Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 541
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:45
Lượt xem: 9
Nhìn không ra người phụ nữ này có gì khác biệt, chỉ là rất xinh đẹp, người phụ nữ như thế nên yếu đuối đến gió thổi cũng lung lay, nhưng cô thì khác, cô lại dám quân b.o.m quanh người, đến đòi người của ông trùm khủng bố, không một chút sợ hãi.
“Ở đâu ra cái đạo cụ này vậy, muốn dọa tôi sao?” Bò Cạp cười lạnh, khóe miệng lại nhếch lên cười nhạo.
Diệp Kiều cười nhẹ, “Nếu không ông cho người qua đây kiểm tra xem.”
Bò Cạp liếc mắt cho thủ hạ.
Một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen liền đi về phía Diệp Kiều, s.ú.n.g trong tay Diệp Kiều liền b.ắ.n về phía hắn ta.
Người đó liền ngã xuống.
Bò Cạp để thủ hạ chĩa s.ú.n.g vào đầu Đường Thiếu Đình.
Con nhỏ này cũng quá giảo hoạt, dựa vào b.o.m trên người mà hành động sao?
“Bò Cạp, nếu ông không muốn c.h.ế.t cùng thì thả anh ấy ra.” Diệp Kiều hung hăn nói, tai trái cầm chắt điều khiển, ngón cái đặt lên nút điều khiển.
Cô rất hiểu tâm lý người hung ác như Bò Cạp, dùng mười mấy năm nghiên cứu để báo thù, giờ hắn lại muốn lợi dụng cô để báo thù.
Ông ta không muốn chết.
Đương nhiên cô càng không muốn chết.
Đường Thiếu Đình bị kéo đứng lên, toàn gương mặt toàn là máu, hai mắt cuối cùng cũng nhìn Diệp Kiều. Đôi mắt Diệp Kiều vốn đang hung tàn, lúc nhìn thấy vẻ mặt Đường Thiếu Đình, biểu tình hiện lên tia ấm áp, “Anh Đình, vất vả cho anh rồi, cách đây một 1km, người của em sẽ đón anh” Cô thành thật nói.
Anh lau khuôn mặt toàn là m.á.u hiện lên vẻ anh tuấn ủ rủ, hai mắt bị đánh sưng húp rất khó nhìn cô, “Em Kiều, anh nguyện c.h.ế.t vì em, em nhất định phải sống sót”
Câu nói cuối cùng, anh nắm chặt tay, rất muốn mang cô đi cùng.
Diệp Kiều nhếch môi, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia sáng, “Anh Đình yên tâm, Diệp Kiều em sẽ không ngã xuống”
Cô nói không ngã xuống, nhưng ở quê anh nó có nghĩa là mau đi nhanh.
Diệp Kiều hét lên, ném cho Đường Thiếu Đình một khẩu súng, cô quay người chĩa s.ú.n.g về phía Bò Cạp và thủ hạ, “Các người đam đụng vào anh ấy thì thử xem”
Cô ngăn phía sau Đường Thiếu Đình, để người của Bò Cạp không đến gần anh, Đường Thiếu Đình nhít từng bước chân về phía cửa lớn.
Diệp Kiều bị ba khẩu s.ú.n.g chĩa vào, cô cũng không dám manh động, cô cũng không muốn chết.
Đường Thiếu Đình vừa ra ngoài cửa thì có tiếng s.ú.n.g truyền đến, người của Bò Cạp muốn g.i.ế.c anh ta, Diệp Kiều lại nhìn về phía Bò Cạp, nghiến răng nghiến lợi, người của Bò Cạp liền nổ s.ú.n.g về phía cô, cô nhanh chóng tránh đi, không cẩn thận điều khiển của cô rơi xuống đất.
“Con nhỏ này, tao biết mà, b.o.m này là giả.” Bò Cạp đắc ý nói, người của ông ta đi lên kèm hai bên Diệp Kiều, chĩa s.ú.n.g vào cô.
Đường Thiếu Đình đối diện ba người, vai bị trúng một phát đạn, một viên đạn b.ắ.n vào đầu anh nhưng anh tránh được, đối phương lại nổ s.ú.n.g tiếp, nhưng người ngã xuống không phải là Đường Thiếu Đình mà là thủ hạ của Bò Cạp, chỉ là lúc này thấy bốn người trẻ đội mũ quân đội tiến vào, nhẹ nhạng hạ được thủ hạ của Bò Cạp.
