Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 471

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:39
Lượt xem: 16

Trong khu rừng nguyên sinh, xung quanh trông có vẻ yên tĩnh, lũ sói con trong bộ quần áo ngụy trang màu xanh lục ngụy trang như những bụi cây đang phục kích.

"Đệt mợ, các anh em, tình huống nghiệm trọng, hướng hai giờ có quân phiến loạn, ba tên!"

"Lục Diêm Vương đang muốn cho chúng ta một buổi diễn tập mà không nói tiếng nào sao?! Số 1, bắn!"

Số 4 chưa dứt lời thì số 1 Hứa Nghị đã nổ súng, b.ắ.n liên tục ba phát đều trúng đích, nhưng mà s.ú.n.g cậu ta toàn là đạn rỗng!

Hứa Nghị kiêu ngạo đứng lên: "Ba người kia, các anh đã tử trận!"

Lũ sói con này nghĩ ba tên được trang bị đầy đủ đó là quân nhân được Lục Diêm Vương cử đến để huấn luyện dã chiến cho bọn họ!

Cách Hứa Nghị chưa đến năm mươi mét, ba tên tay cầm s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đầu đội mũ bonnie, trên mặt cũng ngụy trang nên không nhìn rõ mặt, sau khi bị b.ắ.n ba phát họ mới nhìn về phía Hứa Nghị, một trong số họ được đào tạo bài bản đã nhắm ngay Hứa Nghị.

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Hứa Nghị: một chú sói con chưa từng g.i.ế.c người có thể do bản tính cảnh giác mà cậu đã ngay lập tức nằm xuống trước khi đạn của địch ra khỏi nòng!

Tiếng s.ú.n.g vang lên.

Mùi thuốc s.ú.n.g thoảng qua mũi!

"Cái đệt!"

"Là đạn thật!"

"Không phải diễn tập!"

Kẻ này rống to hơn kẻ kia, mà ba tên phiến quân kia đã bắt đầu tấn công về phía họ: "Tuyệt vời, chúng không có đạn thật!"

"Nghe nói bọn họ đều là lính của số 10! Số 10 bất cẩn quá, ôi, tôi cảm thấy tiếc thay anh ta!" Lính đánh thuê nước ngoài nói tiếng Anh, như những thợ săn xảo quyệt tự mãn, tiếp cận con mồi nhỏ của họ.

Nhìn thấy quân phiến loạn đang đến gần, Hứa Nghị nghiến răng, cảm giác làm một con cừu chờ bị g.i.ế.c vô cùng khó chịu!

"Lục Diêm Vương! Yêu cầu tiếp viện! D nói với A!" Hứa Nghị bóp chặt tai nghe, giận phát điên, họ gọi rất lâu mà không nhận được hồi âm từ anh.

"Tiếp viện? Các cậu không biết phản kháng à?" Giọng nói bình chân như vại của Lục Diêm Vương nọ vang lên.

Nghe vậy đám Hứa Nghị càng thêm tức giận, đội viên của anh sắp bị phiến quân "bằng bằng bằng" rồi đó, anh lại có thể lơ đãng vậy hả!

"Ông đây không có đạn, phản kháng quần què!"

"Nói cứ như cho các cậu đạn là các cậu có thể phản kháng ấy, cả đám chưa từng g.i.ế.c người!" Giọng nói chế giễu của Lục Diêm Vương vang lên.

"Họ Lục, anh cho ông đây b.ắ.n đạn thật, ông đây không những cho chúng nó về chầu trời mà còn tự sát cho anh xem!" Hứa Nghị cắn răng nói.

Những người khác cũng oán hận nói.

"Lời này cũng là do các cậu nói!" Giọng nói trầm thấp của Lục Diêm Vương truyền đến, sau đó là giọng nói nghiêm túc nhưng cao vút của anh cùng với những lời nâng cao tinh thần!

"Đám nhóc con! Balo các cậu đều có đạn thật, bây giờ lên đạn thật, đánh trả ngay lập tức!"

