Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 521

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:19:14
Lượt xem: 13

Dọc đường đi, trong lòng cô suy nghĩ rất loạn, nhưng bên ngoài không ngừng nói những lời ngon ngọt với Lục Bắc Kiêu, sợ anh hoài nghi.

Xe dừng ở bên ngoài cửa đại viện của nhà họ Lục, Lục Bắc Kiêu đang định tháo dây an toàn thì Diệp Kiều nghiêng đầu nhìn anh nghiêm túc hỏi, “Lục Bắc Kiêu, anh cảm thấy em thế nào?”

Lục Bắc Kiêu lúc này đang mặc áo khoác cùng kiểu với cô, màu đậm, nhướng mày nhìn cô. Con nhóc này, sao lại đột nhiên hỏi như vậy?

“Anh nói một chút xem, em như thế nào? Người ta muốn nghe xem anh đánh giá về em như thế nào.” Cô cười hỏi, trong giọng nói lộ ra vẻ làm nũng, bàn tay đang túm lấy cổ tay anh, lắc lắc.

Bởi vì, kiếp trước cô quá xấu mà.

Cô không rõ, ở kiếp này, có phải ở trong suy nghĩ của anh, cô cũng không đủ tốt.

Lục Bắc Kiêu đưa tay bẹo má cô, khóe miệng cong lên cười tà mị nói, “Bà Lục của tôi, đủ yêu kiều, nhưng mà, thể lực thì quá kém!”

!!!

Cái người này.

Diệp Kiều đang thương cảm, nghe thấy câu trả lời này của anh thì sự thương cảm trong lòng biến ngay lập tức, trong đầu chỉ toàn những lời mắng anh.

Anh thật đúng là… lúc cần đứng đắn thì không đứng đắn, lúc không cần thì lại đứng đắn quá.

Diệp Kiều mở to hai mắt nhìn anh, “Lục Bắc Kiêu, em đang nghiêm túc.”

“Bảo bối, anh cũng nghiêm túc.”

Khóe miệng anh cong lên, lại đưa tay bẹo nhẹ má cô, rồi ôm má cô mà hôn lên.

Cô nhóc này đang bị ngốc sao? Sao đột nhiên hỏi anh chuyện này?!

Năm đó cô 18 tuổi, vẫn còn đang đi học, vẫn còn ở Diệp gia làm một nữ sinh không có địa vị, nhưng lúc đó, trong mắt anh, cô đã là một khối bảo vật kiếm có. Huống chi hiện giờ, cô ưu tú đến mức không còn gì để nói.

Lục Tiểu Cổn đi ra tới cửa thì nhìn thấy xe của ba, nhìn kỹ lại thì thấy trong xe có hình ảnh trẻ em không nên xem thì vội vàng quay người. Lục Tiểu Vũ lúc này cũng chạy tới, nhìn thấy xe của ba thì kích động hét toáng lên, “Ba mẹ đã về.”

Lúc cô nhóc định lao ra ngoài thì bị Lục Tiểu Cổn túm lại, sau đó hai mắt bị cậu che lại. Lục Tiểu Cổn cũng nhắm mắt.

“Lục Tiểu Cổn, anh thật đáng ghét, che mắt em làm gì?” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói.

Lục Tiểu Cổn không trả lời nhưng cũng không để Lục Tiểu Vũ giật tay mình xuống.

Diệp Kiều lúc này đã xuống xe, nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đang che mắt em gái, bản thân thì đang nhắm chặt hai mắt thì không nhịn được cười.

“Lục Tiểu Cổn!” Lục Bắc Kiêu lên tiếng gọi.

Lục Tiểu Cổn mở mắt, lúc này mới buông em gái ra rồi cùng chạy về phía ba.

Lục Bắc Kiêu bế cô nhóc lên nói, “Ba phải về doanh trại, hai đứa ở nhà phải chăm sóc mẹ, không được để mẹ tức giận, biết chưa?”

“Ba, đều là Diệp Kiều bắt nạt bọn con.” Lục Tiểu Vũ bĩu môi nói.

