Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 470

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:38
Lượt xem: 14

Cô ta ẩn nấp ở quân khu Tây Nam 5 năm, trước nay chưa ai nghi ngờ, 5 năm qua cô ta thu thập không ít tình báo quan trọng cho K2, cũng cung cấp rất nhiều tình báo của K2 cho quân khu Tây Nam, cùng với K2 trong ứng ngoài hợp, có thể nói là không gì lọt qua được, hơn nữa bởi vì thu hoạch được tình báo lập công rất nhiều, quyền hạn ngày càng lớn.

Nhất định là Diệp Thành bảo Diệp Kiều tới bắt gian!

Một tay Hạ Thiền bụm mặt, nửa bên má khác đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ lên, nhìn cực kỳ đáng thương! Cô ta mặc áo lông cổ chữ V thấp, giày cũng vội vàng cởi ra, đã như vậy rồi còn muốn giảo biện!

“Không có gì sao? Cô gấp gáp cùng đàn ông tới thuê phòng làm gì? Đừng nói với tôi là đến đây nói chuyện công việc?" Diệp Kiều buồn cười nói, còn cầm DV trong tay, đem những hình ảnh vừa nãy quay được cho cô ta xem.

Trên màn hình, người phụ nữ vội vàng mà cởi ra áo khoác ngoài, lại vội vàng khom lưng cởi giày, video tuy rằng ngắn ngủi, nhưng hình dáng Hạ Thiền hiển thị đến vô cùng rõ ràng!

Hạ Thiền nhìn màn hình chính mình mất mặt, rất nhanh đã bị vả mặt, n.g.ự.c thở phập phồng, việc này nếu làm lớn thì sao?!

Cô ta chính là một người nữ quân nhân!

Lúc này, hai mắt cô ta hồng lên, nhìn về phía Lục Bắc Kiêu đứng ở chân tường vẫn chưa nói lời nào.

“Anh Kiêu, là anh dẫn tôi đi, là anh nói đã sớm chán cô ấy, anh phải làm chủ cho tôi……." Hạ Thiền đáng thương mà nhìn Lục Bắc Kiêu, giọng khàn khàn nói.

DTV

Diệp Kiều nhìn Hạ Thiền làm trò trước mặt cô, đối với chồng cô làm bộ đáng thương, quả thật đúng là người thứ ba, một tay cô kéo cô ta lại, đối mặt với chính mình: "Họ Hạ kia, cô mới bảo không có gì với chồng tôi sao? Sao giờ lại tự mình nói ra miệng thế?!"

Kiều nữ vương hung tợn nói, một bộ dạng là chính thất giáo huấn tiểu tam: "Cô đây là tự đánh vào mặt mình đấy!"

Dứt lời, lại là “chát” một tiếng, tiếng bạt tai lại rơi xuống lần nữa!

Cô lại lần nữa tát Hạ Thiền!

Cái người Hạ Thiền này, cũng không chỉ đơn giản là muốn làm tiểu tam, cô ta chính là một người phụ nữ rắn rết, trong máy tính cô ta có tư liệu của Huyết Lang, không biết đã tới trong tay Bò Cạp Độc hay chưa! Kiếp trước, thành viên Huyết Lang có kết cục thê thảm, không thiếu phần tình báo của cô ta quạt gió thêm củi đâu!

Cho nên nói, người phụ nữ này, cho vào dầu sôi lửa bỏng cũng không đủ đâu!

Hạ Thiền bị Diệp Kiều đánh đến mơ màng, bên mặt kia sưng to hơn: "Diệp Kiều, cô quá đáng lắm rồi đấy! Anh Kiêu, anh nói đi, là anh nói anh đã sớm chán cô ấy rồi!"

“Chát!” Lại là một cái tát!

Diệp Kiều cảm giác đánh đến mức tay mình đều đau!

“Anh Kiêu? Anh Kiêu cũng để cho cô gọi sao?!" Cô mười phần khinh thường mà nói với Hạ Thiền.

Lúc này, Lục Bắc Kiêu vẫn luôn không nói chuyện, cuối cùng cũng chuyển động, đi tới trước mặt Diệp Kiều.

Hạ Thiền ăn đau, tha thiết mà chờ đợi Lục Bắc Kiêu vì cô ta mà báo thù: "Anh Kiêu, anh nói xem, là vì Diệp gia, anh mới phải chịu đựng cô ấy!"

