Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:51
Lượt xem: 20
Quách Mỹ Anh có thế nào cũng không ngờ tới, vậy mà bọn họ có thể trực tiếp báo cảnh sát!
“Vu khống, là bọn họ vu khống tôi, vậy mà các người cũng tin sao?! Tôi căn bản là chưa hề làm những chuyện đó!” Quách Mỹ Anh vẫn còn cố cãi, bà ta không nghĩ là những chuyện mình đã làm sẽ để lại chứng cứ!
Kiều Sênh cười lạnh, “Tuy rằng mỗi lần dì chỉ bỏ một lượng rất nhỏ Natri Nitrit vào hoành thánh của cha tôi, nhưng tôi đã đi xét nghiệm ra rồi, cả hình ảnh đáng ghê tởm mỗi khi bà đầu độc đó, cũng đã được chụp lại, hơn nữa, cái bình mà dì mới vừa cầm đó, thứ bên trong đó chính là muối Nitrit.”
“Quách Mỹ Anh, bà cho rằng vụ án tôi mới vừa nói của Giang Ca là đang doạ bà hay sao? Tất cả đều là thật! Cho dù chuyện đầu độc kia không thể lập án, nhưng mua chuộc tài xế cố ý lái xe đụng c.h.ế.t người thì có thể lập án rồi!” Diệp Kiều còn bồi thêm một dao.
!!!
Quả nhiên là sự thật!
Chuyện cách đây hai năm, vậy mà bị lôi ra rồi!
“Quách Mỹ Anh, tôi vốn định sẽ trực tiếp g.i.ế.c bà báo thì cho Giang Ca, nhưng mà, tôi cũng không muốn ô uế đôi tay này! Năm năm nay, tôi mơ mơ hồ hồ, vì để tìm được bằng chứng phạm tội của bà, thậm chí tôi còn đồng ý với dì mà cưới Bạch Tuyết, tôi phải chịu biết bao nhục nhã cho tới ngày hôm nay, tôi thật sự rất muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t dì!” Kiều Sênh nở nụ cười âm hiểm mà nói.
“Kiều Sênh, g.i.ế.c c.h.ế.t loại người này, chỉ tổ làm ô uế đôi tay của cháu thôi!” Bà cụ Kiều đau lòng thay cho đứa cháu trai bảo bối, bà liền bước lên, nắm tay anh ta lại.
Kiều Sênh nhắm mặt lại, trái tim đau đớn như bị xé rách.
Anh ta thật sự không chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Quách Mỹ Anh, mà trong lòng anh ta còn thấy hổ thẹn cùng áy náy với Giang Ca, là một người đàn ông, anh ta thật đáng trách, thật thất bại! Anh ta hiểu lầm cô ấy phản bội mình, vô tình mà nói tiếng chia tay, lại không biết rằng, tất cả đều là di Quách Mỹ Anh sắp đặt, lại càng không biết được, cô ấy đã bởi vì anh ta, mà bị chiếc xe hơi cán chết!
“Bà Quách Mỹ An, bà bị nghi ngờ có liên quan đến việc thuê người mưu sát cùng đầu độc, mời bà lập tức đi cùng chúng tôi tiếp nhận điều tra!” Một người đàn ông mặc thường phục cất tiếng nói, lấy còng tay ra, tròng vào cổ tay bà ta.
“Tôi không có! Đều là bọn họ vu không cho tôi!” Hạ tay bà ta bị còng lại, Quách Mỹ Anh vẫn cứ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Bởi vì bà ta, một khi thừa nhận, thì cả đời này của bà ta coi như xong!
“Bất kể là có hay không, bà cần phải đi cùng chúng tôi tiếp nhận điều tra!” Người mặc thường phục nghiêm giọng mà nói.
Quách Mỹ Anh hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ được, kết cục của chính mình lại thành ra như thế này!
“Quách Mỹ Anh! Rốt cuộc thì cô muốn cái gì chứ?!” Bà cụ Kiều cất tiếng hỏi, phẫn nộ mà dậm chân!
Chắc là vì lòng tham?
Diệp Kiều thầm nghĩ
Lòng tham của con người, thật đáng sợ.
Bà cụ lau nước mắt, Diệp Kiều đỡ bà bước ra khỏi phòng bếp, “Con bé của trước kia, thật sự rất tốt, dù là đối xử với Kiều Sênh, cậu của con hay là người nhà Kiều gia đều rất tốt, cũng chịu thương chịu khó.”
