Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 565
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:38
Lượt xem: 9
Một thân ngụy trang ngồi kế bên tài xế, cô gái nhỏ tóc dài cuộn lại, nụ cười không sợ ở trên mặt, toàn thân tản mát ra một năng lượng cường đại!
Thoạt nhìn, anh lại bị cô làm cho kinh ngạc lần nữa, trái tim vì cô mà cuồng loạn!
Lục Bắc Kiêu anh vốn là người tự tin thậm chí là người tự phụ, chẳng sợ hãi, bất cứ lúc nào cũng đều không sợ, nhưng sau khi trải qua cô xảy ra chuyện lần trước, dường như anh không còn cường đại như trước vậy, nhất là trong lúc cô hôn mê, trơ mắt nhìn cô nằm không sức sống kia, loại cảm giác bất lực bị thất bại, khiến anh bắt đầu hoài nghi năng lực của mình!
Thậm chí anh cảm thấy bản thân rất vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được!
Vừa rồi, biết Dạ Thất bị Dạ Chinh bắt, vậy mà anh thật sự đang sợ, sợ mất đi người con út này! Hết lần này tới lần khác Dạ Chinh muốn anh đưa cô qua!
Vậy mà lúc này, anh nhìn cô gái nhỏ ngồi kế bên tài xế, không hề sợ hãi, Lục Diêm Vương không hề sợ hãi kia lại quay về rồi!
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, nhếch miệng lên : "Đúng! Sao phải sợ anh ta!"
Người đàn ông vô cùng khí thế nói.
Cô là điểm yếu của anh, cũng là áo giáp của anh!
Ở giữa vợ chồng bọn họ, điểm yếu của nhau, áo giáp của nhau, không có ai mạnh ai yếu, yêu cầu lẫn nhau, dựa sát vào nhau!
Diệp Thành dẫn đầu Dã Lang và bộ đội Ảnh Tử, đã đến biệt thự gần đó, trinh sát viên đã trinh sát tình hình địch, lần này bọn họ hành động, nhất định phải làm đến thần không biết quỷ không hay xâm nhập phía sau địch!
Biệt thự chung bốn tầng, thiết kế theo kiểu Châu u, mái đỏ tường trắng, đỉnh chóp là thiết kế kiểu nóc nhà, không phải đỉnh bằng.
Quản gia cùng toàn bộ người hầu nơi này bị người của Dạ Chinh giam ở bên trong phòng hầm, Dạ Thất thì bị đưa đến tầng bốn cao nhất.
DTV
Hai tay của cậu bị trói ở sau lưng, người ngồi ở bên trong ghế sô pha, bắp đùi trái còn đang chảy máu, m.á.u tươi nhuộm dần thảm, hai người đàn ông cầm s.ú.n.g đứng bên cạnh người cậu, họng s.ú.n.g nhắm chuẩn đầu của cậu.
Dạ Chinh đứng ở bên ngoài ban công, nhìn chiếc kia trực thăng vận tải trên đồng cỏ phía trước, thủ hạ của gã, đang điều chỉnh thử.
"Tiểu tử thối! Rốt cuộc mày có quan hệ gì với người họ Lục kia? !" Dạ Chinh lại đến trước mặt Dạ Thất một lần nữa, nắm chặt cổ áo của cậu, hung tợn hỏi!
"Ông ấy là cha ruột của tôi!" Dạ Thất vẫn là câu trả lời này.
Dạ Chinh tức giận đánh vào đầu của cậu:"Cái đồ ăn cây táo rào cây sung này! Trở về tao sẽ để mày và người cha ruột kia của mày, c.h.ế.t không có chỗ chôn! Về phần Diệp Kiều kia"
"Đương nhiên là đưa đi!" Dạ Chinh tà khí nói, ngón tay vỗ cằm.
"Chỉ sợ anh, vô phúc hưởng thụ!" Dạ Thất cắn răng nói, mất m.á.u quá nhiều, sắc mặt cậu đã bắt đầu trắng bệch, cánh môi đã mất đi màu máu.
