Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 591

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:07:19
Lượt xem: 5

Thỏ trắng đã rơi vào lòng sói xám!

“Vật nhỏ, chạy tiếp nữa đi!” Khoé môi người đàn ông cong lên thành nụ cười xấu xa, trông lưu manh vậy, trong ánh mắt chứa đựng nụ cười vừa vui vẻ lại nguy hiểm.

Anh như bức tường thép mà siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay nâng gương mặt cô lên.

Nhớ đến sự thô bạo của anh trước kia, hai chân Ưu Ưu theo bản năng mà run lên, trái tim cũng đập mạnh, “Bị anh ôm thế này, em, làm sao em chạy được?!”

Anh nở nụ cười lạnh, “Tên lừa đảo, sao em lại nghịch ngợm như vậy chứ? Đấu với tôi sao, em có từng nghĩ đến kết cục chưa?”

“Anh buông em ra! Ngủ với chó, là do anh đáng như vậy, ai bảo anh của trước kia đáng ghét như vậy chứ?!” Ưu Ưu lớn tiếng đáp lại, “Ưm”

Cái miệng nhỏ liên tục lải nhải bị anh mạnh mẽ mà lấp kín, cả người cô bị anh ấn trên tủ quần áo, vừa hôn, bàn tay tà ác kia không chút khách sáo mà làm càn, tư thế này, thật giống với đêm đó!

Ưu Ưu không ngừng phản kháng, nhưng càng giãy dụa, lại càng có thể khơi mào thú tính của anh, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm của cô mặc áo sơ mi của anh, lúc trước khi còn chưa biết cô là con gái, thì đã bị trêu ghẹo đến mức này rồi, hiện tại, làm sao anh có thể dễ dàng buông tha cho cô được?!

“Không cần! Em không cần!” Cô ngã xuống nền đất đầy quần áo, đôi tay che lấy thân dưới, không ngừng kêu la, nhìn về phía anh đứng đằng kia, cởi áo ra, để lộ khuôn n.g.ự.c cùng cơ bắp gợi cảm.

Vết cào trên người anh đã kết vảy, trông vô cùng ái muội.

Đường Thiếu Đình nhìn thấy vật nhỏ nằm trong đống quần áo hỗn độn, đôi vai ngọc ngà cùng bầu n.g.ự.c căng sữa lộ ra ngoài, vừa gợi cảm lại vừa đơn thuần như thỏ trắng, trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ, ăn cô!

Nếu như anh vẫn nhịn được, vậy thì anh không phải là đàn ông nữa rồi!

Đúng là tên cầm thú không biết chu đáo là gì!

Ưu Ưu thầm oán giận mấy câu, hai mắt đỏ lên, trông như sắp khóc đến nơi, anh bước đến rồi, đơn giản mà thô bạo tách hai chân cô ra, nhưng sau khi nhìn thấy những vết thương trầy da đã kết vảy bên đùi trong của cô, liền đau lòng mà nhíu mày lại.

“Em không cần bạn trai này nữa! Anh không dịu dàng chút nào! Hu hu” Ưu Ưu nhắm mắt lại, dáng vẻ như không còn sợ hãi, không còn giãy giụa, tuỳ ý để anh xâu xé.

“Tên lừa đảo đáng thương.” Đường Thiếu Đình thấp giọng mà nói, buông chân cô ra, nhìn thấy dáng vẻ xem thường cái c.h.ế.t của cô.

Nếu như anh lại mặc kệ mà muốn cô, vậy thì đúng thật là cầm thú.

Anh đứng lên, đi tìm thùng thuốc trong ngăn tủ, lấy ống thuốc mỡ trong thùng ra, đến khi Ưu Ưu ngồi dậy thì anh đã quay lại.

Vậy mà anh vẫn có thể dừng tay, còn ấm áp mà giúp cô bôi thuốc.

Trề môi một cái, trong lòng ánh lên một tia ấm áp, “Như vậy mới giống bạn trai chứ!”

Đường Thiếu Đình trợn mắt nhìn cô một cái, “Còn dám nghịch ngợm nữa, thì sẽ còn tàn nhẫn hơn thế này!”

Ưu Ưu thở phì phò mà bĩu môi, “Anh mà còn dám đụng vào em, vậy thì đừng trách em trốn đi cho anh không tìm thấy được!”