“Chồng, là như thế sao?” Diệp Kiều ngẩng mặt, nhìn tên khốn người gặp người thích trước mặt, giương giọng hỏi.

Hạ Thiền chờ Diệp Kiều thành người vợ bị bỏ rơi, tim đập nhanh hơn.

“Bà Lục, anh lừa cô ta thôi. Coi em làm bảo bối còn chưa đủ, sao dám chán được?" Người đàn ông cong eo, đôi tay ôm lấy hai vai cô, ánh mắt dịu dàng, nói lời ngon ngọt.

Nhìn cảnh tượng dịu dàng với giọng nói ngọt ngào này, Hạ Thiền sửng sốt, không anh nhất định là sợ Diệp Kiều nên mới nói như vậy!

Là anh muốn đi thuê phòng với cô

Khóe miệng Diệp Kiều nâng lên, nhón chân, hôn má anh một cái, rồi sau đó xoay người nhìn về phía Hạ Thiền, Lục Bắc Kiêu thân mật mà ôm eo cô!

Lục tiên sinh thân mật mà vòng qua eo bà Lục, tư thế âu yếm, hai người đối mặt với Hạ Thiền cách đó không xa, cực kỳ chật vật, không biết lượng sức mình!

“Tham mưu Hạ còn nghĩ muốn ăn vả sao?!" Diệp Kiều lạnh lùng trào phúng cô ta: "Cũng không soi gương nhìn xem, mình là mặt hàng gì, vậy mà nghĩ chồng tôi sẽ coi trọng cô!"

Hai má Hạ Thiền bị đánh đến đỏ ửng, theo bản năng lùi về phía sau, sợ lại bị Diệp Kiều tát!

“Diệp Kiều, cô cũng thật đáng thương, có thai bị chồng đội nón xanh, anh chỉ dỗ một câu mà đã tin rồi!" Hạ Thiền cho rằng là Lục Bắc Kiêu sợ Diệp Kiều nên mới ném nồi cho cô ta, cô ta đành phải xé rách mặt với Lục Bắc Kiêu!

Diệp Kiều không những không tức giận, đầu còn cọ cọ n.g.ự.c Lục Bắc Kiêu: "Tôi đây có tự tin! Còn tham mưu Hạ cô, lớn lên không xinh như tôi, dáng người không đẹp như tôi, gia thế bối cảnh cũng không bằng tôi, thì sao tôi phải sợ? Anh ấy sẽ không màng thân phận của mình mà yêu đương vụng trộm với phụ nữ như cô sao? Tham mưu Hạ, cô có đầu óc không vậy?!"

Cái người tên Hạ Thiền này, làm sao làm giáp điệp 5 năm mà không bị phát hiện hay sao? Đấy là chưa trải qua bị đàn ông mê hoặc!

Hay vẫn là tên khốn họ Lục nhà cô mị lực quá lớn?

Cái gọi là hồng nhan họa thủy, trai đẹp tại sao không phải là họa thủy?!

“Chính là anh dụ dỗ tôi, bảo tôi đi thuê phòng! Không tin thì cô hỏi anh Diệp Thành của cô đi!" Hạ Thiền kích động giải thích.

Cô ta vừa dứt lời, cửa phòng cho khách đã bị đẩy ra, người đi vào đầu tiên chính là Diệp Thành!

Ngay sau đó là Phương Trác bị Lục Bắc Kiêu đập một bình rượu vào đầu!

“Bọn họ đều có thể làm chứng! Vì tôi, Lục Bắc Kiêu còn đánh Phương Trác! Là anh ấy câu dẫn tôi!" Hạ Thiền nói tiếp.

Mấy người Huyết Lang đều ùa vào, sau khi nghe Hạ Thiền nói xong thì cười ha ha!

Bọn họ, bọn họ là có ý gì?!

Nhóm người nhìn Hạ Thiền mặc thường phục, để tóc xõa, cực kỳ giống lúc cô ta khinh thường bọn họ, vẻ mặt nghi hoặc, nhìn thấy Phương Trác từ trong nhóm đi về phía cô ta.

“Mặt tham mưu Hạ bị chị dâu của tôi đánh sưng lên rồi! Ai da, như vậy xem ra, xấu quá đi!" Vẻ mặt Phương Trác chế giễu nói.

Hạ Thiền trừng mắt nhìn cậu ta, nói không ra lời.

“Tham mưu Hạ, chúng tôi thừa nhận là Lục thượng úy câu dẫn cô!" Diệp Thành lúc này cũng tiến lên, cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà, tập thể chúng tôi đều có thể làm chứng, cậu ấy là cố ý câu dẫn cô!"

