Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 560
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:30
Lượt xem: 9
Dạ Hào Minh thấy Cố Tuyết Yến có bình phong tốt như vậy đương nhiên là vui vẻ. Ông ta cũng đã thử Cố Tuyết Yến nhiều năm, nếu là người phụ nữ có tâm kế đã sớm không chịu nổi khảo nghiệm của ông ta, đã sớm muốn có một khoản tiền lớn rồi bỏ chạy.
Huống chi, cô ta còn sinh thêm cho ông một thằng con trai.
“Cố tiểu thư không chỉ đẹp người mà còn có trái tim lương thiện. Ông Dạ thật là có phúc. Lúc nào có thể uống rượu mừng của hai người đây?” Một người khá tiến tới nịnh bợ Dạ Hào Minh.
Cố Tuyết Yến trong lòng đang vui vẻ thì nhìn thấy cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Diệp Kiều. Bên cạnh còn có Đỗ Dĩnh.
Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người thật sự là kiên cố, không chen vào nổi. Cho dù lúc Diệp Kiều hôn mê bất tỉnh thì bà Đỗ cũng chưa bao giờ d.a.o động.
“Sắp rồi, đến lúc đó sẽ gửi thiệp cưới tới mọi người.” Dạ Hào Minh cao giọng nói. Trong lòng Cố Tuyết Yến cảm thấy vui mừng.
Bởi vì mối quan hệ của Cố Tuyết Yến mà cha cô ta, Cố Trưởng Phong gần đi cũng trở nên nổi bật hơn. Ông ta tiến lại gần chào hỏi bà Đỗ. Nói chính xác hơn là tiến tới khoe khoang.
“Bà thông gia tương lai ngày xưa, thật không ngờ, Cố Trưởng Phong tôi còn có ngày trở lại, đúng không?” Cố Phong đi tới trước mặt bà Đỗ tươi cười chào hỏi, còn cố tình hạ thấp giọng nói những lời này.
“Cố Trưởng Phong a. Cũng khó trách Điền Tố Chi vứt bỏ ông. Mấy lão già như các ông người nào người nấy đều trở nên không biết xấu hổ vậy? Còn dám lớn tiếng mạnh mồm vậy sao? Dựa vào cô con gái leo lên người phú hào mà làm người, lại cảm thấy bản thân có thể hô mưa gọi gió sao?” Bà Đỗ cũng không khí, khinh thường nói với ông ta.
Cố Trưởng Phong bị nói đến tái mặt.
“Mẹ nuôi, ba con thật sự có thể hô mưa gọi gió.” Cố Tuyết Yến đi tới, nói với bà Đỗ giải vây cho ba mình. Dạ Hào Minh đã bị mấy người bạn lôi đi nói chuyện rồi.
Khách khứa tới càng lúc càng đông, phần lớn đều là những người có m.á.u mặt, cũng không ít người trong số bọn họ biết được chuyện ân oán trước kia của họ thì đưa mắt tới nhìn.
Cố Tuyết Yến vẫn không nhìn Diệp Kiều, ánh mắt chỉ nhìn bà Đỗ, còn cố ý lớn tiếng nói, “Mẹ nuôi, sao sắc mặt của mẹ không tốt vậy? Có phải bởi vì chuyện công trình trường tiểu học Hy Vọng không? Giận con sao?”
Cái kẻ ngu xuẩn này.
Lại tự mình đào hố cho mình.
Diệp Kiều bị Cố Tuyết Yến làm cho bực trong lòng.
“Mẹ nuôi, cái công trình đó, con tuyệt đối không có ý tranh với mẹ, chỉ muốn làm vì tình yêu thương mà thôi, không hề muốn dùng nó để kiếm tiền!” Cô ta cố ý lớn tiếng nói.
Ý tại ngôn ngoại. Bà Đỗ là muốn kiếm tiền. Cô ta lúc ra giá, còn thấp hơn so với bà Đỗ 20 điểm.
“Cô Cố, ý này của cô là, mẹ chồng tôi muốn nhận công trình Hy Vọng này là vì tiền?” Lúc này Diệp Kiều không nhịn được nữa thì tiến tới, cao giọng hỏi.
Người theo dõi ngày càng đông.
“Đương nhiên tôi không có ý này. Chẳng qua, lúc tôi ra giá công trình, tuyệt đối không tính thêm một chút tiền công nào. Nhưng mà không ngờ lại thấp hơn mẹ nuôi 20 điểm.” Cố Tuyết Yến cười nói.
“Cô ra giá đúng là thấp, nhưng mà, đó là trường học, cũng không thể vì tiền mà ăn bớt ăn xét nguyên vật liệu a!” Diệp Kiều cao giọng nói.