“Mẹ nói hay làm cái gì cũng đúng.” Lục Bắc Kiêu khẳng định.

Hai đứa nhỏ nào dáng kháng nghị nữa.

Một nhà bốn người dắt tay nhau đi vào nhà. Anh tới chào ông bà nội, sau đó đi tới nhà bên cạnh chào Diệp lão Tham mưu trưởng xong rồi mới đi.

Diệp Kiều nhốt mình trong phòng, vụng về đan khăn quàng cổ, vừa đan nước mắt vừa rơi xuống.

Ý của mẹ Hoa Nhụy là, đời này của cô sẽ không có kết quả tốt sao?

Càng nghĩ thì trong lòng càng thấy tức giận và lo lắng. Dựa vào cái gì chứ? Cô cứu người không phải là nên cứu sao?

“Diệp Kiều, cụ bảo con bưng canh gà lên cho người uống!” Lục Tiểu Cổn gõ cửa mấy lần nhưng không thấy có tiếng trả lời thì đẩy cửa tiến vào. Cậu đặt cái khay lên bàn, trên thực tế, đây là ý của cậu, nhưng mà lại cố ý nói là do cụ nội bảo làm.

Diệp Kiều thấy con trai đi vào thì vội vàng thu lại cảm xúc, nhưng vẫn bị cậu nhóc nhìn thấy.

“Diệp Kiều, người làm sao vậy?” Lục Tiểu Cổn cau mày.

Ở trong lòng Lục Tiểu Cổn, Diệp Kiều như một nữ vương, cô cùng kiên cường. Cô giống như một người không biết buồn, suốt ngày hi hi ha ha, không bao giờ khóc.

Nhưng Diệp Kiều hiện giờ, ngồi trên sô pha, buông đồ trong tay xuống, kéo Lục Tiểu Cổn ôm vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu con trai.

Lục Tiểu Cổn ngày thường không thích thân mật cùng Diệp Kiều nhưng lần này không có đẩy cô ra, để cô ôm mình.

Lục Tiểu Cổn thành thành thật thật áp thân người bé nhỏ mà ấm áp của mình vào người cô. Sự ấm áo nhỏ bé này lại là luồng hơi ấm sưởi cho trái tim cô. Diều Kiều cười khổ.

“Lục Tiểu Cổn, mẹ sống lại một lần nữa còn không phải vì để cứu ba con sao? Để thay đổi vận mệnh của đời trước sao? Nếu không như vậy, mẹ trọng sinh có ý nghĩa gì chứ? Nhờ năng lượng của con cho mẹ mà mẹ có thể mạnh lên, đánh đuổi được kẻ xấu, cứu ba con. Chúng ta làm như vậy không đúng sao? Con xem, ông ngoại ở quê hiện giờ vẫn mạnh khỏe, bác con Kiều Thiêm cũng không còn là kẻ tầm thường vô vị ở quê như trước nữa, dì con cũng không còn là một bà bán đồ ăn vặt tầm thường mà đã mở quán ở nhiều tỉnh thị.”

Cô nói những lời này với Lục Tiểu Cổn, thử liệt kê những người mà cô đã thay đổi vận mệnh sau khi trọng sinh.

“Bác Lão Thái của con cùng với dì Lãnh Dao còn có Bắp cải nhỏ, thật tốt. Cậu Diệp Thành cùng với dì Hoa Nhụy thì sinh được Tiểu Mộc Mộc. Còn có chú Đại Ngốc của con nữa. Diệp Kiều mẹ làm gì sai chứ? Mẹ yêu ba con, muốn cứu ba con, cứu huynh đệ của ba con, là sai sao? Không sai. Mẹ không sai. Vận mệnh có thể thay đổi. Mà đời này, mẹ sinh con ra, con lại còn đưa thêm em gái tới, hết thảy mọi việc đã thay đổi, mà những thay đổi này đều tốt, đều là những thay đổi quang minh lỗi lạc.” Diệp Kiều mơ mơ hồ hồ nói bên tai Lục Tiểu Cổn khiến cậu nhóc 3 tuổi cũng hồ đồ theo.

