Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 464

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:28
Lượt xem: 16

Anh ta vừa mới tỉnh lại, sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Xuất huyết nội tạng, dập lá lách, mất máu. May mà dạ dày vẫn ổn chưa đến mức phải cắt bỏ. Vừa tình lại anh ta đã vội vàng hỏi Diệp Kiều đâu, biết cô cũng đang nằm viện nên anh ta nghĩ cô xảy ra chuyện rồi, bị dọa cho một phen, mặc kệ bác sĩ hay trợ lý Mễ Khả ngăn cản, anh ta đã vội vàng chạy ào tới chỗ cô.

“Tô Mục!” Mễ Khả đuổi theo, hét lớn, vừa chạy vừa thở hồng hộc, gương mặt lộ vẻ lo lắng: “Chị Kiều! Bác sĩ nói Tô Mục không được vận động nhiều, vừa rồi anh ta còn leo cầu thang đấy, cứ nhất quyết phải đến tìm chị!”

Diệp Kiều bị bộ dạng thê thảm của Tiện Tiện dọa cho hết hồn, rất lâu mới lấy lại tinh thần.

“Nhị nha! Đứa bé sao rồi?!” Tô Mục kích động hỏi.

Nhìn lướt qua thì cô không có thương tích gì, anh ta an tâm một phần, nhưng con của cô…

Nếu đứa bé của cô bị ảnh hưởng thì cả đời này Tiện Tiện cũng sẽ bị cắn rứt lương tâm.

Tiện Tiện thối, bình thường vừa thấy cô liền tránh mặt, liền giận dỗi cô, anh ta cũng sợ c.h.ế.t chứ, nhưng vào thời khắc nguy hiểm thì lại chẳng màng sống c.h.ế.t nữa mà xông ra che chở cho cô, Diệp Kiều nghĩ tới đã cảm thấy ấm lòng rồi.

“Nói gì đi chứ!” Thấy cô im lặng, Tô Mục kích động hét lên, đôi mắt đã đo đỏ rồi.

Diệp Kiều chưa từng thấy bộ dạng của Tiện Tiện mắc cười như bây giờ, vừa nghiêm túc mà cũng vừa buồn bã!

“Tiện Tiện! Đứa bé vẫn ở đây! Không có việc gì cả! Chị đây cùng không bị thương, may mà anh Kiêu đến kịp lúc!” Cô vội vàng nói để đè nén sự xúc động của anh ta xuống.

Đứa trẻ không sao…

Ánh mắt của anh lại rơi xuống bụng cô, Tô Mục như trút được gánh nặng, nhếch miệng lên, cười nói: “Không sao thì tốt!”

Tô Mục vừa mới xoay người lại thì bỗng có một tiếng động lớn, anh ngã xuống!

“Tiện Tiện!” Diệp Kiều kinh hãi kêu lớn.

Lúc này, đúng lúc Lục Bắc Kiêu quay lại, thấy Tô Mục ngã nhào trên mặt đất, khóe miệng trào ra m.á.u tươi, anh nhếch nhếch mi, chủ động tiến lên, gạt bỏ tất cả sự bực bội với tên nhóc tóc vàng này, anh vội vàng bế anh ta lên, chạy ra ngoài đặt lên cáng mà bác sĩ, y tá đang đẩy tới.

Diệp Kiều chạy theo tới nơi, muốn chạy theo nữa nhưng bị anh ngăn lại.

“Anh Kiêu, Tiện Tiện thối kia không sao đấy chứ…” Cô nói trong sự lo lắng, Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Tiện Tiện bất chấp tất cả liều c.h.ế.t vì cô, ít nhiều vẫn có chút cảm động, tuy nói nguyên do là vì Tiện Tiện nhưng thật ra trước đó Tiện Tiện vẫn luôn gạt cô, không cho cô hay chuyện Tiết Văn.

Hôm nay, nếu không nhờ Tiện Tiện, Lục Tiểu Cổn không biết ra sao rồi…

Nghĩ cô cũng không dám nghĩ.

Lục Bắc Kiêu tuy không ưa gì Tiện Tiện nhưng hôm nay anh ta đã khiến Lục Bắc Kiêu phải nhìn bằng con mắt khác.

