Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 483
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:11
Lượt xem: 11
Diệp Kiều vừa đi vừa nói: “Tầng 26-27 để trống trước, tầng 28-30 miễn phí cho các ông các bà làm sân nhảy! Tầng 31, lắp đặt thiết bị trước! Càng ầm ĩ càng tốt!”
Cô muốn tên họ Thẩm này không được yên bình! Tầng 26-31 đều đã được bọn họ thuê, con người cô rất có đạo đức, 26-27 để không, tránh ầm ĩ đến những công ty khác ở tầng dưới.
Tiểu Tằng lại giơ ngón tay cái: “Bụng dạ đen tối! Chắc chắn cô là cung bọ cạp!”
Cô đúng thật là bụng dạ đen tối, thù dai như đỉa!
Cái tên đê tiện Thẩm Hi Xuyên này dường như xuất hiện có sự chuẩn bị, cố ý ở chung cùng một tòa nhà với cô, lại cố ý mua lại tòa nhà này!? Đúng là rất giàu có!
Cô ra lệnh một tiếng, đã có nhân viên xách hộp giấy lục tục ra khỏi thang máy, bọn họ đã mong chờ được dọn vào văn phòng mới từ lâu rồi.
Vốn dĩ cô muốn đưa ra thị trường trước rồi dọn đi, nhưng để cho hả giận, không thể làm gì khác hơn là dời đi trước!
Thẩm Hi Xuyên đứng trước cửa sổ sát đất tầng 32, nhìn xuống một tòa nhà có thiết kế hiện đại và đắc sắc vô cùng ở phía chéo đối diện, không cao, phù hợp với khí chất của công ty internet!
Đó chính là tòa nhà văn phòng độc lập mới của công ty Diệp Kiều, bây giờ cần cẩu đang treo logo!
Anh ta tức giận cắn chặt răng hàm: “Diệp Kiều, cô cứ chờ xem! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô quỳ xuống cầu xin tôi!”
Thẩm Hi Xuyên thấp giọng nói, trong đầu tưởng tượng một cách biến thái đến hình ảnh một người tựa như nữ vương bây giờ là Diệp Kiều phải quỳ xuống trước mặt anh ta, đau khổ cầu xin anh ta!
Anh ta rất mong chờ ngày đó sẽ tới, nhưng mà không gấp được.
“Giám đốc Thẩm, người anh hẹn đã tới cả rồi!”. Người đàn ông mặc tây trang đi tới phía sau anh ta, cung kính nói.
“Bảo bọn họ đợi tôi mười phút nữa!”. Thẩm Hi Xuyên khí phách nói, sau đó đi tới bên bàn làm việc, lấy một cái hộp từ trong ngăn kéo, người đàn ông mặc tây trang có thể nhìn thấy loáng thoáng chữ “Giang Thái”*.
(*) Giang Thái: Một loại thuốc thanh nhiệt giải độc, làm ẩm và hạn chế vết loét, giảm sưng tấy, giảm đau. Nó được dùng cho các trường hợp có m.á.u trong phân, sưng đau trĩ nội, trĩ ngoại và trĩ hỗn hợp.
Chàng trai đẹp như giám đốc Thẩm cũng bị trĩ à?!
“Nhìn cái gì đấy?”. Thẩm Hi Xuyên tức giận nói.
Người đàn ông mặc tây trang vội vàng cúi đầu: “Giám đốc Thẩm, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả!”
Thẩm Hi Xuyên hung ác liếc nhìn anh ta một cái rồi đi vào phòng vệ sinh.
“A Xuyên, không nể anh em nha, một ly rượu cũng không uống với anh em, khinh thường anh em phải không? Năm đó mấy anh cũng không ít lần giúp cậu đánh nhau với đám cháu chắt trong đại viện lục quân!”. Ở một quán bar xa hoa trụy lạc, trong một phòng kín, Thẩm Hi Xuyên ngồi trên ghế salon, bên cạnh anh ta là nhóm người ở đại viện hải quân hồi đó đã từng đánh nhau cùng anh ta.