Bọn họ là lính của Lục Bắc Kiêu.
“Rút” Bò Cạp ra lệnh, kéo Diệp Kiều vào một chiếc xe bọc thép.
Vô Ảnh, Quỷ Ảnh, Dao Ảnh, Kiếm Ảnh xông về phía sau nhà kho, thì thấy từ trong đó lao ra một chiếc xe, bọn họ nhanh chóng đuổi theo, người trong xe ném về phía họ một quả bom, mọi người nhanh chóng tránh ra, may mắn không ai chết.
Nhưng Diệp Kiều bị bắt đi rồi.
Toàn thân bị thương, vai còn trúng một viên đạn, Đường Thiếu Đình được Vô Ảnh và Quỷ Ảnh dìu lên xe, Dao Ảnh và Kiếm Ảnh tiếp tục đuổi theo Bò Cạp.
“Lục đội trưởng, Đường Thiếu Đình được chúng tôi cứu được rồi, vợ của anh bị Bò Cạp bắt đi rồi.” Vô Ảnh lập tức báo cáo với Lục Bắc Kiêu.
Lần hành động ngày hôm qua, Lục Bắc Kiêu đột nhiên ra lệnh cho bọn họ rằng Đường Thiếu Đình là nội ứng làm cô chấn kinh không thôi.
Một cánh tay phải bên cạnh Bò Cạp thế mà lại là nội ứng, lại biết Diệp Kiều bay đến đây để cứu Đường Thiếu Đình cô càng chấn kinh hơn, lúc trước cô hoài nghi giữa bọn họ có mối quan hệ không thể nói với người khác, hiện tại xem ra Đường Thiếu Đình là nội ứng của Diệp Kiều.
Người phụ nữ này thế mà dám phái người làm nội ứng bên cạnh Bò Cạp.
Đường Thiếu Đình không nói một lời, áo trên người rách nát, đầu cúi xuống cả người toàn là máu.
Em Kiều, em để cho anh sống, nhưng em vẫn chưa nói cho anh biết bí mật của em.
Nghĩ đến đây trong lòng liền cay đắng.
Anh quá hiều Bò Cạp, anh sợ Bò Cạp sẽ...
Lục Bắc Kiêu nghe tin Diệp Kiều bị bắt đi, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y lại đ.ấ.m không ngừng lên hòn đá, hòn đá vỡ ra b.ắ.n lên mặt anh rách một đường.
Diệp Kiều bị bắt, lúc này anh cảm thấy như Bò Cạp đang bóp chặt cổ mình.
DTV
Không cách nào thở nổi.
Diệp Kiều bị giam trong một địa lao bốn phía là tường, cô không biết chổ này là đâu, nữa đường cô bị trùm túi vải lên đầu.
Thử cách trốn khỏi địa lao, nhưng bốn phía là tường như phong kín lại, căn bản không nhìn thấy ổ khóa ở chổ nào.
Chỉ có camera ở trên cao luôn theo sát chuyển động của cô.
Hai tay cô vòng lấy n.g.ự.c đi vòng vòng trong căn phòng chật hẹp, không biết Bò Cạp dùng cách gì lấy cô uy h.i.ế.p Lục Bắc Kiêu.
Trên người cô chỉ có một khẩu s.ú.n.g giấu ở trong ống giày để phòng thân, cô không muốn c.h.ế.t cũng không thể chết.
Nếu cô c.h.ế.t thì Lục Bắc Kiêu sẽ đau khổ đến chừng nào.
Dao Ảnh và Kiếm Ảnh đuổi đến nữa đường thì phát hiện chiếc xe đã đổ lại, bọn họ chạy đến chiếc xe thì thấy bên trong không có ai cả.
Lục Bắc Kiêu không dẫn đội quay về căn cứ, nghe Dao ẢNh và Kiếm Ảnh báo cáo, sắc mặt lạnh lùng không nói một lời.
Một lúc sau máy điện đài cá nhân sáng lên, người truyền tin đến lại là Bò Cạp.
