Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 519
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:19:10
Lượt xem: 12
Hai mắt Diệp Kiều vô thần, tay cầm khẩu s.ú.n.g lục màu đen, giống như không nhìn thấy 4 người lính đặc chủng, giống như người gỗ đi về phía trước.
“Đừng nổ súng. Cô ấy là chị dâu.” Một người trong nhóm trầm giọng nói.
Không cần nhắc nhở. Ai lại không biết, cô gái tóc quăn xinh đẹp, tay cầm s.ú.n.g trước mặt họ là vợ của đội trưởng Lục vô tình mặt sắt nhưng lại sủng vợ tận trời chứ.
Đình Tử nấp ở sau cột nghe được giọng Diệp Kiều thì khóe miệng cong lên. Hắn biết mà, Đình Tử hắn mệnh lớn, không dễ c.h.ế.t như vậy.
“Chị dâu, bên đó nguy hiểm!”
“Diệp Kiều!”
Lục Bắc Kiêu đuổi tới, nhìn thấy Diệp Kiều đi thẳng tới một góc sân thượng thì hô hấp như ngừng lại.
“Buông con trai ta ra. Nếu không buông, ta nổ súng!” Diệp Kiều vừa đi vừa lớn tiếng nói. Họng s.ú.n.g của cô chĩa thẳng về phía trước, không nhắm vào đâu cả.
Cô đi tới bên cạnh cây cột xi măng, Đình Tử nấp ở phía sau cột lập tức xông tới, túm lấy Diệp Kiều, dùng cô chắn trước ngực, s.ú.n.g trong tay cũng chĩa thẳng vào thái dương Diệp Kiều.
Súng trong tay Diệp Kiều rơi xuống đất.
“Không muốn cô ta c.h.ế.t thì đừng tới đây!” Đình Tử nghiến răng nói, khuôn mặt tuấn tú màu đồng cổ nở một nụ cười âm hiểm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Bắc Kiêu.
Diệp Kiều giống như mới tỉnh mộng, cô kinh ngạc nhìn Lục Bắc Kiêu nói, “Sao vậy?”
Mặt trời chói chang trên cao, trên sân thượng, một người đàn ông mặc áo blouse trắng, nửa bên bả vai bị nhuộm m.á.u tươi, một tay giữ một người phụ nữ, tay còn lại chĩa s.ú.n.g vào thái dương cô, khống chế cô, chân không ngừng dịch chuyển tới rìa sân thượng.
4 người lính đặc chủng trong bộ blouse trắng, s.ú.n.g trên tay chĩa thẳng vào hắn ta, có thể lấy mạng hắn ta bất cứ lúc nào, nhưng như thế, người phụ nữ phía trước hắn ta cũng sẽ bị g.i.ế.c chết.
Tuy rằng ai cũng là tay s.ú.n.g thiện xạ, nhưng mà không ai dám lấy tính mạng của vợ đội trưởng Lục ra đánh đổi.
Nếu như chọc giận kẻ bắt cóc, hắn ta có thể lựa chọn cùng với chị dâu đồng quy vu tận.
“Nổ súng. Các người đừng để ý đến tôi! Nổ s.ú.n.g đi!” Diệp Kiều lớn tiếng nói.
“Nổ súng? Các người thử tính xem đạn của các người nhanh hay đạn của ta nhanh?! Có muốn thử không?” Vẻ mặt Đình Tử hung ác lớn tiếng nói. Một chân của hắn đã đặt ra rìa sân thượng. Chỉ có 3 tầng, cho dù ngã xuống cũng không có chết.
Đình Tử vừa nói, chân đã nhích thêm một chút, họng s.ú.n.g vẫn ấn chặt vào thái dương Diệp Kiều, ngón tay đặt trên cò súng.
“Đường Thiếu Đình! Có bản lĩnh thì quyết đấu với ta, bắt cóc vợ ta thì có còn là đàn ông không?” Lục Bắc Kiêu xông tới lạnh lùng nói.
Cái tên Đường Thiếu Đình này, lúc ở Hồng Kông đấu với anh không ít, anh vẫn tôn trọng hắn là một nam tử hán.