“Nhìn bộ dạng cậu ta đi, đến Diêm Vương còn không ưa mà!” Anh trầm giọng nói, đưa tay ôm lấy cô.

Thực sự, đêm đó, khi Tiện Tiện gọi điện cho cô, Lục Bắc Kiêu cũng giận lắm, nhưng hôm nay thì ngược lại, anh còn có chút cảm kích tên nhóc kia, cùng lắm là, tại sức hút của vợ anh lớn quá!

“Anh Kiêu, anh đừng có hiểu lầm đó nha, em với cậu ta như anh chị em trong nhà, từ bé đã đánh nhau rùm beng, cậu ta phun nước bọt vào mặt em em liền phun lại, nhưng lúc bị người ngoài thôn ăn h.i.ế.p thì tụi em sẽ có chung một kẻ thù!” Sợ anh lại ghen nên cô nhanh chóng ôm eo anh mà giải thích.

“Đã bảo không cho kể nữa mà!” Không ngờ, anh càng ghen, nghĩ đi nghĩ lại, anh ta cũng vợ mình lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã!

Cảm giác ham muốn giữ lấy Diệp Kiều mãnh liệt đến nỗi bản thân Lục Bắc Kiêu cũng cảm thấy sợ hãi!

Tiết Văn bị giam trong phòng chờ thẩm vấn, vết thương trên mặt cô ta đã được xử lý, do là tình nhân của đại ca giang hồ nên trước mặt cảnh sát, cô ta vẫn tỏ ra phách lối cực kì.

“Tôi là người của Đông Thăng đấy, ui da, các người còn không mau thả tôi ra à?! Không muốn sống nữa hả?!” Cô xông đến chỗ nữ cảnh sát, la hét.

“Cô Tiết, cô còn chưa biết à, anh Đông Thăng gì đó của cô, sắp xong đời rồi!” Nữ cảnh sát nhỏ nhẹ nói, đúng là đám người Đông Thăng đã bị Diệp Kiều xử lý sạch sẽ rồi!

Vậy mà Diệp Kiều vẫn còn sống!

“Cô nói bậy bạ gì đó? Diệp Kiều, cô đừng có đắc ý quá sớm, cẩn thận không có ngày người của anh Đông Thăng c.h.é.m c.h.ế.t cô!” Tiết Văn đập bàn, lớn tiếng nói.

Diệp Kiều nghĩ con mụ này ngày hôm qua còn khinh thường Tiện Tiện, lại còn cho người bắt cóc cô, lúc ấy cô không cách nào đánh lại bọn chúng để cứu Tiện Tiện nhưng đến bây giờ mụ Tiết Văn này cuối cùng cũng bị còng hai tay, trên mặt còn dán băng gạc, ha ha, mẹ nó, đúng là hả giận mà!

“Tôi nói bậy hả? Tiết Văn, người của anh Đông Thăng gì đó bị bắt hết, chính là nhờ phúc của cô…” Diệp Kiều cười nói, gì mà đại ca chứ, chẳng phải cũng bị tóm hết rồi sao!

Cô nghiêng người sang bên cạnh Tiết Văn, ghé vào tai cô ta thủ thỉ gì đó, sắc mặt Tiết Văn bỗng biến dạng, không còn vẻ phách lối nữa, thay vào đó là khuôn mặt ỉu xìu và đôi mắt trợn to.

Chồng của Diệp Kiều, anh ta có địa vị thế nào mà có thể chạy đến Hồng Kông cứu cô ta?!

Tiết Văn chỉ bắt cóc Diệp Kiều thôi mà, chỉ vậy thôi mà đã liên lụy đến thế lực của anh Đông Thăng, khiến cho cả nhóm bị tóm trong vòng một đêm!

“Cô Tiết, cô muốn ra ngoài đúng không, có muốn tôi nói một tiếng cho cô ra ngoài không?” Diệp Kiều cười nói.