“Lục Bắc Kiêu, muốn cứu người phụ nữ của mày thì 4 giờ chiều nay, tao sẽ gửi định vị chổ này mày, nhớ đó, lúc nào cũng phải mở điện đài.”
Trên màng hình, Bò Cạp một thân màu đen, đối mặt với ống kính, khóe miệng nhếch lên nói.
“Đúng rồi, nhớ dẫn toàn bộ người của mày theo, phải toàn là tinh nhuệ của bộ đội.” Bò Cạp nói thêm một câu.
Đây là băng ghi hình nên Lục Bắc Kiêu không cách nào nói chuyện trực tiếp với ông ta.
“Lục đội trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ cứu chị dâu ra” Hứa Nghị khó khăn nói lời an ủi với Lục Bắc Kiêu, đương nhiên anh cũng có quyết tâm và quyết đoán.
Những người khác cũng lần lượt gật đầu.
Trong lòng bọn họ, họ tôn kính Diệp Kiều như là sư mẫu, là một chị dâu thân thiện, ai cũng không hị vọng cô xảy ra chuyện.
Ba giờ chiều, cửa địa lao cũng có người mở ra, Bò Cạp và hai thủ hạ đi vào.
Diệp Kiều phòng bị nhìn bọn họ.
“Diệp Kiều, tôi cho hai vợ chồng chúng mày chôn cùng với nhau, thấy thế nào?”
Bò Cạp nhìn cung quanh bốn bức tường vẫn như bình thường, âm u hỏi.
Là ý gì chứ?
Diệp Kiều cảnh giác nhìn ông ta.
“Sinh không cùng ngày nhưng nguyện c.h.ế.t cùng ngày, tao đối với hai vợ chồng chúng mày quá tốt rồi nhỉ! Ha ha ha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-541.html.]
Bò Cạp nói xong thì đi, Diệp Kiều đứng ở đó sững người, suy nghĩ lời ông ta nói.
Chẳng lẽ…
Diệp Kiều nhìn bức tường kín mít không lọt nổi gió, hoảng hốt hiểu rỏ ý của Bò Cạp.
Trong lòng cô trầm xuống, không nhịn được cười khổ.
Bốn giờ chiều, Lục Bắc Kiêu quả nhiên nhận được định vị của Bò Cạp, địa điểm này nằm sâu trong rừng.
Không những bốn mặt tường mà trên trần nhà, mắt đất đều là màu bạc, nhìn không ra là loại chất liệu gì, nếu không có camera trên cao, cô đến cửa ở phía nào cũng không nhớ nổi. Diệp Kiều nắm chặt s.ú.n.g trong tay, nhìn bốn bức tường phản chiếu hình ảnh của mình.
Hình ảnh trong bức tường, vẻ mặt cô vô cảm, đôi mắt bình tĩnh, tay nắm chặt khẩu s.ú.n.g màu đen.
Cô không phục.
Không phục thiên mệnh.
Nhung đáng chết, việc cô gặp hôm nay không phải là những gì đã trải qua ở kiếp trước với Lục Bắc Kiêu, tránh được tất cả nhưng báo ứng lại đổ lên người cô.
Cô nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, nổ lực làm mình bình tĩnh lại.
Cô không tin vào những điều quỷ quái này
Đến hiện tại cô chưa từng tin, cô không làm gì sai cả.
Lại mở mắt ra, quay người về phía cửa, không thấy được ổ khóa, nhưng cô nhớ được, liền hổ s.ú.n.g về phía ổ khóa làm tia lửa b.ắ.n tung tóe.
Nhưng mà cũng không ít gì, chỉ để lại vài vết nứt trên đó.
….
Trong rừng nguyên sinh không một bóng người.
Hai máy bay trực thăng dừng lại trên không trung, những người lính đặc chủng được trang bị đầy đủ, từng người từng người leo dây xuống. Để đề phòng Bò Cạp mai phục, bọn họ hạ cánh không phải ở nới Bò Cạp gửi định vị, mà cách đó 2km, do có trinh sát dẫn đầu, sau khi vào rừng, bắt đầu thám thính địa hình và tình hình của địch trước.
“Cô ta vì sao lại một người đơn độc đi cứu Đường Thiếu Đình chứ? Muốn khoe khoang cái gì! Làm cho chúng ta lại bị động như vậy!” Vô Ảnh một thân mặc đồ rằn ri, lưng đeo túi, hai tay nắm chặt súng, cúi người nhìn qua nòng s.ú.n.g đi về phía trước, thấp giọng nói.