“Trốn? Em cứ thử xem?” Anh chỉ cho là cô đang nói đùa, liền hừ lạnh mà đáp lại, xoa đầu cô như đang vuốt ve cún con, “Sắp xếp gọn gàng quần áo vào tủ, sau đó xuống lầu nấu bữa sáng!”

Ưu Ưu bò dậy, nhìn xuống quần áo đầy sàn, lại nhìn sang dáng người giằng co của anh, liền thấy tức giận muốn đá anh ấy một cái!

Cô vẫn rất tích cực mà nấu bữa sáng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để chỉnh anh chứ?!

Hai bát cháo trắng, cùng với trứng chiên vô cùng xấu xí, còn có vài lát bánh mì nướng, Đường Thiếu Đình nhíu mày lại, đại khái là bảo cô vào nhà bếp lấy mứt hoa quả ra.

Không phải người ta thường nói, những đứa trẻ có gia đình khó khăn thường đảm đang từ sớm hay sao?

Sao cô lại có thể như thế này được?

Cầm thìa lên, vừa húp một muỗng, anh đã hơi ngây người ra.

Ưu Ưu đi vào phòng bếp, nhanh chóng lấy mứt trái cây rồi quay lại, nhìn thấy anh cầm muỗng mà ăn cháo, cô liền đắc ý mà cong môi, chỉ thấy được anh vừa ăn một ngụm đã nôn hết vào thùng rác bên cạnh.

“Ha ha ha! Anh Đình, hương vị của ớt tinh chế thế nào? Ai bảo anh bắt em đi nấu cơm!” Nhìn thấy anh liên tục uống nước, trừng mắt nhìn cô, cô liền cất tiếng vui sướng khi thấy người gặp hoạ.

Cô ngồi xuống cũng cầm muỗng lên, ăn từng ngụm lớn, vẻ mặt đắc ý mà nhìn sang anh ngồi ở đối diện đã định thần lại, cười tủm tỉm nhìn lại cô!

Ưu Ưu vốn còn đang cười đắc ý, giờ khắc này, cái miệng nhỏ lại chu lên, gương mặt lập tức chuyển sang đau khổ, vị cay bùng lên trong khoang miệng, trong nháy mắt, đầu lưỡi đã tê rần, đôi môi cũng nóng đến đau!

Cô cúi đầu xuống nôn ra, “Oa” lên một tiếng rồi khóc lớn như đứa trẻ ba tuổi! Từng giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống!

Bản thân cô chưa từng ăn cay, vậy mà lại bị cay đến rơi nước mắt!

Rõ ràng là người cay đến phát khóc phải là anh, vậy mà cô lại bị anh bẫy ngược lại!

Vật nhỏ, muốn bẫy anh sao?

Còn non lắm!

Anh biết ngay là cô không tốt bụng đến mức ngoan ngoãn mà làm bữa sáng cho anh, cho nên anh đã cố ý bảo cô vào bếp, rồi ở ngoài này trộm nếm thử cháo, quả nhiên là phát hiện được manh mối, sau khi tráo đổi bát cháo cay với bát cháo của cô, anh còn cố ý tỏ vẻ như bị cay mà lừa cô.

Khoang miệng nóng rát, đặc biệt là ở môi, trông như sưng lên vậy, vừa đau vừa sưng, cô bị vị cay xoay vòng, không biết phải đi súc miệng, cứ ngây ngốc tại chỗ vừa khóc lớn, vừa trừng mắt nhìn anh.

Đường Thiếu Đình cảm thấy buồn cười, khóe miệng cong lên tận hai bên má, để lộ hàm răng trắng tinh, tay cầm ly nước lên đưa về phía cô.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vì mình mà cười vui vẻ đến như vậy!

Tên khốn khiếp!

“Ngốc rồi sao, mau uống nước đi!” Nhìn thấy cô ngây ngốc khóc lóc như vậy, anh nở nụ cười mà nói.

Ưu Ưu nhanh chóng hồi phục lại, giành ly nước qua, chạy vào nhà vệ sinh.

Anh cũng đi theo cô.

Khoanh hai tay trước ngực, đứng dựa người vào khung cửa, cười tủm tỉm mà nhìn theo tên ngốc nghếch nào đó tự gieo gió gặt bão!

Không biết qua bao lâu, cảm giác nóng rát trong cổ mới giảm đi đôi chút, nhưng vẫn vừa sưng vừa nóng, có khi nào môi cô sẽ sưng thành lạp xưởng luôn hay không?