Cmn!

Có đạn thật!

Lũ sói con đều đang mặc đồ ngụy trang ở các điểm mai phục ngay lập tức phấn khích, duỗi tay lần mò lấy đạn thật trong balo.

"Đệt tôi cuối cùng cũng hiểu, Lục DIêm Vương đã sớm biết hôm nay chúng ta sẽ gặp phải mai phục!"

"Lục Diêm Vương anh giỏi. Anh già! ĐM ông đây suýt nữa đã ăn kẹo đồng rồi đó!" Nghe những lời Lục Tốn nói Hứa Nghị kích động tức giận đến mức muốn b.ắ.n một viên vào tên Lục Diêm Vương xấu xa kia!

Cậu ta lập tức phục kích xong, nhắm vào giữa đần kẻ dẫn đầu, bóp cò!

DTV

Một phát trúng đích!

Trong lòng Hứa Nghị sảng khoái reo lên: Cuối cùng ông đây cũng g.i.ế.c người!

Không có cảm giác sợ hãi như tưởng tượng, chỉ có sảng khoái!

"Hả! Sao tụi nó lại có đạn thật?!" Nhìn thấy đồng đội của mình ngã xuống, tên lính đánh thuê khác hét lên, bọn họ đã được huấn luyện nằm xuống một cách bài bản.

"Mẹ nó! Chúng ta trúng mai phục!" Tên đó dần nhận ra nói, số 10, quả nhiên vẫn là tên số 10 kia!

Nhiệm vụ mà họ nhận được là g.i.ế.c Lục Bắc Kiêu và binh lính dưới quyền hắn gần như không có trang bị trong khu rừng nguyên sinh, g.i.ế.c được Lục Bắc Kiêu tiền thù lao nhận được gấp mười lần! Ngay trước khi bước vào biên giới, thông tin chúng lấy được là họ đang ở đây để huấn luyện, không có đạn thật!

Kết quả là thành viên trong nhóm của chúng đã bị giết!

"Số 10, hắn vẫn gian xảo như hồ ly! Mau liên lạc với Bọ Cạp, chúng ta cần tiếp viện!" Người đàn ông đội mũ bonnie nấp trong bụi cây, có râu quai nón mặt tô màu ngụy trang nghiến răng nói.

Trong số những người lính đánh thuê có vũ trang nhập cảnh, nhiều người từng là đồng đội với Lục Bắc Kiêu đã từng huấn luyện ở trường Hunter, còn từng vào sinh ra tử với anh cho đến khi vinh dự tốt nghiệp!

"Kiêu thần, anh cũng ác quá nhỉ? Sao không nạp đạn thật cho chúng trước, suýt chút nữa số 1 c.h.ế.t mất rồi!" Hà Phong cầm ống nhòm mai phục trên một cây cổ thụ cao chót vót, quan sát trận chiến.

"Lính tôi huấn luyện mà dễ c.h.ế.t vậy thì c.h.ế.t luôn cũng được!" Lục Bắc Kiêu ung dung ngồi dựa lưng vào thân cây, không giống như những người khác được trang bị đầy đủ vũ khí, đầu anh để trần, mặt cũng không có lớp ngụy trang. Khi nói lời này khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười tự mãn.

"..."

Nên nói anh quá tàn nhẫn vô tình hay là quá tự tin?! Anh còn tàn nhẫn với lũ nhóc này hơn cả bọn Lão Thái năm đó!

"Tiểu Lục, chúng ta mau đến tiếp viện cho chúng đi, mấy tên này đều là lính đánh thuê quốc tế, lũ sói con mới sinh không phải đối thủ của chúng!" Đại Ngốc mặc đồ ngụy trang núp trong bụi cây, nằm bên cạnh khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa nhìn tình hình trận chiến qua ống ngắm mà lo lắng nói.

Với tư cách là chú của bầy sói con, Đại Ngốc vô cùng yêu thương che chở chúng.

