Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 457
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:17
Lượt xem: 21
Thật ra Lục Bắc Kiêu chưa bao giờ nhớ tên thật của Tiện Tiện, nhưng vừa nghe “cho vay nặng lãi” là anh biết người nào ngay!
“Cho vay nặng lãi, tôi thừa nhận miệng tôi đê tiện, nhưng chúng tôi không đê tiện, tôi đã sớm hết hy vọng với cô ấy rồi!”. Giọng nói nghiêm túc của Tôn Kiếm vang lên.
“Cậu dám chưa hết hy vọng sao?”. Anh hít một hơi thuốc, khó chịu nói.
Tiện Tiện: “…”. Anh bị cứng họng, không cách nào phản bác được.
“Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ có tình cảm nam nữ với tôi, cô ấy nể tình đồng hương nên mới giúp tôi! Trước đây lúc làm người đại diện cho tôi, cô ấy thậm chí còn lấy 40% hoa hồng!”. Bờm Sư Tử Tiện Tiện vụng về giải thích cho Diệp Kiều.
“Xem như thằng nhóc cậu vẫn hơi tự giác!”. Anh hừ lạnh nói.
“Tôi không hy vọng chuyện của tôi làm ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng anh!”. Bờm Sư Tử Tiện Tiện vô cùng nghiêm túc nói, từ trước đến nay luôn ăn nói đê tiện trước mặt vợ chồng họ, đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, con mẹ nó đúng là không quen, rất ngượng!
“Nhóc con, cậu cũng đề cao bản thân quá rồi! Trong chuyện tình vững chãi như tường thành của tôi và Diệp Kiều, cậu chẳng qua chỉ là một gia vị thôi! Cậu thật sự cho rằng tôi sẽ vì cái thằng nhóc lông vàng hoàn toàn không tạo được sự uy h.i.ế.p gì cho tôi như cậu mà tức giận với cô ấy à?”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng phản bác, giọng điệu đầy châm chọc, mà lại nói toàn là sự thật.
Gia vị này, chẳng phải là giấm chua à?!
Anh cũng biết là bản thân anh có sức chiếm hữu quá mạnh mẽ đối với nhóc con, không cho phép cô tiếp xúc với bất kỳ người khác giới nào, nhưng trước đây anh đều tin tưởng tình cảm cô dành cho anh! Anh càng tin rằng, Diệp Kiều thích anh, đời đời kiếp kiếp sẽ không thể thích một người đàn ông nào khác nữa!
!!!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện cảm thấy mình đang tự rước nhục!
Tốt bụng giải thích cho anh ta, sợ anh ta hiểu lầm Diệp Kiều, kết quả người ta căn bản chẳng xem mình là vấn đề!
“Cho vay nặng lãi, không biết anh có thái độ gì, những gì tôi nên giải thích đã giải thích cả rồi, có nghe hay không, có chấp nhận hay không là chuyện của anh, quấy rầy rồi!”. Bờm Sư Tử Tiện Tiện nói xong là lập tức tắt máy!
Thằng nhóc này, rốt cuộc cũng thông minh một chút đấy!
Nhìn màn hình điện thoại đen thui, Lục Bắc Kiêu nhếch môi.
Trong phòng tĩnh lặng, cửa phòng cũng đóng chặt, nhóc con, lẽ nào lại khóa cửa rồi?
Không phải, Lục phu nhân thông minh lắm, cùng một chuyện ngu xuẩn, sao lại làm lần thứ hai được?
Quả nhiên, chuyển động chốt cửa một chút, cửa phòng đã mở ra, chẳng qua, trong phòng ngủ tối đen như mực, một cái đèn cũng không mở lên!
Lẽ nào muốn đánh lén anh?
Nhưng cô hẳn là phải biết rõ, cho dù võ thuật của cô tốt thì khi ở bên cạnh anh, chẳng qua chỉ là múa máy tay chân mà thôi!
Đợi một lúc lâu cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, anh mới đưa tay lên, “tách” một tiếng, mở đèn tường lên.
“Cục…”. Anh vừa định gọi cô thì nhìn thấy cảnh tượng trên giường, lập tức ngây ngẩn cả người!
DTV
!!!
Trên chiếc giường lớn, Lục phu nhân xõa mái tóc xoăn dài như tảo biển, quỳ giữa giường, cúi thấp đầu, hai tay đặt trên đầu gối!
Lục phu nhân quỳ trên giường như nô tì, điều đó không thể làm anh cảm thấy giật mình, điều khiến anh giật mình là cách ăn mặc của cô!
Cả thiên hạ quỳ trên giường, mặc chiếc váy ren chạm rỗng màu đen, ren mỏng như cánh ve, thấp thoáng da thịt trắng như tuyết của cô, vạt váy quá ngắn, khó khăn lắm mới che tới bắp đùi cô.