Dạ Chinh tức giận đến mức lại cho cậu một quyền!
Một quyền này, kém chút đánh Dạ Thất ngất đi, cậu lung lay đầu, chống đỡ không té xỉu.
Cậu không muốn chết!
Cậu có Lục Đại Ma Vương, Diệp Kiều, có anh có chị, bọn họ một nhà năm người, cách một thế đời đến đoàn tụ, tốt đẹp như thế
Rất nhanh đã đến hai giờ, Dạ Thất bị Dạ Chinh dẫn tới trước sân biệt thự, trên bãi cỏ trống trải, đến máy bay trực thăng phụ cận, thủ hạ của Dạ Chinh từ trên phi cơ trực thăng nhô đầu ra, báo cáo với ông ta, máy bay trực thăng tất cả bình thường!
Dạ Chinh đắc ý nâng lên cổ tay trái, nhìn thời gian, còn kém ba phút!
Việt dã quân dụng vọt thẳng phá tan cổng sân biệt thự, đang phóng nhanh về phía trung tâm bãi cỏ, xa xa liền thấy một chiếc máy bay trực thăng, cùng vài bóng người, Dạ Chinh nhìn xe Jeep chạy nhanh đến, hướng phía bầu trời b.ắ.n một phát súng!
Tốc độ xe Jeep chậm dần, quay đầu xe, đuôi xe đối diện với bọn họ, sau đó, trên xe một đôi nam nữ mặc ngụy trang đồng thời bước xuống, bọn họ đi đến một bên chiếc rương phía sau, người đàn ông mở cốp xe, bên trong là bao cát còn nguyên!
Xe việt dã quân đội màu xanh và đám người Dạ Chinh, cách có khoảng hai trăm thước.
"Tiểu Thất! Chúng ta tới!"
Ban đầu vốn dĩ ý thức của Dạ Thất đã bắt đầu mơ hồ, khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, ý thức dần trở lại, ngẩng đầu, định thần nhìn.
Xe Jeep đưa lưng về phía bọn họ, rương phía sau mở ra, bên trái thân xe, người đàn ông và người phụ nữ mặc ngụy trang đứng sừng sững, chính là Lục Đại Ma Vương và Diệp Kiều Kiều.
Hai vợ chồng bọn họ cùng đến cứu cậu rồi!
Dáng vẻ Diệp Kiều Kiều mặc ngụy trang, thật khí khái anh hùng, cực kỳ giống dáng vẻ nữ trung hào kiệt kiếp trước một thân quân phục dẫn binh đánh giặc!
Lục Đại Ma Vương càng bá khí, vũ khí gì cũng không có, đứng ở đó, liền không ai bì nổi!
Cha ruột mẹ ruột của cậu cùng đi cứu cậu rồi !
Có cha mẹ như thế này, thật mẹ nó hạnh phúc!
Dạ Thất nhếch miệng lên, vui vẻ mỉm cười hạnh phúc: "Diệp Kiều Kiều! Em không sao!"
Tiểu tử thối! Ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng vết thương lớn ở trên đùi là sao? !
Làm quân nhân đặc chủng, thị lực Lục Bắc Kiêu vượt xa bình thường, liếc nhìn bên trên đùi trái của Dạ Thất, mặt cậu cũng trắng bệch, hai cánh tay s.ú.n.g ngăn chặn trước đầu của cậu!
Thủ hạ của Da Chinh, có hai người ôm s.ú.n.g trường, hai người kèm hai bên Dạ Thất, còn có một người đứng bên cạnh người Dạ Chinh, tổng năm người.
Hai người ôm s.ú.n.g trường đi tới hướng bọn họ bên này, rất nhanh đến trước mặt bọn họ, Lục Bắc Kiêu móc ra cái bật lửa ném cho Diệp Kiều, Diệp Kiều mở cái bật lửa, tới gần những cái rương bao cát phía sau kia.
