Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 531

Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:28
Lượt xem: 7

Người đàn ông kia là một người bạn của cô, bị Quách Mỹ Anh mua chuộc, cố ý gài bẫy cô, thừa dịp cô không chú ý đã chụp một số hình ảnh trông rất thân mật, lại nói xạo trước mặt Kiều Sênh.

Lại nhìn về phía Kiều Sênh ở trước mặt mình, Giang Ca lại cảm thấy rất xa lạ, chẳng qua, trái tim vẫn đang đau đớn, như thể đang oán hận người đàn ông này vậy!

Trong thính phòng dưới sân khấu, Hạ Diễm đang định rời đi thì thấy Kiều Sênh làm vậy, anh ta không đi nữa…

Kiều Sênh quỳ trên mặt đất, trong đầu đều nghĩ đến chuyệ mình đã tức giận như thế nào khi mới nhìn thấy ảnh chụp của Giang Ca và người đàn ông khác, anh thế mà lại tin lời Quách Mỹ Anh nói, Giang Ca đang đùa giỡn anh, Giang Ca phản bội anh! Mà khi Giang Ca khóc lóc giải thích, anh lại không tin cô!

Bị người đàn ông mình yêu hiểu lầm, lại không chịu tin tưởng mình, trong đó cô lúc đó phải đau khổ bao nhiêu?

“Giang Ca, anh cũng có lỗi với chị của em, nếu không vì anh, cô ấy sẽ không chết! Anh là tội nhân! Bất kể em trừng phạt anh thế nào, anh cũng đều cam tâm tình nguyện chấp nhận! Em không cần nói giúp anh!”. Kiều Sênh quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Giang Ca, thể diện, danh tiếng, cái gì anh cũng không quan tâm nữa, anh chỉ muốn chuộc tội!

Đây là món nợ của anh đối với Giang Ca, Giang Ngư!

Diệp Kiều dưới sân khấu nghẹn ngào khó chịu, mấy năm nay, Kiều Sênh vẫn sống trong tự trách, hổ thẹn và bi thương vì mất đi người mình yêu.

Để chuộc tội, anh thật sự trắng tay, thanh danh cũng không cần!

“Kiều Sênh, anh! Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh! Nhưng tôi không thể nào ở bên anh được nữa, Kiều Sênh, sáu năm trước tôi đã quên anh rồi, tôi nhớ mọi người, mọi chuyện, chỉ có duy nhất anh là tôi không nhớ! Anh cũng quên tôi đi!! Cảm ơn anh mấy năm qua đã dùng danh nghĩa của tôi để làm nhiều chuyện có ý nghĩa như vậy! Suy cho cùng anh là người tốt!”. Giang Ca nhìn Kiều Sênh, bình tĩnh nói, sau đó, cô cúi người một cái thật sâu với mọi người, rồi nhanh chóng xuống sân khấu.

Cô quên anh rồi?

Là có ý gì?

Kiều Sênh nhanh chóng đứng dậy, đuổi theo xuống sân khấu…

Ở lối ra, anh đuổi kịp cô, mà bên cạnh cô đã có thêm một người đàn ông trưởng thành, nếu đoán không lầm thì chính là Hạ Diễm.

Anh ta chắn trước mặt anh, không cho anh đụng vào Giang Ca.

“Giang Ca! Em nói câu đó là có ý gì? Em quên anh rồi, là có ý gì?”. Trái tim Kiều Sênh run lên mãnh liệt, như thể biết rõ còn hỏi.

Giang Ca đứng phía sau thân hình cao lớn của Hạ Diễm, nhìn Kiều Sênh: “Đúng vậy, tôi mấy trí nhớ có chọn lọc, anh và những chuyện có liên quan đến anh, tôi đã quên hết toàn bộ! Kiều Sên, tôi không lừa anh, đối với tôi mà nói, anh chính là một người xa lạ!”

Cô đã quên mất anh…

Quên anh một cách có chọn lọc!

Kiều Sênh vô thức lắc đầu, nhưng, nhìn Giang Ca bình tĩnh nhìn mình, ngẫm lại phản ứng của cô đối với anh những ngày qua, anh hiểu ra, cô đang nói sự thật!

Giang Ca thế mà lại thật sự quên anh rồi!

Bồ Câu nhỏ của anh, không nhớ anh…

Tất cả những sự trả thù của cô đều không thể khiến ah đau khổ thật sự, nhưng mà, sự thật rằng cô đã quên anh, quả thật khiến anh đau nhói trong tim, tan nát cõi lòng!