Lời nói vừa dứt, có không ít ông chủ ở tại buổi yến tiệc này bắt đầu xôn xao bàn luận.
“Diệp tổng, cô có ý gì? Cô đừng có ngậm m.á.u phun người!” Cố Tuyết Yến giận dữ nói.
Đúng lúc này, Dạ Hào Minh đi tới, cô ta ủy khuất nhìn Dạ Hào Minh.
“Vị tiểu thư này, sao cô có thể tùy tiện bôi nhọ bạn gái tôi?” Dạ Hào Minh nhìn Diệp Kiều hỏi, rõ ý bênh vực kẻ yếu.
“Dạ lão tiên sinh, vừa rồi tôi có đọc được một số tin tức trên mạng!” Diệp Kiều phản bác, khóe miệng cong lên.
Cô vừa dứt lời thì có cảnh sát mặc cảnh phục đi tới.
“Xin hỏi, ai là Cố Tuyết Yến?”
Cảnh sát tìm cô làm gì?
Cố Tuyết Yến tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng có chột dạ.
“Cố Tuyết Yến, công ty cô bị nghi ngờ có liên quan rút ruột công trình, hiện giờ, mời cô theo chúng tôi về đồn, phối hợp điều tra.” Người cảnh sát đi tới trước mặt Cố Tuyết Yến, đưa giấy triệu tập, nghiêm túc nói.
Rút ruột công trình?!
Khách khứa trong bữa tiệc xôn xao.
Trên thực tế, mọi người đều trong giới làm ăn, khi nhìn thấy cái giá mà Cố Tuyết Yến đưa ra trong thầu xây dựng trường tiểu học thì đều hiểu tiền đó là không đủ. Mọi người còn tưởng rằng cô ta sẽ giống như bản thân đã nói, không đủ tiền cô ta sẽ dùng tiền túi bù vào, thật không ngờ lại bớt xén nguyên vật liệu!
Lúc này, không biết ai đã bật tivi, vừa vặn phóng viên đang ở hiện trường công trình, những hình ảnh quay được cho thấy, toàn bộ bê tông cốt thép đều là những sản phẩm thứ phẩm, không đảm bảo chất lượng.
Cố Tuyết Yến, Cố Trưởng Phong cùng Dạ Hào Minh đều choáng váng.
Khách khứa trong phòng tiệc càng thêm xôn xao.
“Đang làm móng mà đã làm như vậy!” Những giám đốc xây dựng ở buổi yến tiệc, có thể nói đều là gian thương, mà cũng không bình tĩnh nổi.
Mỗi ngành nghề sản xuất đều có những giai đoạn mấu chốt của công trình, cho dù là người làm ăn thì cũng không thể kiếm tiền trong những giai mấu chốt này, phải có lương tâm.
Công trình này là trường tiểu học Hy Vọng, nếu rút ruột ngay từ nền móng công trình, thì trong tương lai, kẻ chịu tội chính là những đứa trẻ vô tội.
Đây cũng chính là lý do Diệp Kiều phẫn nộ khi phát hiện ra Cố Tuyết Yến làm như vậy.
“Cô ta vừa mới rồi còn cố ý khơi mào chuyện này, lại còn đắc ý khoe khoang.”
“Không kiêng dè nền móng. Đúng là bại hoại mà!”
“Đào hố cho mình nhảy, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm!”
“Tôi không có làm như vậy!” Cố Tuyết Yến lớn tiếng phản bác, nhưng mà hai tay đã bị cảnh sát đeo còng vào.
Mới rồi, cô ta vừa đắc ý khơi mào chuyện này, muốn làm nhục Đỗ Dĩnh, ai ngờ, tự mình đào hố cho mình!
Hai nữ cảnh sát áp giải cô ta đi.
“Anh Minh.”
“Ba!” Cố Tuyết Yến quay đầu lại nhìn Dạ Hào Minh, dáng vẻ oan uổng kêu lớn.
Dạ Hào Minh kinh ngạc. Ông ta thật không tin nổi một Cố Tuyết Yến thuần lương vô hại lại có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy.
“Dạ lão, khẳng định Tuyết Yến bị người ta hãm hại. Không chắc những điều phóng viên nói là sự thật!” Cố Trưởng Phong vội vàng nói bên tai Dạ Hào Minh.
Diệp Kiều lạnh lùng nhìn cảnh này. Hiện giờ, đối mặt với một Cố Tuyết Yến cặn bã như vậy, cô còn lười tham gia. Trước đó, cô còn bảo Dạ Thất đi nói với Dạ Hào Minh chuyện này, để tránh cho ông ta mất mặt trước mặt mọi người, ai ngờ, ông ta bị Cố Tuyết Yến mê hoặc, còn mắng Dạ Thất.