“Không, không, tôi không muốn! Bây giờ ra ngoài sẽ bị c.h.é.m chết! Tôi không, không muốn ra ngoài!” Tiết Văn vội vàng nói, nếu bây giờ mà cô ra ngoài thì anh em giang hồ của anh Đông Thăng làm sao có thể tha cho cô, chẳng phải họ sẽ c.h.é.m c.h.ế.t cô hay sao?!

“Diệp đại tiểu thư, à không, Lục phu nhân, cầu xin cô, đừng thả tôi ra ngoài!” Tiết Văn nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt van nài và nói.

Diệp Kiều liếc cô ta một cái: “Vừa rồi là ai nói c.h.é.m c.h.ế.t tôi, đúng là tự vả mặt mình mà!”

Cô lười nhác nhìn khuôn mặt ghê tởm của Tiết Văn, sau đó quay người rời đi, phía sau vẫn còn truyền đến tiếng nỉ non cầu xin của Tiết Văn!

Trên đường phố, một nữ cảnh sát đang đuổi đánh một tên trộm, rất nhanh, tên trộm đã bị nữ cảnh sát tóm gọn, nữ cảnh sát nhanh chóng lục soát tìm ra ví tiền!

“Chào anh, lại là anh à!” Nữ cảnh sát cầm ví tiền trong tay đưa cho Đỗ Quân, sau đó liếc nhìn anh ta.

DTV

Đỗ Quân vẫn lạnh lùng như vậy: “Chúng ta có quen biết sao?”

“Hôm trước bị đám giang hồ đuổi giết, anh cứ nắm lấy áo tôi kêu sợ mà, quên rồi hả?” Nữ cảnh sát áo mũ ngay ngắn, khuôn mặt xinh đẹp nhìn chằm chằm Đỗ Quân mà nói.

“Cô… im miệng!” Đỗ Quân dậm chân nói.

Nữ cảnh sát cười cười: “Tôi phải làm việc tiếp, anh bảo trọng!” Nói xong, cô ấy lấy bộ đàm gọi thêm đồng nghiệp đến bắt tên trộm về đồn.

“ y, còn muốn bắt tôi hả! Đừng bắt tôi! Là ông chủ đây bắt tôi diễn kịch vậy mà!” Tên trộm bị đánh đến hoa cả mắt, vẫn còn đang nằm mẹp trên mặt đất lớn tiếng nói.

Đỗ Quân chỉ biết im lặng, mẹ nó, muốn đá tên diễn viên phản chủ này một đá ghê!

Nữ cảnh sát quay sang nhìn Đỗ Quân, sắc mặt anh ta đen lại, nữ cảnh sát tiến lên một bước là anh ta lùi lại một bước, lùi cho đến khi lưng đụng vách tường.

Đỗ Quân cười cười vịnh vào vách tường!

“Này anh, anh đang đùa với tôi đấy à?” Nữ cảnh sát chống tay lên tường, ngước mặt lên nhìn lấy người đàn ông cao lớn phía trước, cô cong môi lên hỏi.

“Không, không phải…” Đỗ Quân run run nói.

“Anh như thế này là… muốn tán tỉnh tôi à?” Cô cầm bộ đàm trong tay, nhấn nhấn cần ăng ten lên khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Quân, nói một cách mập mờ.

Đỗ Quân cảm giác tim mình như đập rộn lên, cảm giác này, lần đầu là lần ngồi trên xe cảnh sát, phía sau cô, ôm eo cô, lúc đó còn bị bọn giang hồ phía sau truy sát! Lần thứ hai là giây phút này đây.

Làn da trắng mịn của người đàn ông đang đỏ dần lên, nữ cảnh sát nói tiếp: “Nhưng mà, anh không phải gu của tôi!”

!!!

Mặt Đỗ Quân càng ngày càng đỏ: “Ai muốn tán tỉnh cô đâu! Đừng có tự mình đa tình!”

Anh đẩy cô ra, chạy mất dạng.

Diệp Kiều nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu trẻ, liền đi tới, dáng vẻ ngu ngốc này, nhìn khó chịu ghê…

Đỗ Quân mặc áo sơ mi trắng, kéo lỏng cà vạt, bên ngoài khoác một bộ đồ âu màu xám tro, đầu cúi thấp, bộ dạng trông ủ rũ vô cùng!