Nước mắt Kiều Sênh lăn xuống, Kiều Sênh anh đã làm tổn thương cô sâu sắc, nên cô mới quên anh một cách có chọn lọc!

“Anh rể! Chúng ta rời khỏi nơi này thôi! Làm nhiều hơn nữa, chị cũng không về được…số tài sản và cổ phần công ty này, trả lại cho anh ta hết đi!!”. Giang Ca nhìn Hạ Diễm bằng đôi mắt ngấn lệ, nói.

Kiều Sênh chủ động quỳ xuống trước mắt cô nói lời xin lỗi ngay trước mặt nhiều người như vậy, cô tin rằng, anh rể đã giải hận!

Hạ Diễm lạnh lùng nhìn Kiều Sênh, quay người, Giang Ca cũng quay người.

Kiều Sênh xông lên trước muốn đuổi theo cô, lại bị Hạ Diễm ngăn lại.

“Họ Kiều kia! Giang Nhi sau khi xảy ra tai nạn đã phát điên ba năm! Nếu cậu có một chút lòng hổ thẹn thì đừng có quấy rầy cô ấy nữa! Cô ấy không có cậu mới sống tốt hơn!”. Hạ Diễm lạnh lùng châm chọc anh, rồi xoay người rời đi.

Cô còn phát điên ba năm…

Kiều Sênh ngây người tại chỗ, nhìn bóng lưng của Giang Ca càng ngày càng xa, trong đầu là hình ảnh cô từng đứng trên sân khấu trước sự chú ý của mọi người, ưu nhã múa bellet xinh đẹp…

Anh không tưởng tượng ra được Giang Ca phát điên trông thế nào, anh chỉ nhớ lại vết sẹo trên đùi cô.

Cô vốn dĩ là thiên nga trắng trên sân khấu, là Bồ Câu nhỏ đáng yêu nghịch ngợm trong mắt anh, “Bồ Câu nhỏ” của anh c.h.ế.t rồi, chỉ chừa lại cho anh những sợi lông vũ màu trắng bay tá lả khắp trời…

Lúc Kiều Sênh về biệt thự, đúng lúc Giang Ca vừa ôm Noãn Noãn đi từ trong nhà ra, bọn họ không mang theo cái gì cả, trước cổng biệt thự đã có một chiếc xe bảo mẫu đợi sẵn.

Bây giờ đã là chín giờ tối rồi, ánh đèn trong sân đã tỏa ra ánh sáng ấm áp.

“Cha!”. Tiểu Noãn Noãn nhìn thấy anh thì lớn tiếng kêu, dang hai cánh tay về phía anh, hai cái tay bé nhỏ khẽ đóng khẽ mở.

Kiều Sênh nhìn Noãn Noãn, nhếch miệng lên: “Giang Ca, đêm đó, thật sự là em à!? Anh tưởng là nằm mơ, thì ra, thật sự là em…”

Anh vừa nói xong, Giang Ca sững sờ, nhìn anh với ánh mắt phức tạp.

Vào cái ngày đó ba năm trước đây.

Giang Ca phát điên ba nă, cho dù đã khỏi bệnh rồi, cô cũng bị Hạ Diễm hạn chế cho ra ngoài, hôm đó, cô thật sự buồn chán nên tìm cơ hội lén lút chạy ra khỏi biệt thự.

Mặc dù đã ở Giang Thành ba năm, nhưng cô vẫn không bước chân ra khỏi nhà, trước kia còn bị điên, cô vô cùng xa lạ đối với thành phố này. Nhưng cô nhớ rõ, trước kia cô đã từng đến Giang Thành, còn vì sao tới, tới với ai thì cô không nhớ được.

Cô dựa vào ký ức để đi đến những nơi mình từng đến.

Đi trên đường Tư Nam, như thể đang đi trên đại lộ Champs-Elysees ở Paris nơi cô quen thuộc, những cây ngô đồng cao chót vót và kiến trúc kiểu Pháp lãng mạn, cô vào một quán café, chọn một ly cappuccino vừa thưởng thức vừa ngắm phong cảnh bên ngoài.

