Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 587
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:07:12
Lượt xem: 6
Cảm giác ấm áp lướt qua là cho đầu anh nóng lên, cơ bắp căng cứng, trong phút chốc tâm tình phiền muộn đều tan biến mà như lướt trên mây.
Tiếng ồn ào trong quan bar, tiếng nhạc đinh tai nhứt óc, ông chủ cùng Ưu Ưu làm trò ám muội, Thập Tam Muội ở một bên trơ mắt nhìn bọn họ ghé đầu vào nhau thân mật, cùng nhìn thấy khóe miệng Đường Thiếu Đình nhếch lên.
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy anh cười vui vẻ đến vậy.
Hai người họ không phải đã chia tay rồi sao, sao đột nhiên lại thân mật như thế?
Ưu Ưu đùa anh một chút, vừa định đi lại bị anh kéo lại, suýt nữa thì ngã ngồi vào đùi anh, “Ông chủ, anh còn có việc gì sao?”
DTV
Cô cố ý gọi anh là “ông chủ”
“Có, 10:30, tôi tìm cô nói,” Anh thấp giọng nói bên tai cô.
Trên thực thế thì có chuyện quỷ quái đi.
Ưu Ưu không trả lời anh, chỉ là ghé vào lỗ tai anh cọ cọ sau đó tiếp tục đi làm việc.
Thập Tam Muội ở một bên nhìn bọn họ thân mật, vẻ mặt âm u nhưng cố gượng cười không biểu lộ ra chút nào.
Một nhân yêu ở T quốc không quyền không thế không địa vị mà thôi, có tài đức gì mà được anh yêu thích chứ?
Cứ đợi mà xem, cô sẽ cho cô ta xong đời!
“Anh Đình, theo em thấy Ưu Ưu là người chuyển giới đẹp nhất mà em từng gặp, cho nên anh không cần để ý quá, thích thì thích, không cần phải quan tâm đến giới tính. Em thấy cô ấy cũng rất dịu dàng, lại trẻ tuổi nửa!” Thập Tam Muội quay qua Đường Thiếu Đình tỏ vẻ tốt bụng khuyên.
Cô hỏi như thế anh mới nhớ ra, nhóc này mới có 22 tuổi, so với anh còn nhỏ hơn 10 tuổi.
Ánh mắt của anh theo bóng lưng cô, trong quán bar náo nhiệt dường như chỉ có bóng hình cô.
Vừa muốn trả lời cô thì điện thoại vang lên, anh đi ra ngoài quán bar nghe máy.
Thập Tam Muội không có ý tốt nhìn về phía Ưu Ưu, khóe miệng nhếch lên.
Người gọi cho Đường Thiếu Đình là người bạn ở cục cảnh sát, nó cảnh sát lập tức đến quán bar của anh kiểm tra đột xuất, bảo anh chuận bị trước, anh cảm thấy buồn cười, quán của anh có gì mà phải chuẩn bị.
Quán bar của anh trong ngoài đều “sạch sẽ”
Vừa cúp máy thì ba chiếc xe cảnh sát dừng lại bên đường, 6 cảnh sát từ trên xe đi xuống đi vào quán của anh.
Ưu Ưu đang rót rượu cho khách, cảnh sát liền đi vào, cầm micro nói cảnh sát kiểm tra đột xuất, mong mọi người phối hợp, giơ hai tay lên, đứng yên tại chổ.
Cô buông khay xuống, đứng tại chổ giơ hai tay lên xem cảnh sát làm nhiệm vụ.
Đường Thiếu Đình cũng đến phối hợp với cảnh sát kiểm tra.
Sáu cảnh sát từ sân khấu xuống bắt đầu kiểm tra từng người.
Sau đó bọn họ đến chổ Ưu Ưu, cảnh sát lục soát bàn Ưu Ưu vừa mới rót rượu, quả nhiên lục được hai gói bột màu trắng, đựng trong một cái túi màu trắng.
Đường Thiếu Đình dừng bước chân lại, những người khác kinh hô lên, bởi vì trên người Ưu Ưu cũng có gói bột trắng, tuy rằng rất nhỏ.
Một cảnh sát trong đó mở ra kiểm tra, quả nhiên là mà túy.