Càng ngạc nhiên hơn là trên đầu cô còn đeo một đôi tai thỏ bằng nhung thật dài!
Lục Bắc Kiêu nhất thời cảm thấy khó thở, khô nóng khó chịu, tháo cái khăn quàng cổ xấu xí kia xuống!
“Lục bạo quân…không phải, là, là ông xã đại nhân! Ông xã đại nhân, em, em sai rồi! Cầu xin anh tha thứ! Cầu xin anh nhẹ một chút! Cầu xin anh để sáng mai em thức dậy đúng giờ!”. Diệp Kiều quỳ trên giường, cúi thấp đầu, bất chấp thừa nhận sai lầm.
Nữ vương Kiều: Thanh danh cả đời của bà đây! Bị tác giả hủy hoại rồi! Bị hủy hoại rồi! Tôi muốn tiêu diệt cô ta!
Tác giả: Kiều Kiều ngoan, lẽ nào ngày mai cô muốn không xuống giường được sao?
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại hết sức ấm ức! Thanh danh một đời của Diệp Kiều cô xem như bị hủy hoại rồi!
Nhưng vì ngày mai có thể thức dậy đúng giờ, nữ vương Kiều cô đêm nay không thể không làm nô tì, ngoan ngoãn cầu xin anh, dụ dỗ anh!
Giường lún xuống một cái, người đàn ông chỉ mặc mỗi áo sơ mi ngồi bên giường, anh đưa cổ tay lên tháo đồng hồ ra, cô dâu nhỏ họ Diệp vội vàng bò tới bên cạnh anh: “Ông xã đại nhân, để em!”
Cô nói xong thì lập tức nghiêm túc giúp anh tháo chiếc đồng hồ nổi tiếng hàng triệu kia ra, lỗ tai thỏ mềm mại cọ vào má anh, lúc gục đầu xuống, anh nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp chói mắt trước n.g.ự.c cô!
!!!
Hầu kết anh run rẩy, hơi thở càng thêm nặng nề, có ham muốn muốn nuốt tươi con thỏ nhỏ này ngay lập tức!
Sau khi tháo đồng hồ xong, Diệp Kiều bò đến đầu giường, để đồng hồ trên tủ đầu giường, rồi lại bò về, lập tức cảm nhận được đôi mắt nóng bỏng như thiêu như đốt của Lục bạo quân, hai gò má cô nóng phừng phừng.
“Ông xã…cho em nhìn vết thương lần trước của anh một chút có được không? Chúng ta đã nửa năm không gặp rồi…”. Nhớ tới là tức, lúc trước cô đã đến doanh trại tìm anh nhiều lần, đều bị ngăn lại bên ngoài cổng căn cứ của anh, ngay cả cái bóng của anh cũng không thấy!
Anh chỉ nói trong điện thoại là vết thương đã lành từ lâu rồi, cánh tay không khác gì trước đây cả!
Cô nói xong là đã leo lên chân anh, quỳ gối trên đùi anh, đưa tay cởi áo sơ mi của anh, đôi tay nóng bỏng của người đàn ông ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn không đủ một vòng tay của cô!
“Cục cưng, đêm nay thông minh thật, biểu hiện rất tốt! Là muốn anh mê c.h.ế.t sao? Hửm? Bộ đồ này ở đâu ra vậy? Tai thỏ trên đầu ở đâu ra vậy? Hửm?”. Giọng anh thô bạo, nhẫn nhịn sự kích thích do cô mang đến mà nói.
“Mua trong tiệm đồ lót, kiểu sexy! Mùa hè đã mua rồi, mang nó theo tìm anh nhiều lần, anh cũng không gặp em!”. Diệp Kiều thở phì phò nói, bĩu môi, bàn tay nhỏ bé cởi từng nút áo sơ mi của anh, bả vai trần màu đồng của anh hiện ra, trên cánh tay bên phải để lại một vết sẹo dài 5cm.
Thế thì anh đã bỏ lỡ phúc lợi nhiều lần rồi sao!
“Ngoan, bây giờ anh là huấn luyện viên, phải làm gương tốt, lúc trước huấn luyện khép kín toàn bộ, anh giống với các đội viên khác, không được liên lạc với bất kỳ ai ở bên ngoài!”. Trong lúc nói chuyện, trán anh đã áp lên trán cô, môi anh kề sát môi cô, định hôn, nhưng cô lại né tránh: “Mảnh đạn vẫn nằm trong khe xương, không đau sao?”
Cô quan tâm hỏi, ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu vai anh.
Thấy cô đau lòng đến sắp khóc, Lục cầm thú cũng không nhịn được nữa, ôm cô ngã lên giường, cơ thể cường tráng đè xuống!
“Cục cưng, lúc này thứ em nên thăm hỏi không phải là bả vai anh đâu, mà là “nó” ấy! Sắp bị em dụ dỗ đến mức đau c.h.ế.t luôn!”. Anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, ấn xuống, cắn răng, thở dốc nói.