Cô còn ngồi xe buýt tìm đến một danh lam thắng cảnh được cải tạo tự một con ngõ nhỏ cũ mà trước đây cô đã từng đến, con ngõ nhộn nhịp với đủ loại hàng quán rất độc đáo ở hai bên đường. Dường như lúc trước khi tới đây cô còn nói, sau này khi lớn tuổi, không thể tiếp tục múa ballet nữa, cô sẽ tới đây mở một cửa hàng nhỏ để dưỡng già.

Đi ngang qua một quầy bánh bao chiên nổi tiếng, cô phải xếp hàng dài để chờ ...

Những gì cô làm chiều hôm đó là lần đầu tiên trong ba năm qua cô cảm thấy mình còn sống, hơn nữa còn như một con người, trong lòng cảm nhận được một chút vui sướng và thỏa mãn.

Thế nên đến lúc trời tối, cô còn chưa chịu về nhà.

Giang Ca không biết, những chỗ này đều là những nơi mà cô đã đến cùng Kiều Sênh trước đây, những gì cô nói cũng là nói với Kiều Sênh. Rất khéo, cũng là buổi chiều hôm ấy, Kiều Sênh cũng giống như cô, thấy vật nhớ người, đi đến những nơi mà họ từng đến, thậm chí, họ suýt nữa gặp nhau trong con ngõ nhỏ…

Sau đó, bọn họ cùng đi đến một quán bar trước đây, chẳng qua là không ai gặp ai cả.

Rõ ràng biết không nên tới, nhưng dường như có một người đàn ông đã từng bá đạo nói bên tai cô: Bồ Câu, sau này không được phép tới những chỗ thế này một mình!

Giang Ca lại trời xui đất khiến đi vào quán bar ồn ào đầy cặp tình nhân này, còn gọi một ly cốc tai, uống xong là bất tỉnh nhân sự…

Sau đó nữa, lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, một cảm giác buồn nôn xộc lên, cô chạy vào phòng vệ sinh ói ra, lúc ra khỏi phòng vệ sinh, vừa vặn đụng phải một bức tường người.

“Bồ Câu!”. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây, sắc mặt đỏ ửng nhìn cô, kích động nói.

Giang Ca choáng váng đầu óc, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Kiều Sênh ôm lấy…

Đêm đó, Kiều Sênh bị Hạ Diễm gài bẫy, bỏ thuốc cho anh, sắp xếp phụ nữ dụ dỗ anh, người phụ nữ dẫn anh đi thuê phòng, chụp ảnh toàn bộ quá trình, đào cái hố lớn để trả thù. Kiều Sênh lúc đó bị thuốc kích thích, thân thể lảo đảo, bước vào một căn phòng không đóng cửa, người phụ nữ đó vốn định kéo anh ra ngoài, nhưng kéo không được, ngược lại còn bị anh đuổi ra ngoài một cách dữ tợn, rồi anh đóng cửa lại!

Cho dù bị thuốc hành hạ đến mức cầm thú, nhưng, anh vẫn còn lí trí!

Anh vừa định vào phòng vệ sinh rửa mặt thì đột nhiên nhìn thấy Giang Ca mà mình hằng mong nhớ…

Anh cho rằng anh nhớ cô quá mức, cho rằng tác dụng của thuốc mà làm một đêm mộng xuân, như thật như ảo.

Lúc Giang Ca tỉnh lại thì trời đã sắp sáng, nhìn thấy trên giường mình có thêm một người đàn ông, cô sợ hãi đến mức ngã xuống giường! Sau đó, khi nhận ra người đàn ông trên giường chính là Kiều Sênh – kẻ thù của mình, cô lập tức cầm lấy cái gạt tàng thuốc định đập!

Nhưng mà, nhìn người đàn ông trưởng thành nằm trên giường, trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt y vậy, cô ngây ngẩn cả người…

Tuy đã quên anh rồi, nhưng cô biết, Kiều Sênh là người yêu trước kia của cô, anh là tên khốn nạn không tin cô và chia tay với cô, cũng là tên đầu sỏ gây nên cái c.h.ế.t của chị, chẳng qua, cô không có ấn tượng gì, không có bất cứ cảm giác nào với anh cả…

Cô luống cuống, mở điện thoại di động luôn mang theo bên mình lên, gọi cho Hạ Diễm.

Hạ Diễm tìm cô cả đêm, lúc nghe thấy cô thể mà lại ở cùng Kiều Sênh, anh ta quả thật tức điên lên!

