Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 539

Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:41
Lượt xem: 8

Cô mới nhớ ra lúc trước Lục Tiểu Cổn có mượn một đĩa CD của cô.

Cái cậu nhìn thấy chính là chuyện trước xảy ra kiếp trước được cô viết lại, trong đó có rất nhiều hồi ức và nổi ân hận của cô.

Đứa trẻ 8 tuổi, các đường nét trên trên khuôn mặt bắt đầu hiện ra các góc cạnh, khuôn mặt bầu bỉnh của trẻ con dần nhạt bớt, bộc lộ khí chất giống cha cậu, đôi mắt ánh lên trí tuệ nghiêm túc nhìn cô hỏi.

Đối với chất vấn của con trai, Diệp Kiều đột nhiên có cảm giác hoảng hốt, nếu để Lục Bắc Kiêu nhìn thấy, cô sớm đã bị dọa c.h.ế.t mất rồi,

“Đúng rồi, là mẹ viết đó, đặc sắc không, rất hại não đó.” Cô ngồi dậy đi đến bên Lục Tiểu Cổn, chọc chọc mặt cậu.

Cúi người xuống, vòng qua Lục Tiểu Cổn cúi người cầm chuột tắt đi, “Ranh con, con xem được bao nhiêu rồi?” Vừa nói vừa lấy cái đĩa ra khỏi máy tính.

“Diệp Kiều, những chuyện đó là thật sao?” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc hỏi, trong đó còn có cậu, cậu tồn tại trong điện thoại, trong máy ghi âm, trong ti vi, vân vân, ở đâu cậu cũng có thể tồn tại, rất là phản khoa học.

Vì sao cậu lại có cảm giác đã nhìn thấy rồi, những từ ngữ trong đó lại hiện lên trong đầu cậu, giống như nó hoàn toàn là sự thật.

“Con trai ngốc, đây đều là mẹ tưởng tượng ra thôi, mẹ viết chơi thôi” Cô lên tiếng, giọng hơi nghẹn ngào.

Lục Tiểu Cổn nửa tin nửa ngờ, nếu là giả tại sao tên của mọi người đều ở trong đó, nếu là thật thì chuyện này thật quá hoang đường rồi.

“Mẹ vì sao lại viết như thế?” ngữ khí Lục Tiểu Cổn giống như phụ huynh chất vấn con mình.

“Mẹ đột nhiên có cảm hứng viết không được sao, không cho con nói với người khác, biết chưa?” Diệp Kiều nói lại, lại quay về ghế sô pha ngồi xuống.

Lục Tiểu Cổn nhìn cái đĩa CD đặt trong tủ quần áo.

DTV

“Lục Tiểu Cổn, mau đến đây giúp mẹ ngoáy lổ tai, mau mau” Nhìn thấy cậu ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng, Diệp Kiều vội nói.

Giúp mẹ ngoáy tai.

Lục Tiểu Cổn nhìn Diệp Kiều như nhìn quái vật, không thèm để ý đến cô, quay người tiếp tục chơi game.

“Thằng nhóc thối, con rốt cuộc có phải con mẹ không vậy, Lục Tiểu Cổn trong tưởng tượng của mẹ là tốt nhất, lúc mẹ buồn chấn sẽ hát cho mẹ nghe, ngày lạnh sẽ giúp mẹ đắp chăn, lúc mẹ gặp khó khăn sẽ cổ vũ chiếu cố cho me, yêu thương mẹ” Diệp Kiều lại than thở.

Lục Tiểu Cổn cau mày, trừ chuyện hát cho cô nghe, cậu có chuyện nào mà không làm qua giúp cô chứ.

Nuôi dưỡng người mẹ thế này thật là phiền phức mà.

“Rốt cuộc có giúp mẹ ngoáy tai không?”

“Không, chờ cha vê mẹ kêu cha giúp mẹ đi, con không phải là bạn trai của mẹ” Lục Tiểu Cổn kiêu ngạo nói, nhịn lại không qua giúp cô.

Con trai ruột a!