Liếc mắt nhìn qua gương một cái, may quá, chỉ là đỏ lên thôi!

Quay đầu lại, hai tay nắm chặt, đôi mắt to oán giận trừng mắt với anh đang dựa người lên cửa, vẫn ung dung mà nhìn chính mình!

“Tự lấy đá đập vào chân, trách tôi sao?” Anh đi đến trước mặt cô, nhìn cô mà trêu chọc.

Ưu Ưu oán giận liếc nhìn anh một cái, không nói lời nào, tránh khỏi anh, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Bạn gái nhỏ giận rồi!

Múc lại một chén cháo mới, Ưu Ưu không chút kêu than nào mà húp cháo ăn trứng, ăn luôn cả miếng trứng trông như hình trái tim mà cô đã chiên cho anh!

“Trứng chiên của tôi đâu?” Anh khó hiểu mà hỏi.

Ưu Ưu không thèm quan tâm tới anh, tự mình dùng bữa.

Chậc chậc chậc, đúng là giận thật rồi!

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, anh có thể chắc chắn được suy nghĩ của mình, Đường Thiếu Đình liền có chút mất tự nhiên, nên tiếp tục nói lý lẽ với cô, hay là nên dỗ cô đây?

Vế trước thì, cô sẽ chỉ càng thêm tức giận, còn vế sau……..

Anh phải dỗ thế nào đây?!

Trước giờ chưa từng yêu đương gì cả!

“Cái đó, ăn sáng xong có thể đi mua chút thức ăn với tôi không? Tiện tay dọn luôn đồ của em qua đây!” Anh hắng giọng, cất tiếng nói với cô.

Người con gái mặc chiếc sơ mi trắng, mái tóc buộc lỏng lẻo, vẫn không nói gì cả, sau khi ăn xong miếng cháo cuối cùng, trực tiếp đứng dậy đi lên lầu.

Cho tới bây giờ, đều là cô trêu ghẹo anh, bám lấy anh, cùng lắm thì cũng là chiến tranh lạnh với anh, cũng chưa từng giận đến mức không thèm quan tâm đến anh, Đường Thiếu Đình trong chốc lát cũng có chút hụt hẫng.

Anh liền lên lầu tìm cô, còn mang theo hai chú chó, cô vẫn đeo tai nghe xem phim phóng sự, không nói lời nào.

“Tôi đi mua thức ăn, em muốn ăn gì anh Đình làm cho em, trưa nay sẽ lộ nghề cho em thấy!” Anh tháo tai nghe xuống, nhìn về phía cô vẫn không nói tiếng nào mà nói.

Ưu Ưu xem thường anh, cũng không chịu lên tiếng.

“Ăn thịt kho tàu có được không? Rồi còn cơm trắng nữa!” Anh tiếp tục nói.

Thịt Kho Tàu cùng Cơm Trắng không bình tĩnh được nữa, trong miệng kêu lên ư ử, anh cho rằng cô sẽ bị cảnh tượng đó chọc cười, kết quả là Ưu Ưu vẫn giữ nguyên dáng vẻ tức giận không chịu hé răng.

Đường Thiếu Đình khẽ cắn môi, vẫn là nên đi mua thức ăn trước vậy!

Lúc về lại phải lên mạng tra thử làm thế nào để dỗ bạn gái!

Rõ ràng là cô lừa anh trước mà?!

Rau dưa trái cây, các loại thịt cùng hải sản, anh gần như mua đầy cả một cốp xe, còn dọn hết đồ của cô về.

Trái cây rửa sạch, cắt thành từng miếng, cắm sẵn tăm vào, xếp dưa hấu vào chính giữa đĩa trái cây thành hình trái tim, cứ như vậy bê lên lầu, đi dỗ cô.

Nhưng trong phòng ngủ, lại không thấy bóng dáng cô đâu nữa!

“Ưu Ưu?” Anh liền cất tiếng gọi với vào nhà sinh bên cạnh, kết quả, trong nhà vệ sinh cũng trống không.

Lại chơi trốn tìm với anh?

Anh đi đến bên cạnh tủ quần áo, cong môi lên nở nụ cười xấu xa, một 7x như anh vẫn rất vui lòng mà chơi trốn tìm với 8x đó!

“Thỏ trắng trốn cho kỹ đó, sói xám tới đây!”