Nhưng không rõ, vì sao hắn lại gia nhập tổ chức K2.
“Lục Bắc Kiêu, muốn khích tướng sao? Không có cửa đâu. Tao đếm đến 3, quỳ xuống cho tao, nếu không, tao với vợ mày đồng quy vu tận!”
Đường Thiếu Đình cười âm hiểm, giọng nói càng thêm ngoan độc. Đã không còn chút nào nghĩa khí giang hồ như trước nữa.
Người của tổ chức K2 không chuyện ác nào không làm, g.i.ế.c người không chớp mắt, nào có nói chuyện nghĩa khí giang hồ.
Hắn ta cũng muốn biết, Lục Bắc Kiêu có thể vì Diệp Kiều mà quỳ xuống hay không.
“Một!”
“Hai!”
Đình Tử đang đếm thì Diệp Kiều đột nhiên rút từ cổ tay áo ra một con d.a.o nhỏ, nắm trong lòng bàn tay, trong lúc Đình Tử còn chưa kịp nhìn thấy thì không khách khí đ.â.m thẳng vào người hắn.
Đình Tử bị trúng một dao, đau đớn buông cô ra. Hắn không chút nghĩ ngợi, ở giữa làn đạn, lập tức nhảy xuống lầu.
Diệp Kiều vừa định xoay người nhìn xem Đường Thiếu Đình sống hay c.h.ế.t thì cả người đã bị kéo giật lại, rơi vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc như một bức tường đồng.
Hai người lính đặc chủ vội vàng nhảy xuống đuổi theo Đình Tử. Hắn bị thương ở vai, lại bị cô đ.â.m một nhát dao, nhảy từ tầng 3 xuống, chưa rõ sống c.h.ế.t thế nào, lại có người đuổi theo, hắn có thể thoát được không? Diệp Kiều suy nghĩ, mồ hôi đổ ra.
Giọng nói phẫn nộ của người đàn ông vang lên bên tai kéo cô về thực tại, “Diệp Kiều, em lại muốn bị đánh mông, có đúng không?”
Cô gái xinh đẹp lập tức theo bản năng che m.ô.n.g lại, giống như một đứa trẻ làm sai sợ người lớn trách phạt. Cô lại giật mình ngại ngùng vì còn có 2 người lính của anh ở đây, không muốn chạm vào m.ô.n.g nên lại vội vàng thu tay về.
Khuôn mặt cô áy náy: “Anh Kiêu, vừa rồi em làm hỏng chuyện của mọi người sao? Vừa rồi lại xuất hiện ảo giác, có người đàn ông bắt Lục Tiểu Cổn đi, em phải đuổi theo.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Bắc Kiêu càng thêm âm trầm. Anh không có nghi ngờ cô, thậm chí không có ý trách cô, trong đầu chỉ có hình ảnh vừa rồi Đình Tử giữ cô làm con tin.
Cái gì cũng không quan trọng bằng an nguy của cô.
“Hai người cũng đuổi theo đi.” Anh ôm cô trong lòng, nhìn hai người đang ở lại bảo vệ mình, trầm giọng ra lệnh.
Diệp Kiều chỉ có thể thầm cầm nguyện cho Đình Tử trong lòng.
Mấy người lính này, tuy không phải là kẻ giỏi nhất, nhưng chỉ với chuyện trước đó cô không biết đến sự tồn tại của bọn họ là đủ thấy, bọn họ là những tinh binh bí mật anh âm thầm đào tạo trong mấy năm nay. Bản lĩnh của bọn họ, khẳng định là ngang bằng với những dã lang của biệt đội Huyết Lang.
“Diệp Kiều, em suy nghĩ cái gì vậy?” Thấy cô thất thần, anh nhỏ giọng hỏi.
“Tự trách!” Cô nhỏ giọng trả lời.
“Em nên cảm thấy may mắn là không bị hao tổn gì, bằng không…” Anh nghiêm khắc nói.
“Bằng không thì sao?” Cô tươi cười ngẩng đầu hỏi.
Bằng không như thế nào?
Anh cũng không biết đáp án.
Anh chưa từng nghĩ qua, nếu cô bị thương, thương nặng, thì anh sẽ có phản ứng như thế nào.
