Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 599
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:10:36
Lượt xem: 1
Tuy Ô Na Na lắc đầu khóc lóc không ngừng, dáng vẻ bị oan, nhưng mọi người không bị mù. Nếu hai diễn viên nam này thật sự bị Ưu Ưu mua chuộc hãm hại Ô Na Na, vậy sau khi họ biết có thể bị lây bệnh tình dục, sẽ càng hận Ưu Ưu hơn mới đúng, sao có thể tẩy trắng cho cô.
Cho nên, chân tướng chuyện này chính là, Ô Na Na và hai diễn viên nam đang lén vui vẻ trong hành cung, sau khi bị mọi người xông vào phòng đã mua chuộc hai người họ, hắc nước bẩn lên người Ưu Ưu.
Vạn lần không ngờ, tam công chúa của họ, vậy mà lại là một vị công chúa như vậy.
“Mọi người đều nghe thấy rồi nhỉ? Không phải tôi sai khiến họ câu dẫn Ô Na Na, mà là Ô Na Na này không kiềm chế được quyến rũ, con gái đã có chồng chưa cưới mà lại đi câu dẫn họ. Hơn nữa, bề ngoài cô ta vốn thanh thuần, trong xương lại là một đứa con gái phóng đãng.” Ưu Ưu lên tiếng chế nhạo.
Mấy công chúa lúc trước tâng bốc Ô Na Na, lúc này đây, bị vả mặt bốp bốp.
“Ô Na Na con quỳ xuống cho mẹ.” Vương Hậu thấy hai diễn viên nam đều đã phản bội, hơn nữa, trên tay Ưu Ưu có nhiều tài liệu phim ảnh đến thế, nếu còn chống chế chỉ phát triển càng thêm khó xử.
Bà ta nhìn Ô Na Na, nghiêm giọng quát.
Đồng thời, cũng quỳ một gối xuống trước Quốc Vương: “Vương Thượng, ta thật sự không biết Ô Na Na sau lưng lại bất kham như vậy, xin lỗi.”
“Vương Hậu, con gái của bà, bà có thể không rõ sao? Ban nãy bà nói câu này thế nào, vỏ ngoài giả tạo của cô ta bị xé rồi, bà bèn giả vờ hồ đồ đấy à?” Ưu Ưu không chút khách sáo phản bác lại.
Vương Hậu mặt vô tội: “Ưu Ưu, ta, ta thật sự không biết.”
“Được, tôi mặc kệ bà có biết hay không, lúc nãy các người vu khống tôi, cần cho tôi một lời giải thích.” Ưu Ưu lại nói.
“Ưu Ưu, ban nãy Ô Na Na vu khống con, ta thay con bé xin lỗi con.” Vương Hậu căng cứng da đầu nói, trên mặt lại tỏ ý hối lỗi chân thành..
“Ưu Ưu, con đủ rồi. Khả Khả, San San, còn các con nữa, lui xuống hết đi.” Quốc Vương lúc này mới lớn tiếng nói.
Nhìn dáng vẻ của ông, phảng phất như người làm sai là Ưu Ưu.
Lòng Ưu Ưu rét lạnh.
Mấy công chúa, vương tử công tước ấy, toàn bộ đều lui ra khỏi đại sảnh, còn dặn dò họ không được phép nói chuyện này ra bên ngoài.
“Quốc Vương, Vương Hậu, Hoàng Thái Hậu, hôn sự của tôi và Ô Na Na, cho dù các người gây thêm áp lực gì cho gia tộc họ Mục, cũng không thể đâu. Tôi không muốn lấy một người con gái mắc một căn bệnh dơ bẩn về nhà, cô ta cũng không xứng.”
Lúc nói chuyện, khóe mắt còn sót lại của Mục Da nhìn Ưu Ưu cả người thuần bạch như tiên tử.
Ô Na Na quỳ trên đất, một câu cũng không dám nói.