“Cái gì mà thiên mệnh chứ? Mẹ không tin. Mẹ tin tưởng vào chính nghĩa, tin rằng nhân định thắng thiên. Mẹ không có sai!” Cô kích động nói, giọng nó có chút khàn khàn, nhưng mà từng câu từng chữ đều xuất phát từ trong lòng, nghiêm túc mà nói ra.

“Mẹ sai là sai từ kiếp trước, sao có thể hồ đồ, xấu xa như vậy. Nhưng mà, kiếp trước mẹ đã nhận báo ứng, không phải sao? Dựa vào cái gì mà kiếp này mẹ cứu nhiều người như vậy lại bị trời phạt?!” Cô lại nói, ôm chặt hơn thân hình nhỏ nhắn của Lục Tiểu Cổn.

“Diệp Kiều!” Lục Tiểu Cổn nhỏ giọng nói, “Người đang nói cái gì, con nghe không hiểu, vì cái gì mà người không nói với ba mà lại ngồi đây khóc thầm?”

Diệp Kiều giống như lấy lại tinh thần từ những bực bội trước đó, buông Lục Tiểu Cổn ra. Cô mỉm cười, đuôi mắt vẫn còn chút nước, “Lục Tiểu Cổn, những gì vừa rồi mẹ nói với con, con đừng nói cho người khác, được không? Cho dù là ba con cũng không được nói. Con coi như mẹ con bị bệnh, bị mê sảng đi. Mẹ nói xong trong lòng liền dễ chịu hơn nhiều!”

Nhìn cậu nhóc tuấn tú xinh đẹp trước mắt, cô lại càng cảm thấy những điều mình làm trong đời này không sai.

Lục Tiểu Cổn nhìn cô, chớp đôi mắt tròn to, lông mi đen nhánh, bàn tay vươn tới mặt cô, vuốt nhẹ giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Vẻ mặt cậu nghiêm túc, giống như một chàng trai nhỏ.

Mười phần ấm áp.

“Con giúp người giữ bí mật nhưng mà người đừng khóc thầm nữa. Như thế này không giống người!” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói.

Cho dù là hình thức tồn tại của Lục Tiểu Cổn là ở trong sóng điện hay hiện tại bây giờ, thì cậu đều không muốn nhìn thấy Diệp Kiều khóc, không muốn cô cúi đầu trước vận mệnh. Trong lòng Lục Tiểu Cổn, cô là nữ vương, nữ vương là danh hiệu mà Lục Tiểu Cổn dành tặng cho cô.

“Mẹ không khóc, chỉ cần Lục Tiểu Cổn thơm mẹ một cái, mẹ sẽ không buồn nữa.” Nói rồi, cô dí sát mặt đến gần Lục Tiểu Cổn.

“….” Lục Tiểu Cổn.

“Ba không ở đây, sợ cái gì chứ? Nhanh lên đi, mau a!”

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Kiều ở ngay trước mặt, Lục Tiểu Cổn thầm nghĩ, coi như để cho cô không khóc nữa, chiều cô một chút cũng được. Thế là cậu chu cái môi nhỏ thơm lên má cô một cái.

“Lục Tiểu Cổn. Em phát hiện anh ăn trộm món cánh gà em thích nhất mang cho Diệp Kiều!” Đúng lúc này, Lục Tiểu Vũ phi vào phòng, lớn tiếng nói.

Nhưng nhìn thấy cảnh trong phòng, cô bé sợ hãi kêu lên, “Các người đang làm gì?”

Lục Tiểu Cổn lập tức lùi lại vài bước. Cậu nhóc vẻ mặt không vui nhìn cô em gái đang hấp tấp xông tới.

“Lục Tiểu Vũ. Em không có gõ cửa. Thế là không lễ phép!” Ba mẹ thường ngày rất bận, dạy dỗ em gái đều là chuyện cậu phải làm. Lục Tiểu Cổn nhìn Lục Tiểu Vũ lên tiếng răn dạy.

“Cửa không có đóng cho nên em vào a!” Lục Tiểu Vũ nhíu mày, “Không đúng, Lục Tiểu Cổn, anh mới vừa thơm Diệp Kiều. Em nhìn thấy.”