“Là cô ta bán cho chúng tôi!” Hai người đàn ông vừa mới tìm ra ma túy trong người, khăng khăng khẳng định là Ưu Ưu bán cho bọn họ.
“Những thứ này không phải của tôi!” Ưu Ưu lớn tiếng nói.
Vốn dĩ quán bar đang náo nhiệt, lúc này hoàn toàn yên tĩnh, tất cả đèn đều được mở lên sáng trưng.
Ưu Ưu mặc quần áo đồng phục nhân viên màu trắng đen, tóc cột đuôi ngựa, gương mặt bình tĩnh, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô.
“Không phải của cô sao lại ở trên người cô?” Người cảnh sát nghiêm nghị chất vấn, sau đó móc cồng tay ra.
“Tôi làm sao biết, có người cố ý đổ tội cho tôi!” Ưu Ưu lớn tiếng phản bác.
“Chính cô ấy bán cho chúng tôi, hôm qua chúng tôi hẹn sẽ đến đây giao dịch!” Một thanh niên tóc vàng bị truy ra trên người có má túy nói với cảnh sát kia.
Cảnh sát kia bắt lấy tay Ưu Ưu, muốn còng tay cô lại thì bọ một cánh tay chặn lại, vẻ mặt Đường Thiếu Đình lạnh nhạt nhìn vị cảnh sát kia, “Tôi là ông chủ ở chổ này!”
“Anh Đình, nhân viên của anh bán ma túy, bị chúng tôi tại chổ thu được 2 nói mà túy, vật chứng nhân chứng đều có, chúng tôi phải bắt giữ cô ta!” Vị cảnh sát kia tỏ ra thiết diện vô tư nói, mặc dù ông ta cũng quen biết Đường Thiếu Đình.
“Anh Đình, em bị hãm hại!” Ưu Ưu vô lực nhìn anh kích động nói.
Bộ dáng vô lực làm cho người khác thương tiếc, anh đi đến trước mặt cô, nhìn cô nhỏ giọng nói, “Đừng sợ, anh Đình tinh tưởng em, em đi trước cùng bọn họ, phối hợp điều tra trong sạch, vĩnh viễn là trong sạch.”
Cô liền biết là anh tin cô.
Chỉ thấy Thập Tam Muội đứng đó không xa, thần sắc phức tạp, cô cũng không nói gì.
“Vâng” Ưu Ưu nhìn Đường Thiếu Đình sao đó ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hai tay bị còng lại.
Cô lại bị người khác hãm hại ngay tại trước mắt anh, trong lòng anh tự nhiên muốn bảo vệ cô, thậm chí muốn ngăn cảnh sát kia mang cô rời đi.
Anh biết anh làm như vậy là không có lí trí, cũng không giúp gì được cho cô, chỉ làm tăng thêm phiền phức cho cô mà thôi.
Ưu Ưu bị mấy người cảnh sát kia mang đi, khách trong quán bar cùng đi hết, chỉ còn lại nhân viên trong quán và Thập Tam Muội, cũng người theo dõi quán bar của Đường Thiếu Đình.
“Anh Đình, Ưu Ưu sẽ không sao đâu, tôi tin cô ấy bị người ta hãm hại.”
“Cô ấy chỉ là một vô danh tiểu tốt, làm sao mà buôn bán ma túy chứ?!”
Mấy người trong quán không thể nào tưởng tượng nổi, Ưu Ưu lại buôn bán ma túy.
“Anh Đình, ra đây nói chuyện chút.” Nãy giờ Thập Tam Muội không nói đột nhiên lên tiếng, cô đi về một góc trong quán bar, Đường Thiếu Đình cũng đi theo cô.
“Anh Đình, vừa nãy em tận mắt thấy Ưu Ưu đem hai gói ma túy cho hai ngươi kia, cô ấy còn muốn giao thêm một gói thì cảnh sát đến!” Thập Tam Muội nhìn Đường Thiếu Đình, nhỏ giọng nói.
Đường Thiếu Đình sửng sốt, vẻ mặt không đổi chỉ cau mày nhìn Thập Tam Muội, dáng vẻ do dự.
