Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 500

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:39
Lượt xem: 17

Lục Tiểu Cổn yên lặng đi tới bên một chiếc lồng, nơi đó, có nhốt một con ch.ó con, cơ thể co ro lại, nhìn nó không giống như những con ch.ó hoạt bát khác, thân thể nhỏ bé vẫn còn đang phát run, dáng vẻ rất lạnh.

"Ở đây không có Tia Chớp!" Lục Tiểu Vũ nhìn một ổ chó con này, quệt mồm nói, bởi vì khi cô bé gọi "Tia Chớp", chúng nó đều không để ý cô bé.

Nhìn mẹ, cô bé rất mất mát nói. Trong lòng Diệp Kiều lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ, vậy phải làm sao bây giờ?

Lục Tiểu Vũ gọi như thế, không có một chó con nào chịu nghe, lúc đầu cũng thật sự không có Tia Chớp!

Thấy Lục Tiểu Cổn ngồi xổm bên một chiếc lồng khác, Lục Tiểu Vũ cũng đi tới.

"Chú chó kia là bị đào thải, bên trong ổ chó, nó sinh sau cùng, thể chất kém cỏi nhất, b.ú sữa đều không tranh được với những con khác, lại còn mỗi ngày đều bị tiêu chảy, đoán chừng sống không được mấy ngày!" Bác sỹ thú y cất giọng nói.

"Nó thật đáng thương..." Lục Tiểu Vũ nhìn lấy chú chó cô đơn, cau mày nói: "Mẹ, con muốn mang nó về nhà! Có được hay không? !"

"Lục Tiểu Vũ, nó không khỏe mạnh, cũng sẽ không có dáng vẻ cường tráng! Con nhất định muốn nó sao?" Diệp Kiều lại bị sự lương thiện của Lục Tiểu Vũ làm cho cảm động.

Lục Tiểu Vũ nặng nề gật đầu.

"Nó chắc chắn chính là Tia Chớp!" Lục Tiểu Vũ bất thình lình nói một câu: "Lục Tiểu Cổn, em cứ gọi xem?"

" Tia Chớp!" Lục Tiểu Cổn lớn tiếng gọi chú chó nhỏ.

Diệp Kiều bị động tác của tiểu gia hỏa làm cho chấn động.

Khiến cô càng khiếp sợ chính là, con ch.ó nhỏ vốn dĩ co ro run lẩy bẩy thế mà thật sự cử động, dịch đến bên cạnh chiếc lồng, Lục Tiểu Cổn luồn tay nhỏ qua, vuốt ve đầu của nó: "Tia Chớp..."

Chó con thế mà lại thật sự vẫy đuôi.

"Mẹ! Nó thật sự là Tia Chớp! Tia Chớp! Tia Chớp!" Lục Tiểu Vũ kích động nói, lớn tiếng gọi con ch.ó con.

Lông toàn thân của con ch.ó con đều màu nâu, càng không ngừng vẫy đuôi, còn duỗi lưỡi nhỏ l.i.ế.m tay của bọn họ.

Lục Tiểu Cổn luôn luôn lạnh lùng, nhếch miệng lên: "Lục Tiểu Vũ, nó chính là Tia Chớp!"

Diệp Kiều sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu ý của Lục Tiểu Cổn.

Cậu bé đang an ủi Lục Tiểu Vũ sao?

Thế mà chó con này thật sự càng không ngừng vẫy đuôi với hai anh em bọn họ, bọn họ càng không ngừng kêu nó "Tia Chớp" !

! ! !

Hay là Tia Chớp trọng sinh rồi hả ? !

Diệp Kiều khiếp sợ nghĩ ở trong lòng.

"Lục thiếu tá đến rồi!" Bác sỹ thú y thấy một người đứng sừng sững ở cửa, Diệp Kiều lập tức nhìn sang, hai đứa trẻ không nhìn thấy ba tới, vẫn còn đang nhìn chó con.

Diệp Kiều vừa đi ra cửa, nhiệt tình ôm lấy Lục Bắc Kiêu, hai tay không thành thật nắm lấy cổ áo của anh.

