Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 544
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:04
Lượt xem: 10
Những chuyện xảy ra ở kiếp trước hiện rõ trong đầu anh...
Ở tỉnh Y, anh hoạt động bí mật trong một tập đoàn ma túy, đêm đó anh bị người của Phan Linh mai phúc, sau khi trúng đạn thì trốn vào một nhà nghỉ và gặp cô. Lúc ấy cô ấy đang lõa thể tắm dưới vòi hoa sinh. Khi ấy cô vẫn còn là sinh viên năm 2 đại học, anh để râu xồm xoàm, cô không nhận ra anh, anh cũng không nhận ra cô, cô sợ đến mức ngồi dựa vào tường cả đêm.
Chỉ khi nhìn thấy thẻ sinh viên của cô, anh mới biết cô lại là Diệp Kiều!
Sau đó, không thể giải thích được, không thể quên được cô!
Giống như một vụ cướp!
"Lục Bắc Kiêu! Anh không yêu tôi! Dưa xanh hái không ngọt! Sao anh nhất định phải ở với tôi?! Tôi đã có người trong lòng từ lâu rồi!"
"Diều Kiều Kiều, anh đã là người của em, cả đại viện này đều biết em đã ngủ với Lục Bắc Kiêu anh rồi! Định không chịu trách nhiệm? Không có cửa đâu! Người trong lòng em? Cái tên họ Thẩm kia? Loạn cặn bã ngay cả một ngón tay cũng không sánh nổi ông đây, em thích anh ta cái gì?"
"Tôi chỉ thích anh ấy thôi! Tôi ghét anh! Anh đã hủy hoại sự trong sạch của tôi còn không biết thẹn to tiếng!"
"Anh hủy hoại sự trong sạch của em? Diệp Kiều Kiều, em quên tiểu tiết, có muốn ông đây giúp em nhớ lại một chút, buổi tối hôm đó em đã cào lên người anh thế nào không?!"
Anh từng bước đến gần cô gái đáng ghét ấy, cô hoảng sợ liên tục lùi về sau, trong miệng mắng anh không ngừng...
Đêm nay, bộ não của Lục Bắc Kiêu không được nghỉ ngơi chút nào, tất cả chỉ là những ký ức lộn xộn từ kiếp trước của anh.
--
Đại Ngốc dẫn theo đám Hứa Nghị tìm một đêm cũng không thấy chỗ nào trốn thoát được trong tầng hầm. Sau một ngày mệt mỏi, đám Hứa Nghị ngủ bên ngoài mật thất.
Chỉ chốc lát sau, họ bị đánh thức bởi tiếng la hét của người phụ nữ.
"Là tiếng hét của Vô Ảnh!" Hứa Nghị giật mình nói.
"Vô Ảnh biến mất rồi! Vừa rồi cô ấy còn ở trong mật thất!" Người nói là Quỷ Ảnh, vừa rồi anh ta trơ mắt nhìn Vô Ảnh cầm s.ú.n.g chọc chọc vào tường mật thấy, rồi sau đó không thấy cô ấy đâu nữa!
Người gọi là Quỷ Ảnh đổ mồ hôi lạnh.
Hứa Nghị dẫn đầu vọt vào trong mật thất, chỉ thấy mật thất giống như trước, hoàn toàn không nhìn ra Vô Ảnh biến mất thế nào!
"Chắc chắn nơi này có cơ quan!" Đại Ngốc phân tích.
"Vậy có phải chị dâu có thể còn sống không?!" Tiểu Hàn kích động nói.
"Nhanh tìm Vô Ảnh đi!" Nếu như có thể tìm thấy Vô Ảnh là có thể biết mật thất thông đến chỗ nào! Lục Tốn nói.
Bọn họ vừa định đi, thấy Diệp Thành mang theo một cánh tay bị treo đi đến!
Đại Ngốc nhìn Diệp Thành đã một năm không gặp, ôm lấy anh đ.ấ.m đấm lưng anh, "Vừa mới phát hiện trong mật thất có cơ quan, nữ đội viên Vô Ảnh rơi xuống nên chúng tôi định đi tìm, có thể Tiểu Kiều không bị thiêu c.h.ế.t mà bị rơi xuống cơ quan đó!"
Đường Thiếu Đình đã đi vào mật thất, đứng trong mật thất giơ cao cánh tay, tay đè lên vị trí đã lắp đặt camera. Lúc này sàn mật thất từ từ mở ra, dưới sàn là một lỗ đen sâu không thấy đáy...
