Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 533

Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:31
Lượt xem: 4

Hai ngày trước, lực lượng gìn giữ hòa bình Trung Quốc đóng quân tại nước Y vẫn chưa tìm thấy Diệp Thành. Bọn họ kết luận Diệp Thành bị tổ chức K2 bắt cóc hoặc sát hại.

Nhưng công việc tìm kiếm vẫn tiếp tục. Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác!

Diệp Kiều nhận được tin tức từ lính đánh thuê mới hiểu được chân tướng sự thật Diệp Thành mất tích.

Đường Thiếu Đình cầm đầu thành viên tổ chức K2, chia quân thành 2 nhóm, một nhóm cố ý dụ lính đánh thuê đi, mặc khác tổ còn lại đặt bẫy Diệp Thành, bởi vì bọn họ nhiều người lại đủ trang bị, Diệp Thành người ít không đánh lại đông nên bị bắt.

Đình tử nói giúp cô để mắt đến Diệp Thành, sao lại thành người cầm đầu đi bắt Diệp Thành? Bọn họ đưa Diệp Thành đi đâu rồi?

Cô không tin Đình tử sẽ g.i.ế.c Diệp Thành, cho nên chắc chắn Diệp Thành còn sống, chỉ cần anh còn sống là được rồi!

Cô đang chờ tin tức từ Đỉnh tử.

--

Tổng bộ của K2 ẩn nấp trong rừng mưa nhiệt đới, chiếm diện tích vài hecta. Nhìn bề ngoài giống như mấy biệt thự dinh thự không có gì thần bí. Thực ra tất cả bí mật của nó đều nằm dưới đất!

Có một phòng thí nghiệm tiên tiến ở đây để phát triển vũ khí sinh học và hóa học mà K2 đã nghiên cứu và chế tạo trong nhiều năm! Có hàng trăm nhà khoa học ở đây, một số đến tự nguyện, nhưng hầu hết trong số họ là bị bắt tới.

Nơi này còn có kho đạn, kho vũ khí!

Trong ngục tối, một người đàn ông với nửa thân trên trần trụi rắn chắc, hai tay bị xích khóa lại, người bị treo lên, hai chân cách mặt đất.

Nơi này oi bức ẩm ướt, tường đồng vách sắt, chỉ có một cửa sổ nhỏ trên đó.

"Mẹ nó..." Diệp Thành thấp giọng mắng, anh bị bắt cóc đến đâu rồi?

Cửa sắt mở ra, những người mặc áo khoác trắng bước vào. Người cuối cùng bước vào là người đàn ông tên Đình tử, chính là người đã bắt sống anh!

Diệp Thành nheo mắt chẳng thèm ngó tới.

Khóe miệng Đường Thiếu Đình cười xấu xa, gật đầu với hai người áo khoác trắng cầm hộp bạc trong tay!

Bọn họ lập tức đi vào đứng bên cạnh Diệp Thành, hai tên mặc âu phục hạ Diệp Thành xuống, hai chân anh chạm đất!

"Chúng mà bắt ông đến đây là muốn làm gì!" Diệp Thành nghiến răng hỏi, ánh mắt khinh miệt nhìn Đình tử.

Một cô gái mặc áo trắng đi lên trước, lấy một ống tiêm từ trong vali màu bạc ra, cắm kim tiêm vào trong ống, sau khi hút thuốc thì hướng kim tiêm lên, đẩy hết không khí ra ngoài.

Diệp Thành nhìn thứ nước màu xanh trong ống tiêm và có một linh cảm không tốt.

Mấy năm qua K2 kiếm tiên từ những thứ thứ oai môn tà đạo, chiến tranh Trung Đông lần nữa chính là bọn họ bán vũ khí sinh học cho tổ chức vũ trang phản chính phủ tạo ra khủng hoảng!

"Diệp Thành, thành viên của đội đặc chủng Huyết Lang, đảm nhiệm vị trí trinh sát cho đội!" Đường Thiếu Đình ở bên cạnh bước đi nói, nhìn về phía Diệp Thành đầy cơ bắp.

"Anh có một người anh em tốt tên Lục Bắc Kiêu, là kẻ thù của K2! Diệp thiếu, anh nói xem biến một người lính Hồng quân thành người của chúng tôi, lại để người đó đối phó với anh em tốt của mình, chiêu này có kích thích không?"

Đường Thiếu Đình nói rất biến thái, nói xong giơ tay ra lệnh, nữ bác sĩ cầm ống tiêm đ.â.m vào cánh tay Diệp Thành!

