Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 600
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:10:38
Lượt xem: 2
Cô đứng trước mặt anh, ngước đầu lên nhìn anh, ánh mắt sáng lên như vì sao, anh mặc áo sơ mi, vừa lạnh lùng lại vừa đẹp trai.
Người đàn ông này đã cứu cô, người đàn ông này đã khiến cô trở nên mạnh mẽ.
"Người tốt đó, chính là anh!" Cô cười nói, cái miệng nhỏ chu chu lại, bộ dạng nũng nịu nhìn anh.
Đường Thiếu Đình đứng ngây ngốc, năm cô 16, anh đã cứu cô.
Chuyện này anh thật sự không nhớ nổi, rốt cuộc 6 năm trước đã xảy ra chuyện gì?
"Ưu Ưu, rốt cuộc em là ai?" Đôi tay anh đặt lên bờ vai gầy guộc của cô, kích động hỏi.
Ưu Ưu cầm ly rượu lên uống, lúc này cô đã say khướt, cười nói: "Em chính là người mà 6 năm trước anh..."
"Anh Đình, không ổn rồi, kho hàng của chúng ta bị người của bang Hắc Ưng tới quấy phá, A Nhân với Mộc Tử bị c.h.é.m rồi, họ còn nói sẽ thiêu rụi kho hàng của chúng ta." Một tên đàn em từ bên ngoài chạy vọt tới trước mặt Đường Thiếu Đình, vội vã nói.
Ưu Ưu còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời.
Nghe những lời đàn em nói, sắc mặt Đường Thiếu Đình trầm xuống, kho hàng của họ toàn là những lọai rượu mới. Lúc trước, Hắc Ưng không chỉ yêu cầu nộp phí bảo kê quán bar, mà còn bắt các quán bar nhập hàng từ bọn chúng, mà rượu của bọn chúng vừa mắc tiền lại vừa kém chất lượng.
Vì thế, Đường Thiếu Đình mới lựa chọn con đường khác, nhập rượu thật về bán lại cho các quán bar nhỏ ở đây.
"Mấy tên hỗn đản không biết điều này thật là, đánh!" Ưu Ưu nghe đàn em nói như vậy liền tức giận vô cùng, cô đứng dậy đập mạnh vào quầy bar mà nói, lúc này cô đã say lắm rồi, tính tình cũng vô cùng ngang bướng.
Nói xong cô liền đi thẳng tới trước, Đường Thiếu Đình nhanh chóng giữ chặt cô: "Em uống say rồi, em cứ ở lại đây đi, tôi đi là được rồi!"
"Tôi cũng muốn đi!" Ưu Ưu kháng cự.
Để cô ở lại quán bar anh cũng không yên tâm nên thôi mang cô theo cho rồi.
Trước cửa kho hàng, người của bang Hắc Ưng đã cầm đuốc đứng bao vây, Đường Thiếu Đình và đàn em đi đến, thấy khắp nơi đều là người nằm lăn lóc, m.á.u me vương vãi đầy, các mảnh chai bia lộn xộn, màu m.á.u tươi hòa lẫn mùi cồn thoang thoảng trong không khí.
Thấy cảnh tượng như vậy, Đường Thiếu Đình tức giận nắm tay lại thành quyền: "A Phong, đưa A Nhân và Mộc Tử vào bệnh viện đi!" Anh vừa nói, vừa bước lên phía trước, nâng A Nhân vừa bị c.h.é.m trọng thương lên.
A Phong cũng đi qua nâng Mộc Tử dậy, Đường Thiếu Đình giao người qua cho đàn em rồi mới đứng ra nói phải trái với người bang Hắc Ưng.
"Đường Thiếu Đình, mày dám cướp mối làm ăn của ông chủ nên hôm nay tụi tao đến đây để đòi lại công bằng, sau này mày đừng mong bán được lô hàng nào nữa, đêm nay chỉ là cảnh cáo, nếu sau này mày còn dám tác oai tác quái trên phố người Hoa thì tụi tao sẽ cho mày c.h.ế.t không toàn thây. "
Mặc dù đang say mèm, nhưng Ưu Ưu vẫn cố gắng tỉnh táo, cô là bộ đội đặc chủng nên cũng đã trải qua quá trình huấn luyện rồi.
Nhìn cây đuốc mà mấy tên hỗn đản kia đang cầm, lại nhìn trên mặt đất đều là cồn, chỉ cần một mồi lửa, chắc chắn kho hàng sẽ cháy rụi.