DTV
Đám người Đại Ngốc nhìn nhau.
"Mật thất này năm đó Bọ cạp độc sai tôi dẫn người xây dựng. Tôi biết có thể gã sẽ hại người nên lúc xây dựng đã giữ lại một cơ quan, chạm vào vị trí này vị trí trung tâm của sàn sẽ mở ra, người sẽ rơi xuống để chạy trốn. Phía dưới là một hang động bên sườn núi, cửa hang thông với vách núi, bên dưới cách núi là một con sông..." Anh ta hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại Diệp Thành nói Diệp Kiều c.h.ế.t rồi. Anh ta không tin cũng mói hiểu biệt thự xây năm đó là nơi Bọ cạp độc thực sự muốn đối phó với Lục Bắc Kiêu.
Hóa ra Bọ cạp độc luôn đề phòng Đường Thiếu Đình dùng biệt thự này để đối phó với Lục Bắc Kiêu, lỡ Đường Thiếu Đình là nội gian thì sao? Đường Thiếu Đình không biết một chút gì về kế hoạch của Bọ cạp độc! Mà nơi đó cũng chính là nơi mà Lục Bắc Kiêu c.h.ế.t kiếp truosc! Cho nên ngày đó Lục Bắc Kiêu mới cảm thấy nơi đó quen!
"Lúc đó chị dâu b.ắ.n camera chắc chắn đã mở cơ quan, khẳng định là chị ấy đã rơi xuống!" Hứa Nghị kích động nói, dường như thấy được tia hi vọng.
Nhưng sắc mặt Đường Thiếu Đình vẫn bình tĩnh, "K2: 3 là thật..."
Mọi người nghe câu này xong lòng họ chùng xuống!"
Sao bọn họ không biết uy lực của thứ đồ đấy, người bình thường hít một hơi đã có thể chết!
Hơn nữa Diệp Kiều còn có thể b.ắ.n cho bản thân một phát súng!
Diệp Thành trợn mắt há mồm, "Sống thì gặp người, c.h.ế.t phải thấy xác! Tìm đi!"
Anh lập tức gọi điện thoại điều binh đến tìm kiếm, đồng thời cũng muốn gọi điện cho Lục Bắc Kiêu!
Có Đường Thiếu Đình dẫn đường, bọn họ nhanh chóng tìm đến vách núi, giữa vách núi chính là cửa hang, bên dưới là một con sông, dòng sông sâu không thấy đáy, tiếng s.ú.n.g vang lên là tín hiệu mà Vô Ảnh phát ra.
Sông chảy từ bắc xuống nam, hai bên sông là rừng rậm, bên kia là nước T. Sau khi Hứa Nghị và những người khác lần lượt đi xuống các vách đá, họ tìm kiếm dọc theo bờ sông, Vô Ảnh đã tự mình bò trên bờ sông đối diện...
Lục Bắc Kiêu trong điện thoại nghe thấy Diệp Thành nói trong mật thất có cơ quan, có thể Diệp Kiều còn sống thì tâm trạng cũng không d.a.o động, chỉ đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Cửa vừa mở ra đã thấy Lục Tiểu Cổn tựa vào khung cửa ngủ thiếp đi, giống như một vệ sĩ nhỏ trung thành.
Anh ngồi xuống, quỳ một gối xuống đất, bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên đầu cậu bé...
Kiếp trước lúc anh chạy đến bệnh viện, sau khi biết Lục Tiểu Cổn không còn nữa, cảm giác nản lòng thoái chí kia anh vẫn còn nhờ rõ.
"Cha..." Lục Tiểu Cổn mở mắt nhìn thấy anh, lầm bầm gọi, rồi sửng sốt.
Gốc tóc bên thái dương của anh đã trắng bệch!
"Đứng dậy về phòng ngủ đi! Cha đi tìm mẹ con!" Anh trầm giọng nói, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Con trai Lục Bắc Kiêu anh thật hiểu chuyện.
Lục Tiểu Cổn đứng dậy, tối hôm qua sau khi cha vào phòng làm việc câu vẫn giữ ngoài cửa, sợ anh xảy ra chuyện.
