Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 523

Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:15
Lượt xem: 7

Chuyện Từ San nhận hoa hồng rõ mồng một trên văn kiện.

Từ San c.h.ế.t lặng ở hiện trường, đồng nghiệp khác cũng ngơ ngác, đồng thời họ nghĩ rằng bộ phận mua bán như cô ta nhận hoa hồng cũng không có gì đáng kinh ngạc. Nhưng lúc trợ lý tổng giám đốc báo ra mức hoa hồng mà cô ta đã nhận, mọi người đều hoảng sợ, không ngờ cô ta tham đến thế.

Mà chuyện này cũng là Hoa Nhụy phát hiện và thu thập chứng cứ.

“Bộ phận chúng ta vẫn luôn muốn làm ra một vụ kinh doanh thương vụ điện tử tốt, hy vọng giá cả bên cô rẻ chút, kết quả, cô cứng ngắc cắn lấy giá nhập vào, làm hại đến hiệu quả vốn có của hoạt động kinh doanh chúng ta, giám đốc Từ nhét hết lợi nhuận vào túi riêng của mình rồi.” Hoa Nhụy chế nhạo nói.

“Hoa Nhụy, đây là cô làm?” Từ San kích động nói.

“Phải đó, nhân viên của tôi sau khi điều tra thị trường phát hiện, giá sách trong nhà sách Tân Hoa Xã đều rẻ hơn chúng ta, còn tiệm sách nhà cô tôi mở lúc trước, cô ấy nói cho tôi giá nhập sách bình thường nên là bao nhiêu, tôi phát hiện, giá nhập hàng cô cho tôi cao bất thường.” Hoa Nhụy sắc bén nói, cô ấy không phải là quản lý nghiệp vụ bình thường, cô ấy đi cửa sau từ Adam, giúp ông điều chỉnh thương vụ trong nước.

Sắc mặt Từ San đỏ rực, cô ta ngán chân Hoa Nhụy, kết quả lại tự ngán chân mình.

Không lâu sau thì có cảnh sát đến bắt Từ San đi, công ty đã báo án trước rồi.

“Nữ thần may mắn, sao lại đến muộn?” Cuộc họp tan, Hoa Nhụy bị Adam giữ lại, tổng giám đốc trông có vẻ nghiêm nghị lạnh lùng lại quan tâm hỏi han Hoa Nhụy.

Hoa Nhụy quả thật là nữ thần may mắn của ông.

Năm ấy nếu cô ấy không lớn gan, chân thành leo 21 tầng lầu khiến khách hàng cảm động, công ty họ sẽ không thoát khỏi nguy cơ lần ấy.

“Adam, ông cũng quá nghiêm khắc rồi đấy. Tôi đến trước 1 phút, không có đến trễ.” Hoa Nhụy nhún vai, cười nói.

Adam chú ý đến ngón áp út tay trái của cô đeo nhẫn kim cương 5cara, dáng vẻ hiểu rõ tường tận: “Còn được, con trai cô lớn thế rồi, không cần nghỉ thai sản.”

“Qủy hút máu.” Hoa Nhụy không vui nói, cô và Adam giống như bạn bè vậy.

Diệp Kiều đã nói với cô ấy từ lâu, bảo trước tiên cô ấy cứ làm việc ở AMZ cho tốt, tương lai họ sẽ tự làm một mối, dã tâm của Hoa Nhụy cô ấy cũng không nằm ở mức lương hàng năm chỉ có bốn trăm ngàn.

Cô ấy xin Adam nghỉ phép, về dặn dò bộ phận vài việc thì rời đi.

Hiếm khi nhà họ Diệp gần như đông đủ toàn bộ thành viên, ngay cả cha mẹ Diệp Thành cũng từ tỉnh ngoài chạy về, họ nhìn thấy cháu nội đã được bốn tuổi, vui mừng không kịp.

Các cô cả vẫn còn một bụng dị nghị với Hoa Nhụy, nhân lúc Tiểu Mục Đầu chạy ra ngoài với Lục Tiểu Cổn, họ ngang tàng, không ngừng đo đếm lỗi của Hoa Nhụy.

