Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 512

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:59
Lượt xem: 9

Kể từ khi cô bị bắt cóc, trái tim anh vẫn treo trên cổ họng, bây giờ hôn cô, trái tim mới về lại chỗ cũ, nghĩ lại vừa rồi mà chấn động tâm can, nụ hôn này càng trở nên sâu hơn!

Mấy năm nay, Lục Bắc Kiêu anh có tình huống chấn động nào mà chưa từng trải qua, sự nguy hiểm ngày hôm nay đối với anh mà thối thì chỉ như cơm bữa mà thôi! Nhưng mà có cô ở đây thì thật sự là chấn động tâm can rồi! Có thể khiến Lục Bắc Kiêu anh sợ hãi, Lục Bắc Kiêu anh nóng ruột, cũng chỉ có sự an nguy của Diệp Kiều mà thôi!

Hai người đến bệnh viện, đang được nhân viên y tế xử lý vết thương trên người trong khi nhìn họ bằng ánh mắt quái dị như nhìn người rừng, còn tiêm vắc xin phòng dại và globulin miễn dịch, tuy cũng không bị sói cắn phải, nhưng mà có bị cào trầy.

Họ cũng không đi đâu mà về thẳng nhà, tắm rửa sạch sẽ mùi hôi trên người, sau đó cô bị anh kéo lên giường, lấy thuốc khử trùng bôi lại lên cổ tay cô rồi quấn băng gạc lại, Diệp Kiều đau đến mức gào khóc.

Sau đó cô phản công, cũng lấy thuốc khử trùng bôi lên những vết trầy trên người anh, trong lúc vô tình, cô nhìn thấy những tia m.á.u đỏ trong mắt anh, trái tim lập tức quặn thắt.

“Tìm em cả đêm à?!”. Cô đau lòng hỏi, một tay ôm nửa khuôn mặt anh.

Lục Bắc Kiêu cầm bao t.h.u.ố.c lá trên tủ đầu giường, rút ra một điếu ngậm lên miệng: “Ngoan, châm lửa cho anh!”

Anh thật sự không phải kiêu ngạo bình thường đâu!

Hút thuốc trong phòng ngủ, cô không dạy dỗ anh là đã không tệ lắm rồi, còn muốn cô châm lửa!

Nhưng cô vẫn nuông chiều anh, cầm lấy cái bật lửa anh đưa cho, “lạch tạch” một tiếng, cô trìu mến nói: “Lửa của ngài đây!”

Anh rít một hơi thuốc thật sâu, khói thuốc phun ra từ khóe miệng và mũi, khép hờ mắt, vẫn luôn nhìn một chỗ, hút vài hơi mới nhìn cô ở trong n.g.ự.c và nói: “Diệp Kiều, con mẹ nó em mất thích một đêm, ném mất nửa cái mạng của ông đây! Con mẹ nó em hiểu không?”

Mấy năm nay anh đã trưởng thành, chững chạc hơn nhiều, đã rất ít khi chửi tục rồi, nhưng giờ anh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói tục, giọng điệu có vẻ chỉ trích cô, thậm chí là hận cô, hận cô mất tích một đêm, hành hạ anh đến mức sắp mất mạng!

Ngôn ngữ thô tục nhưng cũng c.h.ế.t người!

Cô không chỉ không tức giận, tim còn đập nhanh hơn, như lúc mới yêu anh vậy!

“Hiểu!”. Cô ngửa đầu nhìn anh, cười nói.

“Ông đây muốn phạt em!”. Anh rũ mắt, cắn răng nói.

“Phạt thế nào?”

“Đánh m.ô.n.g em!”. Anh nói xong, đè điếu thuốc trong gạt tàng thuốc, khống chế cơ thể gần như khỏa thân của cô nằm lên giường, Diệp Kiều đang định phản đối thì bàn tay anh đã hạ xuống không hề khách khí chút nào!

Bép bép bép!

“Lục Bắc Kiêu!”. Tiếng rống như sư tử Hà Đông vang lên, Diệp Kiều xấu hổ và giận dữ đến mức muốn g.i.ế.c người!

Cô biết cô mất tích một đêm, lại còn nằm trong nguy hiểm, anh tìm không thấy cô thì trong lòng khó chịu, nhưng mà cũng không thể đánh m.ô.n.g cô chứ?!

Tốt xấu gì cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành, là nữ vương Kiều trong mắt người ngoài!

