Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 484
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:13
Lượt xem: 16
Trên người anh có mùi t.h.u.ố.c lá và mùi đàn ông trưởng thành, toàn bộ tình cảm của Hoa Nhụy đối với anh đều dồn hết vào trong cái ôm này.
Tim Diệp Thành thắt lại, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, anh cắn chặt răng, kiềm chế cái ham muốn trở tay ôm lấy cô.
“Ai muốn kết hôn với em? Hoa Nhụy, hai năm trước, em đã quét sạch suy nghĩ muốn kết hôn với em trong đầu tôi!”. Hai tay nắm chặt, anh kiêu ngạo nói những lời tàn nhẫn: “Năm đó em nhất quyết muốn ra nước ngoài, tôi đã nhượng bộ rồi, nhưng em hết lần này đến lần khác…xem tôi là gì? Xoay quanh em à?!”
Tư thế ôm của Hoa Nhụy bởi vì câu nói tàn nhẫn của anh mà trở nên cứng đờ.
Cô tưởng rằng, trực tiếp hẹn anh đến cục dân chính, anh sẽ cảm động không nói hai lời là kết hôn với cô luôn, nào ngờ…
Ngay cả ôm cũng không ôm cô một cái!
“Anh vẫn chưa tha thứ cho em sao? Em không ở thêm hai năm, làm sao mà trở về nuôi anh được?”. Hoa Nhụy cười nói, nước mắt lại dâng lên, sao anh lại không hiểu cô muốn mình phải thay đổi đến mức tự tin, để có thể xứng đáng với anh chứ?
Diệp Thành đặt tay lên bả vai Hoa Nhụy, đẩy cô ra.
Trước mắt anh, Hoa Nhụy đỏ bừng mắt, mắt ầng ậng nước, cô nghiêng đầu, không ngừng chớp mắt.
“Diệp Thành! Rốt cuộc anh có muốn kết hôn với em không?”. Xoay đầu lại, cô mạnh mẽ hỏi, giọng nói còn nức nở không cách nào kiềm chế được.
Rõ ràng không muốn khóc, nhưng nghe anh tàn nhẫn nói, nhìn dáng vẻ anh lạnh lùng vô tình, trong lòng cô chỉ có ấm ức…
“Em khóc cũng vô ích! Cũng đừng nói mấy lời ngon ngọt với tôi! Hai năm trước tôi đã cho em cơ hội rồi!”. Diệp Thành siết chặt hai tay, kiêu ngạo nói, con nhóc thúi, anh luôn luôn nhân nhượng cô, kết quả là đổi lấy bốn năm chờ đợi và nhung nhớ! Mấy năm nay anh lại còn không được phép rời khỏi đất nước, chỉ có thể liên hệ với cô thông qua Diệp Kiều.
Hoa Nhụy lau nước mắt, cong môi mỉm cười, còn đưa tay trái lên, trên ngón giữa vẫn còn đeo chiếc nhẫn anh tặng cô vào cái ngày bọn họ chia xa!
Chẳng qua, trên tay anh không còn đeo nữa.
“Em khóc, không phải là cầu xin sự thương xót của anh! Em, em đem giấy tờ đến hết cả rồi, ngài Kiều cũng đã đưa sổ hộ khẩu của anh cho em, còn có chính ủy của các anh vừa mở thẩm tra chính trị, chúng ta đăng ký trước đi có được không? Em biết, anh không thể nào thật sự không tha thứ cho em, nếu anh thật sự đang tức giận, em cho anh mắng, có được không? Sau khi đăng ký, em cam đoan sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ hơn!”
“Hoa Nhụy! Em đừng tỏ ra như vậy trước mặt tôi nữa! Tôi đã tuyệt vọng với em từ lâu rồi!”. Diệp Thành kiêu ngạo ngắt lời Hoa Nhụy, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ.
Dáng vẻ tàn nhẫn, khiến Hoa Nhụy lạnh cả người.
