Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 561
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:32
Lượt xem: 7
Người đàn ông này có mái tóc cắt ngắn, mặc một bộ tây trang màu sắc nhã nhặn, bên trong là một chiếc áo thun màu trắng, thoáng nhìn qua tầm ngoài 30 tuổi. Anh ta nhấc tay khỏi vai Dạ Thất, nhìn cô, khóe miệng cong lên, lễ phép gật đầu chào, dáng vẻ thân sĩ.
Dạ Thất quay đầu nhìn người này, không hề đứng lên.
“Tiểu Thất, người này là người nhà con sao?!” Diệp Kiều đứng lên, xuất phát từ sự lễ phép, nghiêm túc nói.
DTV
Nếu cô nhớ không nhầm, vị này chính là tổng giám đốc của tập đoàn Dạ thị, anh cả của Dạ Thất, Dạ Chinh.
Sản nghiệp của tập đoàn Dạ thị không nằm ở thành phố này, tập trung ở phía nam.
“Tôi là anh cả của Dạ Thất, Dạ Chinh. Diệp tổng, hân hạnh!” Dạ Chinh nói, hơi cúi người đưa tay phải tới phía Diệp Kiều. Dạ Thất vội vàng đứng dậy, vừa vặn ngăn tay anh ta lại, không cho phép bất cứ ai chạm vào người ngoại trừ tay Diệp Kiều.
Động tác của Dạ Thất tuy nhỏ nhưng Diệp Kiều nhận ra được, cười thầm trong lòng.
“Hân hạnh!” Diệp Kiều chào lại.
“Nghe nói, ngài là bạn của Lão Thất là chúng tôi, thằng nhóc này không gây phiền toái cho ngài chứ?!” Dạ Chinh mỉm cười hiền lành nói. Ánh mắt vẫn luôn đặt trên mặt Diệp Kiều. Cô gái này đúng là có thể khiến người ta kinh hãi mà, có thể nói là tuyệt sắc.
“Không phiền. Tôi với Dạ Thất là bạn bè.”
“Mẹ nuôi, rõ ràng con nhận hai người là cha mẹ nuôi rồi mà!” Dạ Thật rất không hài lòng với câu trả lời của Diệp Kiều, lên tiếng phản đối. Phản đối Diệp Kiều xong, cậu quay người nhìn Dạ Chinh, “Anh có việc gì không? Chúng tôi muốn tiếp tục ăn cơm!”
Cậu không sợ đắc tội với Dạ Chinh.
“Thằng nhóc này đầu óc cũng không giống người bình thường.” Dạ Chinh điềm đạm cười nói. Anh ta vẫn nhìn Diệp Kiều, “Không quấy rầy hai người ăn cơm nữa, Diệp tổng, sau này gặp lại.”
Dạ Chinh thâm ý nhìn Diệp Kiều một cái rồi rời đi.
*
Dạ Hào Minh đứng ở cửa sổ phòng tổng thống nhìn ra bên ngoài. Tay ông ta đang chống một cái gậy chống.
“Sĩ quan Lục, tôi còn không tin hắn ta sẽ làm ra chuyện như vậy!” Dạ Hào Minh xoay người, nhìn Lục Bắc Kiêu mặc một hộ âu phục thoải mái, hai mắt híp lại, sắc mặt nghêm túc, kích động nói.
“Ông Dạ, nếu ngài không tin có thể cùng tôi đi tới doanh trại một chuyến.” Lục Bắc Kiểu nhàn nhạt nói.
Dạ Hào Minh nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u gậy, nếu không phải có cây trượng này để chống, ông ta đã không chịu nổi đả kích mà ngã xuống.
“Tôi phải làm thế nào mới có thể khiến vết nhơ hắn gây ra cho Dạ gia là vết nhơ của riêng hắn, Dạ gia thanh thanh bạch bạch?!” Dạ Hào Minh chợt nói.
Lục Bắc Kiêu bước tới hai bước, “Chỉ còn cách ngài hoàn toàn tin tưởng phối hợp với chúng tôi, như vậy, một con chuột c.h.ế.t mới không làm hỏng nồi cháo.”
Dạ Hào Minh đau lòng gật đầu, “Tôi hợp tác với các người.”
“Cáo từ.” Lục Bắc Kiêu thả lại một câu rồi đi thẳng.
*
Đời trước, khi cậu còn nhỏ, đều là bọn họ dẫn người em út này đi chơi, nhưng tới đời này, lại biến thành cậu dẫn anh chị đi chơi, Dạ Thất cảm thấy rất vui.