“Hoa Nhụy này cho rằng cô ta dẫn Mục Mục về nhà thì chúng ta đã vui vẻ rồi? Cháu chắt trai của ông cụ Diệp nhà ta lưu lạc bên ngoài ba năm, lỡ truyền ra thì người ngoài nói làm sao, nhà chúng ta nói sao về Mục Mục?” Cô cả tức giận nói.

Diệp Kiều ngồi bên sô pha, không nói gì.

“Chính là ý này, hiện giờ mọi người hỏi tôi rốt cuộc Mục Mục có phải con riêng của Diệp Thành không, tôi ngoại trừ nói Diệp Thành đã thì lĩnh chứng với Hoa Nhụy bốn năm trước rồi nhưng vẫn luôn không làm lễ cưới, thì không biết nên trả lời thế nào.” Người cô lớn cũng tức giận nói.

Lúc này, cô út ra ngoài nghe điện thoại, không chen miệng.

“Hoa Nhụy này quá ích kỷ rồi, cô ấy chỉ lo cho cảm nhận của cô ấy, không quan tâm cảm nhận của Diệp Thành và con trai, Mục Mục đáng thương, lớn vậy rồi cũng chưa ở bên cạnh cha.” Cô hai cũng nói.

“Cô ấy ra ngoài bốn năm, còn tưởng bản thân bay lên cành cây trở thành phượng hoàng rồi, nhưng chẳng qua chỉ là một quản lý lương một năm bốn trăm ngàn, nhà chúng ta một năm không trả nổi cho cô ấy bốn trăm ngàn hay sao?” Cô cả lúc này lại chen miệng nói.

Cô út vui vẻ cười ha ha tiến vào, đi đến trước mặt Diệp Kiều: “Kiều Kiều à, cảm ơn con giúp nha, khoản tiền của lô sách ấy chuyển vào tài khoản của cô rồi. Tảng đá trong lòng cô coi như xong rồi, lần này cô xem mấy người bên nhà chồng cô cười nhạo cô thế nào.”

Cô út mấy năm nay gần như vẫn luôn làm nội trợ, chịu không ít khinh bỉ ở nhà mẹ đẻ, hai năm trước cô ấy định giành tiếng nói, tự bỏ vốn làm ăn, mở mấy tiệm sách, kết quả làm ăn ê ẩm, sang tiệm, nhưng còn lại năm mươi ngàn quyển sách bán không được, bị nhà chồng cười nói thảm quá.

“Cô út, cô cảm ơn sai người rồi. Lô sách này là Hoa Nhụy giải quyết giúp cô đó. Người cô nên cảm kích là cậu ấy.” Diệp Kiều miệng cười lòng không cười nói.

Diệp Kiều nói câu này xong, các cô đều sững sờ.

Nhất là cô út, nụ cười trên mặt cứng đờ, cô ấy cứ tưởng lô sách kia là do cháu dâu thần thông quảng đại này giúp cô ấy bán đi, nào ngờ là Hoa Nhụy!

“Cô út, ngoại trừ mang lô sách này tự quyên thành tiền cho cô, thì con không có bản lĩnh bán đi năm mươi nghìn quyển sách! Cho nên bèn nhờ Hoa Nhụy giúp đỡ, công ty cậu ấy bán sách trên mạng đấy! Ba ngày đã giúp cô bán đi rồi! Còn giúp cô thu hồi được vốn!” Diệp Kiều đứng dậy nói với cô út, xoay người nhìn những vị người lớn ngồi trên sô pha.

“Con không ngờ, cũng đã đến nước này rồi, các cô đây còn có thể moi ra những lỗi của Hoa Nhụy!” Giọng điệu cô rất bình tĩnh, dường như còn pha lẫn sự chế giễu trong đấy.

Vẻ mặt của các cô rất gượng gạo.

“Năng lực nghiệp vụ của Hoa Nhụy thật sự không tệ!” Mẹ chồng của Hoa Nhụy vội cười giảng hòa, bà ấy không có ý kiến gì với Hoa Nhụy, chỉ cần con trai bà ấy thích là được. Từ nhỏ đến lớn Diệp Thành cũng gần như là không ở bên cạnh họ, đều lớn lên ở trường học, họ có quyền gì mà can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai?