Trước kia thời gian qua lại của bọn họ không nhiều, thời gian ở bên nhau thực thụ cũng không có mấy, thậm chí cái lần đó vì để xin anh bằng lòng cho cô ra nước ngoài, cô đã dâng hiến cơ thể cho anh, sau đó anh hỏi cô có còn muốn đi không, cô nhất quyết phải đi, kết quả hai tháng liền anh không liên lạc với cô, hại cô tưởng rằng bọn họ thật sự kết thúc rồi, nhưng mà sau đó, anh lại xuất hiện ở sân bay…
Hoa Nhụy nhìn anh, đau lòng muốn nói lại thôi, mạnh mẽ tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, bước tới trước: “Cái này trả lại cho anh…”
Đừng tưởng rằng anh sẽ mềm lòng!
Diệp Thành vẫn còn giận dỗi trong lòng, đưa tay nhận lấy: “Cái thứ khốn kiếp này, hai năm trước tôi đã ném đi rồi!”
Thật ra là anh vừa tháo xuống cất trong túi.
“Em nghĩ rằng, anh vẫn luôn hiểu em, bất kể em để anh đợi bao nhiêu năm, anh cũng sẽ chờ…! Bỏ đi!”. Nói xong, cô lập tức xoay người lại, nhặt cây dù trên đất bung ra, nhanh chóng bước vào màn mưa.
Diệp Thành nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nhìn hình bóng của cô, nhẫn nhịn ham muốn bước tới kéo cô vào đại sảnh cục dân chính!
“Hoa Nhụy! Đây là do em tự chuốc lấy!”. Anh kiêu ngạo rống lên một câu.
Hoa Nhụy không quay đầu lại, một chiếc xe sedan Audi dừng lại trước mặt cô, cô chui vào xe, gập dù lại.
“Về công ty!”. Hoa Nhụy lên xe, nghiễm nhiên như biến thành người khác, tiết chế lại tất cả các cảm xúc, lấy tài liệu từ trong túi ra, tập trung đọc.
Còn lại một mình Diệp Thành thì phát điên ngay tại chỗ!
Rõ ràng vẫn yêu, vẫn còn để ý, lại không muốn vứt hết mặt mũi mà nói lời tha thứ cho cô!
Cô nhóc không tim không phổi này vốn dĩ đã hành hạ đến mức anh sắp điên, cô tưởng là anh cần cô trở nên ưu tú hơn sao?!
Trong đầu Diệp Thành chất đầy dáng vẻ muốn cười mà lại không ngừng rơi nước mắt của cô vừa rồi khi đứng trước mặt anh, lúc này anh mới nhận ra, cô đã gầy hơn trước đây, trong bốn năm qua, cuộc sống của cô cũng rất cực khổ!?
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ thấy cậu Diệp Thành của chúng trở về trong bộ dạng ướt như chuột lột thì biết là không vui rồi!
“Cậu, vì sao cậu còn chưa kết hôn với dì Hoa Nhụy?”. Lục Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, hỏi cậu cả đang lau tóc của mình.
“Tương lai chúng ta đừng có chơi với em trai nhỏ tuổi hơn mình nhiều, sẽ cản trở!”. Lục Tiểu Cổn vừa chơi với khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa quý báu của mình vừa nói.
Lời nói của Lục Tiểu Cổn quả thật lại đ.â.m vào tim Diệp Thành!
!!!
Rõ ràng anh lớn hơn Lục Bắc Kiêu một tuổi, kết quả, Tiểu Cổn và Tiểu Vũ đã ba tuổi rồi, mà anh vẫn chưa có con! Thằng cháu Lục Bắc Kiêu kia, còn thường xuyên lấy chuyện này để móc mỉa anh nữa chứ!
Có thể khiến anh càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tức giận với Hoa Nhụy!
“Không sinh nữa!”. Diệp Thành cắn răng nói, bây giờ sinh, có lẽ nhỏ hơn Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ bốn tuổi, còn có gì hay nữa?!
“Thằng tồi!”. Lục Tiểu Vũ vô cùng ghét bỏ mà mắng một câu, hai tay chống nạnh, tỏ vẻ hận thù sôi sục.
