Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 556
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:24
Lượt xem: 10
Đại Ngốc hỏi Lục Bắc Kiêu, rằng anh ta có thể ôm Diệp Kiều một cái không? Anh ta nói là đã được Chu Mạt phê chuẩn rồi!
Chỉ thấy Lục Bắc Kiêu siết chặt nắm đấm, quặm mặt lại, đầu khớp vương vang lên tiếng rắc rắc lanh lảnh, anh lạnh lùng nói: “Cậu nói thử xem?”
Diệp Thành – kẻ vừa bị ném qua vai, bây giờ sau lưng vẫn còn hơi đau – ngồi đợi Đại Ngốc bị đánh.
“Ò, hay là thôi đi!”. Đại Ngốc thức thời nói, Diệp Thành tức giận đến mức trợn trừng mắt, cái người này ngày hôm nay không bị ngốc à!
Tuy bị Lục đại ma vương quật ngã, nhưng, được ôm em gái mình, còn ngay lúc cô tỉnh táo, nói lời muốn nói, cũng đáng giá!
Đại Ngốc nhìn Diệp Kiều đã sinh long hoạt hổ trở lại, vừa vui mừng vừa cảm động, còn rõ ràng nhớ lại cái lúc tưởng cô bị nổ tung đến tro cốt cũng không sót lại, cảm giác đó rất đau lòng, sau đó lại thấy cô hôn mê bất tỉnh, Tiểu Lục thì mất tinh thần, cái cảm giác đó nó khó chịu đến mức khiến người ta không thở nổi!
Bây giờ thì tốt rồi!
Vốn dĩ bà Đỗ còn muốn mời mọi người buổi tối đến nhà hàng ăn mừng một bữa, lại bị Lục Bắc Kiêu kiên quyết từ chối, anh vẫn chưa thể nào đi riêng với vợ anh đâu, bọn họ làm rộn cái gì?!
“Anh Kiêu, Lục Bắc Trì và Đại Ngốc đều nói là em cứu bọn họ, nhất thời em nhớ không ra, sao em lại cứu bọn họ?”. Sau khi đám đông đã giải tán, Diệp Kiều mơ hồ hỏi.
Lục Bắc Kiêu căng thẳng trong lòng, bây giờ đế phiên anh gạt cô chuyện của kiếp trước rồi!
“Em nhớ ra rồi, em có năng lực đặc biệt! Sẽ mơ thấy những chuyện xảy ra trong tương lai!”. Anh còn chưa mở miệng thì Diệp Kiều đã bừng tỉnh.
Cô xem những chuyện từng lừa gạt anh thành sự thật!
“Không biết năng lực đặc biệt đó của em bây giờ có còn không!”. Lục Bắc Kiêu thở dài một hơi, trầm giọng nói.
“Chắc còn chứ…”. Diệp Kiều nghi ngờ nói.
“Đung rồi, Lục Tiểu Vũ đi đâu rồi?!”. Diệp Kiều phát hiện ra, từ khi mình tỉnh ngủ cho đến bây giờ vẫn không thấy con nhóc Lục Tiểu Vũ kia đâu!
Lục Tiểu Cổn chạy tới nói, Lục Tiểu Vũ đưa Dạ Thất và Tiểu Bạch Thái đi chơi rồi.
Mẹ của nhóc rốt cuộc cũng tỉnh, Lục Tiểu Vũ cũng không còn lo lắng gì, gần đây cô bé cũng bị áp lực rất lớn, tâm trạng luôn hạ thấp, bây giờ rốt cuộc cũng có thể cho phép mình cất cánh chơi đùa rồi!
Một cô bé mới tám tuổi như Lục Tiểu Vũ, thế mà lại dính với một thằng nhóc khoảng chừng hai mươi tuổi, còn xưng huynh gọi đệ! Dạ Thất cũng thế, sao lại thích Lục Tiểu Vũ như vậy?!
Dáng vẻ của cậu ta rõ ràng trông rất là lạnh lùng.
Thấy Lục Bắc Kiêu rất tin tưởng Dạ Thất, Diệp Kiều cũng không có gì lo lắng.
…
Hơn chín giờ tối, Dạ Thất trả lại Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái, sau khi lên tiếng chào hỏi cô thì đi ngay.
Cậu ta vừa đi chưa được bao lâu thì Diệp Kiều phát hiện ra cậu ta đánh rơi chìa khóa xe, thế là vội vã đuổi theo, Lục Bắc Kiêu đi tắm rồi.
Hai chiếc xe hơi dừng trong ngõ, một trước một sau, lần lướt chắn Dạ Thất lại, ánh đèn chói mắt, vài người đàn ông trông có vẻ không tốt lành gì bước từ trên xe xuống.