“Mục Dã, chuyện này là vương thất chúng tôi có lỗi với cậu, hủy bỏ hôn ước.” Quốc Vương cuối cùng cũng nói một câu tiếng người, có điều, ông cũng không dám đắc tội với gia tộc họ Mục.
Có được câu trả lời này, Mục Dã vô cùng hài lòng, ghét bỏ nhìn Ô Na Na, lại nhìn Ưu Ưu, gật đầu với cô, đi ra ngoài.
“Ưu Ưu con chiếu mấy thước phim đó trước mặt nhiều người như vậy, ra thể thống gì.” Sau khi tất cả người ngoài đều rời khỏi, Quốc Vương lại chỉ trích Ưu Ưu.
Ưu Ưu bùng nổ trong lòng.
“Phụ thân, người thật sự già lẩm cẩm rồi, người vu khống con trước là họ nên con mới đưa ra chứng cứ, nếu không thì, để mặc cho họ vu khống con sao.” Ưu Ưu tức giận nói.
Quốc Vương bị nghẹn đến mặt mũi đỏ lên một trận, không nói nên lời, trái lại là Vương Hậu, lại vờ vĩnh xin lỗi Ưu Ưu, diễn kịch cho Quốc Vương xem, trong lòng lại hận Ưu Ưu muốn chết.
Con nhóc này, vậy mà lại không bị phép thôi miên mê hoặc.
Quốc Vương không nói gì nữa bỏ đi, Vương Hậu cũng dẫn Ô Na Na rời đi, chỉ còn lại một già một trẻ.
“Nhìn con trai ngu xuẩn vô năng do người dạy ra đi.” Ưu Ưu ghét bỏ nói với Hoàng Thái Hậu, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị đi.
May thay không có thực quyền, nếu không thì cả đất nước này đều bị ông hại rồi.
Hoàng Thái Hậu mặt đầy tủi thân: “Phụ vương con trước kia không phải như vậy, sau khi lấy Vương Hậu thì thành như vậy, chắc con rõ mà.”
Động tác thu dọn đồ đạc của Ưu Ưu tạm dừng, lẽ nào, Quốc Vương thật sự đã bị Vương Hậu hạ cổ rồi, cô nhớ tới ảo giác lúc trước, tuyệt nhiên không nhớ ra tại sao mình lại trúng chiêu.
Phòng vệ với Vương Hậu và Ô Na Na, đêm nay một ngụm nước cũng chưa uống, rốt cuộc cô và Mục Dã trúng kế thế nào?
Xem ra, cô còn chưa hiểu Vương Hậu đến triệt để.
Ô Na Na vừa về đến phòng thì bị Vương Hậu tát cho mấy cái.
“Chuyện thành không đủ chuyện hư thì nhiều. Rốt cuộc con thiếu hơi đàn ông nhiều cỡ nào mà dám làm trong hành cung.”
“Còn không phải con học từ mẹ sao.” Ô Na Na không sợ c.h.ế.t phản bác, Vương Hậu tức tối lại tát cô ta thêm một cái.
Cô ta cũng không nhận thức được, thế lực của Ưu Ưu đã xâm nhập đến trong vương thất rồi, hình như mấy năm nay nhóc con đó vẫn luôn ấp ủ kế hoạch báo thù.
Ưu Ưu vừa định rời hỏi cung điện thì bị Vương Hậu và thị vệ của Quốc Vương cản lại, họ cưỡng chế muốn cô giao ra mấy đoạn phim kia của Ô Na Na, kết quả bị Ưu Ưu đánh đến hoa rơi nước chảy.
“Ưu Ưu con còn dám láo xược, đừng trách ta quá ác.” Vương Hậu hung ác nói.
DTV
Ưu Ưu lạnh lùng hừ: “Vương Hậu, 6 năm trước, bà đã hại c.h.ế.t tôi một lần rồi, còn có thể có thủ đoạn gì ác hơn.”