Kim tiêm còn chưa đ.â.m vào người, Diệp Thành bị treo hai tay đột nhiên giơ chân đạp mạnh đá bay nữ bác sĩ kia ra ngoài mấy mét đập người vào tường, miệng phun m.á.u tươi!

Đường Thiếu Đình nhặt kim tiêm dưới đất lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thành, "Chỉ cần tiêm thuốc này, sau này chúng tôi bảo anh làm gì anh sẽ làm cái đó! Diệp thiếu một người lính sau này chính là một cỗ máy g.i.ế.c người!"

Mấy tên biến thái này!

Diệp Thành đang muốn phản kháng, hai mắt tối đen đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Đường Thiếu Đình bước tới và tự tay tiêm chất lỏng màu xanh cho anh!

Bên trong màn hình theo dõi, Bọ cạp độc thấy cảnh này thỏa mãn cong môi....

Đã hơn hai tháng kể từ khi Diệp Thành mất tích, Diệp Kiều vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức gì của Đình tử, không có tin tức gì chính là bình an. Cô từng nghĩ nhất định là Bọp cạp độc cáo gì đã để Đình tử tự tay g.i.ế.c Diệp Thành, Đình tử phải đề phòng thân phận của mình không bại lộ lại không thể g.i.ế.c Diệp Thành nên dứt khoát đưa anh về K2!

Chỉ là không biết Diệp Thành một mình ở trong hang hổ đó, Bọ cạp độc sẽ tra tấn anh thế nào, Diệp Thành sẽ chống lại bọ cạp độc như thế nào!

Đình tử hẳn là sẽ phối hợp với anh!

Lão tham mưu trưởng Diệp vốn tuổi đã sao, sau khi biết cháu trai lớn của mình mất tích thì sức khỏe càng kém. Diệp Kiều thường đến thăm, hiện tại Hoa Nhụy tan làm cũng đều đến đại viện ở, thuận tiện chăm sóc ông cụ..

Mấy năm này có Diệp Thành và chỗ dựa của ông nội, Diệp Kiều giúp đỡ cùng những cố gắng và năng lực của cô, địa vị của Hoa Nhụy ở nhà họ Diệp ngày càng cao, từ trên xuống dưới nhà họ Diệp đều tâm phục khẩu phục cô.

"Ông ơi, ông thả lỏng đi, Diệp Thành anh ấy thực sự ổn! Cháu nói nhỏ với ông nhé, cháu có nội gián ở K2! Ngài đừng nói với người khác, việc này cháu chỉ nói với ông thôi!" Sau khi Diệp Kiều đóng cửa phòng, nhìn ông nội chỉ ăn non nửa chén cơm thì không đành lòng giấu ông nữa, nhỏ giọng nói.

Mặc dù ngoài mặt ông cụ không buồn, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng vẫn là lo lắng cho cháu trai cả!

Lão tham mưu trưởng Diệp ngồi trên ghế, lưng vẫn thẳng nghe Diệp Kiều nói vậy, hai mắt trừng to, "Kiều Kiều, cháu nói gì thế? Cháu có nội gián trong K2?!"

Diệp Kiều biết ông nội của mình nghe tin sẽ có phản ứng như vậy.

K2, tổ chức khủng bố nổi danh trên thế giới!

"Ông nội, ngài đừng kinh ngạc, cháu nói thật đấy! Có lẽ Diệp Thành cũng đã trà trộn vào K2 rồi! Chỉ là một thời gian sẽ không về được! Nhưng cháu tin với năng lực và trí thông minh của anh ấy sẽ biến nguy thành an, ngài phải tin tưởng cháu trai lớn của mình chứ!" Vào lúc này của kiếp trước, ông nội bị bệnh nhưng nghiêm trọng hơn hiện tại nhiều, nhà họ Diệp cũng suy sụp nhưng khác với kiếp này, nhà họ Diệp vẫn xuôi gió xuôi nước, ông cụ sống mấy năm qua rất thoải mái.

"Kiều Kiều! Cháu làm thế nào?! Một cô gái như cháu:-" Lão tham mưu trưởng Diệp nhìn cháu gái bảo bối ngồi dười chân ông đã từ một cô nhóc lột xác thành phụ nữ, vẻ mặt khó tin!