Nói xong liền dùng sức mở ra!

Quần áo của anh được nhét lộn xộn vào trong tủ, mới vừa mở ra cũng rơi ra không ít, nhưng mà, bên trong đó nào có dáng người của cô?!

Cả cái bóng cũng không có!

Trên lầu cũng chỉ có một phòng ngủ cùng một nhà vệ sinh, cho nên, cô căn bản là không có trên lầu!

Anh lập tức đi xuống lầu tìm hết một lượt, cuối cùng mới xác định, cô không có ở nhà!

Giận dỗi tới mức bỏ nhà ra đi sao?

Gọi điện thì cô tắt máy, hơn nữa, điện thoại của cô còn nằm trên tủ đầu giường, cô không mang theo.

Đường Thiếu Đình khẽ cắn môi, cô còn chưa mặc quần áo vào, lại có thể đi đâu được?!

Anh chợt nhớ lại lúc sáng cô có nói.

Anh tự tin mà cong môi lên, vô cùng chắc chắn, rằng cô sẽ không thoát khỏi được lòng bàn tay của anh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-591.html.]

Thay vì ra ngoài tìm, anh lại gọi điện, phân phó cho đàn em Mã Tử giúp anh đi tìm cô, tiện tay quan sát cô, còn anh thì bận rộn trong nhà bếp cho bữa tiệc lớn trưa nay!

Thịt kho tàu được được nhỏ lửa hầm trong chiếc niêu, cơm trắng cũng đã nấu xong, anh liền gọi điện thoại ra ngoài, “Bây giờ cô đang ở đâu?”

Bởi vì tự tin rằng Mã Tử đã tìm thấy được cô, cho nên anh mới có giọng điệu như vậy.

“Anh Đình! Tụi em vẫn chưa tìm thấy chị dâu!” Anh vốn vẫn rất bình tĩnh, vừa nghe thấy Mã Tử nói như vậy, lập tức ngây người ra.

Đã qua một tiếng đồng hồ rồi, vậy mà bọn họ vẫn chưa tìm được cô!

Cho tới bây giờ, chưa có người nào mà anh không tìm ra trong vòng mười phút!

Tới lúc này Đường Thiếu Đình mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức gác máy, chuẩn bị ra ngoài đích thân đi tìm.

Trước khi anh ra khỏi cửa, còn cẩn thận kiểm tra lại một lượt từ trên lầu xuống dưới, còn kiểm tra camera ngoài cổng lớn, căn cứ theo camera, tám giờ rưỡi cô ra ngoài, trên người mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, cùng chiếc quần tây rộng xắn gấu.

Cô cho rằng, anh thật sự sẽ không tìm thấy cô có phải không?

Chuyện đó là không thể nào!

Toàn bộ đàn em cùng Mã Tử đều xuất phát, cả thành phố đều bị bọn họ lật tung lên, kết quả, vẫn không tìm thấy được Ưu Ưu!

Khi Đường Thiếu Đình đưa tay lên xem đồng hồ đến lần thứ ba, thì đã là hai giờ chiều, vậy mà anh vẫn chưa tìm được cô!

Lại gọi cho cô một lần nữa, vẫn là tắt máy!

Vật nhỏ, em đã trốn đi đâu vậy?!

Anh không tin vào chuyện này, liền quay trở về nhà, vì anh cho rằng cô đã về rồi, nhưng kết quả vẫn không có gì.

Từ mười một giờ sáng, liên tục tìm kiếm đến tận hơn bốn giờ chiều, Đường Thiếu Đình tự cho mình là thần thông quảng đại, không có người nào mà anh không tìm được cũng bắt đầu trở nên luống cuống.

Ưu Ưu mất tích thật rồi!

DTV

Anh đứng bên đầu máy mà hút thuốc, ánh mắt đảo qua dòng người tấp nập, thì Mã Tử chạy đến chỗ anh, “Anh Đình! Đã điều tra hết camera giám sát của toàn thành phố, vẫn là không tìm ra được bóng dáng của chị dâu!”

Ánh mắt Đường Thiếu Đình dừng lại nơi khoảng không bất định, gương mặt không chút biểu cảm, “Bắt đầu từ các quán bar đang hoạt động, lục tìm thật kỹ từng quán một! Mọi người đi đến từng câu lạc bộ tìm lại một lần nữa! Tôi muốn nhìn thấy người trước tám giờ tối nay!”