Vương Hậu kinh sợ trong lòng, nhóc con này biết bà thuê người của K2 bắt cóc cô.
Ưu Ưu đã thay quần bò, áo thun, tay xách chiếc thùng, bá khí trừng mắt nhìn bà ta khinh miệt, xoay người bỏ đi.
Gặp được Mục Dã ngoài cổng lớn hoàng cung, anh ấy nhiệt tình tiến lên, định chở cô về, Ưu Ưu không để ý đến anh ấy, đi thẳng đến xe của cậu, rất nhanh đã lên ghế sau.
“Họ không làm khó con chứ?” Đại tá Long Ngao lần nữa làm tài xế cho cháu gái, trầm giọng nói.
“Ai có thể làm khó được con chứ.” Ưu Ưu bá khí nói, mặt vô cảm.
Long Ngao vui mừng mỉm cười: “Nhóc con thật sự khác với 6 năm trước.”
Câu này của ông ấy, chạm trúng nơi mềm mại nhất trong lòng Ưu Ưu.
“Cậu ơi, cậu lái xe nhanh chút, con muốn gặp anh ấy ngay.” Cô trầm giọng nói, tầm nhìn rơi bên ngoài cửa sổ.
Cô nghe lời Đường Thiếu Đình trở nên mạnh mẽ rồi, không còn là bé thỏ trắng yếu mềm năm đó nữa, khiến cho người bắt nạt, hãm hại cô học một bài học, cô đã học cách phản kháng, từng bước thực hiện kế hoạch báo thù của mình.
Nhưng 6 năm này, thật sự rất khổ cực.
Trong đầu toàn là những cảnh tượng huấn luyện gian khổ trong 6 năm đã qua, lúc nhớ lại, cô hơi không dám tin đó là bản thân mình.
Long Ngao vô ý phát hiện, hình như nhóc con ngồi ghế sau đang lau nước mắt, lúc nhìn kỹ lại thì không còn khóc nữa.
Không biết cô đang nghĩ gì trong lòng, hay là đêm nay đã gặp phải tủi thân gì, mà sốt ruột chạy về xông vào vòng tay của người đàn ông ấy đến thế.
Nhóc con, lớn rồi.
Không thân thiết với cậu nữa, thương bạn trai rồi.
“Chị Đình” Thấy Ưu Ưu đi vào quán bar, người pha chế lên tiếng gọi.
Ưu Ưu đi xung quanh một vòng, không thấy bóng hình anh: “Anh Đình đâu?”
“Anh Đình đi nhận hàng rồi, chắc sắp về rồi ấy.” Người pha chế nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-599.html.]
“Khui cho tôi một chai rượu whisky đắt nhất.” Ưu Ưu ngồi bên quầy bar, lên tiếng.
Đệt!
Chị Đình mạnh thật, vậy mà lại muốn uống rượu mạnh như thế.
“Ngây ra đó làm gì, nhanh lên.” Ưu Ưu vỗ lên bàn nói, giọng điệu cũng hơi lớn, khiến người pha chế không cãi lại được.
Nghe nói cô còn rất biết đánh nhau, cậu ấy sợ ăn đánh nên chỉ đành đưa lên cho cô, rượu vừa đưa cô, người pha chế đã hối hận.
Cậu ấy sợ bị chị Đình đánh, lại không sợ bị anh Đình đánh, nhìn chị Đình rót một ly rượu, một ngụm uống hết nửa ly, cậu ấy vội vàng định cướp lấy ly rượu, bị cô giật lại trước.
Không lâu sau, mọi người phát hiện, hình như chị Định không vui trong lòng, đang uống rượu giải sầu, uống tới mức phải gọi là một cô gái mạnh đô.
Không ai dám tiến lên ngăn cản, đều chuẩn bị xong tinh thần bị anh Đình mắng rồi.