Ở nhà bị chồng đánh m.ô.n.g như một đứa trẻ lên ba thế này, bị truyền ra ngoài thì mất mặt bao nhiêu?!

“Lục Bắc Kiêu! Anh dừng tay lại cho em! Em hận anh! Ông nội anh! Anh dám đánh m.ô.n.g em!”. Diệp Kiều rống to lên, cũng không để ý sẽ có người nghe thấy hay không.

Tiếng đánh biến mất, đột nhiên cảm thấy bị anh đè nặng phía sau, hơi thở nóng rực của anh phả lên tai cô, người đàn ông thô tục nói: “Không chỉ đánh m.ô.n.g em, còn muốn…”. Hai chữ thô tục phía sau, không cách nào miêu tả được, Diệp Kiều ngửa đầu hét chói tai!

Mưa rền gió dữ tàn phá cô như vũ bão!

Người đàn ông bị đè nén cảm xúc cả một đêm, ép bản thân phải tỉnh táo, bây giờ đã trút hết những cái gọi là lo lắng, tình yêu thậm chí là “hận” cô vào cuộc yêu sảng khoái này…

Nghe nói Diệp Kiều bị bắt cóc, lại được cứu, bà Đỗ dẫn Lục Tiểu Vũ và Lục Tiểu Cổn đến tứ hợp viện xem thử, Lục Tiểu Vũ vọt vào đầu tiên, đúng lúc nghe thấy tiếng quát tháo tức giận của Diệp Kiều.

“Mẹ lại bị cha đánh đòn rồi!”. Nhóc con nói với giọng đau lòng chế giễu.

Lục Tiểu Cổn nhíu mày, bước tới trước, bịt lấy miệng Lục Tiểu Vũ từ đằng sau: “Lại nói bậy!”

Tuy rất ghét bỏ Diệp Kiều, nhưng mà cậu không thể khiến Diệp Kiều mất mặt trước mặt bà nội được!

“Ưm ưm ưm…”. Người ta không có nói bậy! Diệp Kiều tự chửi mà!

Bà Đỗ vẫn chưa bước vào cửa thì đã thấy Lục Tiểu Cổn kéo Lục Tiểu Vũ ra ngoài: “Bà nội, bọn họ đang nghỉ ngơi!”

Lục Tiểu Cổn bịt kín miệng Lục Tiểu Vũ, lớn tiếng nói với bà nội.

“Cũng đúng! Nghe nói cha con tìm mẹ con cả đêm không chợp mắt! Chúng ta vẫn nên đừng quấy rầy họ!”. Bà Đỗ vội vàng nói, lập tức gọi điện thoại cho những người thân muốn đến thăm, bảo bọn họ cũng đừng tới.

Lục Tiểu Cổn vừa buông miệng Lục Tiểu Vũ ra, Lục Tiểu Vũ lại muốn nói, thế là cậu không thể làm gì khác hơn là lại bịt chặt, vừa kéo vừa tím cô bé ra khỏi cổng.

Hai đứa bé theo bà nội đến Bộ tư lệnh chơi với ông nội, tứ hợp viện gần như là không gian sinh tồn của bọn họ!

Chỉ có mạnh mẽ muốn cô mới có thể trấn án được nỗi sợ hãi trong lòng anh, Diệp Kiều chỉ có thể chịu đựng!

Tuy chuyện này không trách cô, nhưng cô biết, trong nhận thức của Lục Bắc Kiêu, cô làm anh lo lắng thì chính là cô sai!

Cho nên cô cũng không trách anh, chỉ tức anh đã đánh m.ô.n.g cô, nhất là sợ hai đứa nhỏ biết!

Sau khi hoan lạc xong, cơ thể màu đồng đổ đầy mồ hôi và cơ thể trắng tuyết lấm tấm đầy mô hồi quấn chặt vào nhau, cho dù ngủ cũng không tách ra, cánh tay rắn rỏi của anh vẫn vững vàng bá đạo ôm lấy cơ thể cô, để cô đè lên người anh ngủ, anh cũng ngủ rất say…

“A…”. Cái m.ô.n.g đau quá, cái tên bạo quân này, thật sự ra tay không nhẹ, không thương xót gì cả!

Lúc Diệp Kiều mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay không ngừng vuốt ve cái mông, nghĩ đến “nỗi nhục” bị anh đánh đòn là trong lòng lại tức giận!

Anh đâu rồi?