Bà cô cũng vội nở nụ cười xoa dịu, bị Diệp Kiều đánh gãy.

Có vài lời, cô cần phải giúp Hoa Nhụy nói cho rõ, cũng cần phải giúp Hoa Nhụy gầy dựng địa vị trong nhà họ Diệp! Ở trong kiểu gia đình lớn này, địa vị rất quan trọng! Trước mắt, trên dưới nhà họ Diệp, không một ai dám không nghe lời của Diệp Kiều cô! Mấy năm nay cô cũng đã kéo người nhà họ Diệp gần như đã xuống dốc ở kiếp trước một tay!

“Lúc mới đầu Hoa Nhụy quen Diệp Thành, các cô chê kinh tế nhà cậu ấy không ổn, bối cảnh không tốt, không xứng với anh ta! Cậu ấy muốn cố gắng thay đổi, khiến bản thân mạnh mẽ hơn, xuất ngoại học chuyên sâu, các cô lại chê cậu ấy làm lỡ tuổi trẻ của Diệp Thành, khiến nhà họ Diệp không thể có cháu chắt sớm được! Đợi đến khi cậu ấy dẫn con trai ba tuổi về, các cô lại chê cậu ấy không nói với Diệp Thành! Nói với Diệp Thành, với tính tình của anh ta, sẽ chịu cho cậu ấy tiếp tục ở lại nước ngoài sao? Đúng, Diệp Thành nên có quyền được biết, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi, cái gì mà Mục Mục bỏ lỡ sự bầu bạn của cha? Nói nghe giống như một năm Diệp Thành chỉ có thể bên cạnh con mấy lần vậy! Diệp Thành không giận Hoa Nhụy, các cô giận cái gì?” Diệp Kiều nói một tràng!

“Tại sao Hoa Nhụy muốn trở nên ưu tú hơn chút? Còn chẳng phải vì lúc đầu các cô có dị nghị với cậu ấy sao! Bản thân cậu ấy cảm thấy không xứng với Diệp Thành, các cô trong chuyện của Thư Dư, ban đầu vẫn không tin cậu ấy!” Diệp Kiều lại nói: “Phải, tiền lương của Hoa Nhụy trong mắt các cô không tính là cao, các cô đều xuất thân nhà giàu, gả vào làm dâu nhà giàu, các cô cảm thấy có thể nuôi cậu ấy, bảo cậu ấy yên tâm bên chồng dạy con ở nhà họ Diệp là được rồi! Nhưng các cô dám bảo đảm rằng sẽ tôn trọng từ tận đáy lòng một con mọt không thể kiếm ra một đồng tiền, chỉ biết ngửa tay xin tiền nhà chồng không? Tất nhiên các cô không rồi! Cô út chẳng phải là ví dụ điển hình của ký sinh trùng sao! Sao hai năm trước cô út cũng muốn tự làm ăn không để nhà chồng cười nhạo vậy?”

“Cô út, con không có ý châm biếm cô, thậm chí con còn thấy vui vì suy nghĩ này của cô! Nữ nhân, có thể dựa vào đàn ông về mặt tình cảm, nhưng về nhân cách, kinh tế, thì phải độc lập!” Diệp Kiều nhìn cô út, chân thành nói.

DTV

“Các cô à, người là do Diệp Thành cam tâm tình nguyện muốn lấy, không liên quan đến chúng ta! Xin các cô về sau đừng nghị luận cậu ấy như vậy nữa, để Diệp Thành, Hoa Nhụy hoặc là Tiểu Mục Đầu nghe thấy, cũng không hay đâu!” Cô lại nói.

Nào ngờ, Diệp Thành và Hoa Nhụy sớm đã đến trước cửa, chỉ là Hoa Nhụy vẫn khăng khăng kéo Diệp Thành, không cho anh ta tiến vào trở mặt với họ.

“Anh Thành ơi! Anh nghĩ cho em đi, đừng quậy với họ, được không? Anh thế này, em bị kẹp ở giữa biết phải làm thế nào đây? Chỉ khiến em càng khó xử! Chúng ta coi như không nghe thấy gì cả, được không?” Cô ấy biết, Diệp Thành không thể nhìn người khác nói cô ấy không tốt, anh ta có tấm lòng này là đủ rồi!