“Ha! Con nhóc này, dám mắng cậu à! Ai dạy con?! Chắc chắn là mẹ con rồi! Sao cậu lại là thằng tồi?! Là dì Hoa Hụy của con vứt bỏ cậu trước, biết chưa? Không được nghe mẹ nói vớ vẩn, mẹ chuyên bôi xấu cậu đấy!”. Bị cháu gái ba tuổi mắng là thằng tồi, Diệp Thành suy sụp trong lòng!
Lục Tiểu Vũ ghét bỏ liếc anh một cái rồi đi ra ngoài.
Anh tồi sao?
Anh cũng không thật sự không muốn Hoa Nhụy!
Hai ngày, toàn bộ cả công ty Thiêm Dực đã dọn tới văn phòng mới, khung cảnh nơi đây yên bình, trong công ty có phòng ăn, quán café, quán trà, phòng đánh bài, ngay cả phòng tập thể thao cũng có! Đi làm ở đây như đi du lịch vậy!
Rất nhanh, môi trường nội bộ của Thiêm Dực đã được phơi bày trên mạng, ngay lập tức nó trở thành nơi làm việc được thèm muốn nhất trong lòng người Trung Quốc.
Thẩm Hi Xuyên nhìn màn hình máy tính, nắm chặt tay, khóe miệng cũng nở nụ cười nham hiểm.
Giám đốc Thẩm, có một cô gái họ Lý muốn gặp anh!”. Nữ thư ký xinh đẹp bước tới, báo cáo với Thẩm Hi Xuyên.
Lý…
Thẩm Hi Xuyên nở nụ cười khinh miệt: “Cho cô ta vào!”
Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ mặc chiếc váy mỏng tang theo thư ký đi vào, ánh mắt cô ta nhìn lên mặt Thẩm Hi Xuyên: “Thật sự là anh!”
Lý Vận chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Hi Xuyên sẽ ngóc đầu trở lại, hơn nữa còn rầm rộ như thế!
Cô ta giống như Lưu Lão Lão* vào quan viên rộng lớn, quan sát xung quanh: “Con mẹ nó, đều là da thật, không phải là công ty ví da chứ? Tôi còn tưởng anh chỉ mở một công ty lừa đảo với cái vỏ bọc bên ngoài thôi chứ!”.
(*) Lưu Lão Lão: một nhân vật trong truyện Hồng Lâu Mộng.
Thẩm Hi Xuyên cũng nhìn Lý Vận, khóe miệng vẫn nở nụ cười khinh miệt.
Ngay cả Lý Vận cũng không tin Thẩm Hi Xuyên anh ta trở mình!
Lý Vận đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Hi Xuyên: “Mùi nước hoa nồng nặc như vậy! Con mẹ nó anh lấy nước hoa làm sữa tắm sao?!”
“Ông đây bây giờ có thể dùng nước hoa làm nước tắm được luôn đấy, cô có tin không?”. Thẩm Hi Xuyên đắc ý nói: “Thôi thôi thôi, tránh xa tôi một chút! Lý Vận, bây giờ tôi đã không còn đói bụng ăn quàng nữa rồi, với cái loại mặt hàng như cô, tôi cứng không nổi!”
Lý Vận thấy dáng vẻ mừng vui của Thẩm Hi Xuyên, nhưng cô ta không tức giận, ngược lại còn cười nịnh nọt, đi tới phía sau anh ta, xoa bóp giúp anh ta.
Nghĩ thầm, anh có cứng lên cũng không đến hai phút, chị đây chắc thèm hầu hạ lắm!
“A Xuyên à, trước đây chị đây từng bảo kê anh, bây giờ anh trở mình rồi, phải bảo vệ chị đây chứ, anh biết không, mây mắn nay, con mẹ nó tôi bị con tiện nhân Diệp Kiều kia khống chế đến mức không dám trở về thành phố J! Thật sự không dám, vừa rồi đến thành phố J tìm anh, tôi rất sợ bị người của cô ta săn đuổi! Đây là địa bàn của cô ta mà!”. Lý Vận tố khổ, cảm giác mình rốt cuộc cũng trở mình!
“Vai phải bóp mạnh thêm chút!”. Thẩm Hi Xuyên ra vẻ ông lớn, sai bảo Lý Vận – người mà trong mắt anh ta còn không bằng kỹ nữ.