"Bên trên những hàng và tiền này, tất cả đều vẩy xăng rồi! Dạ Chinh, muốn hàng, lập tức thả người!" Lục Bắc Kiêu tiến lên hai bước lớn, cất giọng nói.
"Thao! Họ Lục, cậu mẹ nó còn dám uy h.i.ế.p tôi! Muốn mạng sống tiểu tử này, đưa cho tôi hàng và tiền trước!" Dạ Chinh dữ tợn nói.
Lục Bắc Kiêu lại tiến lên hai bước: "Tôi dùng cái gì tin loại tiểu nhân như anh nói nhảm? ! Như thế này, anh thả người cho tôi trước! Người đến trước mặt tôi, hàng lập tức thả xuống cho anh, tôi lái xe đưa Dạ Thất và người phụ nữ của tôi đi!"
Anh và Dạ Chinh đàm phán nói.
"Đi? Cậu cảm thấy, ba người các cậu có thể đi được hả? !" Dạ Chinh buồn cười nói.
Trong biệt thự có anh ta mai phục tay b.ắ.n tỉa tốt, lúc này chính anh ta tổng sáu người, cho dù Lục Bắc Kiêu có bản lãnh thông thiên, bây giờ cũng đừng nghĩ đến còn sống rời đi, càng đừng đề cập đến việc đưa Dạ Thất và Diệp Kiều rời đi!
"Có đi được hay không, sau đó ông sẽ biết rõ, trước mắt là giao dịch!" âm thanh Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.
Dạ Chinh híp mắt, quay người nhìn về phía hai thủ hạ bên cạnh người Dạ Thất, ra hiệu bọn họ buông cậu ta ra.
Vừa mới buông lỏng, Dạ Thất liền ngã xuống, nhưng cậu ráng chống đỡ không yếu đuối ở trước mặt cha mẹ, con trai của Lục Đại Ma Vương và Diệp Kiều Kiều, sao có thể yếu đuối? !
Chân trái cơ hồ đã mất đi cảm giác, bắp đùi sưng không chịu nổi, lúc cậu bước chân phải ra, chân trái gần như không đỡ được thân thể, lập tức buông chân phải xuống, cứ như vậy, cơ hồ là chân sau nhảy đi lên phía trước.
Diệp kiều nhìn Dạ Thất bị thương, thân ảnh dài lảo đảo đó, giống như là một con thú nhỏ bị thương chạy tới phía cha mẹ, mũi cô chua xót, nhưng cố gắng hết sức chịu đựng, lần nữa đốt cái bật lửa, đến gần xăng đổ bên trên bao cát!
Tất cả súng, đều ngắm chuẩn Dạ Thất.
Sắc mặt cậu trắng bệch, nhếch miệng lên, một hồi nhìn Lục Bắc kiêu, một hồi nhìn xem Diệp Kiều, nghĩ đến bọn họ tới cứu mình, trong lòng đã cảm thấy rất hạnh phúc!
Dạ Thất muốn đi đến trước mặt Lục Bắc Kiêu, nhưng thực sự cậu không còn sức lực, trọng tâm thân thể bất ổn, liền muốn ngã xuống, Lục Bắc Kiêu lập tức tiến lên, kéo cậu lại!
Dạ Thất ngã xuống trong n.g.ự.c của anh!
"Lục Chiến Kỳ! Cậu chịu đựng cho lão tử!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng quát, bởi vì, thân thể Dạ Thất rất lạnh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-565.html.]
Từ lúc cậu trúng đạn đến bây giờ, đoán chừng gần ba giờ, không biết chảy bao nhiêu máu!
Lúc này tất cả s.ú.n.g đồng loạt nhắm vào cha con bọn họ, tuy Diệp Kiều nghi ngờ lời Lục Bắc Kiêu vừa mới nói, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều!