Đường Thiếu Đình vừa vào cửa thì thấy Ưu Ưu đang ngồi bên quầy bar, đang nốc rượu mạnh.
Luôn có thể nhận ra cô ngay chỉ bằng một cái nhìn trong đám đông.
Còn tưởng đêm nay cô sẽ không về, kết quả, cô về rồi, còn đang uống rượu.
Anh lập tức đi đến, nhìn dáng vẻ uống rượu của cô, không hề tức giận trước, chỉ chợt cảm thấy hình như tâm trạng của bạn gái nhỏ không tốt.
Trong quán bar huyên náo, âm thanh mọi người trò chuyện ồn ào , ánh đèn nhấp nháy, một người đàn ông đi đến gần cô gái đang uống rượu, tay trái cô cầm chai rượu tay phải cầm ly rượu, ngẩng đầu, một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly như đang uống nước.
Đó là rượu mạnh 43 độ!
“Anh Đình về rồi!” Người pha chế mặc áo sơ tri trắng vest đen, thắt chiếc nơ cổ màu đen, nhìn thấy Đường Thiếu Đình, lên tiếng chào hỏi.
Chị Đình đang uống rượu của họ như không nghe thấy, lúc này đang rót rượu, rượu trong chai trên tay trái đã vơi đi hai phần ba, anh Đình của họ đang ngồi xuống ghế bên cạnh cô, cặp chân dài chống xuống đất.
Ưu Ưu vừa định ngẩng đầu uống rượu, ly rượu trong tay phải bị người ta cưỡng chế cướp đi, sức lực rất lớn, cô không vui xoay đầu qua, đúng lúc nhìn thấy gương mặt của một người nào đó mà cô đang nhớ nhung, cô lắc cái đầu đã hơi choáng váng của mình, khóe miệng bên phải vểnh lên, lẩm bẩm gọi: “Anh Đình!”
Trong đầu toàn là cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau…
Trong nhà kho, một người đàn ông lãnh khốc mặc quần áo màu đen, tai trái đeo một chiếc khuyên tai kim cương, cầm s.ú.n.g lục đen trong tay phải, chống đôi chân dài ngồi trên thùng gỗ, ngậm một điếu t.h.u.ố.c lá trong miệng, nét mặt lạnh lùng.
Bé gái 16 tuổi yếu đuối vô năng, cuộn tròn ngồi xổm ở góc tường, sợ hãi nhìn ba tên bắt cóc đang nhìn chằm chằm cô như hổ đói!
“Công chúa nhỏ của nước T, lớn lên thật ngọt ngào!”
“16 tuổi, còn là một đứa trẻ nhỉ?”
“Giết đi quá đáng tiếc, anh Đình, dứt khoát để các anh em chơi trước!”
Ba tên đàn ông, ánh mắt tục tĩu, nụ cười dâm loạn, không dừng bước đi đến gần cô, cô gái sợ đến không ngừng co rúm vào góc tường, thế nhưng, không còn đường lui, cô cứ lắc đầu mãi, cảm giác đáng sợ như rơi vào vực sâu, cô sợ đến nỗi không thể phát ra tiếng, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.
Người đàn ông ngồi ở đó, cũng đứng dậy, đi qua.
“Anh Đình, anh chơi trước, anh chơi chán rồi thì vứt cho tụi em, thế nào?” Ba tên đàn ông thấy anh đến gần, vội nịnh nọt nói.
Anh đột nhiên giơ s.ú.n.g bóp cò b.ắ.n vào đầu tên thuộc hạ vừa mới nói chuyện, mặt đầy hung ác nói: “Chơi cc*! Nhanh dọn đường, lãng phí thời gian cái gì?”
Anh nổi cơn thịnh nộ xong, đi đến bên góc tường, túm lấy cô gái đang sợ đến run rẩy cả người lên, động tác thô bạo, cô bị anh vác ra khỏi nhà kho, đi về bờ sông.