“Bà ngoại, con người rồi sẽ thay đổi! Bà đừng quá đau buồn, cũng may là sức khoẻ của cậu vẫn ổn, không bị ảnh hưởng gì, cũng may là có Kiều Sênh, nhưng mà Kiều Sênh anh ấy…….”
Trên lầu lại vang lên phần đầu của khúc an hồn kia, nhưng lần này không phải là do Kiều Sênh đánh, là mà âm thanh phát ra từ máy nghe nhạc.
Mấy năm nay, Kiều Sênh luôn bị nỗi đau mất đi người yêu thương tra tấn, có thể cũng là vì chấp niệm báo thù cho Giang Ca, đã chống đỡ cho anh ta sống tiếp tới bây giờ nhỉ?
Nghĩ vậy, Diệp Kiều như nhớ đến điều gì đó, lập tức xông thẳng lên lầu.
“Kiều Kiều, có chuyện gì vậy?!” Bà cụ Kiều kinh ngạc nhìn theo.
Mà Diệp Kiều mang theo đôi giày da cao gót, bốn bậc bước thành ba, phóng thẳng lên trên lầu!
“Kiều Sênh!” Cô vừa chạy vừa gọi, trái tim như thắt lại nơi cổ họng.
Cô chạy vọt đến căn gái mái anh ta thường ngồi ngây người ở đó, một tay mở toang cửa, ở nơi cửa sổ, có một người đàn ông đang đứng ngược với anh sáng, trên tay phải nắm chặt một khẩu súng, họng s.ú.n.g lại nhắm thẳng vào đầu, ngón trỏ đặt đặt sẵn lên cò.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Kiều liền hít một ngụm khí lạnh!
Trên sàn nhà vương vãi rất nhiều ảnh chụp một cô gái đang múa ba lê!
“Kiều Sênh! Anh bỏ s.ú.n.g xuống cho em!” Cô lạnh giọng mà nói.
Kiều Sênh lại không chút động đậy, trong như bất cứ lúc nào sẽ nổ súng, trái tim Diệp Kiều như bị bóp nghẹt.
“Kiều Kiều! Đối với anh, sống thêm một ngày cũng chỉ là đau khổ, em đừng khuyên anh. Sau này, cha của anh phải làm phiền em rồi, giúp anh tận hiếu với cha, toàn bộ tài sản cùng cổ phần mang danh nghĩa của anh, anh đều đã uỷ thác cho luật sư chuyển toàn bộ qua danh nghĩa của em!” Kiều Sênh đưa lưng về phía cô, nhẹ giọng mà nói.
“Kiều Sênh! Em không thèm giúp anh tận hiếu đâu! Anh buông khẩu s.ú.n.g đó xuống cho em!” Diệp Kiều dậm chân mà nói, cô không muốn Kiều Sênh chết! Anh ta mà c.h.ế.t rồi, bà ngoại cùng chú phải tiếp tục sống thế nào đây?!
Trong đầu cô đột nhiên vụt qua tia sáng, “Kiều Sênh, có một chuyện em quên nói với anh, về Giang Ca!”
Cuối cùng thì Kiều Sênh cũng buông lỏng hơn đôi chút, anh ta đưa lưng về phía Diệp Kiều, nhắm hai mắt lại, “Chuyện gì về cô ấy?”
“Chính là vụ tai nạn xe đó, thật ra người mà anh ta đụng c.h.ế.t không phải là Giang Ca! Anh ta sợ người nhà không lấy được tiền của Quách Mỹ Anh, nên cố ý nói dối người bị đụng là cô ấy!” Diệp Kiều lớn tiếng mà nói, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Kiều Sênh nghe cô nói xong, liền kích động mà xoay người lại, “Em nói bậy! Nếu như không phải, vậy sao cô ấy lại không tới tìm anh?!”
“Em không nói bậy! Anh không tin thì có thể đi hỏi người tài xế kia! Tài xế nói, đã đụng c.h.ế.t một người con gái, trên người cô ấy cũng có chứng minh thư, nhưng người đó không phải là Giang Ca, anh ta đã ném chứng minh đó xuống sông, rồi ngụy tạo thành Giang Ca!” Diệp Kiều nói tiếp.