"Bà Lục nhiệt tình như vậy, không tốt lắm đâu... Ông Lục không ngại đến ký túc xá của mình nhiệt tình một chút..."Người đàn ông thành thục, lưu manh nói ở bên tai của cô.

Diệp Kiều không để ý tới anh, vẫn còn còn đang kéo cổ áo của anh, thẳng đến lúc nhìn thấy cổ và bả vai của anh, cô mới cam tâm.

Dấu vết bị bỏng ở chỗ nào? !

Chỉ có một chút da thịt nhăn nheo, đã phơi thành màu đồng cổ.

"Làm anh đau lòng c.h.ế.t đi được!" Ngón tay khẽ vuốt ve mảng da thịt nhăn nheo này, trong trí nhớ, anh kiếp trước cũng có vết thương kia, chỉ là lúc ấy, cô cũng không biết làm sao anh lại bị thương!

"Chọc c.h.ế.t anh rồi! Ban ngày ban mặt phát hỏa ở đây!" Lục Bắc Kiêu thấp giọng nói, âm thanh phát ra, cực kỳ mập mờ!

! ! !

"Ban ngày ban mặt, một thiếu tá nào đó lại phát tình ở đây? !" Diệp Kiều nhỏ giọng nói ở bên tai của anh.

Thiếu tá Lục nuốt một ngụm nước bọt. Yết hầu gợi cảm trượt lên xuống: "Bà Lục, tới ký túc xá của anh đi lâu lắm rồi không đánh, thiên quân vạn mã này của anh đã sớm muốn tạo phản rồi!"

"Tạo phản? Tạo phản kiểu gì? Quyết chiến với những người phụ nữ khác à? !" Diệp Kiều bỗng nhiên ghen, nhìn chằm chằm anh phản bác, dáng vẻ thở phì phò giống như cô vợ nhỏ, đâu còn là người phụ nữ mạnh mẽ g.i.ế.c người dứt khoát và quả quyết bình thường nữa!

Lục Bắc Kiêu nặng nề đánh vào cái m.ô.n.g của cô!

"Anh ——" Diệp Kiều tức giận, binh lính đều đang thao luyện cách đó không xa, anh lại đánh m.ô.n.g cô!

"Ngoại trừ em, anh còn quyết chiến được với người phụ nữ nào nữa? Hả? Nói chuyện không có suy nghĩ, đáng đánh!" Sĩ quan Lục nghiêm mặt nói.

"Mẹ lại bị cha đánh m.ô.n.g rồi !" Lục Tiểu Vũ không biết chạy vào trong nhà từ lúc nào, giọng nói của tiểu nha đầu từ phía sau truyền đến, Diệp Kiều nhất thời mặt đỏ tới mang tai!

Sợ bị người khác nghe được, cô lập tức quay người tiến lên, một tay bế tiểu nha đầu lên: "Không được phép nói bậy!"

"Con không có nói bậy! Vừa rồi quả thực là cha đánh vào m.ô.n.g của mẹ một cái! Nhất định là mẹ lại không nghe lời!" Lục Tiểu Vũ vẻ mặt ngây thơ nói, Diệp Kiều đưa tay muốn che miệng của cô bé!

Bị người ngoài nghe thấy, cô còn muốn mặt mũi nữa hay không? !

"Cha! Cha! Tia Chớp từ Uông Tinh trở lại rồi!" Lục Tiểu Vũ giang hai tay ra gọi người cha mà cô bé sùng bái nhất, vẻ mặt ngây thơ.

Lục Bắc Kiêu đón lấy con gái bảo bối từ trong n.g.ự.c của Diệp Kiều: "Mẹ không lừa các con chứ? Tia Chớp thực sự trở về rồi!"

Đại lão gia gần ba mươi tuổi, vì dỗ tiểu khuê nữ vui vẻ, tình nguyện nói láo, hơn nữa còn muốn tâng bốc bà Lục một chút.