Lời Diệp Thành vừa nói xong, tập thể lại cười ha ha.

“Tham mưu Hạ, Kiêu Thần chỉ cố ý câu dẫn cô một chút, vậy mà chúng tôi lại không biết cô là loại kỹ nữ như thế đấy……" Hà Phong khoanh tay trước ngực, châm chọc nói Hạ Thiền vẻ mặt mơ hồ.

Có ý gì?!

“Cô nghĩ rằng anh em chúng tôi sẽ vì một con đàn bà như cô mà phản bội nhau à? Kiêu gia nếu thật đánh tôi, bây giờ tôi còn sống sao?" Phương Trác sờ đầu, châm chọc Hạ Thiền.

Bình rượu vừa nãy, Lục Bắc Kiêu không dùng lực, Phương Trác cũng là đầu đá, nếu không đã sớm nằm liệt!

Năm đó, Kiêu gia vì anh em báo thù, chính là như vậy, đánh đối phương thành người thực vật!

“Đúng rồi, tham mưu Hạ, sắc dụ của cô hiệu quả thật, sự thật là chúng tôi đều giả vờ! Mà ngược lại là cô, lại dễ dàng mà bị Kiêu gia câu dẫn, lãng phí quá……" Phương Trác lại nói lần nữa.

Hạ Thiền vẫn luôn không mở miệng, bây giờ mới hiểu được mọi chuyện là như thế nào!

Lục Bắc Kiêu với các chiến hữu của anh, kết phường tính kế cô ta!

Lục Bắc Kiêu căn bản không bị cô ta câu dẫn, tất cả đều là ở diễn kịch!

“Mấy người, mấy người dám làm vậy với tôi! Tôi chính là tham mưu quân khu Tây Nam! Mấy người rốt cuộc coi tôi là cái gì?" Hạ Thiền lại nổi lên kiểu cách nhà quan, khiển trách bọn họ.

Cái người Hạ Thiền này, vẫn chưa nhận ra thân phận của mình đã bị bại lộ!

“Các người dám chơi tôi! Tôi phải đi báo cáo cho quân khu biết!" Hạ Thiền oán giận nói, đang định xỏ giày, hai má cô ta sưng đỏ, mặc vớ mà không đi giày, nhìn cực kỳ chật vật.

“Họ Hạ, lúc cô muốn câu dẫn chồng tôi, sao lại không nghĩ đến phạm vào quân kỷ đi? Bây giờ lại đi tố cáo!" Diệp Kiều tiến lên, trêu cô ta nói.

Hạ Thiền nhìn cô, lại nhìn Lục Bắc Kiêu phía sau, đôi vợ chồng này vậy mà liên thủ với nhau đào hố chôn cô ta!

Giờ phút này, tâm trạng của cô ta so với bị vả mặt còn xấu hổ và giận dữ hơn!

“Rõ ràng là chồng cô câu dẫn tôi! Các người đừng tưởng ở đây là địa bàn của mấy người nên tôi phải ngậm bồ hòn làm ngọt! Tôi muốn đi báo cáo!" Hạ Thiền lớn tiếng nói, vẫn cực kỳ kiêu ngạo.

“Tham mưu Hạ, cô vẫn chưa động não ra sao? Vì sao chúng tôi phải thiết kế cô như vậy? Chỉ muốn nhìn cô là một con kỹ nữ thôi sao?!" Diệp Kiều khoanh tay trước ngực, khóe miệng tươi cười ẩm hiểm nói.

“Cô, cô có ý gì?” Chẳng lẽ…… Là……

Không, không có khả năng, bọn họ sao có thể phát hiện thân phận thật sự của cô ta?!

“Có ý gì…… Hạ Thiền, nói đúng hơn, là gián điệp Hạ, vẫn nên để người của cục an ninh đến nói chuyện với cô đi!" Diệp Kiều cười nói, nhìn Hạ Thiền bị đánh đến đỏ bừng mặt, lập tức trắng bệch không còn tia m.á.u nào, cô sung sướng thở ra một hơi!

Lục Bắc Kiêu vẫn luôn không nói chuyện, lúc này tiến lên.