Hai người đi xuống tới tầng 1 thì toàn bộ bệnh viện đã bị cảnh sát vây chặt. Lục Bắc Kiêu đi tới trước mặt một người cảnh sát, nhỏ giọng nói cái gì đó. Người cảnh sát lấy một bộ còng tay đưa cho anh, ở trong sự ngạc nhiên của Diệp Kiều, anh dùng một vòng của còng khóa tay cô lại.
Sau đó, vòng còn lại đeo lên cổ tay mình.
!!!
“….” Diệp Kiều.
Vẻ mặt Lục Bắc Kiêu nghiêm túc, không nói gì.
Ai người bị khóa chặt ở bên cạnh nhau, dù thế nào cũng không thể tách rời.
Đội viên của Lục Bắc Kiêu vẫn đang đuổi theo Đình Tử, điều này cho thấy hắn ta nhảy xuống không chết, chỉ là không biết có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bộ đội đặc chủng không.
Hai giờ sau.
“Báo cáo đội trưởng, không tìm thấy Đường Thiếu Đình. Chúng tôi đang định ra sau núi tìm, xin ý kiến đội trưởng!” Một đội viên nữ, đã thay quần áo tác chiến, đi tới trước mặt Lục Bắc Kiêu báo cáo.
Trên mặt cô cũng vẽ hóa trang, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo. Chỉ thấy, một thân quân phục, tư thế hiên ngang oai hùng. Diệp Kiều vốn ngồi ở trên ghế liền lễ phép đứng lên, lẳng lặng đánh giá cô.
“Các người rút đi. Để nhiệm vụ tìm người cho cảnh sát.”
Người của anh, cần phải bảo mật.
“Rõ!” Nữ binh nói, làm một cái kính lễ, trên mí mắt cũng được hóa trang, nhìn về phía Diệp Kiều, nhẹ nhàng gật đầu chào, sau đó nhanh chóng rời đi. Chỉ một thoáng, bóng dáng cao gầy đó đã biến mất sau một lối đi nhỏ.
Người của anh rút lui, Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm. Với bản lĩnh của Đình Tử, thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát là điều dễ dàng.
Trong lúc hai người ngồi trực thăng tới nhà Hoa Nhụy, Diệp Kiều lại uống thêm một lần nước thuốc. Cô thầm nghĩ, không biết chuyện cô bị ảo giác như thế này có chữa được không, loại thuốc này có tác dụng phụ gì không? Tay cô vẫn còn bị khóa vào tay Lục Bắc Kiêu, ở trước mặt anh, cô không tiện hỏi mẹ Hoa Nhụy.
Ngoại trừ lúc xem phim võ hiệp xuất hiện ảo giác ra, những lần khác đều là cô giả vờ.
Sau đó, hai người lại lên máy bay trực thăng quân đội trở về nhà. Về tới nhà, Lục Bắc Kiêu tháo còng trên tay mình, Diệp Kiều cho rằng tự do rồi, nào ngờ, anh lại khóa cô vào thành giường.
“Quay lại sẽ thẩm vấn em.” Anh nói xong thì ra khỏi phòng.
Thẩm vấn cô?
Có gì mà thẩm vấn?
Chẳng lẽ nghi ngờ cô giả vờ? Không thể nào…
Trong lúc cô còn nghi nghi hoặc hoặc thì điện thoại trong túi rung lên. Cô đưa tay trái còn tự do móc túi quần jean bên phải, lấy điện thoại ra.
Một số điện thoại bàn xa lạ.
Cô nhận điện thoại, đầu dây bên kia không có ai nói gì.
Diệp Kiều híp mắt nhìn về phía cửa, cũng cẩn thận không nói lời nào.
“Em gái Kiều, em thật tàn nhẫn a…” Một lát sau, một giọng nam trầm thấp vang lên…
Đúng như cô dự đoán, là Đình Tử gọi điện tới.
Trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ u oán, nhưng lại có chút không đứng đắn vui đùa.
“Không tàn nhẫn, anh làm sao trốn được?” Cô thấp giọng nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, chỉ lo Lục Bắc Kiêu đột ngột đi vào.