Phát hiện anh không ở trong phòng, lòng cô tràn đầy nghi hoặc, lúc này cửa phòng mở ra, có người đẩy cửa đi vào!

Cô cầm cái gối đập liên tục: “A a a a a cứu mạng với! Có sói!”

Lục Bắc Kiêu vừa đi vào thì nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, anh thót tim, cô lại xuất hiện ảo giác sao!

Anh vội vàng bước tới với vẻ mặt đau lòng, Diệp Kiều nhìn anh, liên tục lùi về sau, miệng còn không ngừng kêu: “Sói háo sắc! Đừng tới đây!”

“Diệp Kiều! Là anh! Không có sói!”. Anh lớn tiếng nói, ôm cô vào òng, Diệp Kiều vẫn còn giãy dụa trong n.g.ự.c anh: “Sói háo sắc đừng động vào tôi! Đi ra ngoài!”

Sói háo sắc?

Lục Bắc Kiêu sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: “Diệp Kiều, em nhìn thấy gì?”

“Sói háo sắc!”. Diệp Kiều nhìn anh với vẻ mặt thành thật, vô cùng chắc chắn nói.

“Sói háo sắc? Trông thế nào? Hắn làm gì em?”. Lục Bắc Kiêu nghiêm túc hỏi, sắc mặt tối sầm lại, tưởng rằng cô nhìn thấy có người đàn ông nào giở trò với cô!

“Hắn đè em lên giường xxx!”. Diệp Kiều nói một cách nghiêm túc không gì sánh được, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu trông như muốn g.i.ế.c người!

Anh muốn làm thịt con sói háo sắc này quá! Sao cô lại có ảo giác như vậy?

“Sói háo sắc đó trông như thế nào?! Em đã từng thấy trong hiện thực chưa?”. Anh lớn tiếng chất vấn.

Diệp Kiều chớp hai mắt, gật đầu.

Cô lại còn gặp qua rồi?

“Ai?”. Lục tiên sinh muốn g.i.ế.c người đến nơi rồi!

Diệp Kiều nhìn anh với vẻ mặt thành thật, nâng tay phải lên, chỉ vào ảnh cưới treo trên đầu giường, vừa vặn chỉ vào cái người mặc quân trang – Lục Bắc Kiêu…

Lục Bắc Kiêu – bừng bừng sát khí, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên sói háo sắc muốn vấy bẩn cô trong ảo giác của cô – nhìn theo ngón tay cô, chậm rãi dời mắt lên, cuối cùng nhìn vào…

Diệp Kiều chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú đằng đằng sát khí kia bỗng nhiên cứng đờ lại, ngơ ra.

Cô cười “hahahaha”, lấy tốc độ “sét đánh không kịp bịt tai” xoay người trốn sang bên kia giường.

“Diệp Kiều Kiều!”. Người đàn ông rống lên một tiếng như sấm nổ, đinh tai nhức óc, như muốn xuyên thủng nóc nhà.

Đôi mắt đen láy nặng nề hung ác trừng mắt nhìn người phụ nữ bé nhỏ nghịch ngợm sau là dự định bỏ trốn.

Lại dám đùa giỡn anh, hơn nữa đùa còn ác như vậy.

Anh vừa tưởng tượng đến hình ảnh người đàn ông khác đè cô lên giường mà xxx là thật sự muốn g.i.ế.c người rồi!

Lúc này, n.g.ự.c anh còn phập phồng kịch liệt!

Bà Lục nghịch ngợm vô cùng vui vẻ đã xuống giường, dựa lưng vào tường, nhìn ông Lục sắc mặt tái xanh, nổi giận đùng đùng, cô giơ hai tay lên thành hình chữ “V” thắng lợi, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Cho anh đánh m.ô.n.g em này!”

Cô chỉ trả thù anh một chút xíu thôi mà!

“Xem ra, lúc trước đánh em vài cái là nhẹ quá rồi!”. Lục Bắc Kiêu nghiến răng nghiến lợi, bước nhân chân về phía bà Lục đang dựa vào tựa, 26 tuổi mà nghịch ngợm như 18 tuổi.

“Lục Bắc Kiêu anh đừng tới đây!”. Cô sợ hãi kêu lên, nhanh chóng tựa lưng vào tường dịch về phía tủ quần áo, đôi mắt tràn ngập mưu kế, tín toán xem làm thế nào để thoát khỏi móng vuốt của anh.

