Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 493
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:28
Lượt xem: 11
“Tia chớp, mày phải kiên trì lên, tao đã kêu ông Hải đi lấy năng lượng cho mày rồi, có nó mày có thể quay về Uông Tinh rồi, sau khi quay về Uông Tinh, thì nhớ quay lại đây nhe.” ở sau vườn, hai đứa trẻ đang ở bên Tia Chớp, Tia Chớp hai ngày nay đã không ăn gì rồi.
Lục Tiểu Vũ rất thương nó, vừa này xin chú Hải đi viện thú y lấy một liều thuốc dinh dưỡng, chú Hải làm sao mà từ chối yêu cầu của cô bé chứ, ông đối với bảo bối nhỏ này có thể nói là cầu gì được nấy, lúc này ông đã đi rồi.
Lục Tiểu Cổn ngồi xổm ở bên cạnh Tia Chớp, không ngừng sờ sờ đầu nó, bốn chân của Tia Chớp nằm uể oải trên mặt đất.
“Ngốc nghếch, làm gì có Uông Tinh.” Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói.
“Mẹ nóiTia Chớp sau khi đến Uông Tinh hấp thu năng lượng xong sẽ quay lại, còn có Miêu Tinh, trên đó toàn là mèo.” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng phản bác, đối với lời nói dối thiện ý của mẹ, cô bé tin tưởng tuyệt đối.
Ngốc nghệch.
Cậu đã hỏi qua ông cố, trên trời căn bản không có Uông Tinh.
Diệp Kiều đang lừa gạt, trong lòng Lục Tiểu Cổn cay đắng nghĩ.
“Tia Chớp, mày quay về Uông Tinh rồi, nhất định phải quay lại đó.” Lục Tiểu Vũ sờ sờ đầu Tia Chớp, nghiêm túc dặn dò.
Tia Chớp không nói gì, hai mắt có chút tinh thần nhìn Lục Tiểu Vũ.
“Mày ờ Uông Tinh có cha mẹ và vợ không?” Lục Tiểu Vũ lại hỏi.
“Lục Tiểu Vũ, em đừng nói nữa, căn bản không có Uông Tinh.”
“Có Uông Tinh.”
“Em chính là đồ ngốc.”
“Em mới là đồ ngốc, Lục Tiểu Cổn là đồ ngốc, đồ ngốc đáng ghét, chị không để ý em nữa, còn nữa, em mới là em trai, chị là chị gái.” Lục Tiểu Vũ tức giận nói, ghét nhất là Lục Tiểu Cổn mắng mẹ cô bé, mẹ mới không ngốc.
Lục Tiểu Cổn không muốn cùng cô cãi nhau, quay đầu đi, Lục Tiểu Vũ lại không bỏ qua, “Em chính là em trai, chị là chị gái.”
“Em ngốc như thế mà muốn làm chị à, mơ đi.” Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói, nói xong liền đi về phòng.
Lục Tiểu Vũ tức giận dậm chân, “Lục Tiểu Cổn em mới là quỷ đáng ghét, chị không thèm chơi với em.”
Lục Tiểu Vũ tự mình ngồi ở bậc thềm ngoài cửa, hai tay chống cằm, cực kỳ tức giận.
Lục Tiểu Cổn đáng ghét, sao mà luôn ghét cô ngốc chứ.
Lục Tiểu Cổn chắc chắn không phải là anh trai ruột của cô.
“Tiểu qua qua.” Một âm thanh già nua truyền đến, Lục Tiểu Vũ quay đầu nhìn qua thì thấy một bà cụ chống gậy đi qua, bà một đầu tóc trắng, lưng còng gần 90 độ, mang giày vải, mặc bộ quần áo đã cũ kỹ.
Nhìn rất là đáng thương.
Lục Tiểu Vũ đứng lên, “Bà cụ có chuyện gì sao.”
“Tiểu qua qua, còn biết đường Hồng Diệp không, bà lớn tuổi nên lạc đường rồi.” bà lão nhìn Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói,
Bà lão chỉ hỏi đường, bà lão đáng thương như thế chắc không lừa người đâu.
Tôn kính người già là đức tính tốt, Lục Tiểu Vũ đi xuống bậc thềm đến bên bà cụ, “Bà ơi, con biết đường, con đã đi mua đồ ăn ở đó rồi, con dẫn bà đi.”
