Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 477
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:49
Lượt xem: 15
Con nhất định cô phải sinh, kết quả chăm sóc em bé đều được bảo mẫu là anh làm!
Đến mức cô còn đang trong tháng ở cữ cảm thấy mang thai sinh con chăm sóc con thực ra không khổ cực như vậy!
Bảo mẫu Lục đang cầm gạc ướt lau m.ô.n.g cho Lục Tiểu Cổn, người đàn ông thô kệch trước đây chỉ múa d.a.o cầm s.ú.n.g b.ắ.n bắn g.i.ế.c giết bây giờ làm công việc tỉ mỉ này. Anh làm vô cùng trơn tru, vô cùng cẩn thận, ngay cả bà Đỗ cũng than thở không bằng anh!
Nghe nói trẻ sơ sinh dễ bị hăm tã, m.ô.n.g đỏ nhưng cái m.ô.n.g nhỏ của Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ trắng trắng mềm mềm, sạch và khô.
"Bảo mẫu Lục vất vả rồi!" Diệp Kiều đi đến phía sau anh, cong người ôm cổ anh, mặt dán vào tấm lưng rộng lớn của anh.
Vất vả?
So với cô mang thai mười tháng, sinh con đau đến c.h.ế.t đi sống lại thì anh thức đêm gọi gì là khổ?
"Cô Lục, đôi thỏ ngọc của cô đang đè vào tôi!" Cảm giác mềm nhũn từ lưng truyền đến, anh Lục cấm dục gần một năm trầm giọng nói, không khỏi nuốt nước bọt.
Cầm thú mà!
Diệp Kiều vội vàng buông anh ra. Cô còn đang ở cữ mà anh đã muốn vào rồi!
Nhìn cô Lục dáng người đã khôi phục gần hết tránh anh như tránh rắn ngồi xuống bên giường khác. Lục cầm thú mắt sáng tực nhìn chằm chằm vào bộ n.g.ự.c chói mắt của cô.
Diệp Kiều thuận theo ánh mắt của anh cúi đầu, cổ áo cho con b.ú quá thấp, bên trong lại không mặc gì, hai tay cô vội ôm ngực, dáng vẻ như sợ bị anh ăn, "Chồng, phải chờ hơn mấy tháng nữa mới có thể làm cái kia cơ!"
"Cái nào hả?" Giọng người đàn ông khàn khàn, ánh mắt nóng rực nhẹ giọng hỏi.
Anh cố ý ghẹo!
Nguy hiểm nhất là anh mặc áo ba lỗ màu đen, để trần hai cánh tay tráng kiện đầy cơ bắp, thé mà toàn thân cô lại khô nóng!
Hai em bé còn ở đây!
DTV
"Không, không có gì!" Diệp Kiều vội vàng nói.
Lục Bắc Kiêu trừng cô một chút, cố nén cảm xúc nhào vào cô!
Mặc tã cho hai em bé xong, anh đi tắm nước lạnh. Vừa đi tắm về thấy cảnh tượng cô cho con bú, ngọn lửa vừa dập kia lại bùng lên!
Mẹ nó thật là muốn lấy mạng người ta mà!
Quan trọng là những gì vốn dĩ thuộc về anh giờ đã bị hai đứa nhỏ chiếm giữ!
Thấy anh lại đi tắm nước lạnh, Diệp Kiều buồn cười.
"Lục Tiểu Cổn, con cho rằng con mang em gái đến thì mẹ sẽ bị thất sủng sao? Thực sự quá buồn cười mà!" Nhìn Lục Tiểu Cổn sau khi hết bệnh vàng da, làn da trắng trắng mềm mềm, cân nặng cũng vượt qua em gái nằm trong lòng mình, Diệp Kiều nhỏ giọng nói.
Lct uống sữa, đôi mắt to đen nhánh nhìn cô không rên một tiếng.
"Nhưng con vẫn sáng suốt, đưa em gái đến chơi với con. Sau này cha mẹ cũng không có thời gian chơi với con!" Diệp Kiều lại nói, câu này quả thực đ.â.m vào tim Lục Tiểu Cổn!
Trong cuộc sống sau này sự thật chính là như vậy!