"Cháu có biết như thế rất nguy hiểm không?! K2 kia là gì chứ?! Cháu làm loạn gì vậy?! A Kiêu nó có biết chuyện này không?" Sau khi lão tham mưu trưởng Diệp hiểu ra thì nghiêm mặt nói.

"Anh ấy không biết! Nhưng cháu sẽ bí mật cho anh ấy biết thông tin mà nội gián đã cung cấp của cháu! Ông nội, ông đừng lo, nội gián của cháu ở K2 đã có 7 năm rồi! Anh ấy đã giúp cháu cứu mấy chiến hữu của Diệp Thành, lần này chính là Diệp Thành!"

Lão tham mưu trưởng Diệp nghe cô nói vậy, càng thêm chấn kinh!

"Kiều Kiều! Sao lòng dạ cháu lớn như vậy! Nhưng một cô gái như cháu:-"

"Ông nội, cháu không phải người bình thường!" Diệp Kiều cắt ngang lời ông cụ, "Ông nội, ông không cảm thấy cháu gái của ông đã đột nhiên thay đổi như biến thành người khác vào mùa hè năm 18 tuổi đó sao?" Cô ngẩng đầu cười nói nhìn ông cụ, hốc mắt có hơi đỏ.

Từ lúc trùng sinh đến giờ cũng đã 12 năm!

Lão tham mưu trưởng Diệp cau mày, ánh mắt phức tạp, ông không nói gì, giống như chìm vào hồi ức xa xôi...

"Ông nội, năm đó cháu đột nhiên đổi tính, thay đổi cũng không phải vì bị bạn thân và crush phản bội, mà là... Cháu trùng sinh quay về!"

Cô nhìn ông cụ đang lâm vào trầm tư, trong nụ cười chứa nước mắt, nói khẽ.

Lão tham mưu trưởng Diệp nhìn Diệp Kiều với ánh mắt kỳ quái, đầu ông ong ong, một lúc vẫn chưa hiểu được ý của cô.

"Kiều Kiều! Có phải cháu sốt rồi nói sảng không?!" Một hồi lâu sau, ông cụ mới tỉnh táo lại, bàn tay già nua kia đặt vào trán Diệp Kiều thử xem cô có phát sốt không!

Lão tham mưu trưởng Diệp sống bảy tám chục vẫn là lần đâu tiên nghe được chuyện trùng sinh này. Ông là một đảng viên, cựu chiến binh, nào tin vào giả thuyết kiếp trước kiếp này, nghĩ là cháu gái lớn sốt cao nói sảng!

Diệp Kiều bị ông nội làm vậy thì buồn cười, "Ông nội, cháu không sốt!"

Sở dĩ ông nói với ông nội là vì không muốn cho ông cụ lo lắng cho Diệp Thành sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, hơn nữa ông nội là người cô tin tưởng. Lỡ cô không thể chịu đựng được thì có thể bàn bạc với ông nội, ông nội là người được kính trọng trong quân đội, sẽ giúp đỡ được cho cô.

Lão thủ trưởng còn không chịu tin, Diệp Kiều đành phải giải thích đơn giản cho ông một chút. Cô nói hiện tại xảy ra những chuyện này kiếp trước cô đều từng trải qua, cũng đã thay đổi số mệnh của rất nhiều người!

Cô nói có mắt có mũi, lão tham mưu trưởng nửa tin nửa ngờ, hồi ức trong quá khứ hiện lên, quả nhiên kể từ khi đột ngột thay đổi tính cách vào mùa hè năm đó, cháu gái cưng này của ông càng ngày càng thông minh, ưu tú, xuất sắc hơn!

Giống như những người xuyên không từ thời hiện đại về cổ đại trong phim truyền hình!

Nhưng ông vẫn không chịu tin.

"Năm đó cháu nói chúng ta sẽ đăng cai Thế vận hội Olympic 2008, có đúng không ạ? Cháu nói Hoa Kỳ sẽ tấn công Iraq vào năm 2003, đúng không ạ? Cháu nói ở Thế vận hội Olympic năm sau, đội Trung Quốc đã thắng tổng cộng 51 huy chương vàng! Ngài có tin không?" Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn về ông cụ đang hoang mang, cười nói.

Sắc mặt của lão tham mưu trưởng dần dần thay đổi đến sửng sốt!

Lại qua một hồi lâu, nghe Diệp Kiều nói rất nhiều chuyện, ông mới hoàn toàn đồng ý!