“Cậu Tiểu Thất, cậu lại chạy tới thành phố J?! Ông chủ bảo chúng tôi đưa cậu về, cái chỗ này của cậu không bình thường, ông ấy lo lắng cậu sẽ bị người ta bắt nạt ở bên ngoài!”. Một người đàn ông trung niên dẫn đầu, nhìn Dạ Thất, vừa chỉ vào đầu mình vừa nói.
Từ trên xuống dưới nhà họ Dạ đều cho rằng đầu óc của Dạ Thất không bình thường.
Ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt trắng dị thường của Dạ Thất, cũng càng đẹp trai, khóe miệng cậu nở nụ cười khinh miệt.
“Mấy người đang làm gì đó?!”. Lúc Diệp Kiều đi tới thì chỉ thấy một đám người bao vây Diệp Thất, cô vô thức bước tới che chở, lạnh lùng nói.
Thật ra là Dạ Thất cố ý đánh rơi chìa khóa xe, thử vận may, muốn ở riêng với cô một lúc, lại không ngờ rằng sẽ gặp phải cái đám ngu ngốc này!
Nhìn Diệp Kiều che chở trước mặt mình, trong đầu Dạ Thất đột nhiên hiện lên hình ảnh cô đã từng bảo vệ như thế nào trước cơ thể chằng chịt vết thương của mình…
Cậu vờ như bây giờ cô cũng đang che chở con cái!
Cậu thiếu niên mười bốn tuổi bị một đám lưu manh đánh đến mức vết thương chằng chịt, khóe miệng chảy máu, cậu đang định bò từ dưới đất dậy thì lại bị hai gã lưu manh cầm gậy trong tay bước tới, giơ gậy lên muốn đánh!
Mẹ của cậu bé chạy tới, khua cây roi da đánh cho mười mấy tên du côn tan tác!
Cô nói: Tôi không quan tâm ai có lỗi trước, mười mấy người các người đánh một người, chính là không đúng! Sau này, lại còn động vào con tôi, nghĩa là muốn chết!
Trong đầu Dạ Thất hiện lên một đoạn ngắn như vậy.
Cậu nhìn Diệp Kiều với mái tóc xoăn dài, mặc áo sơ mi trắng, quần ống rộng và đi dép tông trước mặt mình, một dòng nước ấm áp tràn vào tim…
“Cô gái này, chúng tôi đang khuyên cậu chủ của chúng tôi về nhà, đây là chuyện nhà chúng tôi!”. Người đàn ông trung niên dẫn đầu bước tới một bước, nói lý với Diệp Kiều, ý là cô đang xen vào chuyện của người khác!
Diệp Kiều nhìn quanh một vòng đều là những người đàn ông cao lớn khỏe mạnh trông chẳng tốt lành gì, thế này mà cũng gọi là khuyên?
Cô rất sợ Dạ Thất gầy te sẽ bị đám người này bắt nạt!
Cô xoay người, ngửa đầu nhìn Dạ Thất: “Tiểu Thất, cậu biết bọn họ không?”
Diệp Kiều gọi theo Lục Tiểu Vũ, gọi cậu là “Tiểu Thất”!
“Mẹ nuôi! Con không biết bầy chó này!”. Dạ Thất cất giọng nói.
Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ do kẻ họ Cố kia gọi tới! Bây giờ, toàn bộ nhà họ Dạ từ trên xuống dưới đều sắp bị Cố Tuyết Yến nắm trong tay, ông già như bị cô ta chuốc thuốc mê vậy!
“Cậu…Dạ Thất! Sao cậu có thể nói như vậy được?! Mấy người đừng có đứng ngơ ra đó nữa, đưa cậu Tiểu Thất về!”. Người đàn ông trung niên kia lớn tiếng quát, miệng thì gọi là “cậu Tiểu Thất”, nhưng thật ra chỉ xem Dạ Thất là một kẻ ngu si đầu óc không bình thường mà thôi!
Nói là đưa đi, thật ra là bọn họ cưỡng chế kéo cậu đi.
Hai người đàn ông có vóc người cường tránh đã đến phía sau Dạ Thất, đè vai cậu xuống, làm tư thế như cảnh sát bắt nghi phạm vậy!
“Mấy người buông cậu ấy ra cho tôi!”. Diệp Kiều nổi nóng, hung ác nói.
Hai kẻ không sợ c.h.ế.t khác bước tới ngăn cản cô, chuyện gì có thể dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết, Diệp Kiều chưa bao giờ lãng phí nước bọt!
