Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 548
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:10
Lượt xem: 8
Tiểu tử này trông đâu có vẻ giống người không có não?!
Không giống như lần đầu gặp cậu, không thèm nhìn thẳng, lúc này, Lục Bắc Kiêu cẩn thận quan sát một lượt từ đầu đến chân Dạ Thất có phần bí ẩn này. Vóc dáng cao gầy, căn bản không giống người có cơ bắp, thân thủ tốt…
Lẽ nào, cậu giống như Diệp Kiều và Lãnh Dao, đều là người trùng sinh có dị năng?
Chuyện của Lãnh Dao là Lão Thái nói với anh qua điện thoại! Không ngờ, cảm giác lúc trước của Lão Thái là đúng, Lãnh Dao chính là Lãnh Tuyết!
Trước khi Diệp Kiều gặp chuyện, anh chưa bao giờ tin rằng trên đời này lại có chuyện như vậy, nhưng bây giờ, anh không thể không hoài nghi về mặt này!
Nếu đúng, anh và họ có quan hệ gì? Tại sao biết Diệp Kiều gặp nạn? Tại sao cứu cô rồi lại giấu đi?! Bây giờ anh đã có ký tức của kiếp trước, nhưng anh chắc chắn rằng kiếp trước chưa từng gặp tiểu tử này!
Dạ Thất nhìn Lục Bắc Kiêu đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt sững sờ, lại tức giận bản thân đầu óc đơn giản!
Anh là ai? Lục đại ma vương vĩnh viễn! Vĩnh viễn không thể đấu với anh bằng bộ não của người thường!
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, vì vậy, chạy thôi!
Dạ Thất xoay người muốn bỏ chạy, chỉ là cậu vừa định chạy, quần áo liền bị tóm lấy!
Lục Bắc Kiêu dùng một tay kéo cậu lại, đập mạnh vào góc tường bên cạnh, anh lùi lại một bước lớn, đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Dạ Thất ở góc tường.
Dạ Thất có thân thủ tốt ở trước mặt Lục Bắc Kiêu giống như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, mất đi sức chiến đấu!
“Rốt cuộc cậu là ai?! Có mục đích gì?!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt Dạ Thất phức tạp, nhìn anh mặc dù trông có vẻ rất phờ phạc, nhưng vẫn bá đạo, nói: “Tôi tên là Dạ Thất, mọi người gọi là Tiểu Thất Gia, anh có thể gọi tôi là Thất Gia!”
Tiểu Thất nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn muốn g.i.ế.c cậu của anh!
“Cho cậu một cơ hội nữa!” Lục Bắc Kiêu lạnh giọng nói.
“Tên tôi là Dạ Thất! Từ nhỏ đến lớn giả ngây giả dại, dẫn đến mọi người đều nghĩ rằng tôi thật sự là một tên ngốc! Hôm đó lái máy bay trực thăng ra ngoài chơi, thấy có một người phụ nữ ở dưới sông, tiện tay cứu giúp, cứu lên thì phát hiện, cô ấy trông rất giống người mẹ đã mất của tôi, liền đưa về giấu đi!” Dạ Thất hời hợt đáp.
Cậu nói Diệp Kiều giống người mẹ đã mất của cậu?
Vì vậy không phải là gặp tiếng sét ái tình với cô? Nhưng lời nói của tiểu tử này, thật thật giả giả như nào, anh không thể biết được!
Lục Bắc Kiêu hồ nghi nhìn Dạ Thất đừng ở góc tường, “Con gái của tôi thì sao? Sao lại trùng hợp là cậu cứu con bé? Rồi sao lại làm bạn với một đứa trẻ tám tuổi như con bé?!”
Lục Tiểu Vũ còn nói Dạ Thất là em trai của cô bé!
“Chính là trùng hợp! Tôi thích chơi với trẻ con, không được sao?” Dạ Thất khoanh tay trước ngực, nhìn Lục Bắc Kiêu, dáng vẻ kiêu ngạo nói.
“Cậu tốt nhất đừng có ý đồ với người nhà tôi, nếu không, cậu sẽ được lĩnh hội! Sau này đừng có tiếp cận con gái và con trai tôi nữa! Về lời mà cậu vừa nói, tôi sẽ điều tra rõ! Nhớ lấy, thành phố J là địa bàn của tôi!” Anh lạnh lùng cảnh cáo, nói xong xoay người rời đi, trong lòng nghĩ đến Diệp Kiều, không rảnh để lãng phí thời gian với tiểu tử này.