Được hưởng lợi từ Thẩm Hi Xuyên, trong lòng ai cũng ôm một cô gái hở hang.
Bên cạnh Thẩm Hi Xuyên rất sạch sẽ, không có lấy một cô gái nào.
“Đúng là đổi tính rồi nhỉ, mỹ nữ cũng không thích?”. Trần Đại Mậu lại nói.
Thẩm Hi Xuyên khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nói: “Có rượu ngon cho các cậu uống như vậy, các cậu còn lảm nhảm! Các cậu biết Thẩm Hi Xuyên tôi bây giờ uống một ly rượu có giá bao nhiêu không? Là cả đời các cậu cũng không kiếm được đấy!”
Mấy ông lớn trong phòng nghe anh ta nói vậy thì lập tức yên tĩnh lại, mấy gái hát bị bọn họ quát dừng lại.
“Xuyên Tử, con mẹ nó cậu nói gì thế?! Câu này, sao anh em càng nghe càng cảm thấy chói tai nhỉ?!”. Trương Diệu Kiệt đứng lên, hỏi Thẩm Hi Xuyên đang trong bộ dạng an nhàn sung sướng, nam không ra nam nữ không ra nữ, giọng điệu tỏ vẻ tức giận rõ ràng.
…Con cháu trong đại viện này cũng đều là các đại ca thẳng tính, sao có thể chịu đựng khi bị Thẩm Hi Xuyên khinh thường như thế được?!
“Thẩm Hi Xuyên, anh em uống ly rượu với cậu, con mẹ nó cậu không muốn uống thì thôi, dm còn nói như thế sao? Khoe khoang thân phận của cậu cao quý à, hay là giàu có?”. Trần Đại Mậu ngậm t.h.u.ố.c lá trong miệng, cũng khó chịu nói.
“Thân phận cao quý gì mà uống một ly rượu cũng cần tiền, con mẹ nó không phải là “vịt” à?! Thẩm Hi Xuyên, mấy năm nay cậu đi làm “vịt” đúng không?!”. Một người khác mở miệng châm chọc.
Con em thế hệ này lớn lên trong đại viện, cho dù gia cảnh không đồng đều, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thiếu ăn mặc, vì vậy bọn họ chưa từng có khái niệm sâu sắc về giàu nghèo, lại càng không ghét kiểu nghèo yêu giàu, nịnh nọt.
Nể tình Thẩm Hi Xuyên là anh em năm đó, bọn họ mới ra ngoài chơi.
Kết quả, thế mà lại thành xu nịnh!
“Vương Hạo, con mẹ nó cậu bảo ai là “vịt”?”. Thẩm Hi Xuyên đứng lên, lạnh lùng nói.
“Nói cậu đó! Nhìn cái dáng vẻ đáng sợ này của cậu đi, giống như một con vịt! Làm sao, phục vụ cho bao nhiêu phú bà mới đắp lên được thân phận như ngày hôm nay?!”. Vương Hạo bước tới, trông như sắp đánh người.
Tùy tùng của Thẩm Hi Xuyên lập tức bước tới bảo vệ chủ.
“Mấy kẻ thua cuộc không thức thời, loser! Ông đây chiêu đãi mấy người đồ ăn ngon, còn con mẹ nó còn làm nhảm!”. Có tùy tùng che chở, Thẩm Hi Xuyên càng hừng hực khí thế hơn.
Trước đây anh ta chính là kẻ có nhân phẩm kém nhất trong một ít con em ở đại viện, ỷ có Diệp Kiều làm chỗ dựa, anh ta mới dám đấu với Lục Bắc Trì, sau đó Diệp Kiều trở mặt với anh ta, anh ta muốn sợ hãi bao nhiêu là có sợ hãi bấy nhiêu!
“Mẹ nó!”. Đám trai thẳng đã uống chút rượu nào có chịu được sự sỉ nhục của anh ta, nhặt chai rượu lên đập liền!