Người đàn ông mặc thường phục, khoác áo, ánh mắt khinh miệt, chán ghét mà nhìn Hạ Thiền: "Họ Hạ, tôi muốn cảm ơn cô là gián điệp của Bò Cạp Độc, mới có thể làm đàn ông đã có vợ nhìn cô bằng hai mắt! Nói mấy câu nhiều hơn với cô! Trên thực tế, Lục Bắc Kiêu tôi không muốn nhìn cô nhiều hơn một giây! Tự cho là có thể so sánh với bà Lục của tôi sao! Cô tính là gì chứ?!"

Giọng điệu anh bình thường, miệng lưỡi lại khinh miệt như vậy, coi cô ta y hệt cái chổi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-470.html.]

Thân phận Hạ Thiền bị bại lộ, lại bị người đàn ông cô ta luôn mơ tưởng lại khinh bỉ, thân mình loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống!

Lúc này, cô ta trơ mắt nhìn Diệp Kiều đi tới trước mặt Lục Bắc Kiêu, giống như bảo bối mà xoa mặt.

“Bà Lục, hết giận chưa? Chưa hết giận thì về sau anh bảo người của cục an ninh giao cô ta lại cho em chơi nhé?" Người đàn ông ngày thường lạnh lùng, cho dù câu dẫn cô ta cũng rất ít khi nói cười, lại dịu dàng như vậy.

Dịu dàng của anh, chỉ thuộc về Diệp Kiều!

Hạ Thiền giờ phút này cực kỳ muốn khóc, không chỉ bị đôi vợ chồng của Lục Bắc Kiêu ngược, mà còn tai vạ đến nơi!

“Đương nhiên không hết giận! Người phụ nữ này, không chỉ mơ ước anh, còn muốn làm Huyết Lang sụp đổ, nghiệp chướng này, em phải tính với cô ta! Em muốn chơi c.h.ế.t cô ta!" Diệp Kiều lớn tiếng nói.

“Được! Bà Lục nói cái gì thì chính là cái đó!" Lục Bắc Kiêu yêu thương vô bờ nói.

Anh sao lại không biết là Kiều nữ vương giận vì anh tiếp xúc với người họ Hạ này, hơn nữa giận không nhỏ, nhưng bà Lục là một người quân tẩu lấy đại cục là trọng, cô lý giải được nỗi khổ của anh!

Đêm nay cũng là cô bảo anh cố ý để họ Hạ này đến phòng cho khách, cố ý tát cô ta!

Một đám người đi ra khỏi phòng, Hạ Thiền còn muốn chạy, nhưng mà bên trong phòng sớm đã có người của cục an ninh, Hạ Thiền không trốn được!

“Bé cưng ngốc, chờ lần hành động này trở về, anh quỳ điều khiển hai giờ được không? Đến cả không khí anh đây cũng không muốn cô ta chiếm tiện nghi!" Mới vừa vào nhà, anh chưa thay quần áo, vì đã phải đi rồi.

Không chiếm cái gì tiện nghi?

Đối với bình dấm chua như cô mà nói, phụ nữ khác chạm vào cô nhiều một chút, anh đều liếc một cái, đều phải chịu đựng!

Cô chiếm hữu anh cũng giống hệt như anh chiếm hữu cô!

“Anh Kiêu, em không phải là phụ nữ không biết điều, lần này là đặc biệt, em không giận anh, em chỉ ghê tởm cái người họ Hạ kia thôi! Anh cứ yên tâm hành động, đừng để vì em mà phân tâm! Em với Lục Tiểu Cổn với Lục Tiểu Đản sẽ chờ anh trở về!"

“Lục Tiểu Đản?" Lục Bắc Kiêu nhíu mày: "Con của Lục Bắc Kiêu, sao có thể……đáng yêu như vậy!"

Anh muốn nói xấu, lại sợ chọc cô không vui, chỉ có thể nói “Đáng yêu”!

“Anh đừng ngại, dù gì anh cũng sắp làm cha rồi còn đâu!" Diệp Kiều xem thường, sớm đã biết ý định của anh!

“Vẫn nghe vợ! Em gọi tụi nó là gì thì tụi nó là cái đấy!" Yêu vợ vô bờ nghiêm túc nói.

Diệp Kiều: “……”

Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Đản, đừng trách mẹ nha, ai bảo cha con yêu mẹ như vậy?

Bà Lục nói trong lòng.

Nghĩ thầm, nội tâm Lục Tiểu Đản chắc buồn lắm đây!

10 giờ tối, đột nhiên có loa rời giường, tập thể nhóm sói con mãi mới có thể ngủ sớm, nơi tục trong lòng, mắng Lục Diêm Vương!