“Nói hươu nói vượn!” Lục Tiểu Cổn đen mặt nói.

“Có mà, em nhìn thấy.” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói. “Anh còn lấy trộm cánh gà em thích mang cho Diệp Kiều ăn!”

DTV

“Ai trộm chứ? Là cụ bảo anh bê lên!” Lục Tiểu Cổn lên tiếng phản bác.

“Rõ ràng em nhìn thấy anh ở trong bếp múc canh. Cụ nội đã đi ra ngoài đánh bài từ sớm!” Lục Tiểu Vũ chống tay vào hông, dáng vẻ như tiểu bá vương.

Lục Tiểu Cổn cảm thấy mất mặt.

Cậu lập tức xúc động xách Lục Tiểu Vũ định đi ra ngoài.

Diệp Kiều ngồi trên sô pha nhìn bát canh gà còn nóng hổi, trong đầu chỉ có hình ảnh Lục Tiểu Cổn đứng trong bếp múc canh gà cho mình thì mũi cay cay.

“Lục Tiểu Vũ. Canh là anh múc, cánh gà là anh vớt, em muốn thế nào? Không được sao?” Lục Tiểu Cổn không hề thoái thác, khí phách nói với Lục Tiểu Vũ.

Lục Tiểu Vũ vốn còn tức giận, nhưng thấy anh trai còn tức giận hơn mình thì lại xìu xuống, ủy khuất chẹp chẹp cái miệng nói, “Người ta muốn ăn cánh gà.”

Nhìn hai đứa trẻ dở hơi trước mặt, Diệp Kiều vừa cay cay sống mũi vừa buồn cười. Cô sẽ không có bị báo ứng, cô tin rằng, bản thân mình có thể làm được điều gì thì sẽ làm, đó là đáng giá.

“Tiểu Vũ, lại đây, cùng mẹ ăn nào!” Cô nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô con gái nhỏ tham ăn của mình thì ôn nhu nói.

Lục Tiểu Cổn múc một bát lớn. Cậu nhóc có thể nuôi cô thành heo, hơn nữa, toàn bộ những phần gà cô thích ăn, cậu đều vớt hết.

Lục Tiểu Vũ vội vàng chạy tới cô nhóc ngọt ngào nói, “Vẫn là mẹ tốt nhất. Lục Tiểu Cổn bất công. Hừ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-521.html.]

Thật là đứa dở hơi.

Diệp Kiều thơm lên cái má nhỏ của cô nhóc một cái, “Miệng của Lục Tiểu Viên thật ngọt a!”

“Ai là Lục Tiểu Viên chứ?!” Lục Tiểu Vũ không chịu, tức giận nói.

“Không không không, là mẹ nói sai rồi, là tiểu tư lệnh Lục Chiến Vũ có cái miệng thật ngọt a!” Diệp Kiều vội vàng dỗ dành.

Tính cách của Lục Tiểu Vũ nhà cô so với con trai còn quyết liệt hơn, mấy cậu nhóc trong nhà đều sợ cô bé.

Cô thì không thể chờ nổi, thật sự muốn biết, trong tương lai, có cậu nhóc nào có thể thu phục nổi tiểu bá vương này nhà cô. Cô cũng càng mong chờ tới lúc Lục Tiểu Cổn nhà cô biết yêu đương.

Cả ngày, cô đều ở cùng chơi cùng với hai đứa nhóc. Cũng khó mà có được cơ hội như vậy.

Hai đứa nhóc chơi cờ, cô ở bên cạnh đan khăn quàng, nhìn video hướng dẫn trên máy tính để đan. Bây giờ, nhất định phải đan xong cho Lục Bắc Kiêu một cái giống như khăn quàng cổ.

*

Bên ngoài, gió đã lạnh, ở trong phòng ấm áp, hai cô gái ngồi trên sàn cùng nhau uống rượu vang đỏ.

Hoa Nhụy hỏi cô kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đời này cô định thay đổi vận mệnh của ai? Diệp Kiều chỉ cười không nói.

