt không chút cảm xúc, biết rõ đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ, nhưng những lời nói vô tình mà trong mơ anh nói vẫn còn đọng lại trong lòng cô, giống như việc này đã thực sự xảy ra vậy.

“Không, em không sao cả, em được người ta cứu, anh đừng tìm em nữa, em không sao đâu, nhanh thôi em sẽ tới thăm anh, anh về nghỉ ngơi đi!” Cô trầm giọng nói, khóe miệng đưa lên thành đường cong.

“Nhanh là bao lâu, anh phải đến ngay lập tức!” Anh bình tĩnh nói, giọng nói đầy ngang ngạnh.

Từ khi cô mất tích đến giờ, anh lục soát khắp nơi chỉ để cứu cô, trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ là có lẽ cô đã c.h.ế.t rồi, cảm giác khó chịu vô cùng giống như đang phải chịu tra tấn vậy, lúc này, lúc anh biết cô vẫn còn sống, đương nhiên anh phải nhìn thấy cô thì nỗi sợ hãi trong lòng anh mới vơi bớt được chứ.

Ưu Ưu cười, nhưng hốc mắt cô lại ươn ướt, mũi cũng cay cay: “Đường Thiếu Đình, mau nói, anh yêu em đi!”

“Em muốn nghe anh nói, anh nhanh nói đi!” Mắt cô đỏ lên, âm thanh có chút ngắt quãng, giọng nói đầy vẻ quyết đoán.

Trong giấc mơ, mặc dù ngoài miệng anh nói rất nhẫn tâm nhưng mắt anh lại đỏ, sau đó còn ôm cô khóc, không giống không có tình cảm với cô.

Đường Thiếu Đình nghẹn ngào cười một tiếng, ánh mắt anh nhìn xa xăm về phía chân trời: “Ưu Ưu, có lẽ trước buổi tối hôm qua, anh vẫn chưa xác định được tình cảm của mình, nhưng giây phút này, anh đã biết, anh yêu em!”

Anh nói, từng câu từng chữ chắc như đinh đóng cột, lời anh nói đều xuất phát từ nội tâm.

Nghĩ đến xém chút nữa đã không thể nói với cô ba chữ này, anh cảm thấy, bây giờ đúng là may mắn.

Nghe anh nói, cô cười, nước mắt lăn xuống: “Đường Thiếu Đình, về sau anh phải yêu em vô điều kiện, yêu thương em bên cạnh em, em mà có làm sai chuyện gì anh cũng phải bao dung cho em đấy nhé!”

DTV

Giọng nói của cô có chút bá đạo, bàn tay nhỏ không ngừng lau đi nhưng giọt nước mắt còn lăn dài.

“Được!” Anh trầm giọng nói: “Bây giờ, em đang ở đâu, anh tới đón em!”

Anh có thể nghe ra, giọng nói của cô có chút không khỏe, hôm qua lại còn uống nhiều rượu như vậy.

“Em còn có chuyện quan trọng phải làm, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, đây là mệnh lệnh đấy, anh phải nghe lời em!” Ai bảo trong mơ anh dám nói ra những lời nhẫn tâm làm gì.

Nhớ tới giấc mơ kia, cô tủi thân lắm đấy.

“Nghe em.” Anh nói, còn chưa kịp hỏi lại cô ở đâu thì cô đã dập máy rồi, anh muốn hỏi hai người đàn ông bắt cóc cô là ai, bọn họ cũng biến mất chẳng chút tăm hơi.

Ưu Ưu lau khô nước mắt, vừa bước ra khỏi phòng làm việc cô đã thấy đội trưởng đứng đó hút thuốc, đội trưởng vẫn lạnh lùng như trước đây, mặt cứ như đang tới đòi nợ cô vậy.

“Rạng sáng sẽ hành động, cô chắc chắn có thể tham gia chứ?” Đội trưởng Lôi Kiêu nhìn cô, nghiêm túc hỏi.

“Đội trưởng, tôi chắc chắn.” Cô đứng nghiêm vững vàng, mặt tràn ngập vẻ tự tin, mái tóc dài được búi lên, cô đội mũ ngụy trang.

Lôi Kiêu gật đầu: “Vậy thì nghỉ ngơi đi, phải đảm bảo tinh thần thật tốt!”

Cô lắc đầu: “Tôi qua sân tập b.ắ.n đã, hẹn gặp lại đội trưởng!”

Cô không còn là cô nữ sinh đang yêu, đây cũng là lần đầu trong sáu năm nay mà Lôi Kiêu thấy mắt cô có nước mắt.

Lôi Kiêu nhìn theo thân hình mảnh khảnh, gầy yếu của cô cho tới khi cô biến mất hút ở ngã rẽ.

Về phần Đường Thiếu Đình, anh nghe lời cô, quay về nhà, tắm rửa sạch sẽ, sau đó đến giường ngủ một giấc thật sâu.

Lúc thức dậy thì đã là đêm muộn.

Hai con ch.ó đang ngủ trên người anh, anh giống như không còn chút cảm giác nào, hai mắt liếc nhìn trần nhà, trong đầu anh tràn ngập hình bóng cô.

Cô nói, sáu năm trước anh đã cứu cô.

Nhưng anh lại không nhớ ra, sáu năm trước đã cứu cô lúc nào, sáu năm trước họ có gặp nhau sao?