Thẩm Hi Xuyên sợ hãi lùi lại, sợ mảnh thủy tịch vạch rách khuôn mặt kim quý của anh ta!
Trần Đại Mậu đánh nhau với tùy tùng của anh ta, gái hát trong phòng sợ đến mức chạy ra ngoài, Thẩm Hi Xuyên muốn chạy như một thằng cháu thì lại bị ngăn lại, bị Trần Đại Mậu đánh cho một trận, anh ta liều mạng bảo vệ khuôn mặt mình.
Chỉ chốc lát sau, cảnh sát đã tới.
Lúc Diệp Kiều, vài người trong hậu cung và Hoa Nhụy vừa mới về nước ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy mấy người Trần Đại Mậu bị cảnh sát đưa ra khỏi phòng: “Trần Đại Mậu!”
“Diệp Kiều à!”
“Ôi, còn nhận ra tôi cơ à! Phạm lỗi gì đó?”. Cái đám này năm đó đi theo sau m.ô.n.g cô và Thẩm Hi Xuyên đấu đá với mấy người Lục Bắc Trì, bây giờ cũng thành người lớn cả rồi!
Lúc này, cô vừa vặn nhìn thấy Thẩm Hi Xuyên cũng ra khỏi phòng, hai tay ôm bụng, đang nói chuyện với cảnh sát.
“Bọn họ ra tay trước! Các anh phải nhốt bọn họ lại vài ngày!”. Thẩm Hi Xuyên tức giận nói với cảnh sát.
“Á à thằng con của cha, có tiền là con mẹ nó giỏi lắm!”. Trần Đại Mậu tức giận nói: “Diệp Kiều, may mà năm đó cô trở mặt với cậu ta, cậu ta chính là đồ cặn bã! Tiện nhân!”
Trần Đại Mậu kể lại chuyện tối nay cho Diệp Kiều nghe.
Thẩm Hi Xuyên phát tài rồi, đối xử với anh em tốt mà cũng có thể sỉ nhục như vậy, thật là bỉ ổi!
Diệp Kiều bước tới trước mặt đội trưởng đội cảnh sát, cười nói: “Anh Tôn, đang làm nhiệm vụ à!”
“Em dâu à, trùng hợp trùng hợp!”
Thẩm Hi Xuyên không ngờ lại gặp được Diệp Kiều!
“Anh Tôn, mấy người đó đều là bạn của em!”. Diệp Kiều nói ngay trước mặt Thẩm Hi Xuyên.
Đội trưởng Tôn nghe nói là bạn của Diệp Kiều thì lại nhìn Thẩm Hi Xuyên: “Được rồi! Bọn họ cũng không đánh cậu bao nhiêu, chuyện này các cậu hòa giải đi!”
Không đánh bao nhiêu?
Bụng anh ta bây giờ còn đau đến khó chịu, Thẩm Hi Xuyên tức giận nghĩ, và cũng biết tên cảnh sát này đang nể mặt Diệp Kiều!
Anh ta tức giận nghiến răng!
Mấy người Trần Đại Mậu dồn ánh mắt cảnh cáo về phía Thẩm Hi Xuyên, anh ta nào còn dám nói gì với cảnh sát, tức giận đến mức quay đầu bước đi, hai người tùy tụng của họ cũng bị đánh đến mức khom người, chật vật rời đi.
Diệp Kiều đưa Hoa Nhụy đến nơi ở của cô ấy, cũng là nhà của cô ấy. Một năm trước, cô ấy đã đưa tiền để Diệp Kiều mua giúp cô ấy một căn nhà.
“Cục cưng, lúc nào mới bắt nam chủ nhân về lại?”. Diệp Kiều ngồi hóng gió bên cửa sổ, bưng trong tay ly rượu vang, nhìn Hoa Nhụy với mái tóc ngắn gọn gàng, khí chất cả người đã hoàn toàn thay da đổi thịt, hỏi.