“Kiều gia, em sợ điều mẹ nói sẽ thành sự thực. Chị đừng cứu nữa!” Hoa Nhụy nhẹ giọng nói.

Diệp Kiều cười cười, uống cạn ly rượu vang, sau đó đặt cái ly không xuống.

“Em bảo chị thấy c.h.ế.t không cứu sao? Em bảo, chị biết Lão Thái với Đại Ngốc gặp nguy hiểm sẽ không cứu sao? Đúng rồi, còn có anh trai chị, anh trai Diệp Thành của chị sẽ bị tổ chức khủng bố g.i.ế.c c.h.ế.t ở Trung Đông, em bảo chị không cứu sao? Còn có Lục Bắc Kiêu, người đàn ông của chị, chồng chị, kiếp trước cũng hy sinh. Chị không cứu anh ấy ư? Chị không làm được!”

Diệp Kiều đứng lên, kích động nói.

Nghe Diệp Kiều nói Diệp Thành cũng sẽ chết, Hoa Nhụy ngồi ngốc tại chỗ, ly rượu cầm trên tay đổ xuống, rượu đỏ chảy tràn ra ngoài.

Chén rượu đổ ra ngoài khiến Hoa Nhụy hoàn hồn, trong lòng đau đớn.

“Hoa Nhụy, em đừng sợ. Diệp Kiều chị tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn trong đời này. Chị đảm bảo Diệp Thành sẽ sống tốt. Em với anh ấy yêu thương nhau thì tốt rồi. Diệp Kiều chị sẽ không tin thiên mệnh, không tin cái gì mà trời phạt. Bởi vì chị sau khi trọng sinh, tất cả mọi việc chị làm đều không thẹn với lương tâm!” Diệp Kiều đi tới trước mặt Hoa Nhụy, ngồi xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt Hoa Nhụy, nghiêm túc nói.

“Kiều gia, em với anh ấy… kiếp trước… như thế nào?” Hoa Nhụy nhịn không được hỏi tiếp.

Diệp Kiều nào có thể nói, Hoa Nhụy và Diệp Thành kiếp trước không có ở bên nhau.

“Hoa Nhụy, em đừng hỏi, nếu không phải em đã biết thì những việc này đến c.h.ế.t chị cũng sẽ không nói với bất cứ ai. Em chỉ cần tin rằng, Diệp Thành sẽ sống tốt, tất cả chúng ta cũng sẽ như vậy, là đủ rồi!” Diệp Kiều tự tin nói, “Cái gì mà thiên mệnh, đều là vô nghĩa. Chị, Diệp Kiều, tin rằng, sự thành do người!”

Hoa Nhụy bụm mặt, trong lòng rầu rĩ. Cô nghĩ đến chuyện Diệp Thành kiếp trước bị người ta g.i.ế.c thì vừa đau lòng vừa khó chịu. Cô đột ngột đứng lên, “Kiều gia, em muốn đi tìm anh ấy, em phải đi tìm anh ấy.”

Hoa Nhụy đang định đi ra cửa thì bên ngoài có tiếng pháo bông, pháo b.ắ.n ngay ở dưới tầng nhà họ, tiếng rất lớn, rất sáng.

“Hoa Nhụy!” Dưới lầu hình như có tiếng gọi của Diệp Thành.

Cô đứng ở ban công nhìn xuống. Từ tầng 12 nhìn xuống khá cao, phía dưới không thấy bóng dáng của Diệp Thành.

“Hoa Nhụy, anh ở đây!” Giọng nói của Diệp Thành lại từ dưới vang lên. Hoa Nhụy nhoài người ra khỏi lan can nhìn xuống nhưng không nhìn thấy anh. Ở khu này, ánh sáng khá tốt, tuy rằng trời đã tối nhưng mà phía dưới đường vẫn sáng như ban ngày.

Diệp Kiều từ trong phòng đi ra thầm nghĩ, Hoa Nhụy muốn đi tìm anh thì Diệp đại công tử đã tự mình tìm tới cửa.

Cô cũng nhìn xuống, tinh mắt phát hiện ra cái tên hỗn đản Diệp Thành đang tay không bám tường trèo lên, giống như trèo cầu thang vậy.