Lý Vận vô cùng nghe lời, cũng hết sức ân cần, Thẩm Hi Xuyên bảo cô ta làm gì thì cô ta làm đó, chỉ chốc lát sau, cô ta đã quỳ trên mặt đất bóp chân giúp anh ta! Trong lòng cô ta lại cảm thấy, cái tên Thẩm Hi Xuyên này trở nên thâm hiểm thật!”
“A Xuyên à, anh định đối phó với Diệp Kiều thế nào?”. Lý Vận tò mò hỏi.
Cô ta nghĩ thầm, Thẩm Hi Xuyên bây giờ thật sự có bản lĩnh hạ gục Diệp Kiều sao?
Thẩm Hi Xuyên có vẻ dương dương đắc ý, gác một chân lên bàn.
“Tôi phải khiến cô ta quỳ xuống như cô vậy, bóp chân đ.ấ.m lưng cho tôi!”. Anh ta đắc ý nói.
Đúng lúc này, phía dưới lầu vang lên tiếng khoan điện nhức tai, sàn nhà cũng chấn động theo!
Sau đó tiếng cưa điện cũng vang lên, còn có tiếng búa tạ đập tường nữa, giữa chừng còn kèm theo tiếng khua chiêng gõ trống!
Thẩm Hi Xuyên tức giận đến mức vội vàng gọi thư ký vào.
“Giám đốc Thẩm, tầng 31 đang lắp đặt thiết bị, tiếng động vô cùng lớn! Tầng 28-30 còn có mấy bà bác đang luyện múa, còn có dàn nhạc tập luyện!”. Lúc nói chuyện thư ký phải hét lên, bởi vì tiếng động quá lớn, quả thật có thể dùng từ “đất rung núi chuyển” để hình dung.
Nhân viên trong công ty của Thẩm Hi Xuyên xôn xao ló đầu ra.
“Diệp Kiều c.h.ế.t tiệt này!”. Sao Thẩm Hi Xuyên lại không biết đây là kiệt tác của Diệp Kiều được chứ, anh ta tức giận đứng lên.
“Lập tức bảo bọn họ dừng lại!”
“Giám đốc Thẩm! Bọn họ nói đây là thời gian làm việc, có thể lắp đặt thiết bị!”
“Thẩm Hi Xuyên! Rốt cuộc anh có được không? Sao lại bị Diệp Kiều đối phó rồi?”. Lý Vận cũng lớn tiếng nói, Thẩm Hi Xuyên tức giận đến mức muốn tát cho cô ta một bạt tai: “Lý Vận! Tốt nhất cô cũng nên nói chuyện dễ nghe chút cho tôi, nếu không…tôi cũng đuổi cô ra khỏi thành phố J đấy!”.
Mặc dù vô cùng chán ghét Lý Vận, nhưng mà có Lý Vận ở đây, làm ghê tởm Diệp Kiều cũng được.
Lý Vận vội vàng a dua nịnh nọt anh ta, khen anh ta da trắng, trẻ trung tươi tắn hơn trước đây…
Mấy ngày nay, sĩ quan huấn luyện Diệp lúc huấn luyện sẽ thỉnh thoảng lấy điện thoại ra, xem xem có tin nhắn hay không, kết quả là không có gì cả.
Anh khẽ cắn môi, quyết tâm tắt điện thoại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-484.html.]
Cô không gửi tin nhắn chco anh trước, anh tuyệt đối sẽ không gửi trước!
“Anh vợ, anh nhịn giỏi thiệt đó, bốn năm, lẽ nào phương diện đó không được rồi sao? Hoa Nhụy về rồi, anh vẫn còn có thể nhịn!”. Sĩ quan huấn luyện Lục cầm một chai nước suối đi tới bên cạnh anh, nói với anh, cố ý khiêu khích anh!
Lục phu nhân nói, tên khốn Diệp Thành này thế mà lại không đồng ý đăng ký với Hoa Nhụy!
Giỏi thật!
“Con mẹ nó chứ cậu mới không được!”. Diệp Thành cắn răng phản bác, trong đầu đều là cơ thể trắng nõn yêu kiều của Hoa Nhụy, thật sự giống như nhụy hoa tươi mơn mởn vậy…
Nghĩ thế, trong lòng anh càng điên hơn!