Tiểu tử này vẫn kiêng dè anh, anh không sợ cậu tác yêu, chắc cũng không có ý đồ gì xấu!
Dạ Thất không rời đi, mà lặng lẽ đi đến hành lang, yên lặng nhìn vào cửa phòng bệnh của Diệp Kiều, mấy ngày nay cậu thường làm như vậy, chờ đợi cơ hội vào thăm cô, nhưng Lục đại ma vương không rời phòng bệnh nửa bước, cậu căn bản không có cơ hội đi vào!
Diệp Kiều được chấp thuận xuất hiện, sáng hôm sau đã về đến nhà ở tứ hợp viện.
“Bà Lục, đến nhà rồi, mau mở mắt ra xem xem! Nhìn đi, ảnh cưới của chúng ta!” Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều bằng kiểu bế công chúa, cười dịu dàng nói, “Không phải em luôn hỏi anh về cái máy quay đó sao, anh không hủy băng ghi hình đó, mà giấu ở phòng ngủ chính, đoán xem ở đâu nào? Còn có ảnh lúc nhỏ của em nữa!”
Nếu là trước đây, Diệp Kiều nghe anh nói như vậy, đã kích động phát điên từ lâu rồi, nhưng bây giờ, cô vẫn không chút động tĩnh.
Người thực vật bình thường vẫn sẽ động đậy mí mắt, nhưng cô ngay cả mí mắt cũng không động đậy chút nào.
“Thật sự không đoán sao? Em ngốc như vậy, chắc chắn cũng đoán không ra! Nào, nằm xuống trước đã, anh cho em xem kho báu của anh!” Anh lại không khó chịu, khóe miệng mỉm cười, đặt cô ở đuôi giường. Chiếc giường này năm đó là đặt làm, một chiếc giường kingsize danh xứng với thực!
Ánh mắt của anh nhìn vào bức ảnh cưới treo trên bức tường ở đầu giường, cô mặc váy cưới, uyển chuyển rung động lòng người, khuôn mặt mỉm cười, sống động như thật…
Lại nhìn cô vô hồn nằm đó, anh cố nén sự nghẹn ngào, mỉm cười cưng chiều, “Báu vật của anh, không phải chính là giấu phía sau bức ảnh cưới này sao? Em vĩnh viễn cũng không nghĩ tới đúng không?”
Nói rồi anh cởi giày leo lên giường, giang hai tay ra, tháo khung ảnh cưới nặng nề đó xuống, cẩn thận đặt trên giường.
Giấy dán tường dán trên bức tường đó, nhìn không ra có gì không đúng, anh xé một miếng ở giữa ra, liền lộ ra ngăn bí mật bên trong, đặt một chiếc hộp gỗ rất lớn.
Bên trong hộp gỗ đều giấu báu vật của ông Lục.
Sau khi anh lấy hộp ra, lại treo ảnh cưới lên.
Anh ôm cô ngồi trên đùi, đặt hộp gỗ sang một bên, anh nắm lấy tay cô, “Bà Lục, anh nghĩ rằng vẫn là để em tự tay mở nó ra thì tốt hơn!”
Nhưng tay của cô căn bản không có khả năng cầm nắm, không thể mở hộp…
Anh đành phải tự mở ra.
Trong hộp, thứ bắt mắt nhất chính là chiếc máy quay từ rất nhiều năm trước, năm đó, anh muốn trực tiếp xóa đoạn ghi hình đó, khi xem lại thì không nỡ, đúng như lời cô nói, thật là một hồi ức đẹp, dứt khoát cất đi!
Bên trong còn có bức ảnh chụp khi họ lần đầu đến phim trường, anh mặc quân phục, cô mặc đồ rằn ri.
Cũng vào khoảng năm 2002, khi ảnh sticker phổ biến khắp cả nước, một thiếu phụ đã làm mẹ là cô, cứ thế kéo người chồng sĩ quan là anh đi đến gần trường cấp hai, cùng xếp hàng với những học sinh cấp hai đó để chụp vài bức ảnh!
Còn có phim ảnh cưới của họ, đĩa video, ảnh chụp lại trong ngày cưới…
Bên trong còn có giấy đăng ký kết hôn của họ.
Anh tiện tay cầm một phong thư lên, “Đoán xem trong đây là gì? “Bản kiểm điểm” mà em đã viết lúc huấn luyện quân sự!”
Ông Lục cười nói, trong đầu ngập tràn hồi ức lúc cô huấn luyện quân sự, đặc biệt là bản kiểm điểm này!