Một phút sau, toàn bộ đã tập hợp ở trong sân huấn luyện.

Chỉ chốc lát sau, trực thăng trở nhóm sói con đi về phía biên cảnh Tây Nam.

Đối với khóa huấn luyện núi sâu rừng già này, bầy sói con bị giam giữ thật lâu mới có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, cực kỳ vui sướng, ai cũng hưng phấn!

“Hạ Thiền! Cô là một nữ học sinh tốt nghiệp trường quân đội làm sao trở thành tình báo viên cho tổ chức K2 được? Thành thật khai báo!" Trong phòng thẩm vấn, người của cục an ninh, đang tiến hành thẩm vấn Hạ Thiền.

Lần này nếu không phải là Huyết Pang phát hiện đây là gian tế, Hạ Thiền vẫn tiếp tục ẩn nấp trong bộ đội sẽ cực kỳ nguy hại!

Hai tay hai chân Hạ Thiền đều bị trói, khóe miệng đắc ý mang cười: "Muốn từ trong miệng tôi moi ra thông tin sao, không có cửa đâu! Mấy người dám làm thế này với tôi, K2 sẽ không tha cho đâu!"

Hạ Thiền kiêu ngạo nói.

“Đúng không? Hôm nay tôi muốn nhìn xem, miệng cô có bao nhiêu kín!" Thanh âm chế nhạo vang lên, người phụ nữ mặc đồ đen đi tới, chính là Diệp Kiều!

Cô búi tóc dài lên, mặc một cái áo khoác da màu đen, quần dài màu đen, một đôi quân ủng hầm hố mười phần! Cô trang điểm trung tính mười phần đẹp trai, nhìn không ra đang mang thai!

Người của cục an ninh thấy cô đi vào, nói câu gì đó liền đi ra ngoài.

Diệp Kiều tháo bao tay da màu đen ra, ánh mắt khinh miệt nhìn Hạ Thiền tối hôm qua ra sức câu dẫn đàn ông của cô giờ đã trở thành tù binh, cô xác định cơn giận này vẫn chưa tiêu tan!

Ngay sau đó, ba nữ chiến sĩ mặc quân phục rằn ri vác s.ú.n.g trường trên tay, đi vào.

Mặt các cô vô cảm, lãnh khốc soái khí!

Diệp Kiều như là đại ca ngồi xuống ghế dựa, ám chỉ cho Lãnh Dao.

Lãnh Dao đi tới bên người Hạ Thiền, khối băng khổng lồ bao bọc vũ khí đặt ở trên mặt đất.

Các cô lập tức tiến lên, cưỡng chế đè lại hai vai Hạ Thiền, lôi kéo cô ta tới gần khối băng.

“Ngồi xuống!” Khi Vũ khiển trách nói.

“Các cô muốn làm gì?!” Hạ Thiền vẫn còn chưa chịu khuất phục, vẻ mặt bất khuất, thân thể bị bắt ngồi xuống khối băng, lạnh đến tận xương tủy!

“Hạ Thiền, nhanh như vậy đã quên tôi nói rồi sao? Tôi nói rồi, tôi muốn chơi c.h.ế.t cô!" Diệp Kiều ngồi trên ghế, chân bắt chéo, xoay bút trong tay, nhìn Hạ Thiền, lạnh lùng nói.

Không phải không chịu nói sao, cô có rất nhiều khổ hình ép cô ta nói ra!

Bây giờ đang trời đông giá rét, cho dù là ở trong nhà, buổi tối đến cũng chỉ có vài độ, Hạ Thiền lại là người quanh năm ở khu vực nhiệt đới, nhiệt độ lạnh đến nỗi run lên bần bật, lúc này, cô ta bị ấn ngồi trên khối băng, bị lạnh đến nỗi thấu cả xương!

Cho dù lạnh, môi đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch, Hạ Thiền vẫn cực kỳ bất khuất, ngồi trên ghế trừng mắt nhìn Diệp Kiều!

Cô vậy mà vẫn còn thảnh thơi cắn hạt dưa!

“Hạ Thiền, cô có nói hay không? Tôi cũng tò mò, một cô gái trẻ như cô, còn chưa đi ra quá biên giới, sao lại thành tình báo viên của K2?" Diệp Kiều ăn hạt dưa, nhìn Hạ Thiền đang ngồi trên khối băng, giương giọng hỏi.