“Nghe nói đàn ông cấm dục lâu quá, phương diện đó sẽ thật sự bị liệt, anh vợ ơi, hay là nhanh chóng đi khám nam khoa đi?”. Lục Bắc Kiêu không những không giận mà còn cười, thấp giọng nói.
Diệp Thành tức giận đến mức đột nhiên đánh lén anh, sĩ quan huấn luyện Lục phản ứng lạnh lẹ né ra.
Chiếc xe thể thao Ferrari màu xanh ngọc bích lóe mắt đang lái về phía bên này, còn nhấn còi một cái, huấn luyện viên nhí Lục Tiểu Cổn đang huấn luyện cho em gái và Tiểu Bạch Thái không để ý chút nào cả.
Diệp Kiều lại đùa quá lố rồi!
Cậu không thích cái loại xe thể thao này, cậu chỉ thích chiếc xe địa hình Hummer ngầu đét của cha thôi!
DTV
Lục Tiểu Vũ cũng vậy, đang luyện đánh quyền, huấn luyện viên Lục Tiểu Cổn nói, trước tiên bọn họ phải luyện tập một chút bản lĩnh mới có thể đi quyết đấu, tranh giành địa bàn với cái đám chồn Hoàng kia được!
Chiếc Ferrari màu xanh ngọc dừng lại, người mẹ xinh đẹp như hoa của chúng bước xuống, đi vào qua ghế sau.
!!!
Trong tích tắc xoay người, Lục Tiểu Vũ lập tức nhìn thấy Diệp Kiều bế một cậu bé mặc quần áo giống y như cô từ trên xe xuống!
Tình huống gì đây?!
Lục Tiểu Vũ mặc đồ rằn ri tí hon, mang giày lính, nhìn mẹ thân mật bế một cậu bé mà bé không biết, bé chân động đến mức quên đánh.
“Lục Chiến Vũ! Em lại không tập trung rồi!”. Huấn luyện viên Lục Tiểu Cổn nghiêm khắc răn dạy!
Lục Tiểu Vũ làm như không nghe thấy, Lục Tiểu Cổn nhìn theo tầm mắt của cô bé…
Diệp Kiều ôm một bé trai, cô và cậu bé mặc đồ đôi xinh đẹp, yếm kẻ sọc kết hợp với áo sơ mi trắng, trên cổ áo sơ mi của cậu bé còn thắt một cái nơ bướm màu đen, cậu như cậu chủ nhỏ trong phim niên đại, da vừa trắng vừa mềm, đôi mắt đen thui tròn vo sáng rỡ, mái tóc đen mềm mại.
Cô lấy từ trong xe ra một cái vali xinh xắn, trên vali dán hình Người Nhện đen đỏ.
Cậu bé này là ai?! Vì sao lại mặc quần áo giống với Diệp Kiều?!
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đồng thời nghi vấn trong lòng.
“Mẹ, bọn họ là ai vậy?”. Cậu bé trong n.g.ự.c Diệp Kiều nhìn bọn nhỏ mặc đồ rằn ri, đầu đổ đầy mồ hôi, hỏi.
Mẹ?!
Cậu bé này thế mà lại gọi Diệp Kiều là “mẹ”?
Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ có ham muốn chiếm hữu cực kỳ lớn nhất thời không giữ nổi bình tĩnh, cô bé lập tức chạy tới trước mặt Diệp Kiều, ngước cái đầu nhỏ lên.
“Diệp Kiều! Cậu ta là ai vậy? Sao Diệp Kiều lại ôm cậu ta?”. Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ bá đạo hỏi, cô bé tức giận, ghen tị!
Không thể!
Lục Tiểu Cổn cũng chạy tới, thằng nhóc bình thường luôn tỏ vẻ vô cảm, bình chân như vại, bây giờ cũng trông không vui, mặt mày cau có.
Nhìn cậu bé ôm chặt cổ Diệp Kiều, độc chiếm mẹ của chúng!
Hai anh em càng không thể nào bình tĩnh được!
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, đây là anh của các con, Mộc Mộc!”
