Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 514

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:19:02
Lượt xem: 7

Cô một mực chờ đợi tình báo, vốn tưởng rằng năm nay sẽ không xảy ra, xem ra là vẫn không tránh khỏi!

Sự việc lần này hẳn là có liên quan đến Đại Ngốc!?

Đại Ngốc nhất định có thể tránh thoát được kiếp này! Dù sao, Phương Trác và Giang Hải cũn thoát được rồi!

Căn cứ vào thư spam, cô tìm được năm bài viết, lại chọn lọc thông tin từ trong đó, cô lập tức xóa thư, dọn dẹp sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào trong máy tính.

Không biết có phải lúc chắt lọc thông tin dùng não quá nhiều hay không mà đầu bỗng nhiên hơi choáng váng, không đúng, chắc chắn là bị Lục đại ma vương làm tức giận quá!

Cô thật sự vất vả lắm mới có cơ hội quay được video anh quỳ lên điều khiển từ xa, kết quả lại bị anh xóa mất!

Cô xử lý email, trả lời email xong thì trở ra, Lục Bắc Kiêu đã thật sự mang về những món đồ ăn vặt mà cô muốn ăn, trong phòng nhất thời bị mùi đậu hũ thối chiếm đóng, Lục Tiểu Cổn bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ muốn chết, Lục Tiểu Vũ thì thèm! A! Đôi mắt tỏa sán long lanh, nhìn chằm chằm vào hộp giấy đựng đậu hũ thối trên tay mẹ!

Cô bé vừa định bước tới xin mẹ thì đã bị Lục Tiểu Cổn bắt lấy cổ tay, thằng nhóc kia nói bên tai cô bé: “Không được xin! Không có chi khí!”

Lục Tiểu Vũ cũng học dáng vẻ của anh trai, bịt mũi nói: “Thúi muốn chết! Đậu hũ thối không ngon! Cha cũng không thích ăn! Chúng ta đều giống cha!”.

Nhóc con diễn kịch, rõ ràng rất muốn ăn, lại còn nói không ngon!

Đúng là ranh con!

Diệp Kiều nhìn con gái cưng một cách tinh quái, nhếch miệng lên: “Ông xã, anh cũng ăn một miếng đậu hũ thối đi, có được không?”

Tuy sau này anh đã thích ăn sầu riêng rồi, nhưng mà đậu hũ thối thì vẫn là ác mộng của anh!

Ông Lục không thể không hợp tác với bà Lục được, 24 tiêu chuẩn người chồng tốt đã rớt mất một tiêu chuẩn rồi, không thể lại tìm đường c.h.ế.t nữa!

“Bà xã, đút cho anh!”. Anh cúi người xuống, đi tới trước mặt cô, cười nói.

Lục Tiểu Vũ che miệng bịt mũi, trợn đôi mắt to đen như quả nho, sau đó, bé nhìn mẹ đút một miếng đậu hũ thối vào miệng cha!

Cha thế mà lại vừa cười vừa ăn!

Diệp Kiều đắc ý liếc nhìn Lục Tiểu Vũ: “Lục Tiểu Vũ, tuy cha của các con vô cùng ghét ăn đậu hũ thối, nhưng mà, mẹ bảo cha ăn, cha phải ăn! Hiểu chưa! Papa Lục, đúng không?”

“Đúng!”. Papa Lục cười nói, trong lòng lại suy sụp!

“Ông xã, ăn thêm miếng nữa!”. Diệp Kiều cười híp mắt nói, lại mạnh mẽ đút cho anh một miếng!

Nhóc con! Đúng là có thù tất báo!

Anh sắp ói ra rồi!

“Mẹ, mẹ, con cũng muốn ăn!”. Lục Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cái gì mà chí khí với cả tôn nghiêm, đứng trước đồ ăn ngon thì đều là giả cả!

Lục Tiểu Cổn: “…”.

“Cục cưng ngoan, khen mẹ đi! Mẹ sẽ cho con ăn một miếng!”

“Mẹ xinh đẹp như hoa! Mẹ đẹp nhất! Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới!”. Lục Tiểu Vũ đứng trước mặt mẹ, không hề keo kiệt mà buông lời khen ngợi, hai mắt lại không nhìn mẹ mà nhìn chằm chằm vào miếng đậu hũ thối hình tam giác bọc lớp bột xù chiên giòn!

Lục Tiểu Cổn bất lực, tức giận định vào nhà, lại nghe cha ra lệnh: “Lục Tiểu Cổn, bóc hạt dẻ rang đường giúp mẹ!”.