Trong phòng khách sạn đơn sơ, Đình Tử trên người có 2 vết thương, để trần nửa người trên, dựa lưng vào vách tường, trên sàn đặt một ngọn nến, một con d.a.o sắc bén, bông băng, oxy già…
Miệng hắn ngậm thuốc lá, điện thoại đặt trên đầu gối, tay phải cầm ống nghe, mặc dù miệng vết thương vẫn còn chảy m.á.u nhưng khóe miệng hắn ta lại cười.
“Tôi còn chưa kịp nhìn thấy người đàn ông đó, tới tột cùng có dám quỳ xuống vì cô không.” Đình Tử tiếc nuối nói.
Diệp Kiều cong môi, “Người đàn ông của tôi không thể vì tôi mà hèn mọn quỳ xuống trước mặt người khác. Cho nên, anh không thể có cơ hội này.”
Mặc kệ Lục Bắc Kiêu có thể vì cô quỳ xuống hay không, cô không cần chuyện như vậy phát sinh. Cho dù là Đình Tử, thì cũng không được.
Đình Tử đột nhiên được ăn một bát cơm chó.
“Cô cũng đừng thật sự sủng hắn như vậy!” Đình Tử cười khổ. Thật sự hâm mộ Lục Bắc Kiêu mà.
Diệp Kiều chỉ cười không nói.
“Em gái Kiều, tôi cũng rất tò mò, vì sao cô lại biết trước kế hoạch của Bọ cạp độc?” Đình Tử hít một hơi thuốc lá, thả khói ra, híp mắt nhàn nhạt hỏi cô.
Diệp Kiều mắt vẫn nhìn cửa phòng, vô cùng đề phòng Lục Bắc Kiêu có thể đi vào bất cứ lúc nào. Chắc hẳn là anh đi tới thư phòng gọi điện thoại.
“Đây là bí mật! Anh không cần hỏi.” Cô lạnh lùng nói.
“Vậy cô nói cho tôi biết, kế hoạch tiếp theo của Bọ cạp độc là gì?” Đình Tử tò mò hỏi.
“Anh Đình, anh đừng trở về bên cạnh Bò cạp độc. Anh tìm một chỗ không ai biết tới anh, bắt đầu lại từ đầu đi. Tôi có thể giúp anh làm một thân phận mới!” Diệp Kiều hạ thấp giọng nói, vô cùng nghiêm túc, không hề vui đùa cũng không có tính thử hắn.
Tính mạng của mỗi người đều quý như nhau. Đình Tử không cần thiết bởi vì câu nói trước đó mà bán mạng vì cô.
“Em gái Kiều, Đình Tử tôi từ nhỏ tới lớn đều thích cô độc, sống trên thế gian này chỉ tìm những thứ kích thích. Mà ở K2, rất kích thích!” Đình Tử nói.
Có sự quan tâm này của cô, hắn ta cảm thấy đủ rồi.
“Mục tiêu kế tiếp của Bọ cạp độc là ai?” Đình Tử hỏi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-519.html.]
“Hà Phong. Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, đội phó đội Huyết Lang!” Diệp Kiều hạ giọng nói. Hà Phong bị thương, vẫn đang tĩnh dưỡng. Sau này anh chuyển sang đội chống ma túy.”
“Em gái Kiều, còn sau đó thì sao?” Đình Tử tò mò hỏi tiếp.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì vài năm sau nữa mới tiếp tục, 7 năm sau là anh trai tôi, Diệp Thành, 8 năm sau là… Lục Bắc Kiêu.”
Đình Tử cảm thấy tò mò. Vì sao cô lại biết chuyện tương lai? Hắn thực sự muốn chờ xem, những điều cô nói có phải là sự thật không.
“Anh Đình, anh có chuyện gì cần tôi làm, Diệp Kiều tôi nhất định không từ chối!” Cô thấp giọng nói, vẻ mặt kiên định.
Trong điện thoại, Đình Tử bật cười, “Thứ tôi muốn, cô không cho được! Em gái Kiều, ngủ ngon.”
Hắn nói xong những lời này thì tiêu sái dập điện thoại.
