Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 463

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:26
Lượt xem: 16

“Một bên là chồng tôi, đương nhiên là vì tôi nên mới đánh nhau! Còn một bên, là anh ta không biết tự lượng sức mình, sao trách tôi được?” Diệp Kiều nhìn cô gái đứng bên cạnh, cười nói, sao cô lại không rõ tâm tư cô ta chứ! Cô ta thích Đình Tử nhưng giờ Đình Tử lại thích Diệp Kiều cho nên ghen ghét cũng là điều bình thường.

Diệp Kiều cô cứ luôn bị người khác hiểu lầm, đố kỵ! Đúng là nằm không cũng trúng đạn mà!

Yêu muôi giận đến nghiến răng nghiến lợi, khoanh tay trước ngực, tự trấn an, lạnh lùng nhìn hai người đàn ông đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán để giành một cô gái, không thể không thừa nhận, cô đã bị sự kiêu căng của Diệp Kiều chọc cho tức điên!

Hai người đàn ông, trên thân đã bị thương vài vết, mồ hôi mồ kê đổ như mưa, thở hổn hển, ai cũng cố gắng thăm dò đối phương!

“Mày là quân nhân à?” Đường Thiếu Đình thở hổn hển, vừa thở vừa nói, mồ hôi chảy dọc trên trán anh ta. Vả lại, anh ta cũng chẳng phải quân nhân nên không tập luyện thường xuyên!

“Tìm hiểu thân phận tao làm gì, tóm lại kêu tao bằng ông đi!” Dao bầu trên tay Đường Thiếu Đình bị anh đánh rơi xuống ầm một tiếng, Lục Bắc Kiêu cũng ném con d.a.o bầu xuống, giơ nắm đ.ấ.m lên! Dù sao cũng phải coi trọng đạo nghĩ giang hồ!

Hai người đàn ông lại bắt đầu lao vào đánh nhau!

Đường Thiếu Đình cũng đầy nghĩa khí, không để cho đám đàn em nhúng tay vào, hơn phân nửa đám đàn em của anh ta bị đánh ngã, bò lồm cồm trên mặt đất, đám còn lại cầm d.a.o đứng nhìn.

Diệp Kiều không lo lắng chút nào, Đường Thiếu Đình này tuy nói là cũng ghê gớm nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh, nhưng với tình hình trước mắt mà nói thì, thể lực của anh đã giảm vì lúc nãy một mình anh phải đánh cả một đám gần trăm tên côn đồ, bây giờ vẫn còn đang điều chỉnh.

Nghe bà anh nói, khi anh còn bé, tầm năm sáu tuổi, anh đã cùng Diệp Thành, Châu Khải đánh te tua lính thủy quân.

Một đứa trẻ năm sáu tuổi, dù có lợi hại cỡ nào thì cũng không thể nào địch nổi mấy đứa mười lăm mười sáu, nhưng nhóm của anh có thể dùng chiến thuật!

Một chiến thuật nhỏ thôi đã có thể mài c.h.ế.t đám kia!

Cho nên, cô bây giờ đã cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, cứ như vậy sau này sao có thể quản giáo được Lục Tiểu Cổn?!

Nhìn Lục Bắc Kiêu bị đánh ngã xuống đất, đám người giang hồ vui mừng ra mặt, hò hét inh ỏi!

Diệp Kiều vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Người đàn ông của cô còn không bằng anh Đình, năm 12 tuổi anh ấy đã bước chân vào giang hồ!” Yêu muội đắc ý nói.

“Người đàn ông của tôi á, biết đi liền bước chân vào giang hồ rồi!” Diệp Kiều kiêu ngạo nói.

“Tên đại lục kia, ai kêu ai bằng ông nói lại xem nào?” Đường Thiếu Đình thở hồng hộc, khom người nhìn Lục Bắc Kiêu đang ngã trên mặt đất, đắc ý nói: “Vợ mày đành phải ở lại Hồng Kông làm chị dâu của đám đàn em tao rồi!”