"Các cháu xác địnhl, thật sự muốn lấy chú chó nhỏ thể chất yếu nhất này, hơn nữa còn thường xuyên sinh bệnh?" Bác sỹ thú y nhìn hai đứa nhỏ rất yêu thương như vậy, đẩy gọng kính, cười hỏi.

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ cùng nhau gật đầu!

"Hai đứa bé này, thật là lương thiện!" Bác sỹ thú y nhìn về phía Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều, cất giọng cười nói.

"Chỉ đạo Trần, con này đi!" Lục Bắc Kiêu cất giọng nói, nghĩ thầm, những con có thể trạng tốt và khỏe mạnh hơn thì tốt nhất nên nuôi làm chó quân đội !

"Có ngay! Tôi cho tìm chiếc lồng nhỏ tới! Ít nhất ba tháng, tốt nhất nên tiêm vắc xin phòng bệnh!"

"Chuyện này chúng tôi biết!" Diệp Kiều cất giọng nói.

Chỉ một lát sau, Lục Tiểu Cổn mang theo chiếc lồng nhỏ, bên trong có chứa Tiểu Tia Chớp, cùng cha mẹ lên xe việt dã.

Lục Bắc Kiêu đưa Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đi tìm Đại Ngốc, lúc đó, Đại Ngốc đang ngồi ở trên xe tăng.

Nhìn thấy hai đứa bé, Đại Ngốc vui vẻ, ôm Lục Tiểu Vũ mãnh liệt hôn hai cái: " Chú Đại Ngốc, cháu muốn vào xe tăng chơi, có được không?"

"Đương nhiên là được rồi! Tiểu Cổn, cháu có muốn chơi hay không? Hôn chú Đại Ngốc một cái, chú mang cháu đi vào chơi!" Đại Ngốc nhìn Lục Tiểu Cổn luôn luôn cao lãnh không thân thiết, đùa nói.

Lục Tiểu Cổn không nói lời nào, bóng người nhỏ bé này trực tiếp bò lên trên xe tăng: "Cháu có thể tự mình vào chơi!"

Đại Ngốc: "..."

"Đồng chí Trần Nhị Đản! Tôi giao hai đứa nhỏ này cho cậu, một lát nữa lại đến đón bọn họ!" Mắt Lục Bắc Kiêu nhìn đồng hồ trên cổ tay, gần mười một giờ, trầm giọng nói với Đại Ngốc.

"Để cho tôi dẫn theo đứa nhỏ, hai người các cậu đi làm cái gì?" Vẻ mặt Đại Ngốc vô cùng nghi hoặc.

"Anh Đại Ngốc, ký túc xá của anh Kiêu có đồ muốn em mang về nhà! Em đi lấy!" Diệp Kiều cất giọng nói.

"Nói nhảm cùng cậu ta làm gì, mau lên xe!" Lục Bắc Kiêu dứt lời kéo cổ tay của cô đi, dáng vẻ vội vàng hận không thể lập tức ăn cô!

Đang là hơn mười giờ trưa, ký túc xá một mảnh yên tĩnh, cửa đều khóa lại, Lục Bắc Kiêu cũng không thường ở đây, đến một gian nhà mái bằng phía đông, anh rút chìa khoá mở cửa, Diệp Kiều theo phía sau, tuy nói là vợ chồng, nhưng cô vẫn ngượng ngùng nhìn xung quanh, dáng vẻ có tật giật mình!

Ký túc xá khác không có người, sẽ không bị người ta nhìn thấy chứ? Nhìn thấy rồi, thật sự rất mất mặt!

Trái tim nhỏ của Diệp Kiều đập điên cuồng, cửa ký túc xá mở ra, một mùi ẩm mốc nhàn nhạt, rõ ràng ký túc xá này có một khoảng thời gian không có người ở, cô dẫn đầu đi vào, anh theo sau, đóng cửa phòng lại, người đàn ông lớn từ phía sau của cô, sốt ruột ôm lấy cô.

"Đừng, rèm cửa!" Cô thấp giọng kháng nghị.