Diệp Kiều dựa lưng vào thành giường, thở phào một hơi.
Trong thư phòng, Lục Bắc Kiêu gọi mấy cuộc điện thoại xong thì lại thử gọi lại dãy số tối hôm qua, quả nhiên, đã không gọi tiếp được.
Sống lại một đời, trợ giúp bọn họ?
Sống lại một đời?
Điều này có ý nghĩa gì?
“Anh Kiêu. Em khát muốn chết!” Anh vừa mới trở về phòng ngủ thì Diệp Kiều bị anh khóa ở đuôi giường lớn tiếng oán giận.
Thời tiết khô nóng, hiện giờ cổ họng của cô giống như bốc hỏa, vô cùng khó chịu.
Lục Bắc Kiêu vội vàng đi pha cho cô một cốc trà kim ngân.
“Anh Kiêu, anh muốn thẩm vấn em cái gì chứ? Em là xuất hiện ảo giác mới như vậy, nếu không, em tìm đường c.h.ế.t sao?” Vừa uống trà vừa nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt, cô chép miệng nói.
Cô cho rằng anh phát hiện ra cô giả vờ nên làm nũng giải thích.
Vẻ mặt Lục Bắc Kiêu nghiêm túc, dáng vẻ giống như huấn luyện viên đang huấn luyện đội viên, không hề bị cái thái độ làm nũng này của cô làm lay động.
“Diệp Kiều, em còn chưa biết mình sai?” Lục giáo quan nghiêm túc hỏi.
“Tuy rằng em là vì bị bệnh nên mới thế, nhưng mà, em cũng đã cố hết sức để mình không bị tổn thương nha! Anh Kiêu, đúng ra anh nên khen ngợi em chứ!”
Ở trước mặt Lục Bắc Kiêu, Diệp Kiều không còn cái dáng vẻ bình tĩnh như lúc nói chuyện với Đình Tử. Cô lúc này dùng mọi cách làm nũng, dễ thương với Lục Bắc Kiêu.
Anh cười lạnh, “Khen ngợi?”
Nhìn cô ngồi ở mép giường, tay phải bị khóa vào thành giường, vẻ mặt khiêu khích của cô, cô càng mềm mại, càng động lòng người thì sự tức giận trong lòng anh càng thêm lớn.
“Diệp Kiều, lúc em bị kẻ địch chĩa s.ú.n.g vào thái dương lại dám cầm d.a.o đ.â.m hắn. Rốt cuộc là đạn nhanh hay là d.a.o của em nhanh? Em không sợ chọc giận hắn hắn sẽ nhấn cò s.ú.n.g sao?” Lục giáo quan nghiêm khắc nói.
Thật sự tức giận mà.
Giống như răn dạy đội viên mà.
“Bảo em đừng đi theo, em lại càng đi!” Anh đứng lên lại nói thêm một câu.
!!!
Cô thật sự là người câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được a.
Anh nào có biết, cô biết Đình Tử sẽ không nổ s.ú.n.g mới làm như vậy. Chỉ có như vậy Đình Tử mới buông cô ra để nhảy xuống lầu chạy trốn. Thứ hai là sợ Bọ cạp độc trách cứ Đình Tử không một phát b.ắ.n c.h.ế.t cô, hoài nghi hắn.
Lần này, nếu cô không đi theo anh, Đình Tử c.h.ế.t là cái chắc.
“Anh Kiêu, không phải không có việc gì sao. Đừng có nóng giận nữa mà, được không?”
Đậu má, hở chút là đòi đánh m.ô.n.g cô. Cô không cần.
Cô đứng lên, đưa tay túm lấy áo anh, không ngừng lấy lòng.
Lục Bắc Kiêu không bị dáng vẻ này của cô làm mềm lòng.
Anh hoài nghi tình trạng ảo giác của cô hôm nay có phải giả vờ không, sao lại vừa khéo như vậy, che khuất đường ngắm của tay b.ắ.n tỉa. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy không hợp lý lắm.
Đối với Diệp Kiều, anh vô cùng tín nhiệm.
Cô cũng không có lý do để thả Đường Thiếu Đình, điều khiến anh nghi ngờ chính là Đường Thiếu Đình rõ ràng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô trước khi nhảy xuống, nhưng hắn không bắn.