Lục Bắc Kiêu thở hồng hộc, chống tay hình như không vững nữa, đột nhiên bật dậy xông lên, giống như con rắn ngủ đông bỗng hồi sinh trở lại, hai tay anh tóm lấy cổ của Đường Thiếu Đình, bóp mạnh, còn lắc lắc vài cái, Đường Thiếu Đình cảm giác không còn thở nổi nữa, theo bản năng đưa tay lên giữ hai tay của Lục Bắc Kiêu lại, nếu không, chắc cổ anh ta đã gãy đôi rồi!

“Thằng nhãi con, mày muốn giành người phụ nữ của tao, vậy phải xem mày còn mạng hay không đã!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, lại bóp cổ Đình Tử, một nắm đ.ấ.m giáng xuống bụng anh ta!

“Anh Đình, anh Đình…!” Đám đàn em lúc nãy còn hoan hô reo hò ầm ĩ, giờ này đã lo lắng kêu lên.

Yêu muội thấy thế cũng cắn răng, cầm s.ú.n.g lục lên, chĩa vào Diệp Kiều: “Mẹ nó, tụi mày dám đụng đến cô ấy thử xem!”

Lục Bắc Kêu hét lên, giơ tay định ấn điều khiển từ xa.

Bom này là b.o.m tự chế, là do anh lúc đi trên máy bay vừa đi vừa dùng cái dụng cụ đơn giản chế ra, ở trong nhóm anh đã được huấn luyện qua, vả lại anh cũng học từ Đại Ngốc vài phương pháp thô sơ!

Những tên côn đồ đó sợ hãi không dám động vào cô: “Cô Lục, lại đây!” Anh nhìn Diệp Kiều rồi nói.

Diệp Kiều không sợ hãi chút nào, sải bước về phía anh, đi xuyên qua những họng s.ú.n.g đang chĩa vào mình, Lục Bắc Kiêu ném điều khiển từ xa lại chỗ cô, cô đưa tay nhận lấy!

Đường Thiếu Đình bị Lục Bắc Kiêu đánh cho ngã quỵ đứng dậy không nổi, anh ta nằm trên mặt đất, Lục Bắc Kiêu dùng một chân đạp lên n.g.ự.c anh ta, hai tay anh với qua kéo lấy Diệp Kiều!

Diệp Kiều kiễng hai chân lên, ôm lấy gương mặt đầy mồ hôi của anh, hôn anh ngay trước mặt đám côn đồ kia! Gương mặt anh nóng hổi, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở cũng dồn dập, những hơi thở nam tính này bao lấy cô!

Anh đáp lại nụ hôn của cô một cách nồng nhiệt, hơi thở nóng bỏng của anh như đang thiêu đốt trái tim cô!

Một người đàn ông bình tĩnh như vậy, sao trái tim anh ta lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cô là ai mà có thể khiến anh như vậy? Là cả mạng sống của anh! Cô chưa bao giờ tới một nơi lạ lẫm, chưa bao giờ bị bắt làm con tin, trong bụng còn có đứa bé của anh!

Nhưng anh thì lại tự tin vô cùng, anh tin người phụ nữ của Lục Bắc Kiêu nhất định sẽ không xảy ra chuyện, bởi vì, anh không bao giờ để cô xảy ra chuyện!

Nhóm côn đồ ngơ ngác nhìn hai người họ đang hôn nhau say đắm, anh Đình của bọn họ còn đang bị Lục Bắc Kiêu giẫm dưới chân! Bọn họ muốn cứu người, nhưng ngặt nỗi trong tay người phụ nữ kia đang cầm điều khiển từ xa, lúc nào cô cùng có thể cho bay màu nhà kho của họ

“Khụ… Khụ khụ…”

! ! !

Đây chắc chắn là khoảnh khắc bị hành hạ nhất trong cuộc đời của Đường Thiếu Đình!

Anh ta phun ra một ngụm m.á.u tươi, ho khan kịch liệt!

y da…

Cô nhanh chóng cảm thấy không thở được…

Tiếng s.ú.n.g vang lên, cô cảm thấy thân thể đột nhiên bị anh ôm vào lòng, thế giới quay cuồng một hồi, sau khi đứng vững, cô đã nhào vào trong vòng tay anh, đòn đánh lén không trúng bọn họ!

Lại là chiêu đánh lén của Yêu muội!