Giọng nói của Hoa Nhụy được đè xuống rất thấp, không muốn bị người nhà họ Diệp trong kia nghe được, sắc mặt Diệp Thành đen đến khó coi, thấy cô ấy khuyên mình như vậy, anh ta càng đau lòng cho cô ấy.

“Em hiểu được tâm lý của họ! Ông Kiều cũng từng nói họ rồi, chúng ta làm như không nghe thấy gì cả, cho họ bậc thang đi xuống, được không? Đều là người một nhà cả, sau này còn phải làm việc chung! Nếu họ lại làm khó em, anh trách họ cũng chưa muộn mà!” Hoa Nhụy đè giọng khuyên, còn suýt khóc cầu xin anh ta.

Diệp Thành cũng không phải người lỗ mãng nóng giận không biết suy nghĩ, anh ta không nói gì, bàn tay to lớn đỡ lấy lưng Hoa Nhụy, ôm cô ấy đi vào cửa.

Mọi người thấy Hoa Nhụy và Diệp Thành tiến vào, vội đứng dậy, cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, nhiệt tình chào đón, nhất là cô út, dẫn đầu tiến lên trước cảm kích Hoa Nhụy!

“Cô út, tuyệt đối cô đừng khách sáo với con! Chuyện này cũng không thể nói là giúp đỡ, con cũng giúp ông chủ chúng con kiếm tiền thôi, cô còn giúp chúng con tiết kiệm được không ít chi phí nữa!” Hoa Nhụy sớm đã không còn là cô gái nhỏ rụt rè thiếu tự tin của ngày xưa nữa rồi, cũng coi như một người thông mình, làm việc gì cũng rất khôn khéo.

Cô ấy nói như vậy, cũng là cho cô út chút mặt mũi!

Câu trả lời bao dung của Hoa Nhụy, và chuyện chịu giúp cô út bán sách trước kia, thật sự khiến các cô ngạc nhiên, nhìn cả người lão luyện, khoan dung, không còn là Hoa Nhụy, một cô gái bình thường nữa, ấn tượng của họ đối với cô ấy tốt lên không ít! Ai cũng chủ động móc bao lì xì cho Hoa Nhụy, là quà gặp mặt cháu dâu của nhà họ Diệp!

“Hoa Nhụy, con một mình nuôi con mấy năm nay vất vả rồi, cũng tủi thân cho con rồi!” Mẹ chồng tương lai nắm tay cô ấy, chân thành nói.

Hoa Nhụy vội lắc đầu: “Bác gái, con không hề khổ cũng không cảm thấy tủi! Chỉ là tủi thân anh Thành, đợi con mất mấy năm, còn giấu chuyện Mục Mục với anh ấy… sau này con sẽ bù đắp cho anh ấy thật tốt!”

“Vợ à, nói lời ngốc nghếch gì đấy?! Ai tủi thân chứ! Đột nhiên em dẫn về cho anh đứa con trai còn lớn hơn Lục Tiểu Cổn, anh vui sắp điên luôn! Giờ anh gặp người ta là nói con trai của ông Diệp đây còn lớn hơn con trai của lão ma vương Lục! Em không biết chứ lão ma vương Lục đố kỵ anh muốn chết!” Diệp Thành ôm Hoa Nhụy vào lòng, hôn mạnh lên má cô ấy ở trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Chỉ dựa vào điều này thôi anh còn phải khen thưởng cho em, sau này tất cả tài sản của anh đều đứng tên em hết!”

Hoa Nhụy xấu hổ đỏ mặt, người cả nhà bị Diệp Thành nói vậy cũng vui vẻ lên.

“Diệp Thành, ai đố kỵ anh? Anh đừng đắc ý, hiện giờ Tiểu Mục Đầu còn chưa có quan hệ pháp luật với anh đâu!” Diệp Kiều tiến lên trước, phàn nàn anh ta.