“Tôi phải kiểm điểm sâu sắc bản thân, tại sao lại yêu một người đàn ông hoàn hảo vừa ngầu, vừa đẹp trai, vừa đàn ông, vừa bá đạo, vừa chung tình, vừa chiều tôi như Lục Bắc Kiêu?!” Anh mở ra, còn đọc lên, trong đầu ngập tràn dáng vẻ nghịch ngợm và chọc ghẹo năm đó của cô!
Cô ở kiếp này quá là đáng yêu!
Nhìn cô bất động trong lòng, anh hôn một cái thật mạnh vào má cô!
Hốc mắt của người đàn ông hơi đỏ lên, vội vàng lấy bức ảnh lúc nhỏ của cô!
Lục Bắc Kiêu vừa rồi còn sắp khóc, khi nhìn thấy tiểu nha đầu hai má đỏ như m.ô.n.g khỉ, mũm mỉm trên ảnh, không khỏi bật cười, anh chế giễu nhìn cô trong lòng, “Nhóc con, em nhìn dáng vẻ lôi thôi lúc nhỏ của em đi, thật là buồn cười! Mẹ nói rằng lúc nhỏ em thường xuyên thò lò mũi!”
Những gì anh nói là thật, cũng là cố ý nói cho cô nghe, ý đồ khiến người phụ nữ thích làm đẹp là cô “tức giận” mà tỉnh lại, tuy nhiên cho dù như vậy, cô vẫn không có phản ứng gì.
“Bà Lục, em chắc là không tỉnh dậy không? Đợi đám Lục Tiểu Cổn đi học về, anh sẽ đưa bức ảnh này cho chúng xem!” Lục Bắc Kiêu cố ý khiêu khích cô.
Bên tai dường như có thể nghe thấy giọng nói hung dữ của bà Lục: Anh dám?!
“Không dám không dám, em là Kiều nữ vương”, anh vội vàng đáp, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều.
“Nhưng mà bà Lục, nếu em còn không tỉnh lại, anh sẽ thực sự cho chúng xem đó” Anh lại uy h.i.ế.p nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-548.html.]
Uy h.i.ế.p vô hiệu.
“Em nói xem, nếu nhìn thấy video anh thật sự bị em phạt quỳ trên điều khiển từ xa, hai tiểu quỷ sẽ có phản ứng gì?” Anh cầm lấy máy quay, cười nói, nụ cười đó có một tia chua xót.
Cô vẫn không có phản ứng, đây là điều mà cô luôn muốn chứng minh cho hai đứa nhóc, vậy mà vẫn không có động tĩnh.
“Bảo bối, lì lợm lâu như vậy còn chưa đủ sao, có phải sợ tỉnh lại sẽ bị ảnh đánh đòn không, ảnh đảm bảo sẽ không đánh, tỉnh lại đi có được không?” Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, khàn giọng nói.
“Cho dù em bảo anh quỳ trên điều khiển từ xa, quỳ trên vỏ sầu riêng trước mặt hai tiểu quỷ, anh cũng bằng lòng” Anh lại nói, dụ dỗ cô.
Đáo lại anh vẫn là một căn phòng im lặng.
Người thân, bạn bè lần lượt đến tứ hợp viện thăm Diệp Kiều, nhìn Kiều nữ vương thường ngày quát tháo trong giới kinh doanh nay đã trở thành người thực vật không có chút ý thức nào, không ai là không cảm thấy buồn bã, đau lòng.
Diệp Kiều thích làm đẹp, lúc Hoa Nhụy đến còn mang mặt nạ cho cô, bảo Lục Bắc Kiêu hàng ngày đắp cho cô, đừng để đến lúc cô tỉnh lại nhìn thấy da dẻ xấu đi sẽ không vui.
Vì vậy, khi Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ về đến nhà, nhìn thấy người cha sắt đá đang đắp mặt nạ, trên mặt Diệp Kiều cũng đắp mặt nạ.
Anh nói, anh phải chăm sóc thật tốt, không thể đợi đến lúc Diệp Kiều tỉnh lại, thấy anh xấu xí không nuôi anh nữa.
Lục Tiểu Vũ lúc này mới biết rằng hóa ra người kiếm tiền nhiều nhất trong nhà là Diệp Kiều, cha là “ăn bám vợ” được cô nuôi.