Biết cô vẫn bình an vô sự, anh ngủ một giấc sâu, lúc này tinh thần anh cũng đã ổn định rồi, anh cẩn thận nhớ lại từng câu từng chữ mà tối qua cô đã nói với anh.

Cũng nhớ kỹ, tối qua khi cô đối mặt với mấy tên sát thủ, động tác của cô nhanh nhẹn vô cùng, nhưng chuyện này cô cũng có giải thích qua rồi, lúc nhỏ cô theo cậu của cô học võ, vậy thì xem ra, không có gì bất ổn.

Thận phận của cô, chắc chắn không tầm thường như cô từng kể trước đó.

Cô nói cô trở nên mạnh mẽ hơn sao? Là ý gì thế?

Sáu năm trước, cô mười sáu tuổi, xém chút nữa bị mẹ kế hại chết, là anh cứu cô.

Chẳng lẽ, cô là…

Đường Thiếu Đình bỗng dưng ngồi bật dậy, hai còn chó đang nằm trên người anh bị dọa sợ đến lăn xuống giường, chúng ngồi trên mặt đất, ủy khuất nhìn “ba ba”.

Sao có thể như vậy được chứ?

Anh cau mày, cảm giác chính mình suy đoán như vậy cũng không đáng tin chút nào, cô công chúa nhỏ kia, hình như là c.h.ế.t rồi mà.

Đang định cầm hộp thuốc là thì điện thoại trên đầu giường của anh vang lên.

“Anh Đình, phát hiện người của bang Hắc Ưng ở bến đò, chỗ chúng ta đang chưa hàng, bọn họ cứ lén lén lút lút không biết đang làm cái gì.” Điện thoại reo lên, là A Phong gọi tới.

Lại là bang Hắc Ưng à!

Đường Thiếu Đình tức giận vô cùng: “Chắc chắn là nhằm vào tôi, mau đến đó!”

Cúp điện thoại, anh nhanh chóng bước xuống giường, phát hiện mình chưa mặc áo, anh bước đến gần tủ quần áo, hai con ch.ó vẫn đi theo anh, miệng sủa không ngừng, nhưng anh vẫn chẳng thèm để ý đến chúng, anh lấy ra một khẩu s.ú.n.g màu đen cùng một băng đạn, anh bỏ đạn vào súng.

Nước T là nước cho phép sử dụng súng, anh cũng đã có giấy chứng nhận sử dụng s.ú.n.g rồi.

Bang Hắc Ưng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh thì anh lại càng không được chết, phe chúng quá mạng, quá vững vàng, hiện tại anh chỉ cố gắng hết mức để không bị bọn chúng ăn hiếp, muốn diệt trừ tận gốc bọn chúng, cần phải có thời gian.

Anh mặc một chiếc quần dài màu đen, gài s.ú.n.g vào bên trên thắt lưng, bên trong anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, bên ngoài khoác áo sơ mi đen.

Anh xuống cầu thang, hai chú con vẫn cứ chạy theo anh, muốn đi ra ngoài cùng anh: “Các con ngoan ngoãn ở nhà đi, chờ cha với mẹ về!”

Nói xong, như nhớ tới điều gì đó, anh đi đến ngăn tủ ở hành lang, lấy ra một hộp thịt, cho chúng nó ăn, anh yêu thương chúng như vậy.

“Không được quậy đâu đấy, không được phá nhà, nếu không, sẽ vứt các con ra đường ở đấy!” Anh xoa xoa đầu chúng, nghiêm nghị nói.

Bây giờ đã là rạng sáng, bến tàu lúc này gió êm sóng lăng, chỉ có máy móc làm việc, phát ra tiếng uỳnh uỳnh.

Thùng đựng hàng ở bến tàu, từng thùng từng thùng được nâng lên, mấy chiếc xe ô tô đen thì đỗ rải rác quanh đó, Người đàn ông mặc đồ đen từ trên xe bước xuống, có hai người hộ tống hai bên đi về phía thùng đựng hàng.

Anh ta là chủ tịch của bang Hắc Ưng, tên Hắc Ưng, đi phía sau còn có bốn tên bảo vệ, trong đó có hai tên xách va li màu bạc.

Phía trước, cách đó không xa cũng có một người đàn ông bước xuống xe, chính là ông trùm ma túy của Đông Nam Á, Sa Khôn.

Bọn họ đứng xa, bắt tay xã giao.

“Anh Sa, lâu rồi không gặp!”

Sa Khôn quay người lại, chắp tay trước ngực, khách khí đáp lại người trước mặt, hai người nhìn thùng hàng chậm rãi hạ xuống: “Quân đội chắc chắn không nghĩ đến, lúc bọn họ đang canh ở biên giới thì chúng ta lại giao dịch thành công ở bến tàu này haha!”

Hắc Ưng đắc ý nói.

Sa Khôn cũng cười cười: “Anh Ưng, cái này cũng phải nói đến, địa vị của bang Hắc Ưng ở nước T chứ, lần này tôi phá vỡ quy tắc, xuất hiện giao dịch cùng mọi người, tôi hoàn toàn yên tâm.”

Đường Thiếu Đình nấp phía sau thùng hàng, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của bọn chúng.

Thì ra bọn chúng chọn chỗ này để giao dịch hàng cấm, tàu chở 5 tấn thùng đựng hàng này của hắn, bên trong cất giấu không biết bao nhiêu hàng cấm đây.

Loading...