Cô giơ nắm đ.ấ.m lên, duỗi chân định đánh, chẳng qua nắm đ.ấ.m của cô đã bị đối phương bắt lấy một cách dễ dàng, trong tích tắc, Diệp Kiều hơi sững sờ!
Thân thể cô bị đối phương đẩy ra, lảo đảo lùi về sau mấy bước, may mà cô kịp thời ổn định trọng tâm!
Lẽ nào hôn mê quá lâu, chức năng cơ thể của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn?
“Cô gái này, chúng tôi vô tình mạo phạm cô, cũng xin cô đừng xen vào việc của người khác nữa!”. Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Kiều, khôn khéo nói.
Ông ta vừa dứt lời, chỉ thấy Dạ Thất vốn dĩ đang bị bắt đột nhiên mạnh mẽ vùng dậy, dễ dàng giãy thoát, cậu mặc áo sơ mi đen, vóc người cao gầy, trông rất yếu ớt, bỗng nhiên vung nắm đ.ấ.m về phía trước, cơ thể nhảy bật dậy, chân trái chống đỡ, chân phải nâng lên, đá về một người đàn ông có vóc dáng cao lớn ở phía trước!
Người đàn ông kia bị nện lên bức tường trong con ngõ nhỏ!
Diệp Kiều trố mắt, không ngờ Dạ Thất trông như người bệnh thế kia mà cũng rất có bản lĩnh!
Lúc này, cơ thể cô cũng va vào lòng một người khác, Lục Bắc Kiêu vừa tắm rửa xong, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, tức giận nắm bả vai cô: “Lại chạy lung tung cái gì đó?”. Anh thấp giọng hỏi, giọng điệu mang ý trách cứ.
“Anh Kiêu! Mau đi giúp đỡ Tiểu Thất! Vừa rồi em muốn giúp cậu ấy, nhưng không có miếng sức nào cả!”. Diệp Kiều thấy Dạ Thất bị bốn người vây quanh và đánh, nói với Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu thờ ơ lạnh nhạt: “Sao anh phải giúp cậu ta?”
DTV
Dạ Thất cũng không cần anh giúp!
Nương theo ánh sáng của đèn xe, Lục Bắc Kiêu híp mắt lại, nhìn Dạ Thất đánh năm người đàn ông cường tráng với vóc dáng cao gầy!
Diệp Kiều thấy thế thì cũng hoa mắt thì ra, Tiểu Thất cũng thâm tàng bất lộ đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-556.html.]
Không chỉ Diệp Kiều, người đàn ông trung niên cầm đầu đứng bên cạnh cũng đần mặt ra, ông ta biết thân thủ của Dạ Thất tốt nên mới dẫn theo năm người tới trói cậu về, nhưng nào ngờ thân thủ của cậu có thể tốt đến mức này!
Cái tên Dạ Thất từ nhỏ đã đầu óc ngu si, tính cách quái gở, quanh năm sống trong rừng núi này, nhìn rõ ràng là gầy yếu, thế mà lại lấy một địch năm!
Lục Bắc Kiêu vẫn quan sát từng chiêu thức của Dạ Thất, lúc trước từng nghe Diệp Thành nói thân thủ của cậu tốt, mắt thấy mới là thật, đại ma vương như anh mà cũng có chút kinh ngạc.
Cú đá cuối cùng của Dạ Thất là đạp vào tường bật người dậy, đạp về phía người cường tráng nhất, đế giày giẫm lên mặt đối phương, đối phương nặng nề té lăn trên đất!
Dạ Thất ung dung đáp người xuống đất như một hiệp khách!
Khóe miệng cậu nở nụ cười khinh miệt, nhìn từng người một ngã lăn trên đất, kêu rên thảm thiết, cậu dời mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm đầu, đối phương sợ hãi đến mức vội vàng lùi về sau, xua tay, tỏ vẻ chịu thua.
“Sau này con mẹ nó lại để tôi thấy ông nữa xem! Cút!”. Dạ Thất trừng mắt nhìn tên cầm đầu, lạnh lùng nói.
Cậu lại không sợ cái kẻ họ Cố kia, nên mới công khai đối đầu với cô ta!
“Cậu, cậu Tiểu Thất, tôi, tôi cút ngay!”. Người đàn ông trung niên kia vội vàng nói: “Còn không mau cút lên xe!”
Mấy người ngã dưới đất bò dậy, vừa kêu rên vừa đi tới xe.
Sắc mặt Dạ Thất xám xịt, lúc xoay người lại nhìn thấy Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu, vẻ mặt lại tỏ ra đắc ý.