“Cậu, cậu sao thế?” Diệp Kiều hỏi han một cách quan tâm.

“Diệp Kiều, sau này cậu không ở Hồng Kông nữa đâu, chúng ta mau trở về nước thôi!”

“Cậu, không phải buổi sáng định đi về thì cậu đòi ở lại chơi thêm à!” Diệp Kiều nhíu mày, trực giác nói cho cô biết, cậu trẻ ngốc nghếch này chắc lại gây ra chuyện gì rồi!

Đỗ Quân im lặng không trả lời, chỉ chui vào trong xe.

Ngoại trừ Lục Bắc Kiêu thì còn ai có thể khiến anh ta tức giận như vậy chứ!

Vốn dĩ, trên thế giới này, người có thể chi phối tâm tình Đỗ Quân chỉ có Lục Bắc Kiêu mà thôi, nhưng mà nếu có bị Lục Bắc Kiêu làm cho bực tức thì cũng đâu có ỉu xìu đến mức này chứ, dáng vẻ như không muốn sống nữa vậy.

Diệp Kiều buồn bực ra mặt, sau khi lên xe vẫn cứ hỏi cậu trẻ rốt cuộc bị làm sao, nhưng anh ta vẫn cứ ngồi im, sống c.h.ế.t không mở miệng.

“Anh Kiêu, tốt xấu gì anh cũng quan tâm cậu một chút đi…” Diệp Kiều ngồi bên cạnh hướng đến người đàn ông vô tâm kia mà nói.

“Nhìn mặt ghét bỏ còn không kịp…” Câu trả lời của anh khiến Diệp Kiều ngạc nhiên.

Đây là họ hàng ruột thịt đấy à?

Đã không quan tâm lại còn đ.â.m người ta một d.a.o như vậy!

“Đỗ Quân!” Lục Bắc Kiêu gấp tờ báo lại, trầm giọng nói.

Khuôn mặt ỉu xìu của Đỗ Quân lúc này mới chịu ngẩng lên: “Chuyện gì thế?”

Diệp Kiều im lặng quan sát.

Suy cho cùng vẫn là cậu cháu ruột!

“Kiều Kiều hỏi cậu nãy giờ đó, giả vờ không nghe đấy hả?!” Lục Bắc Kiêu bá đạo nói, anh nghiêm khắc chất vấn cậu ruột của mình!

Đỗ Quân khom người, nhìn lấy cháu dâu đang ngồi phía sau cùng với cháu mình, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Dáng vẻ của cậu khác gì con gái không, bình thường cũng hung hăng lắm mà!” Lục Bắc Kiêu chiến đấu cùng với những chiến sĩ nam ai nấy cũng mạnh mẽ nên bây giờ nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cậu mình thì có chút bực tức.

“Kiêu Kiêu! Hay là cho cậu đi theo vào quân đội đi!” Cậu trẻ đột nhiên tỉnh táo hẳn, kích động nói.

“Kiếp sau đi cậu!” Lục Bắc Kiêu ác mồm ác miệng nói. Tên cậu trẻ ngu ngốc này, làm mấy việc nhà binh nặng nhọc có được đâu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-464.html.]

Lúc trước, bà ngoại đi coi bói, nói gì mà do cậu trẻ âm khí nhiều nên cứ nuôi như nuôi con gái!

“Cậu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nữ cảnh sát lúc nãy, chê ta ẻo lả như con gái…” Cậu trẻ buồn bã, thấp giọng nói.

Vợ chồng họ Lục quay sang nhìn nhau.

Thì ra dáng vẻ ngu ngốc này là cho tình yêu mới chớm nở gây nên!

Chuyện mà không ngờ đến, chính là Đỗ Quân biết thích con gái, mà người đó còn là một nữ cảnh sát Hồng Kông nữa chứ!

Diệp Kiều buồn cười quá nên cười ra tiếng, Lục Bắc Kiêu cũng nhếch môi lên rồi cúi xuống lấy tờ báo lên đọc tiếp.

“Kiều Kiều, không phải cậu thích cô ấy đâu mà cậu tức giận vì sao cô ấy cứ ghét cậu! Cậu đâu có ghét cô ấy đâu…” Đỗ Quân buồn bã nói.