“Diệp Kiều Kiều, em tốt nhất là đứng yên đừng nhúc nhích, nếu không…bị anh bắt được, hậu quả càng nghiêm trọng hơn đấy!”. Lục Bắc Kiêu khí phách cảnh cáo với bà Lục ranh mãnh.

Thân hình cao lớn phóng về phía Diệp Kiều mặc đồ ngủ để trần hai chân đứng ở chân tường, cô giống như con cá chạch, vội vàng chạy tới cửa phòng vệ sinh, đắc ý nhìn anh nhào vào hư không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-512.html.]

“Lục Bắc Kiêu, trước đó anh đánh m.ô.n.g em, em chỉ trả thù anh một chút mà thôi, chúng ta huề nhau, nếu anh không để em yên nữa, em, em sẽ làm loạn cho anh xem!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói.

“Làm loạn? Em muốn làm loạn thế nào?”. Anh vừa đi về phía cô vừa sâu xa hỏi.

“Anh đừng tới đây!”. Thấy anh càng ngày càng đến gần, cô lớn tiếng quát.

Anh nào có nghe cô, quặm mặt lại, xông về phía cô, Diệp Kiều lập tức vào phòng vệ sinh, mưu đồ đóng cửa lại, cuối cùng chỉ còn lại một khe hở, bàn tay anh gắng gượng chen vào, sức của cô nào có địch nổi anh?

Diệp Kiều thấy không ngăn được, vội vàng trốn vào bên trong, vừa trốn vừa uy h.i.ế.p anh.

Thấy vòi hoa sen, cô vội vã lấy qua, mở nước nóng, làm vũ khí.

“Không được qua đây!”. Cô bật mức nước mạnh nhất, b.ắ.n thẳng về phía trước, lớn tiếng ra lệnh cho anh.

Nhìn người phụ nữ bé nhỏ cầm vòi hoa sen làm vũ khí, Lục Bắc Kiêu lập tức vui vẻ: “Cục cưng, đạn anh còn không sợ, anh lại sợ cái đồ chơi b.ắ.n không tới này của em à?”.

Qua đây cho anh đánh m.ô.n.g hả giận nào!

“Không!”. Cô nói, còn cố ý bước tới hai bước lớn, vừa tấn công anh vừa né tránh, dáng vẻ khiêu khích, ở trong mắt Lục Bắc Kiêu cô lại thật sự vừa hèn vừa đáng yêu vô cùng.

Anh bước nhanh tới, không để ý quần áo trên người mình đã bị vòi hoa sen dội ướt, truy đuổi cô trong phòng tắm, bộ đồ ngủ mỏng manh trên người Diệp Kiều cũng ướt nhẹt, may mà là nước ấm.

“A!”.

Cô bị dồn đến góc nhà, bị anh ôm vào ngực, cô hét lên một tiếng, cánh tay rắn rỏi của anh vòng qua eo cô, Diệp Kiều cảm giác nửa người sắp chạm đất rồi, cái m.ô.n.g bị ép nhô cao lên, như thể người lớn đánh con nít hư, âm thanh “bép bép bép” vang vội.

“Lục Bắc Kiêu, tôi hận anh!”. Cô sửng sốt một chút rồi cắn răng, phẫn hận gằn từng chữ.

“Diệp Kiều Kiều! Chính em tự chuốc lấy!”. Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị rống lên, như phụ huynh dạy dỗ đứa con nghịch ngợm vậy!

“Còn sói háo sắc, còn đè em lên giường xxx! Diệp Kiều Kiều! Sao em lại hiểu cái điểm nổi điên của anh thế?!”. Giọng điệu của anh vừa yêu vừa hận, nói xong lại đánh cô một cái nặng nề! Đối với một người có mức độ chiếm hữu cô đến mức biến thái như anh thì nào có chịu nổi cái kiểu vui đùa của cô!

“Sói háo sắc không phải là đồ cầm thú anh sao?! Là tự anh cả nghĩ quá thôi! Mụ nội anh! Lục Bắc Kiêu! Lần này em thật sự tức giận đấy!”. Diệp Kiều rống lên, may mắn hai đứa nhỏ không có ở nhà, nếu chúng thấy cảnh tượng này thì cô cứ đ.â.m thẳng vào tường mà c.h.ế.t cho xong!

“Nhóc con! Còn lý luận?”. Lục Bắc Kiêu nói xong, lại nặng nề đánh xuống, thật sự hơi mạnh đấy!