Muốn cậu bóc hạ dẻ cho Diệp Kiều thúi?!

Lục Tiểu Cổn tuy kháng cự trong lòng, nhưng mà cậu nào dám làm trái ý cha, ngoan ngoãn bước tới, nhận lấy một túi hạt dẻ, đi tới bàn trà bên cạnh, lặng lẽ lột…

“Bà Lục, hết giận chưa?”. Chỉ chốc lát sau, hai đứa nhỏ đều ở bên cạnh bóc hạt dẻ, bà Lục đang ăn bún cay rồi, ông Lục thấp giọng hỏi bên tai cô.

“Chưa! Bún cay không có một miếng ớt nào cả, làm sao mà ăn?”. Bà Lục rất không hài lòng.

Không chỉ bún cay, mà đậu hũ thối và đồ chiên cũng đều không bỏ ớt, rất khó chịu, nhưng phải giả vờ rất thoải mái trước mặt bọn nhỏ, để chúng đố kị!

“Cổ tay còn bị thương đấy…không được ăn cay! Ngoan, chờ em khỏe lại anh sẽ mua cho em!”. Anh dịu dàng nói.

Tuy không thể cho hai đứa nhỏ này xem cô bắt Lục đại ma vương quỳ điều khiển từ xa thế nào, nhưng mà, bà Lục xem như đã kiếm lại được thể diện trước mặt hai đứa nhỏ rồi, chỉ chốc lát sau, cô nằm trên ghế như lão phật ia, ăn hạt dẻ rang đường do hai lao động trẻ em lột cho, xem tivi, thích ý không gì sánh được.

Hai đứa nhỏ thì bị ông Lục dắt vào phòng bếp chùi nồi rửa chén, làm việc nhà.

Lục Tiểu Vũ ngồi chồm hổm dưới đất, trong cái chậu trên đất đều là chén bẩn, bên cạnh còn đặt một chai nước rửa chén nhãn hiệu “Truyền Hóa”.

Lục Tiểu Cổn thì đứng bên cạnh bồn rửa, đang chùi nồi.

“Diệp Kiều là mẹ, sao mẹ không chùi, còn gọi đứa con nít này chùi?! Người ta đều là mẹ rửa chén cho!”. Lục Tiểu Vũ thở phì phò kháng nghị.

“Bởi vì cha cưng chiều Diệp Kiều, không cưng chiều chúng ta!”. Lục Tiểu Cổn cam chịu nói ra sự thật đau lòng này!

Hai đứa nhỏ chùi rửa một lúc lâu, khi sắp kết thúc thì nghe thấy tiếng Diệp Kiều vang lên từ trong sân, còn kèm theo tiếng đánh nhau!

Bọn nhỏ vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp.

Trong sân, Diệp Kiều buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo len màu trắng sữa, để chân trần, cầm trong tay một cây gậy bóng chày, đang…đánh nhau với không khí!

Lúc này, cô đột nhiên vọt lên, phóng về phía lu nước ở cách đó không xa, “YAH” một tiếng, nhảy dựng lên, hạ gậy xuống, “toang”, lu nước nát tan!

“Anh! Mẹ bị làm sao vậy?”. Lục Tiểu Vũ sợ đến mức chạy đến trốn phía sau Lục Tiểu Cổn, mẹ thật là lợi hại, còn biết võ công nữa!

Lúc này, bọn họ chỉ thấy Diệp Kiều leo lên tường rào, đứng một mình trên tường, tiếp tục đánh nhau với không khí!

Lục Bắc Kiêu đi ra ngoài đổ nước bẩn, đúng lúc đi vào cửa thì thấy được cảnh tượng đó.

“Cha! Mẹ bị làm sao vậy?!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói: “Mẹ biết võ công…”

Lúc này, thấy cô nhảy dựng lên, miệng còn rống lên “Giết!”, cây gậy trong tay bổ vào không khí, người nhảy lên rất cao, ba cha con đều kinh hãi, rất sợ cô bị ngã từ trên cao xuống, nhưng mà cô vẫn vững vàng đứng trên đầu tường!

“Diệp Kiều!”. Lục Bắc Kiêu lớn tiếng gọi.

Diệp Kiều lại không nghe thấy, còn xoay người, chạy trên tường: “Đừng chạy!”.

Cô lớn tiếng nói, sau đó bay lên nóc nhà, tiếp tục chiến đấu!