Đường Thiếu Đình bật dậy khỏi mặt đất, đầu óc vẫn còn choáng váng, hầu hết thuộc hạ của anh ta vẫn nằm lăn trên mặt đất, bò dậy không nổi.

Đúng là ghê gớm!

“Anh Đình, anh còn chưa chịu để chúng tôi đi à?” Diệp Kiều nói, tai cô vẫn còn áp vào lồng n.g.ự.c Lục Bắc Thâm, nhịp tim của anh như sấm.

“Bảo bối, em gọi anh ta là cái gì?” Lục Bắc Kiêu lại lên cơn ghen, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng anh đột nhiên giơ chân lên đá vào người Đường Thiếu Đình một cái!

Bà Lục sao có thể gọi tên tiểu tử này bằng anh được?!

Vì vậy, tội lỗi này tên tiểu tử này đành phải gánh chịu vậy!

Diệp Kiều nhìn Đường Thiếu Đình suýt ngã, nhưng Yêu Muội đã nhanh chóng chạy tới đỡ anh ta, cô ta rất lo lắng!

“Các người đừng có mà quá đáng!” Yêu Muội tức giận nói.

Lục Bắc Kiêu vòng qua Diệp Kiều, sải bước về phía trước, đồng thời cũng đưa cho cô khẩu s.ú.n.g lục để tự vệ!

“Tiểu tử, gọi một tiếng ông Kiêu đi! Nếu không, cậu, cùng nhà kho của cậu, à còn đám đàn em này nữa, toàn bộ coi như xong đời!” Lục Bắc Kiêu nghiến răng, đến gần Đường Thiếu Đình mà nói.

Nhìn thấy Đường Thiếu Đình người đầy vết máu, khóe miệng cũng chảy máu, Diệp Kiều dành ra ba giây để mặc niệm cho hắn.

“Đình Tử, người đàn ông của tôi, như thế nào?” Cô xoay xoay con dao, khóe miệng vẫn nở nụ cười tự hào.

Đường Thiếu Đình phun ra một ngụm máu!

“Người đàn ông của em, rất xứng với em!” Anh ta cuối cùng cũng nhận sai, cắn răng cắn lợi nói, trong kẽ răng đều là m.á.u tươi.

Diệp Kiều cười tự đắc hơn, hôn mạnh lên má Lục Bắc Kiêu, cô nhìn Đường Thiếu Đình, nghiêm túc nói: “Gọi ông Kiêu đi, chuyện lúc trước coi như xóa bỏ!”

Cơ mặt của Đường Thiếu Đình giật giật, anh ta định nói ra nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Lục Bắc Kiêu giơ chân định đá thêm cái nữa: “Ông Kiêu, xin tha mạng!” Là tiếng của Yêu Muội, cô ta đứng chắn trước mặt Đường Thiếu Đình.

“Cô nghĩ cô là ai?!” Diệp Kiều giễu cợt nói, cô gái nhỏ này, lúc nãy không phải còn đánh lén bọn họ à!

“Ông Kiêu, đắc tội rồi! Anh, anh mang người đi đi, nhà kho của chúng tôi, mong anh bỏ qua!” Đường Thiếu Đình gạt Yêu Muội qua một bên, nhìn Lục Bắc Kiêu rồi lớn tiếng nói.

Lời nhận thua này của anh ta, đủ cho đám đàn em nằm đó nghe được

Lục Bắc Kiêu nhếch môi hài lòng nhưng anh lại bước tới, đặt một tay lên vai anh ta rồi đ.ấ.m vào bụng anh ta một cái!

“Loại bỏ cái suy nghĩ bậy bạ với vợ tôi càng sớm càng tốt! Cô ấy không phải loại người mà cậu có thể động vào, vậy nên nghĩ cùng đừng nghĩ!” Anh nói một cách hung ác, nói xong, anh đưa tay ôm ngang hông Diệp Kiều, hai người cùng đi ra hướng cửa chính!

Bọn họ vừa ra khỏi cửa, đội Phi Hổ liền xông vào, tiếp đó xảy ra chuyện gì thì bọn họ không quan tâm!

“Kiều Kiều!” Đỗ Quân bước ra khỏi xe, phấn khích hét lên.