Tay của lính đặc chủng vừa to vừa dày, sức lực vô cùng lớn, cách lớp quần áo mà cũng có thể đánh đến mức cánh m.ô.n.g quả đào của Diệp Kiều run rẩy và nóng rát!

Diệp Kiều vừa tức giận vừa phẫn hận trong lòng!

“Huhu…”. Không mắng nữa, cô khóc, khóc cho cái tên cầm thú này xem!

DTV

Thấy cô bị đánh đến bật khóc, cơn giận trong lòng Lục Bắc Kiêu nhất thời tiêu tan một nửa, khóe miệng cũng đắc ý cong lên, vừa “chiến đấu” xong, quần áo trên người hai người đều ẩm ướt!

Anh đỡ cô dậy, Diệp Kiều mạnh mẽ đẩy anh ra, không có sự nâng đỡ của anh, cô trực tiếp ngã ngồi trên đất, lần này con mẹ nó cái m.ô.n.g càng đau!

Đã không còn từ ngữ nào có thể miêu tả nét mặt và tâm trạng của cô nữa rồi!

Hai mắt cô đẫm lệ m.ô.n.g lung, nhìn cái tên biến thái nhà mình vẫn ung dung: “Lục Bắc Kiêu! Lúc đó em nên b.ắ.n anh đi! Mụ nội anh!”

Nói xong, cô chật vật bò dậy, đi về phía cửa, đang đi thì trượt chân một cái, cơ thể ngã lui sau, nhưng mà đã được người nào đó kịp thời ôm vào lòng!

“Anh buông ra! Buông ra!”. Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia nở nụ cười đểu, cô lớn tiếng nói.

“Vợ anh thật con mẹ nó đáng yêu!”. Anh bất thình lình phun ra một câu!

Trên khóe mặt bà Lục còn vương một giọt nước mắt, đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, không để ý đến anh!

Ở trong lòng cô tức giận mắng: Con mẹ nó anh thật ghê tởm!!

Anh ôm cô đến phòng ngủ, để cô nằm lên giường.

“Ngoan, để anh nhìn xem m.ô.n.g có sưng không!”. Nói xong, anh định cởi quần ngủ của cô, Diệp Kiều đưa tay túm chặt lưng quần, không cho anh cởi!

“Biến thái!”. Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Anh chưa từng dạy dỗ hai đứa nhỏ như vậy, thế mà lại đánh cô như đứa con nít hư! Cô là nữ vương Kiều! Nữ vương! Vương!

Cô túm chặt lưng quần, rốt cuộc không chống cự nổi với sức mạnh của anh, anh dùng sức kéo xuống, “quả đào” vốn dĩ trắng trẻo giờ vừa đỏ vừa sưng, khiến người ta nhìn mà đau lòng, Lục Bắc Kiêu thậm chí còn nghi ngờ mình có thật sự biến thái hay không!

Yêu đến mức tận cùng, chính là biến thái!

Sẽ không thật sự đánh cô đến mức hỏng người, cũng là một biểu hiện của yêu thương.

Anh bôi một ít thuốc mỡ giảm đau và chống viêm cho cô, lại thay đồ ngủ, trong lúc đó, Diệp Kiều như một khúc gỗ, không để ý đến anh.

“Cục cưng, đang chiến tranh lạnh với anh sao?”. Anh cười tà nói, véo chóp mũi của cô, xoa xoa gò má cô: “Có còn xuất hiện ảo giác nữa không? Hửm? Nếu có thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút!”

Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, mí mắt cũng không chớp lấy một cái, hai mắt vẫn nhìn nóc nhà, đờ ra.

“Nhóc con! Lại muốn dọa anh à?”. Anh nở nụ cười đắc ý, vỗ về gò má cô.

Diệp Kiều vẫn giống như khúc gỗ.

“Diễn thật đấy…Anh ban tặng cho em tượng vàng Oscar có được không?”. Anh lại nói, như chơi với con nít vậy, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô.

Cô diễn thật là trâu bò!

Y như trạng thái lúc bị Mặc Thiển khống chế, không biểu cảm, không tiêu cự, không nói lời nào.

Anh nở nụ cười cưng chiều, bàn tay to di chuyển đến cái cổ mịn màng của cô, nhẹ nhàng xoa: “Cục cưng, còn giả vờ nữa, anh sẽ cù em!”

Người đàn ông bụng dạ xấu xa cười đểu nói, tay thật sự nhẹ nhàng cào lên cổ cô, chờ người phụ nữ bé nhỏ nghịch ngợm giả làm khúc gỗ phản công.