Bà Đỗ cũng dậy sớm, cả đêm bà không ngủ được, qua một đêm bà già đi nhiều. Khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng hai bên thái dương của con trai, tim bà như quặn lại. Còn Lục Bắc Kiêu mang theo trí nhớ của kiếp trước lúc nhìn thấy bà Đỗ, tâm trạng cũng khác đi.
Mối quan hệ giữa Diệp Kiều và mẹ chồng con dâu kiếp trước có thể nói là không thể hòa hợp ...
Anh lên tiếng chào hỏi rồi đi ra ngoài!
--
Ba ngày hai đêm, đội tìm kiếm cứu nạn đã tìm kiếm bờ sống cũng không phát hiện ra Diệp Kiều.
Ba ngày nay Lục Bắc Kiêu không nói một câu, mắt cũng chưa từng nhắm, luôn tìm cô. Bên phía nước T kia, quân Ảnh Tử mang theo tổ chức cứu hộ đang tìm kiếm cũng không thu hoạch được gì.
Diệp Kiều, sông không thấy người c.h.ế.t không thấy xác!
Nếu còn sống chắc chắn đã sớm có tin, một người nhanh trí như cô!
Nhưng mọi người biết rất rõ ràng dữ nhiều lành ít hi vọng sẽ có kỳ tích xảy ra...
--
Lãnh Dao vừa trở về sau một cuộc tập trận kín với các nữ binh sĩ ở quân khu khác, nghe được chuyện của Diệp Kiều thì khó chịu đến không thở nổi.
Cô biết mấy năm qua Diệp Kiều cứu được nhiều người, cuối cùng chính cô ấy đã bị phản phệ rồi sao? Cô cũng trùng sinh, biết thiên mệnh không thể trái, ví dụ như chính cô ngay cả chuyện bản thân trùng sinh cũng không thể nói ra, nếu không cô sẽ tổn thọ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-544.html.]
"Đội tìm kiếm cứu nạn đặc biệt Phi Hổ của bọn anh đều đang tìm kiếm, không thu hoạch được gì! Nghe nói trong vòng một đêm tóc mai của Kiêu thần đã điểm bạch!" Thời Vũ nhìn Lãnh Dao, khó chịu nói.
Lãnh Dao không nói gì, đi vào ký túc xá, thấy một phòng họp không có ai.
Cô lấy ra một viên ngọc bích màu trắng bóng bẩy từ trong túi bên trong của quân phục được may đặc biệt đặt lên mặt bàn, dùng d.a.o quân dụng cắt ngón trỏ tay trái, một giọt m.á.u rơi trên viên ngọc bích ...
Cô phải biết rốt cuộc Diệp Kiều còn sống hay chết, hiện tại cô đang ở đâu!
Nếu không nhờ Diệp Kiều thì Lão Thái đã hi sinh rồi, Lãnh Tuyết cô cũng không thể trùng sinh nối lại nhân duyên với anh. Bây giờ tung tích cô ấy không rõ, toàn bộ lực lượng tìm kiếm cứu nạn tốt nhất cũng không tìm thấy cô ấy. Cô chỉ có thể vận dụng miếng ngọc nay, dù phải trả một cái giá khác đắt!
Máu tươi bị viên ngọc hấp thu từng chút một, Lãnh Dao gục đầu xuống, nhắm hai mắt. Ngón trỏ tay trái của cô còn đang nhỏ máu, mỗi một giọt nhanh chóng bị viên ngọc hấp thu...
Một người đàn ông mặc quân phục lặng lẽ đến bên cô và trơ mắt nhìn một chuyện vô cùng phi khoa học đang xảy ra với mình!
"Lãnh Dao! Em đang làm gì vậy?!" Lão Thái nhìn Lãnh Dao đang trầm tư bên trong, trầm giọng nói.
Lãnh Dao hông phản ứng, cũng không nhúc nhích, cúi đầu, ngón trỏ tay trái vẫn ấn trên miếng bạch ngọc. Từ góc nhìn của Lão Thái, hành động của cô giống như điên cuồng!
Trái tim Lão Thái thắt lại, nắm lấy cánh tay cô, nặng nề mà lắc. Bỗng Lãnh Dao mở mắt, khi cô nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lão Thái lập tức hoảng hốt muốn cầm lấy viên ngọc, lại bị Lão Thái cướp đi!