Cục an ninh không gì không làm được vậy mà không bắt được gian tế này, Hạ Thiền che giấu sâu đến cỡ nào cơ chứ. Nghe bọn họ nói, đã điều tra qua quê quán của Hạ Thiền, cha mẹ đề chỉ là công nhân bình thường, 17 tuổi Hạ Thiền coi như là chiến sĩ, biểu hiện ở bộ đội vẫn rất ưu tú, nước ngoài cũng chưa đi, làm sao tiếp xúc được với tổ chức K2?

Hạ Thiền trừng mắt nhìn cô một cái, quay đầu ra chỗ khác, không nhìn cô, cắn răng chịu đựng hơi lạnh thấu xương, thần kinh cũng bắt đầu căng chặt.

“Tiểu Yêu, quần áo trên người cô ta nhiều quá nha!" Diệp Kiều buồn bã nói.

Lãnh Dao mặc quân trang rằn ri, cất bước đi lên, chân phải từ từ lôi ra một con d.a.o găm vô cùng sắc bén, mũi d.a.o kề sát vào gương mặt của Hạ Thiền, con ngươi Lãnh Dao lạnh băng vô tình, phát ra ánh sáng hung ác.

Kiếp trước, kiếp này cô ta đều c.h.ế.t trong tay K2, thề không đội trời chung với K2!

Lưỡi đao nhẹ nhàng vung lên, vải trên người Hạ Thiền lập tức biến thành mảnh vụn, chỉ còn một cái áo n.g.ự.c với một cái áo lót bên trong với quần, hai tay lập tức ôm ngực.

Lãnh Dao nghe thấy được âm thanh răng cô ta đập vào nhau.

Hạ Thiền bị lạnh đến nỗi thần kinh đông lại, toàn thân co chặt.

“Còn không nói? Vậy thì bị c.h.ế.t cóng đi!" Lãnh Dao lạnh lùng nói, dứt lời, đôi tay phía sau nắm lại, chuẩn bị thủ thế.

Diệp Kiều thảnh thơi mà cắn hạt dưa, đây là chiêu số của cô, chính là trong lúc chiến tranh, đây là cực hình để tra tấn nữ gián điệp Nhật Bản lần nào cũng hiệu quả, cô không tin, miệng Hạ Thiền còn cứng hơn người đi trước!

Nhìn Hạ Thiền bị lạnh đến nỗi ngồi không nổi đang cuộn mình ở khối băng, không ngồi được mà ngã xuống, toàn thân run rẩy, hàm răng va vào nhau "lạch cạch", Phong Tranh với Khi Vũ không khỏi mà nghĩ, chị dâu của các cô thật là tàn nhẫn!

Cô chỉ là một quân nhân bình thường thôi sao? Các cô trong quân ngũ đã cảm thấy đây là khổ hình, cô còn vui vẻ thoải mái mà cắn hạt dưa.

“Hạ Thiền! Muốn đắp chăn sao? Một cái chăn cực ấm……" Diệp Kiều đứng lên, đi đến khối băng, nhìn Hạ Thiền khoanh tay trước ngực, dụ dỗ nói.

Hạ Thiền vội vàng gật đầu, thần kinh của cô ta đã bị đông đến căng, làm gì còn lý trí nữa!

“Nói đi, cô sao lại bị K2 thu mua, Bò Cạp Độc trong nước, còn có tên gián điệp nào hay không?!" Cô giương giọng hỏi.

“Tôi, tôi nói……” Cả người Hạ Thiền run rẩy, nói với các cô……

“Số 07, sao từ tối hôm qua đến nay luôn ở đại đội đặc chủng thế?!" Bò Cạp Độc ngồi ở xe lăn, nhìn màn hình máy tính, lạnh lùng hỏi.

Bò Cạp Độc nhìn màn hình laptop, cắn răng hỏi.

“Đầu nhi, bảo số 09 điều tra rõ ràng cho tôi!"

“Biên giới bên kia, tình hình thế nào rồi?" Bò Cạp Độc lại hỏi, làm bộ đa mưu túc trí.

“Lính đánh thuê của chúng ta đã tiến vào biên giới, lúc này, chắc là đàn bắt đầu tiêu diệt Lục Bắc Kiêu với nhóm nhãi con chưa mọc lông kia rồi!"

Bò Cạp Độc nghe đàn em nói vậy, thống khoái nói to: "Tôi chờ bọn họ đem đầu Lục Bắc Kiêu trở về lĩnh thưởng!"

Loading...