Nhân lúc Đường Thiếu Đình không chú ý, cô lui về phía sau, lui ra khỏi đám người, đứng nép một bên để gọi điện thọai.
Đường Thiếu Đình đứng bên này cứ như đang nghe bọn chúng nói chuyện cười vậy, bọn chúng muốn g.i.ế.c anh nhưng vẫn còn có điều kiêng kị, vậy thôi chỉ cần đốt kho hàng là được rồi.
"Tụi bay dám châm lửa thì đêm nay ông đây sẽ cho tụi bay c.h.ế.t không chỗ chôn." Đường Thiếu Đình tức giận nói. Bên này, xe chữa cháy đang trên đường tới, không biết có tới kịp hay không.
"Còn chờ gì nữa, châm lửa, đốt!" Một tên nói xong xoay người ném cây đuốc vào kho hàng, mấy tên khác cũng ném theo.
Bọn chúng đắc ý cười lớn, đứng nhìn lửa lan ra, lúc này, có tiếng còi xe cảnh sát, nước từ trên đổ xuống như mưa trút.
Không phải trời mưa, là xe cứu hỏa.
Người của bang Hắc Ưng lúc nãy vẫn còn đắc ý, lúc này, cũng chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn đóm lửa vừa chắc đã bị xe cứu hỏa bơm nước dập tắt.
Đường Thiếu Đình cũng bất ngờ vì sao xe cứu hỏa tới nhanh như vậy.
Anh không biết, là công chúa Ưu Ưu đã gọi điện đến nên xe cứu hỏa mới tới nhanh như vậy, nếu không bọn họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà cho qua vụ cháy này.
Thế lực của Hắc Ưng rất lớn, không ai dám đụng tới bọn chúng.
“Còn đứng đó làm gì, đánh!” Lửa đã bị dập tắt, anh cũng không cần kiêng kỵ gì nữa, phải cho bang Hắc Ưng một bài học, nếu không, bọn họ sẽ ngày càng phách lối.
Đường Thiếu Đình ra lệnh, đám đàn em nhanh chóng xông lên đánh nhau với người bang Hắc Ưng.
Anh quay lại tìm Ưu Ưu, nhưng đã không thấy cô nữa rồi.
“Ưu Ưu!” Anh lớn tiếng gọi cô, sợ cô bị người bang Hắc Ưng bắt đi lần nữa, đêm nay cô lại uống say như vậy.
“Anh Đình!” Từ bên trong truyền đến tiếng gọi của Ưu Ưu, Đường Thiếu Đình lập tức qua đó, anh thấy ngọn lửa sáng lên ở phía đối diện, là một người có kinh nghiệm thực chiến phong phú, đương nhiên anh biết đó là gì.
Là s.ú.n.g trường.
“Nằm xuống.” Anh xông đến chỗ Ưu Ưu, kêu lớn.
Vừa dứt lời, Ưu Ưu đang chạy đến chỗ anh đã nhanh chóng nằm xuống, tốc độ của cô còn nhanh hơn tốc độ viên đạn.
Phát s.ú.n.g này, b.ắ.n trúng một bên cột điện.
Ưu Ưu tránh được viên đạn này nhưng cô phát hiện ra còn viên đạn khác đang phóng tới, thân thể của cô nhanh nhẹn lăn trên đất, tránh được mưa b.o.m bão đạn, Đường Thiếu Đình nắm s.ú.n.g lục trong tay, nấp sau cột điện, nhắm chuẩn chỗ tên b.ắ.n tới.
Chỉ là s.ú.n.g lục làm sao bằng được s.ú.n.g trường, tầm b.ắ.n ngắn, độ chính xác thấp, sợ là con không tới được chỗ tên đó đang đứng, cũng may nhìn ngắm xung quanh một hồi anh liền nhanh nhẹn nấp sau một cột điện khác.
Tay s.ú.n.g đang ẩn nấp trong bóng tối bỗng đứng lên, b.ắ.n về hướng cột điện chỗ Ưu Ưu đang đứng.
Mấy tay s.ú.n.g này đến đây để ám sát cô.
Ưu Ưu cảnh giác cao độ, nhanh chóng lách người qua, nấp phía sau đống gạch, ba tên s.ú.n.g vẫn cứ b.ắ.n về phía cô, Đường Thiếu Đình nhận thấy bọn chúng ngày một tới gần, anh nâng s.ú.n.g lục trong tay ngắm chuẩn đầu của tên gần nhất mà bắn, một phát c.h.ế.t tươi.