Nhưng mà…

Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, nằm như khúc gỗ, hai mắt vẫn nhìn về một điểm nào đó.

Nụ cười xấu xa trên mặt anh lập tức cứng đờ, ánh mắt sầm xuống: “Diệp Kiều!”

Anh lớn tiếng rống, nhằm đánh thức cô.

Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, mắt không chớp lấy một cái, ánh mắt đờ đẫn.

“Diệp Kiều Kiều, cục cưng, Lục phu nhân, mau tỉnh lại đi!”. Lục Bắc Kiêu hoảng hồn, nhẹ nhàng vỗ gò má cô, không ngừng gọi cô như gọi hồn.

Diệp Kiều vẫn không động đậy.

Anh hít ngược vào một hơi, lẽ nào tác dụng của thuốc gây ảo giác vẫn còn?! Cô lại chìm vào ảo giác rồi?!

“Diệp Kiều, em tỉnh lại cho anh!”. Anh mạnh mẽ ra lệnh, lắc lắc hai bả vai cô.

Cô vẫn không tỉnh!

Tuy nhiên, không động đậy, nhưng mà khóe mặt cô chậm rãi chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt!

Sao cô lại khóc?

Lòng anh lập tức quặn thắt: “Kiều Kiều ngoan, đừng dọa anh, mau tỉnh lại đi!”

“Lục Bắc Kiêu, vì sao anh phụ em?”. Từ nãy đến giờ cô vẫn ngơ ngác, bỗng nhiên đau lòng hỏi một câu, nước mắt chảy càng dữ hơn, hai mắt vẫn nhìn về một điểm nào đó.

Phụ cô?

“Diệp Kiều, em tỉnh lại cho anh, những gì em thấy đều là ảo giác cả!”. Anh lớn tiếng nói, nhằm đánh thức cô.

“Người phụ nữ bên cạnh anh là ai? Anh g.i.ế.c cô ta cho em, anh g.i.ế.c cô ta nhanh lên!!”.

“Nếu anh không g.i.ế.c cô ta, tôi sẽ giết, tôi sẽ g.i.ế.c cái loại đàn ông phụ bạc là anh! Tôi hận anh!”. Cô càng nói càng kích động, nước mắt chảy càng nhiều, vẻ mặt phẫn hận, nhưng hai mắt vẫn nhìn lên nóc nhà, người cũng cứng đờ như khúc gỗ, rất kích động, cơ thể đang run rẩy.

“Diệp Kiều, em tỉnh lại đi! Là giả hết đấy!”. Nhìn dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng của cô, anh vừa lo lắng vừa không nỡ.

Diệp Kiều không nói gì, mơ hồ run rẩy, không ngừng nức nở, hai mắt dần dần có thần thái: “Lục Bắc Kiêu, anh buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Tôi hận anh!”

Cô tỉnh rồi, nhìn thấy anh thật sự, cô không ngừng giãy dụa.

Lục Bắc Kiêu ôm chặt cô, vỗ về lưng cô: “Diệp Kiều, vừa rồi em lại chìm vào ảo giác! Không được khóc, đó là giả, đồ ngốc!”

Cái thuốc c.h.ế.t tiệt này lúc nào mới có thể hết tác dụng?

Lúc ở bệnh viện, anh đã hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng xử lý cô như bị ngộ độc nhẹ do ăn nấm gây ảo giác, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.

“Lục Bắc Kiêu! Anh phản bội tôi, chạy theo người phụ nữ khác, anh nói tôi căn bản không phải là người phụ nữ của anh, cô ta quả thật trông rất quyến rũ, cô ta còn đắc ý nói với tôi, cô ta là người phụ nữ của anh!”. Diệp Kiều không ngừng giãy dụa trong n.g.ự.c anh, không ngừng khóc lóc nói.

Nghe những lời miêu tả của cô, Lục Bắc Kiêu cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga!

Anh kéo cô ra khỏi lồng n.g.ự.c mình, hai tay vịn chặt lên vai cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô: “Diệp Kiều, đó là ảo giác của em, là giả!”

Diệp Kiều nghẹn ngào, trông rất đau lòng: “Nhưng mà rất chân thực, Lục Bắc Kiêu, anh thế mà lại phản bội em!”

“Anh buông ra, trong lòng em bây giờ rất khó chịu!”. Cô vừa giãy dụa vừa nói, nước mắt rơi càng nhiều hơn!

Loading...