Đối với Diệp Kiều đơn độc đi cứu Đường Thiếu Đình, biểu thì sự không hài lòng và tức giận.
Nếu Đường Thiếu Đình quan trọng với cô ta như thế thì đợi bọn họ đi cứu không được sao?
“Khoe khoang? Cô thì hiểu cái gì! Nếu chị dâu không đi cứu thì Đường Thiếu Đình đã bị Bò Cạp g.i.ế.c lâu rồi.” Hứa Nghị được phân một tổ với Vô Ảnh, vì Diệp Kiều nói lời công bằng.
Anh nói cũng là sự thật, nếu Bò Cạp không phát hiện Đường Thiếu Đình là người của Diệp Kiều, ông ta có thể đã g.i.ế.c Đường Thiếu Đình luôn rồi.
“Cho nên lấy mạng cô ta đi đổi lấy mạng Đường Thiếu Đình, thật là vĩ đại.” Vô Ảnh châm biếm, mắt nhìn về phía Lục Bắc Kiêu đang dẫn đầu, Diệp Kiều làm chuyện này có nghĩ qua cảm giác của Lục Bắc Kiêu không.
“Cô đừng phí lời nữa, chị dâu đương nhiên có chúng tội cứu.” Hứa Nghị thấp giọng nói, cũng cực kì tự tin, bọn họ sẽ không để Diệp Kiều xảy ra chuyện gì.
Vô Ảnh không nói nữa, nhưng trong lòng cô còn rất tức giận cách làm của Diệp Kiều, nhưng cô vẫn toàn lực cứu cô ta, vì đây là mệnh lệnh.
Càng ngày càng gần vị trí, Lục Bắc Kiêu đột nhiên dừng bước, nhưng người phía sau cũng dừng lại, chỉ nhìn thấy anh lấy ống nhòm ra, nhìn vào một khoảng trong rừng.
Khi Lục Bắc Kiêu nhìn thấy một căn biệt thự màu trắng trong rừng làm anh rất kinh ngạc, cảnh này hình như đã từng gặp qua.
“Cách mục tiêu không đến 500 mét, chú ý cạm bẫy.” Anh nói.
12 người, phân thành một đội 3 nam 1 nữ, đi theo hình tam giác, bảo vệ lẫn nhau tiến lên phía trước.
Ở cuối con đường chắc chắn Bò Cạp có mai phục, bọn họ phải đề phòng.
Lúc bọn họ đến bên biệt thự đó, s.ú.n.g b.ắ.n tỉa b.ắ.n về phía bọn họ, Lục Bắc Kiêu híp mắt nhìn vào trong bụi cây, lại là cảnh rất quen thuộc, mỗi một tay b.ắ.n tỉa trốn ở đầu đều biết rỏ, nhưng anh không ra lệnh, bởi vì, những người được anh huấn luyện đã phát hiện ra bọn họ, đã b.ắ.n c.h.ế.t hai tên.
Khi viên đạn từ trên cao phía sau anh b.ắ.n tới, anh không có quay người chỉ nghiêng đầu qua là có thể tránh được, Hứa Nghị nhanh chóng hạ tên b.ắ.n kích ở trên cao, tên này từ trên cao ngã xuống, tên b.ắ.n tỉa trốn ở cửa sổ biệt thự lập tức b.ắ.n s.ú.n.g về phía họ.
Trong biệt thự có mai phục vũ trang.
Bò Cạp thì đứng ở của sổ lầu trên biệt thự nhìn xuống, nhìn thấy người của Lục Bắc Kiêu mang đến và người của ông ta đang b.ắ.n lẫn nhau, ông hút một điếu vì gà nhìn bọn họ coi thường.
Lục Bắc Kiêu lợi hại hơn thì sao, người của hắn tài giỏi thì sao, còn không phải đi chịu c.h.ế.t hết sao.
“Ông chủ, lính b.ắ.n tỉa của chúng ta bị bọn chúng tiêu diệt hết rồi, Lục Bắc Kiêu đang mang người xông vào đây, hỏa lực của chúng tôi không đủ.”