Nếu như cô cố tình muốn chọc giận anh, mà đi chơi, vậy thì cô c.h.ế.t chắc rồi!

Nhưng trực giác lại mách bảo không phải như vậy!

Anh không sợ cô trốn đi, chỉ sợ rằng một mình cô nhóc như cô ở bên ngoài sẽ bị người ta bắt nạt!

Lần đầu tiên gặp nhau, là khi cô bị bọn đòi nợ đuổi giết, nếu như không có anh, vậy thì cô đã c.h.ế.t dưới lưỡi đao từ lâu rồi! Khu vực này vốn đã rất loạn, mỗi ngày đều xảy ra án mạng! Hoặc cũng có thể là bị bọn buôn người bắt cóc………

Anh bóp nát điếu thuốc đã cháy được một nửa, không thể nào nghĩ đến chuyện sau đó nữa, anh nhắm hai mắt lại, trong lòng trào dâng một trận giông bão.

Đúng ra sáng nay anh không nên bẫy ngược lại cô, còn đùa giỡn với cô, nhất định là cô nhóc đã cảm thấy anh không biết thương hoa tiếc ngọc nên mới giận dỗi bỏ đi rồi!

Trên chiếc trực thăng quân dụng phát ra những tiếng nổ vang, từng người lính đặc chủng mặc đồ rằn ri, trong tay còn cầm một khẩu s.ú.n.g trường, người nào cũng cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt cương nghị!

Chỉ có duy nhất một người ngồi xếp bằng trong góc, so với những người khác lại nhỏ nhắn, mảnh khảnh hơn, giống như một chú hồ ly bé nhỏ đứng giữa bầy sói!

Hai bàn tay đều đeo đôi găng tay da đen cụt ngón, tay trái cầm một khẩu s.ú.n.g lục tiêu chuẩn, tay phải cầm băng đạn, động tác vừa thuần thục lại dứt khoát mà lắp đạn vào trong súng, sau đó kéo chốt an toàn lên,đem cây s.ú.n.g cất vào trong túi đựng sau eo!

Sau đó lập tức lấy một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa SSG3000 màu đen của Thuỵ Sĩ ra, tháo nòng s.ú.n.g ra mà lau chùi, bảo dưỡng, rất nhanh đã lắp vào lại, còn lắp thêm băng đạn lấy từ túi bên hông!

Một tiếng “Hồ ly” trầm thấp vang lên, vị trung tá trong trang phục rằn ri, đầu đội mũ beret đỏ bước đến chỗ cô.

“Có mặt!”

Người lính đặc chủng dáng người nhỏ nhắn đang ngồi xếp bằng dưới đất nhanh chóng đứng dậy, hướng về phía này mà hành lễ, cây gậy dính màu sơn chạm vào mặt cô, làm cô theo bản năng mà lùi lại.

Hôm nay đội trưởng làm sao vậy?

Lại đích thân giúp cô bôi màu hoá trang!

Cô muốn cầm lấy, nhưng anh ta lại không cho, cứ tiếp tục vẽ thêm một vệt màu lên đôi má trắng nõn của cô.

“Có lính đặc chủng Trung Quốc canh gác bên ngoài biên giới, không được hấp tấp!” Vẽ xong nét cuối cùng, vị sĩ quan có dáng người cao lớn liền thấp giọng mà nói với cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Vâng!” Là cô nghĩ nhiều rồi, đội trưởng vẫn là đội trưởng như trước!

Lạnh lùng, thẳng thắn, luôn sợ cô gây ra chuyện!

Trực thăng chuyển sang chế độ thả neo trên không, cửa khoang mở ra, một luồng gió mạnh tràn vào, mọi người lập tức đứng dậy, chuẩn bị tiếp đất bằng dây cáp!

Cô đứng ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, sau khi dáng người nhanh nhẹn vào vị trí, bám vào dây thừng, nhanh chóng nhảy xuống, rất nhanh đã rơi vào rừng cây nhiệt đới rậm rạp.

“Lão đại, bao lâu rồi cô không huấn luyện vậy, có được không đó! Hôm nay tay b.ắ.n tỉa chính là tôi đến rồi! Cô làm trợ thủ cho tôi đi!” Cô vừa đáp xuống đất, liền ôm lấy cây s.ú.n.g trường, vị thiếu uý cũng vẻ màu đầy mặt, nhìn không ra dung mạo, nở nụ cười mà nói với cô.