"Lục Tiểu Cổn, con đừng nóng giận. Con có thể về là mẹ đã rất vui rồi! Sau này mẹ sẽ thật yêu thương các con!" Cô vừa nói xong, Lục Tiểu Cổn lập tức buông ra nghiêng đầu đi, dáng vẻ lạnh lùng không muốn để ý đến cô, giống như đang nói: "Không có thèm!"
--
Bảo mẫu Lục nghỉ vợ sinh cũng đã nửa tháng, trước khi đi đã dặn dò kỹ không được để cô Lục quá mệt, anh đã thuê hai bảo mẫu có kinh nghiệm phong phú rồi, còn để bà Đỗ ở đây trông chừng.
Tóm lại Diệp Kiều dễ dàng qua tháng cữ, sau đó cô bắt đầu tiếp tục tập thể dục và làm việc.
Ngoài việc không bao giờ khóc thì Lục Tiểu Cổn phát triển giống trẻ em bình thường. Diệp Kiều cũng xác định Lục Tiểu Cổn không nhỡ chuyện ngày trước nữa, hiện tại bé chỉ là một đứa trẻ bình thường. Nhưng cái vẻ lạnh lùng, ngang ngược, kiêu ngạo, xấu bụng kia thì không đổi chút nào.
Em gái Lục Tiểu Vũ yếu ớt hơn, đói là khóc, không ôm bé cũng khóc, trẻ con khóc sẽ được cưng chiều, cô công chúa nhỏ này của nhà họ Lục được cưng chiều vô cùng, người gặp người thích
Đến hôm trăm ngày, nhà họ Lục làm đơn giản không tổ chức tiệc rượu, cả nhà cùng ăn một bữa cơm. Diệp Kiều còn đưa đôi long phượng về nhà họ Diệp, nhà họ Kiều ăn cơm, cũng nhận lì xi mỏi tay!
Một vòng cuối cùng là đến chỗ bạn bè hậu cung của cô.
Trong căn phòng lớn chất đầy những món quà mà họ tặng cho hai đứa trẻ.
"Các cậu nói các cậu khách sáo với tớ làm gì? Mua nhiều đồ thế? Thật lãng phí!"
"Kiều gia, ngài tuyệt đối đừng ngại với chúng tớ, con của cậu chính là con của chúng tớ! Chúng tớ là đoàn mẹ nuôi!" u Dương ôm Lục Tiểu Cổn đẹp hơn cả diễn viên nhí trên poster, cười vui vẻ với hot mom đã khôi phục vóc dáng.
Hot mom mặc quần jean, áo len ngắn màu trắng sữa tôn vòng eo nhỏ nhắn.
"Các cậu hiểu lầm rồi, ý của tớ là đừng đưa đồ đưa tiền là được!" Vừa nói cô vừa xòe tay ra làm hành động lấy tiền!
Tập thể nhóm hậu cung im lặng nhìn hot mom Kiều!
"Kiều gia! Ngài nuôi con thật không lỗ, số lì xì này có thể bù lại hết số tiền mua sữa bột!"
"Há lại từng đó chỉ là tiền sữa bột!"
"Đúng rồi! Ít nhất thu được mấy chục nghìn, còn tới bóc lột chúng ta!"
An Hân ôm Lục Tiểu Vũ, ghét bỏ nói với Diệp Kiều.
Vừa nói xong, đại minh tinh Tô Mục khiêm tốn ra sân, cầm hai bao lì xì đến bên cạnh Diệp Kiều, "Cho con nuôi của tớ, quỹ nuôi con gái!"
"Sảng khoái! Mấy cậu có thấy không? Đây mới là bạn tốt nhất!" Diệp Kiều cất giọng nói rồi mở bao lì xì rút chi phiếu bên trong ra, nhìn số tiền bên trên nhếch miệng.
Khiến các mỹ nhân hậu cung vội vàng ôm phong bao lì xì.
"Nhị Nha, em có chắc là con ruột em không?" Tiện Tiện Smart nhìn đứa nhỏ không mập không ốm xinh như đúc từ ngọc, nói.
Diệp Kiều đang đếm tiền lườm anh ta, muốn đánh cho ghee!