Nếu để cha cậu biết cậu giúp cô ngoáy tai không biết có bể hủ giấm chua không?

Chẳng qua là nếu anh ấy có thể bình an quay lại, để cô làm gì cũng được.

Cũng không biết giao dịch của Bò Cạp đã bắt đầu chưa, sao không có tin gì của Đình Tử, không thể nghĩ nữa, nghĩ đến chuyện này làm cô bất an quá.

Tình báo đóng vai trò quan trọng trong chiến tranh, căn cứ vào tình báo thì hôm nay 10 giờ sáng, Bò Cạp sẽ giao dịch với người mua phía Trung Quốc, địa điểm giao dịch lần này là ở trong một căn tòa nhà đang xây dở bỏ hoang ở biên giói, người mua lợi dụng vũ khí sinh hóa học để tiến hành khủng bố, nguồn tìn tình báo cụ thể đến từ cục an ninh quốc gia.

Trong nhà ăn, Bò Cạp khí định thần nhàn ăn sáng, Đường Thiếu Đình ngồi cùng bàn với ông ta, anh hôm này sẽ cùng với Bò Cạp đến điểm giao dịch, nhiệm vụ của anh là trong coi hàng giao dịch, là vũ khí sinh hóa học mới nhất.

Sau khi ăn sáng, Đường Thiếu Đình thay một thân quần áp màu đen cho thuận tiện hành động, người của Bò Cạp đưa anh một khẩu súng, thêm một hộp đạn,

“Đình Tử, hôm nay mạng của Bò Cạp tôi đều dựa vào cậu, hàng cũng giao cho cậu” Bò Cạp ngồi trên xe lăn nhìn cậu thân hình cao lớn mặt đồ đên, trên người còn đeo một bối tâm, đẹp trai cức kì, hơn nữa Đường Thiếu Đình còn rất thông minh, so với mấy người con trai của ông ta thì được việc hơn nhiều.

Đường Thiếu Đình quay người, gắn còng tay vào vali và tay mình, “Ông chủ, Đình Tử tôi hôm này lấy mạng ra bảo vệ ông và hàng hóa, hàng còn người còn, hàng mất người mất”

Bò Cạp tán thưởng nhìn anh, “Giao dịch hôm nay thành công, tiêu diệt được Lục Bắc Kiêu, tôi sẽ bồi dưỡng cậu thành người kế nhiệm”

Đình Tử cười, “Ông chủ, tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông”

“Cậu lên xe trước đi, tôi đi nhà vệ sinh, lát nữa sẽ ngồi trên chiếc xe sau” Bò Cạp nói xong, tay đẩy xe về phía nhà vệ sinh, Đường Thiếu Thời giữ hàng, bởi được hộ tống lên chiếc xe được bảo vệ lực lượng vũ trang tư nhân lên chiếc xe đậu ở giữa sân.

Năm phút sau, Đường Thiếu Đình nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Bò Cạp được đẩy lên chiếc xe được nâng cấp lại ở phía sau.

“Báo cáo Lục đội trưởng, Bò Cạp đã xuất phát” Nhìn thấy hai chiếc xe đã rời đi, Vô Ảnh và Quỷ Ảnh nấp trong lùm cây báo cáo với Lục Bắc Kiêu.

Vô Ảnh và Quỷ Ảnh đang thu đồi thì nhìn thấy trong biệt thự lại chạy ra một chiếc xe nữa.

“Nhìn kỹ xem người ngồi trong xe là ai?” Quỷ Ảnh nói.

“Nhìn không rỏ thì tôi sẽ đi theo, cậu đi theo xe của Bò Cạp và Đường Thiếu Đình,” Vô Ảnh nói, cả người mặc quân trang từ trong lùm cây đi ra, rất nhanh đã lên một chiếc xe khác.

Lục Bắc Kiêu tuy rằng không hoàn toàn tin giấc mơ của Diệp Kiều, nhưng cô vẫn nhắc nhở có anh một chít, phải Vô Anh và Quỷ Ảnh đến đây mai phục trước, đề phòng gian trá.

9 giờ 10 phút sáng.

