Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 525

Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:18
Lượt xem: 11

Bạn gái của cậu, còn có một cô con gái.

Cậu bé nói là Diệp Thành hay Kiều Thiêm bọn họ đều là người đã có gia đình đúng không, lúc trước Lục Tiểu Cổn còn hỏi về Kiều Sênh.

Lẽ nào Lục Tiểu Cổn nói là bạn gái Giang Ca của Kiều Sênh.

Diệp Kiều bối rối.

"Diệp Kiều, con chụp hình của cô ấy rồi, gửi vào điện thoại người rồi đấy người có thể xem một chút không" Chờ một lúc lâu không nghe Diệp Kiều trả lời, Lục Tiểu Cổn lại nói.

"Được" Diệp Kiều cuối cùng cũng hoàn hồn.

Cô là sếp gặp chuyện không sờn, lại bị kích động bởi lời nói của con trai.

Bởi vì quá khó tin, mà Lục Tiểu Cổn lại chưa bao giờ nói dối.

Thầm nghĩ, chắc là Lục Tiểu Cổn nhận lầm người rồi bạn gái cũ Giang Ca của Kiều Sênh đã qua đời được sáu năm trong một vụ tai nạn xe mà, Quách Mỹ Anh hối lộ tài xế cố ý lái xe đ.â.m c.h.ế.t trong tình trạng say rượu.

Quê cô ấy ở trấn trên, Giang Ca đúng là người số khổ, cha mẹ mất từ nhỏ được ông bà nuôi lớn, ông bà cô ấy cũng mất sớm, bây giờ trong nhà họ Giang không còn ai, Kiều Sênh cũng không có cách nào giúp Giang Ca thực hiện chữ hiếu.

Còn đang tự hỏi thì hình ảnh của MMS gửi tới.

Một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác len cổ lọ, trên tay ôm một bé gái thắt tóc hai bím, người phụ nữ không trang điểm, nước da trắng trẻo, khuôn mặt trái xoan rất đẹp, tóc búi cao, tóc rủ xuống hai bên má, mang vẻ bụi bặm dù vậy cũng khó che giấu được khí chất tao nhã thoát tục đã thấm vào xương của cô.

Chỉ nhìn khuôn mặt cô không thể biết người phụ nữ này có phải là Giang Ca hay không, có chưa từng gặp Giang Ca, chỉ xem ảnh của cô ấy, hoặc là ảnh lúc nhảy không nhớ rõ trông như thế nào.

Nhưng khí chất vô cùng giống.

Lục Tiểu Cổn gọi lại kể với cô chuyện gặp hai mẹ con này thế nào, còn nói dì ấy không có hộ khẩu, cảnh sát hỏi cô ấy tên cô cũng ấp úng, thậm chí còn không có giấy tạm trú.

Vì sau khi con cô ấy suýt bị bọn buôn người bắt cóc nên cô mới muốn bỏ chạy khi đối mặt với cảnh sát, sợ rằng cô sẽ bị đuổi khỏi thành phố J vì không có giấy phép cư trú tạm thời.

Thực sự là Giang Ca sao? Nếu là thật vậy mấy năm nay cô ấy đi đâu sao không tìm Kiều Sênh nói rõ.

Cô lại nhìn cô bé trong bức ảnh, cô bé hơn một tuổi, một đứa trẻ rất xinh đẹp, nhưng lại rất gầy, đôi mắt ngấn lệ, là một cô bé tội nghiệp.

Lục Tiểu Cổn nói con bé là Noãn Noãn.

"Lục Tiểu Cổn, trước hết chúng ta khoan hẳn nói cho cậu Kiều Sênh, chờ mẹ về điều tra rõ rồi nói cũng không muộn" Cô bình tĩnh nói, cô vẫn chưa hoàn toàn tin đó là Giang Ca.

Lục Tiểu Cổn cũng nghĩ như vậy.