Kiều Sênh sửng sốt, hai tay chậm rãi buông ra, lúc này, Diệp Kiều xông lên phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất mà giữ chặt hai tay anh ta, đập vào trong tường, Kiều Sênh bị ép phải buông lỏng tay, khẩu s.ú.n.g liền rơi vào tay cô!
“Kiều Kiều! Em gạt anh!” Kiều Sênh cũng phản ứng lại, cuồng loạn mà gào lên!
Hốc mắt ửng đỏ, anh ta như vừa mới thấy được hy vọng, nhưng đó lại là giả, cô chỉ đang lừa anh ta mà thôi, Giang Ca đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Diệp Kiều không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Kiều Sênh.
“Thật xin lỗi! Kiều Sênh, anh cứ coi đó là sự thật đi! Có lẽ Giang Ca đang tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới này, chờ anh đi tìm cô ấy thì sao?”” Cô đặt cằm lên vai Kiều Sênh, nhẹ nhàng mà vỗ lưng anh ta, cất tiếng an ủi.
Bả vai Kiều Sênh run rẩy, cuối cùng anh ta cũng không kìm chế được nữa mà khóc lớn.
Anh ta chưa bao giờ khóc như vậy.
“Tin rằng cô ấy còn sống, ít nhất là, cô ấy cũng còn sống trong trái tin anh, mang theo một trái tim cất giữ cô ấy mà vui vẻ sống tiếp, có được không? Kiều Sênh, anh còn trẻ, trên thế giới này, còn rất nhiều chuyện đáng giá cho anh làm, chờ anh đến thực hiện!” Cô vỗ nhẹ vào lưng Kiều Sênh, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Kiều Sênh khóc không thành tiếng, nhưng mỗi câu nói của Diệp Kiều, giống như một con d.a.o mà ghim vào tim anh ta!
Bà ngoại đứng ngoài cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó, một bà cụ đã từng trải qua tang thương, cũng không kìm được nước mắt.
Sợ Kiều Sênh lại nghĩ quẩn nữa, Kiều Phác đành phải sai người theo dõi mọi nhất cử nhất động của anh ta, mà Kiều Sênh, đã tỏ vẻ chắc chắn rằng sẽ không tự sát nữa, anh ta còn phải phối hợp với cảnh sát, sớm ngày bắt Quách Mỹ Anh bỏ vào tù! Tuy rằng người đã bị bắt, nhưng vẫn còn rất nhiều công đoạn điều tra, cho bằng chứng, cũng vẫn còn cần đến nhân chứng là anh ta!
Thẩm Hi Xuyên bị người ta nhét vào bao tải, rồi vứt ở khu vực gần quân khu hải quân, khắp người anh ta đều là thương tích, trên người được quấn băng vải như xác ướp, nhiều phần thịt trên cơ thể anh ta đã không còn, lỗ tai và mũi cũng mất, ngón tay cũng bị cắn đứt mấy ngón.
“Chúng tôi nghi ngờ lài bị chó dữ cắn bị thương! Nhưng anh ta lại cứ khùng khùng điên điên, luôn miệng nói là sói! Mấy khu đô thị như vậy thì lấy đâu ra sói chứ?” Vị bác sĩ trung niên khoác chiếc áo blouse trắng, nghiêm túc mà nói với Diệp Kiều.
DTV
Cách một tấm kính, nhìn thấy Thẩm Hi Xuyên cả người quấn đầy băng gạc, cuộn tròn người trong một góc tường, theo như người bên ngoài nhìn thấy, tuy rằng trông anh ta vô cùng đáng thương, nhưng mà trái tim của Diệp Kiều đối với Thẩm Hi Xuyên cứ giống như cục đá! ai bảo anh ta đáng bị như vậy chứ?!
Sói?!
Cô biết rồi, nhất định là Thẩm Hi Xuyên đã bị Mặc Thiển bắt về dạy dỗ, mà chỗ của Mặc Thiển, có sói không?
Nếu như đó là thật, vậy thì chỗ đó của Mặc Thiển, chắc chắn là không ở trong nội thành!
Diệp Kiều men theo lối nhỏ của bệnh viện, vừa đi vừa nghĩ.