“Anh Đình, em biết, anh không tin cô ấy sẽ làm việc này, bất quá cô ấy còn nhỏ tuổi, bị dụ dỗ nên đi lạc hướng là bình thường. Anh xem, em muốn đến sở cảnh sát làm nhân chứng giả cho cô ấy, luật pháp nước T đối với buôn bán ma túy xử rất nghiêm trọng, co thể sẽ ở tù mấy năm đó!” Thập Tam Muội là ra vẻ người tốt nói với Đường Thiếu Đình.
Cô ta đầu tiên nói với Đường Thiếu Đình rằng thấy Ưu Ưu bán ma túy, sao đó lại giả vờ nói muốn làm nhân chứng giả cho Ưu Ưu. Bởi vì cô ta biết rất rỏ, mặc dù côn đồ trong xã hội, nhưng anh cũng có nguyên tắc và giới hạn của mình, cái gì có thể đụng cái gì không, anh hiểu rất rỏ.
Cô nói như vậy một là để anh thấy được bộ mặt thật của Ưu Ưu, lại làm cho anh không nghi ngờ cô. Còn thể hiện cô là một người tốt nữa chứ!!
Cô vì mình thông minh mà âm thầm đắc ý, cũng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Đường Thiếu Đình, trong kinh ngạc có nghi hoặc.
Anh sẽ không nghi ngờ cô chứ?
Làm sao có thể?
Anh cùng Ưu Ưu mới quen biết có bao lâu, cô cùng anh đã có biết bao nhiêu năm giao tình chứ? Nhân chứng vật chứng đều có đủ, anh không có khả năng hoài nghi cô mà tin tưởng Ưu Ưu kia được?
“Anh Đình, em biết anh rất bất ngờ, em cũng vậy, Ưu Ưu mặc dù là người thay đổi giới tính, nhưng mà cô ấy rất yếu đuối, không có khả năng buôn bán thuốc phiện được? Nesu không phải em tận mắt nhìn thấy cô ấy đưa thuốc phiện cho người ta, em thật sự không tin. Việc đã đến nước này, chúng ta phải nghĩ cách để cứu cô ấy ra, bây giờ em đi làm chứng ngay!” Thập Tam Muội bộ dáng chân chân thành nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-587.html.]
Người đàn ông trong góc, mặt không biểu cảm, Thập Tam Muội không nhìn ra được anh đang suy nghỉ gì.
“Anh Đình?” Cô nhìn anh thất thần, nhẹ giọng nói.
Đường Thiếu Đình hoàn hồn, “Cô thậ sự nhìn thấy cô ấy đang bán thuốc cho người ta à?”
“Anh Đình, chẳng lẽ anh cho rằng em đang nói dối?! nếu em thật sự muốn hại cô ấy lúc nãy đã nói trước mặt cảnh sát rồi!” Thập Tam Muội cười khổ, “ Anh thích Ưu Ưu đến vậy, tin tưởng cô ấy, nhưng mà em thật sự tận mắt nhìn thấy, em phải đi nhanh thôi, nếu đến trể cảnh sát sẽ nghi ngờ em là làm chứng giả mất.”
Đường Thiếu Đình như đang suy nghỉ cái gì, không lên tiếng, sau đó anh đi về phòng giám sát, Thập Tam Muội cũng đi theo.
Trong quán bar có camera quan sát ban đêm, cho nên, dù trong quán có bật đèn lờ mờ, cũng có thể quan sát rỏ ràng, chỉ là không nhìn thấy hành vị của Ưu Ưu và mấy người đàn ông kia, có thể góc độ có vấn đề.
Bọn họ từ phòng quan sát đi ra, cảnh sát cũng đến yêu cầu ông chủ và nhân viên phối hợp đến cục cảnh sát lấy khẩu cung.
Việc này xảy ra trong quán bar của bọn họ, thân là ông chủ anh đến phối hợp điều tra là lẽ đương nhiên.
…
Đường Thiếu Đình đang lấy khẩu cung ở phía sau, yêu cầu gặp Ưu Ưu nhưng bị cảnh sát cự tuyệt.
Thập Tam Muội lập tức nói với cảnh sát, lúc đó cô đứng cạnh Ưu Ưu, không thấy Ưu Ưu đưa thuốc phiện cho hai người đàn ông kia, lúc nói chuyện ánh mắt láo lia, bộ dạng chột dạ.