Thật xứng đáng.
Cố Tuyết Yến bị cảnh sát bắt đi, sắc mặt Dạ Hào Minh trở nên ngượng ngùng, vội vàng cùng trợ lý rời đi. Đi vội vàng tới mức còn không chào hỏi ai.
“Cố Trưởng Phong, Cố Tuyết Yến làm như vậy làm tự tìm con đường chết. Ông còn định trông cậy vào cô ta sao? Đừng bảo bản thân ông cũng định nhảy vào hố cùng cô ta chứ!” Đỗ Dĩnh nhìn Cố Trưởng Phong đang tái mặt, thì đ.â.m thêm một đao.
Cố Trưởng Phong tức giận mà không biết phản bác thế nào, thì đành mặt dày cười cười chào hỏi những người khác. Tuy rằng không ai để ý tới ông ta, nhưng ông ta vẫn vờ khách khí rồi đi thẳng.
“Kiều Kiều à, may mà con phát hiện kịp thời, nếu không lúc xảy ra chuyện mới phát hiện ra thì hậu quả thật không dám tưởng tượng a!” Bà Đỗ nắm tay Diệp Kiều thở dài nói.
“Con biết Cố Tuyết Yến sẽ không có lòng như vậy, nên mới cẩn thận thôi. Mẹ, hạng mục này mẹ thử xem chúng ta còn có thể tiếp nhận không, nếu thiếu tiền, con bổ sung vào.”
Diệp Kiều hào phóng nói. Mấy năm nay, số tiền cô quyên góp xây dựng trường nhiều không đếm xuể.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-560.html.]
Cố Tuyết Yến bị đưa xuống dưới cửa, đang chuẩn bị bước vào xe cảnh sát thì Dạ Thất đi tới, “ y da, đây không phải là mẹ kế tương lai sao? Mới rồi không phải nói sẽ thu thập tôi sao? Sao lại bị bắt thế này?”
Dạ Thất trào phúng nhìn cô ta. Cách đó không xa là người đàn ông mà Cố Tuyết Yến đời này cầu không được, Lục Bắc Kiêu.
Ở trước mặt Lục Bắc Kiêu, Cố Tuyết Yến vội vàng giấu đôi tay bị còng đi, da mặt tưởng sớm đã biến thành tường gạch nhưng đột nhiên lại cảm thấy có chút không còn chỗ dung thân. Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời đó, là người đàn ông mà cả đời này cô ta cũng không quên được…
Dạ Thất cảm nhận được Cố Tuyết Yến đang mơ tưởng tới cha mình thì trong lòng không nhịn được, bước tới một bước, chặn ánh mắt của Cố Tuyết Yến.
Cố Tuyết Yến ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Dạ Thất, ngồi vào trong xe.
“Cha. Xem ra đời này người ái mộ cha cũng không ít a. Hũ dấm chua Diệp Kiều đổ bao nhiêu lần rồi a?!” Nhìn xe cảnh sát đi khỏi, Dạ Thất đi tới bên cạnh Lục Bắc Kiêu nhìn Lục Đại ma vương hài hước nói.
Lục Đại ma vương híp mắt, khóe miệng cong lên, nhàn nhạt nói, “Con cảm thấy cha sẽ để cô ấy có cơ hội ghen sao?”
Ý trong lời nói, anh yêu chiều Diệp Kiều, chưa để cho bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội tiếp cận.
Dạ Thất sao có thể không hiểu ý anh chứ, vốn dĩ định cười nhạo Lục Đại ma vương, kết cục là ăn một bát cẩu lương.
“Thật muốn nhìn lại cảnh Diệp Kiều ghen, nửa đêm còn bắt cha quỳ trên ván giặt đồ!” Dạ Thật trả thù một câu.
!!!
Lục Bắc Kiêu cắn răng, kiếp trước, anh còn bị phạt quỳ ván giặt đồ sao?
“Đừng có dựa vào chuyện con có thể nhớ rõ chuyện đời trước thì có thể bẫy cha con vô căn cứ.” Lục Đại ma vương lạnh lùng nói, bàn tay thì nắm chặt, dáng vẻ muốn thu thập Dạ Thất.
“Con không có vô căn cứ. Vốn dĩ đó là sự thật. Toàn thành đều biết Lục thiếu tướng bị phu nhân phạt quỳ ván giặt đồ mà. Ngài chính là người có vợ quản nghiêm!” Dạ Thất cao giọng nói, trong đầu toàn là hình ảnh của kiếp trước.