"Cậu có thể đẻ được em bé xinh như vậy sao!" Ánh mắt Tiện Tiện Smart nhìn hai đứa nhỏ tràn đầy ngưỡng mộ và ý cười.
"Ha ha. . ." Diệp Kiều cười lạnh, "Chát chát chát, bị vả vào mặt chưa?"
"Đắc ý cái gì! Không phải còn có gen vay thu nặng lãi mạnh sao!" Nhìn thấy tên cho vay nặng lãi xông vào, ý muốn sống của Tiện Tiện Smart vô cùng mãnh liệt, lớn tiếng nói.
Nói như vậy có gì đó sai sai đúng không?!
Lúc Diệp Kiều đang đếm tiền đột nhiên cảm thấy cơ thể bị ai đó ôm từ sau, mùi hương nam tính truyền đến, khóe miệng cô cong lên.
"Gen của vợ tôi cũng rất mạnh!" Sĩ quan Lục bình tĩnh đến đã nhìn tình địch, khoe khoang tình cảm.
Tiện Tiện Smart, được.
--
"Cô Lục, em là yêu tinh sao?" Về đến nhà vừa buông hai đứa nhỏ vướng bận ra, Lục Bắc Kiêu đã quay người giam Diệp Kiều ở cửa. Bàn tay thô to của người đàn ông đỡ lấy khuôn mặt lớn chừng bàn tay của cô, nghiến răng, ngón tay cái thô ráp nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi đỏ mềm căng mọng của cô. Cảm giác mềm mềm đó làm người phụ nữ nhỏ bé đã kiêng dè hơn một năm kia toàn thân rùng mình.
"Là yêu tinh đấy! Yêu tinh chỉ quyến rũ anh!" Cô thở hổn hển nói. Vừa dứt lời đã hôn lên môi anh khiêu khích rồi rời đi ngay lập tức!
"Ưm..." Một giây sau đã bị anh hôn lại một cách cuồng nhiệt và mãnh liệt!
Hai vợ chồng họ Lục kiêng kỵ hơn một năm trời, ngay khi hai bờ môi chạm vào nhau đã không ngăn cả được, giống như củi khô gặp lửa hừng hực đốt cháy lẫn nhau!
Người phụ nữ nhỏ đã tăng 26 cân khi mang thai, còn sưng phù bây giờ đã khôi phục dáng người nóng bỏng, eo còn thon hơn trước kia, bờ môi đào vểnh lên, n.g.ự.c còn to hơn! Không phải yêu tinh thì là gì?!
Bây giờ cô còn có thêm chút quyến rũ của một thiếu nữ trưởng thành, giống như quả đào chín có thể trực tiếp ngậm lấy ăn!
Cô có ma lực để anh yêu cô hôm sau nhiều hơn hôm trước, năm sau nhiều hơn năm trước!
Có vài người tình cảm sẽ phai nhạt theo thời gian, còn tình yêu của Lục Bắc Kiêu với Diệp Kiều ngày càng sâu đậm hơn khi thời gian trôi qua!
Lưỡi nóng bỏng của người đàn ông hoành hành trong miệng cô, cướp đoạt, mút lấy hết ngọt ngào trong miệng cô! Người phụ nữ cũng nhiệt tình đáp lại, lưỡi mềm mại cuốn lấy chơi đùa với anh, bờ môi đỏ mút lấy phát ra tiếng nước chậc chậc!
Nam nữ trưởng thành xoay người bên bức tường, cô đẩy anh dựa vào tường một lúc, anh lại đẩy cô một lúc, đầu hai người trao đổi qua lại, môi lưỡi quấn lấy nhau, không có sự tách rời!
"Ư..."
Không biết hôn kịch liệt với anh bao lâu rồi?! Thực sự hưởng thụ! Diệp Kiều say mê thở hổn hển, khuôn mặt đã ửng đỏ.
"Cô Lục còn nhiệt tình hơn trước kia, cưng ơi, em rất muốn phải không? Hả?" Anh vươn tay áp cô vào tường, một tay áp má cô hỏi thẳng, hormone đàn ông bùng nổ.
"Muốn! Nằm mơ cũng muốn anh... Em!" Cô dẫn lửa trên bờ môi anh!
!!!
Đâu còn chịu được?