"Ông nội, ngài phải giữ bí mật cho cháu đấy! Nhất là không thể nói cho Lục Bắc Kiêu! Kiếp trước cháu có lỗi với anh ấy như vậy, cháu không muốn anh ấy biết chuyện của kiếp trước, sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng cháu!" Diệp Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y của ông cụ, dặn dò.

Lão thủ trường chần chừ gật đầu, những chuyện cô nói kiếp trước rất hoang đường!

"Kiều Kiều, cháu nói kiếp trước anh trai của cháu trải qua lần này như thế nào?"

Nghe ông nội nói thế, tim Diệp Kiều đánh thịch một cái, lúc định trả lời thì điện thoại di động vang lên, chủ nhiệp lớp của Lục Tiểu Vũ gọi tới!

Con bé này, lại gặp rắc rối!

"Ông nội! Ngài yên tâm, kiếp trước Diệp Kiều cũng không sao hết!" Vì trấn an ông nội, cô nói dối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-533.html.]

--

Trong văn phòng khoa văn năm thứ hai lớn như vậy, có mấy giáo viên đang cúi đầu chấm bài tập. Ở góc tường là Lục Tiểu Vũ trong bộ đồng phục nam sinh đứng quay mặt vào tường. Một nữ giáo viên trẻ bước vào, cô bé lập tức quay người.

"Cô Lương! Em không làm ồn lớp học, em đã bán hàng trong giờ ra chơi. Sao cô lại phạt em chứ?!" Lục Tiểu Vũ hùng hồn nói, rất lý lẽ!

Cô Lương giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn của cô bé đã ném chồng ảnh lên bàn!

Đó là ảnh có chữ ký của ca sĩ nổi tiếng Tô Mục, là đồ trước đó Lục Tiểu Vũ đã bán cho các em học sinh nữ vào giờ ra chơi, một tệ một tờ. Những tấm ảnh cô Lương vừa ném lên bàn là vừa thu được của các em học sinh.

"Lục Chiến Vũ! Em còn cãi à! Tuổi còn nhỏ, học thì kém! Cầm ảnh có chữ ký giả bán cho bạn học, em biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là lừa gạt! Em nói em bán ảnh ai thì không bán, sao cứ bán ảnh có chữ ký giả thần tượng của cô vậy!" Lương Sảng ngồi trước mặt Lục Tiểu Vũ, nhìn cô bé, tức giận nói.

Ai là fan đều biết chữ ký của Tô Mục hiếm thế nào, sao Lục Tiểu Vũ lại có đến mấy chục tấm, không phải là giả thì là gì?!

Giả?

Lục Tiểu Vũ lập tức xù lông lên! Cô Lương còn nói tư lệnh Lục: Lục Chiến Vũ cô lừa đảo!

Không thể nhịn nổi nữa!

"Ai lừa đảo! Đây đều là của Tiện Tiện tự tay kí tên, em nhìn chú ấy viết mà!" Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói.

"Em nói gì? Tiện Tiện? Em còn nhìn anh ấy viết? Cô nhóc này, em khoác lác quá đi! Bảo em học thuộc bài em còn ấp úng nữa!" Lương Sảng nhìn Lục Tiểu Vũ, cảm thấy cô bé vừa đáng yêu vừa tức cười!

"Em không khoác lác! Cô Lương, cô có tin là em có thể gọi chú ấy đến đây trong một tiếng không?! Nếu hôm nay em có thể gọi chú ấy đến đây, cô nhất định phải trả lại trong sạch và xin lỗi em trước mặt các bạn trong lớp!" Hai tay Lục Tiểu Vũ chống nạnh, lớn tiếng nói.

Các giáo viên khác đều choáng váng, học sinh tiểu học bây giờ thật ghê gớm.

"Em có thể bảo thần tượng Tô Mục của cô đến đây trong một tiếng sao?" Lương Sảng buồn cười nói.

Lục Tiểu Vũ gật đầu mạnh, "Chính là ca sĩ nổi tiếng Tô Mục!"

"Được được được, em gọi, em gọi cho cô mở mang tầm mắt chút nào!" Lương Sảng không tin cô nhóc có thể goij Tô Mục đến đây trong vòng một tiếng, đây chính là nhân vật đẳng cấp giới âm nhạc nội địa!

Lục Tiểu Vũ đi tới bàn cầm điện thoại, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra số của Tiện Tiện.

Cô nhóc đứng bên bàn làm việc, cầm ống nghe, "Tiện Tiện Smart, mời chú đến trường cháu trong vòng một giờ nữa, phòng ngữ văn năm hai!"