"Khi nào người về ba về rồi, bị cô Chu Mạt gọi, con bé Lục Tiểu Vũ trốn học" Ý tứ trong lời nói của Lục Tiểu Cổn như thể cậu bé không trốn học ấy.

Chu Mạt này khá có năng lực nhỉ còn có thể gọi ba Lục về, cô càng vui hơn khi Lục Tiểu Cổn nói cả Lão Thái cũng bị gọi.

"Ba con đâu"

"Buổi trưa uống rượu rồi ngủ trong đại viện. Bọn họ uống nhiều lắm, đưa tụi con về rồi nói chiều không cần đi học"

Sáng mới viết bản kiểm điểm, trưa nay lại không cho bọn nhỏ đi học.

Mấy cái ông này, Chu Mạt chắc đang tức giận nhảy dựng lên rồi.

"Ba con về rồi nên mẹ sẽ đặt vé máy bay về ngay, ở đây không có sân bay, về thành phố J chắc sẽ rất muộn" Cô vốn định ở đây hai ngày.

Kiều Sênh thấy cô xách vali đi nhanh xuống lầu, tỏ vẻ nghi hoặc, cô nói Lục Bắc Kiêu về rồi.

Cô vội vã trở về cũng là muốn biết người phụ nữ đó rốt cuộc có phải Giang Ca hay không.

Kiều Sênh mấy năm nay cô đơn không muốn kết hôn, với tính tình của anh ta nhất định tính sống cô độc hết quãng đời còn lại. Cô nghĩ, nếu thật sự là Giang Ca anh ta sẽ vui sướng đến phát điên lên mất, nhưng mà Giang Ca mấy năm nay có phải đã lập gia đình rồi không, nếu không thì con ở đâu ra.

Vì sự an toàn của bọn trẻ, lính canh ở cổng khu quân sự không bao giờ để đám nhóc ra ngoài mà không có người lớn đi cùng.

Điều này cũng buộc mấy đứa nhóc trong đại viện không thể đi theo con đường thông thường.

"Tia Chớp lên"

Buổi chiều không cần đi học nên Lục Tiểu Cổn đã thay một bộ quân phục rằn ri đẹp trai đứng trên bãi đất trống, chỉ vào đỉnh đống than ra lệnh cho Tia Chớp.

Tia Chớp, chó đúng như tên, lao lên đỉnh đống than nhanh như chớp, rồi nhảy lên tường hai chân sau buông thõng, nó nhanh chóng điều chỉnh, nghiêng người trên đỉnh tường chờ Lục Tiểu Cổn. Trong lúc Lục Tiểu Cổn đứng giữa đất trông, tên nhóc phóng nhanh về phía bức tường ở khoảng cách hơn mười mét, lấy đà nhảy khi khoảng cách chỉ còn ba mét, đế bốt quân đội giẫm lên tường, bước lên hai bước, lập tức duỗi tay bám vào đỉnh tường, chốc lát sau đã bò lên.

"Lục Tiểu Cổn anh lại không dẫn tụi em theo" Lục Tiểu Vũ dẫn theo Tiểu Mộc Đầu và Tiểu Bạch Thái, thấy Lục Tiểu Cổn và Tia Chớp đều ở trên tường cô bé thở phì phò nói.

Ba đứa cũng thay quân phục, đội mũ ngụy trang, mỗi đứa đều mang bốt quân đội nhỏ màu đen. Lục Tiểu Vũ tuy là một cô bé nhưng cũng không lùn hơn con trai, được thừa hưởng đôi chân dài của ba mẹ nên vô cùng đẹp trai.

"Anh có việc, mấy đứa đừng đi theo làm phiền anh" Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói, Tiểu Mộc Đầu và Tiểu Bạch Thái đã lấy ra cái thang tre nhỏ mà chúng giấu trong đống cỏ khô rồi chạy về phía chân tường.