Trong phòng chỉ bật đèn tường, trên sàn gỗ đốt nến thơm, mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
Hoa Nhụy mặc một cái áo thun rộng thùng thình bằng vải lanh cổ rộng, ngồi xếp bằng trên thảm tập yoga, lộ ra nửa bờ vai mềm mại, khuôn mặt vốn dĩ có chút ngây thơ bây giờ bụ bẫm đã trút bỏ sự ngây ngô và non nớt, đường nét trở nên sắc nét hơn, toát lên sự trưởng thành, chín chắn và giỏi giang.
Mấy năm nay, chỉ có Diệp Kiều biết dùng từ “thay da đổi thịt” để miêu tả Hoa Nhụy, quả là không hề quá đáng chút nào.
Hoa Nhụy cười, nhấp một ngụm rượu vang, thưởng thức vị một chút rồi mới nuốt xuống.
“Ngày mai tôi sẽ hẹn anh ấy!”. Cô ấy vui vẻ nói, sau đó lại nghiêm túc nhìn Diệp Kiều: “Ngài Kiều, mấy năm nay cảm ơn cậu!”
Diệp Kiều lập tức ra dấu im lặng: “Cảm ơn cái lông! Một người là anh trai tôi, một người là…tiểu quý phi của tôi!”
Người phụ nữ hóng gió bên cửa sổ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc xoăn, trong tay cầm ly rượu vang, cười quyến rũ, bẻ cong cả Hoa Nhụy được luôn ấy chứ!
“Nếu không có Diệp Thành, tôi cam tâm tình nguyện làm phi tử của cậu!”
“Thôi thôi thôi! Cậu không muốn sống nữa nhưng mà tôi thì có!”
Cô ném cái gối cho Hoa Nhụy, Hoa Nhụy né tránh, hai cô gái đùa giỡn vui vẻ cho tới khuya.
Diệp Thành vừa lái xe đến cổng doanh trại thì bị một chiếc việt dã quân dụng ở đối diện ấn còi ngăn lại, chỉ chốc lát sau, Lục Bắc Kiêu cầm túi giấy trên tay bước tới.
“Không phải nói, ngựa tốt là không chịu ngoảnh đầu lại sao?”. Lục Bắc Kiêu sâu xa nói, nhét túi giấy vào cửa sổ xe.
“Ai ngoảnh đầu lại?!”. Diệp Thành phản bác, tỏ vẻ kiêu ngạo: “Anh trở về xem mắt!”
Lục Bắc Kiêu đưa tay kẹp điếu thuốc trên lỗ tai Diệp Thành qua, ngậm vào miệng: “Lửa!”
“Tôi về tôi sẽ tố cáo với em gái, cậu lại hút thuốc!”. Diệp Thành nói như vậy nhưng vẫn ném bật lửa qua.
“Lúc Hoa Nhụy chưa về, cậu không đi xem mắt, cô ấy vừa về một cái là cậu đi xem mắt ngay, sĩ diện cho ai xem? Đừng có về ức h.i.ế.p Hoa Nhụy đến nỗi người ta ra nước ngoài lại! Cậu đấy, cô đơn cả đời!”. Lục Bắc Kiêu vừa hút thuốc vừa cay cú nói với anh ta.
“Trong số chúng ta chắc sẽ chỉ còn lại cái đồ độc thân già cỗi là cậu thôi!”. Lục Bắc Kiêu lại bổ một dao.
“Ông nội cậu ấy! Có tin ngày hôm nay anh đây xem mắt thành công không?”. Diệp Thành tức giận nói, sau đó định nhấn ga.
“Cất cho kỹ đồ của tôi ở trong túi giấy, đừng có làm hư! Cho hai cục cưng của tôi!”. Đó là món quà của cha dành cho hai đứa nhỏ, sắp tới sinh nhật chúng rồi.
Diệp Thành liếc nhìn, là mô hình máy bay và xe tăng làm từ vỏ đạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-483.html.]
Có thể tưởng tượng đến hình ảnh Lục diêm vương mặt lạnh đêm hôm khuya khoắc, các đội viên đã ngủ cả rồi, mình lại lặng lẽ lọ mọ chạy ra trường b.ắ.n tự nhặt từng vỏ đạn, rồi lại gắn thành mô hình giữa đêm…
Con mẹ nó, anh ta cũng rất muốn có một đứa trẻ để yêu thương như vậy!