Điều này không hợp lý.
Là bởi vì thích Diệp Kiều sao?
Đại khái là bởi vì sau này, Lục Bắc Kiêu hận hôm nay không thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Đình Tử.
“Trước khi ảo giác của em hoàn toàn biến mất thì cứ ở đây đi!” Anh thản nhiên nói, rồi quay người đi nấu cơm.
Anh sợ cô xuất hiện ảo giác sẽ khiến bản thân bị thương.
!!!
Trời ạ.
Cô thực sự còn oan hơn Đậu Nga* mà.
*
Lúc Diệp Kiều gọi điện tới, Đại Ngốc đang nằm trên giường. Thân thể của anh từ trước tới giờ vẫn tốt, nghỉ ngơi nửa ngày đã có thể hoạt động trở lại.
Chu Mạt cũng đã trở về, đang quét dọn. Từ lúc cô rời nhà đi, Đại Ngốc cũng chưa có trở về.
DTV
“Tiểu Kiều, em thật linh a!” Đại Ngốc đứng ở ban công, ngây ngô cười nói.
Còn nhớ năm đó, ngày anh cùng Chu Mạt kết hôn, cô nói, cô sẽ phù hộ Chu Mạt yêu anh, cùng anh gắn kết đến đầu bạc.
Diệp Kiều bật cười. Chuyện này nào có phải do cô phù hộ.
Lúc trước cô cảm thấy, Đại Ngốc thích Chu Mạt như vậy, yêu cô như vậy, Chu Mạt sớm muộn cũng sẽ bị tình yêu của anh làm cho lay động, sẽ quay lại yêu anh nên mới có thể tự tin nói như vậy.
“Anh nên cảm ơn anh Kiêu, nếu không hai người còn không có bỏ qua cái kiêu ngạo của mình đâu. Được rồi, không quấy rầy hai người nữa, mau mau cho Lục Tiểu Cổn Lục Tiểu Vũ nhà ta có thêm mấy em trai em gái đi.” Diệp Kiều nói xong thì tắt điện thoại.
Đại Ngốc gãi gãi đầu, ngây ngô cười đi vào trong phòng ngủ, lấy chăn gối từ trong tủ ra, đi ra phòng ngủ dành cho khách.
Anh thế còn muốn ngủ ở phòng dành cho khách.
Chu Mạt đứng ở trong phòng khách há mồm nhìn.
Sau khi kết hôn, anh vẫn luôn chủ động về phòng dành cho khách ngủ, nhưng mà hiện giờ không phải đã hòa hợp rồi sao, sao anh lại còn đi về phòng dành cho khách để ngủ?
Chưa thấy người đàn ông nào khờ như vậy.
Khờ đến mức cô cảm thấy vừa đang yêu vừa đáng giận.
“Tiểu Mạt, em nghỉ ngơi đi, để anh.” Chỉ một lát sau, Đại Ngốc đi ra tới phòng khách, cầm lấy cái giẻ lau trên tay cô lại nói, “Sao em không dùng nước ấm?”
Đại Ngốc thấy tay Chu Mạt vì lạnh mà đỏ ửng thì cau mày, giọng điệu thì trách cứ nhưng mà lại hàm chứa sự đau lòng.
Trước kia ở nhà, cô chưa từng phải làm những việc này.
Anh gọi cô là “Tiểu Mạt”, giọng nói vô cùng cưng chiều.
“Bình nước nóng mới bật, nước chưa kịp ấm. Anh Đại Ngốc, hiện giờ em không còn mong manh yếu ớt như trước nữa. Đã hơn 1 năm rồi, có việc nặng nào em chưa từng làm qua chứ? Anh đừng coi em là cô gái nhỏ nữa. Em là vợ của anh, làm việc nhà là điều đương nhiên!” Chu Mạt nhìn người đàn ông cao to trước mặt, ôn nhu nói, trên mặt còn có ý cười.