Lương Sảng nghe Lục Tiểu Vũ nói, cười ra tiếng.

"Heo kêu ở đâu vậy?” Tô Mục ở trong điện thoại nói.

"Là giáo viên chủ nhiệm của cháu, cô ấy là fan của chú đấy!" Lục Tiểu Vũ ghét bỏ nhìn cô giáo đang che miệng cười khinh bỉ!

Lương Sảng cũng không biết rốt cuộc Lục Tiểu Vũ giả vờ gọi điện cho ai, cô ngồi xuống cầm khăn lau dính nước và xóa hết "chữ ký giả" trên ảnh của thần tượng. Thật đáng tiếc cho những tấm hình này.

"Lục Chiến Vũ, năm mươi phút rồi, Tô Mục đâu nhỉ? Nhưng mẹ em có khi sắp tới rồi!" Sau khi Lương Sảng lau sạch "chữ ký giả" trên tất cả các bức ảnh, nhìn về phía Lục Tiểu Vũ buồn bã nói.

Lục Tiểu Vũ vô cùng bình tĩnh, vừa quay người thì cửa vang lên.

Chỉ thấy Lương Sảng miệng há chữ O nhìn về phía cửa. Thần tượng của cô mặc áo somi, vest, quần tây, đeo kính râm đẹp trai lại nam tính đứng ở cửa phòng!

Những giáo viên khác thấy ngôi sao đột nhiên xuất hiện ở cửa cũng cũng rung động!

Chỉ có Lục Tiểu Vũ, một cô nhóc bảy tuổi lại ra vẻ ông chủ sai bảo cấp dưới, "Tô Mục, chủ nhiệm lớp cháu nói, chữ ký chú ký cho cháu đều là giả!"

Tô Mục chạy tới bên cạnh Lục Tiểu Vũ, lấy kính râm xuống cong môi cười, vẻ mặt ôn hòa, lúc nhìn về phía chủ nhiệm lớp cô bé trên mặt chỉ còn nụ cười khách sáo, "Cô gái ơi, Lục Chiến Vũ con bé không lừa cô đâu, những cái kia đúng là tôi tự tay ký tên!"

Siêu sao điển trai và phong độ Tô Mục trầm giọng nói với cô giáo mê trai.

!!!

Chát chát chát!

Mặt đau quá!

Lương Sảng hoàn hồn, ánh mắt rơi vào bàn công tác nhìn những tấm ảnh mà cô vừa mới xóa hết chữ ký ...

!!!

A a a a!

Vừa rồi cô mới làm một chuyện ngu ngốc biết bao nhiêu?!

Cô lại nhìn về phía Tô Mục đang khom người, vẻ dịu dàng nói chuyện với Lục Tiểu Vũ lạnh lùng, quả nhiên đó chính là thần tượng không thể tiếp cận của cô! Giờ phút này ngay trước mặt cô, mà lại còn đang lấy lòng học sinh của cô!

"Bà chủ Tiểu Vũ, nể mặt đi ăn cơm một bữa với chú được không?"

"Không có thời gian!"

"Giúp cháu ký một trăm tấm poster?"

"Không được!"

"Tháng sau dẫn cháu đến Disney Hồng Kông chơi?"

"Trong kỳ nghỉ hè, ông cậu đã đưa chúng cháu đến đó rồi!"

Nhìn Tô Mục như vậy, Lương Sảng cảm thấy thần tượng mình theo đuổi là giả! Nam thần lạnh lùng như một kẻ nịnh nọt trước mặt một cô bé bảy tuổi!

Cô Lương Sảng hết lòng tuân thủ lời hứa, xin lỗi Lục Tiểu Vũ trước mặt bạn học cả lớp, nói cô bé oan rồi!

Là một giáo viên, bản thân cô phải làm gương!

"Lục Tiểu Vũ! Con thiếu tiền tiêu đến thế hả?" Diệp Kiều tức giận nhìn cô nhóc nghịch ngợm gây chuyện. Tô Mục bên cạnh vừa nghe nói ảnh Lục Tiểu Vũ bắt anh ký tên bán một tệ một tấm thì quả thực nội tâm suy sụp, chữ ký của anh trên mạng thổi giá đến giá hai ngàn tệ một tấm đấy?!

"Con muốn tự kiếm tiền bằng sức của mình mà!" Lục Tiểu Vũ hùng hồn nói.