“Em gái à, em thật sự cho rằng giấy kết hôn của anh là giả à? Là thế thật à? Anh với Tiểu Hoa Nhụy, bốn năm trước đã lĩnh chứng rồi, không tin em đi cục dân chính tra hệ thống thử xem!” Diệp Thành lên tiếng nói.

Diệp Kiều nửa tin nửa ngờ, lập tức gọi điện thoại cho họ hàng làm ở cục dân chính, bảo tra giúp cô một chút, kết quả, vậy mà lại là thật!

“Lão Diệp Thành! Sao anh không lên trời đi?!”

Họ không đến hiện trường, vậy mà lại lĩnh chứng kết hôn rồi, hơn nữa là vào bốn năm trước!

Diệp Thành đắc ý cả mặt: “Em gái à, anh của em tài giỏi nhỉ? Có phục không? Có phải còn nham hiểm hơn đại ma vương Lục nhà em không?”

Dĩ nhiên là Diệp Kiều ghét bỏ trợn mắt với anh ta!

---

Diệp Thành chỉ cảm thấy Hoa Nhụy từ tối qua đến giờ rất lạ, ví dụ như hiện tại, tự nhiên bảo anh ta đi tìm Diệp Kiều ngồi bên đài chỉ huy trong sân lớn nhìn bốn đứa nhỏ chơi đùa tỏ ý cảm ơn!

Đang là trời rét đậm, bên ngoài cực kỳ lạnh, Diệp Kiều ngồi một mình bên đó, như bé gái, chân nhỏ còn đu đưa theo cơn gió rét.

Một cảm giác ấm áp từ vai truyền xuống, là Diệp Thành khoác áo khóac của anh ta lên cho cô, quần áo của anh ta có mùi thuốc lá, Diệp Thành cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

“Em gái, Hoa Nhụy bé bỏng ấy, em ấy hơi lạ, tối qua đột nhiên hỏi anh có muốn xuất ngũ không! Em ấy không có giấu anh chuyện gì chứ?” Diệp Thành nghiêm túc nói, lấy ra một điếu thuốc cho lên miệng rồi châm lửa.

Đồ ngốc Hoa Nhụy này!

Cô ấy cho rằng Diệp Thành không làm lính nữa thì không gặp nguy hiểm sao?

Bọ Cạp chính là muốn trả thù họ, bất luận họ có làm lính hay không, hắn cũng sẽ g.i.ế.c từng người từng người họ!

“Đó là vợ anh, sao em biết?” Diệp Kiều ngẩng đầu, nhìn bầu trời vắng lặng mà nói.

“Em gái, cảm ơn em!” Diệp Thành mỉm cười, hơi mất tự nhiên, nhưng rất nghiêm túc nói.

Diệp Kiều sững người một lát, cởi áo khoác của anh ta xuống, bỗng nhảy xuống đài chỉ huy, xoay người nhìn anh ta đang ngồi trên đó hút thuốc: “Diệp Thành, anh ít quái đản lại đi, em là vì chị em tốt và ông nội của em!

Cô kiêu ngạo nói.

Kiếp trước, cô và Diệp Thành như nước với lửa, kiếp này, tuy lúc gặp anh ta không đánh thì giận, nhưng đáy lòng đã coi anh ta là anh trai mình rồi!

Diệp Thành cũng giống cô, cô hiểu!

Không cần cảm ơn đâu, đều là người một nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-523.html.]

Diệp Kiều của kiếp này hiểu được cái gì là tình yêu, cũng hiểu được cái gì là tình thân, tình anh em, tình chị em,…

Cô yêu thương họ, họ cũng yêu thương cô, cô rất hạnh phúc rất biết đủ!

Không đợi Diệp Thành nói tiếp, cô xoay người chạy về phía mấy đứa nhỏ, gió lạnh thổi khô đi giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt cô.

“Tia Chớp! Em có thể đừng hèn nữa được không! Qủy nhát gan!” Mấy đứa nhỏ nhìn Tia Chớp bị chó lớn dọa đến cụp đuổi trốn đông trốn tây, cực kỳ chán nản, nhất là Lục Tiểu Vũ hiếu thắng.

“Đây chắc chắn không phải Tia Chớp của em!” Lục Tiểu Vũ bĩu môi nói.

