Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 538

Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:40
Lượt xem: 8

Lúc Diệp Kiều quay về nhà ông bà nội, nhìn thấy Lục Bắc Trì trừng mắt nhìn anh một cái.

Lục Bắc Trì nhìn hai người tay nắm tay, bộ dạng ân ái, không vì chuyện này mà nãy sinh bất kỳ mâu thuẩn nào, nhưng làm anh thật sự tò mò chính là vì sao Diệp Kiều lại như một nhà tiên tri, cái gì cũng hiểu.

“Chị dâu, chị nói xem, chị làm sao mà biết được” Lục Bắc Trì bộ mặt khao khát tri thức hỏi.

“Hỏi lão đại của em ý, chị nói hết với anh ấy rồi” Diệp Kiều vẻ mặt âm trầm, không thèm để ý đến anh nói.

Lục Bắc Trì lại quay về lão đại kính yêu của anh ta, ai biết được, Lục Bắc Kiêu đang ở bên Lục Tiểu Vũ và Lục Tiểu Vũ, quay lại giáo huấn cậu, “Chuyện của chị dâu cậu, cậu có tư cách hỏi à”

Lục Bắc Trì nhìn cặp vợ chồng đang ân ái, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Chết tiệt, nhưng bài đăng đó rỏ ràng là Diệp Kiều đăng mà.

Anh làm sao mà không hỏi rỏ ràng được chứ.

“Hai người không nói cho em biết, thân là quân nhân, em chỉ có thể báo cáo cho các cơ quan liên quan” Lục Bắc Trì không sợ c.h.ế.t nói, nhưng lời chưa nói hết, lão đại nhà anh đang muốn chơi với con liền quay lại muốn đánh anh một chập.

“Lục Bắc Trì lại ngứa da rồi, bị cha đánh là đáng đời” Lục Tiểu Vũ nhìn Lục Bắc Trì bị cha dọa sợ chạy khắp nhà, lớn tiếng nói, cô bé vừa ăn kem, là chú lúc nãy cho cô tiền mua.

Lục Tiểu Cổn hai tay khoanh trước ngực, cực kỳ ghét bỏ nhìn nhị hoa công tử Lục Bắc Trì, cậu xem ra còn trưởng thành hơn cả Lục Bắc Trì.

Nà ní, anh không nên về nhà, về chỉ rướt bạo hành về mình thôi.

Đang lúc Lục Bắc Trì chán nản thì bà cụ từ trong phòng đi ra, nhìn cậu không cho sắc mặt tốt, “Lục Bắc Trì, lần sau con không đem cháu dâu về thì đừng có về đại viện nữa, sắp 31 tuổi rồi”

Lục Bắc Trì lại tổn thương, trong cái nhà này anh đúng là không có địa vị gì mà.

Diệp Kiều hả hê nhìn Lục Bắc Trì vẫn là công tử nhị hoa như kiếp trước, kiếp trược khi cậu ta đi kinh doang nhưng không có lợi nhuận gì, lúc đó cậu vẫn chưa có vợ, khi cô ra tù thì lại không biết vợ cậu là ai.

“Bà Lục hôm nay thật là nhiệt tình, thật hiếm thấy” Dưới vòi hoa sen, người đàn ông ở phía sau ôm lấy người phụ nữ, cơ bắp rám nắng cùng cơ thể trắng nõn quấn lấy nhau, bàn tay to mơn trớn đường cong vô cùng nóng bõng của cô, đầu ngón tay chạm vào nốt chu sa trước ngực.

“Bởi vì yêu anh không đủ a” Diệp Kiều ngẩng mặt lên, một ít tóc dính lên gương mặt cô, cô như thế trong cực kỳ quyến rũ và gợi cảm, những lời cô nói ra càng làm anh sôi sùng sục.

Cái cô muốn là thế này, cùng anh ngọt ngào đến thiên hoang địa lão.

Lục Bắc Kiêu dùng sức ôm lấy cô, hơi thở hỗn hển nói, “Ông đây cũng yêu em không đủ” nói xong, đẩy cô vào bức tường sứ, cô dựa vào bức tường lạnh, phía sau là sự đụng chạm kịch liệt khiến cô không ngừng rên rỉ.