Diệp Kiều im lặng quay người nghiêm túc nhìn Tiện Tiện Smart, "Đồng chí Tô Mục, mong anh sau này đừng giúp người xấu làm điều ác! Còn nữa, nhân lúc còn chưa tan học ít người, anh nhanh đi đi, lát nữa sẽ không đi được!"

Tô Mục nhìn cô, sau đó quay sang nhìn Lục Tiểu Vũ, vẻ mặt ôn hòa còn dặn dò cô bé: "Tiểu Vũ, sau có có việc gì có thể gọi cho chú bất cứ lúc nào, chú hứa gọi là đến ngây!"

"Chú Tiện Tiện thật ngoan!" Lục Tiểu Vũ nhìn Tô Mục hôm nay đã cho mình bao nhiêu mặt mũi, khen ngợi.

Tô Mục cười đến lộ ra hai hàm răng trắng, sau khi đen kính râm thì hôn gió cô bé, vội rời đi không thêm phiền phức cho Diệp Kiều.

Tiện Tiện thực sự quan tâm đến hai đứa trẻ, có thể nhớ được chúng học lớp nào, đáng tin hơn nhiều so với người cha Lục Bắc Kiêu!

--

Máy bay trực thăng lượn trên núi sâu liên miên, cánh quạt gió thổi mạnh làm nổi sóng, địa hình phức tạp nên không có điểm hạ cánh.

Các lực lượng đặc công được trang bị đầy đủ từ trên không leo dây xuống hàng trăm mét vào trong núi sâu, sau đó nhanh chóng đi về phía bên giới!

Lục Bắc Kiêu dẫn đầu sói hoang đến biên giới, đội trưởng đội cảnh sát vũ trang biên giới đóng ở đây đã tiến tới chào hỏi, sau khi chào nhau, đội trưởng đội cảnh sát vũ trang lập tức mở bản đồ!

"Trung đội Lục, có thẻ xác định đối phương là người do bên K2 phái tới, bọn họ còn lại sáu người! Không thể không nói trong số người mà K2 phái tới có kẻ rất trâu bò! Tên này có kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g rất chuẩn xác, am hiểu các loại bẫy b.o.m mìn! Khu vực này là bãi mìn bẫy b.o.m mìn, lính của chúng tôi không dám xông vào!"

"Lính đánh thuê?"

"Không rõ! Năm chiến sĩ của chúng tôi suýt nữa c.h.ế.t trong tay gã rồi! Đều bị trọng thương! Ba chó quân đội đã chết!"

Sau khi Lục Bắc Kiêu nhìn bản đồ xong, đưa mắt nhìn Lăng Khiếu ở bên cạnh.

Chỉ chốc lát sau bảy người gồm cả anh cùng tiến vào khu b.o.m mìn.

Rừng sâu núi thẳm, địa hình phức tạp nhưng đâu là điểm khuất đối với những người lính đặc công được huấn luyện bài bản này nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, mà b.o.m mìn thường được giấu ở đây!! Không cần trung đội Lục nhiều lời, đám Hứa Nghị đã chia nhau ra hành động!

DTV

Lục Bắc Kiêu mặc đồ ngụy trang, không làm bất cứ ngụy trang gì hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh bước đến vị trí có tác dụng ẩn nấp hiệu quả. Anh nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy dây mìn cách mặt đất vài cm, chân anh tránh đi không vấp vào, nhưng khi tiếp đất lập tức rút lại thì giẫm lên dây vậy mà mìn không nổ.

Anh ngồi xuống bàn tay nhẹ đẩy đống cỏ dại dưới đất ra, quả nhiên mìn thực sự ở dưới đống cỏ dại này. Anh rút d.a.o quân dụng ra, đào đất xung quanh quả bom, nhanh chóng đào được mìn lên, phá hủy ngòi nổ!

Chỉ chốc lát sau sáu người còn lại cũng lần lượt phá b.o.m mìn, mìn nhảy, b.o.m bay, b.o.m liên hoàn gì đó, các loại mìn cái gì cần đều có.

Bọn họ tiếp tục đi tới.

"Lục Bắc Kiêu đến rồi!" Người của K2 cầm kính viễn vọng nhìn thấy bảy người băng qua bãi mìn, nghiêm nghị nói.

"Diệp thiếu, đừng quên mục tiêu hôm nay của anh! Không g.i.ế.c được Lục Bắc Kiêu, quay về không cách nào ăn nói được!" Đình tử mặc đồ ngụy trang đi đến chỗ b.ắ.n lén, sau khi ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai Diệp Thành.

Loading...