Lần này, Đỗ Quân bị dọa cho một phen! Thấy Diệp Kiều bình an vô sự, trong lòng anh ta mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Kiều Kiều, cậu thật sự sợ bị Kiêu Kiêu giết! May mà cháu không sao!”

Đỗ Quân nhìn hai người đang ngồi ở hàng ghế sau rồi nói.

Lục Bắc Kiêu im lặng không nói gì.

“Cậu, bây giờ không sao rồi!” Diệp Kiều muốn an ủi cậu trẻ một chút, vậy mà Lục Bắc Kiêu đã hung hăng hôn lên môi cô!

Đỗ Quân chỉ biết đứng hình…

Cậu trẻ còn sống sờ sờ đây mà hai đứa trẻ lại xem như không khí!

Anh hôn ngấu nghiếng, lâu đến nỗi khiến người xung quanh đỏ mặt, đúng là không coi ai ra gì.

“Ưm…” Toàn thân anh đều là mồ hôi, hơi thở nam tính bao trùm lấy cô.

“Bà Lục đúng là có sức quyến rũ nhà, người trong giang hồ ai cũng coi trọng bà Lục…” Lúc buông cô ra, anh kề sát mặt cô mà nói, Diệp Kiều bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, nhưng cũng hiểu rõ ý tứ trong câu nói của anh.

Anh đang ghen!

“Anh Kiêu, mấy tên nhóc đó không làm gì được em!” Diệp Kiều vội vàng đáp lại.

“Còn nói nữa! Nếu làm gì thì em nghĩ bọn chúng còn sống được không? Còn người phụ nữ họ Tiết kia, phải cho ả một bài học nhớ đời mới được!” Lục Băc Kiêu trầm giọng nói.

Ả Tiết Văn nghe đến tên thôi là đã buồn nôn rồi, cô ta bị Diệp Kiều rạch hai nhát lên mặt rồi còn gì, nhớ tới là hả giận!

“A Đông! Tiện Tiện… Tô Mục ra sao rồi?!” Diệp Kiều lúc này mới nhớ đến Bờm Sư Tử Tiện Tiện.

“Chị Kiều, anh ta bị đánh nên ảnh hưởng tới ngũ tạng rồi, hiện tại đang nằm bệnh viện, tình hình cũng ổn định, không nguy hiểm tới tính mạng!” A Đông cất giọng nói.

Diệp Kiều thở ra một hơi nhẹ nhõm: “May mà có Tiện Tiện, nếu không, bọn chúng đã đánh em rồi…”

“Em còn nói? Nếu không phải vì anh ta thì em sao lại bị bắt cóc!?” Lục Bắc Kiêu nói với giọng điệu không vui, anh đang muốn kéo đầu Tiện Tiện ra khỏi giường bệnh, đánh cho một trận đây!

“Đúng, đúng, đúng, anh ta bị như vậy là đáng đời, bị đánh c.h.ế.t cũng đáng đời! Chồng, anh đừng giận nữa mà…” Cô vội vàng hùa theo lời anh, cánh tay cô ôm chặt lấy anh, anh chỉ choàng áo khoác bên ngoài, trên người anh có không ít vết thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-463.html.]

“May mà em không có chuyện gì, nếu không, tên nhóc này sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn!” Anh lại nói, tay anh giữ lấy gáy cô, nhấn cô vào trong n.g.ự.c anh.

Một tay nữa anh đưa tới nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô: “Mang thai thật à?”

“Còn không phải chính xác một trăm phần trăm à! Hôm nay em vì con trai anh nên mới không dám đánh đấm, chỉ biết nhìn Tiện Tiện bị chúng đánh mà không giúp được gì!” Diệp Kiều nói, lời này là thật, mà cũng có phần xoa dịu anh. Kiếp trước, cô bị Lý Vận đẩy ngã mà đánh mất Lục Tiểu Cổn, lần này, cô nhất định phải cẩn thận.

“So với con chúng ta, tên nhóc đó chỉ là tép riu!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.

“Đúng rồi!” Diệp Kiều vội vàng phụ họa.

Mà thật vậy, trong lòng cô Tiện Tiện sao mà bằng Lục Tiểu Cổn được!