Cởi áo len của cô!
"Oa oa oa..." Người yêu nhỏ của sĩ quan Lục đột nhiên gào khóc như muốn tranh giành gifnh cảm với mẹ!
!!!
Sĩ quan Lục nghiến răng!
Nghe con gái yêu khóc xong, tình mẹ bao la của cô Lục vội vàng muốn đi dỗ lại bị anh Lục mặt đen thui giữ lại, "Đừng để ý!"
"Con bé đang khóc mà!" Sao có thể mặc kệ được?!
"Để con bé khóc đi!" Anh Lục nhẫn tâm nói.
Diệp Kiều: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-477.html.]
Lúc này dì nghe thấy tiếng khóc của Lục Tiểu Vũ thì vội vàng chạy đến, Lục Bắc Kiêu kéo Diệp Kiều vào phòng để dì dỗ con.
"Chúng ta đến phòng làm việc!" Người đàn ông nói rồi bế ngang cô gái nhỏ không chịu đi đến thẳng phòng làm việc.
!!!
Diệp Kiều cạn lời, Lục Tiểu Vũ còn đang khóc to mà, nhất định do đói bụng!
Có người cha nào như anh sao?
"Chồng à, đừng nóng vội mà, em cho lũ nhỏ b.ú trước sau khi cho con b.ú em sẽ đi cùng anh, được không?” Cô nhẹ nhàng dỗ dành.
"Soạt" toàn bộ vật phẩm trên bàn sách bị anh gạt xuống, cô bị đặt lên bàn.
"Cưng à, em nên đút cho anh trước!" Ngày nào cô cũng ở cùng lũ nhỏ so với anh ba tháng không gặp đương nhiên phải nhường anh trước!
Diệp Kiều im lặng lần nữa!
Cô còn định phản bác kết quả bị anh hôn mạnh lên....
Lục Tiểu Vũ khóc một hồi lâu thấy người ôm bé vẫn không phải cha mẹ thì dứt khoát không khóc nữa, mà còn Lục Tiểu Cổn vẫm không khóc không quấy dường như biết khóc cũng vô dụng!
Lục Tiểu Vũ ngốc thật, sao vẫn không biết rõ vị trí của bản thân trong nhà vậy?!
"Ưm... Không muốn... Chồng... Không có áo mưa..." Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô Lục “bấm nút tạm dừng”!
!!!
Anh nào đó mũi tên đã lên dây không được b.ắ.n dấu đen đầy đầu.
"Phòng ngủ chính có chứ? Anh đi lấy!" Anh tức giận nói rồi định kéo quần đi.
"Phòng ngủ chính. . . Cũng không có, bị xử lý lâu rồi..." Cô Lục cúi đầu nhắm mắt nói, cô biết sĩ quan nào đó đang tức giận muốn g.i.ế.c người!
Lục cầm thú nào chỉ muốn g.i.ế.c người?! Anh muốn tự sát luôn!
"Nhất định phải đeo?"
"Thời kì cho con b.ú cũng dễ có thai lắm, hơn nữa kì kinh nguyệt còn chưa ổn định, em không tính được thời gian an toàn..."
"Uống thuốc thì sao?"
"Sợ ảnh hưởng đến sữa!"
Cho nên mẹ nó tối nay anh không được ăn thịt?!
!!!
Người đàn ông nửa trên trần trụi trức giận kéo quần lên, Diệp Kiều cúi đầu nhìn thấy rõ cơ bụng tám múi kia, đường nhân ngư, cô nuốt nước bọt, cô cũng rất muốn mà!
"Chồng, trong ngõ kia có máy bán hàng tự động bán áo mưa đấy." Mấy năm nay kế hoạch hoá gia đình còn rất căng, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều có thể thấy máy bán hàng tự động bán áo mưa, bên kế hoạch hóa gia đình còn đến phát tận cửa định kỳ nữa!
Cô vừa dứt lời đã thấy người nào đó nhặt áo len đang vất bừa dưới đất lên, bước nhanh đi ra ngoài!
Trong con hẻm tối, có thể nhìn thấy một chiếc hộp màu trắng ở góc, trên đó còn có dấu chữ thập, chữ nhỏ "Bỏ một xu"!