Lục Tiểu Cổn càng ghét bỏ, không để ý đến chúng thổi còi dẫn theo Tia Chớp nhảy xuống.

Một lúc sau, đám Lục Tiểu Vũ trèo thang lên đỉnh tường rồi lật người ra ngoài, đuổi theo một lúc lâu, Lục Tiểu Cổn đang núp trong ngõ đi ra lắc đầu thở dài. Dù rất không muốn dẫn theo chúng đi chơi nhưng cậu sợ chúng bị lạc nên cũng đành dẫn theo.

Bốn đứa trẻ trong bộ quân phục đi bên đường với con Becgie Đức trông vô cùng bắt mắt.

Lục Tiểu Vũ là một cô bé phàm ăn, đi đâu cũng không quên mua đồ ăn, đến phố cổ lại lẻn vào ngõ mua lão sữa chua, tiền cô bé mang theo đủ mua một hộp thôi cho nên phải mua một cách lén lút kẻo Tiểu Mộc Đầu cũng muốn ăn.

Vừa mua hộp lão sữa chua thì cô bé vừa xé gói vừa đào vừa ăn, chậm rãi đi về phía về phía ba người đang xem cờ vua, chim và cá vàng.

Bước đi rất chậm, cô bé phải ăn xong trước khi đến chỗ họ.

Có một "Nhóc con" chặn ở trước mặt cô bé, lúc ngẩng đầu lên thì là ba đứa con trai cao to hơn cô.

"Mấy anh làm gì vậy" Lục Tiểu Vũ trừng mắt nói, ba người khoanh tay trước ngực, rũ mắt xuống cười híp mắt dò xét cô bé, vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt.

"Là một đứa nhóc con à" Tên to con khoanh tay khinh khỉnh nói với cô bé: "Nhóc con, mau đưa hết tiền trên người nhóc ra đây"

Ba tên con trai cao to vây quanh cô bé.

Thì ra là mấy tên cướp.

"Mở mắt chó của mấy người nhìn cho rõ tôi là ai" Lục Tiểu Vũ nhổ cái thìa nhỏ múc sữa chua trong miệng ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, độc đoán nhìn bọn chúng.

"Mày là ai hả chẳng phải chỉ là một con nhóc thôi à ăn nói cũng hỗn láo lắm ngoan ngoãn đưa tiền đây, không thì chuẩn bị ăn đòn" Ba tên này là mấy tên du côn nhỏ nổi tiếng trên con phố này, chuyên chặn đường và đòi tiền những học sinh tiểu học đi ngang qua.

"Tôi là Lục Chiến Vũ, là tổng tư lệnh quân khu lục quân, bọn vô liêm sỉ chỉ biết cướp bóc hôm nay bổn tư lệnh sẽ không tha cho các người" Lục Tiểu Vũ quang minh chính đại nói.

"Con nhóc này, còn nói nó là tư lệnh, đúng là tấu hài" Gã cao nhất giễu cợt Lục Tiểu Vũ, trước khi gã dứt lời thì đã bị đ.ấ.m vào mặt.

Lục Tiểu Vũ đập nát nửa hộp sữa chua vừa ăn, trong lòng cảm thấy rất đau khổ, phải đánh bọn này tơi bời tan tác mới được.

Một tên trong số đó thấy đại ca của mình bị đập thì tiến lên túm lấy cổ áo của Lục Tiểu Vũ, vô cùng khinh thường nói: "Con nhóc chỉ dựa vào mày mà dám đánh đại ca của tụi tao hả, mau nộp tiền tiêu vặt ra đây nếu không thì tụi tao sẽ lụt túi mày"

Lục Tiểu Vũ nhấc chân đá vào xương ống chân nhỏ của gã, cô đang đi bốt quân đội chính hiệu, nó rất nặng với cú đá này, gã cao to kia đau đớn buông cổ áo cô bé ra, ôm bắp chân thở hổn hển.