Nghe cô nói, Đại Ngốc lại càng đau lòng. Ở một nơi xa xôi như vậy, muốn cái gì cũng không có. Cô vốn là một tiểu thư, vậy mà đã sống ở đây hơn 1 năm, khổ như thế nào anh có thể hiểu được. Anh thật hối hận, không đi tìm cô sớm một chút.
Nhìn thân hình gầy gò của Chu Mạt, anh lại càng đau lòng. “Tiểu Mạt, em mau đi tắm đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được, nước nóng em sẽ đi tắm. Em ở đó, tắm rửa là một chuyện xa xỉ. Còn phải đề phòng những kẻ lưu manh sắc lang trong thôn!” Chu Mạt nói xong thì đi về phòng ngủ chính.
Lưu manh, sắc lang?
Nghe cô nói như vậy, trái tim Đại Ngốc như bị ai siết.
Chu Mạt vẫn dùng điện thoại, ở trong núi không có tín hiệu nên rất ít khi mở máy. Lúc này, còn đang nạp điện trong phòng, Đại Ngốc từ trong bếp đi ra thì nghe thấy thông báo có cuộc gọi tới.
Trên máy hiện lên một dãy số lạ.
Anh đi vào phòng tắm, qua lớp kính mờ của buồng tắm, anh có thể mơ hồ nhìn thấy Chu Mạt, cô đang ngửa đầu gội đầu.
Đại Ngốc nuốt nước bọt.
Anh gõ lên kính nói, “Tiểu Mạt, em có điện thoại!”
Qua tiếng nước, Chu Mạt mơ hồ nghe thấy giọng Đại Ngốc thì mở cửa kính, nửa người trắng trẻo mềm mại còn tráng một lớp nước thò ra nhìn, Đại Ngốc vội vàng quay người.
!!!
“….” Chu Mạt.
“Tiểu Mạt, em có điện thoại!” Đại Ngốc cả người khô nóng, quay lưng về phía Chu Mạt, lớn tiếng nói.
“Ai vậy? Anh nhận điện thoại giúp em không phải là được rồi sao?!”
“Số lạ!”
“Anh nhận đi.” Cô nói xong thì khép cửa lại, cũng không cảm thấy cuộc điện thoại này có gì quan trọng. Đã hơn một năm nay, người nhà chưa từng liên hệ với cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên tới lần thứ mấy thì Đại Ngốc đi tới phòng khách, nhận điện.
“Mạt Mạt, tôi đã gọi cho em hơn 1 năm nay, trời xanh không phụ lòng người, rốt cuộc tôi đã gọi được. Em đang ở đâu?” Giọng nói của một người đàn ông vang lên trong điện thoại khiến Đại Ngốc nhướng mày.
“Anh là ai? Vợ tôi đang bận!” Đại Ngốc trầm giọng trả lời, còn cố ý nhấn ở hai chữ vợ tôi, tư tưởng chiếm hữu thể hiện rõ 10 phần.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ kinh ngạc, trầm mặc một lát.
“Tôi là Giang Thiều Quang.” Giọng nói mang theo ý cười truyền tới nhưng Đại Ngốc thì cau mày.
Tên đàn ông xấu xa này còn gọi điện thoại cho Chu Mạt làm gì?
“Họ Giang kia, anh tìm vợ tôi làm gì?” Giọng của Đại Ngốc không được vui.
“Hơi chút lại gọi là vợ tôi, cô ấy thật sự là vợ anh sao? Sau khi cô ấy lấy anh, hai người vẫn luôn ở riêng, cho rằng tôi không biết sao?” Giang Thiều Quang lên tiếng châm chọc.
“Họ Giang kia, con mẹ nó, anh muốn làm gì? Anh định quấy rầy vợ tôi, lão tử đánh c.h.ế.t anh!” Đại Ngốc tuy rằng tốt tính, thành thật nhưng cũng chẳng phải là quả hồng mềm, đặc biệt đối với loại đàn ông xấu xa này.
“Quấy rầy? Lúc tham gia quân ngũ, giữa tôi và Chu Mạt vẫn luôn tình nồng không dứt, sao lại gọi là quấy rầy?” Giang Thiều Quang cố ý nói.
Mấy năm nay, anh ta vẫn không quên được Chu Mạt, nói chính xác ra là không cam lòng.