Lục Bắc Kiêu mang theo 10 người nấp ở gần biệt thư nơi diễn ra giao dịch.

“Báo cáo Bò Cạp và Đường Thiếu Đình không đến căn biệt thự, bọn họ đã đến đường biên giới, tỏa điểm là…” Quỷ Ảnh đi theo Bò Cạp và Đường Thiếu Đình báo cáo.

Vô Ảnh nghe báo cáo xong thì cau mày, anh đang nấp trong một lùm cây ở đường biên giới, mắt nhìn chằm chằm Bò Cạp được đẩy lên đường biên giới.

“Quỷ Ảnh, cậu xác định mình nhìn thấy là Bò Cạp?” Vô Ảnh trầm giọng hỏi. Anh cầm lấy ống nhòm nhìn lại cho kỹ.

“Đương nhiên, để tôi gửi ảnh qua” Quỷ Ảnh nói xong lập tức gửi anh qua cho mọi người.

Bước vào thời đại thông tin, trang bị của đội đặc chủng cũng càng tân tiến, mọi người lấy từ trong người ra điện đài cá nhân, mở bức ảnh trong đó ra, một bức là Quỷ Ảnh chúp, một bức là Vô Ảnh chụp.

“+++ sao có hai Bò Cạp vậy?” Hai bức ảnh, hai người ăn mặc y hệt nhau, thân người cũng giống nhau cùng ngồi trên xe lăn, là hai lão đại Bò Cạp.

Hứa Nghị muốn phát điên.

Lục Bắc Kiêu phóng to bức hình ra nhìn cho kỹ, hai Bò Cạp giống y như nhau..

Bò Cạp thật là giảo hoạt, lại tìm được người thay thế y hệt ông ta.

“Rốt cuộc thì ai mới là thật đây?” Lục Bắc Kiêu bực bội nhỏi

“Theo tôi phân tích, Bò Cạp bên tôi mới là người thật, trước khi đi ông ta đi vệ sinh, sau đó để Bò Cạp giả và Đường Thiếu Đình đi với nhau” Thanh âm của Vô Ảnh truyển đến tai nghe của mọi người.

“Báo cáo, Bò Cạp không có đến căn tòa nhà đang xây dở, hiện tại tọa điểm của ông ta là…” Vô Ảnh báo cáo tọa điểm, mà Quỷ Ảnh cũng báo cáo một tọa điểm của Bò Cạp.

Cho nên, tình báo trước đó là sai, là thế thân của Bò Cạp, hai Bò Cạp thật giả đến hai địa điểm khác nhau.

Hai tọa điểm, hai người ở hai nơi khác nhau, Bò Cạp bên Vô Ảnh đi đến một nói khác của tòa nhà đang xây dở, ở bên Quỷ Ảnh thì Bò Cạp và Đường Thiếu Đình lại đi lên núi.

Bọn họ không cách nào phân biệt được ai là Bò Cạp thật, Bò Cạp giao dịch mới là thật.

Lục Bắc Kiêu liên hệ với cập trên xác nhận vị trí người mua sau đó mới quyết định.

“Chia làm hai tốp, tôi và Dạ Lang theo dõi Bọ Cạp bên Vô Ảnh, đội Ảnh Tử đi theo dõi Bò Cạp bên Quỷ Ảnh, Vô Anh, Quỷ Ảnh, hai người lập tức về đội, tham gia trận chiến” ltk trầm giọng phân phó.

Căn cứ vào tình báo của cấp trên, người mua đã đi về phía Bò Cạp bên Vô Ảnh, nhưng để đề phòng, anh bắt buột phải chia đội ra.

“Ông chủ, địa điểm giao dịch rốt cuộc ở đâu?” Trong núi sâu, Đường Thiếu Đình trầm giọng hỏi.

Bò Cạp ngồi trên xe lăn được bốn người khiên như khiên kiệu.

“Báo cáo, Lục Bắc Kiêu mang một nhóm người đến phục kích chúng ta” Từ trong rừng có người chạy ra báo cáo với Bò Cạp.