“Tiểu qua qua, cám ơn con.” Bà cụ vừa cười vừa nói, với làn da ngăm đen và khuôn mặt nhăn nheo, bà còng lưng đi về phía trước.
“Bà không cần cảm ơn, bà chú ý bước chân đó.” Lục Tiểu Vũ nói, đo trước dẫn đường.
Tuy rằng Lục Tiểu Cổn chán ghét Lục Tiểu Vũ ngốc, nhưng một lúc không nghe thấy tiếng cô bé, lập tức đi ra khỏi phòng, không nhìn thấy cô sau vườn, trong vườn cũng không, Lục Tiểu Cổn lập tức chạy ra ngoài, Tia Chớp đang nằm yên chờ c.h.ế.t đột nhiên như được hồi sinh chạy ra ngoài.
Trong con ngõ hẹp dài, Lục Tiểu Vũ dẫn bà cụ chống gậy đi về phía trước, Lục Tiểu Vũ có hơi lo lắng chạy về phía trước.
Tia Chớp không chạy nhanh như bình thường, Lục Tiểu Cổn chạy theo phía sau, thân người vẫn mảnh mẽ cứng cáp.
Lúc cách bà lão khoãng mấy mét, Lục Tiểu Cổn đột nhiên dừng lại, đôi mắt thông minh nhìn chằm chằm gáy bà cụ, dưới mái tóc trắng ở gần cổ lộ ra mái tóc đen.
“Lục Tiểu Vũ” Cậu chạy nhanh lên phía trước, nắm lấy tay Lục Tiểu Vũ kéo lại, bảo vệ cô bé ở phía sau mình.
Bà lão nhìn nhìn Lục Tiểu Cổn, lại nhìn xung quanh, phía trước không xa có mấy người đàn ông từ trên xe đi xuống, bọn họ đều đeo khẩu trang, đi nhanh về phía này.
“Lục Tiểu Vũ mau chạy.” Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói.
Lục Tiểu Vũ lúc này mới nhận thấy nguy hiểm, lùi lại muốn chạy, lúc này, hai người đeo khẩu trang vội đuổi theo Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Cổn liền chạy xông đến phía sau Lục Tiểu Vũ ngăn cản bọn họ lại, Tia Chớp cũng xông qua đẩy ngã một tên.
“Lục Tiểu Vũ chạy mau” Lục Tiểu Cổn lớn tiếng hét, Lục Tiểu Vũ ngốc như thế, không thể bị bắt đi, muốn bắt thì bắt cậu được rồi, cậu duỗi chân muốn muốn cản một tên để Lục Tiểu Vũ chạy xa một chút, chẳng qua cậu nhanh chóng bị một tên túm lấy ôm lên.
“Cứu mạng, cứu mạng, có người bắt cóc trẻ con, cứu mạng” Lục Tiểu Vũ vừa chạy vừa hét.Lục Tiểu Cổn bị
Lúc nãy có mấy người gia từ trong trong đại viện đi ra, những tên muốn bắt Lục Tiểu Vũ nhìn thấy bọn họ, quay người chạy đi.
“Mau lên xe, bắt được một đứa cũng được rồi.” một người trong đó lớn tiếng nói.
Lục Tiểu Cổn bị tên lưu manh ôm đi, cậu hung hắn cắn vào tay hắn một cái, “Ôi, tiểu quỷ này”
Đối phương bị cắn tay liền buông lõng ra, Lục Tiểu Cổn từ trên tay hắn thoát ra, mau chóng chạy đi, nhưng chưa chạy được hai bước lại bị bắt được. Cậu dù sao cũng là trẻ con, làm sao địch nổi mấy người đàn ông cao lớn này chứ.
“Mau thả Côn gia ra,” Lục Tiểu Cổn hai chân vùng vẫy lớn tiếng nói.
“Thằng quỷ nhỏ này, tính khí cũng dữ dằn dữ.” Tên côn đồ mắng xong liền ôm cậu lên xe, “Tia Chớp mau về nhà đi, về nhà”
Nhìn thấy Tia Chớp còn đang cắn tên du côn, Lục Tiểu Cổn đau lòng hét lên.