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ quả thật sợ ngây người, vừa cảm thấy Diệp Kiều ngầu, vừa cảm thấy cô thật ngu ngốc!

Lục Bắc Kiêu lúc này mới hiểu ra gì đó, cau mày, tháo đồng hồ trên cổ tay trái xuống, ném cho Lục Tiểu Cổn, sau đó xông lên đầu tường, thân hình cao lớn đồ sộ kia đạp lên tường rồi bay lên nóc nhà.

Mặc dù trời tối, không thấy quá rõ, nhưng hai đứa nhỏ đứng trong sân có thể nhìn thấy hình bóng của cha mẹ, cha đang định đi tới ôm mẹ thì mẹ đột nhiên giơ gậy lên đánh cha!

Lần này cô thật sự xuất hiện ảo giác rồi!

Lục Bắc Kiêu thầm nghĩ thế, dứt khoát né tránh cây gậy của cô, nhưng mà, cô tấn công vô cùng mạnh, từng chiêu théc đều tàn nhẫn như dẫn anh vào chỗ chết, vẻ mặt cũng hung tàn, anh rất sợ chính cô tự làm cô bị thương!

“Anh! Mẹ đang đánh cha!”. Lục Tiểu Vũ nhìn mẹ cầm cây bậy bóng chày trong tay đánh cha liên tục ở trên nóc nhà, lớn tiếng nói, cha thì không ngừng lùi lại để né, sắp té xuống khỏi nóc nhà rồi!

Đối diện với những cú vung gậy của Diệp Kiều, Lục Bắc Kiêu cúi đầu tránh thoát, Diệp Kiều vẫn không ngừng vọt tới trước, Lục Bắc Kiêu duỗi cánh tay dài ra nắm chặt eo cô, cô vẫn không ngừng đánh, rất tàn nhẫn.

“Diệp Kiều, đừng đánh!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng quát, Diệp Kiều vẫn rất kích động, cây gậy trong tay không ngừng đánh bậy bạ, cô đã toát mồ hôi cả người, cũng thở hồng hộc.

Trước mắt là vô số nhân vật võ hiệp trong phim đang tấn công cô, cô lại bị người ta trói lại, không thể động đậy, cho nên liều mạng giãy dụa.

“Giết g.i.ế.c giết!”. Cô rống lên, không ngừng vùng vằng, nhưng nào có giãy ra được cánh tay sắt của anh, Lục Bắc Kiêu cướp lấy cây gậy bóng chày trong tay cô, ném lại nóc nhà, kẻo cô tự làm mình bị thương.

“Diệp Kiều!”. Anh xoay mặt cô về phía mình, sau đó mạnh mẽ hôn cô.

Cô vẫn đang giãy dụa, anh hung hăng tàn sát bừa bãi trong miệng cô, cánh tay sắt cũng ôm chặt cơ thể tràn đầy sức mạnh của cô, nhằm hôn cô tỉnh lại.

DTV

Dần dần, người cô mềm nhũn: “Ưm”.

Anh buông cô ra, Diệp Kiều vừa rồi còn dồi dào sức chiến đầu, bây giờ mềm nhũn như con tôm, vẻ mặt vô cùng hoang mang nhìn xung quanh, bóng đêm đen như mực, mặt trăng vàng mờ ảo, còn có bầu trời đầy sau, nhìn xuống, lại thấy hai đứa nhỏ đang đứng trong sân nhà mình.

“Đây là đâu?”

“Nóc nhà!”. Người đàn ông thở hổn hển, trầm giọng nói.

Diệp Kiều cúi đầu phát hiện đôi chân trần của mình đang đứng trên mái ngói.

Cô đần mặt ra.

“Em, em, sao em lại ở trên nóc nhà?”. Diệp Kiều chỉ ngây ngốc nói, cô nhớ cô đang xem tivi, sau đó nhìn thấy tất cả nhân vật trong tivi đều chạy tới muốn đánh cô, cô không thể làm gì khác hơn là nhặt cây gậy bóng chày lên liều mạng với bọn họ.

Cô thở hồng hộc, gió lạnh thổi qua cơ thể toàn là mồ hôi, lạnh đến thấu xương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-514.html.]

Cô thế mà lại leo lên nóc nhà!

Lục Bắc Kiêu ôm ngang cô lên, đạp mái ngói xuống mái hiên bên cạnh, sau đó tung người nhảy xuống.

Hai đứa nhỏ cũng không bị dọa sợ, ngược lại còn cảm thấy vừa rồi mẹ rất ngầu, nhưng mà, sao mẹ lại như thế?