Đường Thiếu Đình chấn kinh, quay người nhìn về phía Bò Cạp, chỉ nhìn thấy ông ta lộ ra ý cười, “Lục Bắc Kiêu à Lục Bắc Kiêu, mày cũng có ngày hôm nay, đợi bị thế thân của tao dẫn mày vào phòng khí độc mà c.h.ế.t trong đó đi.”

Bò Cạp đang ngồi trên xe lăn trên cao lộ ra ý cười càn rở.

“Ông chủ, thế thân là ý gì?” Đường Thiếu Đình hoài nghi hỏi, khóe miệng nhệch lên một nụ cười.

“Đình Tử, nói ra cậu phải ngưỡng mộ tôi thôi, mấy năm trước tôi tìm được thế thân có ngoại hình giống y hệt như tôi, lại thêm phẩu thuật chỉnh sửa thêm một chút, đang giao dịch với người bán chính là thế thân của tôi, chỉ cần hắn ta dụ Lục Bắc Kiêu vào phòng khí độc, trong đó có mai phục gì cậu có biết không, cho dù bọn họ có mặc đồ bảo hộ hay mặt nạ phòng độc cũng vô ít thôi.

Đường Thiếu Đình nghe lời của Bò Cạp âm thầm nghiến răng.

Lão đông ta này quá quỷ quyệt.

Anh đột nhiên nhớ lại lời Diệp Kiều nói, Lục Bắc Kiêu gặp nguy hiểm.

Anh bắt buộc phải nghĩ cách nói cho cô biết.

Giao dịch tiến hành ở tầng hai tòa nhà đang xây dở, Lục Bắc Kiêu mang theo bọn Hứa Nghị bao vây tòa nhà chưa xây xong, sau đó đột kích vào, đánh nhau với người bên phía Bò Cạp.

Bọn Vô Ảnh mai phục ở trên núi đã tìm được Đường Thiếu Đình và Bò Cạp khác, bọn họ không có tiến hành bất cứ cuộc giao dịch nào, bọn họ chỉ loanh quanh trong núi, khiến bọn họ rất bối rối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-539.html.]

“Lục đội trưởng, Bò Cạp không có động tĩnh gì, chúng tôi qua đó hổ trợ mọi người” Vô Ảnh báo cáo.

“Cách người ở lại đó tiếp tục theo dõi.” Lục Bắc Kiêu trầm giọng ra lệnh.

Về phía mình, đội Lục Bắc Kiêu đã b.ắ.n c.h.ế.t người mua, thu giữ thành công vũ khí sinh hóa học, giao cho các chuyên gia sinh hóa đi cùng xét nghiệm “xác nhận là số 23”

Các chuyên gia cẩn thận cất đi một lọ vũ khí sinh hóa học, tất cả đều mặc bộ quần áo bảo hộ chống hóa chất màu trắng.

“Lục đội trưởng, Bò Cạp đang bỏ trốn” Hứa Nghị truyền tin đến, Lục Bắc Kiêu đang muốn đuổi theo thì điện thoại vang lên.

Lúc này Diệp Kiều đang đứng trên ban công, tay nắm chặt điển thoại, cô vừa nhận được tin tình báo của Đường Thiếu Đình.

“Anh Kiêu, người không ở cùng với Đường Thiệu Đình là Bò Cạp giả” Thời điểm then chốt cô không nói nhiều, chỉ nói trọng điểm.

“Em lại mơ nữa à?” Anh hoài nghi hỏi.

“Anh đừng hỏi nhiều như thế, Bò Cạp thật đang ở cùng vời Đường Thiếu Đình trên núi, Bò Cạp dùng Bò Cạp giả để dẫn dụ anh, ý đồ cầm chân anh để nhanh chóng rời đi” Diệp Kiều kích động nói, lúc này Lục Bắc Kiêu lạnh lùng ra lệnh, “Toàn bộ nhân viên đừng đuổi theo Bò Cạp nữa, đấy là đồ giả, bên kia mới là đồ thật.”