Anh ta muốn gài bẫy cho Kiều Sênh xảy ra tình một đêm với người phụ nữ khác, đồng thời vạch trần anh là đồ cặn bã, trong ngoài bất nhất, kết quả, anh thế mà lại cùng Giang Ca…!

*

Nước Y khu vực Trung Đông.

Thành phố bị chiến tranh tàn phá. Có thể nhìn thấy khắp nơi là những vỏ đạn trống rỗng, những bức tường vỡ và những lỗ đạn hình tổ ong do s.ú.n.g máy để lại.

Mặt trời như thiêu đốt, những người vô gia cư sau chiến tranh được đưa vào các trại tị nạn.

Xung quanh các trại tị nạn, có các trại bộ binh của lực lượng gìn giữ hòa bình do Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc phái đến để bảo vệ an toàn cá nhân cho những người tị nạn này!

"Báo cáo Diệp đội! Lính gác số 6 phát hiện ở vị trí cách trại tị nạn 200 mét về phía tây bắc có 6 phần tử vũ trang, tạm thời bọn họ chưa hành động, chúng tôi đã phóng loa xua đuổi! Xin nhận câu trả lời!" Báo cáo của trinh sát đến từ bộ đàm vang lên.

Sĩ quan đội mũ nồi xanh, quàng khăn xanh quanh cổ, mặc đồ ngụy trang, trên cánh tay đeo lá cờ đỏ năm sao, cầm s.ú.n.g trường trong tay, đeo kính râm, tay phải cầm bộ đàm chính là Diệp Thành đến Trung Đông tham gia hoạt động hơn năm tháng.

"Đã nhận được! Lập tức phát binh đến tiếp viện! Thường xuyên theo dõi hành động của đối phương!" Diệp Thành trầm giọng nói với bộ đàm màu đen, nói xong anh nhanh chóng lên một chiếc xe việt dã về doanh trại.

Chỉ chốc lát sau, những người lính gìn giữ hòa bình được huấn luyện tốt đội mũ sắt thép màu xanh xếp hàng trên một chiếc xe bọc thép hạng nặng màu trắng, chiếc xe màu trắng bọc thép có in chữ tiếng anh Liên hiệp quốc viết tắt là "UN" ở thân xe.

Màu lam, màu trắng là màu biểu tượng của quân gìn giữ hòa bình.

Trung Quốc là một trong những thành viên của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc, đó là trách nhiệm không gì lay chuyển được trong việc duy trì hòa bình thế giới!

Quốc gia Y nơi vừa trải qua chiến tranh, liên tục xảy ra xung đột dân sự. Các nhóm vũ trang chống chính phủ đôi khi thực hiện các hoạt động quân sự bất hợp pháp và những người tị nạn trong nước thường thực hiện các cuộc tấn công khủng bố bằng b.o.m liều chết. Những người này luôn uy h.i.ế.p đến tính mạng của người dân thường nước Y và an toàn của các chiến sĩ!

Cũng thường có những người lính đánh thuê do các nhóm vũ trang chống chính phủ thuê để gây rối!

Ba chiếc xe bọc thép màu trắng dừng lại gần trại tị nạn, một số lính gìn giữ hòa bình với đạn thật ra khỏi xe, đến mai phục ở chỗ lính canh gác số 6.

"Diệp đội! Sáu người rất rõ ràng, nổ s.ú.n.g chứ?!" Sau khi người b.ắ.n tỉa tìm thấy tất cả vị trí của sáu chiến binh, anh ta nhìn về phía Diệp Thành đang chỉ huy, trầm giọng nói.

Diệp Thành cầm kính viễn vọng, nghiến răng nói, "Ông cũng muốn g.i.ế.c bọn chúng ngay... Nhưng anh trai, chúng ta đang duy trì hòa bình đấy!"

Người nói chuyện với anh là một trong những cấp dưới cũ của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-531.html.]

Sau khi đến đây, anh ta thường nghĩ may mà người được phái đến là Diệp đại gia chứ không phải là Lục Đại Ma Vương, nếu không anh ta đã sớm bị Tòa án quân sự quốc tế kết án!

Chỉ khi những tay s.ú.n.g này b.ắ.n vào trại tị nạn trước, những người gìn giữ hòa bình là họ mới có quyền bắn, nếu không sẽ làm trái với quy định.

Đây cũng là lý do tại sao lực lượng gìn giữ hòa bình có tỷ lệ thương vong cao mặc dù lực lượng này được trang bị vũ khí và trang bị tối tân nhất!