"Các người đừng động tới bọn họ! Nếu không thì, tôi sẽ châm lửa! Chờ bọn họ đến đầu xe, các người lại dỡ hàng!" Diệp Kiều cầm bật lửa trong tay, một tay khác rút s.ú.n.g lục từ sau eo ra!
vẻ mặt của cô tàn nhẫn, lớn tiếng nói với Dạ Chinh và thủ hạ của anh ta.
Lục Bắc Kiêu đỡ Dạ Thất, từng bước một, di chuyển đến phía bên cạnh cô.
Dạ Chinh híp mắt nhìn cô gái nhỏ một thân ngụy trang, ném cái bật lửa đi, cầm s.ú.n.g chĩa vào những cái bao cát kia, khóe miệng vẽ ra nụ cười thèm nhỏ dãi, không nghĩ tới, khi cô cởi bỏ bộ quần áo thanh lịch, lúc mặc ngụy trang vào, lại mang loại như thế !
Tuyệt diệu!
"Cô gái à, cô biết chơi s.ú.n.g không? Hù dọa ai vậy? Có tin tôi ra lệnh một tiếng, người đàn ông của cô sẽ lập tức mất mạng!" Vẻ mặt Dạ Chinh đắc ý, nói cười trêu ghẹo Diệp Kiều.
"Mấy người các cậu, chú ý đừng làm người phụ nữ này bị thương, lão tử muốn mang cô ta đi!" Dạ Chinh cất giọng nói.
Diệp Kiều cười lạnh, đối với tay buôn ma túy giống như Dạ Chinh, chẳng thèm ngó tới, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người cầm s.ú.n.g trường trong tay này.
Lục Bắc Kiêu dìu Dạ Thất, đã đến bên người Diệp Kiều, anh rút s.ú.n.g lục từ sau eo ra: "Rút lui!"
Anh trầm giọng nói câu, Diệp Kiều nhanh chóng rời đi một bên rương phía sau, dìu Dạ Thất, hai vợ chồng cùng nhau lôi kéo Dạ Thất đi về phía trước xe!
"Còn đứng ngây đó làm gì? ! Nổ s.ú.n.g đi!"
Dạ Chinh không hiểu tại sao vợ chồng bọn họ đột nhiên quay người rời đi, cảm giác như viên đạn người của ông không đủ nhanh, ra lệnh một tiếng.
"Đoàng đoàng đoàng —— "
Tiếng s.ú.n.g vang lên, Dạ Chinh đắc ý nhìn Lục Bắc Kiêu, nhưng…
Lục Bắc Kiêu thế mà lại không ngã xuống, người ngã xuống là thủ hạ của anh ta, mà nơi viên đạn phát ra là, máy bay trực thăng! Và Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu bên xe Jeep!
Dạ Chinh không biết, sáng nay lúc bọn họ ở trong biệt thự, khi thủ hạ của anh ta đang vận hành thử máy bay trực thăng, Dã Lang đã công chiếm cái máy bay trực thăng này, Dạ Chinh trơ mắt nhìn thủ hạ vừa mới cùng anh ta nói chuyện, bị người từ cửa máy bay trực thăng đẩy xuống dưới, sau đó, viên đạn b.ắ.n về phía của anh ta, anh ta vô thức nằm xuống ôm đầu!
Trong đó một tên thủ hạ bảo hộ ở phía trước anh ta, làm tấm khiên thịt người!
Lục Bắc Kiêu trốn ở bên cạnh xe Jeep, nổ s.ú.n.g về phía hai tên thủ hạ còn sót lại của ông ta, lúc này một người bên trong ngã xuống đất!
"Người trong biệt thự đâu? ! Nhanh con mẹ nó đi ra trợ giúp cho tôi!" Dạ Chinh cầm di động, hét lên.
Lúc này, một người lính đặc chủng võ trang đầy đủ từ trên trực thăng nhảy xuống, nhanh chóng dùng tư thế nửa ngồi, ôm s.ú.n.g trường, nhắm thẳng về phía Dạ Chinh: "Dạ Chinh, toàn bộ tay b.ắ.n tỉa trong biệt thự của anh đã bị chúng tôi khống chế rồi!"