Hoa Nhụy nghe được tiếng của Diệp Thành nhưng không nhìn thấy người thì gấp gáp không ngừng nhìn xuống. Giờ phút này, cô chỉ muốn nhanh nhanh nhìn thấy anh, ôm anh.

Diệp Kiều kéo tay Hoa Nhụy, chỉ cho cô xem. Lúc này, Hoa Nhụy mới nhìn thấy trên tường xuất hiện một người đang trèo. Là Diệp Thành.

!!!

“Diệp Thành! Anh đang làm gì?”

Lúc này, Diệp Thành đã trèo lên tới ban công tầng 11, trên người không có dây an toàn, trái tim Hoa Nhụy nảy tưng tưng trong lồng ngực, lớn tiếng hét lên.

“Tiểu Hoa Nhụy, rốt cuộc anh cũng có thời gian tới tìm em!” Diệp Thành lại đu người bám lên sàn ban công tầng 12, ngửa đầu nhìn Hoa Nhụy cười nói.

“Anh tới tìm em thì đi thang máy là được rồi, leo tường làm gì? Bị ngã thì sao? Anh đừng có nhúc nhích nữa, em gọi 119!” Hoa Nhụy sợ anh ngã xuống, hoảng loạn đi tìm điện thoại.

Hàng xóm nghe được tiếng động thì sôi nổi thò đầu ra xem.

Nhìn thấy một người đàn ông không có dây bảo hiểm, giống như Spider Man bám vách tường thì cảm thán, “Người đàn ông này bị tâm thần sao? Muốn tự sát sao?”

“Mau báo cảnh sát!”

“Gọi 110, không, gọi 119. Nếu như ở tòa nhà này xảy ra chuyện gì thì thật không may mắn.”

Có người còn nhiệt tình đi vào nhà tìm dây thừng ném cho Diệp Thành, “Người thanh niên, nghĩ thoáng một chút, không có gì mà không qua được!”

Diệp Thành bám lấy bờ tường, tức giận nhìn những người hóng chuyện hét lên, “Ai muốn tự sát chứ? Tôi tới cầu hôn!”

Cầu hôn?

Hàng xóm vẻ mặt ngơ ngác giống nhau.

Mà Hoa Nhụy, chuẩn bị gọi 119, cũng sửng sốt.

Nhoắt một cái đã thấy Diệp Thành trèo tới tầng 12. Anh bám vào lan can, cả người vẫn treo ở bên ngoài, cười hề hề nhìn cô.

Không chỉ có tươi cười xấu xa mà ngay cả cách làm cũng xấu xa, có phải nếu Hoa Nhụy không đồng ý với anh thì anh sẽ nhảy từ đây xuống chứ?

Diệp Kiều ghét bỏ nhìn cái tên đê tiện Diệp Thành.

“A, em gái cũng ở đây sao?!” Diệp Thành nhìn cô em gái xinh đẹp như hoa nhà mình cười nói, “Em gái, có thể tránh mặt một chút không?

Đã làm trò trước mặt em gái, lại còn nói chuyện buồn nôn với Hoa Nhụy, giờ anh lại còn ngượng ngùng.

“Em đá anh một cái văng xuống dưới, anh có tin không?! Hoa Nhụy, em đừng có đồng ý cái tên cặn bã này!” Diệp Kiều ghét bỏ lấy chìa khóa xe nghịch ngợm chọc chọc vào mu bàn tay bám trên tay vịn. Diệp Thành lập tức buông ra, Diệp Kiều lại chọc vào tay còn lại của anh.

“Trời em, em gái, anh nào có thù oán gì với em chứ? Chuyện cầu hôn của anh em định phá hư sao? Anh hiểu, có phải là cái thằng em rể Lục Bắc Kiêu năm đó cũng không có cầu hôn em phải không? Trong lòng cảm thấy không thoải mái? Ghen ghét sao? A ha ha ha, nếu mà nói lãng mạn, thằng em rể Lục Bắc Kiêu kia sao có thể so sánh được với Diệp đại gia anh chứ?!” Diệp Thành đắc ý cười nói.