"Mày, mày, một con nhóc như mày dám đá tao" Gã cao to trừng mắt nhìn cô mà nói.

"Bổn tư lệnh còn muốn đánh các người đó thì sao" Lục Tiểu Vũ hai tay chống nạnh nói.

Hai gã cùng nhau lau lên định đánh Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ giơ nắm tay lên trong tư thế phòng ngự.

Bốn người họ đi tập võ nửa ngày vào mỗi cuối tuần, chẳng hạn như taekwondo, tán đả, ngũ bộ quyền.

Ngay sau đó một cô gái bé nhỏ đã đánh nhau với ba gã cao to hơn cô.

"Thả con bé ra"

Tiểu Bạch Thái phát hiện Lục Tiểu Vũ bị ức h.i.ế.p thì nhanh chóng chạy tới, Tiểu Mộc Đầu theo sát phía sau, chỉ có Lục Tiểu Cổn dắt Tia Chớp chậm rãi đi về phía này.

"Ô, thật sự đều là mấy đứa nhóc của khu quân đội à, đứa nào cũng lớn lối tưởng mình thật sự là Tiểu Bát Lộ chắc"

Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu không lên tiếng, trực tiếp nhào lên động thủ, vẻ mặt của bọn nhóc đều hung tợn, nhanh chóng quét ba tên vây quanh Lục Tiểu Vũ ra.

Ba gã ngốc tựa lưng vào nhau, tạo thành hình tam giác đều giơ nắm đ.ấ.m và nhìn chằm chằm vào người kia.

Sau khi Lục Tiểu Cổn đi tới thì buông dây xích chó trong tay, khoanh tay lạnh lùng đứng nhìn ba gã to con kia, trên mặt chúng đều là máu.

Tia Chớp tiến lên, ba gã kia bị con ch.ó săn to lớn dọa sợ liên tiếp lùi về sau: "Đừng, đừng thả chó cắn người"

"Tia Chớp của chúng tôi không phải chó, nó là quân khuyển" Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói: "Nó chỉ cần cắn một nhát là cắn c.h.ế.t mấy người"

"Tia Chớp quay lại" Lục Tiểu Cổn ra lệnh, Tia Chớp không nhe nanh múa vuốt nữa, quay lại bên cạnh Lục Tiểu Cổn, đứng trước mắt ba người Lục Tiểu Vũ, một mình với ba tên con trai cao to hơn mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-525.html.]

"Tôi không thả quân khuyển, một mình tôi đấu với mấy người, đứa nào không dám thì đều là đồ hèn nhát" Cậu vừa nói vừa sải bước một cách hùng hổ, một tên cao to tiến lên vung nắm đ.ấ.m về phía cậu, Lục Tiểu Cổn túm tay gã quay lưng lại, cúi xuống, cõng anh ta trên lưng, sau đó quật xuống đất, một đòn quật qua vai tuyệt đẹp, tiếp đến tên thứ hai, thứ ba.

Cậu không giống Lục Tiểu Vũ, học khoa chân múa tay, sức lực của cậu lớn mỗi chiêu đều chứa đầy tàn nhẫn và sức mạnh.

Ba tên đó bị đánh sợ chạy muốn tụt quần.

Lục Tiểu Cổn ghét bỏ liếc nhìn ba nhóc kia không nói lời nào, dắt Tia Chớp đi về phía trước, ba đứa nhóc cũng đi theo phía sau cậu.

"Lục Tiểu Vũ, cậu lém mua lão sữa chua ăn không rủ tớ lần sau tớ cũng không cho cậu ăn" Tiểu Mộc Đầu nói một cách bất mãn.

"Tớ, tớ vốn định rủ cậu ăn mà, nhưng mà bị tớ dùng làm vũ khí đập nát rồi" Lục Tiểu Vũ vốn định ăn mảnh vội vàng nói dối khéo léo đáp lại.