Miếng ngọc này không phải anh chưa từng gặp. Năm đó lúc cô huấn luyện đã làm rơi miếng ngọc này. Khi ấy cô đã bị sĩ quan huấn luyện nghiêm khắc là anh phạt không nhẹ, quân đội có kỷ luật của quan đội!
Trên ngọc bích trắng nõn và bóng loáng còn không có một giọt máu, rõ ràng anh vừa nhìn thấy m.á.u tươi nhỏ lên đó!
Lãnh Dao cũng không ngờ sẽ bị Lão Thái bắt gặp, rõ ràng nơi này vừa rồi không có ai. Nhưng nhất thời cô nóng vội quên xem xét phòng nghỉ!
"Lãnh Dao! Rốt cuộc em đang làm gì?!" Anh lại đặt câu hỏi.
"Em đang làm gì, tự anh nghĩ đi! Trả ngọc lại cho em!" Cô nhìn anh, muốn lấy viên ngọc trong tay anh.
Lão Thái nhìn viên ngọc trong tay, ở mặt trái còn có một chữ "Tuyết". Năm đó anh biết trên viên ngọc có chữ này lòng đã run rẩy, anh nhìn cô, "Em là Lãnh Tuyết?"
Lãnh Dao không biết nên cười hay khóc, khóe mắt chợt ửng hồng, nhìn người đàn ông si tình trước mặt không kìm nén được ôm lấy anh, vui đầu vào lòng anh. Cô đã biết cuối cùng cũng có một ngày anh sẽ cảm giác được, cô chính là Lãnh Tuyết!
Bởi vì cô vốn là Lãnh Tuyết nên anh mới có thể không tự chủ được bị cô thu hút, bị cô câu được!
"Nhất định phải em tự mình thừa nhận anh mới tin sao?" Cô cười khổ nói, thở sâu rời khỏi lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Hai tay Lão Thái giữ chặt lấy vai cô, đôi mắt nóng rực chứa đầy tình cảm nhìn cô, như muốn nhìn thấu lòng cô!
"Tại sao không nói sớm cho anh biết?!" Anh kích động nói.
Sau khi ở bên Lãnh Dao anh vẫn cảm thấy thẹn với Lãnh Tuyết, đương nhiên cũng hổ thẹn với Lãnh Dao. Mấy năm qua trong lòng anh vẫn rất khó chịu, cảm thấy mình rất khốn nạn, coi Lãnh Dao là thế thân Lãnh Tuyết, đã xin lỗi Lãnh Dao lại phụ bạc Lãnh Tuyết!
Kết quả thực sự đúng như cảm giác của anh, hai người căn bản là một người!
Hai tay cô ôm mặt Lão Thái, hai mắt đỏ lên lại cười, "Đương nhiên là không thể nói!"
Vẻ mặt Lão Thái phức tạp, mặc dù cô không nói anh đã có thể đoán được chuyện thế nào, cho dù anh là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật!
"Việc này chúng ta nói sau, em biết Diệp Kiều ở đâu, em đi tìm cô ấy trước!" Vừa rồi cô nhìn thấy Diệp Kiều, việc cấp bạch là tìm cô ấy! Cô nói rồi nhân lúc Lão Thái không để ý nhanh lẹ cướp đi viên ngọc trong tay anh.
!!!!!
Lão Thái chưa kịp hoàn hồn trước sự thật Lãnh Dao chính là Lãnh Tuyết, lại bị sốc!
Lãnh Dao chạy tới cửa, Lão Thái mới nhớ tới hỏi: "Cô ấy thực sự không bị nổ chết?!"
Trong đầu Lãnh Dao hiện lên cảnh tượng Diệp Kiều nằm trên giường, cô ấy nhắm hai mắt, tình hình cụ thể của cô ấy như thế nào cô còn không rõ lắm.
Tóm lại cô ấy không bị nổ chết, chắc chắn vẫn còn sống!
Cô lắc đầu với Lão Thái không có thời gian nói nhiều với anh, cũng không thể nói nhiều, "Giúp em điều một chiếc máy bay trực thăng đến đây!"
Cho dù khiếp sợ đến đâu nhưng thân là một người đã chinh chiến lâu lăm, Lão Thái nhanh chóng bình tĩnh lại, "Anh đi tìm Lục Bắc Kiêu trước! Dẫn cậu ta cùng đi tìm! Thằng nhóc kia hiện tại không khác gì cái xác không hồn!"
Giống như năm đó anh đối mặt với cái c.h.ế.t của cô!