DTV

−−−

Trở lại nhà trọ, vừa xuống xe Diệp Kiều đã bị chóng mặt, sắc mặt cô trắng bệch, Lục Bắc Kiêu lập tức đỡ cô: “Bảo bối, em thấy sao? Không thoải mái sao?!”

Anh ôm cô, đỡ cô về xe.

“Anh Kiêu… Em đau đầu quá… Bụng cũng đói nữa…” Cô lẩm bẩm nói, đúng là lâu rồi cô chưa ăn cái gì.

“Ngoan, chúng ta tới bệnh viện xem sao!” Anh trầm giọng nói.

Chắc cô không ăn gì, thời gian lâu bị hạ đường huyết nên mới chóng mặt.

“Anh Lục, đã có kết quả của cô Lục rồi, chúc mừng hai người!” Y tá đi vào, đưa tờ xét nghiệm cho anh.

Lục Bắc Kiêu chỉ mặc mỗi áo khoác, tay anh cầm tờ xét nghiệm, kinh ngạc, anh nhìn chằm chằm vào tờ xét nghiệm.

“Cái này… Mang thai thật đấy à?” Người đàn ông lạnh lùng, cầm tờ xét nghiệm, giọng nói có chút lắp bắp, hai tay run run.

“Đúng rồi! Chúc mừng anh, anh đã là cha rồi! Cô Lục cũng mới mang thai nên tốt nhất 7 ngày sau anh lại đưa cô ấy đến để kiểm tra, tránh trường hợp chửa ngoài dạ con!” Y tá dịu dàng nói.

Vậy là có thai thật rồi!

Lần nào cô Lục cũng bảo “Sói đến rồi sói đến rồi”, lần này là thật rồi! Không phải sói đến mà là một thằng nhóc thối đến! Đây cũng là sự kết tinh tình cảm của cô và anh!

Cũng kỳ lạ thật, rõ ràng là anh không thích, vậy mà anh lại phấn khích đến mức tay chân luống cuống, hay là lúc trước đánh nhau đến giờ vẫn chưa khỏe lại!

Sao anh lại phấn khích đến như vậy!

Nhưng nghĩ đến việc tương lai anh được lên chức, trái tim anh như muốn nhảy lên.

Lục Bắc Kiêu, thực sự sắp làm cha rồi!

Y tá đã rời đi, anh tiếp tục nhìn chằm chằm và các chỉ số, cũng như phần kết luận của tờ xét nghiệm. Anh cẩn thận nhìn đi nhìn lại phần kết luận ghi đã mang thai.

“Anh Kiêu, em bị sao vậy?” Diệp Kiều đang nằm trên giường bệnh, cô vừa tỉnh dậy, cảm thấy không còn chút sức lực nào nên chỉ nói thều thào.

Lục Bắc Kiêu hoàn hồn, nhìn bà Lục của mình mặt mày có chút tái nhợt, anh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, khóe miệng nhếch lên.

Ngón tay thô ráp của người đàn ông nhẹ nhàng vén tóc trên trán cô lên: “Cô Lục, chúc mừng, cuối cùng cô Lục cũng đạt được nguyện vọng của mình!”

Anh đưa cho cô xem tờ xét nghiệm trên tay.

Diệp Kiều ngạc nhiên nhìn tờ xét nghiệm trên tay, khác với những vạch mờ mờ trên que thử thai, bản báo cáo xét nghiệm m.á.u này là thuyết phục nhất!

Cô thật sự có thai rồi sao?

Diệp Kiều c.h.ế.t lặng, bất động nhìn tờ xét nghiệm, tờ giấy này chính là minh chứng cho một sinh linh nhỏ bé đang lớn dần trong bụng cô…

Một lúc sau, cô đột nhiên hét lên: “Á, em có thai thật rồi sao?! Lục Tiểu Cổn thật sự đến rồi sao?! A a a!”

Cô kích động định đứng lên nhưng bị Lục Bắc Kiêu kéo lại.

! ! !

Nhìn cô bây giờ mới hạnh phúc làm sao!

Trước giờ chưa lần nào thấy cô phấn kích như vậy!

Ngày trước, lúc làm lễ cưới với anh cô cũng không có kích động như vậy! Lục Bắc Kiêu nhìn dáng vẻ kích động không kiềm được của cô mà lòng cũng vui theo.