Đêm nay, Diệp Kiều dồn hết sức giải phóng hết sự nhiệt tình của mình dành cho Lục Bắc Kiêu

Khi ngủ cô vẫn bám quấn lấy anh như bạch tuột, một chút không muốn rời.

“Anh sẽ ổn mà, nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Bò Cạp để báo thù” Cô ôm chặt lấy anh, khó chịu lẩm bẩm.

Chẳng lẽ cô lại nằm mơ.

Trên người cởi trần, người đàn ông dựa đầu vào giường, nhìn người nằm trong lòng ngủ cũng không yên, nhìn thấy cô cau mày, trong lòng đều là thương tiếc.

Nếu cô thật sự có năng lực như lời cô nói vậy thì rất mệt nhọc.

“Anh Kiêu, anh đừng chết, có bẫy, cẩn thận với Cò Cạp” Anh vừa nằm xuống định ôm cô ngủ, Diệp Kiều lại ôm chặt lấy anh, không ngừng nói.

Có bẫy à?

Anh híp mắt, đối với lời cô nói nữa tin nữa ngờ.

Chỉ là không qua một lúc sao anh nhận được điện thoại của Lục tư lệnh.

Sau khi nghe điện thoại, Lục Bắc Kiêu không thể không tin, cái dị năng của Diệp Kiều là thật rồi.

Bởi vì Lục tư lệnh vừa rồi nhận được tình báo, Bọ Cạp sắp tham gia giao dịch nghiên cứu vũ khí sinh hóa học mới nhất ở vùng biên giới, lần này hắn tự mình đến giao dịch, giống như năm đó lão Bò Cạp tự mình xuất hiện, đây là cơ hội tốt để bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t con bò cạp này.

Nhìn cô ngủ say trên giường, anh cau mày, không thể tin được những gì cô mơ thấy lại sắp xảy ra.

Lục Bắc Kiêu nào biết Diệp Kiều nào có mơ, cô chỉ thấy thời gian hi sinh của anh ở kiếp trước sắp đến, hầu như đêm nào cô cũng không ngủ ngon, dù có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể chịu được khi biết anh đã hi sinh, mà cô lại không chờ được tinh tình báo của Đinh Tử.

Cô muốn biết, kiếp trước Lục Bắc Kiêu và đồng đội gặp phải cái bẫy gì, cô phải sớm nhắc nhở anh để trong lòng anh có sự đề phòng.

Đường Thiểu Đình không liên lạc với cô, đều có có nghĩa là không có tin gì, nhưng lúc Lục Tiểu Cổn đi rỏ ràng có nói, cha cậu trúng bẫy của Bò Cạp.

….

Bò Cạp lúc này vẫn ngồi trên xe lăn, tay cầm một ống lọ như ống nghiệm, bên trong là một chất lỏng trong suốt không màu.

Anh ta giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật, ngắm nghía đồ vật trong tay, ánh mắt nham hiểm.

Đường Thiếu Đình đứng bên cạnh, nhìn đồ vật trong tay anh ta, có lọ nhỏ này đủ g.i.ế.c một ngàn người.

“Ông chủ, ngài thật sự muốn đích thân đến giao dịch sao, nếu không để tôi và Diệp Thành đến đó được rồi” Trên miệng thì nói như thế nhưng trong lòng lại hi vọng hắn ta tự mình đến buổi giao dịch, chỉ cẩn đến biên giới Trung Quốc, chắc chắn không có đường về, vừa hay Diệp Thành có thể liên hợp với đội chống khủng bố quốc tế bắt bọn họ.

“Đình Tử, lần này ông chủ bên mua cũng đích thân đến, tôi tự mình đến để đối phương thấy được thành ý, sau này còn cần hợp tác với bọn họ nữa”

Bò Cạp đem cái bình trong tay để lên cái khay để anh ta mang đi.

“Đám lính đặc chủng Trung Quốc đáng c.h.ế.t chắc đã để mắt đến ông chủ rồi, ông chủ có chuẩn bị gì để đối phó bọn họ không?” Đình Tử thử thăm dò, lần này Bò Cạp cực kỳ cẩn thận, không nói rỏ với anh ta, cũng không nói sẽ mang anh theo.

Em Kiều nói có cạm bẫy, anh còn chưa có điều tra ra được.