“Anh Đình, em giúp Ưu Ưu làm chứng giả, không biết cảnh sát có tin không, nghe nói bọn họ ở chổ Ưu Ưu ở lục soát được hai cân ma túy, thực sự làm người khác chấn kinh mà!” Thập Tam Muội cùng Đường Thiếu Đình đi trong hành lang, nói nhỏ.
Lúc đi đến gần cuối đoạn hành lang, thấy Ưu Ưu đang mặc áo đồng phục bị hai cảnh sát áp giải đến.
Đường Thiếu Đình nhìn cô, thấy cô không bị thương gì mới bớt lo thêm một chút.
Ưu Ưu nhanh chóng một mình đi đến phía này, Đường Thiếu Đình nhìn cô không nói gì.
“Anh Đình, em sợ lắm…” Ưu Ưu mếu máo nói.
“Em sợ cái gì?” Anh lạnh nhạt nói.
Bộ dáng như vậy không ai đoán ra trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Ưu Ưu, sao cô lại hồ đồ như vậy? Vừa rồi tôi giúp cô làm chứng giả trước mặt cảnh sát, cô trước mặt cảnh sát phải luôn xác nhận mình không có buôn bán thuốc phiện có nhớ không?” Thập Tam Muội đi lên thấp giọng nói với Ưu Ưu.
“Chị Thập Tam, tôi làm gì hồ đồ chứ?” Ưu Ưu phản bác.
“Ưu Ưu, ở đây không có người ngoài, cô không cần phải đề phòng tôi, chị Thập Tam cũng chỉ muốn giúp cô thôi.” Thập Tam Muội cười nói.
“Chị Thập Tam, đến tột cùng là chị đang giúp tôi hay đang hại tôi vậy?” Cô dương môi lên phản bác.
“Cô buôn bán ma túy đã là sai, tôi không nên bao che cô nhung tôi còn giúp cô làm chứng giả nửa, đây là đang hại cô nhưng tôi mong cô có thể thay đổi…”
“Chị Thập Tam, chị đang nói ai buôn bán ma túy chứ? Tôi không có buôn bán mà túy.” Ưu Ưu mạnh mẽ phản bác lại, lập tức có bốn viên cảnh sát đi về phía này.
“Ưu Ưu, ở trước mặt người mình, cô không cần phải giả vờ…”
“Ai là Thập Tam Muội?” Thập Tam còn chưa nói xong, am thanh nghiêm nghị của cảnh sát đã vang lên.
Thập Tam Muội sững sờ, thầm nghĩ chẳng lẽ làm chứng giả đã bị phát hiện?
Còn quay ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Thiếu Đình.
“Thập Tam Muội! Cố có dính líu đến việc buôn bán thuốc phiện, đổ tội hãm hại cho người khác, nhân chứng vật chứng đều có đủ, cô đã bị bắt.” Cảnh sát mở miệng lần nữa, am thanh nghiêm nghị vang lên.
Thập Tam Muội như bị người ta đánh một gậy suýt ngất.
Là cô nghe lầm sao?
Đường Thiếu Đình nãy giờ không lên tiếng, chỉ tập trung chú ý vào “đổ tội hãm hãi người khác” mà thôi
“Các người bắt sai người rồi?” Thập Tam Muội run giọng nói, bắt đầu chột dạ.
Vì sao cảnh sát lại hoài nghi cô chứ?
Lần này, cô tự nhận giống như lần trước làm kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt được.
Thập Tam Muội cố gắng giữ vẻ trấn định, kiềm chế chột dạ, cô nhìn hai vị cảnh sát, nhìn về phía Đường Thiếu Đình, ánh mắt anh lãnh khốc, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn không ra tâm trạng.
“Anh Đình, không phải như thế, em không có làm chuyện này.” Thập Tam Muội bộ mặt vô hại, luống cuống nhìn Đường Thiếu Đình. Cô vừa rồi còn đang nói giúp cho Ưu Ưu, anh không phải không nhìn ra, anh không có lí nào mà tin anh phạm tội, nhưng tại sao không lộ chút biểu cảm gì chứ.
Ánh mặt Đường Thiếu Đình sắc bén nhìn Thập Tam Muội, trong lúc nhất thời anh còn chưa có bình thường lại.