Anh?!
Lục Tiểu Vũ nhìn về phía Lục Tiểu Cổn, không phải cô bé chỉ có một người anh là Lục Tiểu Cổn thôi sao?!
Lục Tiểu Cổn cũng nhìn Lục Tiểu Vũ, rồi ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Diệp Kiều, lớn tiếng hỏi.
“Diệp Kiều, rốt cuộc cậu ta là ai? Sao Diệp Kiều lại ôm cậu ta? Sao cậu ta lại gọi Diệp Kiều là mẹ?”
“Mẹ chính là mẹ của tôi!”. Cậu bé cũng rất hiên ngang trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong lòng Diệp Kiều mà làm nũng, giống như con ch.ó con, rất thân mật với Diệp Kiều, thật sự giống như mẹ con vậy!
“Đúng vậy, Mộc Mộc là con trai của mẹ! Anh ấy còn sinh ra trước các con đấy, luôn sống ở nước ngoài, bây giờ mới về!”. Diệp Kiều cười tỉm tỉm, ôn hòa nói với bọn họ.
Cậu ta còn lớn hơn bọn họ sao?
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đều ngây người.
Diệp Kiều buông cục cưng trong n.g.ự.c xuống, khom người giới thiệu với cậu: “Mộc Mộc, đây là Lục Tiểu Cổn, em trai con, đây là Lục Tiểu Vũ, em gái con. Còn kia là Tiểu Bạch Thái, cũng là em trai nhỏ! Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, Mộc Mộc lớn hơn các con, sau này phải gọi là anh trai, biết chưa?”
Nhìn vẻ mặt hoang mang của hai đứa nhỏ xấu xa, Diệp Kiều đắc ý trong lòng, hai đứa nhỏ đầu gấu này, bình thường không phải luôn tỏ vẻ ghét bỏ cô sao, bây giờ con biết ghen tị với người ta cơ à?
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ nhìn nhau.
Không phải, đây không phải là sự thật!
Mẹ chỉ có hai cục cưng là bọn họ! Làm lại đột nhiên lòi ra một đứa con trai, còn lại anh trai của bọn họ?
Mộc Mộc như quý ông nhỏ, lễ phép đưa tay về phía Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Cổn kiêu ngạo ngoảnh đầu đi.
Cậu lại đưa tay về phía Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ hất bàn tay nhỏ bé của cậu ra, sau đó khóc “òa” lên một tiếng, bước tới ôm lấy bắp đùi mẹ: “Huhu…con không muốn! Cậu ta không phải con trai mẹ! Mẹ chỉ có hai đứa con là con và Lục Tiểu Cổn thôi! Con không muốn! Huhuhu…”
Tiểu bá vương Lục Tiểu Vũ luôn luôn mạnh mẽ bá đạo thế mà cũng bị sợ hãi đến mức bật khóc!
Lục Tiểu Cổn nhìn cậu bé này còn cao hôn cậu, đứng cùng Diệp Kiều giống như mẹ con thực thụ, trong lòng chua chát, Diệp Kiều thúi sao lại có thể có thêm con trai nữa!
Cậu mới là con trai duy nhất của cô!
“Mẹ…”. Mộc Mộc bước tới, cũng có ý đồ muốn ôm bắp đùi Diệp Kiều, Lục Tiểu Vũ lại đưa một tay ra, không ngừng vùng vẫy đánh đ.ấ.m giữa không trung: “Không được chạm vào mẹ tôi! Mẹ chỉ có thể là mẹ của tôi và Lục Tiểu Cổn! Huhuhu…”
Lục Tiểu Cổn luôn luôn lạnh lùng kiêu ngạo cũng bước tới ôm chân Diệp Kiều, không cho Mộc Mộc cướp lấy!
Nhìn hai cục cưng nhà mình ôm mình độc chiếm mình như vậy, Diệp Kiều quả thật bị cảm động đến mức mắt rưng rưng!
Cô vừa cảm động vừa cảm thấy buồn cười.