Chú chó cả người màu vàng nâu sống lưng màu đen cụp đuôi chạy đến bên chân cô bé, cọ tới cọ lui, cơ thể còn đang run rẩy, hình như đang nói: “Em chính là Tia Chớp, em chính là tia chớp

Bên hàng rào của sân sau trường tiểu học trung tâm khu Tây Thành, thường trông thấy một chú chó lớn ngồi xổm, trên cổ nó đeo vòng gắn với dây xích chó, đầu kia sợi dây được buộc vào cọc đường! Màu lông chủ thể là vàng nâu, lông trên lưng màu đen, như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời!

Có người quăng một cây xúc xích cho nó.

“Ngửi rồi ngửi rồi!”

“Nhanh ăn nhanh ăn đi!”

Hai tên trộm chó đội mũ lưỡi trai thần thần bí bí nấp bên chiếc xe Van nhìn chú chó lớn ăn xúc xích có tẩm thuốc!

Đối diện con đường, ông lão sửa xe đạp nhìn thấy một màn này, nhưng không bước ra giúp đỡ, trái lại còn cười toe toét.

Chú chó lớn không ăn, móng vuống lại đạp lên xúc xích như đạp quả bóng vào nắp của ống cống, cây xúc xích dọc theo lỗ trên nắp cống lọt xuống dưới!

Hai tên trộm chó thật sự c.h.ế.t lặng!

“Mày đi dụ nó, tao đi dắt dây xích chó!” Thấy chiêu hạ thuốc này không dùng được, tên trộm chó chỉ đành làm cách khác.

Tên kia kéo nón thấp xuống, đi về phía chú chó lớn, nó ngồi ở đó, nghiêng đầu, đôi mắt to đen huyền nhìn hắn, thấy cây gậy gỗ trên tay hắn đánh về phía mình, chú chó lớn lập tức trốn đi, tên trộm chó còn lại kéo đầu dây xích chó trên cọc đường, túm nó đi.

Lúc này, đầu hàng rào thò một cái đầu nhỏ, là một cậu bé có gương mặt đẹp trai, tiếp đó, nửa người cậu bé cũng lộ ra ngoài, trên người mặt một bộ tây trang nhỏ màu xanh đậm mang phong cách Anh Quốc, bên trong lót một lớp áo gile len màu xám, dưới lớp áo gile là sơ mi trắng, cổ áo còn thắt một chiếc cà vạt nhỏ màu đỏ đen phong cách Anh Quốc.

Cỏ thể nhỏ nhắn của cậu bé linh hoạt leo từ trong hàng rào ra bên ngoài, ngồi trên hàng rào, khoanh tay, nhìn chú chó lớn và hai tên trộm chó.

Tên trộm chó túm chú chó đi về phía xe Van, tên còn lại đi phía sau cầm gậy dọa đánh nó.

Cậu bé ngồi trên hàng rào mím môi, dùng lực huýt ra tiếng còi giòn giã, chú chó lớn xoay đầu nhìn cậu bé.

“Tia Chớp! Phản kích!” Cậu bé mặc đồng phục học sinh tiểu học phong cách Anh Quốc lên tiếng ra lệnh!

Chú chó lớn tên Tia Chớp đột nhiên trở nên hung dữ dị thường, nâng chân trước bổ nhào về phía tên trộm chó đang kéo dây xích, hắn sợ đến lui về sau, chân trước của Tia Chớp nhào đến lồng n.g.ự.c hắn, trọng tâm hắn không vững, loạng choạng ngã về sau, tên kia phản công từ phía sau chú chó, chú chó nhanh chóng xoay người, anh dũng nhào về phía hắn!

Trong phút chốc bị đập ngã trên đất!

Tiếng chuông vào học vang lên, toàn bộ học sinh tiểu học lớp một đều chạy về phía lớp học, nhưng có một cô bé mặt đồng phục học sinh của con trai lại chạy ra ngoài.

Cô bé chính là Lục Tiểu Vũ!

“Tiểu Mục Đầu!” Cô bé chạy đến cửa lớp 1A3, lớn tiếng gọi bạn nam đang bị ba bạn nữ ôm lấy.