Mỗi lần Tiểu Mộc Đầu mua đồ ăn ngon đều phải chia cho cô bé, đặc biệt là trong dịp Tết Nguyên Đán, Lục Tiểu Vũ luôn có thể dụ cậu mua rất nhiều đồ ăn vặt cho cô bé bằng tiền lì xì.

DTV

Đi được một lúc lâu, bốn đứa trẻ và một con ch.ó đến khu dân cư cũ đợi phá bỏ.

Tia Chớp đánh hơi dẫn Lục Tiểu Cổn đến trước một dãy nhà dân cư kiểu cũ, chợt nghe thấy tiếng khóc của một bé gái từ một căn phòng trên tầng hai, Tia Chớp sủa vài tiếng "gâu gâu gâu", nhìn Lục Tiểu Cổn.

"Ở đó có con nít khóc" Lục Tiểu Vũ hét lên.

Lục Tiểu Cổn vào trong hành lang, ba người lập tức đi theo, một lúc sau dưới sự dẫn dắt của Tia Chớp, họ đến cửa sổ của một căn nhà cho thuê nơi có cô bé đang khóc, Lục Tiểu Cổn phá cửa sổ nhìn vào trong.

Trong căn phòng mười mấy mét vuông gọn gàng ngăn nắp, trên sô pha có một đống đồ chơi nhồi bông cũ kỹ, bé gái ngồi bệt xuống đất không ngừng khóc, chính là cô bé tên Noãn Noãn lúc sáng.

Lục Tiểu Cổn thực sự rất khó chịu vì tiếng khóc của cô bé, điểm này giống cha cậu khi còn bé.

Kẻ mạnh luôn thích kẻ mạnh hơn.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là họ không đồng cảm với kẻ yếu.

Lục Tiểu Cổn cũng rất cảm thông với cô bé này.

"Em gái đang khóc ơi cha mẹ hay ông bà của em đâu, sao lại ở nhà một mình?" Lục Tiểu Vũ nhón chân, nhìn xung quanh bên trong thấy cô bé cứ khóc mãi mặt đỏ bừng.

Lục Tiểu Cổn không lên tiếng, đi tới cửa thử mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa, là một ổ khóa kiểu ổ cắm có thể được mở bằng thẻ ngân hàng, nhưng cậu không làm vậy, như vậy là xấu.

Không biết người dì đó đã đi đâu.

Buổi sáng, dì ấy ở đồn cảnh sát đã bị phê bình rồi, nói phải trông con cho kỹ, khu vực này rất hỗn loạn, trẻ em rất dễ bị bọn buôn người bắt cóc.

Tiếng khóc của bé gái càng lúc càng lớn, Lục Tiểu Vũ ghé vào cửa số không ngừng dỗ dành, Tiểu Mộc Đầu vạn người mê cũng dỗ, bình thường con gái khóc cậu đều có thể lừa được nhưng lần này cậu bất lực.

"Có thể nào em ấy bị bệnh không?" Lục Tiểu Vũ hỏi một cách nghiêm túc.

Lục Tiểu Vũ nhìn thấy trên cửa có dòng chữ "Căn nhà này cần bán", phía sau là số điện thoại nghĩ chắc là số của chủ nhà nên gọi ngay.

Một lúc sau, cậu gọi được cho bác gái chủ nhà.

"Mẹ nó đi làm, chín giờ tối mới về nên thường nhốt đứa nhỏ này ở trong nhà"

"Bà ơi, bà mở cửa đi, tụi con vào chơi với em ấy, bà yên tâm tụi con không phải trẻ hư" Lục Tiểu Cổn nói một cách chân thành.

"Mấy đứa ở đâu tới?" Bà cụ ngập ngừng, đứa trẻ tội nghiệp trong phòng càng khóc to hơn, bà đành phải mở cửa.

"Bà ơi, tụi con tới từ đại viện lục quân" Lục Tiểu Vũ nói to.