“Chính là cii ta! Cố ta chính là đối thủ một mất một còn với con trai tôi! Con trai tôi nhất định là bị cô ta hại!” Một âm thanh chói tai của phụ nữ vang lên, Diệp Kiều vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy được mẹ của Thẩm Hi Xuyên dắt theo hai người cảnh sát mặc cảnh phục, đi về phía mình. Mẹ Thẩm đi đến trước mặt cô, đưa tay lên muốn cho cô một bạt tai, thì đã bị Diệp Kiều kịp thời giữ tay lại.
Bà dì này, đúng thật là không biết phân biệt trắng đen phải trái gì cả!
“Diệp tiểu thư, người phụ nữ này báo cảnh sát nói là cô bị nghi ngờ có liên quan đến việc ngược đãi con trai của bà ta, chúng tôi yêu cầu cô phối hợp điều tra!” Người cảnh sát nhìn Diệp Kiều, giọng điệu như đang xử lý việc công theo phép công.
“Bà Thẩm, bà có biết được mấy chuyện xấu xa mà con trai bà đã làm ở bên ngoài hay không? Bà có biết tiền anh ta tiêu là từ đâu ra không? Vậy mà còn muốn quay lại cắn tôi một cái! Là ai đã kêu bà làm như vậy? Có phải là có người ở sau lưng sai khiến bà làm như vậy hay không?” Quách Mỹ Anh đã bị bắt, không phải là Mặc Thiển bảo bà ta này làm như vậy đó chứ?
Mấy ngày nay xảy ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, cô cũng coi như là được nhìn thấy rõ ràng, Thẩm Hi Xuyên chính là món đồ chơi của Quách Mỹ Anh cùng Mặc Thiển, mà Quách Mỹ Anh cũng Bạch Đống lại là quân cờ của Mặc Thiển, còn về cái người tên Mặc Thiển đó, tại sao anh ta lại đối phó với Hoa Nguyên, đối phó với Thiêm Dực, cô cũng không biết rõ, hoặc có thể, chỉ đơn thuần là một vụ thâu toán doanh nghiệp!
Mà người phụ nữ kia làm gì chịu nghe cô! Hơn nữa, Diệp Kiều cô đúng thật là có hiềm nghi đó!
Cô đành phải theo chân bọn họ đến đồn công an một chuyến.
“Là tên mắt mù nào, dám mang chị dâu đến cục cảnh sát vậy? Không biết là mời thần dễ đưa thần khó hay sao?” Người đang nói là Trần Đào của quân khu, bạn thân của Lục Bắc Kiêu, nhìn thấy Diệp Kiều đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên hàng ghế dựa, anh ta nở nụ cười mà nói.
Trần Đào đã làm cảnh sát nhiều năm, anh ta ngồi ở phía đối diện bàn làm việc, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá, gương mặt tươi cười.
Nhìn thấy Diệp Kiều của hiện tại, anh ta lại nhớ đến tám năm trước, đúng thật là……..
Không có bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung được!
“Hôm nay tôi không đi đâu nữa!” Diệp Kiều mở mắt ra, nhìn Trần Đào rồi lười nhác mà nói.
Trần Đào xem ghi chép, “Hả, Thẩm Hi Xuyên?! Còn chưa c.h.ế.t sao? Cái thứ bại hoại này!”
Mấy năm trước bọn họ vẫn còn là kẻ thù một mất một còn!
Khi bọn họ còn đang trò chuyện với nhau, có một người từ ngoài cửa bước vào, vị cảnh sát nhân dân tiếp đón trước, gọi một tiếng “Mặc gia” thật khách sáo!
Diệp Kiều lập tức dựng đứng hai tai lên, đưa mắt nhìn qua.
Liếc qua một cái cô đã nhận ra, anh ta chính là Mặc Thâm, bởi vì trong tay anh ta còn cầm một chiếc quạt xếp, phong cách cũng đậm nét Trung Quốc! Theo sau anh ta còn có hai kẻ tuỳ tùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-507.html.]
“Woa, hôm nay đại thần đều thi nhau đến cục của tôi! Là ngọn gió nào cũng đã thổi Mặc gia đến đây vậy!” Trần Đào đứng lên, cất tiếng nói.
Diệp Kiều ngồi ở bên kia, không chút động đây,
Mặc Thâm nhìn về phía Diệp Kiều, lễ phép mà gật đầu chào, thủ hạ của anh ta nói với Trần Đào, Mặc gia là tới để làm chứng cho Diệp Kiều, người bắt cóc Thẩm Hi Xuyên, không phải là cô.