Hoa Nhụy trước đó còn sợ hãi, nhưng nhìn thấy hai anh em Diệp Kiều châm chọc nhau thì mũi cay cay.

Diệp Kiều ngoài miệng luôn nói không nên để ý tới Diệp Thành nhưng mà cô lại quan tâm Diệp Thành.

“Diệp Thành, anh mau vào đây. Anh mà không vào, đời này em không gả cho anh!” Hoa Nhụy vì sợ hãi mà rống lên, sợ anh trượt chân mà ngã xuống. Đây là tầng 12 đó.

Thấy Hoa Nhụy tức giận, Diệp Thành lập tức trèo vào. Anh vừa vào tới nơi, Hoa Nhụy muốn đánh anh một cái, nào ngờ, anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, nâng một tay cô lên.

Trong tay Diệp Thành đột nhiên có thêm một cái hộp nhẫn, anh mở hộp ra, lấy ra từ bên trong một cái nhẫn kim cương lớn.

“Hoa Nhụy, anh yêu em, gả cho anh nhé!” Diệp Thành thành kính nhìn cô, nghiêm túc nói.

Hoa Nhụy che miệng, vì cảm động mà nước mắt không ngừng rơi xuống.

Diệp Thành nhìn cô, nhớ lại những hình ảnh năm đó của cô. Một cô gái mặc lễ phục màu trắng, đứng trước mặt anh, nhút nhát sợ sệt nhưng mà lại vô cùng dũng cảm mà nói với anh, cô nói, “Em thích anh, nếu em cố gắng mấy năm nữa để bản thân tốt hơn, mạnh mẽ hơn, chúng ta có khả năng ở bên nhau không? Anh có thể chờ em không?”

Lúc ấy rõ ràng anh không yêu cô, nhưng trong nháy mắt lại bị tình cảm của cô làm cho rung động, cũng không nỡ lòng cự tuyệt cô mà lẳng lặng ghi nhớ cô ở trong lòng.

“Hoa Nhụy, anh xin lỗi em, anh đảm bảo, sau này anh sẽ dành hết sức lực để đối tốt với em, đền bù cho em, được không?” Diệp Thành nói, hai mắt cũng đỏ lên. Lúc này cô đã từ một cô nữ sinh yếu đuối nhu nhược lột xác thành một nữ cường nhân, thừa nhận bản thân là một người dị quốc tha hương, vì mang thai sinh con mà đau khổ, nhưng chính là để có thể tốt đẹp mà ở bên cạnh anh.

Mấy năm nay, cô sống không dễ dàng gì.

Hoa Nhụy nặng nề gật đầu, chủ động đưa tay về phía anh.

Khóe miệng Diệp Thành cong lên, cầm lấy tay cô, đeo chiếc nhẫn lên cho cô, hôn lên bàn tay cô một cái rồi sau đó, giống như sấm sét đứng bật dậy ôm Hoa Nhụy vào trong lòng, nóng bỏng hôn cô.

Đùng!

Tiếng pháo hoa vang lên, bầu trời sáng rực. Ở phía dưới lầu có tiếng huýt sáo. Là mấy người Phương Trác.

Diệp Kiều nhìn hai người hôn nhau thì mỉm cười, lặng lẽ đi qua họ vào trong phòng, lặng lẽ rời khỏi đó, nhường không gian lại cho hai người.

“Đồ ngốc, em nên vui chứ, khóc cái gì?”

Diệp Thành buông Hoa Nhụy ra, nhìn thấy hai mắt cô đẫm lệ thì vừa đau lòng vừa nghi hoặc hỏi.

Hoa Nhụy là nghĩ tới chuyện kiếp trước anh hy sinh nên đau khổ mà khóc, sau đó không nhịn được thì chủ động ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh nói. “Diệp Thành, em muốn anh!”

Nói rồi, cô hôn anh.

Diệp Thành thụ sủng nhược kinh nhưng lập tức phục hồi, hôn lại cô. Hai người vừa hôn vừa dịch chuyển từ ban công vào trong phòng.

Loading...