Lục Đại ma vương đen mặt, chợt nhận ra một điểm trong lời nói vừa rồi của Dạ Thất, “Con nói, kiếp trước lão tử là thiếu tướng.”
“Đúng vậy, Thiếu tướng Lục, con trai trưởng của Lục Đại tướng!” Ánh mắt Dạ Thất xa xăm, giống như đang nhớ lại, giọng nói thì vô cùng tự hào.
!!!
Lục Bắc Kiêu cắn răng. Anh chợt nhớ tới, năm đó, lúc Diệp Kiều uống nhầm thuốc gây ảo giác thì còn nói bản thân mình là ca nữ, anh là thiếu tướng.
“Mẹ con là ca nữ?” Anh kích động hỏi lại Dạ Thất.
Dạ Thất như hoàn hồn nói, “Sao cha biết?”
DTV
Cậu giật mình nhìn Lục Bắc Kiêu. Cậu còn tưởng rằng Lục đại ma vương cũng nhớ chuyện của kiếp trước.
Lục Bắc Kiêu giải thích xong thì Dạ Thất mời thở phào, sợ rằng anh nhớ lại chuyện của kiếp trước, sẽ đánh cái đứa con trai út không biết cố gắng này.
“Diệp Kiều Kiều sao, mẹ không phải là ca nữ. Mẹ là gián điệp, vô cùng mạnh. Mẹ sắm vai ca nữ, tới quyến rũ Lục thiếu tướng đó!” Dạ Thất nói xong thì liền cảm thấy sắc mặt Lục đại ma vương càng thêm đen.
“Dáng vẻ ngu ngốc đó mà làm gián điệp sao?” Lục Bắc Kiêu cảm thấy không tin nổi.
“Ngài đừng coi thường Diệp Kiều Kiều a. Nghe nói, năm đó, ngài tuy không gần nữ sắc nhưng mà nghe nói, gặp Diệp Kiều Kiều vừa gặp đã thương, dính ngay vào lưới của Diệp Kiều Kiều.” Dạ Thất dõng dạc nói.
“Cha, Diệp Kiều Kiều kỳ thực là bị thanh mai trúc mã người yêu cũ lợi dụng.”
Dạ Thất nói xong thì thấy sắc mặt Lục Bắc Kiêu giống như muốn g.i.ế.c người, trừng mắt nhìn cậu, “Thằng nhóc, con dám hồ ngôn loạn ngữ, có tin lão tử đánh con không?!”
Nghĩ tới chuyện kiếp trước Diệp Kiều có thanh mai trúc mã, người yêu cũ trong lòng anh có bao nhiêu dấm chua, đau như ngàn lưỡi đao đ.â.m vào. Anh nghĩ tới chuyện, có hay không chuyện thanh mai trúc mãi cũng chuyển tới đời này. Nghĩ tới đó, Lục Bắc Kiêu lại muốn đánh một trận.
“Con không có lừa ngài, tin hay không tùy ngài. Dù sao, năm đó ngài bị phạt quỳ ở ván giặt đồ, người cả thành phố đều biết. Con cùng với Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ đều tới xem!” Dạ Thất vừa nói vừa lùi về phía sau, vẻ mặt nghịch ngợm nhìn Lục đại ma vương sau khi biết sự thật.
“Hai người đang nói cái gì mà vui vẻ vậy. Trời nóng như vậy, không sợ phơi nắng cảm sao.” Diệp Kiều đi từ trong khách sạn ra, nhìn thấy Lục Bắc Kiêu, Dạ Thất thì lấy tay che trước trán, cất giọng hỏi.
Hai người đàn ông, hiện giờ có thể nói như hình với bóng.
Có đôi khi, hai người ở bên cạnh nhau, nói những điều kỳ kỳ quái quái, ví dụ như vừa rồi Dạ Thất nói cái gì mà quỳ ở ván giặt đồ, cái gì mà vây xem?
Dạ Thất thấy Diệp Kiều bước xuống cầu thang vội vàng chạy tới, theo bản năng trốn phía sau lưng cô, nhìn về phía Lục đại ma vương sắc mặt đen xì.
“Diệp Kiều Kiều, vừa rồi con mới nói, chờ lần tới Lục đại ma vương phạm sai lần, ngài nên phạt ngài ấy quỳ trên ván giặt đồ ở giữa sân, để con cùng anh chị con tới xem.” Dạ Thất ỷ vào Diệp Kiều không sợ c.h.ế.t nói.