Diệp Kiều càng buồn cười hơn: “Cậu, đừng như thế, cậu với Madam thật sự rất hợp nhau, một cương một nhu, có thể bổ sung cho nhau!”

Đỗ Quân tức giận đến nỗi dậm mạnh chân: “Cậu ẻo lả chỗ nào, cậu cũng có cơ bắp mà!”

“Trước mặt anh Kiêu mà cậu không biết tốt xấu, còn khoe cơ bắp à…” Diệp Kiều cười cười, nhìn thẳng.

Cậu trẻ lại im lặng.

“Không thích người ta, mà muốn tỏ ra đàn ông trước mặt người ta làm gì?” Diệp Kiều cười nói, nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch của cậu trẻ đỏ rần lên, ngồi co ro lại, không thèm để ý lên cô nữa!

Còn nhiều thời gian, nếu cậu và Madam có duyện thì chắc chắn sẽ gặp lại.

−−

Bọn họ ra sân bay, Lục Bắc Kiêu thu lại tất cả giấy thông hành, hộ chiếu gì đó của Diệp Kiều.

Đại diện ba nhà cũng ra đón họ, đón bảo bối Diệp Kiều. Mấy người lớn trong lòng vui mừng vô cùng. Thai nghén thì sinh con trai, vậy nên họ vui mừng cười không ngậm được miệng.

Diệp Kiều bị cấm túc thật rồi!

Để đảm bảo an toàn cho cô, ba gia đình đều nhất trí để cô ở đại viện, vậy là Diệp Kiều dọn vào ở trong viện của ông nội.

Năm nay cô học năm tư đại học, về cơ bản thì cũng không học nhiều, bạn học của cô đã đi thực tập, sang năm là làm xong luận văn rồi. Những việc ở công ty, cô có thể xử lý qua máy tính!

“Lục Cổn, Lục Cổn ơi! Con trai bảo bối của ta, nói chuyện với mẹ đi! Hơn một năm rồi, con đi đâu thế? Mẹ nhớ con lắm…” Diệp Kiều nằm trong phòng, vuốt ve vùng bụng phẳng lì, không ngừng hỏi thăm.

Cô không nhận được câu trả lời nào cả, chỉ cảm thấy bụng thì đói còn n.g.ự.c thì đau, áo lót trước kia bây giờ không mặc vừa nữa rồi!

“Lục Cổn, đừng tưởng con lạnh lùng như thế thì mẹ không biết đó là con!” Diệp Kiều lại nói, cô cứ nói chuyện một mình như người thần kinh.

“Một năm nay con không có ở đây, mẹ gặp được không ít đồ tốt á nha, nhưng mà đều không biết xử lí thế nào! Xém chút nữa thì ba con phát hiện ra mẹ trọng sinh, tuy ba con có chút nghi ngờ nhưng vẫn rất tin tưởng mẹ á nha!”

“Lục Cổn, nếu con nghe được thì động đậy chút đi!” Cô ngẩn người ra, tính theo thời gian thì cái thai mới có 7 tuần!

Sao có thể động đậy được!?

Lục Cổn bây giờ chắc mới được như cọng giá chứ làm gì đã thành hình đâu!

“Lục Cổn, có phải con quên Diệp Kiều rồi không… Thật mong con vẫn còn nhớ…” Nghĩ đến việc lúc Lục Cổn sinh ra thì chẳng nhờ gì về cô, lòng cô lại trống rỗng.

Nước mắt cô chảy ra: “Vậy cũng tốt! Nếu con không nhớ mẹ, thì cũng sẽ không nhớ gì về kiếp trước, kiếp trước mẹ không xứng làm mẹ con, cũng chẳng nhớ ba con c.h.ế.t thế nào, làm một đứa trẻ bình thường, vui vẻ sống qua ngày như vậy cũng tốt…”

Lục Cổn vẫn không có động tĩnh gì.

Cô lau nước mắt, chắc là do ảnh hưởng của việc mang thai nên cô dễ xúc động hơn bình thường.