"Bà Lục, đều là vợ chồng, tại sao càng ngày càng thẹn thùng như vậy? Hả? Trước kia lúc em còn là học sinh trong khóa huấn luyện quân sự của anh, tán tỉnh như thế nào? Ký túc xá của anh, em tối nào cũng đến!" Anh cũng không lập tức đi kéo màn cửa, giữa ban ngày kéo màn cửa lên, đây không phải là càng che càng lộ sao?

Hô hấp của người đàn ông như lửa đốt phun ra ở bên tai, tim Diệp Kiều đập loạn, cũng nhớ tới quá khứ xa xôi, đây đã là chuyện bảy năm trước rồi?

"Rõ ràng anh là tên huấn luyện viên cầm thú mỗi ngày thay đổi biện pháp để cho em đến ký túc xá của anh!" Cô sẵng giọng, thật sự là một khoảng thời gian ngọt ngào, nhớ lại thanh xuân vừa nóng máu!

"A... Đừng..." Thân thể cô bỗng nhiên bị lật quay lại, người đàn ông lớn nâng eo của cô, một tay chụp lấy sau gáy cô, giữa lúc cô đang hoang mang, đã đem môi của mình đút cho cô! Sau đó, đẩy cô chống lên vách tường phía sau, bất chấp hôn.

Phía xa, lờ mờ có thể nghe được tiếng hô khẩu hiệu trên sân thao luyện...

"Đừng... Không thể xin phép nghỉ về nhà sao?" Nghe được âm thanh cởi thắt lưng, khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ hồng, duy trì một tia lý trí, kháng nghị nói.

"Bảo bối, anh không chịu nổi! Đợi không kịp! Ngoan, nếu làm em đau, sẽ chịu trách nhiệm! Ai kêu mỗi lần anh thấy yêu tinh như em liền muốn thượng chứ? !" Người đàn ông ở bên tai của cô, âm thanh thô giáp, thô lỗ nói, động tác trên tay của anh càng thô lỗ hơn.

Diệp Kiều hét lên, cái bàn tay lớn thô cát kia từ phía sau cô duỗi về phía trước, che miệng của cô lại, không cho cô phát ra âm thanh, hai lòng bàn tay của cô chống đỡ vách tường, lắc cái đầu kháng nghị cảm giác bị căng cứng này...

Thỉnh thoảng có xe hơi từ ký túc xá bên cạnh đi qua, màn cửa cũng không có kéo lên, anh liền đem cô chống đỡ ở nơi khuất tầm nhìn, cùng anh hội chiến!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-500.html.]

Tốc chiến tốc thắng vẫn chưa được, còn phải đánh quanh co, làm cho Diệp Kiều vừa tức vừa xấu hổ lại khó chịu, nước mắt càng không ngừng chảy, còn không dám khóc thành tiếng, tay kia chặt chẽ bóp lấy cánh tay sắt của anh...

"Bà Lục bảo bối của anh dáng vẻ vẫn như lúc 19 tuổi, nếu là mặc áo ngụy trang vào, đeo đai màu đen liền mẹ nó kích thích hơn rồi !" Tay người đàn ông xuyên qua bên trong sợi tóc của cô, dứt lời nói tục.

! ! !

"Lưu manh!"

"Ngoan, gọi tiếng huấn luyện viên Lục nghe một chút!"

"Lục cầm thú! A... Đừng..." Anh ở trước mặt em cầm thú như vậy, hạ lưu, những đội viên kia của anh có biết không? !

"Huấn luyện viên Lục! Mau gọi! Kêu liền đem lương thực nộp thuế đều giao !"

"Huấn luyện viên... Lục... Anh giỏi… cực ngầu" Diệp Kiều nhớ tới năm đó viết giấy kiểm điểm trả lại cho anh, không quên nghịch ngợm nói, cái này kích thích huấn luyện viên Lục càng giống như một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn...

——

"Lúc nào có thể về nhà đây?" Cô kiệt quệ nằm trên chiếc giường cứng rắn, nhìn anh ngồi ở đầu giường hút thuốc, miễn cưỡng hỏi.