Diệp Kiều được Lục Bắc Kiêu ôm vào phòng ngủ, hai đứa nhỏ bị anh chặn ở ngoài: “Lục Tiểu Cổn, đưa em đi tắm rồi ngủ”.

Anh ra lệnh một tiếng, rồi khép cửa lại.

“Anh Kiêu, lần này em không diễn, tất cả nhân vật võ hiệp trong tivi đều chạy tới muốn g.i.ế.c em!”. Diệp Kiều nghiêm túc nói, rất sợ anh không tin: “Mệt quá!”

Lục Bắc Kiêu híp mắt lại, không nói gì, chỉ xốc quần áo của cô lên, kiểm tra xem cô có làm mình bị thương hay không.

May mà cô không làm mình bị thương: “Chúng ta đến bệnh viện!”

Anh nói xong thì đi lấy quần áo.

“Anh Kiêu, đi cùng vô ích, mệt quá, em muốn ngủ một giấc!”. Diệp Kiều nói xong thì nằm bò ra, lúc Lục Bắc Kiêu thay quần áo cho cô, cô đã ngủ rồi.

Cả đêm nay anh không dám ngủ, đề phòng cô nửa đêm bị ảo giác thì vùng lên gây chuyện.

Hai ngày sau đó, Lục Bắc Kiêu gần như một tấc cũng không rời mà theo sát cô, giữa chừng cô lại xuất hiện ảo giác ba lần.

Một lần nói là nhìn thấy những người tí hon đang nhảy múa, lần thứ hai nói là có người muốn g.i.ế.c cô, lần thứ ba, cô chạy thẳng tới giếng nước muốn nhảy xuống, dọa Lục Bắc Kiêu sợ c.h.ế.t khiếp, doanh trại cũng không về, cứ ở nhà trông chừng cô.

Kết quả xét nghiệm HIV của Mặc Thiển là âm tính, nói cách khác, anh ta không bị nhiễm HIV.

Vai trúng đạn, vẫn còn nằm bệnh viện, anh ta bị tâm thần phân liệt mức độ nặng, nhưng mà sau khi nhìn thấy Mặc Thẩm, nhân cách Mặc Thâm gần như đã biến mất.

“Thuốc gây ảo giác của Mặc Thiển rốt cuộc phải giải thế nào?”. Lục Bắc Kiêu và Mặc Thâm đứng trong phòng bệnh, nhìn Mặc Thiển bị còng một tay, hỏi.

Mặc Thiển nằm dựa vào đầu giường, rũ mắt, đối mặt với câu hỏi của Lục Bắc Kiêu, dường như anh ta không muốn trả lời, Lục Bắc Kiêu sầm mắt xuống, muốn đánh người!

Ngày đó, cảnh sát tìm được hàng tấn vàng trong sào huyệt của anh ta, đều do anh ta lấy được nhờ vận hành thị trường vốn trong mấy năm nay, có hợp pháp có phi pháp, nhưng toàn bộ đều bị Mặc Thâm nộp lên, để giúp Mặc Thiển chuộc tội.

Mặc Thâm chống gậy, vẫn còn hết sức yếu ớt, anh ta bước tới trước một bước: “Mặc Thiển, em nhanh nói với anh Lục đi!”

Mặc Thiển ngước đôi mắt có hàng lông mi thật dài lên, thản nhiên nhìn Lục Bắc Kiêu: “Nấm kiến thủ thanh* gây ảo giác, không có thuốc giải”.

(*) Nấm Boletus luridus, một loại nấm độc biến thành màu xanh khi bị cắt ra.

Nghe nói không có thuốc giải, sắc mặt Lục Bắc Kiêu càng tối sầm, híp mắt.

“Mặc Thiển, em đừng nói dối!”. Mặc Thâm khuyên nhủ lần nữa trước khi Lục Bắc Kiêu đánh người.

“Thật sự không có, em không khống chế cô ta nữa, những ảo giác này sẽ dần dần biến mất”. Mặc Thiển nói đúng sự thật.

“Dần dần biến mất là phải mất bao lâu?”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng hỏi.

Chỉ ảo giác thôi thì còn may, sợ rằng Diệp Kiều sẽ vì một số ảo giác này mà gặp chuyện không may, ví dụ như tai nạn giao thông, nhảy lầu, hoặc là tự mình hại mình.

“Thế thì phải xem số mệnh của cô ta rồi!”. Mặc Thiển nở nụ cười tà.