Còn lại hai tên, chúng chia ra, một tên đuổi theo Ưu Ưu, tên còn lại đối phó Đường Thiếu Đình. A Phong trở về, thấy cảnh này lập tức nổ súng, phát s.ú.n.g này đã bị trượt, Đường Thiếu Đình tiếp tục b.ắ.n thêm phát nữa.
Anh sốt ruột vô cùng, trong lòng chỉ nghĩ đến sự an nguy của Ưu Ưu, cuối cùng anh b.ắ.n một phát trùng ngay đầu một tên, anh và A Phong nhanh chóng đi tìm Ưu Ưu.
Chưa tìm được cô đã nghe cô kêu lên một tiếng thất thanh, sau đó, một chiếc xe việt dã chạy xoẹt qua.
Anh nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách giữa anh cùng chiếc xe việt dã kia ngày càng xa, chiếc xe nhanh chóng mất hút.
Không kịp rồi, anh đành dừng lại, tâm trạng ảo não vô cùng, tay phải vẫn còn cầm súng, anh đưa hai tay lên ôm lấy đầu.
Ưu Ưu bị phần tử vũ trang bắt đi rồi.
Trong đầu anh bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là suy nghĩ về cô. Tại sao nhưng phần tử vũ trang đó lại muốn bắt cô, g.i.ế.c cô.
“Ưu Ưu!” Anh đứng giữa đường, khuôn mặt đầy vẻ tức giận mà hét lên.
Lúc đó, Ưu Ưu bị đánh ngất xỉu, trên đầu vẫn còn chảy máu, cô bị bọn chúng vứt lên ghế sau của xe, xe đang chạy nhanh thì đột nhiên dừng lại, thì ra là bị một chiếc xe quân đội chặn lại.
“Tông trực tiếp vào cho tôi!” Tên lính đánh thuê phân phó cho tài xế, tài xế lập tức đạp chân ga, lái thẳng đến chỗ chiếc xe của lính đặc chủng được trang bị đầy đủ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-600.html.]
Lần đầu tiên Ưu Ưu bị người ta đánh úp, đàn em của cô cùng mấy người bảo vệ cô liền được phái đi giải cứu cô, bọn họ ngồi xổm trên mặt đất, họ đều là lính đặc chủng được võ trang đầy đủ, ai cũng mang s.ú.n.g ngắm thẳng về phía chiếc xe của bọn bắt cóc, chuẩn bị cướp xe, ai ngờ chiếc xe việt dã cứ thế mà lao thẳng đến, bọn họ nhanh chóng tản ra, hướng s.ú.n.g về phía bánh xe mà bắn.
Xe việt dã chạy nhanh về phía trước, do bánh xe bị nổ nên chiếc xe chạy loạn xạ thành hình chữ S, tài xế vẫn cứ giẫm lên chân ga.
“Đừng thằng kia, phía trước là bờ sông đó thằng ngu!” Tên lính đánh thuê ngồi bên tài xế hét lên, phía sau Ưu Ưu đã tỉnh lại, nghe tiếng thét chói tai của bọn họ, cô nhận ra chiếc xe sắp lao xuống sông rồi.
Lúc xe sắp bay xuống sông, cô mở cửa xe.
Đường Thiếu Đình lái xe máy, chạy dọc theo hướng chiếc xe việt dã, anh chạy rất nhanh.
Chạy được một lúc, anh bỗng nghe tiếng còi cảnh sát réo inh ỏi, chắc là anh đã chạy được hai cây số rồi, đến bên một cây cầu lớn bắt qua sông, nghe cảnh sát nói, vừa có một chiếc xe việt dã rơi xuống dưới.
Nghe những lời của cảnh sát, trái tim anh như rơi xuống vực sâu.
Có phải ở trên xe, Ưu Ưu đã giằng co với mấy tên lưu manh nên xe mới mất đà mà rơi xuống sông?
“Ưu Ưu…” Anh lẩm bẩm gọi, rồi nhanh chóng chạy vọt đến chỗ cảnh sát, anh muốn lao xuống nước luôn nhưng cảnh sát đã kịp thời ngăn lại.