"Không vội" Lục Bắc Kiêu thản nhiên nói.

Đám nhóc này nếu không ép thì làm sao có thể trải nghiệm được sự vui sướng khi tìm được đường sống trong cõi chết, sao hiểu được tầm quan trọng của vũ khí trên chiến trường!

Vũ khí là lá bùa hộ mệnh của họ trên chiến trường, hy vọng tụi nó có thể trân trọng từng viên đạn, để mỗi viên đạn đều có thể thực hiện giá trị của nó!

Đàn sói con rất liều mạng cũng rất thông minh, chẳng lâu sau đã hạ được sáu gã lính đánh thuê đã bị g.i.ế.c ba, nhóm thứ hai của chúng cũng đã đến vị trí trận địa, lần này, đàn sói con lấy sáu chọi chín!

Đây là lần đầu tiên họ tham gia thực chiến, gặp phải lính đánh thuê cấp quốc tế mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào!

"Lục Diêm Vương độc ác, lâu vậy còn chưa đến tiếp viện cho chúng ta!" Số 6 Hàn Nhạc cắn răng nói.

Cả sáu người bọn họ hiện đang trong trạng thái giằng co với kẻ thù, khoảng cách với mục tiêu quá xa, tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa số 1 Hứa Nghị và tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa số 2 Lăng Tiếu không thể có được vị trí ngắm b.ắ.n tốt nhất, kẻ thù cũng tương tự.

"Tiếp viện? Tự anh ta tới à? Không nghe nói đội AB đến!"

"Lục Diêm Vương thực sự rất coi trọng anh em ha, lúc trước nói đại tiệc thì để cho chúng ta lấy sáu địch mười hai luôn!" số 3 Cố Diễm trào phúng.

"Số 6, b.ắ.n yểm trợ!" Hứa Nghị nói xong liền cầm s.ú.n.g trường đứng lên, cậu ta vừa đứng dậy thì đạn đã b.ắ.n trúng người cậu ta, Hàn Nhạc giơ tay ném một quả lựu đạn.

Hứa Nghị ngay lập tức di chuyển theo đường chéo theo hướng 11 giờ!

Súng máy của đối phương "bằng bằng bằng" vào Hứa Nghị!

Cơ thể Hứa Nghị lăn trên đất, nhanh chóng lăn vào chỗ ẩn núp, những người khác đều đổ mồ hôi hột vì cậu.

"Thằng nhóc đó, tôi còn tưởng là số 10!"

"Hẳn là thuộc hạ quan trọng nhất của số 10, tôi rất thích nó! Hoặc là g.i.ế.c nó, hoặc là đem nó về dưới trướng!" Hai tên lính đánh thuê thảo luận.

Mưa b.o.m bão đạn, ngập mùi thuốc súng, lũ sói con như nghé con mới sinh không sợ hổ, tất cả đều cố gắng hết sức để chiến đấu với lính đánh thuê của Bọ Cạp nhưng dù dũng cảm đến đâu chúng cũng thiếu hỏa lực và kinh nghiệm, sau trận chiến ác liệt kéo dài nửa giờ, chúng dần gặp bất lợi!

"Hỏa lực của đám nhóc con đó theo không kịp, đi thôi, bắt sống!"

Tất cả lính đánh thuê đều đứng lên vừa đuổi vừa b.ắ.n lũ sói con đang chạy thục mạng trong rừng.

"Báo cáo đội trưởng Lục, yêu cầu tiếp viện!" Lăng Tiếu người trưởng thành vững vàng lớn tuổi nhất ở đây trầm giọng nói, đổi lại là Hứa Nghị c.h.ế.t cũng sẽ không yêu cầu tiếp viện!

"Cố Diễm! Cẩn thận!" Lục Tốn nhìn thấy viên đạn bay về phía Cố Diễm, lập tức nhào đến đè cậu ta nằm xuống, phía sau truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần!