“Hai đứa con, không phải rất ghét mẹ sao? Không gọi mẹ thì sau này mẹ chỉ yêu Mộc Mộc thôi, nó yêu mẹ hơn hai đứa! Mẹ thường xuyên ra nước ngoài, chính là để thăm Mộc Mộc đó!”. Diệp Kiều khom người, nhìn hai cục cưng ôm c.h.ặ.t c.h.â.n mình, cố ý nói đùa.
Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ khóc càng đáng thương hơn!
“Mẹ, mẹ! Con không ghét mẹ, con yêu mẹ nhất! Mẹ đừng cần cậu ta! Mẹ chỉ có thể là mẹ của con và Lục Tiểu Cổn thôi! Huhuhu…”. Lục Tiểu Vũ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vừa khóc vừa nói.
“Lục Tiểu Cổn, con thì sao?”. Thằng nhóc xấu xa bình thường lạnh lùng kiêu ngạo này, bây giờ đang ôm chân mình rất chặt, như thể sợ mất cô vậy.
Nhưng cậu rốt cuộc cũng không khóc bù lu bù loa như Lục Tiểu Vũ!
“Diệp Kiều ngu ngốc, tuy con chê Diệp Kiều đần, nhưng mà…”. Lục Tiểu Cổn còn chưa nói hết lời thì một chiếc Audi màu đen đã lái về phía này, cắt ngang lời nói của Lục Tiểu Cổn.
“Là cậu!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói, Lục Tiểu Cổn đã nhanh trí chạy tới.
“Cậu Diệp Thành!”. Diệp Thành vừa mới xuống xe, Lục Tiểu Cổn đã lớn tiếng gọi.
Ngày hôm nay anh mặc một bộ đồ lính đặc chủng rất đẹp trai rất ngầu, đầu đội mũ bê rê màu đen, là do em gái yêu cầu, như bị thần kinh vậy, trời thì nóng bức mà cứ nhất quyết bảo anh mặc quân trang về.
“Cháu trai cưng của cậu bây giờ nhiệt tình như thế à?!”. Diệp Thành ôm lấy Lục Tiểu Cổn, cưng chiều nói.
Anh phát hiện ra, viền mắt Lục Tiểu Cổn hơi hồng: “Cổn cưng, ai bắt nạt con? Ai dám ức h.i.ế.p ông nhỏ Cổn của cậu! Là mẹ con có đúng không?”. Diệp Thành cũng vừa nhìn thấy cháu gái đang ôm chân Diệp Kiều khóc bù lu bù loa, chẳng qua, bên cạnh cô bé còn có một cậu bé xinh đẹp như bước từ trong tivi ra ngoài nữa!
“Cậu Diệp Thành, mẹ còn có con trai! Con thế mà lại không phải con trai duy nhất của mẹ!”. Lục Tiểu Cổn nói như sắp khóc.
“Gì?”. Diệp Thành hoang mang.
Anh nhìn cậu bé, cậu bé cũng nhìn anh.
Diệp Thành thúi này! Không thể tới muộn thêm một hai phút nữa sao, hại cô lại bỏ lỡ cơ hội được nghe Lục Tiểu Cổn gọi cô là “mẹ” rồi!
Diệp Kiều ghét bỏ trong lòng muốn chết!
“Em gái, chuyện gì đây? Thằng nhóc xấu xa này ở đâu ra?”. Diệp Thành đi tới, buông Lục Tiểu Cổn xuống.
Lão tham mưu trưởng Diệp nghe thấy động tĩnh thì chạy tới, ông đã đứng bên cạnh một lúc lâu, cứ nhìn chằm chằm cậu bé xa lạ kia.
Diệp Thành buông Lục Tiểu Cổn xuống, nhìn cậu bé đang ngửa đầu nhìn mình.
“Cha!”. Cậu bé nhìn Diệp Thành, rõ ràng gọi một tiếng.
!!!
Đột nhiên lòi ra một cậu bé, gọi anh là “cha”!
Tình huống gì đây? Cậu bé này trông lớn hơn hai anh em Lục Tiểu Cổn…ít nhất là cao hơn.
Lúc này, cậu bé đã móc từ cổ áo mình ra một mặt dây chuyền, một cái khóa an toàn được khắc từ hạt đào!
!!!
Diệp Thành khiếp sợ lần nữa!