“Bạn gái tôi ở trên chiếc xe đó!” Anh lớn tiếng gào thét, trái tim anh như có ngàn mũi d.a.o đang xuyên qua.
“Chúng tôi đã gọi xe cẩu đến trục vớt, xin anh bình tĩnh, mời anh đứng một bên cho, nước sông này quá sâu, anh có nhảy xuống cũng vô ích thôi.” Cảnh sát giải thích.
Đường Thiếu Đình cũng không muốn cãi nhau với họ nữa, anh nhanh chóng đi ra, đi lên phía trên cầu, chỉ một lát sau chỉ nghe tiếng “phốc”, anh nhảy xuống sông.
Dường như anh cũng chẳng nghĩ nhiều, anh chỉ biết là lúc này có khả năng cô đang giãy dụa tuyệt vọng ở dưới đáy hồ, trong đầu anh đều là dáng vẻ đêm nay lúc cô khóc.
Từ khi biết cô đến nay, anh chưa thấy cô buồn đến như vậy, hoặc là cô vốn là người không tim không phổi vậy rồi.
Anh cũng không nghĩ nhiều đến ý nghĩa sâu xa trong lời cô nói, chỉ muốn tranh thủ thời gian nhanh chóng tìm cô.
Có lẽ, lúc chiếc xe rơi xuống đã rơi vào vị trí xoáy nước, lúc này nước vẫn còn nồng mùi xăng, trên mặt nước đen ngòm, anh không ngừng gọi tên Ưu Ưu, nhưng đáp lại anh chỉ tiếng nước chảy, mặc cho anh gào thét khản cổ, cô cũng không đáp lại.
“Vương Hậu, tin tốt đây ạ, xe chở công chúa Ưu Ưu đã rơi xuống sông.” Vương Hậu vừa mới dậy, trợ lý của bà ta đã vội vàng bẩm báo.
“Lại rơi xuống sông à, sáu năm trước cũng rơi xuống sông, con nhỏ này, c.h.ế.t không thấy xác sao?”
Trợ lý sượng mặt, lắc đầu: “Vẫn chưa tìm được thi thể, vẫn đang nghi ngờ, t.h.i t.h.ể bị nước cuốn đi, nhà họ Long bên đó cũng không có động tĩnh gì, nếu họ tìm được công chúa Ưu Ưu thì chắc chắn họ đã gióng trống khua chiêng rồi.”
Vương Hậu vẫn hoài nghi: “Con nhỏ này, c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa c.h.ế.t thật, lần này phải thấy xác.”
Trợ lý lui về phía sau, Vương Hậu tiếp tục ra lệnh cho bang Hắc Ưng: “Lần giao dịch này, nhất định phải thành công.”
“Vương Hậu, người đang sợ điều gì chứ, bang Hắc Ưng đã là bang phái hàng đầu trong nước, không ai dám động vào, lại có Vương Hậu dưới một người trên vạn người làm chỗ dựa, ai dám đụng đến bang Hắc Ưng chúng ta chứ?” chủ tịch bang Hắc Ưng, cũng là tay sai của Vương Hậu nói.
Trùm cuối đứng sau bang Hắc Ưng chính là Vương Hậu.
“Cận thận mới có thể làm nên chuyện lớn!” Vương Hậu nói xong lập tức cúp máy.
Chiếc xe việt dã bị rơi xuống nước đã được vớt lên, không thấy t.h.i t.h.ể nào trong xe, Đường Thiếu Đình toàn thân ướt sũng, đứng bên bờ sông nhìn váng dầu nổi trên mặt nước.
Mấy tên đàn em chạy tới, khoác chăn bông lên người cho anh, anh cầm một điếu thuốc, đốt lên rồi hút, anh đứng trên bờ sông, nhìn mặt sông tĩnh lặng. Anh cố bình tĩnh, nhưng tay không ngừng run rẩy, trái tim anh còn run mạnh hơn.
Đầu anh trống rỗng, miệng quấn lấy khói thuốc, có như vậy trái tim anh mới dễ chịu hơn chút, có như vậy mới không cảm thấy sợ hãi.
Loại cảm giác này, anh đã từng trải qua rồi, là 6 năm trước, lúc mẹ anh qua đời.
Không có cảm giác đau đớn khổ sở, chỉ là đầu óc trống rỗng, trái tim không ngừng run rẩy, vô vọng vô cùng.