Còng tay của cảnh sát đã còng Thập Tam Muội lại, cô nhìn cảnh sát oán giận chất vấn, “Các người không bằng không chứng, dựa vào cái gì nói tôi buôn bán mà túy, sao lại nói tôi hãm hại chứ”
Hai nữ cảnh sát không nói chuyện, cưỡng chế đưa Thập Tam Muội vào một phòng giam lấy khẩu cung, Ưu Ưu lấy cớ mình là người bị hại muốn biết tột cùng là chuyện gì xảy ra, kéo Đường Thiếu Đình cùng vào xem.
“Chúng tôi vừa rồi đã nói, đã có chứng cứ vô cùng xác thực, cô bị sa lưới vì buôn bán chất cấm, đồng thời còn đổ tội vu hãm cô Ưu Ưu.” Đội trưởng đội phòng chống ma túy nghiêm nghị nói, sau đó mở ti vi lên.
“Tôi không có” Thập Tam Muội nói như chặt đinh c.h.é.m sắt nói, cô vô tội nhìn về phía Đường Thiếu Đình, “Anh Đình, em bị oan, em vừa rồi còn giúp Ưu Ưu nữa mà, sao em lại hãm hại cô ấy chứ?!”
Đường Thiếu Đình không để ý tí nào đến ánh mắt của cô ta, ánh mắt rời trên màn hình tinh thể lõng, Thập Tam Muội cũng nhìn qua màn hình, đầu óc liền choáng váng.
Ở chợ hải sản, cô mua một túi cá kiểng lớn, cá đặt trong túi bóng, cô như người bình thường mang túi cá cảnh đi.
“Cái video này không chứng minh được gì cả!” Thập Tam Muội nói, trong lòng nghĩ, bọn họ chỉ thấy cô đi mua cá, làm sao biết những con cá này là giả chứ, làm sao biết trong bụng cá có chứa mà túy chứ.
Ưu Ưu nhếch miệng cười, tiếp theo màn hình chiếu cảnh cô ta ngày hôm sau lại đi mua cá, nhưng không phải cá cảnh mà là cá mú đắt tiền.
“Cái này thì làm sao!” Thập Tam Muội lẩm bẩm.
Cảnh sát thấy cô sắp c.h.ế.t rồi còn mạnh miệng, không thể làm gì khác hơn là tua nhanh đoạn băng.
Sau khi mua cá về đến nhà, Thập Tam Muội đem màng kéo lên, sau đó đi vào phòng bếp, nhưng phân cảnh này xuất hiện trên ti vi, hiển nhiên có rất nhiều máy giám sát bị lắp đặt trong nhà, trong đó ghi được cảnh cô trong nhà bếp, m.ổ b.ụ.n.g cá ra lấy từng túi ma túy ra.
Lúc này cô ta thật sự choáng váng rồi.
Cảnh sát từ khi nào đã giám sát cô đến vậy.
“Anh Đình, đây là tôi…” Thập Tam Muội theo bản năng nhìn về phía Đường Thiếu Đình, hi vọng anh có thể nói giúp cô, nhưng sắc mặt anh lúc này đã càng đen hơn.
Từ trong ti vi truyền đến am thanh của Thập Tam Muội.
“Các người nhân cơ hội đem toàn bộ ma túy này bỏ vào túi nhân viên phục vụ Ưu Ưu, khi nào cảnh sát tới thì cứ một mực khẳng định là cô ta bán cho các người. Hiểu chưa?”
Thập Tam Muội nghe thấy âm thanh của mình, theo bản năng lắc đầu thật mạnh.
“Chị Thập Tam, tôi với chị không oán không thù, vì sao chị lại hãm hại tôi.” Ưu Ưu lúc này đi đến vổ mạnh lên bàn, tức giận nói.
Mặt Đường Thiếu Đình lúc này càng đen càng trầm hơn, ánh mắt phức tạp nhìn Thập Tam Muội lúc nãy còn giả vờ là người tốt muốn làm chứng giả cho Ưu Ưu, trong lòng lúc này như có hàng vạn suy nghĩ cứ xoẹt qua trong đầu.
Lúc cô nói chính mắt nhìn thấy Ưu Ưu bán ma túy cho hai người kia thì trong lòng anh đã nghi ngờ rồi.