Tiểu Mục Đầu di truyền vận đào hoa của cha cậu là lão Diệp Thành, dù đi đến đâu cũng có con gái thích vây lấy cậu, chơi với cậu.

Tiểu Cải Trắng lanh trí trốn đi thì giáo viên sắp vào lớp, từ cửa sau lớp học chuồn ra ngoài, chạy đến bên cạnh Lục Tiểu Vũ!

“Các cậu nhanh vào học!” Tiểu Mục Đầu nói với ba bạn nữ, rời khỏi họ nhanh chạy đi.

“Lục Tiểu Cổn anh ấy lại trốn học rồi! Chắc chắn là đi tìm Tia Chớp chơi! Tớ cũng muốn ra ngoài chơi!” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói. Cô bé uốn xoăn mái tóc ngắn, trông có vẻ không khác gì con trai, chỉ là gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơn mấy bạn nam nhiều!

Không đến một lúc sau, ba đứa trẻ chạy đến hàng rào sân sau, trèo lên đó.

Bảo vệ trường chạy đến, không ngừng thổi còi, lớn tiếng hô: “Lại là ba đứa nhóc các cháu! Nhanh xuống đây cho tôi!”

Mấy đứa nhóc này là kẻ gây rối có tiếng!

Lúc trước đều là cùng lớp, vì thực sự quá khó quản lí, bị tách ra toàn bộ, một đứa học một lớp!

“Các đồng chí, thắng lợi đang trong tay chúng ta, tớ đã thấy được Tia Chớp rồi! Chạy mau!” Lục Tiểu Vũ nhìn thấy Lục Tiểu Cổn ngồi bên đường đối diện đánh cờ với ông lão sửa xe, cùng với Tia Chớp ngồi xổm bên cạnh cậu bé, lớn tiếng nói!

Ba chú cuội nhỏ cắn răng trèo qua hàng rào, đạp lên lỗ gạch trống, nhanh nhảy xuống!

“Yeah yeah yeah!” Lục Tiểu Vũ thấy chạy trốn thành công, vui vẻ nhảy cẫng lên, lúc xoay người thì thấy Tiểu Mục Đầu và Tiểu Cải Trắng đơ ra, không hề vui vẻ khi chạy thoát thành công.

Lục Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, miệng nhỏ mở thành hình chữ O: “Cô Chu!”

Ba đứa nhóc trèo hàng rào từ trong trường học trốn ra ngoài, bị cô chủ nhiệm Chu Mạt bắt được!

Chu Mạt vừa giận vừa tức cười nhìn ba đứa trẻ gây rối vang danh cả trường, trọng điểm ngày thường của chủ nhiệm lớp như cô ấy đây chính là tóm mấy đứa nhóc này, hôm nay cuối cùng cũng bị cô bắt tại trận!

“Lục Chiến Vũ! Con lại dẫn Thái Dư Bạch và Diệp Nhất Mộc trốn học nữa rồi!” Chu Mạt nghiêm mặt dạy dỗ Lục Tiểu Vũ, nhóc con thật sự còn nghịch hơn bạn nam!

“Cô Chu! Con chủ động ra ngoài với Lục Tiểu Vũ đó! Không phải cậu ấy dẫn đâu!” Tiểu Bạch Thái vô cùng nghĩa khí nói.

“Cô Chu ơi, đi học chán quá à, chúng con ra ngoài thả lỏng chút! Cô coi như không thấy là được rồi! Về nhà dẫn Qủa Qủa đi đi!” Tiểu Mộc Đầu khoanh tay, cậu cao hơn mấy bạn khác một cái đầu, nói chuyện như ông cụ non, không hề sợ dáng vẻ của Chu Mạt.

Quả Quả trong lời cậu là con gái rượu bé bỏng của Chu Mạt và Đại Ngốc, tên khai sinh là Trần Quả, năm nay mới 2 tuổi.

!!!

Chu Mạt tức đến bất lực, học sinh tiểu học ngày nay, quả thật hết nói nổi!

Đứa nào cũng thông minh!

“Đúng á, cô Chu ơi, Tiểu Quả Quả còn nhỏ như thế, sao cô nhẫn tâm không dắt em ấy đi chứ!” Lục Tiểu Vũ bổ sung thêm một câu.