"Này! Anh em, bắt sống! Tụi nhóc con này đều có tài!" Tên lính đánh thuê hét lên bằng tiếng Anh.

Lục Tốn và Cố Diễm còn chưa đứng dậy, nghiến răng nhìn thấy đám lính đánh thuê trang bị đầy đủ chỉ còn cách họ một vước, cảm thấy trong lòng có chút tuyệt vọng, lúc này tiếng s.ú.n.g vang lên, là Hứa Nghị và Thẩm Nguyên bọn họ chỉ có s.ú.n.g lục tự vệ, b.ắ.n về phía lính đánh thuê tiếc là khoảng cách quá xa, không thể b.ắ.n trúng.

Lính đánh thuê lập tức quay đầu b.ắ.n vào bọn họ, lũ sói con trợn mắt há mồm!

Cho rằng Hứa Nghi và Thẩm Nguyên sẽ bị b.ắ.n chết!

Tiếng s.ú.n.g vang lên.

Hai tên lính đánh thuê bị b.ắ.n chết, đạn từ trên cao xuống, trên cây!

Các Đại Ngưu tới cứu trận!

Ở đại đội đặc chủng, người nào đỉnh thì được gọi là Đại Ngưu, mà đỉnh hơn Đại Ngưu thì gọi là thần! Ví dụ như Kiêu thần!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-471.html.]

Đại Ngốc đeo balo, lấy băng đạn ra lần lượt ném cho đám nhóc con.

"Chú, chúng em còn nghĩ các anh mặc kệ chúng em!" Lục Tốn cười nói.

"Tụi anh còn xem mấy đứa đạt thành tựu nữa!" Đại Ngốc cười ha ha nói.

Diệp Thành và những người khác bắt đầu b.ắ.n phản kích.

Khi bầy sói con đang thay băng đạn, trang bị nhẹ nhàng, thân hình cao lớn của Lục Diêm Vương từ trong bụi cây bước ra!

Anh chỉ mặc một bộ đồng phục rằn ri, đội mũ bonnie, không có s.ú.n.g trường, miệng ngậm một cọng cỏ, híp mắt nhìn chúng: "Đám nhóc con! Bây giờ mỗi người các cậu đều phải có mạng trong tay! Bằng không, nhiệm vụ kết thúc, đừng theo trực thăng trở về!"

Có nghĩa là, mỗi người trong số họ phải g.i.ế.c ít nhất một kẻ thù trong hôm nay!

"Nghe hiểu chưa?" Lục Diêm Vương quát một cách nghiêm nghị.

Sáu người lập tức đứng thẳng người, tư thế đứng nghiêm: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Ánh mắt Lục Bắc Kiêu ra hiệu "tản ra" sáu người tản ra một cách bài bản! Lũ sói con có các Đại Ngưu bảo kê, lại có đầy đủ đạn được, nay hừng hực khí thế chiến đấu, theo đàn anh đại khai sát giới trong rừng nguyên sinh!

"Chúng có phục kích?! Sao chúng có thể có phục kích?!" Bọ Cạp ngồi trên xe lăn giận dữ ném ly rượu sau khi nhận được tin báo.

"Lão đại, tình báo số 07 bị lộ!"

Nghe thuộc hạ nói vậy Bọ Cạp bị liệt nửa người dưới tức giận đến mức suýt chút nữa đứng lên!

“Ba tên kia thì sao? Hả?!” Bọ Cạp hung tợn nói, nhìn bốn chấm trên màn hình máy tính, đúng lúc này dấu chấm tình cờ là số 07 Hạ Thiền biến mất!

Lúc đó, trong phòng thẩm vấn.

Mũi d.a.o sắc nhọn đ.â.m vào làn da mỏng manh của người phụ nữ, đau đớn ập đến, Hạ Thiền hét lên, mũi d.a.o sắc bén đã moi ra một con chip nhỏ có kích thước bằng hạt gạo từ thịt của cô ta!