“Đừng g.i.ế.c tôi! Đừng g.i.ế.c tôi!” Cô khóc lóc hét lên, nhắm chặt đôi mắt, toàn thân run rẩy, đầu bị họng s.ú.n.g chĩa vào.
“Nghe thấy tiếng súng, em nhảy vào trong nước, sẽ có người cứu em đi! Cô gái, cá lớn nuốt cá bé, em trốn được một lần không thể trốn được lần nữa đâu, cho nên, em phải trở nên mạnh mẽ!”
Lúc cô tưởng mình sẽ c.h.ế.t đi, bên tai lại vang lên giọng nói đàn ông trầm thấp.
Cô chợt mở to hai mắt, đúng lúc nhìn thẳng vào gương mặt lãnh khốc, tiếng s.ú.n.g vang lên, cơ thể cô nghiêng về sau, rơi vào trong dòng sông…
Trong quán bar, Ưu Ưu vẫn luôn thất thần ngắm nhìn anh, nước mắt không tiếng động rơi xuống, trong tầm nhìn mơ hồ, dung mạo của anh, lúc sáng lúc tối, dáng vẻ cô càng khóc càng tủi thân…
Đường Thiếu Đình vẫn luôn đơ người ra, hơi bơ vơ, sao cô về nhà ngoại một chuyến thì uống rượu giải sầu ở đây, còn khóc nữa?
“Sao thế? Bà ngoại không đồng ý gả em cho anh à?” Anh hơi cứng ngắc giương khóe môi, cười dịu dàng hỏi, một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Anh Đình, mệt thật ấy…” Trở nên mạnh mẽ, rất mệt, rất cực khổ!
Cô nhìn anh, rơi nước mắt, khóe miệng lại vươn nụ cười, làm nũng với anh. Lời nói này, là câu trả lời cho câu nói năm ấy anh nói với cô.
Dù rằng thời gian qua cô rèn luyện bản thân thành một người sắt thép, không còn mềm yếu, không còn bị người ta bắt nạt, thậm chí đang từng bước báo thù, nhưng lúc đối diện với anh, cô chỉ là một cô gái cần được yêu thương bảo vệ.
Tâm tình của cô không tốt nên uống khá nhiều rượu, nhìn anh vừa khóc vừa cười nói mệt.
Nhìn bộ dạng vừa khóc vừa cười của cô, tim anh bỗng nhói lên, đau đến khó chịu. Sao cô lại đột nhiên nói mệt?
Anh ngồi xuống ghế, vỗ vỗ lấy mặt cô, vẻ mặt quan tâm mà hỏi: "Rốt cuộc em bị làm sao vậy, nhà em xảy ra chuyện gì?"
Ưu Ưu chụp lấy tay anh, đặt bàn tay ấy lên gương mặt mình, gương mặt nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay anh, hít lấy mùi hương của anh, cô cười rồi lắc đầu: "Không sao, dù có mệt như thế nào cũng không sao, cũng chỉ là cá lớn nuốt cá bé thôi mà, hiện thực chính là tàn khốc như vậy, anh Đình, uống rượu với tôi một chút được không?"
Giọng nói của cô rõ ràng là giọng của một người say, nói xong cô xoay người về phía quầy bar, gõ gõ vào bàn: "Bốn Mắt, lấy rượu cho tôi với anh Đình đi." Đường Thiếu Đình híp mắt nhìn cô.
Lúc này anh chỉ cảm nhận được, mình vẫn chưa hiểu hết con người Ưu Ưu, cô ấy cất giấu quá nhiều tâm sự. Người phục vụ rượu khó xử nhìn Đường Thiếu Đình, không biết có nên rót rượu hay là không.
"Mang rượu tới!" Đường Thiếu Đình cất giọng gọi. Phục vụ rượu nhanh chóng mang đến cho họ một chai rượu, còn mang thêm một cái ly, nhìn anh Đình cùng chị Đình uống rượu, phục vụ còn chủ động rót rượu cho chị Đình.