“Anh Kiêu”

“Em nói đi, anh nghe đây”

“Đường Thiếu Đình, anh ấy là nằm vùng, các anh lúc hành động chú ý đừng làm bị thương anh ấy” Lục Bắc Kiêu đang bước lớn rời đi, nghe Diệp Kiều nói như thế anh sững người lại.

Đường Thiếu Đình là nội ứng.

Thông tin nay làm Lục Bắc Kiêu chấn động đến trầm mặt lại.

Anh chấn động chẳng qua là chỉ có vài giây thì đã hồi phục sự chấn định, không nghĩ tại sao Đường Thiếu Đình lại là người nội ứng, mà chỉ là hoài nghi.

“Em làm sao mà biết?” Anh trầm giọng hỏi

“Anh Kiêu, đợi các anh bình an quay về em sẽ nói với anh, anh chú ý đừng làm bị thương anh ấy, anh ấy thật sự là nội ứng.” Cuối cùng cũng biết được Bò Cạp giở trò gì, Lục Bắc Kiêu nhất định có thể nhảy qua kiếp nạn này, hiện tại cô lo lắng cho an toàn của Đường Thiếu Đình hơn, bởi vì thời điểm gấp gáp anh ấy trực tiếp gọi điện thoại cho cô.

Anh ấy có che chở được cho chính mình không?

Lục Bắc Kiêu không có trúng bẫy của Bò Cạp, không biết Bò Cạp có nghi ngờ gì anh không nữa?

“Anh biết rồi” Lục Bắc Kiêu nói sau đó ngắt điện thoại.

Tiếng s.ú.n.g vẫn chưa dứt, thủ hạ của Bò Cạp từng tên từng tên ngã xuống, Dã Lang bên này đã đánh ra tòa nhà đang xây dở rồi.

“Đình Tử, cậu nói xem, Lục Bắc Kiêu bây giờ có phải đã tiến vào căn phòng độc rồi không, truy sát thế thân của tôi, có thể bây giờ toàn thân đã tê liệt sắp c.h.ế.t rồi.” Bò Cạp giờ tay trái lên nhìn đồng hồ đắc ý nói.

Số 23 là loại độc cấp tính, có thể nhanh chóng len lõi vào hệ thần kinh con người, là vũ khí sinh hóa học giất người nhanh nhất.

Trước kia nó đã được bán cho quốc nhiều quốc gia gây ra nhiều vụ khủng bố.

Bò Cạp còn chưa có nói hết thì tiếng s.ú.n.g đã truyển đến, một viên đạn b.ắ.n sượt qua tai ông ta, bốn người khiên xe lăn đã c.h.ế.t hai người, xe lăn rơi xuống, làm cho Đường Thiếu Đình chấn kinh không thôi, nữa người dưới của Bò Cạp đột nhiên đứng lên được.

Ông ta mau chóng nắp sau lưng một tên thuộc hạ, lớn tiếng hét, trong tay nắm chặt súng, “Mau g.i.ế.c chúng cho tôi”

“Ông chủ, ông” Bò Cạp đáng chết, khi nào thì đứng lên được vậy, anh ở bên ông ta thương xuyên mà không biết một chút gì.

Chẳng qua là Bò Cạp là người nào chứ!

Ông ta có thế thân mà tới nay anh mới biết!

Đường Thiếu Đình cắn răng, lấy chìa khóa ra tháo còng vứt bỏ hàng giả trên tay, từ trong túi lấy ra một khẩu súng, “Bảo vệ ông chủ”

Anh là tay s.ú.n.g được huấn luyện sáu năm, vừa bảo vệ Bò Cạp vừa trốn, cũng vừa kéo dài thời gian, hi vọng Lục Bắc Kiêu mau chóng đến nói b.ắ.n c.h.ế.t Bò Cạp.

Mà lúc này lão già giảo hoạt Bò Cạp sớm đã thiết kế một con đường thoát thân ở sau nui rồi, “Đi vào trong động kia”

Nhìn thấy thủ hạ từng tên từng tên ngã xuống, chỉ còn lại hai người và Đường Thiếu Đình, Bò Cạp chỉ cái động cách đó không xa, lớn tiếng nói.