“Bà Lục à, thai mới có hơn bốn tuần mà em đã vui vẻ như vậy. Còn chưa biết con trai hay con gái mà em đã định đặt tên con là Lục Tiểu Cổn rồi à? Nếu là con gái thì sao? Con gái anh không được đặt tên là Lục Tiểu Cổn đâu đấy!” Lục Bắc Kiêu nhíu mày nói.

Diệp Kiều vừa rồi còn yếu ớt, giờ đã tươi tỉnh trở lại, vẻ mặt vui mừng, hai tay vuốt ve vùng bụng phẳng lì, tự hào nhìn chồng: “Là con trai đó! Phải đặt là Lục Tiểu Cổn! Không tin thì chờ xem! Em đã nằm mơ nhiều lần lắm rồi!”

Câu cuối cùng là do cô bịa ra, tránh làm cho anh hoài!

Nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Diệp Kiều, hai tay lại không ngừng vuốt ve vùng bụng phẳng lì, ra dáng như một người mẹ, Lục Bắc Kiêu cảm thấy sống mũi cay cay.

Đây vừa mới mang thai, cô ấy như thế này, tương lai còn đến mức nào nữa?!

“Người ta nói rằng những giấc mơ thường hay ngược lại với hiện thực lắm.” Anh dội cho cô một gáo nước lạnh. Thực ra thì, anh chưa bao giờ tin vào những chuyện mơ mộng này

Diệp Kiều không những không tức giận mà ngược lại còn tỏ vẻ đắc ý, anh không tin thì kệ anh, sau này sinh ra một thằng cu rồi xem xem lời này có phải anh tự tát vào mặt mình hay không!

“Dù sao cũng xin chúc mừng anh Lục, anh đã được thăng cấp lên chức bố!” Diệp Kiều cười nói.

“Cô Lục, đừng vui mừng quá! Sau khi trở về thành phố J, chắc chắn cô Lục sẽ bị cấm túc, sẽ được cả nhà bảo vệ như bảo vật quốc gia!” Lục Bắc Kiêu hả hê nói, đến lúc đó, để coi cô còn đắc ý được hay không!

Diệp Kiều im lặng không nói gì.

Cũng có thể những điều Lục Bắc Kiêu nói là đúng! Kiếp này khác kiếp trước, cô cũng không giống kiếp trước, có thể tưởng tượng, ba nhà nếu như biết cô mang thai thì chắc chắc sẽ nâng niu cô còn hơn bảo vật quốc gia luôn ấy chứ!

“Này, trước mắt anh đừng cho họ biết!” Kẻo họ làm ầm ĩ lên thì sao!

Lục Bắc Kiêu buồn cười nhìn cô: “Cô Lục, cô nghĩ giấu được không? Điện thoại di động của em sắp bị cả nhà gọi cho cháy máy rồi! Bọn họ mà cứ một mực muốn biết thì chồng em làm sao giấu nổi!”

Anh quyết không để cho cô gặp nguy hiểm như hôm nay nữa, nhất là trong thời gian mang thai này!

Nhìn thấy dáng vẻ Lục Bắc Kiêu đắc ý, cười lên nỗi đau của người khác, Diệp Kiều bực mình, nở một nụ cười xấu xa mà nói:

“Em cấm túc, anh cấm dục!”

! ! !

Lục Bắc Kiêu nghe xong liền đổ mồ hôi, nghĩ đến mấy tháng sau không được ăn thịt, lòng như sụp đổ, thật ra lúc này anh chỉ muốn đưa cô về khách sạn, dạy dỗ cô lại một trận, để cô nhớ đời! Anh cần phải cho cô biết thế nào là lợi hại để cô còn biết sợ!

Nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của chồng, Diệp Kiều giơ tay chứ “V” ăn mừng chiến thắng!

“Không biết dáng vẻ muốn ăn mà lại ăn không được của anh Lục sẽ như thế nào nhỉ?” Cô rướn người vòng tay qua cổ anh, anh vừa đánh nhau nên trên người vẫn còn đang đổ mồ hôi. Mùi, không hôi cũng không bẩn, đó là mùi nam tính mạnh mẽ làm cho người ta cảm giác thoải mái và cảm giác an tâm!