“Anh Mặc, vậy theo anh, người bắt cóc Thẩm Hi Xuyên đi, còn để cho sói cắn anh ta là ai?” Diệp Kiều đứng lên, không chút khách sáo mà hỏi.
Mặc Thâm nhất định đã biết là do Mặc Thiển!
Cô chính là đang muốn bức Mặc Thâm nói ra càng nhiều chuyện của Mặc Thiển hơn, nhưng cũng cảm thấy rất khó hiểu, Mặc Thâm này giúp cô như vậy để làm gì?!
Trần Đào không phụ trách vụ án này, nhưng khi đi tới cửa, anh ta cũng rất ngạc nhiên.
Một vị thần lớn hơn nữa cũng tới rồi!
Vị thần lớn hơn nữa đó, còn không phải là Kiêu Thần mà mỗi người con cháu trong bát đại viện bọn họ đều rất sùng bái và kính trọng!
Mấy năm nay, muốn được gặp mặt anh một lần đều rất khó!
Anh mặc một chiếc áo khoác dạ màu tối dài vừa phải tầm, phối với chiếc có vest Cashmere cổ chữ V bên trong, còn có áo sơ mi trắng cùng cà vạt, vẫn là mái tóc đầu đinh đó, dáng người cao lớn vững chãi, chỉ là so với trước kia thì càng thành thục cũng trầm ổn hơn!
Cũng có thêm mấy phần uy nghiêm!
Thân là con cháu xuất thân từ đại viên, Trần Đào từ trước đến nay vẫn vô cùng mặt dày mà tự tin, tự xưng là nhân tài kiệt xuất trong mọi người, nhưng mà, lúc này đây, vậy mà lại chỉ biết ngượng ngùng mà bước đến chào hỏi với thần tượng trong lòng!
Nhưng vẫn phải móc điếu thuốc ra mà chào đón!
Trong văn phòng, Diệp Kiều mang theo đôi mắt to đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Mặc Thâm!
Mà nhân vật lớn đến mức mọi người nhìn thấy đều phải gọi anh ta một tiếng “Mặc gia” này, hai gò má bị cô nhìn chằm chằm đến đỏ cả mặt, ánh mắt cũng dần trở nên mất tự nhiên.
“Mặc gia, vậy anh có biết người bắt cóc Thẩm Hi Xuyên đi là ai không?” Người cảnh sát ngồi bên cạnh làm nhiệm vụ ghi chép thấp giọng mà hỏi, trong giọng nói chứa đầy sự khách sáo, từ đó cũng có thể nhìn thấy được địa vị xã hội của Mặc Thâm.
“Là đứa em trai hay làm chuyện xằng bậy của tôi Mặc Thiển!” Mặc Thâm vô cùng chắc chắn mà nói.
Anh ta đúng thật là không biết bênh vực người của mình!
Diệp Kiều thật không nhịn được mà thay đổi suy nghĩ với anh ta!
Vị cảnh sát kia cũng nhíu mày lại, ông ấy căn bản là chưa từng nghe nói tới người này, mà cũng không tìm thấy trong hồ sơ hộ khẩu!
“Tại sao em trai Mặc Thiển của anh, lại đi bắt cóc Thẩm Hi Xuyên?” Vị cảnh sát kia tiếp tục hỏi.
“Chuyện này thì tôi cũng không rõ! Là tôi bảo cậu ta thả người đàn ông đó đi! Chuyện này không liên quan gì đến Diệp tổng cả, các người điều tra nhầm người rồi!” Mặc Thâm mở chiếc quạt xếp trong tay ra mà quạt nhẹ, giải thích rõ ràng với vị cảnh sát kia.
Anh ta vừa dứt lời thì đã có ý muốn chạy rồi.
Những người như thế này, từ trước đến nay, nói năng hành sự cũng chỉ trong một câu nói mà thôi!
“Vậy hiện tại Mặc Thiển em trai anh đang ở đâu? Anh ta đã đưa Thẩm Hi Xuyên đến đâu để ngược đãi?” Lúc này Diệp Kiều mới đứng lên, cất tiếng chất với Mặc Thâm.
Cô muốn biết hang ổ của Mặc Thiển ở đâu!
Con người đó, đúng thật là xuất quỷ nhập thần, không tra ra được anh ta đang ở đâu, cũng không có ở Mặc Các.