Nhớ đến chuyện này là anh ta lại tức giận cô nhóc Hoa Nhụy không gì sánh được! Rõ ràng có thể kết hôn sinh con sớm, mà nhất quyết phải ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, để anh đợi hai năm, kết quả lại đợi thêm hai năm nữa, một thằng gia 30 tuổi như anh mà vẫn còn cô đơn!
Phẫn hận cắn răng, Diệp Thành tăng tốc lần nữa!
Nhớ đến anh em Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đã ba tuổi rồi, cậu cả là anh đây vẫn còn chưa có con, trong lòng lại chua xót!
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ thấy cha bảo cậu mang quà về thì hai mắt tỏa sáng!
“Cha thật tốt! Cả hai cái đều là của em!”. Lục Tiểu Vũ ngang ngược ôm cả máy bay và xe tăng vào lòng, lớn tiếng nói.
Lục Tiểu Cổn xụ mặt xuống, nhìn cô bé chằm chằm, Lục Tiểu Vũ xoay người muốn chạy, Lục Tiểu Cổn vẫn nhìn cô bé chằm chằm, cũng không đuổi theo, sau khi đi được mấy bước, Lục Tiểu Vũ vẫn xoay người lại, bĩu môi đi về.
Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ dù gì cũng sợ anh trai, cũng biết mình làm sai.
“Máy bay là của anh, xe tăng là của em!”. Lục Tiểu Vũ vẫn ngạo nghễ nói, rồi ôm xe tăng đi.
Thế còn tạm được.
Lục Tiểu Cổn cũng không tranh giành với em gái, nếu có thể cho cô bé, cậu cũng cho, điều duy nhất không thể nhân nhượng là, cậu là anh trai!
“Cái cô Hoa Nhụy đó, đã làm lỡ dở Diệp Thành của chúng ta bao nhiêu năm? Bây giờ biết đường về rồi, ở nước ngoài không sống được nữa hả! Diệp Thành, con đừng để ý đến cô ta nữa, tham vọng một chút! Biết không?”
Không sống được nữa? Bọn họ không biết Hoa Nhụy bây giờ là giám đốc của một công ty nước ngoài sao? Nghe nói lương một năm từ bốn trăm nghìn đấy!
Diệp Thành ngồi trên ghế salon, không nói gì.
“Diệp Thành! Lúc đầu cô và cô cả của con cũng không có thành kiến gì, có thể chấp nhận rồi, năm đó các con mà kết hôn đi thì các cô cũng không nói, còn có thể thêm hương hỏa cho nhà họ Diệp, yên phận làm cháu dâu nhà họ Diệp. Cô ta thì ngược lại, nhất quyết muốn ra nước ngoài đấu tranh, hai năm còn chưa đủ, mà phải bốn năm! Bây giờ không có tiền đồ gì đấy sao? Chắc chắn cô ta hẹn con!? Vùng vẫy ở nước ngoài mấy năm, không làm được cái tích sự gì hết lại đến làm lành với con, nào có chuyện tốt như vậy!”
Các cô luân phiên oanh tạc Diệp Thành.
Diệp Thành mặc dù đầy một bụng oán khí với Hoa Nhụy, nhưng mà nghe các cô nói như vậy, sắc mặt anh cũng sầm tới cực điểm!
Anh không chịu nổi khi nghe Hoa Nhụy bị người ta nói xấu dù chỉ một chút!
Tuy cô nhóc đó đã hành hạ anh bốn năm!
Anh cúi thấp đầu, cầm điện thoại di động trong tay, trên màn hình hiện lên một tin nhắc do Hoa Nhụy gửi tới: Số 626 đường Văn Uyển, em chờ anh, khi nào anh đến mới thôi!
Gửi lúc sáu giờ sáng, bây giờ là mười giờ sáng rồi.