Lãnh Dao cầm d.a.o khều con chip, đây là chip cấy trong cơ thể người trong truyền thuyết!

Diệp Kiều đi tới nhìn con chip nhỏ, sau đó nhìn Hạ Thiền: "Nói! Ba nhân viên tình báo K2 kia đâu?! Bọn họ là ai?!"

“Tôi không biết, tôi thật sự không biết, tôi chỉ liên lạc với Bọ Cạp, những người khác cũng trực tiếp liên hệ với hắn..." Toàn thân Hạ Thiền cứng đờ, giọng nói run rẩy.

Diệp Kiều hoàn toàn không ngờ tới Hạ Thiền còn có đồng bọn, hơn nữa có đến ba tên!

Kiếp trước nhóm Lục Bắc Kiêu chỉ bắt được Hạ Thiền thì phải?

Lúc này Lãnh Dao đi đến, cô ta nháy mắt với Diệp Kiều.

Diệp Kiều lắc đầu, cô biết Lãnh Dao phải có năng lực đặc biệt nào đó, cô ta muốn dùng năng lực của mình để tra ra ba tên gián điệp khác chăng? Cô ta làm vậy chẳng phải sẽ tổn thọ sao?

"Cô chờ chút! Kỹ thuật viên đã đến rồi, nếu trên người Hạ Thiền có con chip vậy chắc chắn ba kẻ còn lại cũng có, để K2 tiện truy lùng chúng thì phải có định vị GPS!" Tạm thời chưa biết nhân viên tình báo là ai, cô sẽ không tin bất cứ ai ngoại trừ Lãnh Dao và Lục Bắc Trì, Lục Bắc Trì đang trên đường đến.

Có điều cô tin rằng gián điệp cũng không quá chuyên nghiệp, nếu không bọn họ đã sớm kéo Lão Thái xuống ngựa lâu rồi!

"Đừng g.i.ế.c tôi! Tôi từng là đồng đội giáo quan của các người! Đừng g.i.ế.c tôi!" Tên lính đánh thuê mặc đồ ngụy trang đầu không mũ, mặt bôi màu giơ hai tay lên, cầu xin tha thứ.

Hứa Nghị và Lục Tốn chĩa s.ú.n.g về phía, Hứa Nghị chuẩn bị nổ s.ú.n.g nghe hắn nói là đồng đội của Lục Bắc Kiru thì không bóp cò.

"Tóc vàng, người da trắng, còn là lính đánh thuê quốc tế, Lục Diêm Vương làm đồng đội của gã khi nào?" Hứa Nghị nhỏ giọng nói với Lục Tốn.

Đúng lúc này Lục Bắc Kiêu đã mặc đồ ngụy trang đi tới.

"Số 10!" Tên lính đánh thuê bị bắt đã vô cùng phấn khích khi nhìn thấy Lục Bắc Kiêu cao lớn đi tới. So với ba năm trước thì thân hình của anh đã cường tráng hơn nhiều, trông cũng trưởng thành và thận trọng hơn! Không còn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn thèm đòn nữa, bây giờ anh cho người ta cảm giác uy nghiêm áp chế.

Sắc mặt Lục Bắc Kiêu không thay đổi, ánh mắt anh trùng xuống khi nhận ra vẻ mặt đã ngụy trang của kẻ địch có mái tóc vàng.

"010! Tôi là số 80! Anh bạn, tôi số 080 ở trường Hunter đây!" Số 080 nhìn Lục Bắc Kiêu nói một cách hào hứng, bộ dạng hưng phấn như sắp được đại xá.

Quân nhân tốt nghiệp từ trường Hunter lại làm lính đánh thuê của tổ chức khủng bố!

Khóe môi Lục Bắc Kiêu nhếch lên một nụ cười châm chọc, tiến đến gần số 80.

"Trong rừng nhiệt đới, tôi còn cứu cậu! Số 10, thả tôi ra! Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cho cậu hết!" Số 80 lớn tiếng nói với Lục Bắc Kiêu.