Sống bằng niềm tin giúp cô trả thù!
Mà Bọ cạp độc đã chết! Ngay cả niềm tin vào việc trả thù Lục Bắc Kiêu cũng không có!
Lãnh Dao nặng nề gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
--
Trong khu rừng rộng mênh mông, một người đàn ông mặc quần rằn ri và áo phông ngắn tay rằn ri đang ngồi dựa lưng vào thân cây. Khuôn mặt anh gầy, tóc mai điểm bạc, giữa ngón tay phải kẹp một điếu thuốc, không ngừng nhả khói.
"Tiểu Lục, cậu ăn đi! Cậu thế này còn chưa tìm được Tiểu Kiều thì bản thân cậu đã ngã xuống rồi! Tôi tin Tiểu Kiều không sao cả, tôi cầu rất linh, các cậu trăm năm tốt đẹp thì chính là trăm năm trốt đẹp!" Đại Ngốc cầm một lon thịt lợn kho và một túi bánh quy hút chân không, ngồi xuống bên cạnh anh, đau lòng nói.
Trong ba ngày tham gia tìm kiếm cứu nạn, anh thậm chí còn chưa uống một giọt nước bọt nào, cả người gầy hốc hác, khiến Đại Ngốc đau lòng.
"Không đói." Lục Bắc Kiêu nói rồi dập tàn thuốc đứng dậy, cơ thể cao lớn lắc lư suýt nữa nữa ngã sấp xuống, theo bản năng đỡ lấy thân cây.
Anh lắc lắc đầu rũ bỏ cơn hoa mắt, bò lên trên núi, Diệp Thành không yên lòng đi theo.
"A Kiêu, tôi tin em gái tôi còn sống! Cậu cũng tỉnh lại đi! Nhóc con ấy, em ấy không nỡ bỏ mặc cậu và Tiểu Cổn Tiểu Vũ!" Trong lòng Diệp Thành kiềm nén đến khó chịu, nhịn không được khuyên anh.
Lục Bắc Kiêu đột nhiên quay đầu, mặt tối sầm, ánh mắt sắc bé trừng mắt nhìn Diệp Thành!
Diệp Thành vẻ mặt không hiểu nhìn dáng vẻ muốn đánh nhau kia của Lục Bắc Kiêu, anh ta nói gì sai sao?!
Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, anh hận Diệp Kiều sao? Đáp án đương nhiên là không.
Bằng không, những lời cuối cùng của kiếp trước đã không nói ra điều đó! Làm sao anh có thể ghét cô? ! Yêu thương cô còn không kịp!
Một cô bé mười hai tuổi vừa bước vào tuổi dậy thì, từ nông thôn đến một gia đình quyền thế, sống như một mối họa, trên dưới cả nhà ngoại trừ ông nội không ai không ghét cô, ngay cả giúp việc trong nhà cũng suốt ngày bắt nạt cô!
Cô đã từng thử dung nhập vào gia đình này, nhưng cô sai rồi, ngoại trừ ông nội, tất cả mọi người đều coi cô như người ngoài hành tinh!
Ngay cả con vịt con xấu xí cũng có lòng tự tôn và kiêu ngạo, cô bắt đầu nổi loạn, ăn miếng trả miếng, họ thô lỗ với cô, cô cũng không tốt bụng với họ!
Anh cả đẹp trai này ở trong lòng cô cũng chỉ vào mũi mắng cô, cô trốn sau lưng khóc lóc thảm thiết. Thẩm Hi Xuyên thấy người sang bắt quàng làm họ cố ý tiếp cận cô, một cô gái mười hai tuổi khát vọng tình cảm rơi vào cái bẫy dịu dàng của anh ta...
Tất cả những thứ này đều được viết trong nhật ký kiếp trước của cô, anh từng đọc.
Cho nên dù cô có làm gì anh chưa từng ghét cô, để mặc cô. Kiếp trước Diệp Thành dạy dỗ cô, mắng cô, anh còn che chở cô!
Một mình anh leo lên vách núi, nhìn vực thẳm, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nhẹ giọng nói: "Diệp Kiều, anh rất hận em!"
Anh hận cô tự cho mình là đúng, hổ thẹn với anh của kiếp trước, hận cô hi sinh thân mình cứu anh!
Nếu cô thực sự yêu anh thì nên sống tốt, đó mới là yêu anh!