Lúc Lục Bắc Kiêu dẫn Dã Lang đến thì Bò Cạp đã đi đến cửa động, lúc nhìn thấy Lục Bắc Kiêu thì ông ta ngẩn ra, sao Lục Bắc Kiêu còn chưa có c.h.ế.t chứ?

Nhìn thấy Lục Bắc Kiêu ở ngoài động, mặc đồ rằn ri, trên mặt còn che mặt bằng vải rằn ri, nhưng có hóa thành tro thì Bò Cạp vẫn nhận ra Lục Bắc Kiêu, Bò Cạp nghiến răng nghiến lợi, Lục Bắc Kiêu cũng đã nhìn thấy ông ta.

Nghe đồn ông ta tàn tật nữa người, tuy rằng có thể đứng lên nhưng không đứng vững được lâu, mà bên cạnh ông ta là Đường Thiếu Đình toàn thân mặc đồ màu đen.

“Bò Cạp, đã nhiều năm không gặp, ông sao mà nhát gan thế, có dám đấu với tôi một trận không, sao mà cứ trốn tới trốn lui như chuột vậy.”

Súng trong tay Đường Thiếu Đình lúc này đã lên chốt an toàn, anh đang đợi cơ hội b.ắ.n c.h.ế.t Bò Cạp, Diệp Thành lúc này chắc cũng đã hành động rồi.

Chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t Bò Cạp, tất cả đều sẽ kết thúc.

Anh chậm rãi nâng cánh tay lên, chỉ là nhìn thấy trong tay Bò Cạp cầm một cái điều khiển từ xa, ấn xuống một cái, phút chốc tiếng nổ ầm ầm, bọn họ quay người chạy đi, bọn Lục Bắc Kiêu lập tức nằm xuống.

Một cơ chế phòng ngự đã được thiết lập trước cửa hàng từ trước, cửa hang bị một đống đá chặn lại, người bên ngoài không thể vào được.

Sâu trong hang động, mỗi bước đi đều làm đèn trên tường sáng lên, có thể thấy, đây là thông đạo mà Bò Cạp đã chuẩn bị trước để thoát thân, Đường Thiếu Đình chạy sau cùng, trong lòng luôn nghĩ cách làm sao để g.i.ế.c c.h.ế.t Bò Cạp.

Nhóm người của Lục Bắc Kiêu không tìm được cách vào trong hang động chỉ đành lên trực thắng tìm cửa ra của hang động.

“Lục Bắc Kiêu, tôi đã hỏi người bên Hông Kông, Đường Thiếu Đình không phải là người bọn họ phái đi làm nội ứng, càng không phải là người của chúng ta” Trong bộ đàm truyền tới lời của Lục tư lệnh, Lục Bắc Kiêu ngồi trên trực thăng, hai mắt nhắm lại.

Đường Thiếu Đình không phải là nội ứng của chính phủ. Như vậy chỉ có một giải thích là hắn ta là nội ứng của Diệp Kiều.

Trong não hiện lên rỏ rảng người “N”, trên màn hình điện thoại hiện lên mã Morse, trên màn hình máy tính cũng hiện lên mã Morse.

Anh nắm chặc tay, tuy rằng khó tin nhưng mà lúc này không đoán ra người “N” là cô thì chắc não có vấn đề.

Đoán bao nhiêu năm, điều tra bao nhiêu năm, người luôn cung cấp tin tình báo cho anh, thế mà lại là người bên cạnh anh, là vợ của anh, là cô nhóc của anh, Diệp Kiều.

Nhiều năm trước khi thấy cô thân mật gọi “N”, trong đầu anh đã có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền phủ định, cô là cô nhóc, làm sao biết được tin tình báo, làm sao mà hiểu được kỹ thuật truyền tin, đến cả cục thông tin cũng không theo dõi được người phát ra tin này mà.

Cô chính là N

N chính là cô.

Trong lòng Lục Bắc Kiêu ngoài chấn kinh ra còn có cảm giác khó mà tin được, đầu dựa vào trực thăng, trong lòng có vô số nghi ngờ.