Diệp Thành từ trên trực thăng nhảy xuống, cất giọng nói.
Dạ Chinh nằm rạp trên mặt đất, giờ mới hiểu được, trước khi Lục Bắc Kiêu tới, những lính đặc chủng này đã mai phục xong!
Tay phải của anh ta cầm một khẩu s.ú.n.g lục, hai mắt đỏ ngầu, nổ s.ú.n.g về phía cốp xe, nhưng, anh ta còn chưa kịp động thủ, thì cổ tay phải đã bị đánh trúng!
Hai người lính đặc chủng nhanh chóng tiến lên, chĩa họng s.ú.n.g vào đầu của ông ta, Dạ Chinh lại không có khả năng phản kháng.
Diệp Kiều nắm chặt khẩu s.ú.n.g lục vẫn còn sặc mùi thuốc s.ú.n.g trong tay đi tới, khinh thường liếc nhìn Dạ Chinh trên đất một chút: "Muốn đưa tôi đi? Nói lời này, thật sự không biết xấu hổ!"
Cô khinh bỉ nói.
"Diệp Thành! Dạ Thất cần phải đưa đến bệnh viện ngay lập tức!" Cô quay đầu nhìn Diệp Thành, trầm giọng nói.
Bên kia, Lục Bắc Kiêu cõng Dạ Thất đã đến bên cạnh máy bay trực thăng, đường núi xóc nảy, biện pháp nhanh nhất chính là ngồi máy bay trực thăng đi!
"Được, bây giờ người anh rể này tự mình điều khiển!" Diệp Thành cất giọng nói, sau khi bàn giao hiện trường cho Hứa Nghị, cấp tốc lên máy bay trực thăng!
Hơi thở của cậu yếu ớt, gần như muốn đứt mất, sắc mặt Lục Bắc Kiêu âm trầm, lớn tiếng gọi Diệp Thành, để anh ta nhanh chóng lái!
Nhìn người anh em tốt luôn luôn lạnh lùng bình tĩnh, không kìm chế được nỗi lòng hướng mình gào thét, Diệp Thành xém chút cho là người bị thương chính là em gái của của anh ta. Chưa từng thấy anh để bụng như thế đối với người bên ngoài ngoại trừ Diệp Kiều!
Thậm chí Diệp Kiều còn bình tĩnh hơn so với anh!
Lính đặc chủng Tiểu Hàn lấy băng gạc và thuốc cầm m.á.u từ trang bị trong ba lô ra, Diệp Kiều cầm cái kéo cắt bỏ quần của Dạ Thất, nhìn lỗ m.á.u đỏ đã biến thành màu đen, lông mày của cô đều không nhíu một cái!
"Em gái! Em về chỗ ngồi đi, thắt dây an toàn!" Máy bay trực thăng đã cất cánh, Diệp Thành lớn tiếng hô, tạp âm rất lớn, nói chuyện đều dựa vào gào lên.
"Em không sao!" Cô lớn tiếng trả lời, cầm băng gạc trắng noãn ấn lên vết thương của Dạ Thất.
"Chị dâu! Chị qua đó ngồi xuống! Những việc này giao cho em!" Tiểu Hàn nhìn Diệp Kiều, nói, bọn họ đều được đào tạo rất tốt, có thể đánh nhau ở trên trực thăng, Diệp Kiều không giống vậy, rất dễ dàng bị ngã.
Diệp Kiều đang muốn từ chối khéo, cổ tay liền bị Lục Bắc Kiêu nắm lấy, anh không nói một lời, trực tiếp kéo cô, đến một chỗ ngồi, để cho cô ngồi xuống, tự tay thắt dây an toàn cho cô, đeo tai nghe chống ồn!