"Số 5, chúng tôi đã tìm thấy con mồi của mình, nhưng nó còn quá xa!” Lính đánh thuê s.ú.n.g ống đầy đủ cầm kính viễn vọng, miệng nhai kẹo cao su, nói tiếng Anh.

"Yểm hộ tôi!" Số 5 nói tiếng Anh, bò về phía trước với một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa trong tay. Sau khi tìm được vị trí thích hợp thì lập tức nhắm chuẩn đầu ngắm, nhắm ngay vào Diệp Thành!

Diệp Thành đúng lúc cũng nhìn thấy anh ta, vội nằm xuống, đạn bay tới lướt qua mũ sắt của anh.

"Đám cháu trai này! Mục tiêu lại là chúng ta! Các anh em, bọn chúng đã động thủ thì chúng ta khỏi phải khách khí! Giết!" Diệp Thành ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn lính đánh thuê đang mai phục phía sau đụn cát, nói.

Một lệnh này của anh, tay b.ắ.n tỉa cấp tốc b.ắ.n về phía kẻ vừa nổ súng, một s.ú.n.g đã chết, không chút khách khí!

Chỉ chốc lát sau đối phương đã c.h.ế.t ba, ba còn lại đã trốn, họ trốn thoát, quân gìn giữ hòa bình không có quyền truy đuổi họ!

--

"Em gái Kiều, lần này bọn họ đã thất bại rồi, sẽ còn tiến hành các hoạt động ám sát. Để anh trai chú ý! Anh ở ngay Trung Đông sẽ chú ý!" Diệp Kiều đứng ở cửa nhà, nghe Đình Tử nói xong nhẹ thở ra, nhưng sợi dây trong lòng cô nhanh chóng căng lên.

"Cảm ơn! Anh cũng chú ý an toàn!" Cô thấp giọng nói.

Lúc này xe của Lục Bắc Kiêu từ trong ngõ rẽ vào, "Anh Đình, liên lạc sau." Cô nhỏ giọng nói xong vội cúp máy, rồi tắt điện thoại.

Sau khi điều chỉnh cảm xúc thì vội lên đón, anh đột nhiên lại về nhà, không phải rất bận sao?

Diệp Thành ra nước ngoài bao lâu thì Lục Bắc Kiêu không về nhà bấy lâu. Mặc dù suýt nữa gặp cô và Đình Tử gọi điện cho nhau nhưng thấy anh về, trong lòng cô vẫn rất vui! Cách ngày cuối trước khi c.h.ế.t của kiếp trước anh ngày càng gần, cô càng yêu thương anh nhiều hơn!

Cô ước mình có thể ở bên anh canh giữ mỗi ngày, có đôi khi cô cũng sẽ nghĩ giống Hoa Nhụy khuyên anh xuất ngũ, nuôi anh trong nhà không cho anh đi để thoát khỏi khó khăn này.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ tiêu cực thỉnh thoảng thôi!

Sĩ quan Lục bước xuống xe, anh hiếm khi mặc quân phục chỉnh tề, dưới ánh đèn cửa, quân hàm trên vai anh sáng lên, cô nhận ra ngay sự thay đổi trong cấp bậc của anh.

Hai gạch một sao!

Anh lại thăng chức!

"Hoanh nghênh đồng chí trung tá Lục về nhà!" Cô đi đến cất giọng nói, thêm hai chữ "Trung tá", còn cố gắng chào anh một cách tinh quái!

Ánh mắt bà Lục thật là không tệ!

Nhìn cô như một cô con dâu nhỏ ngoan ngoãn, anh đi tới gần cô, bàn tay phải thô ráp không khỏi vuốt má cô, nói như đang tán tỉnh một người phụ nữ đàng hoàng: "Cô con dâu nhỏ nhà họ Lục, mẹ nó miệng thật ngọt!"

Rõ ràng mặc quân trang nghiêm chỉnh, miệng lại ăn nói như lưu manh!

"Lão lưu manh!" Diệp Kiều tròn mắt mắng anh.

Anh cho là cô sẽ mắng anh là "Lưu manh" hoặc là "Đồ lưu manh", "Lão lưu manh" ?

Diệp Kiều quay người đi vào trong sân, Trung tá Lục nắm cổ tay kéo cô lại, đội mũ quân đội, dáng vẻ đoan chính. Anh cúi đầu, đôi mắt dưới vánh nón tối sầm, "Bà Lục, mời bà nói rõ ràng, tại sao lại thay bằng từ lão?"