Lục Bắc Kiêu thật sự rất giận, không để ý đang có cảnh sát ở đây, anh bước tới, đ.ấ.m cho Mặc Thiển một cú hôn mê bất tỉnh!

“Hoa Nhụy, cậu đoán xem tôi nhìn thấy gì?”. Diệp Kiều đứng bên lan can ban công, ngửa đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt vui thích nở nụ cười nói.

“Nhân dân tệ rơi xuống à?”. Hoa Nhụy nghịch ngợm nói.

“Phàm tục”. Diệp Kiều ghét bỏ nói: “Rất nhiều mica đang bay, rất đẹp, như thế giới dưới long cung vậy!”

Hoa Nhụy cũng vui vẻ: “Triệu chứng này của cậu y như tôi khi ăn trúng nấm kiến thủ thanh lúc còn bé vậy, mẹ tôi đút cho tôi một ít nước thuốc là khỏi!”

“Oa, tuyết rơi!”. Diệp Kiều kích động nói, đưa hai tay ra nghênh đón một bông tuyết lớn.

“Diệp Kiều!”. Một giọng nam lo lắng vang lên.

Người đàn ông mặc áo khoác dài đi tới đứng bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp, ôm cô kéo sang một bên.

“Anh Kiêu, tuyết rơi!”. Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu, kích động nói.

Lục Bắc Kiêu cười khổ, làm gì có tuyết, cô lại xuất hiện ảo giác, vừa rồi thấy cô đứng bên lan can trong suốt, anh quả thật rất hoảng sợ.

“Không có tuyết à!”. Ảo giác của cô dường như đã biến mất, cô cau mày nói: “Anh Kiêu, Mặc Thiển nói thế nào?”

“Tên thần kinh đó nói không có thuốc giải, chúng ta đến bệnh viện đi! Anh không tin mấy thứ tà ma này đâu!”. Lục Bắc Kiêu nói xong là định đi, Diệp Kiều vội vã ngăn anh lại, nhìn về phía Hoa Nhụy: “Anh Kiêu, vừa rồi Hoa Nhụy nói, mẹ cô ấy có thuốc giải”.

Lục Bắc Kiêu nghi ngờ nhìn Hoa Nhụy.

Hoa Nhụy nói với anh chuyện nấm độc, Lục Bắc Kiêu nhíu mày, trùng hợp quá, cái tên biến thái Mặc Thiển kia đúng là dùng nấm gây ảo giác.

Bên trong phòng ngủ, Lục Bắc Kiêu thu dọn hành lý giúp Diệp Kiều, Diệp Kiều nói với vẻ mặt hưng phấn: “Tỉnh Y một năm bốn mùa, lần này chúng ta đi thì chơi vui vẻ một chút có được không? Em chưa từng đi du lịch với anh lần nào cả!”.

Thấy bà Lục hưng phấn, Lục Bắc Kiêu bước tới, ôm cô từ phía sau: “Cục cưng, em hiểu lầm rồi, thu dọn quần áo là cho em đến đại viện ở vài ngày, đẻ mấy cảnh vệ của lão thủ trưởng theo sát em 24 giờ đồng hồ, anh mới yên tâm! Anh đi sớm về sớm, em đừng đi nữa!”

Anh thế mà lại không dẫn theo cô, chẳng phải thời gian qua là phí công sao?

Lần này K2 hành động có thể nói là thần không biết quỷ không hay, Huyết Lang cũng sẽ không làm nhiệm vụ, mà Đại Ngốc, thì đang ở tỉnh Y.

Thật ra, ảo giác thật sự chỉ từng xuất hiện một lần, đó là lần đánh nhau kia, sau đó đều là cô giả vờ.

K2 muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Đại Ngốc trong thầm lặng, cô cũng phải cứu Đại Ngốc trong thầm lặng, nếu không…sẽ rất dễ dàng bại lộ người nằm vùng cho cô!

“Vì sao không đưa em đi? Em muốn đi!”. Nhìn bóng lưng anh, cô bất mãn nói.

Anh chạy tới bên cạnh bàn, đưa lưng về phía cô, lấy băng đạn trống rỗng trong s.ú.n.g lục ra, nhét từng viên đạn vào.

Nghe cô nói cứ có cảm giác người lớn ra ngoài làm việc, trẻ con làm nũng đòi đi theo vậy!