“Đừng đánh nhau với chó nữa, mau lên xe.” Tên du côn xong về phía con chó, rút d.a.o găm ra đ.â.m về phía con ch.ó nhưng Tia Chớp tránh được.
Nhìn chiếc xe bắt đầu chạy đi, Tia Chớp nhanh chóng đuổi theo, không còn vẽ ốm yếu trước đó, thậm chí nó còn nhảy được lên nóc xe, rồi nằm xuống thở hỗn hễn trên nóc xe.
“Ông Hãi ơi, ông Hải ơi, Lục Tiểu Cổn bị bắt đi rồi” Lục Tiểu Vũ vừa chạy đến cửa, nhìn thấy chú Hải liên vừa khóc vừa nói.
“Bị một chiếc xe tải không có biển số bắt đi.” Có một ông cụ lớn tiếng nói.
“Hu hu, anh là vì cứu con mà bị bắt đi” Lục Tiểu Vũ vừa khóc vừa nói, vị sao bà cụ già cả đáng thương như thế lại là người xấu chứ.
Chú Hải lập tức lấy điện thoại ra gọi.
..
“Kiều tổng, đây là tư liệu chị cần!” Tiểu Tăng đi đến nói với người đang chôn trong đống công văn.
“Để đó đi” Diệp Kiều hai mắt không rời màn hình, không nhì Tiểu Tăng, tay không rời chuột.
“Giang Ca 22 tuổi, năm 2001 c.h.ế.t do tai nạn xe” Bạn gái trước kia của Kiều Sênh c.h.ế.t rồi.
Đang lúc Diệp Kiều còn đang chấn kinh thì điện thoại vang lên.
“Con của cô bị chúng tôi bắt rồi, muốn nó sống thì tốt nhất đừng báo cảnh sát, chuẩn bị cho chúng tôi 500 vạn tiền mặt” Trong điện thoại vàng lên tiếng nói dị âm, chắc là đã dùng máy biến đổi giọng.
Lục Tiểu Cổn bị bắt cóc.
Lừa người sao
Diệp Kiều hoàn toàn không tin, muốn tắt điện thoại, đồng thời mở phẩn mềm định vị GPS trên máy tính, cô muốn xem hiện giờ Lục Tiểu Cổn đang ở đâu.
“Nhớ đó, không được báo cảnh sát, nếu không lập tức g.i.ế.c con tin.” Đối phương nói xong thì tắt điện thoại.
“Kiều tổng, cuộc họp với quản lí cấp cao sắp bắt đầu, chị..” Tiểu Tăng nhìn sắc mặt Kiều vương có chút không đúng, đồng thời lúc này điện thoại vang lên.
“Diệp Kiều, Lục Tiểu Cổn bị đám bắt cóc bắt đi rồi, nó là vì muốn cứu Lục Tiểu Vũ, bị bắt trong hẻm nhỏ.” Thanh âm chú Hải truyền đến, Diệp Kiều giống như bị người khác đánh một gậy, đại não trống không, nhìn lên màng hình vi tính điểm nhỏ không ngừng di chuyển.
Điểm nhỏ đó chính là Lục Tiểu Cổn.
Lúc này, sắc mặt trắng bệt của Diệp Kiều khôi phục chút sắc huyết, “Chú Hải, tôi biết rồi, đám người này mới gọi điện thoại cho tôi, bào tôi không được gọi cảnh sát, nếu không sẽ g.i.ế.c con tin, chú tạm thời đừng báo cảnh sát, tôi lập tức đi tìm Lục Tiểu Cổn.”
Cô giao phó xong lập tức tắt điện thoại.
Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận, đôi tra nam nữ này, đối phó không được cô, lại dám động tay với bảo bối của cô.
“Kiều tổng”
“Cuộc họp để phó tổng làm thay, tôi đi ra ngoài một chuyến, lúc nãy tôi nói gì cô cứ xem như không nghe thấy” Diệp Kiều đứng lên, lạnh lùng nói.
Tiểu Tăng nghe từ “bắt cóc” “con tin” hai chữa này, trong lòng hoảng hốt, không nghĩ cũng biết là chuyện gì, không phải là hai đứa con của Kiều vương bị bắt cóc chứ!