Bây giờ, Lục Cổn trở lại rồi, không có gì phải buồn nữa.

——

“Kiều Kiều à, sao con cứ muốn đó là con trai vậy? Con đừng có áp lực quá, nhà mình không có trọng nam khinh nữ, nhà mình ngược lại còn trọng nữ khinh nam ấy chứ! Nếu con sinh ra một cháu gái khảu khỉnh, mẹ sẽ để hết cổ phần lại cho con!” Bà Đỗ ngồi trong xem nắm lấy tay Diệp Kiều, nói một cách ấm áp.

Cô nhìn qua đứa con trai của bà, trọng nữ khinh nam à? Diệp Kiều nhịn không được liền cười lớn.

“Mẹ, con cảm giác đây là bé trai đấy! Phụ nữ mang thai có trực giác chuẩn xác nhất mà!” Diệp Kiều cười ha hả nói.

“Con trai, cũng được, cũng tốt.” Bà Đỗ dùng từ “cũng tốt” với dáng vẻ thỏa hiệp, bà đau đầu nói: “Nhà họ Lục nhiều ma vương lắm rồi!”

Vừa nói xong, xe con đã tiến vào bệnh viện.

Diệp Kiều quan sát bên ngoài một chút, ông bố nào đó, nay đã biết đưa cô đến viện rồi, nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng anh đâu.

——

Chất nhờn mát lạnh được bôi lên bụng cô, Diệp Kiều nằm trên giường, cô chút khẩn trương.

Chỉ một phút sau: “Bịch bịch bịch” âm thanh đó vang lên, đó là âm thanh của tim thai.

“Ui da, chị Đỗ, con dâu của chị mang song thai rồi!” Vị bác sĩ siêu âm nhìn lên màn hình trắng đen mà nói.

“Hả, cái gì?!” Bà Đỗ kích động nói to.

“Song thai! Mang hai đứa đó! Chị nhìn này nha, ở đây có hai cái túi thai!” Nữ bác sĩ chỉ lên màn hình máy siêu âm, nói với bà Đỗ.

Diệp Kiều đang nằm yên mà cũng kích động không thôi, song thai à? Sao có thể?!

“Bác sĩ, cô có nhìn nhầm không ạ, không thể nào lại…” Diệp Kiều lẩm bẩm nói, kiếp trước cô chỉ mang thai một mình Lục Cổn thôi mà!

“Diệp Kiều, đúng là song thai đó, cả hai đều có tim thai! Chị Đỗ chị phải mua kẹo đường cho tôi ăn đó!” Bác sĩ nhanh nhảu nói.

Bà Đỗ cuối cùng cũng chịu tin, bảo bối trong bụng con dâu có hẳn hai đứa lận, bà kích động đến phát khóc: “Kiều Kiều, thật sự là hai đứa! Đúng là chuyện tốt!”

Bà không biết, đối với Diệp Kiều chuyện này đúng là đáng sợ!

Trong bụng cô, không phải Lục Cổn sao?

Nếu không sao cô lại mang song thai được?!

Diệp Kiều như bị ai đó đập cho một gậy!

Kiếp trước lần này trong bụng cũng chỉ là một đứa, chính là Lục Tiểu Cổn, hiện tại như thế nào là song sinh? !

Diệp Kiều bị đả kích, não kêu ông ông, trống rỗng, tim lạnh buốt...

Bà Đỗ hết sức vui mừng, cười đến không ngậm được miệng, thấy con dâu bảo bối nằm thất thần ở chỗ này, càng vui cười: "Kiều Kiều, con đây là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đến mức thất thần hả? Người mẹ là ta đây cũng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ! Họ Lục nhà mình vẫn chưa từng có tiền lệ sinh đôi, đây là lần đầu thấy được!"

"Đúng lúc, chúng ta chỉ muốn một đứa bé, lần này con được hai đứa bé, sau này không lo đứa trẻ không có anh chị em rồi!" Bà Đỗ căn bản không nhận ra được Diệp Kiều không thích hợp, cầm giấy vệ sinh giúp cô lau thoa thuốc siêu âm B sền sệt trên bụng cô, lại giúp cô kéo quần áo mùa thu xuống, từng tầng quần áo kéo tốt, vô cùng quan tâm cẩn thận.