Lúc này, cậu đang đưa Lục Tiểu Cổn Lục Tiểu Vũ cùng Tia Chớp từ đại viện về, lúc đi qua tiệm trái cây, Lục Tiểu Vũ muốn ăn dưa hấu, Lục Tiểu Cổn muốn mua sầu riêng cho Diệp Kiều, cậu thì phụ trách xách túi, trả tiền.
Cậu xách túi lớn túi nhỏ đi theo hai đứa nhóc về tới tứ hợp viện.
Một nhà bốn người vừa định ăn dưa hấu thì Lục Bắc Kiêu về. Diệp Kiều ra đón, hỏi anh có ăn cơm không nhưng anh lắc đầu.
“Lão Thất, nấu cho lão tử bát mì.” Lục Bắc Kiêu nhìn Dạ Thất nói.
Vốn dĩ là một người không dính khói lửa phàm tục, ẩn dật như Dạ Thất, hiện giờ bị Lục đại ma vương sai gì làm nấy, ngay cả cái thói quen sạch sẽ cũng bị triệt tiêu bằng sạch.
Dạ Thất nghe lời đi vào trong phòng bếp.
“Anh Kiêu, anh cứ sai bảo Dạ Thất như vậy không tốt.” Trong mắt Diệp Kiều, mối quan hệ giữa Lục Bắc Kiêu và Dạ Thật là mối quan hệ có nhiều bí mật.
“Đó là con trai anh, sao lại không tốt?” Lục Bắc Kiêu thản nhiên nói.
Hai mắt anh lại nhìn vào một điểm cách đó không xa, nghĩ tới chuyện kiếp trước cô có tình nhân cũ, trong lòng không thấy thoải mái. Chẳng lẽ là cái kẻ đê tiện kia? Anh đã từng đánh hắn một trận, thật đáng đánh mà!
“….” Diệp Kiều
Nhìn hai người này càng lúc càng giống hai cha con.
“Ba, ba thật sự coi Tiểu Thất là con trai?” Lục Tiểu Cổn đi tới trước mặt anh, giọng chua lè hỏi.
Cái cảm giác mất mát khi mình không còn là con trai duy nhất của ba thật khó chịu.
Lục Bắc Kiêu nhìn Lục Tiểu Cổn uống dấm chua thì buồn cười, thầm nghĩ, chính là tìm lại em trai cho con đó.
“Đó chính là con trai ba, là anh trai con. Sau này, con với Lục Tiểu Vũ phải đối tốt với anh trai đó!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, cũng không nói rõ lý do, bởi vì, Lục Tiểu Cổn với Lục Tiểu Vũ là sinh mệnh của anh.
“Được rồi.” Lục Tiểu Cổn cũng không có ghét bỏ gì Tiểu Thất, bởi vì, thân thủ thì tốt, cậu rất thích người có bản lĩnh.
Rốt cuộc, có một anh trai vừa cao vừa to vừa biết võ cũng rất có mặt mũi.
Giữa mùa hè, ăn mì trộn tương vô cùng phù hợp. Dạ Thất hiện đang nấu mì trộn tương. Cậu luộc mì, cắt dưa chuột, cà rốt, giá đỗ trần lên, nấu tương, chỉ một lát sau đã bưng một chén mì trộn tương lớn từ trong bếp đi ra bàn ăn, trên tay còn cầm theo một củ tỏi, ngồi xuống bóc tỏi cho cha.
“Trước kia cha rất thích ăn cái này.” Dạ Thất nhỏ giọng nói, đưa một tép tỏi đã bóc vỏ cho Lục Bắc Kiêu.
Diệp Kiều hiện giờ đã đi tắm. Lục Tiểu Cổn Lục Tiểu Vũ đang ở trong phòng chơi trò chơi, làm bài tập.
“Con nói xem, người yêu cũ của mẹ con là ai? Chuyện này sao có thể chứ?”
“Ấy ấy ấy, bình tĩnh, bình tĩnh. Thế mà cha còn nói là không muốn biết chuyện kiếp trước.” Dạ Thất cười giễu cợt, nhưng thấy sắc mặt Lục đại ma vương trầm xuống thì cũng hơi ngại.
Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn thằng con út nghịch ngợm, thằng nhóc này quả thực thiếu dạy dỗ mà.