“Diệp Thành à, con cũng đừng tức giận, trên đời này còn rất nhiều cô gái tốt, con đã ba mươi rồi, đàn ông ba mươi là lúc có sức hấp dẫn nhất đấy! Lần này cô cả tìm đối tượng cho con, đây chắc chắn là tiểu thư khuê các mà chúng ta hiểu tận gốc rễ! Cũng không giống kiểu con gái như Thư Dư đâu!”
“Ai nói con muốn xem mắt?”. Diệp Thành đứng lên, nghiêm mặt nói.
“Thế con về làm gì?! Lẽ nào thật sự đi tìm Hoa Nhụy? Diệp Thành à, con có tiền đồ một chút đi! Con!”. Cô cả tức giận nói, đau lòng vì mấy năm qua cháu trai lớn bị Hoa Nhụy làm lỡ!
“Ai nói con muốn đi tìm cô ấy?”. Diệp Thành lạnh mặt nói.
Cô còn hẹn anh để làm gì?
Hai năm trước, Diệp Thành anh khuyên can mãi trong điện thoại, không tiếc lấy lời chia tay để uy hiếp, nhưng vẫn không thể nào khuyên cô trở về!
Bây giờ, cô đã có thành tựu nhỏ và về nước, tưởng rằng anh vẫn còn có thể đứng đó chờ cô sao?
DTV
Cô nhóc thúi!
Mơ đẹp nhỉ!
Anh không ra ngoài, chỉ đi lên lầu, ngoài trời đang mưa.
Lúc đó, Hoa Nhụy đang che ô chờ Diệp Thành trong mưa, vẫn trông ngóng nhìn về phía cửa, nhưng vẫn không thấy anh tới…
Hai giờ chiều.
“Em vẫn đang chờ, có phải anh bận việc trong doanh trại, không thể tới không? Nhưng mà, em vẫn sẽ chờ! Số 626 đường Văn Uyển”.
Số 626 đường Văn Uyển, là nơi nào?
Diệp Thành nghĩ không ra, anh nằm trên giường, bữa trưa cũng không xuống ăn, tỏ vẻ muốn c.h.ế.t chứ không muốn sống nữa.
“Cậu Diệp Thành, rốt cuộc cậu có đi tìm dì Hoa Nhụy không? Mưa lớn rồi!”. Lục Tiểu Cổn đi tới, tỏ vẻ như một ông cụ non, nghiêm túc hỏi.
“Sao các con biết được?”. Diệp Thành cười khổ, nhìn hai kẻ dở hơi.
“Diệp Kiều nói!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói.
Ngoài trời quả thật mưa to rồi, còn sấm chớp.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Hoa Nhụy chờ anh trong trời mưa như thác lũ, trái tim Diệp Thành thắt lại.
“Mẹ nói, bất kể cậu có muốn làm lành với dì Hoa Nhụy hay không cũng phải đi gặp mặt dì ấy nói cho rõ ràng! Trốn tránh như vậy, không phải là đàn ông!”.
“Đúng vậy, không phải là đàn ông!”. Lục Tiểu Vũ phụ họa cho anh trai.
Bị hai đứa cháu cưng nói không phải là đàn ông, Diệp Thành quả thật tổn thương đến lòng tự trọng, lập tức đứng lên: “Cậu của các con cũng không sợ cô ấy! Được! Các con ép cậu đi, chứ không phải là cậu muốn đi đâu!”
Lục Tiểu Cổn bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, rõ ràng cậu muốn đi lại không vứt hết mặt mũi đi được, lại còn vờ vịt!
Mưa to như thác đổ, cần gạt nước không ngừng đung đưa trái phải, kính chắn gió vẫn mờ nhạt không rõ, tốc độ xe rất chậm, người đàn ông trong xe vừa lái xe vừa cẩn thận nhìn số nhà bên đường, tìm số 626 đường Văn Uyển!
Rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì?!
Diệp Thành tức giận nghĩ, cuối cùng cũng thấy được biển số nhà màu xanh nhạt treo trên khung cửa trước cổng được tường vây quanh, chính là chỗ anh muốn tìm!