“Mẹ nuôi! Cha nuôi!”. Cậu ngọt ngào gọi.
Hai chiếc xe hơi chạy đi, ánh sáng dần tối xuống, chỉ còn ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, đối mặt với Lục đại ma vương, trong lòng cậu cũng không kính sợ như vậy nữa, ngược lại rất thân thiết.
Trước đây, cậu là kẻ vô dụng nhất, thích gây sự nhất trong nhà, thường xuyên bị Lục đại ma vương đánh, nhưng Diệp Kiều lúc nào cũng che chở cậu, Lục đại ma vương ghen, càng ghét bỏ cậu!
“Ai là cha nuôi của cậu!”. Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói.
Không phải cha nuôi, là cha ruột!
Dạ Thất phản bác trong lòng!
“Tiểu Thất, có bị thương không? Thật sự không ngờ, trông cậu nhu nhược như thế mà lại đánh hay như vậy!”. Diệp Kiều càng tò mò về cậu hơn, bước tới quan tâm hỏi, vừa mới bước tới một bước thì đã bị ông tổ ghen tuông họ Lục kéo vào trong lòng rồi.
“Mẹ nuôi, người có thể đánh ngã Dạ Thất con, còn chưa xuất hiện trên thế giới đâu!”. Dạ Thất đắc ý nói, được cô khen thì lòng tràn đầy kiêu ngạo!
“Lính dưới của cha nuôi cũng không phải là đối thủ của con đâu!”
“Thật hay giả?”. Diệp Kiều vô cùng kinh ngạc, vừa ném trả chìa khóa xe cho cậu.
Lục Bắc Kiêu không nhịn được mà ôm cô bỏ đi mất!
“Tiểu Thất! Cậu nhanh quay về chỗ ở đi! Cẩn thận một chút!”. Diệp Kiều không khỏi quay đầu dặn dò cậu, dường như thật sự xem cậu là con nuôi rồi!
Dạ Thất đứng tại chỗ, vẫy tay với cô một cái, nói trong lòng: Mẹ, con biết rồi.
Cậu biết, năng lượng “đại ca” cho cô đã biến mất hoàn toàn, chính vì có năng lượng đó bảo vệ, hấp thu khí độc giúp cô, cô mới không bị khí độc hại c.h.ế.t như người bình thường!
Sau này, cô không thể đánh nhau nữa rồi.
Cậu rất muốn theo sát cô một tất cũng không rời để bảo vệ cô…
“Anh Kiêu! Cõng em!”
Phía sau vang lên tiếng làm nũng của Diệp Kiều, Dạ Thất đi chưa được mấy bước đã xoay người lại, thấy cô ghé lên lưng Lục đại ma vương rồi!
Người cha này của cậu từ trước đến nay chưa bao giờ cõng bọn họ, chỉ cõng mẹ của bọn họ là Diệp Kiều thôi.
Diệp Kiều hạnh phúc dựa lên tấm lưng dày rộng của Lục Bắc Kiêu, được anh cõng vào tứ hợp viện, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ thấy vậy thì như bị ngược đãi một cách trắng trợn, từ trước tới giờ cha chưa bao giờ cõng chúng đâu!
“Anh Kiêu, anh biết tin tức của Đình Tử không?”. Tất cả mọi người đã liên lạc với cô, hỏi thăm cô rồi, chỉ có Đường Thiếu Đình, cô nên báo tin bình an với anh ta.
Anh vừa mới đặt cô lên giường, nghe câu hỏi của cô, anh xoay người lại, đè lên người cô: “Cục cưng, em ngại anh đây ghen chưa đủ nhiều sao?!”
Chạng vạng anh nhìn một đống người thân xoay xung quanh cô, lần lượt ôm cô, cô cũng nhiệt tình tiếp đãi từng người, xúc động đỏ cả mắt. Trước khi anh đi tắm, cái tên Tiện Tiện kia còn gọi điện thoại tới, khóc rống trong điện thoại, cô còn không ngừng an ủi anh ta.
Anh nhịn mãi, khuyên bản thân nên rộng lượng một chút, bọn họ cũng đều vì yêu thương cô, quan tâm cô, hơn nữa đều là bạn bè thân thích, cô đạn nạn không chết, hôn mê lâu như vậy mới tỉnh, bọn họ tới thăm hỏi mà thôi, không có gì đáng trách cả!
Thế mà bây giờ cô lại hỏi đến Đường Thiếu Đình!
Cái kẻ mà trong lòng anh cho là tình địch lớn nhất.