“Quỳ ở ván giặt đồ thì nói làm gì? Ta đã từng phạt anh ấy quỳ trên điều khiển từ xa nhưng không cho đổi kênh!” Diệp Kiều cao giọng nói, vừa nói vừa cười nhìn Lục đại ma vương đã đi tới trước mặt, “Anh Kiêu, đúng không?”
Dạ Thất nào có biết việc này, trong lòng còn đưa ngón tay cái lên với Kiều nữ vương, vẻ mặt sùng bái.
Lục đại ma vương vốn dĩ còn ghen tuông, thấy hai mẹ con kẻ xướng người họa sắc mặt càng đen hơn, “Có chuyện vậy sao? Sao anh không nhớ rõ?”
!!!
Người đàn ông này.
Dám tạo phản sao?
“Lục Tiểu Cổn cùng Lục Tiểu Vũ còn có ghi hình lại!” Diệp Kiều tức giận, đánh hai cái vào cánh tay anh. Cô còn nhớ rõ, khi cô hôn mê, anh còn khóc.
“Bà Lục, đừng vu khống a!” Lục đại ma vương ra vẻ buồn bã, ôm cô đi về phía xe.
“Sớm muộn gì em cũng sẽ tìm ra chứng cứ.” Cô nghe Lục Tiểu Vũ nói mới biết, năm đó anh luôn miệng nói anh đã hủy chứng cứ, nhưng mà thực ra là anh cất giữ ở đâu đó.
Nhưng mà cô chưa có tìm ra anh cất ở đâu.
Mấy người cùng lên xe, Dạ Thất làm nhiệm vụ tài xế, vừa mới chạy được một đoạn, điện thoại của Lục Bắc Kiêu vang lên.
Nhận điện thoại xong, anh bảo Dạ Thất dừng xe, hôn lên má Diệp Kiều một cái.
“Nghỉ phép đã kết thúc sao? Có nhiệm vụ sao?” Diệp Kiều quan tâm hỏi, trong giọng nói có vẻ mất mát.
Trong khoảng thời gian này, anh được nghỉ phép khá dài. Nghe bà Đỗ nói, lúc cô hôn mê, anh còn định xuất ngũ.
“Không phải, đi họp thôi, tối nay về!” Anh nói xong thì bất kể Dạ Thất đang nhìn tới, hôn lên má cô một cái.
Dạ Thất thấy mà như không thấy. Đi cùng với hai người đã lâu, cậu ăn no cẩu lương.
*
“Dạ tổng! Ngài sẽ không mặc kệ Tuyết Yến chứ? Con bé sắp được gả cho ngài rồi. Tôi không thể thất bại nữa a!” Cố Trưởng Phong cúi người nhìn qua cửa kính xe hơi, nhìn vào người đàn ông đeo kính râm ngồi phía sau, kích động nói.
“Hai cha con các người, thật sự không dựng nổi A Đấu dậy đâu!” Người đàn ông nói.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi ngu xuẩn.” Cố Trưởng Phong vội vàng nói, nếu Dạ Hào Minh chịu giúp đỡ Cố Tuyết Yến, bảo ông ta quỳ xuống ông ta cũng nguyện ý.
Người đàn ông chậm rãi kéo cửa sổ lên, ở phút cuối cũng lưu lại một câu…
“Lão già này mà còn cưới Cố Tuyết Yến thì thật là hồ đồ. Mỗi ngày con sẽ chú ý tới ông ta.” Dạ Thất tức giận nói với Diệp Kiều.
Hai mẹ con đi tới quán ăn, chính là quán lẩu mà Dạ Thất thì thích nhất chuyện này, là tự mình mời cô đi ăn cơm.
Tuy rằng cậu ở nhà họ Dạ không được yêu thương, không có cảm giác tồn tại, nhưng Dạ Hào Minh cho cậu tiền tiêu vặt cũng không ít, trông cậu cũng giống một cậu ấm có tiền.
“Tiểu Thất, dù sao đó cũng là cha con, hơn nữa tuổi cũng đã cao rồi, đừng nói như vậy. Lần này chắc là ông ta đã nhìn rõ mặt thật của Cố Tuyết Yến, kẻ đáng thương nhất chính là cậu em nhỏ nhất của con kìa.”
“Ông ta không xem con là con trai, sao con phải coi ông ta là cha chứ? Lục đại ma vương mới là cha con!” Dạ Thất cất giọng nói, nhưng mà chưa nói xong thì bả vai đã có bàn tay đặt vào.
“Lão Thất!” Một giọng đàn ông trầm ấm từ phía sau vang lên. Dạ Thất nhíu mày mà Diệp Kiều ở phía đối diện cũng ngẩng đầu nhìn.