Máy bay trực thăng bay một vòng quanh ngọn núi tìm kiếm cửa hang nhưng mà vẫn không tìm được.

Đường Thiếu Đinh không ngờ được, trong động này lại không có lối ra, bọn họ đi vào trong động luôn đi xuống dưới, so với trên mặt đất như một thế giới khác vậy.

Điện thoại của Bò Cạp vẫn có sóng, ông ta nghe một cuộc điện thoại.

“Ngươi nói cái gì?” Ông ta bộ dạng như muốn g.i.ế.c người, hung hăn chất vấn.

“Ông chủ, căn cứ của chúng ta bị khống chế rồi, là Diệp Thành dẫn người đến khống chế!”

Nghe thủ hạ báo cáo vẻ mặt của Bò Cạp càng hung ác hơn vứt điện thoại đi, s.ú.n.g trong tay chỉa vào Đường Thiếu Đình.

Đường Thiếu Đình vẻ mặt hoang mang hỏi, “Ông chủ, ông đây là…”

Bò Cạp toàn thân màu đen, đang ở tuổi trung niên, lúc này thái dương trắng bệt, khóe miệng nhếch lên dữ tợn, “Đình Tử, Diệp Thành hắn ta không bị khống chế, hang ổ của tao tiêu rồi, có phải mày làm không, Lục Bắc Kiêu hắn không c.h.ế.t có phải do mày báo tin không?”

Bò Cạp hét lớn, s.ú.n.g chỉa thẳng vào thái dương Đường Thiếu Đình, Đường Thiếu Đình đứng yên tại chổ, Bò Cạp để hai thủ hạ cướp lấy s.ú.n.g của Đường Thiếu Đình.

“Ông chủ, sao ông lại hoài nghi tôi?” Đường Thiếu Đình vẻ mặt tổn thương phản bác lại.

“Đình Tử, Thuốc khống chế Diệp Thành là do mày rót vào miệng hắn, làm sao lại không có tác dụng, mày gọi điện thoại cho ai, đừng cho rằng tao không nhìn thấy!” Bò Cạp hung ác nói.

Giây phút sinh tử, Đường Thiếu Đình đột nhiên chộp lấy vai Bò Cạp, anh quay người ra sau lưng ông ta, hai tay dùng lực khống chế vai Bò Cạp, tay cầm s.ú.n.g của Bò Cạp chỉa thẳng vào đầu ông ta, vì tay ông ta đã bị Đường Thiếu Đình khống chế,

“Đừng manh động!” Đường Thiếu Đình khống chế Bò Cạp ra lệnh cho hai thủ hạ của Bò Cạp.

“Được cho mày lắm Đình Tử!” Bò Cạp cười lạnh, “Muốn g.i.ế.c tao cũng phải xem mày có bản lĩnh đó không đã!”

Vừa nói xông ông ta chủ động bóp cò.

Sau đó không có tiếng s.ú.n.g vang lên.

Sắc mặt Đường Thiếu Đình lặng ngắt, hai thủ hạ của Bò Cạp được trang bị đầy đủ chỉa s.ú.n.g thẳng vào thái dương của anh.

Đường Thiếu Đình nhắm hai mắt lại, không ngờ Bò Cạp thử anh bằng một khẩu s.ú.n.g rỗng, trong này tối quá, lúc trước khẩu s.ú.n.g của anh vẫn có đạn nhưng Bò Cạp tháo ra lúc nào anh không thấy.

“Muốn g.i.ế.c thì làm nhanh một chút!” Anh không còn gì để nói.

Từ khi làm nội ứng cho Diệp Kiều, anh đã từng nghĩ qua sẽ có ngày này.

Bò Cạp từ trong túi của anh ta mò lấy chiếc điện thoại, Đường Thiếu Đình mở hai mắt ra, Bò Cạp cập nhật vào nhật ký cuộc gọi, trong đó có số điện thoại không lưu tên, liền gọi cho số điện thoại đó.

Loading...