Cánh cửa mở ra, khi cô bé nhìn thấy họ bước vào, cô rụt rè co người lại trên ghế sofa vẫn khóc lớn.

"Em gái, em đừng khóc, chị chơi với em nhé có được không?" Lục Tiểu Vũ chân thành nói.

"Đứa nhỏ này nhìn không đúng lắm" Bà cụ nói, bước đến bàn tay thô ráp xoa nhẹ trán Noãn Noãn: "Nóng quá"

"Bà ơi, bà có số điện thoại của dì ấy không" Lục Tiểu Cổn nghiêm túc hỏi.

Bà cụ lắc đầu: "Cô ấy nghèo vậy sao mà có điện thoại được"

Lục Tiểu Cổn quyết định đưa cô bé Noãn Noãn này đến bệnh viện, cậu cõng cô bé trên lưng, theo sau là bà cụ và mấy đứa trẻ khác đến trung tâm y tế gần đó kiểm tra nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ trên 39 độ.

Diệp Kiều cho rằng ba Lục sẽ dẫn hai con đến đón cô nhưng kết quả lại chỉ có mình anh.

Ba Lục nói mấy đứa nhóc đi làm việc tốt, nên trực tiếp đưa cô đi tìm bọn nhỏ, khi họ đến trung tâm y tế Diệp Kiều mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Diệp Kiều, cô bé là Noãn Noãn" Lục Tiểu Cổn nhìn thấy Diệp Kiều thì nói một cách nghiêm túc.

Thật là một đứa trẻ đáng thương, trên đầu còn dán miếng dán hạ sốt, cơn sốt cao vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, Diệp Kiều nhìn cô bé nằm trên giường bệnh, cô cảm thấy rất đau lòng: "Mẹ con bé đâu?"

"Noãn Noãn"

Giọng nói lo lắng của một người phụ nữ vang lên, họ quay lại chỉ thấy một người phụ nữ vội vã chạy đến phòng bệnh.

"Mẹ" Cô bé nhìn thấy mẹ, thì thào kêu lại mím môi òa khóc.

Người phụ nữ bước tới, ôm chặt cô bé đang khóc vào lòng, đau lòng không ngừng gọi: "Noãn Noãn, Noãn Noãn"

Diệp Kiều đứng bên cạnh không ngừng nhìn kỹ người phụ nữ, cô ấy và cô bé này trông có vẻ là hai mẹ con, cả hai đều là mẹ, điểm này mắt của cô nhìn là biết.

Chỉ là vẫn chưa chắc cô ấy rốt cuộc có phải là Giang Ca hay không.

Trông cô ấy gầy hơn so với bức ảnh mà Lục Tiểu Cổn gửi cho cô, bàn tay dường như ngâm nước rất lâu nên đỏ ửng, đầu ngón tay trắng bệch.

"Noãn Noãn, để mẹ xem con có nóng không" Cô bé được cô vỗ về đã nín khóc, người phụ nữ thử xoa trán cô bé.

"Dì ơi, vừa rồi bác sĩ có đo vẫn là 38 độ" Lục Tiểu Vũ nói cho cô ấy biết.

"Dì ơi, sao dì lại để bé ở nhà một mình" Lục Tiểu Vũ cau mày, giọng nói chỉ trích: "Bé con ở nhà một mình rất nguy hiểm đó"

Người phụ nữ nhìn hai đứa trẻ, phát hiện ra là cậu bé lúc sáng mà cô gặp, nếu không có cậu, Noãn Noãn của cô đã bị bọn buôn người bắt mất.

"Cảm ơn các con" Cô nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía nhà vệ sinh nhỏ trong phòng, có một đôi người lớn nam thanh nữ tú, khí chất không tầm thường.

Khi nhìn thấy Diệp Kiều thì cô ấy sửng sốt.