"Không có thời gian, một khoảng thời gian dài sau đó đều không ở thành phố J, không phải vậy có thể cầm thú mà ăn em ở ký túc xá? Tiểu tử họ Thẩm kia, muốn trực tiếp giúp em xử lý hay không?" Người đàn ông hít nhả khói, nhàn nhạt hỏi, một đôi con ngươi híp nguy hiểm, tà khí như thế, phảng phất không phải một người quân nhân chính trực. Lục Bắc kiêu, từ trước đến nay cũng là người hai mặt vừa chính vừa tà!

Chính nghĩa, cương trực, đó là đối mặt với người thiện lương.

Anh hung ác lên, cũng có thể tuỳ tiện kết thúc một tính mạng ác nhân!

Người lần trước cho người âm thầm uy hiếp, đe dọa Thẩm Hi Xuyên chính là chú hai!

Diệp Kiều nhìn cậu ta vừa chính vừa tà, vội vàng ôm lấy cậu ta :“Thẩm Hi Xuyên tuy rằng đê tiện vô sỉ, nhưng tội không đến nỗi phải chết! Vẫn là giao cho pháp luật đi, hơn nữa, tên cặn bã kia đã bị em bức cho đến đường cùng rồi! Anh Kiêu, anh nhất định không thể tưởng tượng được người bao dưỡng hắn lại chính là mợ của em! Mợ em!”

Chuyện này cô cũng không có gan nói với bà Đỗ, rất mất mặt!

Nhớ tới kiếp trước cô vẫn còn ngu ngốc mà vây quanh tên cặn bã Thẩm Hi Xuyên này, cô liền cảm thấy chỉ muốn tát cho mình một phát!

“Cũng may căn bản chú đối với mợ không có tình cảm! Hiện đang đang muốn cùng mợ ly hôn, Quách Mỹ Anh cũng không chịu!” Diệp Kiều lại nói :“Cũng may bị em uy hiếp, mợ đã cắt hết tài nguyên của Thẩm Hi Xuyên, như vậy tiện nam kia còn bị em chiếm tiện nghi lớn!”

Lục Bắc Kiêu phun ra vòng khói, nhìn mỹ nhân trong lòng n.g.ự.c mình, gương mặt còn ửng đỏ, cong môi :“Tên cặn bã kia sẽ để lại cho em tiếp tục chơi! Nếu hắn còn dám động vào mẹ con em, Lục Bắc Kiêu anh tuyệt đối sẽ không tha cho hắn! Thủ đoạn phi pháp, như thế nào?”

Trên thế giới này, cũng không phải chỉ có trắng đen.

Chỉ là, Lục Bắc Kiêu anh là người nguyện ý đứng về phía công lý!

“Cái loại cặn bã này, không cần đến lượt đại thần như anh đối phó, hiện tại chơi xong rồi!” Diệp Kiều ánh mắt tràn đầy s.ú.n.g bái mà nhìn anh, từ tận đáy lòng nói.

Cô tin tưởng, báo ứng nhân quả.

Hiện tại, Lý Vận giống như kiếp trước của cô, oan uổng mà bị nhốt ở trại tạm giam, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.

“Đại ngốc, nếu anh có thời gian thì đi timg Chu Mạt đi, cô ấy ở vùng núi một mình hẳn là khổ cực, rất cần anh quan tâm!” Sau khi ăn cơm trưa ở nhà xong, Lục Bắc Kiêu mang theo hai đứa nhỏ đi rửa chén bát, Diệp Kiều cùng với đại ngốc ngồi ở vị trí chủ, cô nhẹ nhàng khuyên bảo.

Chu Mạt một năm rưỡi lúc trước liền đi đến vùng núi xa xôi dạy học, trước khi rời đi, cùng với người nhà đại ngốc phát sinh một trận xung đột, lúc ấy, đại ngốc vì bảo vệ người nhà mà đánh nhau một trận với Chu Mạt!