Ngữ khí không mặn không nhạt, lại lộ ra uy hiếp!

"Lão đàn ông 33 tuổi không phải lão lưu manh thì là tiểu lưu manh à?" Diệp Kiều ngay chính phản bác lại, nói xong cũng muốn chạy lại bị anh giữ chặt.

"Nhóc con, to gan quá rồi! Chê anh già? Ai trẻ chứ?" Trung tá Lục chua xót nói.

"Ai nha! Lục Tiểu Cổn! Lục Tiểu Vũ! Mau đến xem này, người cha sĩ quan tốt của con, anh, anh..." Diệp Kiều đang giãy dụa nhìn thấy con trai con gái của mình từ nhà chính ra, cô vội vàng hô lớn, rất hóm hỉnh và tinh ranh.

Bởi vì sĩ quan Lục trước mặt hai đứa bé luôn có hình tượng chính nhân quân tử . Nhất là lúc mặc đồ quân đội, càng phải làm gương và uy cho hai đứa nhỏ!

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ nhìn thấy cha về thích kích động và hưng phấn. Lục Tiểu Vũ vọt tới bên này như một viên đạn, Lục Tiểu Cổn lạnh lùng vẫn là bình tĩnh mà bước đi không hề vội vàng.

Lục Bắc Kiêu lập tức buông lỏng Diệp Kiều ra, trừng mắt liếc nhìn cô, ánh mắt kia dường như đang nói: Nhóc con, về phòng dạy dỗ em!

Diệp Kiều lại không sợ c.h.ế.t lè lưỡi với anh!

"Cha về rồi! Cha, cha là trung tas!" Lục Tiểu Vũ nhìn thấy cha, kích động nói.

Lục Bắc Kiêu cong môi, bàn tay to vuốt đầu cô gái nhỏ, "Lục Tiểu Vũ, tóc con sao càng lúc càng ngắn vậy? Không ra dáng con gái gì! Học mẹ con ngày bé đi, đây và đây mỗi bên có một b.í.m tóc nhỏ, mỗi b.í.m có hai bông hoa lớn màu đỏ, rất đáng yêu!"

Anh chỉ vào vị trí bên trên tai của Lục Tiểu Vũ, nói.

Cố tình nhân cơ hội này để trêu chọc bà Lục gian xảo.

"Còn cài hai bông hoa hồng to? Rất quê đấy!" Lục Tiểu Vũ rất ghét bỏ, cô nhóc bảy tuổi đã có thẩm mỹ rồi.

Còn Diệp Kiều đã nắm chặt tay, "Lục Bắc Kiêu! Sao anh biết được?"

"Em quên rồi à? Năm trước lúc về quê ăn tết với em, anh xem ảnh chụp hồi bé của em, hình như lúc em bằng tuổi với giống như Lục Tiểu Vũ:-" Còn chưa nói xong, dáng vẻ bà Lục trông như muốn g.i.ế.c ai đó!

Nói chính xác là muốn tự sát!

Hồi nhỏ cô xấu xí làm sao, chưa kể còn béo và quê mùa, vừa vào đông là hai má cô đỏ giống như m.ô.n.g khỉ!

Thế mà anh thấy được ảnh chụp hồi bé của cô!

!!!

A a a rất muốn nhảy xuống giếng! Không sống được!

"Quê chỗ nào? Vô cùng đáng yêu mà, cha tìm ảnh chụp con con xem!" Lục Bắc Kiêu nắm tay con gái, vừa đi vừa nói.

"Lục Bắc Kiêu! Anh dám!" Diệp Kiều đuổi vào sân và rống lên.

Anh lại còn có ảnh chụp hồi bé của cô!

Lấy lúc nào vậy?

Trước kia lúc cô về nhà đã cất sạch ảnh chụp khi còn bé rồi, nhưng mẹ cô thích giấu ảnh chụp hổi nhỏ của họ đi, lúc nhớ cô và Lục Bắc Kiêu thì sẽ lấy ra xem, có c.h.ế.t cũng không chịu đưa cho cô, cũng đã đồng ý với cô sẽ không cho Lục Bắc Kiêu xem, kết quả:-

"Cha! Con muốn xem!" Lục Tiểu Vũ ồn ào nói.