“Hai anh em chúng tôi, từ trước đến nay đều như nước với lửa. Tôi chỉ biết được chuyện này, cũng không biết cậu ta ở đâu, Diệp tổng cứ yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ lại cậu ta! Sau này cậu ta sẽ không dám làm chuyện xằng bậy nữa! Càng không dám chọc vào cô!” Mặc Thâm xoay người lại nhìn Diệp Kiều, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
“Tốt nhất là anh nên giao anh ta ra đây, nếu không, họ Lục tôi cũng chỉ có thể động thủ với người làm anh trai là anh thôi!” Một giọng điệu đầy khí phách vang lên, từ nơi cánh cửa xuất hiện một dáng người cao lớn, thẳng tắp.
Cho dù ở đây có là cục cảnh sát, đối mặt với sự uy h.i.ế.p của anh như vậy, anh có nói sai cũng thành đúng!
Không ai bắt bẻ được anh, mà cũng không ai dám bắt bẻ!
Người đó chính là Lục Bắc Kiêu!
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Diệp Kiều như đã căng thẳng suốt mấy ngày liền, đột nhiên từ vô cùng tập trung biến thành thả lỏng hơn, khoé miệng cũng cong lên, cô cất bước đi tới.
Mặc Thâm nhìn thấy người đàn ông đứng sừng sừng ở đó, đột nhiên hiểu ra được anh là ai!
Anh ta vừa muốn cất lời, lại chợt nhìn thấy một bóng người vui sướng, chạy thẳng vào lồng n.g.ự.c của anh.
Nữ thần Diệp Kiều bình thường vô cùng mạnh mẽ, vậy mà giờ đây lại như một thiếu nữ mà nhào vào lòng người đàn ông!
Hai cánh tay cô ôm chặt lấy vòng eo của anh, gương mặt dán lên ngực, giống như một con Koala mà ôm lấy anh, không quan tâm đến ai cả!
Mặc Thâm có chút há hốc mà nhìn bọn họ, gương mặt điển trai, bình tĩnh không chút gợn sóng, giờ đây đã có phần biến chuyển.
Vị cảnh sát kia cũng choáng váng, ở trước mặt nam thần, nữ thần gì đó cũng chỉ là một cô nhóc!
Lục Bắc Kiêu đưa tay ôm Diệp Kiều vào lòng, anh cúi đầu xuống, cũng không quan tâm đến mọi người xung quanh mà hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, sau đó, anh ngẩng đầu lên, vẻ dịu dàng trên gương mặt tuấn tú lập tức biến mất, thay vào đó là biểu cảm sắc bén, “Mặc Thâm, tôi chỉ cho anh ba ngày!”
Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ uy nghiêm rất rõ ràng!
Mặc Thâm cũng vì vậy mà chấn động!
Anh ta đưa mắt nhìn sang Lục Bắc Kiêu dáng người cao lớn cùng khí thế sắc bén ở cửa, rồi lại đảo mắt đi nơi khác.
“Bà xã của tôi có còn cầu ở lại phối hợp điều tra với các người nữa không?” Anh nhìn về phía vị cảnh sát kia, cất tiếng hỏi.
“Không không không, Kiêu gia, là chúng tôi đã hiểu lầm chị dâu rồi, thật vô cùng xin lỗi!” Vị cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép lập tức cất tiếng nhận lỗi.
Lục Bắc Kiêu lại nhìn sang Mặc Thâm: “Ba ngày sau, 1 tháng 12!”
Ngay sau đó, anh liền cúi đầu xuống, dùng giọng điệu dịu dàng nhất mà nói: “Bà Lục, chúng ta về nhà chứ?”
“Ôm em đi!” Chỉ nghe thấy giọng điệu làm nũng phát ta từ người con gái trong lòng anh.
Giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nam thần đã dùng một tay bế nữ thần lên, dùng cách bê công chúa mà đưa cô ra khỏi văn phòng, bước xuống bậc thang, hướng đi về phía chiếc xe đang đỗ trong sân.
“Kiêu thần, chị dâu, đi thong thả nha!” Trần Đào đứng hút thuốc bên mái hiên nhìn theo bóng dáng của bọn họ mà nở nụ cười nói, vô cùng mãn nhãn, trong lòng cũng cực kỳ hâm mộ!
Mặc Thâm đi đến cánh cửa trống không, nhìn theo bóng dáng hai người họ, cơ mặt có hơi run rẩy, dùng một gương mặt thật bình tĩnh để che giấu trái tim đang bóp chặt ở bên trong!