“Tiểu Kiều, anh cùng với cô ấy không xứng, cô ấy vẫn không luôn không coi trọng người nhà anh, anh cũng không muốn miễn cưỡng! Cuối năm cô ấy trở về, anh liền cùng cô ấy ly hôn!” Đại ngốc vẫn là bộ dáng trung thực như cũ, nhưng mà, sau khi cùng Chu Mạt ở bên nhau một đoạn thời gian, anh đã có thể nói tiếng phổ thông.

“Giữa anh và Chu Mạt có phải có hiểu lầm gì không? Vị hôn thê ở nông thôn trước kia của anh, có thường xuyên đến tìm anh không?” Trước kia cô không phải không liên lạc với Chu Mạt, tuy rằng Chu Mạt từng có bạn trai cũ, ngày đó kết hôn nháo qua, nhưng, không phải cái loại nữ nhân làm trời làm đất.

Cô cũng đã sớm đối với Giang Thiều Quang không còn tình cảm

“không có! Sau lần đó liền cùng cô ấy cắt đứt!”

DTV

“Anh nếu như bỏ được Chu Mạt, anh liền ly hôn đi!” Diệp Kiều cố ý kích thích anh nói.

Nhìn đại ngốc sống sờ sờ trước mắt, nghĩ năm đó anh còn có một kiếp, giữa mày cô nhăn nhẹ, mỗi ngày cô đều đang đợi tình báo, bởi vì cô không nhớ rõ kiếp trước năm 2003, đại ngốc xảy ra chuyện rốt cuộc là khi nào?

Bỏ thuốc?

Anh đi nơi nào bỏ được?

Luyến tiếc cũng có thể bỏ được!

Chu Mạt, cả đời này đều không thể thuộc về anh!

“Cùng đường, lại nghĩ tới nhà?” Vẫn là căn phòng tràn ngập mùi hương kỳ dị, Thẩm Hi Xuyên cũng không nhìn thấy cái gì, người đàn ông ở bên tai cậu ta, nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo chỉ trích.

Xác thật là, cùng đường mới đến.

Bằng không, mẹ nó ai nguyện ý đương chịu!

“Gia, khi nào ngài đối phó với Diệp Kiều?” Thẩm Hi Xuyên run giọng hỏi, khi nói chuyện cẳng chân cũng run.

“Vật nhỏ! Em quản rộng quá rồi!” Người đàn ông lạnh lùng nói.

Thẩm Hi Xuyên không dám lỗ mãng, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm bò chịu trận!

Diệp Kiều chẳng thể ngờ được rằng tên tiện nam Thẩm Hi Xuyên này đột nhiên trở nên nổi tiếng!

Không biết tiền cậu ta lấy ở đâu ra mà lại tiêu pha chẳng e dè! Theo cô ước tính thì số tiền bán văn phòng cũng không đủ xây khu dạy học cho cấp ba.

Lẽ nào Quách Mỹ Anh lại bắt đầu nuôi cậu ta?!

"Diệp Kiều! Rốt cuộc cậu có chịu giúp tôi không? Tôi phải trơ mắt nhìn Thẩm Hi Xuyên nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?!" Lý Vận khi nhìn thấy cô thì kích động nói. Bị Thẩm Hi Xuyên hãm hại, cô ta sắp phải ngồi tù vì bị tình nghi bắt cóc trẻ em, sẽ sớm bị đưa ra tòa xét xử.

Nhìn Lý Vận mặc đồ màu cam, chỉ mới mấy ngày mà Lý Vận như già đi mấy tuổi, cứ như thấy được bản thân ở kiếp trước, cảm giác bị vu oan thay người khác gánh tội, thật sự không ai chịu nổi!

Cô không có một chút đồng cảm nào.

"Tất cả chứng cứ đều hướng vào cậu, tôi có thể làm gì chứ?" Diệp Kiều nhún vai nói, tỏ vẻ bất lực.

"Diệp Kiều! Cậu biết rõ là hắn làm, cậu còn không bảo cảnh sát bắt hắn!" Lý Vận điên cuồng hét lên.