Anh lại trở về, ngồi bên cạnh Dạ Thất, tay tiếp tục xem mạch đập của cậu, số nhịp tim của cậu, tim của cậu đập càng ngày càng chậm...
Sau khi Tiểu Hàn đem thuốc cầm m.á.u vẩy vào trên vết thương của Dạ Thất, lập tức quấn băng gạc!
"Tiểu Thất!" Sau khi không thấy mạch đập, Lục Bắc Kiêu gào lớn, nhanh chóng quỳ ở một bên, vỗ vỗ gương mặt của cậu, Dạ Thất vẫn không có phản ứng!
Diệp Kiều chỉ thấy Lục Bắc Kiêu hét lớn một tiếng, sau đó, hai tay của anh đan nhau đặt ở n.g.ự.c Dạ Thất, đang cho CPR cho cậu!
Sắc mặt của cô thay đổi, lập tức tháo tai nghe xuống: "Anh Kiêu, Tiểu Thất thằng bé—— "
"Lục Chiến Kỳ! Nếu con là con trai của Lục Bắc Kiêu, thì mẹ nó sống lại cho lão tử!" Hai tay của anh không ngừng ấn ở n.g.ự.c Dạ Thất, cậu vẫn không nhúc nhích, trái tim ngưng đập, quát.
Sắc mặt của Dạ Thất trắng bệch, không có hô hấp, không có nhịp tim đập, chỉ có mỗi lần bị nén ở ngực, thân thể lay một cái, Diệp Kiều lấy dây an toàn xuống liền lao đến.
"Tiểu Thất! Con tỉnh lại!" Giọng cô run nói.
Lục Bắc Kiêu một chút cũng không ngừng ấn bộ n.g.ự.c cậu, trái tim xé rách: "Lục Chiến Kỳ! Lão tử biết, con vẫn muốn cùng với mẹ con nhận nhau, con mẹ nó nếu vẫn chưa tỉnh lại, thì sẽ không có cơ hội này! Cũng đừng nghĩ đến việc đầu thai chuyển thế, lão tử và mẹ của con cũng sẽ không trọng sinh!"
Hốc mắt người đàn ông đang quỳ phiếm hồng, thấy chàng trai không sức sống, con trai út kiếp trước của anh, hai tay tiếp tục càng không ngừng nhấn, mồ hôi trên trán anh từng viên lớn lăn xuống!
"Con mở mắt ra nhìn mẹ của con cho lão tử! Bây giờ nếu con tỉnh lại, lão tử lập tức để con cùng với cô ấy nhận nhau! Lão tử cho con sửa họ, để con vào sổ hộ khẩu nhà họ Lục!"
Anh một bên ấn, vừa quát!
Diệp Kiều quỳ gối một bên Dạ Thất, nghe rõ ràng rành mạch được anh, nghiêng đầu, nhìn sắc mặt Lục Bắc Kiêu đen xuống, hốc mắt phiếm hồng, càng không ngừng cho làm cho trái tim của Dạ Thất đập trở lại...
Lục Chiến Kỳ...
Dù cho nghe không hiểu là cái "qí" nào, nhưng, liên tưởng đến tên Lục Tiểu Cổn Lục Tiểu Vũ, cô có thể xác định là "Lá cờ" "Kỳ" .
Anh gọi Dạ Thất là "Lục Chiến Kỳ", Chiến Kỳ.
Chiến Cổn, Chiến Vũ, Chiến Kỳ...
"Trung đội Lục, đổi cho em đi!" Anh đã ấn mười phút đồng hồ, Tiểu Hàn nói.
Lục Bắc Kiêu không nói chuyện, càng dùng sức hơn so với lúc trước, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh: "Tiểu tử thối! Yếu như vậy! Không xứng làm con tra của Lục Bắc Kiêu tôi!"
Anh hận không thể kích thích đạo của Dạ Thất, lại liên tục không ngừng mà tiếp tục ấn, một giây không dừng lại, nhất định phải kéo con trai út từ Quỷ Môn Quan trở về!