“Con nói đây. Tên người yêu cũ đó sau khi lừa gạt Diệp Kiều Kiều thì bị ngài vạch trần bộ mặt thật, Diệp Kiều Kiều tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.” Dạ Thất nhỏ giọng nói. Đây là chuyện cậu biết được sau khi hiểu chuyện.
Lục đại ma vương buồn bực cả ngày, nghe thấy cô tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người yêu cũ thì cơn giận cứ thế tan đi, cúi đầu ăn một miếng mì, cắn một chút tỏi, trong lòng vô cùng dễ chịu.
Anh vốn tưởng rằng, kiếp trước, giữa hai người là không hòa thuận, nhưng nghe Tiểu Thất nói xong thì thấy cũng không tệ lắm.
*
Cố Tuyết Yến được thả ra.
Ngay sau đó, cô ta đã mở một cuộc họp báo, nói cảnh sát đã điều tra ra, chuyện rút ruột công trình là do giám đốc thi công làm, cô ta không hề biết.
Mọi người đều hiểu rằng, cô ta đã tìm được con dê thế tội.
Điều khiến Dạ Thất tức giận chính là, Dạ Hào Minh lại lựa chọn tin tưởng cô ta một lần nữa, còn công bố thời gian kết hôn của bọn họ.
*
Ngày 6 tháng 8, sinh nhật Lục Bắc Kiêu, ông Lục bà Đỗ làm chủ mời cả nhà họ một bữa cơm.
Cố Tuyết Yến dường như biết trước, cố ý đi tới khách sạn này, thấy Diệp Kiều cùng bà Đỗ ngồi ở đại sảnh thì mặt mày hớn hở đi tới.
“Mẹ nuôi, Diệp Kiều, thật không ngờ nha. Thấy tôi tốt không? Còn sắp kết hôn. Các người có thất vọng không?” Cố Tuyết Yến trang điểm thật đậm, ngồi đối diện với hai người, nhìn hai mẹ con thân mật với nhau thì đắc ý nói.
Nhưng trong lòng thì chua xót.
Năm đó, Đỗ Dĩnh coi cô ta không khác gì con gái nuôi mà chăm sóc.
Bà Đỗ khinh thường nhìn Cố Tuyết Yến, “Cố Tuyết Yến, cô có tin vào hai chữ báo ứng không? Còn nữa, tôi không cảm thấy chuyện gả cho một lão già ngoài 60 tuổi có gì đáng để khoe ra cả!”
Diệp Kiều không nói gì. Cô nghĩ thầm, sau lưng Cố Tuyết Yến khẳng định có người, nếu không với cái óc heo của cô ta, sao có thể vượt qua được sự phản đối của con cái nhà họ Dạ mà gả cho Dạ Hào Minh được chứ.
Dạ Hào Minh bị Cố Tuyết Yến mê hoặc, sinh con trai út xong lại muốn cưới cô ta, cho mẹ con cô ta danh phận cũng là có cái tình cái lý bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-561.html.]
Nhưng con cái nhà họ Dạ đa phần tuổi lớn hơn Cố Tuyết Yến, cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, sao không hiểu vì sao Cố Tuyết Yến lấy cha mình vì cái gì chứ. Khẳng định bọn họ sẽ tìm mọi cách mà ngăn cản.
Cô không tin Cố Tuyết Yến có khả năng thuyết phục con cái nhà họ Dạ, chắc chắn có người ở phía sau giúp đỡ cô ta.
Cố Tuyết Yến giả điếc giả câm với những lời châm chọc của bà Đỗ. “Mẹ nuôi, ngài đừng châm chọc con. Ngài thấy đấy, con lấy lại uy phong rồi. Các người đều cảm thấy con gả cho Dạ lão là mất mặt, là ghê tởm, nhưng mà, con chỉ cần như vậy mấy năm, đến lúc lão chết, gia sản của lão sẽ là của con nha. Huống chi, với danh hiệu là vợ ông ta, con có thể hô mưa gọi gió ở trong giới doanh nghiệp.”
“Mẹ nuôi, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây*, Cố Tuyết Yến con chịu đựng nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều căm hận các người, đặc biệt là những năm ngồi tù, mỗi ngày đều nghĩ, tương lai sẽ mở mày mở mặt với các người như thế nào.” Cô ta nói xong thì lấy từ trong túi xách ra hai cái thiệp mời.
*30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ cuộc đời con người biến động không ngừng, thăng trầm, vinh nhục không có sự nhất định.