Sĩ quan Lục sờ túi, nào có tiền xu?! Một đồng tiền cũng không có!
!!!
Chẳng lẽ anh còn phải về nhà lấy tiền?!
Trong ngõ tối không có một bóng người, không thể mượn được một đồng!
"Rầm!"
Sĩ quan Lục vung nắm đ.ấ.m lên đập về phía máy bán hàng tự động, máy bán hàng tự động làm sao có thể chịu được tấn công của anh, một chút đã hỏng, bao cao su rơi xuống!
Ôi... Phá hoại của công!
Sáng mai đến phòng hành chính cộng đồng chủ động bồi thường!
Sĩ quan Lục ôm một đống bao cao su về nhà thấy bà Lục đang dỗ con, mặt den dì kéo cô từ phòng ngủ chính đến phòng làm việc!
Diệp Kiều nghĩ thầm, đi dạo một vòng, dục vọng còn chưa biến mất sao? !
Nào biết được anh còn cuồng nhiệt hơn trước!
"Mẹ nó nhỏ quá, không thoải mái!"
"Thật nhớ khoảng thời gian bị bà Lục ép nộp tiền!"
"Bé cưng, cơ thể em đã từng sinh hai em bé sao? Hả? Không khác gì hồi 12!"
Người đàn ông thô lỗ nói lời tục, nghe anh nói câu cuối, bà Lục vốn là tâm lý có chút nặng nề, lập tức có được tự tin! Thật sự không uổng cô mỗi ngày cô tập luyện co lại mà!
"Anh Kiêu, size của anh lớn quá!"
!!!
Ông Lục vốn đầy lòng tự tin nghe bà Lục nói vậy thì càng đắc ý càng điên cuồng!
Diệp Kiều không biết bị anh giày vò bao lâu, bao nhiêu lần. Cô được anh ôm về phòng ngủ chính, sau đó nghe thấy tiếng khóc của Lục Tiểu Vũ cô cũng không tỉnh dậy, quá mệt mỏi!!
"Lục Chiến Vũ! Không được khóc!" Người đàn ông khom người nhìn đứa bé nhắm hai mắt không quan tâm nằm trên giường gào khóc, nghiêm túc nói.
Ba tháng không gặp, hai đứa nhỏ cứng cáp hơn nhiều so với lúc mới chào đời!
Lục Tiểu Vũ nín khóc thút thít chớp mắt nhìn cha đẹp trai, chờ lâu không thấy anh ôm, hai mắt Lục Tiểu Vũ nhắm lại tiếp tục gào khóc.
Đừng nghĩ bọn trẻ không hiểu gì, nhưng đã có đầu óc, chỉ cần vừa khóc người lớn ôm sẽ được dỗ, sẽ được cho uống sữa!
Nhưng lũ trẻ này lại gặp một người cha tồi có ý chí sắt đá, khóc càng to cũng không ôm, còn đẩy hai đứa ra khỏi phòng ngủ chính!
"Lục Tiểu Cổn..." Lục Bắc Kiêu nhìn Lục Tiểu Cổn rất hiểu chuyện không khóc không quấy. Nghĩ đến lời giải thích kiếp trước kiếp này của Diệp Kiều, anh cau mày, cho dù nghi hoặc cũng khôn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Không hổ là con trai Lục Bắc Kiêu ta!" Anh nhìn Lục Tiểu Cổn, trầm giọng nói.
Nghe được lời khen từ người cha mà cậu bé sùng bái nhất, hai mắ Lục Tiểu Cổn sáng lên, bình thường bé không cười lập tức toét miệng cười, duỗi ngón tay ra, anh lập tức nắm thật chặt!
"Thằng nhóc thối! Con nghe hiểu tiếng người được hả!" Lục Bắc Kiêu nhìn con trai, đôi bàn tay nhỏ ấm áp đang cố gắng nắm ngón tay anh, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, em gái ở bên cạnh cũng không khóc.
Lần đầu tiên anh cảm thấy trẻ em khá là vui!
"Lục Tiểu Cổn, con nói cho cha nghe, có phải mẹ con có bí mật gì giấu cha không?" Cha Lục dứt khoát ngồi xuống đất, nói chuyện với con trai.