Tuy rằng hồ ly nhỏ không cao bằng anh ta, nhưng lại mang theo khí chất bức người, một tay cô cầm s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, vác thẳng lên vai, cô nâng cằm lên, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường: “Bảo tôi làm trợ thủ cho cậu? Kiếp! Sau! Đi!”

Cô mặc bộ đồ rằn ri, đầu đội mũ sắt, chân mang quân ủng, cất bước bắt đầu tìm kiếm vị trí ngắm b.ắ.n tốt nhất.

Khu vực bên ngoài biên giới không ngừng vang lên tiếng súng, một đám người vượt biên từ nước T sang Trung Quốc gia dịch vũ khí sinh hoá đang b.ắ.n nhau kịch liệt b.ắ.n nhau với bộ đội đặc chủng Trung Quốc, rất nhanh bọn họ đã không địch lại nổi bộ đội đặc chủng, bèn chạy trốn về phía biên giới.

Sau khi bọn họ vượt biên, liền chạy trốn về hướng rừng mưa.

“Pằng pằng pằng”

Tiếng s.ú.n.g lần lượt vang lên, chỉ còn còn lại năm tên côn đồ đang bỏ chạy thục mạng, ba tên kia đã bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi, cuối cùng chỉ còn lại một tên xách theo chiếc rương màu bạc vội vàng lùi lại, rút lui đến khu vực an toàn, nhưng lại không bước vào khu vực biên giới của Trung Quốc.

Ở hai bên biên giới, họng s.ú.n.g toàn bộ tay b.ắ.n tỉa của hai bên đều nhằm ngay vào tên côn đồ, chỉ là khoảng cách quá xa, tầm b.ắ.n của viên đạn không đủ, không một ai có thể một phát xử lý anh ta, mà trong số bọn chúng còn có một tay s.ú.n.g máy.

Loa phát thanh của hai bên đều đang khuyên bọn chúng đầu hàng.

“Chúng mày mà còn dám nổ súng, bọn tao sẽ đồng vu quy tận với chúng mày!” Tên lưu manh cất tiếng, nói rồi mở chiếc rương màu bạc ra.

“Báo cáo đội trưởng Lục! Bọn chúng muốn phóng thích vũ khí sinh hoá!” Trinh sát viên Lăng Khiếu lập tức báo cáo lại với Lục Bắc Kiêu.

Trung tá Lục mặc một bộ đồ rằn ri, gương mặt vô cảm, anh là người chỉ huy ở đây, nên chỉ trang bị nhẹ nhàng mà xuất trận, “Hứa Nghị, cho cậu một cơ hội, xử lý anh ta!”

Hứa Nghị nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy cây s.ú.n.g trường, dưới sự yểm hộ của đồng đội, dần dần thu hẹp khoảng cách với tên côn đồ, bên phía đối diện biên giới bỗng xuất hiện một dáng người nhanh nhẹn vụt ra khỏi lùm cây, vô cùng nhanh nhẹn, giống như một chú chim hoang dã!

Nhưng mà, đó chỉ là một người, hơn nữa còn là một quân nhân! Trông dáng người hình như là một người con gái!

Hứa Nghị cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng nhanh chóng chạy ra ngoài!

Ở hai phía biên giới, hai bóng dáng mặc đồ rằn ri lần lượt lăn trên mặt đất, sau khi tới được phía sau tảng đá, liền nhanh chóng đứng dậy, bày ra tư thế nửa ngồi xổm!

Tay s.ú.n.g máy của bên côn đồ căn bản là không kịp phản ứng lại từ khi nào bọn họ đã vụt ra, đang định nổ súng, lại “Pằng” một tiếng, viên đạn bay tới, trúng ngay giữa trán anh ta, một phát chí mạng!

Tên côn đồ lấy vũ khí sinh hoá ra, nhìn thấy tay s.ú.n.g máy bị b.ắ.n chết, liền vội vàng bước qua biên giới Trung Quốc, lại vang lên một tiếng s.ú.n.g nữa, chất độ từ vũ khí sinh hoá trong tay anh ta còn chưa kịp rơi xuống đất, thì người đã ngã xuống rồi!