Cô ta đứng lên, đi tới trước mặt bà Đỗ cùng Diệp Kiều, ném thiệp mời lên trên bàn trài, “Tiệc cưới của tôi cùng Dạ Hào Minh không tổ chức ở tỉnh này, đường xá tuy ra xôi nhưng chúng tôi đã thuê máy bay cho khách khứa tham dự, đến lúc đó, mong rằng hai vị cũng sẽ tham gia a! Đúng rồi, lúc tôi nhận trả lời phỏng vấn cũng đã nói mời hai người tới, nếu hai người không tới, sẽ bị phóng viên viết bừa.”
Cô ta chính là muốn cho cặp mẹ chồng nàng dâu này nhìn thấy cô ta vẻ vang gả cho gia đình giàu có này.
“Cố Tuyết Yến, cô thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt. Trên đời này sao có loại người không biết xấu hổ như cô!” Đỗ Dĩnh nhìn hai cái giấy mời trên bàn, chán ghét nói.
“Cô Cố, cô không sợ những lời cô vừa nói bị Dạ lão nghe được sao?” Diệp Kiều đứng lên hỏi.
Sắc mặt Cố Tuyết Yến khẽ thay đổi. “Diệp Kiều, hiện giờ tôi nói gì Dạ lão cũng đều tin, cô tin hay không? Muốn dọa tôi thì đừng dùng chiêu này.”
Nói xong, cô ta đắc ý đeo kính râm lên, lắc m.ô.n.g mà đi.
“Thật là, nhân chí tiện tắc vô địch*! Con nói xem, Dạ lão đó, sao lại không hiểu rõ vậy?” Đỗ Dĩnh oán giận nói. “Mẹ chắc chắn không tham dự lễ cưới đó, kệ cô ta muốn nói gì thì nói.
*Nhân chí tiện tắc vô địch: Người khiêm tốn nhất là bất khả chiến bại.
“Mẹ, con cũng muốn không đi, không muốn trúng kế của Cố Tuyết Yến. Đi hay không đi thì đều mang tiếng, nhưng mà vẫn phải đi!” Diệp Kiều nói.
Dạ Thất khẳng định sẽ phải tham gia hôn lễ của Dạ lão, để cậu tới đó một mình, cô không yên tâm. Đến lúc đó, cô đưa Lục Bắc Kiêu đi cùng, nếu Dạ Thất bị người nhà họ Dạ bắt nạt, hai người sẽ che chở cho cậu.
*
Diệp Kiều vào tới phòng ngủ thì thấy trên giường có một hộp quà lớn.
“Anh Kiêu, anh tặng?” Cô nhìn về phía anh trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy, quà tặng em!” Ngài Lục trầm giọng nói, sắc mặt có chút thẹn thùng.
“Không phải chứ, hôm nay là sinh nhật anh, tặng quà cho em làm gì vậy?” Diệp Kiều vừa nghi hoặc vừa vui mừng hỏi. Cô vội đi tới bên giường, tuy rằng Lục Bặc Kiêu yêu cô vô cùng, nhưng mà, tiền lương không nhiều, lại không có quỹ đen, nên rất ít khi tặng quà cho cô.
Lúc mở dải lụa buộc hộp quà, bà Lục nín thở, đưa tay mở nắp hộp, trong lòng mong chờ…
Một chiếc sườn xám đỏ rực, vải rất mỏng, thủ công tinh xảo. Cô nhấc cái sườn xám ra, vải lụa buông xuống tự nhiên, cô ướm chiếc sườn xám lên người, vạt áo chỉ tới đùi cô.
Diệp Kiều nghi nghi hoặc hoặc…
Rốt cuộc cô hiểu ra đây là cái gì.
Nội y tình thú.
Cô đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang dựa lưng vào cánh cửa.
Đậu má.
Làm gì có chuyện tặng quà cho cô.
Rõ ràng là biến cô thành quà tặng anh mà!
Diệp Kiều không nói gì, lẳng lặng nhìn anh.
Sao anh không biết xấu hổ vậy chứ?
Tặng cô một bộ nội y tình thú, rõ ràng là anh mưu lợi cho bản thân.
Lục cầm thú bị cô nhìn chằm chằm thì có chút chột dạ, nhưng sự chột dạ kia rất nhanh đã bị cái sự không biết xấu hổ của anh chinh phục. Anh đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt hợp tình hợp lý.
“Không thích sao?” Anh nhàn nhạt hỏi.
“Em thích cái gì chứ? Em không phải đàn ông!” Diệp Kiều phản bác, vẻ mặt ghét bỏ cái sườn xám thiếu vải mỏng đến đáng thương trên tay.