Cô gái này thật là không biết trời cao đất dày, muốn làm anh tức c.h.ế.t phải không!

“Cô Lục à, hay là em huấn luyện cho anh một khóa mê hoặc người khác đi!” Trên mặt anh còn mang theo mấy vết thương, nhưng anh vẫn mỉm cười nói.

“Đau… chồng ơi… hai ngày nay chỗ đó cứ đau mãi đó. Nghe nói, khi mang thai thì như dậy thì lần thứ hai vậy đó…” Cô cau mày, bộ dạng đau đớn, người đàn ông bên tai cô cứ nói mấy lời mập mờ, còn đôi tay thì cứ chà xát lên đôi gò bồng của cô!

! ! !

Cảm giác mềm mềm, những lời nói xấu xa, khiến cho anh nhất thới “phát hỏa”

Là vợ chông bao nhiêu lâu nay, Diệp Kiều tất nhiên hiểu được phản ứng này của Lục Bắc Kiêu, cô còn chọc anh: “Anh Lục, da thịt anh đột nhiên nóng ghê vậy, cơ bắp còn cứng ngắt như vậy…” Cô di chuyển tay xuống phía dưới…

Đi tìm “chứng cứ” thôi!

“Khóa học cách mê hoặc này, anh Lục được 0 điểm nha!” Lục phu nhân nhìn thấy chồng mình như vậy thì hả hê nói.

!!!

Vừa rồi không phải còn mạnh miệng như vậy à, bây giờ chẳng phải như tát vào mặt sao!

Lục Bắc Kiêu đứng trước hàng tá người đẹp cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ có đứng trước mặt Diệp Kiều mới như vậy!

“Ừm…” Lục Bắc Kiêu cứ như sói vậy, đưa tay lên ôm mặt cô, hung hăng hôn cô, một tay vén vạt áo của cô lên, thò vào trong mà dò xét!

Cái đồ cầm thú này!

Anh sẽ không ăn tươi nuốt sống cô đấy chứ?!

Quả nhiên, đúng là lớn hơn bình thường!

Lục Bắc Kiêu cảm giác lý trí của mình gần như bị đốt trụi, anh hung hăng cắn mút, không nỡ buông cô ra, anh mắt mang theo vẻ âm u, không nỡ, tay còn lại đang không ngừng vuốt ve n.g.ự.c cô!

“Bảo bối, tốt nhất sau này đừng làm cho anh “phát hỏa”, nếu không, anh không biết được bản tính cầm thú này sẽ trỗi lên lúc nào đâu!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, nói xong liền thu tay lại.

Diệp Kiều thở hồng hộc, lồng n.g.ự.c không ngừng nhấp nhô.

“Hổ dữ không ăn thịt con, em không tin anh đấy!” Còn chưa nói hết câu anh đã đứng lên chụp lấy cô, tư thế đứng như vậy đúng là mang lại chút cảm giác lưu manh!

Cô sợ hãi vội vàng lui về sai: “Ôi chồng ơi, chồng ơi, em sai rồi! Sau này không dám chọc tới anh nữa, không dám nữa!”

Như này còn tạm được!

Người đàn ông đứng ở bên giường, còn người phụ nữ đang co ro lại ở phía đầu giường, tư thế vô cùng thân mật.

“Em đói quá…” Diệp Kiều cảm giác bụng nãy giờ vẫn đang réo, vốn dĩ cô bị hạ đường huyết nên mới té xỉu mà.

“Muốn ăn gì, để anh sai người đi mua!” Anh dịu dàng nói, Diệp Kiều liền nói ra một đống đồ ăn vặt, nào là sủi cảo tôm, lòng xào, xiên nướng gì đó.

Từ hôm qua đến nay, cô chưa được ăn bữa nào đàng hoàng mà!

“Nhị nha”

Lục Bắc Kiêu mới đi chưa được bao lâu, cô đã thấy Bờm Sư Tử Tiện Tiện mặc đồ bệnh nhân, dáng vẻ gầy gò chạy vào!

Sắc mặt Tiện Tiện tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng vẫn còn sưng đỏ, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào bụng Diệp Kiều…

Loading...