Cô nhìn nữ vương Kiều mặc vày OL đi vào phòng nghỉ.
Diệp Kiều mở tủ quần áo ra, mặt không biểu tình, động tác cực kì lưu loát cởi quần áo, mặc vào, một lúc sau, cô mặc một bộ đồ đen, những loạn tóc xoăn được cô cột cao lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-493.html.]
Cô từ trong phòng đi ra, Tiểu Tăng vẫn còn chưa đi sững người ra, mất vài phút, nữ vương Kiều từ một bộ đồ công sở đã biến thành một nữ sát thủ.
Cả người cô tràn đầy sát khí, dùng từ nữ sát thủ cũng không quá đáng.
Diệp Kiều không đi thang máy chung, cô có thang máy của riêng mình thông với nhà xe, vừa mở cửa thanh máy liền cưỡi lên một chiết mô tô.
Trong thành phố tấp nập này cưỡi một tô tiện hơn.
Trên tay Lục Tiểu Cổn có đồng hồ có chức năng định vị, là anh em trong đội đặc chủng của Lục Bắc Kiêu thiết kế cho, những năm nay, hệ thống định vị còn chưa phổ biến toàn dân, tai mang tai nghe, trong đó không ngừng báo cáo vị trí của Lục Tiểu Cổn cho cô, cô chạy tắt qua những con hẻm nhỏ.
Thẩm Hi Xuyên ngồi trên ghế ông chủ, cả mặt đắc ý.
Lý Vận tay mang bao lớn bao nhỏ đi qua, nhìn thấy bộ dạng đắc ý của hắn ta, trong lòng nghĩ, thằng cha này hai ngày nay tâm tình không tệ nhỉ, còn đưa cho cô 10 vạn để cô đi mua sắm.
“Thẩm đại tổng tài, có chuyện gì mà vui như thế?” Lý Vận ở một bên vừa thử nước hoa, vừa hỏi.
Thẩm Hi Xuyên khịt mũi ghét bỏ, “Cút xa ra.”
Lúc này điện thoại của hắn vang.
“Thằng quỷ nhỏ đã bị chúng tôi trói lại trong kho, khi nào thì ra tay.”
Thẩm Hi Xuyên đứng ở bên cửa sổ, híp mặt nhìn Lý Vận đang tô son, không thể để cô ta biết chuyện hắn bắt cóc con của Diệp Kiều được.
“Gọi điện thoại cho Diệp Kiều, giả vờ đòi tiền chuộc sao đó ra tay, hiểu chưa?” Thẩm Hi Xuyên thấp giọng, ánh mắt độc ác nói.
Mục đích của hắn ta là làm Diệp Kiều đau khổ, sau đó đổ tội cho con tiện nhân Lý Vận này.
Chiếc mô tô phòng nước đại về phía vùng ngoại ô, cách vị trí của Lục Tiểu Cổn càng lúc càng gần, lúc bọn họ dừng lại đã là hoàng hôn, bóng hình cô cưởi mô tô in hằn lên con đường, trong đầu Diệp Kiều không nghĩ gì, trong lòng chỉ có một ý niệm: cứu con cô.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô ấn vào nút nghe.
“500 vạn tiền mặt chuẩn bị xong chưa, 8 giờ ở cảng phía đông, một tay giao tiền, một tay giao người.” Lại là âm thanh biến giọng.
Cảng phía đông à.
Vị trí của Lục Tiểu Cổn hiện giờ rỏ ràng không ở đó.
Cho nên trong lòng Diệp Kiều có dự cảm không lành.
“Các người đừng động vào con tôi, đừng nói 500 vạn, cho dù 1000 vạn, một tỉ tôi đều cho các người, hiện tại tôi đi lấy tiền mặt cho các người.
1000 vạn.
1 tỷ.
Trong kho, tên dùng máy biến giọng đưa mắt nhìn đồng bọn, ông chủ cho bọn họ có 50 vạn.
DTV
“Đừng phí lời, mau chuẩn bị đi” Sau khi bối rối, lập tức tắt máy.
Lúc này. Lục Tiểu Cổn đang bị trối trên ghế, bốn tên côn đồ cùng một người phụ nữ đang thương lượng với nhau.