Lão tham mưu trưởng Diệp đã ngã quỵ khi nghe tin Diệp Kiều trúng khí độc mất tích, hôm nay, ông cụ đã chống đỡ thân thể yếu ớt để đến thăm đứa cháu gái bảo bối.
Diệp Kiều ngồi dưới ô che nắng trong sân, cô ngồi trên xe lăn, đắp chăn dưới đầu gối, nghiêng đầu.
“Kiều Kiều, con như vậy là muốn lấy mạng của ông nội à! Nghe Hoa Nhụy nói, con là vì cứu mọi người nên mới gặp kiếp nạn này, con…” Ông cụ nói, trái tim đau đớn không chịu nổi, vốn đã có vấn đề về tim.
Cảnh vệ bên cạnh vội vàng cho ông cụ uống thuốc trợ tim.
“Ông nội, ông đừng quá buồn, nhóc con sẽ tỉnh lại. Nếu cô ấy không tỉnh lại, ông tìm con khỉ ngang ngược là con đây tính sổ, trách con không bảo vệ tốt cho cô ấy, năm đó đã thề với ông sau này sẽ do con bảo vệ cô ấy.” Lục Bắc Kiêu ngồi trước mặt ông cụ, tự trách nói.
Ở cả hai kiếp, anh đều từng nói như vậy trước mặt ông cụ.
“A Kiêu, chuyện này không thể trách con.” Ông cụ đau lòng nói, “Kiều Kiều, sẽ tỉnh lại! Kiều Kiều à, con luôn thương ông nội, lần này đừng nhẫn tâm nhé.”
Ông nội tuổi già sức yếu đã đến rồi, cô vẫn không có phản ứng gì, Lục Bắc Kiêu cười khổ.
Bờm Sư Tử Tiện Tiện sau khi ra nước ngoài làm album quay về nghe nói chuyện của Diệp Kiều đã đến thăm cô, liên tục nói rằng cô đang giả vờ, nói rồi anh ta liền bật khóc.
Một ngôi sao có tiếng được hàng vạn người chú ý, nhếch nhác giống như lúc nhỏ bị cô đánh cho khóc.
Thời gian từng ngày trôi qua, Diệp Kiều vẫn không có dấu hiệu tiến triển, mọi người dần dần không còn tự lừa mình dối người, chỉ có Lục Bắc Kiêu vẫn tự lừa mình dối người tin rằng, cô sẽ tỉnh lại.
Lục Tiểu Vũ không dám khóc trước mặt cha, chỉ có thể trốn khóc một mình, tiểu nha đầu trốn trong ngõ, khóc xé ruột xé gan.
Dạ Thất đi tới, cau mày nhìn cô bé, “Đừng khóc nữa, Diệp Kiều sẽ tỉnh lại.”
Gần đây cậu thường đến con ngõ.
“Tiểu Thất, cậu không cần an ủi tôi, tôi không phải là trẻ con nữa rồi.”
Cô bé không phả là trẻ con thì là gì?!
“Không an ủi nhóc, cô ấy thật sự sẽ tỉnh lại.” Dạ Thất vô cùng chắc chắn, bởi vì cậu biết sự thật.
Cậu biết khi nào Diệp Kiều sẽ gặp chuyện, biết làm sao để cứu cô, cũng biết rằng cô sẽ không chết, nhưng kiếp nạn này, cô buộc phải trải qua! Cô vì người cô yêu thương, vì chính nghĩa, thách thức số trời, cô đang chống lại số trời!
Hoặc là, căn bản không có số trời gì cả! Chỉ có chính nghĩa!
DTV
“Vậy cậu nói xem, khi nào thì mẹ tôi sẽ tỉnh lại?” Lục Tiểu Vũ lại hỏi.
Khóe miệng Dạ Thất đắc ý nhếch lên, nhìn Lục Tiểu Vũ mới tám tuổi, “Nhóc gọi tôi là anh trai, tôi sẽ nói cho nhóc!”
Lục Tiểu Vũ vốn ngồi xổm trên mặt đất lập tức đứng lên, hai tay chống nạnh, ngẩng mặt, tức giận trừng mắt nhìn Dạ Thất: “Tiểu Thất! Cậu dám uy h.i.ế.p chị!”
Dạ Thất bị Lục Tiểu Vũ gào lên như vậy, sợ hãi đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, “Tôi, tôi nào dám uy h.i.ế.p nhóc!”
Lục Tiểu Vũ trợn mắt nhìn cậu, xoay người rời đi, “Sau này không quan tâm đến cậu nữa! Em trai không nghe lời như vậy, không cần cũng được!”