“Bà Lục, chẳng lẽ không phải những thứ chồng em thích em cũng thích sao? Anh vô cùng thích cái áo ngủ này. Đêm nay em mặc cái này đi!” Lục cầm thú mặt dày nói.
Diệp Kiều đang muốn đ.ấ.m anh một cái bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
“Lục cầm thú, cái áo ngủ này là anh mua?” Cái loại đồ này cũng phải mua ở cửa hàng đồ chơi dành cho người lớn. Là anh tự mình đi mua?
“Đúng. Chọn lựa kỹ càng.” Anh nghiêm túc nói.
“Anh đi cửa hàng đồ người lớn mua nội y tình thú?” Diệp Kiều không thể tưởng tượng ra hình ảnh một người như Lục Bắc Kiêu đi tới cửa hàng đồ người lớn mua đồ. Tuy rằng anh là một kẻ cầm thú, nhưng mà, rõ ràng là một quân nhân chân chính, khẳng định anh phải giữ mặt mũi.
Nhưng mà, còn chọn lựa kỹ càng.
Lục Bắc Kiêu sửng sốt, sau đó hiểu được ý cô.
“Mua trên mạng.” Anh nghiêm túc nói.
Thật sự là chọn lựa hoa cả mắt mới chọn được một cái.
“Ha?! Anh… anh thật sự mua trên mạng? Còn mua nội y tình thú?” Diệp Kiều lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ của anh lúc mua. Chắc chắn là tự nhốt mình trong thư phòng, lén lút tìm kiếm.
Lục cầm thú càng nghiêm túc hơn, “Là Tiểu Thất dạy. Em còn hỏi cái gì, mau thay đi. Hôm nay là ngày sinh nhật của anh, em đừng phụ lòng anh!”
“Anh… anh bảo Tiểu Thất dạy anh mua? Có mất mặt không?” Diệp Kiều tức giận nói.
“Lão tử bảo hắn dạy cách mua đồ, không bảo hắn dạy mua cái này!” Anh phản bác. Anh thật sự sẽ không dạy hư con trai út.
Diệp Kiều lại tưởng tượng ra hình ảnh Lục Bắc Kiêu được Dạ Thất dạy cách mua đồ trên mạng. Sau khi hoàn hồn thì nhìn anh vẻ coi thường, “Ngài Lục, hôm nay em đã tặng quà cho anh, buổi tối không có nghĩa vụ hầu hạ anh!”
Hôm nay cô đã tặng anh một cái đồng hồ hàng hiệu, tuy rằng thường ngày anh không có nhiều cơ hội đeo, nhưng cô biết anh thích đồng hồ, còn thích xe.
Hôm nay, đồng chí Đỗ Quân không tới, nhưng đưa xe tới.
Sắc mặt Lục cầm thú trầm xuống.
Đây là món quà anh chọn thật lâu mới được, lúc trả tiền còn dùng tiền của Dạ Thất, phải rất mất công mới trả tiền thành công.
Vậy mà cô không chịu mặc.
“Bà Lục, em làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chúng ta.” Lục cầm thú mặt dày nói.
“Ngoài miệng là anh tặng quà cho em, nhưng lại mưu lợi cho mình, đó mới là ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng.” Diệp Kiều nhìn anh vẻ ghét bỏ.
Nói rồi ném cái sườn xám đó xuống, đi về phía nhà vệ sinh.
Lục cầm thú nhìn cái sườn xám bị ném một chỗ đó nghiến răng, tức giận đi ra khỏi phòng ngủ, tìm Dạ Thất chơi cờ.
Tài nghệ chơi cờ của Tiểu Thất không bằng Lục Tiểu Cổn.
Diệp Kiều tắm rửa xong, đợi một lúc lâu không thấy anh về phòng thì đi ra ngoài, liền nhìn thấy hai cha con đang ngồi chơi cờ hút thuốc ngoài sân.
“Anh Kiêu, anh không ngủ sao?” Cô cao giọng hỏi.
Lục Bắc Kiêu không ngẩng đầu lên, “Không ngủ!”
“Vậy anh đừng hối hận!” Diệp Kiều nói xong, đem cửa chính khóa lại.
Từ từ, cô có ý gì?
Dạ Thất còn đang chờ Lục đại ma vương đi tiếp thì đột nhiên anh đứng dậy, vứt bỏ đầu thuốc, đi nhanh vào nhà.