Bò Cạp trầm mặt, lùi lại muốn bỏ chạy, “Người của Lục Bắc Kiêu c.h.ế.t bao nhiêu người?”
“Thương vong bằng không.”
Bò Cạp nghiến răng.
Vốn cho rằng, lần này muốn một lưới bắt hết người của Lục Bắc Kiêu, xem ra không dể dàng đến như vậy.
Lục Bắc Kiêu đứng trong căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, nhìn Hứa Nghị và Lục Tốn đang chuẩn bị đi lên cầu thang, cảnh này quen thuộc đến lạ lùng, dường như lúc trước đã từng phát sinh, lúc này, một quả l.ự.u đ.ạ.n từ trên lầu nắm xuống, anh hét lớn, “Nằm xuống”
Hứa Nghị và Lục Tốn đã nằm xuống, những người còn lại cũng nằm xuống, “Đùng” một tiếng, ánh lửa tung tóe.
“Báo cáo, phía dưới của biệt thự có thông đạo, Bò Cạp đã chạy vào thông đạo” Máy truyền tin truyền đến âm thanh của Vô Ảnh.
Lục Bắc Kiêu mang theo bọn Hứa Nghị, Lục Tốn nhanh chóng rời phòng khách, mà không cần Vô Ảnh báo cáo, dường như anh đã biết trước địa đạo ở chổ nào, mang theo người nhanh chóng đi xuống.
Vừa đi xuống đã gặp được mấy tay phục kích của Bò Cạp, nhưng đều bị bọn họ quét sạch.
“Ông chủ, lính b.ắ.n tỉa của chúng tôi toàn bọ c.h.ế.t hết rồi.” Bò Cạp đang trốn trong một căn phòng an toàn, thủ hạ tiến vào báo cáo.
Một thân rằn ri, trên mặt cũng không bôi trét gì, Lục Bắc Kiêu được bọn Hứa Nghị yểm trợ, đang đứng trong căn hầm gửi xe, từng cảnh từng vật vô cùng quen thuộc.
Dao Ảnh và Kiếm Ảnh hai tay nắm chặt lấy súng, lưng dựa vào nhau, đi vào một thông đạo, Lục Bắc Kiêu nghiêm giọng nói, “Quay lại”
Anh lại biết thông đạo mà Dao Ảnh và Kiếm Ảnh đi là phòng khí độc.
“Lục đội trưởng, anh nhìn này.” Hứa Nghị phát hiện trên tường có một màn hình, lớn tiếng gọi.
Lục Bắc Kiêu đi qua nhìn.
Trong căn phòng màu bạc, Diệp Kiều tóc ngắn, mặc áo gió, đang ngồi trên đất, trong tay chỉ có một khẩu súng, hai mắt nhắm lại.
“Chị dâu”
Bọn Hứa Nghị lớn tiếng đồng thanh gọi.
Vẻ mặt của Lục Bắc Kiêu vô cảm, bình tĩnh nhìn cảnh trên màn hình, lúc này, lúc này Diệp Kiều hình như nghe thấy tiếng bọn họ gọi, lập tức đứng lên.
“Lục Bắc Kiêu, ngươi cũng có bản lĩnh thật đấy, ngươi và đội của người không thương vong gì mà vào được đây.” Thanh âm của Bò Cạp từ trên loa treo trên tường truyền đến.
“Bo Cạp, người thật là hèn nhát, bắt phụ nữ thì có gì mà anh hùng” Người nói là Hứa Nghị, mà Lục Bắc Kiêu lúc này đôi mắt anh đang khóa chặt trên màn hình, trong đầu hiện ra cảnh anh bị nhốt trong căn phòng màu bạc.
Anh nhấc bước, muốn đi về hướng mà Dao Ảnh và Kiếm Ảnh lúc nãy đi, anh biết Diệp Kiều bị nhốt ở đâu.
Nhưng lúc này thanh âm của Bò Cạp ngăn cản anh.
“Lục Bắc Kiêu, người phụ nữ của mày sắp bị vũ khí sinh hóa của tao g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.” Bò Cạp âm hiểm nói.
Lúc này Diệp Kiều cảm nhận được một luồng khí tràn vào, cô mở to hat mắt, hít một hơi sâu sau đó nhìn về hướng camera.