Ưu Ưu lau nước mắt, khuôn mặt tràn ngập ý cười, cô từ trên ghế bước xuống, dựa vào lồng n.g.ự.c anh mà uống.
"Ưu Ưu, tôi là gì của em?" Anh dán sát vào bên tai cô, lớn tiếng hỏi.
Ưu Ưu cười: "Anh là người đàn ông mà tôi vừa gặp đã yêu, đã ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là chỗ dựa tinh thần của tôi." Cô lớn tiếng trả lời.
ân nhân cứu mạng?
Chỗ dựa tinh thần?
"Ngoan, sao lại khóc, sao lại mệt, nói cho anh Đình nghe!" Anh nói với người đang say khướt trước mặt, lời nói như đang dụ dỗ cô nói ra những lời trong lòng.
Ưu Ưu ngước mặt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nhịn không được bèn hôn lên miệng anh một cái, sau đó quay đầu lại rót cho anh một ly rượu: "Ngày đó, có một cô gái được sinh ra trong một gia đình giàu có, cô là con út trong nhà, cha mẹ thương yêu cô hết mực, chỉ là ngày vui ngắn ngủi, năm cô gái đó 6 tuổi, mẹ cô qua đời."
Từ đó tới nay, anh chỉ nghe cô nhắc đến người cha nợ nần chồng chất chứ chưa nghe cô nhắc đến mẹ, thì ra, cô cũng giống như anh, năm 6 tuổi gia đình xảy ra chuyện lớn. Năm anh 6 tuổi, cha ruột của anh phản bội mẹ anh, cao chạy xa bay cùng người thứ ba, sau khi cha mẹ ly hôn không lâu thì mẹ anh cũng ngã bệnh mà qua đời.
Một ngày, cha ruột quay lại đòi dẫn anh đi nước ngoài nhưng anh nhất quyết không đi, anh sống cùng bà ngoại, cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con với tên bội bạc kia. "Sau khi mẹ chết, cha cứ làm việc như một cỗ máy, vùi đầu vào công việc, suốt ngày đi công tác, cô gái nhỏ đó lớn lên cùng bà ngọai mình. Khi cô 15 tuổi, cha đi bước nữa, cưới về một người mẹ kế vô cùng độc ác, anh chị của cô đều bị bà ta hãm hại, nhưng cha thì chỉ nghe lời mụ, năm cô gái nhỏ tròn 16, xém chút nữa cô bị người mẹ kế độc ác hại chết, may mà có người tốt cứu cô, cô chỉ đành sống tạm. Nghe lời người tốt đó, cô đã thay đổi chính mình, trở thành một người mạnh mẽ, không nhu nhựơc nữa." Quán bar ồn ào như vậy, nhưng từng lời cô nói anh đều nghe rất rõ.
Ý nghĩ đằng sau lời nói của cô khiến anh có chút hoài nghi, có phải, cô gái nhỏ mà cô kể chính là bản thân mình không.
Bởi vì, anh không biết, cô còn có mẹ kế, năm 16 tuổi ấy lại suýt chút nữa bị bà ta hại chết.
Cô giả làm người chuyển giới biểu diễn ở quán bar, quán rượu để kiếm sống, như vậy đã là mạnh mẽ lắm rồi!
Chỉ là cô rất lạc quan, thậm chí có thể nói cô là người không tim không phổi. "6 năm, cô gái nhỏ yếu đuối không tài không cán được trường đời dạy cho những bài học đáng nhớ, té ngã trên đó không biết bao nhiêu lần, bị thương không biết bao nhiêu lần, rồi mới có thể thay da đổi thịt."
"Cô gái nhỏ đó, chính là tôi khi còn là người tốt!" Ưu Ưu vừa nói vừa bưng ly rượu lên uống, cô quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười.