Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 460

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:21
Lượt xem: 26

Thằng nhãi con, sao cái giọng điệu nghe lại cưng chiều thế nhỉ! Mặc dù anh vô cùng hà khắc đối với lũ sói con này, nhưng cô biết, như thế là muốn tốt cho bọn họ, huấn luyện càng đổ nhiều mồ hôi thì chiến trường càng bớt đổ máu! Kiếp trước, vì ngăn cản đám nhãi con này vọt vào phòng khí độc của Bọ Cạp cứu anh mà anh lựa chọn tự sát, dành viên đạn cuối cùng cho mình!

Anh thật sự rất yêu thương các chiến hữu!

Sáu người trẻ tuổi này, ngoài Hứa Nghị ra, năm người khác đều là Hồng Tam Đại*.

(*) Hồng Tam Đại: những hậu duệ đời thứ ba của thế hệ cách mạng đầu tiên.

Cô nhớ kiếp trước cô đã từng đến đây hai ba lần, mỗi lần tới, lũ sói con này đều vô cùng hưng phấn, cô nhớ bọn họ từng nói: “Chị dâu, sau này chị thường xuyên đến thăm đội trưởng Lục đi, chị tới một cái là đội trưởng Lục vui ngay, anh ấy vui là chúng em bớt bị mắng liền!”

Lúc đó cô nghĩ thầm, các cậu lười biếng không muốn huấn luyện thì có, Lục Bắc Kiêu tức giận với tôi còn không hết, sao lại vui được?

Kiếp trước nếu không phải bị Diệp Thành và mẹ chồng gọi đến, cô căn bản sẽ không tới đây, tránh anh còn không kịp mà.

Rốt cuộc cô vẫn tới chào hỏi bọn họ, Lục Bắc Kiêu đứng cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vợ cưng cười cười nói nói với đám nhãi con kia, không nhịn được mà bước tới.

“Thấy đội trưởng Lục của các cậu không nói cười tùy tiện, mặt mày lạnh lẽo vậy thôi, chứ thật ra anh ấy rất…”. Lời nói của Diệp Kiều bị một tiếng còi cắt ngang.

“Rảnh lắm sao? Tất cả tập hợp! Mang nặng 40kg vũ trang chạy việt dã hai mươi vòng!”. Mặt Lục diêm vương vô cảm, lạnh lùng quát lên.

Sau con sói con lập tức chửi tục trong lòng!

Tuy nói xuất thân là “Hồng Tam Đại”, ngoài Hứa Nghị ra, nhưng đám nhóc này vẫn rất cuồng ngạo! Trước khi tham gia quân ngũ, bọn họ đều là con nhà giàu, làm lính hai năm cũng không đổi được cái vẻ kiêu ngạo trên người.

Nhưng mà, trước đây cho dù bọn họ có kiêu căng khó thuần như thế nào đi nữa thì khi làm cấp dưới của Lục diêm vương, bọn họ đều phải thuần phục hết, sau khi tập thể nghe lệnh thì lập tức chạy đi thay quần áo, mang trang bị!

“Đã bảo em đừng nuông chiều bọn họ, thế mà vẫn nuông chiều! Đám nhãi con này, cho chút ánh sáng là xán lạn ngay!”. Sĩ quan huấn luyện Lục nghiêm túc nói với Lục phu nhân.

“Người ta bào chữa cho anh mà, kẻo đám nhóc kia lại không hiểu tấm lòng im ắng của anh!”

“Lòng? Lòng của anh đối với bọn họ chính là, đừng có để huấn luyện viên là anh mất mặt!”

Diệp Kiều nghĩ thầm, cái đồ ngoài lạnh trong nóng, trong lòng để ý đến đám sói con này nhiều hơn bất cứ ai khác!

Trong lúc nói chuyện, đám nhãi con được huấn luyện nghiêm chỉnh đã võ trang đầy đủ đi ra ngoài, lưng đeo balo đầu đội mũ sắt, tay ôm s.ú.n.g trường.

Lục diêm vương nhìn đồng hồ bấm giây trong lòng bàn tay, anh lại nghiêm nghị thổi còi: “Mặc quần áo còn chậm hơn đàn bà! Chạy thêm năm vòng! Trước khi mặt trời xuống núi, tôi muốn nhìn thấy hình bóng của các cậu ở đây!”

Diệp Kiều thương cảm nhìn lũ sói con chạy về phía thao trường ở đằng xa: “Sĩ quan Lục, anh vừa phải thôi, bọn họ vẫn còn là con nít!”

“Lục phu nhân, bây giờ tình thương của em tràn trề nhỉ?”. Anh nói bằng giọng chua chát, dù là lính của anh, anh cũng không cho cô quá quan tâm!

Diệp Kiều hết nói nổi nhìn anh chằm chằm, ngay cả học trò của mình mà anh cũng ghen à?

Sĩ quan Lục đưa tay lên nhìn thời gian, nắm lấy tay cô rồi đi, ôm cô lên một chiếc xe việt dã quân sự, cảnh tượng đó đúng lúc bị mấy người Hứa Nghị nhìn thấy.

“Số 4, vả mặt chưa? Người ta sống tốt lắm nhé!”. Sói con số 2 Lục Tốn cất giọng nói.

“Tôi hy vọng cô sống thật tốt! Tốt nhất là có thể chỉnh đốn Lục diêm vương, phạt anh ta đứng nghiêm, phạt anh ta quỳ gối!”. Sói con số 4 Thẩm Nguyên hung ác nói.

Mấy người khác vừa vác balo nặng mấy chục cân vừa tưởng tượng ra hình ảnh Lục diêm vương bị vợ phạt quỳ, làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được!

Lục diêm vương tàn khốc vô tình, lục phủ ngũ tạng gì cũng đen, sẽ quỳ xuống vì phụ nữ sao?

Căn cứ được giữ bí mật nghiêm ngặt với thế giới bên ngoài, cổng chính có lính gác cầm súng, trên cổng viết “Kho hậu cần và vật tư quân sự của Quân đội Giải phóng Nhân dân”, Lục Bắc Kiêu lái xe đưa cô đi hơn mười dặm, hai anh vệ sĩ đẹp trai của Diệp Kiều là A Đông và A Tây đang chờ cô.

“Lục ghen tuông” bây giờ có thể miễn cưỡng chấp nhận bọn họ rồi.

“Không được phép tự mình quan tâm đến chuyện của thằng nhóc lông vàng kia nữa, biết không?”. Nói bóng nói gió là có thể giao cho người khác xử lý. Lục Bắc Kiêu tháo kính râm xuống, ngồi trên ghế lái, nghiêng đầu nhìn Lục phu nhân ở ghế phụ, nghiêm túc nói.

Diệp Kiều nặng nề gật đầu, cũng cảm động vì chút thay đổi nhỏ của anh, anh không bảo cô không được qua lại với Tiện Tiện nữa, ngược lại còn cho phép cô giúp anh ấy. Anh đang tôn trọng cô, tôn trọng bạn bè của cô.

“Chuyện sau đó đều có luật sư xử lý rồi, anh Kiêu, anh yên tâm, sau này em và Tiện Tiện sẽ không tiếp xúc nhiều nữa đâu!”. Cô nghiêm túc nói.

“Nếu thật sự mang thai thì phải nói cho anh biết trước tiên đó!”. Anh lại nói.

Cô gật đầu, nghiêng người ôm lấy cổ anh, hôn một phen, khuôn mặt không ngừng cọ xát trên má anh, hít ngửi lấy mùi đàn ông trên người anh, một lúc lâu sau mới lưu luyến buông anh ra, xuống xe, ngồi lên một chiếc xe khác rời khỏi vùng núi hoang vắng này.

Chuyện của Tô Mục cũng xem như chấm dứt, thuận lợi chấm dứt hợp đồng với Nhã Văn, giống như những gì Diệp Kiều đã khoe khoang khoác lác với Tiết Văn lúc trước, không chỉ không tốn phí vi phạm hợp đồng, ngược lại còn lấy lại hết những tổn thấy trong hơn nửa năm nay! Tô Mục thành lập một phòng làm việc, có đội ngũ của mình, sau này chỉ có quan hệ hợp tác với công ty quản lý, không phải mối quan hệ làm thuê như lúc trước.

Sự nghiệp của Diệp Kiều và đồng chí Đỗ Quân lại thăng cấp, bọn họ đã hoàn thành mấy vòng tài trợ ở trung tâm mua sắm quốc tế thành phố N, và họ sắp ra mắt tại Hong Kong!

Các ông lớn vốn dĩ không muốn chơi với hai cổ đông nhỏ là Diệp Kiều và Đỗ Quân, có ý đồ pha loãng cổ phần của bọn họ rồi đá bọn họ ra khỏi ban quản trị. Kết quả, bọn họ không chỉ không bị đá ra khỏi ban quản trị mà còn trở thành cổ đông lớn!

Diệp Kiều lặng lẽ thu mua cổ phần công ty của mấy cổ đông nhỏ, xoay ngược tình thế!

“Đại ca Kiều Kiều, bọn họ không muốn chơi với chúng ta, chúng ta cần gì phải chơi với bọn họ, rút lui đi!!”. Lúc trước đồng chí Đỗ Quân nói như thế với cô.

“Cậu nhỏ, cậu tưởng cậu đang chơi đồ hàng à? Có tiền mà không kiếm là đồ ngốc! Quan tâm gì đến việc bọn họ có vui hay không!”. Diệp Kiều vô cùng ghét bỏ nói.

Vì thế, bây giờ bọn họ đang ngồi trên chuyến bay bay đến Hong Kong, Kim Ưng quốc tế sắp ra mắt tại Hong Kong, là cổ đông lớn, Diệp Kiều và đồng chí Đỗ Quân phải tham gia với tư cách là quản lý cấp cao!

Trong khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không đưa bữa ăn kiểu u lên, đồ uống có thể chọn giữa nước chanh và rượu vang, cô chọn nước chanh.

“Đại ca Kiều Kiều, uống một ly chúc mừng cái đi!”. Đồng chí Đỗ Quân mặc u phục, đẹp như yêu tinh.

“Cậu nhỏ thân yêu, trong bụng của vợ của cháu trai cậu bây giờ có lẽ đang có em bé, sau này con không uống rượu nữa! Trừ khi không có bầu nữa!”. Cô sáp lại gần anh ta, cười híp mắt nhỏ giọng nói.

Đồng chí Đỗ Quân suýt nữa ngửa mặt lên trời cười to, ngại vì đang ở nơi công cộng, anh ta mới nhịn xuống: “Đại ca Kiều Kiều, đây là lần thứ mấy rồi? Lần nào cũng nói như vậy, kết quả…”

Diệp Kiều hung ác liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thở phì phò cầm d.a.o nĩa lên!

Đúng thật, lần nào cũng la “sói đến sói đến”, kết quả, chưa một lần nào đến, rồi cũng không ai tin là cô sẽ mang thai nữa!

Chốc lát sau cô đã ăn hết một phần bít tết: “A, gần đây sao con lại ăn ngon miệng thế nhỉ, cậu nhỏ, cậu không đói bụng à? Nhường cho con được không!”

Thật là không no chút nào cả, còn cảm thấy rất đói bụng, Diệp Kiều nói xong là lấy mất phần của đồng chí Đỗ Quân, để cái đĩa trống không lên cái bàn nhỏ trước mặt anh ta!

“Con là heo à? Ăn nhiều thế!”.Cậu nhỏ yêu nghiệt ghét bỏ nói.

Diệp Kiều ăn rất nhanh, chưa đến mấy phút lại ăn xong một phần bít tết, vẫn không cảm thấy no, cảm giác này, cô thấy rất là quen thuộc…

Mấy ngày nay luôn cảm thấy đói, sau khi ăn xong một lát là lại cảm thấy đói bụng, hơn nữa chỗ đó hay bị đau trướng, cô tưởng là phản ứng bình thường khi sắp đến kỳ kinh.

Nhưng mà, dễ đói như vậy…

“Đại ca Kiều Kiều, làm sao vậy? Vẫn chưa ăn no? Gọi thêm cho con nhé!”. Đồng chí Đỗ Quân quan tâm hỏi, nói xong là định bấm nút trên ghế để gọi tiếp viên đến.

Diệp Kiều vội vã ngăn lại: “Cậu nhỏ, ngày hôm nay là ngày bao nhiêu?”

Cô mơ màng hỏi, nhất thời cũng không nhớ ra hôm nay là ngày bao nhiêu.

“12, 12!”. Eo ôi, là cô đã nói với anh ta trước khi lên máy bay mà!

Diệp Kiều từ từ nhắm hai mắt lại, một tay xoa lên cái bụng phẳng lì của mình, lẽ nào mang thai thật? Cô còn đang chờ kỳ kinh hai ngày sau, hơn nữa năm nay, kỳ kinh nguyện vẫn rất chính xác.

DTV

Cảm giác này, giống như ở kiếp trước khi vẫn chưa biết là đang mang thai Lục Tiểu Cổn.

Kiếp trước sau khi kết hôn với Lục Bắc Kiêu, cô vẫn không muốn có con, lần nào cũng ép anh mang áo mưa, tuy anh thô bạo, nhưng vẫn bằng lòng tôn trọng cô, chỉ có duy nhất lần đó, áo mưa bị anh làm rách, đạn bị rò rỉ, thế là trúng!

Khi anh gọi điện về nhà hỏi cô có mang thai hay không, cô mới đi kiểm tra!

“Yes! Lục Tiểu Cổn tới rồi!”. Diệp Kiều nắm tay, kích động nói.

Cậu nhỏ yêu nghiệt nhướn mày, con nhóc này ngày hôm nay rất không bình thường!

“Lục Tiểu Cổn là ai?”. Anh ta nhướn mày hỏi.

“Con trai của con và anh Kiêu! Cậu nhỏ, cậu sắp làm ông cậu rồi, ahaahahahaha…”. Diệp Kiều rốt cuộc cũng tỉnh hồn lại, nhìn đồng chí Đỗ Quân và kích động nói, một tay nhẹ nhàng vỗ về cái bụng.

Lục Tiểu Cổn, mau nói chuyện với mẹ đi!

Cô nói trong lòng.

Nhưng mà, nào có giọng nói của Lục Tiểu Cổn vang lên!

“Lục Tiểu Cổn? Chậc…cái đó mà cũng gọi là tên à? Ngốc quá!”. Đồng chí Đỗ Quân nhướn mày, anh ta vẫn chưa đến ba mươi mà đã sắp làm ông cậu rồi!

“Cậu mới ngốc!”. Tuy cái tên Lục Tiểu Cổn này rất ngu xuẩn, nhưng người ngoài không biết ý nghĩa của cái tên này đối với cô: “Con vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào thật ngầu cho Lục Tiểu Cổn…”

Lục Tiểu Cổn sẽ không trách cô chứ?!

Nhất định sẽ chê cô không có học thức cho xem!

“Cứ gọi là Lục Quân đi, Kiêu Kiêu tham gia quân ngũ mà”. Cậu nhỏ yêu nghiệt thình lình nói một câu, Diệp Kiều suýt nữa phun nước miếng ra ngoài, trợn trắng mắt với anh ta!

“Lục Địa? Lục Vận? Lục Chiến Đội?”. Đồng chí Đỗ Quân phụt ra mấy cái tên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-460.html.]

Diệp Kiều quả thật rất muốn đ.ấ.m cho anh ta ngất đi!

Máy bay hạ cánh, Diệp Kiều không kịp chờ đợi mà đến tiệm thuốc trong sân bay mua giấy thử thai, vừa đến khách sạn là vọt vào phòng vệ sinh ngay!

“Lục Tiểu Cổn! Lục Tiểu Cổn! Lục Tiểu Cổn!...”

Trên bồn rửa tay đặt một cái ly nhỏ, bên trong cắm một que giấy thử thai, Diệp Kiều từ từ nhắm hai mắt lại, chắp hai tay, miệng không ngừng lẩm bẩm như cầu khẩn.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô căng thẳng đến mức đổ mồ hôi trán, mở hai mắt ra nhìn giấy thử.

Một vạch, hai vạch!

Chẳng qua vạch thứ hai vô cùng mờ nhạt, chỉ có một cái dấu nhạt nhòa!

Mà trong giấy hướng dẫn nói, phải hai vạch rõ ràng mới chứng tỏ mang thai.

“Chắc chắn mang thai rồi! Chắc chắn là do thai tuần quá nhỏ, nên vạch đó mới mờ như vậy!”. Cô lẩm bẩm.

“Lục Tiểu Cổn, con nói xem có đúng không, bây giờ con đang ở trong bụng mẹ có phải không?”. Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng, kích động nói, viền mắt phiếm hồng: “Lục Tiểu Cổn, con đã đi lâu vậy rồi, Diệp Kiều thật sự rất nhớ con…”

Cô khàn giọng nói, vừa kích động vừa đau khổ, hơn một năm nay, mỗi lần nhớ đến Lục Tiểu Cổn là cô đều muốn khóc, nhớ nó quá…

Tính theo ngày đầu tiên của kỳ kinh cuối cùng, nếu cô có thai thì cũng chưa đến bốn tuần.

Cô gọi cho Lục Bắc Kiêu, tắt máy, cô không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn cho anh: “Anh Kiêu, em và cậu nhỏ đến Hong Kong rồi, chúc mừng lên chức làm cha!”

Diệp Kiều chờ rất lâu cũng không chờ được câu trả lời của Lục Bắc Kiêu, thầm nghĩ có lẽ anh đang bận, muốn nhìn xem biểu cảm của anh lúc biết mình sắp làm cha quá!

Lúc đó, lũ sói con đang bị Lục diêm vương đưa ra pháp trường.

Pháp trường, tức nơi tử hình tội phạm!

“Biết vì sao tôi gọi các cậu là nhãi con không?”. Lục diêm vương mặc đồ rằn ri đeo kính râm, đối mặt với sáu đội viên, giương giọng hỏi.

“Báo cáo! Vì anh xem thường chúng tôi!”. Sói con số 1 Hứa Nghị trầm giọng nói, vô cùng hùng hồn, giọng điệu còn có vẻ không phục!

Cậu ta thấy bọn họ rất xuất sắc, nhưng bất kể bọn họ có biểu hiện xuất sắc bao nhiêu, Lục diêm vương cũng vẫn rất bất mãn với biểu hiện của bọn họ!

“Không sai, vẫn tự biết mình đấy!”. Lục diêm vương nhếch môi, hừ lạnh nói: “Sói không biết ăn thịt, chỉ biết b.ú sữa mẹ, gọi là sói con! Các cậu, cũng chưa từng g.i.ế.c người, còn không biết xấu hổ mà gọi là sói à?!”

“Báo cáo! Đó là vì anh không cho chúng tôi cơ hội g.i.ế.c người!”. Sói con số 6, Hàn Nhạc, lớn tiếng nói.

Lục diêm vương càng nở nụ cười trào phúng: “Cho các cậu cơ hội g.i.ế.c người sao? Nhãi con!”. Anh vô cùng khinh bỉ nói.

Sáu con sói con có khuôn mặt anh tuấn, màu da lúa mạch, đối diện với sự châm biếm của Lục diêm vương, trên mặt viết đầy chữ “không phục”!

“Đừng có không phục! Có tin không, ngay cả quan sát hiện trường g.i.ế.c người, các cậu cũng không chịu nổi?”. Lục Bắc Kiêu đứng trên tảng đá lớn cất giọng nói, trên pháp trường cách đó không xa đã có tội phạm tử hình bị dẫn tới rồi!

Đám sói con này, kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g đều đỉnh, nhưng bọn họ vẫn chưa từng g.i.ế.c người, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua!

“Xem thường các anh đây quá rồi đấy!”. Người nói chuyện là sói con số 5, Cố Diễm, cậu ta nhỏ giọng thì thầm.

“Xem thường các cậu? Nếu các cậu không nôn thì xem như tôi thua!”. Lục diêm vương lạnh lùng nói.

“Báo cáo! Nếu anh thua thì thế nào?”. Số 3 Lăng Châu cất giọng nói.

Lục diêm vương sầm mặt xuống, nhướn mày, thản nhiên nhìn cậu ta, không nói lời nào.

Làm như đang nói: “Tôi sẽ thua sao?”

Lục diêm vương bất khả chiến bại, có lý nào lại thua! Sáu con sói con hận đến mức nghiến răng nghiến lợi!

Trên pháp trường, từng tội phạm tử hình đứng trên nền đất sỏi vụn, các tay s.ú.n.g đã chuẩn bị sẵn sàng, sáu con sói con mai phục ở trong bụi cỏ cách pháp trường mấy mét để quan sát.

Tiếng s.ú.n.g vang lên, nhóm tội phạm đồng loạt ngã xuống đất, bọn họ bị b.ắ.n bể đầu, não phọt hết cả ra.

“Má! Sau này còn có thể ăn tào phớ được nữa không đây?”. Hứa Nghị ghê tởm nói.

“Đừng nói nữa có được không?”. Cố Diễm đã bịt miệng rồi.

Tiếp đó lại có tiếng s.ú.n.g vang lên, một nhóm tội phạm tử hình nữa bị b.ắ.n chết, có một tay s.ú.n.g cũng được kéo đến để huấn luyện, kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g không tốt, b.ắ.n một lần không chết, còn b.ắ.n thêm lần nữa, hình ảnh đó ghê tởm đến mức không cách nào miêu tả được, vừa m.á.u vừa não, đỏ đỏ trắng trắng.

Cố Diễm rốt cuộc buồn nôn quá, che miệng báo cáo!

Lục diêm vương di tới, cười xấu xa: “Ai cá cược với tôi? Muốn ói? Nhịn hết vào!”

Bốp bốp bốp!

Lũ sói con bị Lục diêm vương “vả” vào mặt!

Còn không biết ngại mà oán trách anh không cho bọn họ cơ hội g.i.ế.c người, nhìn hiện trường g.i.ế.c người thôi mà đã ghê tởm muốn ói rồi!

Lục diêm vương vừa quay lại xe thì mở điện thoại di động lên.

Tin nhắn của Lục phu nhân nhảy ra ngoài.

!!!

Anh thật sự sắp làm cha rồi?!

Lục phu nhân nghịch ngợm, cố ý lừa anh à?!

Nào có chuyện nhanh thế đã biết, bọn họ xa nhau chưa đến một tháng mà.

Đêm đó Diệp Kiều và đồng chí Đỗ Quân ăn mặc đẹp đẽ đi tham dự sự kiện ra mắt và tiệc tối chúc mừng, để bảo vệ Lục Tiểu Cổn có lẽ đang tồn tại trong bụng, ngay cả giày cao gót cô cũng không mang, rượu cũng không hề uống.

Lúc đó, trên màn hình led cực lớn trên đường phố đang phát tin tức ra mắt Kim Ưng, khuôn mặt của Diệp Kiều cũng xuất hiện trên màn hình lớn.

Trong xe, Tiết Văn phẫn hận nhìn khuôn mặt của cô: “Diệp Kiều cũng tới à, thật là trùng hợp! Bọn họ không biết, Hong Kong là địa bàn của mình sao?!”

Mấy ngày trước, Tô Mục vừa đến Hồng Kông để thu âm một bài hát, hôm nay Diệp Kiều lại đến Hồng Kông, thật là trùng hợp!

Nghĩ đến chuyện lúc trước, Tiết Văn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai tay, căm hận nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, người đang nói là Diệp Kiều, cô mặc một bộ âu phục tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp! Chính là cô gái nhỏ năm nay mới 22 tuổi này, đăng thiệp mời lên trên mạng làm một người đứng vững bao nhiêu năm trong làng giải trí như Tiết Văn thân bại danh liệt!

Là thân bại danh liệt đó!

Nhà chồng cô ta cắt đứt quan hệ, cô ta bị nhà họ Đặng đuổi ra khỏi cửa! Bây giờ, cũng chỉ có thể dựa vào chút cổ phần tại Nhã Văn, dựa vào lão đại xã đoàn là anh Hồng mới có được chỗ đứng ở Hồng Kông thôi! Đời này không thể về nước gây dựng danh tiếng được nữa rồi!

Nghĩ đến những điều này, cô ta ước mình có thể lao vào màn ảnh rộng, tóm lấy cô gái nhỏ hô mưa gọi gió này mà đánh cho thật mạnh!

Cảm giác thật là khó chịu, thật là ghen tị!

Lần này tại địa phận của cô, cô nhất định sẽ không để cho Diệp Kiều và Tô Mục sống yên ổn! Đặc biệt là Diệp Kiều này!