Chỗ đăng ký kết hôn phía tây thành phố!
!!!
Diệp Thành siết c.h.ặ.t t.a.y lái, trên ngón giữa tay anh còn một chiếc nhẫn, trái tim đã không ngừng run rẩy!
Cô đi bốn năm, sau khi trở về, lại hẹn gặp anh ở cục dân chính!
Haha…
Ngày chia xa, những gì anh nói với cô ở sân bay, cô đều nhớ!
Anh nói, hai năm sau trở về phải lập tức đi đăng ký với anh sinh con trai cho anh!
Nhưng mà, đã qua bốn năm rồi!
Xe đằng sau đang liên tục bấm còi, anh nghiến chặt răng hàm, bật xi nhan, cuối cùng lái vào sân.
Trời mưa to, gần như không có cặp đôi nào đến đăng ký kết hôn.
Diệp Thành dừng xe rồi ngồi đần người trong xe, thấy bên ngoài cửa sổ, trong sân nào có người?! Lại nhìn tới hành lang…
Người phụ nữ có dáng người cao gầy tinh tế và mái tóc ngắn mặc áo sơ mi trắng, quần ống rộng, giày cao gót, tay phải xách một chiếc túi LV kiểu doanh nhân, cửa sổ xe mờ quá, anh không thấy gì nhiều.
Nhưng anh biết, đó chính là cô!
Đôi mắt sáng ngời của Hoa Nhụy vẫ nhìn chiếc xe màu đen kia, khóe miệng cô mỉm cười, nghĩ anh đang ở trong xe, cô sắp được gặp anh rồi, tâm trạng đột nhiên rất phức tạp, có cảm giác muốn khóc!
Cô không nên khóc!
Cô nên vui vẻ, Hoa Nhụy cô, bây giờ rốt cuộc cũng có thể tràn đầy tự tin mà đối mặt với anh rồi!
Cô tin rằng, anh sẽ hiểu cô, tha thứ cho cô!
Cô cũng biết, câu nói “chia tay” tàn nhẫn của anh vào hai năm trước chỉ là nói dỗi thôi, anh vẫn luôn chờ cô trở về!
Rốt cuộc, chiếc xe màu đen cũng mở cửa ra, hình bóng cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi bước ra ngoài, bung cây dù màu đen lên, trái tim cô cũng nhảy lên đến cổ họng, hình bóng anh càng ngày càng gần, cô cảm thấy nhịp tim mình như dừng lại…
Cây dù đen che đi khuôn mặt và lồng n.g.ự.c anh.
“Thành Tư…”. Cô muốn gọi anh, nhưng lại không thốt nên lời.
Anh bước lên bậc thang, đến hành lang, gập dù lại, ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên nhìn cô.
Người đàn ông chín chắn 30 tuổi mặc áo sơ mi đen, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, tóc vẫn ngắn như vậy, 3mm tiêu chuẩn…
“Hoa Nhụy! Em hẹn tôi tới làm gì? Tôi không cảm thấy giữa chúng ta còn chuyện gì đáng nói nữa đâu!”. Diệp Thành nhìn Hoa Nhụy, vẻ mặt lạnh lùng, nói câu vô tình.
Hoa Nhụy mím môi mỉm cười.
Cô trưởng thành rồi!
Bề ngoài thay đổi không nhiều, vẫn là tóc ngắn, nhưng mà, toàn thân lại toát lên được một khí chất trưởng thành giỏi giang, giống như một người phụ nữ thuộc thành phần tri thức tinh anh vậy.
“Kết hôn đi! Anh nói trở về thì đi đăng ký với anh!”. Giọng nói khàn khàn rõ ràng, cô nhìn anh, cười nói.
Sau đó, cô cũng không nhịn được nữa mà lao về phía anh.
Diệp Thành sửng sốt.
Hoa Nhụy cứ nhào tới như vậy, mạnh mẽ ôm lấy eo anh, vùi khuôn mặt vào trong n.g.ự.c anh.