Miệng Lục Tiểu Cổn lẩm bẩm gì đó, không biết đang nói cái gì!
"Hai đứa các con phải để mẹ ít lo thôi, có biết không? Đừng khóc lóc nhiều, mẹ các con sinh các con không dễ dàng, mang thai các con càng không dễ! Cùng đừng nghĩ khóc với cha thì cha sẽ dỗ, ở trong lòng cha, mẹ các con mãi mãi ở vị trí thứ nhất! Các con phải hiểu rõ hiện thực này! Chỉ cần các con ngoan ngoãn, mỗi lần cha về sẽ đều sẽ mang quà cho các con!"
Đêm khuya yên tĩnh, cha Lục lập ra quy định với hai đứa nhỏ mới được một trăm ngày.
Anh trực tiếp đưa hai đứa trẻ vào giấc ngủ!
Toàn thân đau nhức đã lâu, tỉnh dậy sau giấc ngủ chính là cảm giác mặt trời lên cao khiến cô vừa yêu vừa hận!
"Ưm... Lục Bắc Kiêu, anh vẫn là đồ cầm thú! Buổi chiều em còn phải bay đến nước Mỹ đấy!" Diệp Kiều trở mình nhìn người đàn ông đang ngồi ở mép giường, sẵng giọng.
"Bà Lục, sức chiến đấu của bà vẫn chưa tốt ... Ừm, do thiếu luyện tập đấy! Em muốn đến nước Mỹ?" Ông Lục đưa tay vào tóc bà, cười nham hiểm, nhưng lời nói lại nghiêm túc.
Diệp Kiều lườm anh, không so đo với anh nữa, "Đúng thế, gần một năm nay em không làm việc, em phải chăm chỉ vì sự nghiệp của mình! Vòng tài trợ mới của Thiêm Dực lại bắt đầu rồi, em phải đến Mỹ tìm nhà đầu tư!"
Trong ấn tượng cô còn chưa ra khỏi nước.
""Nhất định phải đi? Còn hai đứa nhỏ?" Ông Lục lo lắng hỏi.
"Đúng thế, làm sao đây? Đúng lúc đi thăm Hoa Nhụy! Ba bốn ngày sẽ về! Bọn nhỏ có dì chăm sóc nên mấy ngày nay uống sữa bột thôi!" Diệp Kiều dịch người, gối đầu lên đùi anh cười nói.
Anh sợ cô gặp nguy hiểm ở bên ngoài sẽ không thể đến kịp, tuy nhiên anh cũng không thể giam cầm cô cả đời. Cô gái của anh nên có một mảnh trời thuộc về cô, nhưng anh là bầu trời rộng lớn hơn, bảo vệ cô, cô không thể bay ra khỏi bầu trời của anh!
"Anh sự yêu tinh em bị bắt đi!" Anh nói khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Yêu tinh chỉ có năng lực dụ người, sao có thể bị bắt cóc?!” Diệp Kiều nở nụ cười mê hoặc.
Mặt anh lập tức tối sầm lại, "Nhóc con, em muốn quyến rũ ai?"
"Không phải tối qua đã nói rồi sao, quyến rũ anh!" Diệp Kiều sợ anh bực nên vội vàng nói.
"Nhanh đưa hộ chiếu cho em, còn có các giấy tớ khác nữa!" Diệp Kiều đứng lên, khoanh tay ôm cổ anh, quỳ gối trên đùi anh, nói.
"Xin anh đi!" Anh nói một cách lạnh lùng.
Xin? Diệp Kiều thực sự muốn cho anh một cái tát! Xem anh có thể làm gì!
"Xin anh mà! Anh Kiêu, anh là tốt nhất, nhanh cho em đi, anh Kiêu, xin anh đấy!" Nhưng cô vẫn không tự chủ nói xin anh.
"Cưng à, đừng xin, anh cho em!" Giọng nói ỏn ẻ kích thích cầm thú anh không nhịn được nhào vào cô.
Đặc biệt là câu "Anh Kiêu" kia, dường như đưa cô trở lại năm 18 tuổi đó, khi cô vừa tán tỉnh anh!
!!!
Xong, buổi chiều đừng mong ra nước ngoài!