Hứa Nghị và Lục Tốn nhìn Lục Diêm Vương không nói lời nào mà đi đến trước mặt lính đánh thuê, mặt không chút cảm xúc nhưng sắc mặt lại vô cùng u ám!

“Số 80, anh là một quân nhân được đào tạo tại trường Hunter lại có thể bán mạng cho tổ chức khủng bố!" Lục Bắc Kiêu nói tiếng Anh chính gốc, nheo mắt nhìn người đồng đội đã từng vào sinh ra tử năm xưa, giọng điệu giễu cợt, tâm trạng vô cùng phức tạp!

"Số 10! Làm lính đánh thuê có thể kiếm được nhiều tiền hơn là quân nhân chuyên nghiệp! Bây giờ, tôi chỉ làm việc vì tiền!" Số 80 hùng hồn nói.

"Số 10! Thả tôi ra, tôi hứa sẽ không bao giờ nhận nhiệm vụ đối phó với anh nữa! Nể tình chúng ta từng là đồng đội, thả tôi đi!" Số 80 là sĩ quan da trắng đến từ Bắc Mỹ, không ngừng nói, không ngừng lùi về sau.

"Số 80, từ khi anh chọn làm việc cho Bọ Cạp đã không còn xứng đáng làm đồng đội của tôi nữa! Bây giờ, trong mắt tôi, anh là kẻ phản bội trường Hunter! Và là một kẻ xâm lược!" Lục Bắc Kiêu nói chắc như đinh đóng cột, rút khẩu s.ú.n.g lục từ thắt lưng ra!

Khẩu s.ú.n.g lục trong tay Lục Bắc Kiêu nhắm vào giữa trán số 80, anh lạnh lùng, u ám, tàn nhẫn tựa như diêm vương từ địa ngục đến lấy mạng.

Nhìn thấy bắp chân của kẻ thù run sợ, thấy thuộc hạ của anh lòng đầy sùng bái!

"Số 10, tín ngưỡng của mỗi người là khác nhau, tôi chỉ tin vào tiền bạc! Nhìn về mặt chúng tôi chưa g.i.ế.c được một mình cậu, nhìn về mặt tình đồng đội của chúng ta ngày xưa, tha cho tôi đi!" Số 80 giơ tay cầu xin lần nữa.

Ánh mắt Lục Bắc Kiêu phức tạp, không ai có thể hiểu được anh đang nghĩ gì!

Mặt trời mùa đông được bao phủ bởi một lớp màu xám lạnh, giống như trái tim của Lục Bắc Kiêu lúc này!

Gọi là đồng đội, là vì có chung niềm tin và cùng chung chí hướng, sát cánh chiến đấu vì niềm tin ấy!

Nay đã khác xưa!

Hứa Nghị và Lục Tốn đều cảm nhận được anh đang chần chừ, do dự, số 80 dường như nhìn thấy một tia hy vọng thoát thân, chỉ cần gã nhanh chóng chạy ra khỏi đường biên giới là có thể giữ được mạng!

Gã cố gắng lùi lại.

Lục Bắc Kiêu đột nhiên b.ắ.n vào đầu gối gã, m.á.u tươi lập tức b.ắ.n ra, số 80 quỳ trên đất, m.á.u của gã thấm vào trong đất!

Gã đau đớn, ngẩng đầu lên, nhìn Lục Bắc Kiêu với vẻ mặt khó hiểu: "Anh bạn, nể tình chúng ta từng vào sinh ra tử... Tôi còn phải chăm sóc gia đình, con tôi vừa chào đời!"

"Lúc các anh muốn g.i.ế.c tôi, cũng đâu có nghĩ cho tôi!" Lục Bắc Kiêu nhếch môi, nở nụ cười châm chọc, ánh mắt giống như diều hâu!