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, xoay người lại nhìn vẻ mặt trẻ con của bà Lục, cô chạy tới bên cạnh anh, đôi mắt to tròn giả vờ đáng thương cầu xin anh: “Ông xã, đưa em đi theo với…Em muốn đầu tư mấy khách sạn ở khu danh lam thắng cảnh bên đó…Đúng lúc qua đó khảo sát luôn!”

Lục Bắc Kiêu luồng tay vào mái tóc cô, dịu dàng dỗ dành: “Bà Lục, chồng em làm gì có thơi gian du sơn ngoạn thủy với em? Nếu không phải sợ em gặp chuyện không may, thì anh đã về doanh trại từ sớm rồi! Anh đi nhanh về nhanh, chữa lành cho em càng sớm càng tốt, yên tâm nhé!”

Vốn dĩ anh định cho người đi tìm mẹ của Hoa Nhụy, nhưng đây là thuốc cho bà Lục uống, cho dù tin tưởng người ta cũng không yên tâm nổi, phải đích thân mình đi mới có thể yên tâm!

“Em cũng theo anh đi nhanh về nhanh! Cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả!”. Cô ôm cổ anh, ngửa mặt lên nhìn anh, cười híp mắt nói.

“Giữa đừng em xuất hiện ảo giác, gặp nguy hiểm thì làm thế nào?”. Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói.

“Ông Lục, có anh ở đây, em có thể gặp phải nguy hiểm gì?”. Cô vội vàng phản bác.

Lục Bắc Kiêu nghe cô phản bác mà hết lời để nói, đúng thật, có anh ở đây, anh không thể nào để cô xảy ra bất cứ nguy hiểm gì, cho dù là xuất hiện ảo giác!

“Nói không cho là không cho! Không có lý do! Mau đi tắm rồi ngủ đi! Anh vào phòng sách gọi điện thoại, dặn dò chút công việc!”. Ông Lục sầm mặt lại, không tranh luận với cô nữa, nghiêm túc nói, anh nói cái gì thì chính là cái đó!

Bạo quân!

Diệp Kiều thở phì phò nhìn anh chằm chằm, hai phá phồng lên như con cá vàng!

Lục bạo quân đi ra ngoài, anh còn khóa cửa phòng lại, sợ cô đi ra ngoài vì ảo giác!

“Thiếu tá Lục, đây không phải là phong cách của cậu, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy mà còn chưa về đơn vị!”. Diệp Thành nói trong điện thoại: “Lẽ nào em gái tôi lại mang bầu à?”

Diệp Thành vẫn luôn ở doanh trại dẫn dắt đội giúp Lục Bắc Kiêu, nào có biết Diệp Kiều bị trúng thuốc gây ảo giác, nên mới ăn nói đê tiện.

“Bầu cái ông nội cậu! Không rảnh khua môi múa mép với cậu, chờ tôi về, đám nhóc con đó mà không thay da đổi thịt một chút nào, ông Kiêu đây sẽ lột da cậu!”

Diệp Thành chửi tục trong lòng, còn muốn cãi lại thì người ta đã cúp điện thoại!

Con mẹ nó, đây là dáng vẻ nhờ vả người khác đấy à?! Chưa kịp bảo cậu ta đem theo mấy gói t.h.u.ố.c lá lấy lòng mình nữa, thế mà cậu ta đã uy h.i.ế.p mình rồi!

“Em em muốn em muốn anh em muốn anh em muốn tình yêu của anh…”

Lục Bắc Kiêu vừa mới đẩy cửa phòng ra, chào đón anh là một tiếng ca hết sức xa lạ và hết sức táo bạo, trong phòng không bật đèn, chiếc đèn màu nhỏ trên tường không ngừng nhấp nháy, trong ánh sáng mờ ảo, một hình bóng thướt tha màu đỏ đang khiêu vũ.

Cô gái mặc bộ sườn xám màu đỏ, mang giày cao gót màu đỏ, tay phải cầm khăn tay màu đỏ, tay trái cầm micro, tạo hình như một cô gái ở thời kỳ dân quốc, đang nhìn mình với ánh mắt gợi tình, cong ngón tay, hát: “Em muốn tình yêu của anh, vì sao anh không đến…”

Lại cái trò gì đây?!

Ông Lục hoang mang, chỉ thấy hình bóng màu đỏ khiêu gợi đang đi về phía mình, trong ngọn đèn u ám, có thể thấy được bờ môi đỏ rực của cô, xinh đẹp quyến rũ, rất giống vũ nữ của Thượng Hải cũ!

Loading...