“Đình Tử, cậu không cần lo lắng, tôi tự sắp xếp. Lần này mục tiểu của tôi chính là Lục Bắc Kiêu” Lúc Bò Cạp nói đến Lục Bắc Kiêu, liền nghiến răng nghiến lợi, tay hung hăn vổ xuống đùi.

Năm đó bị Lục Bắc Kiêu đánh, nữa người dưới đã tàn tật, hắn ta luôn ghi hận trong lòng.

Thù này bắt buộc phải báo.

Đường Thiếu Đình trong lòng chấn kinh, quả nhiên như lời em Kiều nói, mục tiêu lần này là Lục Bắc Kiêu.

Người phụ nữ này.

“Đến lúc đó cậu đi cùng tôi, giờ cậu đi xem Diệp Thành đang làm cái gì?” Bò Cạp lại nói.

Nghe nói sẽ mang mình theo, Đường Thiếu Đình an tâm lại, đến lúc đó sẽ xó cơ hội hành động.

Đường Thiếu Đường đi khỏi một lát, thì Bò Cạp từ trên xe lăn đi xuống, tự do đi lại khắp phòng.

Diệp Kiều tỉnh dậy, thấy giường trống trơn, thất thần, thấy Lục Bắc Kiêu ngồi ở mép giường, cô nhanh chóng bò dậy, ôm anh từ phía sau, mặt áp vào lưng anh.

Lục Bắc Kiêu nắm lấy tay cô, “Lại mơ thấy cái gì rồi”

Diệp Kiều sững lại, mới nhớ đến những lời cô nói dối hôm qua.

Cô hít mùi trên người anh, nhẹ nhàng nói: “ Mơ thấy anh trúng cạm bẫy của Bò Cạp, bị nhốt trong phòng khí độc, vì không để Hứa Nghị và những người khác đi vào cứu anh, anh tự mình nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-538.html.]

Đây là Lục Tiểu Cổn nói với cô, tuy rằng cô không tự mình nhìn thấy, nhưng chỉ nghe thôi mà trong lòng cô đã đau đớn không thôi.

Nước mắt trong veo chảy xuống, lặng lẽ vòng tay ôm chặc lấy anh.

Kiếp trước, lúc anh tự sát, trong lòng có hay không nghĩ về cô. Lúc đó trong lòng anh có bao nhiêu đau khổ chứ.

Càng nghĩ càng đau đớn, chỉ đành ôm chặc lấy anh, mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Lục Bắc Kiêu lại xem như truyện cười, bản năng khiến anh không tin lời cô, cảm thấy làm sao mà có chuyện này được chứ.

Chẳng qua nếu quả thật đúng như những lời cô nói, anh chắn chắn sẽ tự sát, đem viên đạn cuối cùng giữ lại cho chính mình.

“Ngoan, anh sẽ cẩn thận, em phải tin vào thực lực của anh, Bò Cạp tuy xảo quyệt, nhưng đạo cao một thước mà cao một trượng, tà không thể thắng chính, trận chiến này anh sẽ chuẩn bị đầy đủ.” Lục Bắc Kiêu cực kỳ tự tin nói, anh không tin tà ma, anh tin vào thực lực của mình và chính nghĩa.

Bọn họ là cái gì, Bò Cạp là ai chứ.

Bọn họ là phần tử khủng bố, là thành phần diệt chủng nhân loại, chuyên nghiên cứu những vũ khí hại người.

Trận này chỉ có sống chết.

“Em tin anh sẽ đánh bại bọn họ, em yêu anh như thế, anh không được có chuyện gì” Lục Tiểu Cổn đã từng nói, đời này cô chỉ cần yêu anh đến c.h.ế.t thì anh sẽ không có chuyện gì.

Lục Bắc Kiêu quay người lại, ôm cô vào lòng, “Vậy thì em phải ngoan, không được suy nghĩ lung tung, cái dị năng giấc mơ của em, có thể bỏ được không, em mà thường nằm mơ thì tinh thần sẽ có vấn đề đó.”

Anh thật sự tin rồi.

“Không đâu, đừng lo lắng cho em. Anh Kiêu, lần này làm nhiệm vụ, đem điện thoại theo để em tiện liên lạc với anh.” Cô vẫn đang đợi tin tức của Đường Thiếu Đình, lỡ mà lúc đó có tin tình báo gì, cô không kịp thời thông báo thì phải làm sao.