Trên đời này có muôn kiểu tình yêu khác nhau, nhưng có một loại tình yêu: Là yêu mà không có được!
Lục Bắc Kiêu bế Diệp Kiều lên xe hơi, ngồi vào hàng ghế sau.
Khuôn mặt Diệp Kiều vẫn luôn chôn vào trong n.g.ự.c anh, cọ nhẹ lên đó, tham lam mà hít lấy mùi t.h.u.ố.c lá hoà lẫn với hơi thở thành thục làm cho cô cảm thấy yên tâm, trái tim vốn vô cùng nặng nề cùng căng thẳng, giờ phút này lại uyển chuyển như lông vũ, nhẹ nhàng, tự do.
“Bà Lục, bây giờ em muốn đi đâu?” Ánh mắt dịu dàng dán chặt vào bảo bối trong lòng, cô nhắm mắt lại, hàng mi dài như cánh quạt, nơi đáy mắt còn có chút mệt mỏi.
“Muốn về nhà của bọn mình, ôm anh ngủ một giấc!” Cô cũng không mở mắt ra, cứ vùi đầu vào lòng anh, lười biếng mà nói.
“Được.” Anh nhẹ giọng đáp lại, khoé môi nở một nụ cười cưng chiều, “Về tứ hợp viện!”
Cất tiếng ra lệnh cho tài xế.
Diệp Kiều ở trong lòng anh thiếp đi ngay lập tức, cảm giác căng thẳng suốt mấy ngày nay, đều biến mất cả, dựa vào lòng anh, không có gì phải nghĩ, cũng không có gì phải lo…..
— —
Lục Tiểu Cổn cùng Lục Tiểu Vũ nhìn theo người cha mà bọn nhỏ sùng bái nhất bế Diệp Kiều bước vào trong sân, nhưng mà, bọn nhỏ cũng không còn thấy lạ lẫm từ lâu rồi.
Từ lâu đã như vậy rồi, cha đối xử với Diệp Kiều, giống như cha của nhà người ta đối xử với con cái của họ vậy!
“Lục Tiểu Cổn, con đưa em gái qua đại viện chơi đi, đừng làm phiền mẹ con ngủ bù!” Bế theo người con gái đang ngủ say trong lòng, mới vừa định vào nhà, Lục Bắc Kiêu liền xoay người nói với Lục Tiểu Cổn đang cho cún ăn cách đó không xa.
!!!
Trái tim Lục Tiểu Cổn có chút vỡ nát.
Đừng nói tới địa vị gia đình, cha của hai đứa vừa trở về, vậy thì hai đứa nhỏ cũng không còn không gian để sinh tồn nữa.
Lục Tiểu Cổn lập tức giữ chặt lấy Lục Tiểu Vũ còn muốn được cha bế, biểu cảm của tên nhóc con lập tức trở nên nghiêm túc, nhíu mày lại, “Tụi mình đem Tia Chớp Nhỏ qua đại viện!”
“Nhưng em muốn được cha bế!” Lục Tiểu Vũ bĩu môi nói.
Lục Tiểu Cổn vội vàng che miệng cô bé từ phía sau, “Em không muốn!”
“Hu hu hu……..” tại sao lại không muốn chứ?!
Lục Tiểu Cổn sống c.h.ế.t mà kéo Tiểu Vũ đi về phía cửa, gọi một tiếng chú Hải rồi vâng lời mà dắt theo Lục Tiểu Vũ cùng Tia Chớp Nhỏ qua đại viện.
Trong phòng ngủ, anh mới vừa đặt cô xuống, Diệp Kiều lập tức như con koala mà quấn lấy anh, Lục Bắc Kiêu mỉm cười, anh đành phải nằm xuống, để cho cô lười biếng dựa trên thân cây này mà ngủ!
“Anh Kiêu…….Không cho anh đi……….” Cô lẩm bẩm mấy câu, rồi lại nặng nề mà thiếp đi.
“Mặc Thiển! Hôm nay tôi bao che cho cậu, không nói cho bọn họ biết, rằng cậu đang ở đây! Mà Lục Bắc Kiêu bảo tôi ba ngày sau đem cậu giao cho anh ta!” Trong căn phòng tối âm u, Mặc Thâm nhìn vào người nằm trên giường, cắn răng mà nói.