Diệp Kiều nhanh nhạy bắt được điểm này, người phụ nữ này có vẻ là Giang Ca, cô ấy biết cô.

"Xin chào, tôi tên Diệp Kiều, là mẹ của hai đứa trẻ này, nhân tiện cô có thể giới thiệu bản thân được không?" Diệp Kiều bước tới đi thẳng vào vấn đề.

"Xin chào, cảm ơn vì sự giúp đỡ của con cô, cũng muộn rồi, tôi sẽ đi thanh toán tiền thuốc men rồi đưa Noãn Noãn về nghỉ ngơi" Cô ấy đứng dậy khách sáo nói với Diệp Kiều, sau khi nói xong thì định ôm cô bé đi.

"Cô là Giang Ca phải không, tôi là em họ của Kiều Sênh" Ở đây không có người ngoài, cô nhìn bóng lưng người phụ nữ và cao giọng.

Khung xương đẹp thế này vừa nhìn đã biết là một vũ công ba lê.

Lẽ nào có một bí mật khác đằng sau vụ tai nạn xe.

Nghe thấy lời cô nói, người phụ nữ dừng lại, ôm chặt đứa trẻ vào lòng, quay lại nhìn Diệp Kiều, trên khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ nở một nụ cười nhàn nhạt: "Cô nhầm người rồi, tôi là Giang Ngư, ngư trong ngư dân"

Cô ấy nói xong rồi xoay người đi.

Giang ngư, ngư trong ngư ca xướng vãn (khúc ca muộn của ngư dân).

"Cô là gì của Giang Ca?" Diệp Kiều đuổi theo hỏi.

Người phụ nữ không quay lại, cô bế đứa trẻ đến phòng khám tìm bác sĩ để thanh toán hóa đơn, Diệp Kiều theo sau, khi khi cô ấy lấy tiền, cô ấy đã làm rơi căn cước từ trong túi ra, vẫn là căn cước của thời trước, rất cũ kỹ, Diệp Kiều giúp cô ấy nhặt lên, không nhịn được xem thử.

Đúng thật là Giang Ngư, lớn hơn Giang Ca hai tuổi, quê quán và nhà ở cùng một nơi với Giang Ca.

"Tôi là chị của Giang Ca" Người phụ nữ bình tĩnh nhìn Diệp Kiều.

Diệp Kiều đang nghĩ xem cô ấy có thể là người thân của Giang Ca hay không thì cô ấy đã chủ động nói ra.

"Chào cô tôi là Diệp Kiều, em họ của Kiều Sênh, Kiều Sênh là bạn trai của Giang Ca, cô mới đến thành phố J Kiều Sênh cũng đã sống ở thành phố J một thời gian, nếu cô gặp khó khăn sao không tìm anh ấy giúp đỡ?" Diệp Kiều tự giới thiệu lần hai đồng thời hỏi.

"Cô Diệp, nhà họ Giang chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Kiều, xin đừng cô nói với Kiều Sênh rằng em gái tôi đang có thai thì chia tay anh ấy trước khi xảy ra tai nạn xe" Người phụ nữ nói xong liền cầm lấy tiền thối trên bàn, bế đứa nhỏ ra khỏi phòng, nhanh chóng rời khỏi phòng khám.

Nghe giọng điệu của cô ấy, cô ấy có vẻ rất hận nhà họ Kiều.

Cô đang nghĩ có phải cái c.h.ế.t của Giang Ca có liên quan đến nhà họ Kiều không?

Lúc đầu Kiều Sênh cũng vì bị Quách Mỹ Anh trù tính mới hiểu lầm Giang Ca chia tay với cô ấy, khi đó có lẽ Giang Ca rất đau lòng nhỉ.

Cô gọi điện thoại nhờ người điều tra xem trước kia Giang Ngư có từng múa ba lê hay không, trước khi sự việc được làm sáng tỏ, cô không thể nói cho Kiều Sênh biết.

Loading...