Đối với Diệp Kiều, bà ấy thương yêu như con gái ruột.

"Đúng vậy, sinh đôi thật sự đúng là hiếm thấy! Chị Đỗ, chị thật sự là có phúc lớn, một lần liền được hai đứa cháu!" Bác sĩ kia dứt lời, đưa đơn siêu âm B cho Diệp Kiều, để cho cô ký tên.

Diệp Kiều được bà Đỗ đỡ lên, cô cũng tỉnh hồn lại.

Hai tay cô nắm chặt lấy đơn kiểm tra, phía trên có một bức ảnh đen trắng, sau khi không thấy rõ đứa bé như thế nào, phía dưới có một hàng chữ:

Trong tử cung có hai cái thai, cũng có tim thai nhi, nhịp tim... bên trong xương chậu có tiếng vang...

Thật sự là sinh đôi...

"Cô à, nhà tôi trọng nữ khinh nam, cho tôi hai đứa cháu gái nhỏ song sinh, tôi càng vui vẻ nha! Ai nha, tôi trước kia đã rất mong muốn có đứa cháu gái, hiện tại, vừa được hai cháu gái!" Đây là thời đại còn phổ biến trọng nam khinh nữ, bà Đỗ vì phòng ngừa người ngoài cho là nhà bọn họ trọng nam khinh nữ nói giọng điệu như vậy, miễn cho Diệp Kiều thật sự sinh hai đứa con gái, bị những người ngoài này nói chuyện phiếm!

Người nói vô tình người nghe cố ý, Diệp Kiều nghe nói có thể là hai đứa con gái, lần này tim lạnh hơn rồi !

Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, là Lục Bắc Kiêu gọi tới.

Diệp Kiều xuống giường, ra khỏi phòng siêu âm B : "Anh Kiêu, ô... Là sinh đôi!"

Lúc đó, Lục Bắc Kiêu đang lái xe đầu tiên là sửng sốt một lúc, đột nhiên bật cười: "Bảo bối, lúc trước ai nghiêm túc như vậy, khẳng định nói là con trai?"

Anh còn tưởng rằng, vợ anh chính xác, lúc chưa mang thai liền biết nhất định trong bụng là con trai, còn kêu cái gì Lục Tiểu Cổn!

Nghe được anh đang cười, Diệp Kiều đã vừa uất ức vừa tức: "Lục Bắc Kiêu! Anh còn cười! Không phải Lục Tiểu Cổn anh còn cười! Ô ô..."

Lục Tiểu Cổn, đứa con trai kiếp trước bị phá của bọn họ, đời này cô thề phải bảo vệ cậu bé thật tốt, đền bù cho cậu bé, kết quả...

Thế nào lại là sinh đôi? !

Lục Tiểu Cổn đã nói, con của bọn họ, chỉ có thể là cậu bé, chỉ có cậu bé!

Diệp Kiều càng nghĩ càng thương tâm, che miệng nức nở.

Nghe thấy bà Lục khóc, ngài Lục đang lái xe cau mày, ôn nhu nói: "Bảo bối, làm sao lại khóc đây? Ngoan, về nhà trước, anh tạm thời có vấn đề, xem chừng buổi chiều mới có thể trở về!"

"Anh mau trở về! Em muốn gặp anh!" Hiện tại cô vô cùng cần anh an ủi, thật sự muốn nói cho anh, cô vì sao như vậy!

"Được được được, cam đoan nhất định trở về! Vợ ngoan ngoãn, đừng khổ sở nha..." Cô muốn có con trai như vậy, kết quả vừa khám ra hai đứa, không những không kích động, còn khóc!

Bên trong cái đầu nhỏ của Bà Lục nhà anh đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? !

Sân bay

Người phụ nữ dáng người cao gầy, một thân mặc áo màu đen, tóc cột đuôi ngựa, đeo một cái ba lô, đi đến chỗ người đàn ông lạnh lùng đứng tại khu lễ tân , mặc bộ đồ màu đen tương tự, đeo kính râm .

Loading...