"Thả tôi ra! Tôi bị oan! Thằng chó Thẩm Hi Xuyên! Nó sẽ không được c.h.ế.t tử tế! Nó đáng bị đám đàn ông trông trại giam làm nhục! Sao nó còn chưa bị AIDS chứ?!" Thấy Diệp Kiều vô tình đi ra cửa, Lý Vận càng kích động bởi vì Diệp Kiều là hy vọng duy nhất của cô ta!

"Lý Vận, cậu vừa nói gì? Thẩm Hi Xuyên trong trại giam...?" Diệp Kiều lập tức quay lại hỏi Lý Vận.

"Đúng vậy, tên khốn đó! Kẻ ác tự có kẻ ác trị! Lần trước nó bị giam mười ngày bị mấy lão già làm nhục, mấy người đó còn hay hỏi nó tống tiền nữa thế mà vẫn không nỡ báo cảnh sát! Diệp Kiều, cậu mau lên mạng đăng bài về nó, chốn nào cũng giả "làm màu" là kẻ có tiền!" Lý Vận tức giận nói.

!!!

Hóa ra Thẩm Hi Xuyên còn bẩn hơn cô tưởng nữa...

Bị người ta tống tiền còn không nỡ báo cảnh sát, đúng là đồ hèn!

Diệp Kiều không nói gì, rời đi ngay lập tức, đi đến phòng hồ sơ bên cạnh, kiểm tra các tù nhân đã bị nhốt cùng với Thẩm Hi Xuyên, chẳng bao lâu người của cô đã tìm thấy họ tại một tiệm net, họ đang đánh bạc online.

Cô không đích thân xuất hiện mà ra lệnh cho cấp dưới nói chuyện với họ, cô ở trong phòng lắng nghe.

"Thẩm Hi Xuyên đó ấy lúc trước là một thụ! Trước khi chúng tôi chơi hắn, hắn đã bị chơi hỏng rồi!" Diệp Kiều ở sát vách nghe được câu này thì chấn động!

Thẩm Hi Xuyên là cong?!

Sao có thể?!

"Đúng rồi đúng rồi, tối qua chúng tôi thấy hắn được một chiếc xe sang trọng đón đi, đến phòng Tổng thống của khách sạn, sau đó thì có thêm một người đàn ông có thân phận phi thường cũng bước vào căn phòng đó! Anh em, tụi mày nói xem có đúng là nó được đàn ông bao nuôi không?"

Trong phòng bao không khí ngột ngàn, mấy gã đàn ông hút thuốc buông lời độc ác.

!!!

Diệp Kiều trong phòng bên cạnh nghe vậy thì kinh hãi!

Cô chưa bao giờ nghĩ theo hướng này, cô chắc chắn rằng Quách Mỹ Anh hiện giờ không nuôi Thẩm Hi Xuyên, về cơ bản sau khi Thẩm Hi Xuyên bán nhà đã đưa tiền cho xây trường cấp ba, sao lại có thể hoạt động mạnh trong các buổi từ thiện lớn ở dạ tiệc được?

Vậy là thực sự có người đang nuôi cậu ta! Hơn nữa, rất có thể là đàn ông!

Trong lòng Diệp Kiều kinh ngạc không thôi!

Chỉ là người đàn ông bao nuôi Thẩm Hi Xuyên, là ai?!

Cô đã sống hai đời người rồi, nghe được chuyện như vậy vẫn cảm thấy sáng mù mắt chó!

Cô biết Thẩm Hi Xuyên ti tiện nhưng không ngờ hắn có thể ti tiện đến mức mất trí như vậy!

--

“Hai người đẹp, cho mượn chút tiền xuống lầu mua bao thuốc lá!" Alex mặc một chiếc áo vest đen, quần jean rách và đi dép xỏ ngón đi đến chỗ hai người phụ nữ đang ngồi trò chuyện trên ban công, anh ta còn hèn hạ đưa tay.

Loading...