“Các người nói xem, chúng ta lấy tiền của mẹ đứa trẻ hay lai nghe lời ông chủ g.i.ế.c đứa nhỏ.”
“Giết người là rớt não đấy”
“Mẹ của đứa nhỏ này có ngoan ngoãn đưa chúng ta nhiều tiền như thế không, không báo cảnh sát sao”
5 người lập tức do dự.
Vẻ mặt Lục Tiểu Cổn vẫn trấn định như cũ, đôi mắt to hiện lên vẻ trí tuệ, nhìn chằm chằm 5 người, có thể bọn họ cảm thấy, chỉ là đứa trẻ 3 tuổi chạy không thoát, nên không xem chừng cậu. Lúc này hai tay bị trói ra sau của Lục Tiểu Cổn đang nắm trong tay con d.a.o quân dụng, đang nổ lực cắt đứt dây thừng, dây thừng cột cũng không chắt, chỉ là thật là đau tay mà.
Mang theo d.a.o nhỏ này là cậu học được từ cha cậu, chỉ cần cha ra ngoài là đều mang theo cây miếng d.a.o ba cạnh phòng thân.
“Các người nói xem nên làm thế nào?”
“Theo tôi thấy, hay là g.i.ế.c đứa nhỏ này đi, nếu không cầm lấy tiền, không chừng mẹ đứa nhỏ này đã báo cảnh sát rồi, đến lúc đó chúng ta không thoát được.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy”
Mấy người quay người lại, nhìn đứa trẻ xinh đẹp, trong tay cầm chủy thủ, “Nhóc con, xin lỗi nhé”
Người đàn ông đeo bao tay vào, trong tay cầm chủy thủ, đi về phía Lục Tiểu Cổn.
Lục Tiểu Cổn đạp chân trên đất lùi lại, con d.a.o sắc bén chuẩn bị đ.â.m vào cậu, đám đồng bọn của người đang ông đều quay đầu đi.
“Gâu”
Đột nhiên, một chú chó cao lớn lao về phía tên du côn.
“Tia Chớp” Lục Tiểu Cổn kích động kêu lên
“Keng” một tiếng, chủy thủ của tên du côn rơi xuống đất, người đàn ông cao lớn cũng bị Tia Chớp đẩy ngã trên mặt đất.
“++, con ch.ó này vào đây từ lúc nao?” Mấy tên khác cũng chấn kinh, bọn họ không biết Tia Chớp luôn nằm trên nóc xe, khi xe chuẩn bị dừng lại, nó liền nhảy xuống tìm chổ nấp, ở một bên bảo vệ Lục Tiểu Cổn.
Lúc này Lục Tiểu Cổn cũng đã cắt đứt dây thừng, hai tay giẳng mạnh ra, mau chóng bò dậy. “Tia Chớp chạy mau”
Cậu nói xong liền chạy về phía cửa, Tia Chớp cũng theo sát phía sau.
“Mau bắt nó lại” Đám du côn hét lên.
Tia Chớp bảo vệ phía sau Lục Tiểu Cổn, mắt thấy mấy tên du côn đuổi theo, nó dừng lại, nó nhe răng xông về phía bọn họ, biểu tình hung ác. Lúc này Lục Tiểu Cổn đã chạy ra ngoài của kho.
Tia Chớp toàn thân màu nâu với sọc đen trên lưng, thân hình cao lớn, bộ mặt hung ác, nhe răng lè lưỡi mắt nhìn chằm chằm vào từng chuyện động của 4 người đàn ông và một người phụ nữ, không cho bọn họ bước chân ra khỏi nhà kho. 4 người đàn ông tay cầm chủy thủ lâm lâm xông tới.
Lục Tiểu Cổn chạy được một khoảng xa, bên ngoài nhà kho có một đống đá lớn, “Tia Chớp, chạy mau”
Tia Chớp không phải là con ch.ó bình thường, nó là chó đặc vụ được huấn luyện cẩn thận.
Chỉ là nó bệnh sắp c.h.ế.t rồi.
Tia Chớp không nghe theo mệnh lệnh của Lục Tiểu Cổn, chỉ lắc lắc cái đuôi, nó còn rất cảnh giác nhìn từng động tác của 5 tên cồn đồ bên trong, không ngừng sủa “ gâu gâu gâu” cảnh cáo bọn họ.