“Mẹ nó! Người đó đúng thật là con gái! Thân thủ không thua gì Hứa Nghị đâu nha!” Nhiệm vụ hoàn thành, mọi người liền đứng dậy, vác theo s.ú.n.g đi đến bên t.h.i t.h.ể của tên côn đồ kia.

Càng đi càng đến gần, nhìn thấy bên phía đối diện biên giới, là một nữ đội viên đặc chiến vác theo súng, dáng người mảnh khảnh như khí thế bức người, bọn họ liền kinh ngạc mà cảm thán.

“Nghe nói đó là chiến sĩ mũ beret đỏ trẻ tuổi nhất của nước T, bí danh hồ ly nhỏ!”

“Cô ấy mới 22 tuổi! Mấy ông tướng, có thấy mất mặt không?!” Sĩ quan Lục đội mũ beret đen ở đây bật mode độc miệng, cất tiếng mỉa mai đám nhãi con của mình.

Ánh mắt anh nhìn về phía đối diện.

Ưu Ưu cũng nhìn thấy anh, khoé môi cong lên, từ nơi phương xa đưa tay lên hành lễ với anh!

Lục Bắc Kiêu tiện tay đáp lễ lại, “Ở đó ngây người hết ra làm gì?! Thu đội đi!”

Anh quay lại nghiêm khắc mà quát đám nhãi con.,

Ưu Ưu cũng xoay người lại, đưa tay lên nhìn thử vào chiếc đồng hồ điện tử ra đa quân dụng, trời sắp tối tới nơi rồi, anh có đang đi tìm cô không?

Sốt sắng không?

Lo lắng không?

Có nhớ cô không?

Một tên lật lọng không chút dịu dàng, không chút yêu thường nào, chắc chắn rằng anh sẽ không lo lắng cho cô đến như vậy!

Trong xe đã nồng nặc mùi khói thuốc, vậy mà người đàn ông vẫn hút tiếp không ngừng, suốt một đêm không ngủ, anh mang theo gương mặt thất thần, hai mắt ngập tràn tơ máu, bộ râu mới mọc như có anh chút xanh lá.

Anh vừa mới chạy suốt đêm về lại quê nhà cô, kết quả, lại không tìm thấy nhà cô!

Vật nhỏ đột nhiên biến mất không chút dấu vết!

Anh chỉ sợ rằng cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái yếu ớt.

“A!” Anh vỗ vào đầu, bục dọc mà rít lên một tiếng!

Cảm giác này thật khó chịu quá đi!

Đường Thiếu Đình anh sống suốt 32 năm nay, chưa từng phải luống cuống đến như vậy!

Người đàn ông đứa nắm đ.ấ.m lên, không ngừng đánh vào đầu.

Một chiếc việt dã dừng lại bên đường, một người con gái mặc chiếc váy dài liền thân, trang điểm nhẹ nhàng bước từ trên xe xuống, một người đàn ông lạnh lùng mặc quần jean phối cùng áo sơ mi ngắn tay và kính râm cũng bước xuống, gọi người con gái lại, bàn tay anh ta xoa nhẹ bên khoé miệng cô gái, lau đi vụn bánh còn dính lại.

Từ xa nhìn lại, động tác vô cùng thân mật.

“Giống như tomboy vậy, hấp tấp bộp chộp, như thế thì yêu đương cái gì?! Sau này đừng về quân đội nữa!” Người đàn ông đeo lạnh lùng kính râm nghiêm túc mà nói.

“Ai nói tôi là tomboy chứ! Yêu đương phải có, mà lính cũng phải làm!” Ưu Ưu thấp giọng đáp lại.

“Ưu Ưu!” Một giọng nói trầm thấp vang lên, giọng điệu nặng nề, giống như đang nghiến răng mà nói.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô vội vàng xoay người lại, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc quần jean rách gối, phối cùng với áo sơ mi đen, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, gương mặt thất thần đang đứng cách đó không xa!

Đường Thiếu Đình nắm chặt hai tay lại, con ngươi đỏ ngầu dán chặt vào Ưu Ưu đã mất tích được 24 giờ!

Hành động của bọn họ vô cùng thân mật!

Một cơn ghen tuông cùng sát ý đồng thời trỗi dậy, anh cất bước đi tới!

Đường Thiếu Đình mới vừa đến nơi, liền kéo cô về phía mình, hai tay đặt lên vai cô, lớn tiếng mà chất vấn: “Em đã đi đâu?!”

Loading...