Dạ Thất cao 1m83 đuổi theo Lục Tiểu Vũ tám tuổi, chỉ cao ngang thắt lưng cậu như tay sai, “Chị, chị đừng giận! Ngày mai Tiểu Thất đưa chị đến câu lạc bộ chơi thực chiến có được không?”
“Chơi cái đầu cậu! Mẹ chị đã như vậy rồi, chị không có tâm trạng để chơi! Sắp thi cuối kỳ rồi, chị phải thi được điểm tối đa! Đợi chị thi được điểm tối đa rồi, Diệp Kiều chắc chắn sẽ tỉnh lại!” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói mà không quay đầu lại.
Họ vừa đi tới cổng, Lục Tiểu Cổn mặc đồ rằn ri, đi bốt quân đội khoanh tay trước n.g.ự.c đứng trên bậc thềm, cậu nhóc nghiêm nghị, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Dạ Thất.
Cho dù cậu bé đứng trên bậc thềm, Dạ Thất vẫn cao hơn cậu bé rất nhiều, nhưng khí chất của Lục Tiểu Cổn lại vượt xa Dạ Thất!
Như thể cậu bé còn lớn hơn cậu!
Dạ Thất cũng có một tâm lý kính sợ không thể giải thích với Lục Tiểu Cổn, giống như tâm lý khi đối mặt với Lục đại ma vương.
Mặc dù cậu cố hết sức thể hiện cứng rắn một chút trước mặt cậu bé, nhưng từ đáy lòng không thể đứng thẳng được! Rõ ràng giờ cậu bé mới ba tuổi, rõ ràng họ đều không nhớ cậu, không biết cậu là ai!
Cho nên, là số mệnh!
“Dạ Thất! Tại sao cậu luôn tiếp cận em gái tôi?! Nếu cậu còn tiếp tục lảng vảng quanh nhà tôi, tôi sẽ bảo Tia Chớp cắn cậu!” Lục Tiểu Cổn nói xong một cách bá đạo, xoay người, “Lục Tiểu Vũ, mau về ăn cơm! Cha làm sườn xào chua ngọt cho chúng ta rồi!”
Sườn xào chua ngọt do Lục đại ma vương làm, cậu cũng muốn ăn!
Dạ Thất đi theo Lục Tiểu Vũ lên bậc thềm.
“Nhưng người ta rất muốn ăn thịt kho tàu do Diệp Kiều làm.” Lục Tiểu Vũ lại đỏ mắt, vừa cùng Lục Tiểu Cổn đi vào sân vừa nói.
“Tôi muốn ăn hơn!” Dạ Thất nói, vừa ngẩng đầu lên, cánh cửa màu đỏ của tứ hợp viện bị đóng lại, cậu bị chặn lại ở bên ngoài!
Dạ Thất bị cự tuyệt ở ngoài cửa, tưởng tượng cảnh một nhà bốn người bọn họ đang cùng nhau ăn cơm, trong lòng chua xót.
Vẫn nên đi thôi, kiếp này của họ không có vai trò của cậu, nhiệm vụ mà anh trai giao cho cậu, cậu đã hoàn thành rồi.
Dạ Thất cô đơn rời khỏi cổng tứ hợp viện.
“Diệp Kiều, tất cả sườn xào chua ngọt mà cha làm đều là của người, con không tranh với người nữa, người mau tỉnh lại ăn đi, có được không?” Từ sau khi biết Diệp Kiều trở thành người thực vật, Lục Tiểu Vũ liền khởi động chế độ áo bông nhỏ chu đáo, cô bé đứng bên bàn ăn, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, nhìn Diệp Kiều ở trên ghế xoay bên cạnh, dụ dỗ cô nói.
Góc độ của ghế được điều chỉnh thành độ dốc nhất định, cô vẫn ngủ.
“Lục Tiểu Vũ, con ăn của con đi, Diệp Kiều bây giờ không ăn được đồ dầu mỡ.” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Họ vừa ngồi xuống, Lục Bắc Trì đã đến, trên tay xách một chiếc túi kỹ thuật số, “Đại ca, máy quay của anh em đã sửa xong rồi!”
Lục Bắc Kiêu nhận lấy chiếc máy quay không thể mở được do quá cũ đó, đặt lên bàn bên cạnh, ra hiệu cho Lục Bắc Trì ngồi xuống ăn cơm, nhưng Lục Bắc Trì lại thất thần nhìn Diệp Kiều.