Diệp Kiều nhìn sắc mặt xanh mét của ông tổ ghen tuông họ Lục, trong lòng hơi sợ hãi: “Anh Kiêu, anh đừng hiểu lầm, con người em rất nặng nghĩa khí, anh biết đó, Đường Thiếu Đình là bạn em, anh ta từng làm nhiều chuyện cho em như vậy, em đây đại nạn không chết, tỉnh dậy phải báo tin tức chco anh ta, phải không, đó cũng là sự tôn trọng của em đối với anh ta!”
Mặc dù không yêu Đường Thiếu Đình, nhưng anh ta là người bạn mà cô kính trọng và cảm kích. Chắc chắn anh ta đang đợi tin tức của cô, nếu cô không báo cho anh ta một tiếng thì anh ta sẽ không yên tâm.
Vậy thì giống như thể cô chỉ lợi dụng anh ta thôi vậy.
“Bà Lục, em nói vô cùng có lý! Nhưng mà, từ trước đến nay trong chuyện yêu em, anh đều không thích nói lý, anh lòng dạ hẹp hòi thế đấy! Chuyện liên quan đến anh ta, ngày mai hãy nói, bây giờ em phải theo anh!”. Anh cậy mạnh nói.
“Chỉ một cuộc điện thoại thôi mà, lát nữa em hầu anh, được không?”
“Không có số điện thoại của anh ta! Anh nào biết anh ta đi đâu!”
“Em gọi điện thoại hỏi ông nội!”. Cô đứng dậy định đi, lại bị anh kéo về.
“Muốn làm anh tức giận có phải không? Em có biết không, chúa ghen tuông anh đây, sau khi em hôn mê, còn cho anh ta vào phòng bệnh nói chuyện riêng với em! Con mẹ nó anh biết rất rõ rằng anh ta yêu em, yêu đến mức mạng sống cũng không cần, anh biết rõ anh ta là tình địch lớn nhất của anh!”. Anh xám mặt lại, trầm giọng nói.
Lời anh nói khiến cô khiếp sợ.
Ông tổ ghen tuông nhỏ nhen như vậy, lại có thể sẵn sàng cho Đường Thiếu Đình nói chuyện riêng với cô!?
Cũng rất cảm động!
Anh tin tưởng cô, cũng quan tâm cô.
“Anh Kiêu! Anh thật tốt! Anh là người đàn ông tốt nhất tốt nhất tốt nhất trên thế giới này! Bây giờ em không muốn nghĩ đến cái gì nữa!”. Cô ôm mặt anh, nhìn anh thật sâu, không hề keo kiệt mà khen ngợi anh, sau đó dời mắt xuống môi anh, nhẹ nhàng hôn một cái, rồi nhổm người dậy, kề bên tai anh: “Chỉ muốn anh!”
Người phụ nữ bé nhỏ mờ ám nói, dứt lời, cô cắn lên vành tai mẫn cảm của anh.
Anh thở gấp một tiếng, dòng điện mẫn cảm lập tức vọt từ xương cụt lan tỏa đến toàn thân, tuyến thượng thận cấp tốc tăng vọt, bắp thịt toàn thân căng chặt!
Bà Lục nhiệt tình đang phun ra nuốt vào vành tai của anh, bàn tay anh đã thủ sẵn sau lưng cô, hơi thở nặng nề: “Cục cưng, em vừa mới tỉnh, chắc chắn có thể chứ?”
Cho dù cô tỉnh rồi, anh cũng lo lắng cơ thể cô chưa hoàn toàn khôi phục, nếu không thì lúc trưa anh đã trừng phạt cô một bữa rồi!
Cho dù bây giờ anh vẫn còn lo lắng.
Cô không thể nào sơ suất thêm bất cứ một lần nào nữa!
Ngón tay ngọc ngà của cô chậm rãi dời xuống, luồng vào áo anh, chậm rãi di chuyển, vuốt ve cơ lưng cứng rắn nóng bỏng của anh: “Gầy quá, hơn hai tháng nay không luyện tập à! Cũng không biết thể lực của trung tá Lục chúng ta có giảm hay không?”
Đã châm lửa rồi còn tìm đường c.h.ế.t mà ghé vào lỗ tai anh nói những lời khiêu khích tôn nghiêm đàn ông của anh nữa!
Lục cầm thú sớm đã bị ngọn lửa thiêu đốt bỗng nghiến chặt hàm, vừa tức giận vừa vô cùng cảm động.
Bà Lục trêu người c.h.ế.t không đền mạng, nhóc con của anh, thật sự “trở về” rồi!
Cảm giác này, con mẹ nó thất là tốt đẹp!
Anh cười xấu xa: “Thể lực có giảm hay không, bà Lục cứ thử một chút thì biết!”.