Bữa tối được tổ chức trên một du thuyền sang trọng tại bến cảng Victoria xinh đẹp.

Mặc dù không trang điểm hay mặc váy dạ hội, nhưng Diệp Kiều, người mặc một chiếc váy và mái tóc dài uốn xoăn, trông xinh đẹp, có năng lực và đầy khí chất. Vừa là cổ đông lớn, vừa là người nắm quyền, vợ chồng ông Khương hết lần này đến lần khác giới thiệu cô cho các giám đốc khác.

“Giám đốc Diệp, cháu không giận ta nữa đúng không?” Là giám đốc Mục vừa lên tiếng, anh ta cầm ly rượu đỏ bước tới chỗ Diệp Kiều, cười nói.

Anh ta là người đứng đầu trong việc đá Diệp Kiều và Đỗ Quân ra khỏi hội đồng quản trị, vốn dĩ anh ta cho rằng hai đứa trẻ chỉ gặp vận may thôi, dựa vào một mảnh đất nhỏ mà có thể có được cổ phần của Kim Ưng, lại không nghĩ, cô gái trẻ mới 22 tuổi này lại có tài đến vậy!

“Giám đốc Mục thật không chuyên nghiệp chút nào nha. Trong kinh doanh, chú nói chuyện tình người với nhau là như thế nào? Tuy cháu còn nhỏ tuổi, nhưng quy tắc cá lớn nuốt cá bé này thì làm sao mà cháu không hiểu được chứ!” Diệp Kiều cười đáp, trong khi Đỗ Quân ở bên cạnh cô vẫn không muốn nói chuyện với giám đốc Mục chút nào, Diệp Kiều đành phải khều khều anh ta.

“Vẫn là giám đốc Diệp biết nghĩ! Ta mạn phép uống trước rồi nói!” Giám đốc Mục đã trên 50 tuổi, ông ta nhìn Diệp Kiều, nói một cách tán thưởng, sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Diệp Kiều uống một hớp nước trái cây, nói: “Giám đốc Mục, cháu cũng chỉ là thế hệ sau, chưa hiểu biết nhiều, sau này vẫn mong chú chỉ bảo!”

“Làm gì có, làm gì có.” Giám đốc Mục vội vàng khách khí nói.

“Lão Mục, tôi đã nói với ông từ lâu rồi, Diệp Kiều là một nhân vật không tầm thường, lần này ông đã nhận ra chưa?” Khương Đại Lão, luôn cười hiền từ như một ông bụt, ông bước tới cười nói. Giám đốc Mục bị Diệp Kiều thuyết phục tâm phục khẩu phục, liên tục dựng đứng ngón cái lên, hiểu ra, năm đó vì sao Khương Đại Lão lại chuyển cho cô 25% cổ phần!

Ngay khi Diệp Kiều trở về phòng khách sạn, cô nhận được điện thoại của Lục Bắc Kiêu, anh vẫn không tin, nhưng giác quan thứ sáu của cô cho cô biết lần này chắc chắn trăm phầm trăm là mang thai.

“Lúc nào em về? Anh muốn đích thân dẫn em đến bệnh viện kiểm tra!” Kết quả dựa trên xét nghiệm m.á.u cũng rất chuẩn!

Diệp Kiều đứng bên khung cửa sổ, mắt đảo ra bên ngoài nhìn cảng Victoria cách đó không xa lên đèn, khóe miệng nhếch lên: “Ngày mốt em về rồi! Ngày mai đi mua sắm! Em quẹt thẻ của cậu trẻ! Cái gì em cũng sẽ mua!”

“Quẹt thẻ của cậu trẻ đi, anh không có ý kiến!” Nếu cô ấy quẹt thẻ của người khác, thì anh sẽ có ý kiến lớn hơn!

Diệp Kiều mỉm cười, tự nghĩ, chắc anh sẽ không ghen với cậu mình đâu nhỉ!

“Anh thật sự có thời gian đưa em đi kiểm tra à?”

Đương nhiên cô rất hy vọng anh có thể xuất hiện trong những cột mốc quan trong của thai kì, nhưng nếu anh không có thời gian thì cũng không sao.

Loading...