“Các con đừng nói nữa! Giờ theo cô về trường viết kiểm điểm, gọi phụ huynh!” Chu Mạt nghiêm khắc nói.

Lục Tiểu Vũ nghe nói phải về viết bảng kiểm điểm, lập tức nhìn Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu bên cạnh!

Ba đứa nhóc hiểu ý: 36 kế chạy là thượng sách!

Chạy đi!

Chúng ngầm hiểu rồi chạy về ba hướng khác nhau!

Chu Mạt tức đến giậm chân, rốt cuộc cô ấy nên đuổi theo ai đây?! Có điều lúc này hai người bảo vệ của trường đã chạy đến giúp cô cùng đuổi theo!

Lục Tiểu Vũ vốn muốn đi tìm Lục Tiểu Cổn, phát hiện cậu bé vốn đang đánh cờ bên đường đối diện với Tia Chớp giờ không thấy đâu nữa, cô bé đứng đấy loay hoay.

“Bắt giặc phải bắt vua trước! Tóm lấy nhóc con này, hai đứa kia sẽ quay lại thôi!” Anh chàng bảo vệ nhanh trí nói, ôm lấy Lục Tiểu Vũ đang đứng tìm anh trai ở bên đường.

Lục Tiểu Vũ rất tức giận đó!

Quả nhiên, thấy Lục Tiểu Vũ đã bị tóm, Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu nghĩa khí nhanh chóng chạy về!

Hai người bảo vệ đi cùng Chu Mạt, xách ba đứa nhóc về trường, vừa đến văn phòng, chủ nhiệm lớp 1A6 chạy vào: “Cô Chu ơi, lại không thấy Lục Chiến Qua rồi! Vừa nãy đã gọi điện thoại cho phụ huynh em ấy, mẹ em ấy tắt máy!”

Chu Mạt giận đến thở hổn hển.

“Mẹ con và mẹ của Diệp Nhất Mộc đều đi công tác ở vùng ngoài rồi! Cô Chu, cô vẫn là đừng gọi họ đến, đến cũng vô dụng!” Lục Tiểu Vũ đứng úp mặt vào tường xoay người nhìn Chu Mạt, lớn tiếng nói.

“Được thôi, mẹ của các con đến vô dụng, hôm nay cô mời cha các con đến!” Chu Mạt vỗ bàn làm việc nói.

Gọi cha đến?

Vậy thật sự quá tốt rồi!

Lục Tiểu Vũ xoay đầu úp mặt vào tường, lén cười.

---

Lục Tiểu Cổn dắt Tia Chớp to khỏe đi ở khu chung cư cũ kỹ như xóm ổ chuột, ở đây là khu vực cần được phá dỡ, thông thường đều là khách vùng ngoài đến ở trọ, người ở rất phức tạp, trị an cũng rất loạn, nhưng lại là nơi Lục Tiểu Cổn thường đến lúc trốn học nhất!

Vì có thể làm chuyện có ý nghĩa!

Ví dụ như bắt trộm!

Cậu bé không thích đi học, bài vở của lớp một vốn dĩ quá đơn giản đối với cậu bé, lúc cậu bé đi nhà trẻ thì đã tự học qua kiến thức lớp một rồi!

Tên trộm ở đây hễ nhìn thấy Tiểu Cổn cậu bé đều sẽ đi đường vòng!

“Gâu gâu gâu!”

Tia Chớp an tĩnh bỗng không ngừng hung dữ sủa người đàn ông ôm một bé gái đi ở phía đối diện, ánh mắt hắn trốn tránh, ôm bé gái đi sát bên, bé gái không ngừng khóc gọi “mẹ ơi”, bé trông có vẻ cũng được một hai tuổi.

Ánh mắt nhìn xa trông rộng của Lục Tiểu Cổn nhìn chăm chăm đánh giá tỉ mỉ tên da ngăm đen kia, trông hắn có vẻ như hơn 40 tuổi, cậu bé tháo dây trên cổ Tia Chớp, Tia Chớp nhanh xông qua đó, cắn lấy ống quần hắn!

Loading...