Lục Bắc Kiêu do dự một lúc rồi mới gật đầu, không muốn để cô lo lắng.

“Đều nghe theo em” Anh xoa xoa đầu cô, “Không còn sớm nữa, anh phải về doanh trại, vốn là sáng sớm nay phải đi rồi, nhưng anh đợi em thức dậy.”

Nói đến đây, khóe miệng anh nhếch lên, bộ dạng thỏa mãn, “Biểu hiện tối qua của bà Lục rất hợp khẩu vị của anh đó”

Diệp Kiều nhớ đến tối qua mình không ngừng muốn anh, hai má ửng hồng, “Chỉ cần anh bình an quay về, sau này em sẽ một đêm bãy lần.”

“Chỉ cần lời này của em, anh đây nhất định sẽ quay về, nha đầu à, đến lúc đó em đừng có chối nhé” Hai mắt anh sáng lên nhìn cô, trầm giọng nói, nói xong liền hôn lên môi cô một cái.

Anh phải đi rồi.

Diệp Kiều mặc quần áo xong đi ra tiễn anh nhưng bị anh ngăn lại, anh bước nhanh rời đi.

Đường Thiếu Đình cả người mặc quần áo rằn ri, đeo kính đen, từ trên trực thăng nhanh chóng nhảy xuống, cùng một người đàn ông khác nâng người đàn ông trên xe lăn xuống, người đàn ông trên xe lăn cũng mang kính đen không nói lời nào, dường như đang ngủ.

Trên khoảng đường này ông ta hình như luôn ngủ, Đường Thiếu Đình không khỏi hoài nghi.

DTV

“Ông chủ, đến nơi rồi, chúng ta trực tiếp vượt biên hay về căn cứ trước?” Anh nghiêm túc hỏi.

Bò Cạp không trả lời, hình như đang ngủ.

“Anh Đình, trước đó ông chủ đã giao phó, đến căn cứ trước” Người đàn ông đẩy xe lăn nói, Đường Thiếu Đình híp mắt nhìn người đàn ông đang ngủ trên xe lăn.

Những người phụ trách giao dịch cũng từ trên trực thăng nhảy xuống, toàn bộ đều trang bị vũ trang, đầu đội nón bảo hiểm moto, trên người mặt quần áo rằn ri, không nhìn rỏ khuôn mặt.

Những người này đều là do Bò Cạp mấy năm nay nuôi dưỡng, không phải là lính đánh thuê.

Vẫn chưa đến căn cứ, Đường Thiếu Đình nhận được tin nhắn của Diệp Kiều, anh trực tiếp gọi lại cho cô.

“Em Kiều, lúc hành động anh sẽ mở điện thoại, có tình huống gì sẽ báo cho em” Lần này hành động rỏ ràng Bò Cạp rất thận trọng, đến thân tín như anh cũng không nhận được chút thông tin gì.

Diệp Kiều biết rất rỏ làm như thế đối với anh sẽ rất là nguy hiểm.

Giao dịch sắp bắt đầu nhưng Đình Tử đối với kế hoạch của Bò Cạp lại không biết gì, có thể thấy, lần này Bò Cạp cực kì thận trọng, từ đó có thể thấy được tính nguy hiểm và phức tạp của giao dịch lần này, cô càng lo lắng Bò Cạp đã phát hiện Đường Thiếu Đình và Diệp Thành là người nằm vùng.

“Anh Đình, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, anh nhớ chú ý an toàn của chính mình” Cô không muốn bất kì người nào xảy ra chuyện, lo lắng cho Đường Thiếu Đình và Diệp Thành không ít hơn lo lắng cho Lục Bắc Kiêu.

Đường Thiếu Đình có thể cảm nhận được sự lo lắng của Diệp Kiều dành cho mình, cũng rỏ đầy là nghĩa khí của cô

Quan hệ giữa cô và anh chỉ có một chữ nghĩa.

“Em Kiều, Đình Tử chính là mèo a, mà mèo thì mạng rất lớn, không cần phải lo lắng cho tôi, có tin gì sẽ liên lạc với em hé” Ngữ khí của Đường Thiếu Đình rất phóng khoáng lại có chút không chính chắn, làm làm người khác bớt lo lắng, nhẹ nhàng không ít.