Diệp Kiều vội vàng xông về phía trước, ôm anh, "Chồng, em còn chưa ăn cơm chiều đâu, sắp c.h.ế.t đói rồi, hai đứa nhóc này cũng không mua đồ ăn cho em..."

Cứng rắn không được cô chỉ có thể mềm mỏng.

"Cha, mẹ không nấu ăn cho chúng xon, còn bảo chúng con đi mua đồ ăn cho mẹ!" Lục Tiểu Vũ tố cáo.

Lục Tiểu Cổn vẫn luôn không lên tiếng, ở trong lòng ghét bỏ em gái: Đồ ngốc!

"Cô nhóc ngốc, không nghe lời mẹ, còn bỏ đói me! Muốn đứng phạt tư thế quân đội đúng không?" Cha Lục khiển trách Lục Tiểu Vũ đang than thở.

Lục Tiểu Vũ mơ hồ:...

Cha Lục lập tức đi đến phòng bếp làm canh!

Diệp Kiều đắc ý làm cái mặt quỷ với Lục Tiểu Vũ rồi lập tức đi vào phòng ngủ chính, lập khắp nơi có thể giấu được ảnh chụp cũng không tìm thấy ảnh chụp lúc bé của cô. Phòng làm việc cũng đã tìm, mỗi quyển sách đều bị cô lật ra, hoàn toàn không có!

Mẹ kiếp, Lục Bắc Kiêu giấu đồ, hình như mãi mãi cô sẽ không tìm thấy!

Anh nói khi bé cô đáng yêu, là nghiêm túc sao? Hay ghét lắm?

Lục Tiểu Cổn đang xem NBA trực tiếp, nghe tiếng Diệp Kiều thì lập tức đứng dậy, thấy cô đứng ở cửa phòng vệ sinh.

"Lục Tiểu Cổn, con nhanh đến cửa hàng tiện lợi mua cho mẹ một gói băng vệ sinh đi! Đêm hay ngày đều được! Mang tia chớp đi!" Diệp Kiều đứng ở cửa phòng tắm, lấy tay che bụng cau mày nhìn Lục Tiểu Cổn, nghiêm túc nói.

!!!

Diệp Kiều gọi cậu đi mua cái gì?!

Lục Tiểu Cổn ngang ngược trong lòng kháng cự!

Lục Tiểu Cổn cau mày, "Diệp Kiều, để một bé trai như con đi mua cái kia cho người, không đúng lắm nhỉ?"

Cậu bé bảy tuổi, đã cao hơn eo cô, vẻ mặt nghiêm túc.

"Thằng nhóc con, ngươi bao nhiêu tuổi, còn là con trai! Đi nhanh lên!" Diệp Kiều tức giận nói.

"Lục Tiểu Vũ!" Lục Tiểu Cổn lập tức gọi Lục Tiểu Vũ.

"Không được đưa Lục Tiểu Vũ đi! Con bé vào cửa hàng tiện lợi sẽ không ra được! Con đi thôi! Nhanh lên, mẹ cần gấp!" Diệp Kiều thấp giọng nói, thằng nhóc thối mới 7 tuổi thôi, ngại cái gì?!

Lục Tiểu Cổn vẫn rời khỏi nhà chính, thay vì gọi Tia chớp thì đi vào phòng bếp.

Cha Lục mặc quân trang, đeo tạp dề vừa nấu xong một nồi canh.

"Cha!" Lục Tiểu Cổn cất giọng hô, vẻ mặt nghiêm túc.

"Chuyện gì?"

"Cha, vợ cha bảo con đi mua cái kia giúp... Con cho rằng ngài đi vẫn tốt hơn!" Lúc Lục Tiểu Cổn nói "Cái kia" rất mất tự nhiên.

"Cái gì? Ấp a ấp úng, đàn ông con trai nói chuyện phải rõ ràng lưu loát!" Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói, nhìn con trai đang đứng thẳng, giống như một người lính đang được huấn luyện.

"Báo cáo! Băng vệ sinh!" Lục Tiểu Cổn cũng đứng nghiêm, trả lời rõ ràng lưu loát.

DTV

"Cái gì?" Đến phiên Trung tá Lục uy nghiêm mất tự nhiên.

"Chính là cái mấy ngày mỗi tháng mẹ vẫn dùng ấy!" Lục Tiểu Cổn nói xong vội chạy ra ngoài!

Loading...