Số 80 vẫn lắc đầu, đôi mắt xanh biếc đầy sự van nài. Đồng cam cộng khổ một năm, ai cũng biết miệng lưỡi số 10 độc ác tàn nhẫn, bụng dạ nham hiểm, nhưng tất cả đều biết rằng anh quan tâm đến đồng đội nhất!

"Tín ngưỡng nhảm nhí của anh là tiền, tín ngưỡng của tôi là trung thành với tổ quốc, trung thành với nhân dân! Anh mang vũ trang bước vào lãnh thổ của đất nước chúng tôi, anh làm việc cho phần tử khủng bố! Tín ngưỡng của anh đã xâm phạm tín ngưỡng của tôi, anh chính là kẻ phản bội, nỗi ô nhục của trường Hunter! Cho nên, mời anh đi gặp Thượng Đế đi!"

Một người đàn ông thân hình cao lớn mặc đồ ngụy trang, chậm rãi nâng s.ú.n.g lên, từng câu từng chữ anh nói đều mạnh mẽ!

"Không!" Số 80 hét lên.

Ngón trỏ tay phải của Lục Bắc Kiêu vô tình bóp cò, một tiếng "bằng" viên đạn xuyên qua đầu của số 80 một cách chính xác và b.ắ.n ra từ sau đầu của gã, m.á.u b.ắ.n tung tóe...

Anh tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t những người đồng đội đã cùng vào sinh ra tử năm xưa, không nhìn thêm lập tức xoay người!

Bóng dáng lạnh lùng sải bước vào rừng.

"Chúng tôi giơ tay và đầu hàng! Theo các người không thể sử dụng vũ khí chống lại chúng tôi nữa!" Tại một bãi đất trũng, bốn tên lính đánh thuê bị bắt sống, chúng hạ vũ khí và giơ tay đầu hàng.

Huyết Lang và bầy sói con cầm s.ú.n.g nhằm vào những tên tù binh này.

Lúc này Lục Bắc Kiêu đi tới lấy thiết bị liên lạc giữa lính đánh thuê và Bọ Cạp từ Diệp Thành.

"Số 10! Tôi là số 15, cậu nhớ không?! Tôi là số 15!"

Một tên tù binh lấy mũ bonnie xuống nhìn về phía Lục Bắc Kiêu hét lên.

Từ một khoảng cách khá xa, Lục Bắc Kiêu nhìn gã: "Đương nhiên là tôi nhớ, hồi đó anh bị tôi bắt ăn c*t như thế nào!"

Anh nói xong thì nhóm Huyết Lang cười to.

Anh cầm thiết bị liên lạc, xoay người mở máy: "Gọi Bọ Cạp hèn nhát! Tao là Lục Bắc Kiêu! Người sẽ đánh mày liệt giường, cho nổ tung căn cứ của mày!"

"Lục Bắc Kiêu!" Giọng nói đay nghiến của Bọ Cạp truyền đến.

"Còn tưởng thủ lĩnh của K2 nhát gan đến mức không dám nghe điện thoại chứ! Bọ Cạp, tao không có thời gian nói nhảm với mày, gọi cú điện thoại này chỉ để cho mày biết là lính đánh thuê mà mày gọi là hàng đầu thế giới bị tao hành hạ đến c.h.ế.t thế nào!"

Anh dứt lời xoay người, mặc kệ những đồng đội trường Hunter cầu xin, giơ tay hạ lệnh: Giết!

Sau đó, từng tiếng s.ú.n.g và tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Lục Bắc Kiêu tuyệt tình nhìn tất cả những đồng đội năm xưa biến thành thi thể!

Bọ Cạp nghe những âm thanh này, tay siết chặt: "Lục Bắc Kiêu! Sớm muộn gì K2 cũng sẽ làm thịt mày!"

"Ông đây sẽ ở biên giới chờ mày tới!" Anh nói rồi cúp máy ngay lập tức.

"Trở về!" Anh ra lệnh rồi dẫn đầu rời đi.

Loading...