“Cảm ơn” Cô đối với Đường Thiếu Đình chỉ toàn là cảm kích.

Đường Thiếu Đình không để trong lòng, trên mặt cười nhẹ, “Em Kiều, đừng như thế, Đường Thiếu Đình tôi tuy rằng hơi lưu manh, nhưng cũng mưu lợi, tôi nằm vùng ở bên Bò Cạp, sau này có thể lấy chuyện này ra khoe khoang khắp nơi, không phải chỉ là muốn giúp em.”

Đình Tử như thế càng làm Diệp Kiều cảm động hơn.

Tuy miệng cười nhưng hốc mắt đỏ lên, “Anh Đình thật là lợi hại”

Tuy rằng không biết trong bãy năm qua Đường Thiếu Đình trải qua những gì, nhưng cô biết, có thể lấy được tín nhiệm của Bò Cạp, anh chắc chắn đã chịu không ít khổ, cô cũng thật lòng khâm phục anh ấy.

Đường Thiều Đình sảng khoái cười lớn, cũng không nói nhiều nữa, liền cúp máy đi.

….

Hai chiếc trực thăng đang đậu dưới sân tập, đội đặc chủng Huyết Lang và đội Ảnh Tử đang đứng cạnh nhau, 12 thành viên được trang bị vũ trang đầy đủ, đội trưởng Thái đội đặc chủng Huyết Lanh đang đứng ở giữa bọn họ phát biểu.

Lão Thái cũng toàn thân trang bị vũ trang, khí thế nguy hiểm, thần sắc nghiêm túc, “Kẻ địch của mọi người hôm nay là phẩn tử khủng bố quốc tế, tâm huyết tiêu diệt đầu não của phẩn tử khủng bố là điều đương nhiên, nhưng mọi người không cần quá căng thẳng, càng phải tin tưởng thực lực của chính mình, chỉ cần hắn ta xuất hiện ở đường biên giới thì lập tức tiêu diệt.”

Lão Thái nắm c.h.ặ.t t.a.y giơ lên, lớn tiếng nêu vang khẩu hiệu tiêu diệt phần tử khủng bố.

Là thành viên của đội Huyết Lang, ông năm đó cung đã giao chiến với lão Bò Cạp, đến thời của Lục Bắc Kiêu cũng đã giao chiến với Bò Cạp, đến hôm nay cũng nên chấm dứt rồi.

Đầu đội mũ nồi rằn ri, đi ủng quân đội, trên người cũng mặc đồ rằn ri, Lục Bắc Kiêu sải bước lớn, trên n.g.ự.c anh có gắn ngôi sao năm cánh và quốc kỳ, đên trước mặt lão Thái, hành lễ quân nhân của ông ta, ông ta cũng nghiêm nghị chào lại.

Trung đội Lục lần này muốn đích thân đánh trận này.

“Xuất phát” không nói thêm lời nào thừa thải, anh chỉ nói hai chữ, sau đó hai đổi hướng về phía trực thăng mà đi.

Lão Thái đứng nguyên tại chổ nhìn chiếc trực thăng cất cánh giữa không trung.

Cùng lúc này, đội chống khủng bố quốc tế cũng đã tập hợp ở trường Hunter, đang nấp trung khu rừng nhiệt đới, bắt cứ lúc nào cũng có thể tập kích tiêu diệt hang ổ địch.

Khi Diệp Kiều ôm gối đầu đi vào phòng sách, nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đang ngồi trước máy tính, không chơi game mà đang nhìn rất tập trung.

“Lục Tiểu Cổn, ít chơi game chút đi, sẽ hư mắt đó, đến lúc đó làm sao mà làm lính” Cô lầm bẩm nói, ngồi co ro trên ghế sô pha, nhing con trai khiến lòng cô thanh thản hơn.

“Diệp Kiều, đây là mẹ viết sao?” Lục Tiểu Cổn quay người, nhing thấy cô ngồi co ro trên ghế sô pha, tâm sự trùng trùng, trầm giọng hỏi.

Diệp Kiều đi đến xem màn hình máy tính, trên đó dày đặc chứ, lại nhìn CPU, trên đó đang bỏ vào đĩa CD.

Lục Tiểu Cổn đã nhìn thấy những gì cô viết rồi.

Loading...