Hút xong một điếu thuốc, anh vứt tàn thuốc đi, lúc này anh vẫn muốn lao xuống dòng nước kia, nhưng bị A Phong ngăn lại: “Anh Đình, vãn nên đợi đội tìm kiếm chuyên nghiệp tìm kiếm, anh cứ như vậy cũng không giúp được gì đâu.”
Anh không nghe, vẫn khăng khăng muốn nhảy xuống.
Từ ngày quen biết cô, suốt ngày cô cứ nhao nhao, đi cùng cô anh cảm thấy vô cùng thoải mái, cô đáng yêu, lại có chút lạnh lùng, anh đối với cô chính là cảm giác chung ý.
Chung ý nghĩa là yêu thích.
Lúc cô khóc lóc trước mặt anh, lúc cô như bây giờ, sống c.h.ế.t không rõ, anh mới nhận thức được tình cảm của mình với cô, không có cô anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Ưu Ưu!” Anh gọi lớn tên cô, âm thanh cuồng loạn.
Xung quanh không có bất cứ hồi âm nào, không biết tung tích.
Sắc hồng của bình minh bao trùm khắp nơi.
“Đội trưởng đội quân y nói hiện tại đã không còn gì đáng ngại rồi, chỉ là chưa tỉnh, có cần gọi điện thoại cho bạn trai cô ta báo một tiếng bình an không ạ?” Hai người đàn ông mặc đồ ngụy trang, đứng ở cửa doanh trại, nói với một trung tá lục quân.
“Chờ cô ấy tỉnh lại rồi tự cô ấy gọi.” Đội trưởng nghiêm túc nói, nói xong liền sải bước đi.
“Sói Xám Lớn” nhìn bóng lưng của đội trưởng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cái gì mà thù hận, cái gì mà oán niệm.
Sao lại không trực tiếp nói với người ta cho rồi, để người ta đỡ lo lắng chứ.
“Sói Xám Lớn” là biệt danh mà Ưu Ưu đặt cho anh ta, biệt danh lúc trước của anh chỉ có hai chứ “Sói Xám” mà thôi.
Trong doanh trại, Ưu Ưu mặc đồ ngụy trang, đầu quấn dải lụa trắng, nằm trên tấm phảng cứng. Chiếc xe việt dã rơi xuống nước, lúc cô tỉnh lại đã mở cửa xe ra, rất nhanh liền được người bên trên cứu rồi đưa tới đây.
Nhưng sau khi được cứu không lâu, cô lại bị hôn mê sâu.
DTV
Trong lúc hôn mê, tay cô vẫn cầm chặt góc chăn màu xanh quân đội, không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng.
Trong giấc mơ.
Cô mơ mình đang ở những năm loạn lạc, chiến tranh khói lửa không ngừng, quân xâm lược nước Nhật Bản xâm lấn, đốt nhà g.i.ế.c người, không việc xấu nào mà không làm.
Ở chợ, một người con trai cắt đầu húi cua, mặc trường sam bị bọn giặc ngoại xâm cột vào cây thánh giá, lưỡi lê của cây s.ú.n.g trường hướng thẳng vào người anh ta, bời vì đêm trước người này đem người đến cướp lương thực của chúng nên bị bắt rồi sắp bị hành quyết.
Người này chính là Đường Thiếu Đình.
Lúc này một thiếu nữ mặc đồ trắng nhanh chóng chạy tới, đi sau còn có một người đàn ông trung niên, khom người nói gì đó với đội trưởng người Nhật, sau đó đưa cho hắn ít tiền, người phụ nữ nhanh chóng tiến lên.
Cô đến trước mặt anh, ôm lấy anh, thì ra cô lặng lẽ giấu con d.a.o găm trong tay, cô âm thầm cắt dây thừng cho anh, sau đó đưa cho anh một cây súng.
“Cảnh U, cô đi cho tôi, trước khi chết, người Đường Thiếu Đình tôi không muốn gặp nhất chính là cô, cô khiến tôi chán ghét vô cùng, cô còn không rõ sao?” Người con trai đó cắn răng nói.
“Giáo mác bọn họ đều giấu trong đám người kia, lúc bọn họ bắt mấy tên giặc, thì anh chạy mau.” Người thiếu nữ nói với anh nhưng anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cô ôm chặt lấy anh.
Anh mà chạy, bọn chúng chắc chắn sẽ b.ắ.n c.h.ế.t cô.
Đây cũng là chút tình yêu cuối cùng mà cô dành cho anh.