Lục Tiểu Cổn nhìn xung quanh, đây là vùng ngoại ô hoang dã, không có người, cách đường lớn rất xa.
Cậu biết nên nhanh chóng chạy đi, nhưng mà cậu không thể bỏ Tia Chớp ở lại được.
Chỉ cần Tia Chớp không chết, muốn cậu làm gì cũng được.
Nhưng mà Tia Chớp lại không chạy ra với cậu.
“Tia Chớp cẩn thận” Hai tiên côn đồ lấy roi điện ra đánh về phía Tia Chớp, Lục Tiểu Cổn giậm chân hét lớn.
Tia Chớp lùi lại một bước tránh được, nhưng mà hai người đàn ông và người phụ nữ từ trong nhà kho đã chạy ra ngoài, đuổi theo Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Cổn quay người nhanh chóng chạy đi.
“Bắt đươc đứa nhỏ đó thì g.i.ế.c luôn, đừng kéo dài làm mất thời gian nữa” Một tên côn đồ hung ác nói lớn.
Chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t đứa nhỏ này, bọn họ có thể nhận được 50 vạn nhanh chóng rời khỏi thành phố J.
Lục Tiểu Cổn chạy hết tốc lực về phía trước, mắt thấy sắp bị đuổi kịp thì Tia Chớp đột nhiên xông đến, nó nhúng người bay qua đống đá đè lên tên côn đang đuổi theo Lục Tiểu Cổn, không màng mạng của mình, không màng nguy hiểm, anh dũng quả cảm.
Đây chính là chó đặc vụ.
Lúc Lục Tiểu Cổn quay người lại thì thấy Tia Chớp đã bổ nhào vào một tên côn đồ khiến hắn ngã xuống, hai người còn lại thì cầm chủy thủ đ.â.m về phía Tia Chớp.
“Đừng, buông nó ra, các người g.i.ế.c tôi đi“ Lục Tiểu Cổn hét lên chạy ngược lại về phía đám người kia.
“Lục Tiểu Cổn tránh ra” Lúc này tiếng động cơ mô tô truyền đến, Lục Tiểu Cổn quay đầu nhìn lại.
Một chiếc mô tô đên từ bờ đối diện bay qua đây, người trên xe đội mũ bảo hiểm hét lớn, chiếc xe mô tô chạy đến đ.â.m về phía đám người đang muốn g.i.ế.c Tia Chớp, cơ thể Lục Tiểu Cổn lui lại về phía sau.
Chiếc xe xông đến, hai tên côn đồ trong đó vội tránh ra, cả người của Tia Chớp vẫn còn nằm đè lên tên côn đồ kia.
Sau khi chiếc xe rơi xuống, chạy thêm một đoạn nữa mới dừng lại, bụi bay mịt mù, đôi chân dài chống xuống đất, cô cởi mũ bảo hiểm xuống lộ ra mái tóc cột đuôi ngựa.
Diệp Kiều.
Lục Tiểu Cổn chấn kinh nhìn người ngồi trên xe mô tô, thật là khó tin người ngầu ngầu như thế lại là Diệp Kiều.
“Thức thời thì đừng động đến con trai và chó của tao” Diệp Kiều nhìn con trai từ trên xuống dưới đầy bụi đứng cách đó không xa, lại nhìn chú chó đặc vụ dũng cảm đang đè lên người tên du côn, cô rất đau lòng lại muốn đại khai sát giới.
Ba nam một nữ, nhìn Diệp Kiều đột nhiên xuất hiện trên chiếc mô tô, híp mắt nhìn nhau, người đàn ông nằm trên đất bị Tia Chớp cắn một bên mặt không ngừng la hét.
“Không phải chỉ là một con ch.ó cái sao, hai người các người đi bắt đứa trẻ,hai người chúng ta đánh nhau với cô ta, có đứa trẻ trên tay xem cô ta làm được gì!”
Tên du côn còn chưa nói xong Diệp Kiều đã khởi động xe xông về phía bọn họ, một tên du côn bị dọa sợ lui về phía sau, Lục Tiểu Cổn cũng không ngốc, cậu cũng chạy đi, tận lực chạy về phía chiếc xe của mẹ cậu.