!!!
Trái tim bé nhỏ của Diệp Kiều cũng bị đốt cháy rồi!
“Ưm…”. Anh nồng nhiệt hôn lên môi cô, nôn nóng cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, bàn tay to đang làm càn, sức lực anh khiến cô đau, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh kháng nghị.
“Anh Kiêu, anh không giận em à?”. Vừa hôn xong, nghe thấy tiếng cởi thắt lưng, Diệp Kiều vội vàng hỏi.
“Cục cưng, anh yêu em còn không hết đây, giận cái gì? Lục phu nhân, Lục Bắc Kiêu anh nhặt được bảo bối à? Hửm? Con mẹ nó quá biết nắm bắt trái tim của anh luôn!”. Ánh mắt nóng rực như muốn đốt cháy chiếc váy ren màu đen kia, anh thở hổn hển, nói tục.
Nghe anh nói không tức giận, Diệp Kiều nhất thời mở cờ trong bụng: “Anh Kiêu, chúng ta làm một hiệp rồi nằm ngủ có được không?”
Một hiệp?
Anh tưởng Lục phu nhân của anh đang nói chuyện cười nữa chứ!
Khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa: “Cục cưng, có thể sao?! Em ăn mặc thế này, không phải là muốn ép anh đến mức không xuống giường được sao?”
Anh lại không biết chắc, nhóc con biết mình làm sai, để dỗ anh vui nên mới mặc nội y sexy, tưởng rằng anh sẽ không tức giận, tha cho cô một mạng, thật mình không biết, cô mặc trang phục tình thú như thế sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa sao!
Thật là yêu cục cưng này quá!
Diệp Kiều nghe anh nói thì hơi sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra, nhưng mà hối hận đã không còn kịp nữa rồi!
Cô đã thành con mồi của cầm thú, trốn không thoát được nữa!
“Cục cưng, tỉnh lại đi! Ngoan! Đừng ngủ! Mới một hiệp…”. Cô thỏ nằm c.h.ế.t dí trên giường, không nhúc nhích, bộ đồ ren màu đen trên người gần như vẫn còn nguyên, anh cố ý không xé bỏ, bởi vì nhìn quá kích thích!
Cô vẫn không nhúc nhích, vờ như đang ngủ.
Người nào đó cười xấu xa, nhóc con, còn muốn “đấu trí so dũng khí” với anh, anh chính là sĩ quan huấn luyện, am hiểu sâu sắc các loại chiến lược đấy!
Đối với chiến lược giả c.h.ế.t của Lục phu nhân, anh lựa chọn một chiêu là hạ gục đối phương!
Lúc anh đ.â.m vào, Diệp Kiều hét chói tai, sau đó đ.ấ.m đá, phỉ nhổ anh một trận!
“Lục Bắc Kiêu! Sáng mai em thật sự có chuyện quan trọng! Chuyện này liên quan đến tương lai của Thiêm Dực!”. Diệp Kiều quả thật giận muốn điên lên!
“Bảo bối, công ty quan trọng, hay tính phúc của chồng em quan trọng? Hửm?”. Thân thể cao lớn của người đàn ông bao trùm lên cơ thể nhỏ bé của người phụ nữ, anh thấp giọng hỏi bên tai cô.
Cô đương nhiên không thể trả lời vế trước được, nếu không thì là tìm đường c.h.ế.t mất!
Địa chủ Kiều bị tá điền Lục quấn quýt nộp thuế, chẳng biết đến rạng sáng từ lúc nào, mới bỏ qua.
Lục Bắc Kiêu ôm cô đã ngủ say vọt vào phòng tắm, mở tủ quần áo ra tìm đồ ngủ cho cô, lúc đó mới phát hiện ra trong ngăn kéo nội y của cô còn có mấy bộ nội y s.e.x.y nữa!
Xem ra, sáng mai anh phải mua thuốc tránh thai cho cô uống mới được, lỡ như mang thai thì làm sao mà hưởng thụ những phúc lợi này nữa chứ?!
Sau khi mặc áo ngủ cho cô xong, nhìn Lục phu nhân ngủ say, anh lại hôn một cái trên khuôn mặt say ngủ của cô rồi mới ôm cô, chìm vào giấc ngủ.
Diệp Kiều miễn cưỡng chống mí mắt lên, chợt nhớ đến chuyện ngày hôm nay, cầm điện thoại lên nhìn, hơn hai giờ chiều!
Xong rồi xong rồi!
Cô và Kiều Thiêm bỏ lỡ cơ hội trở thành ông lớn trong giới internet ở kiếp này rồi, đều lại lão chồng cầm thú của cô cả, ông chồng phá sản!
“Kiều Thiêm! Người đại diện của Ice còn ở Trung Quốc không? Anh hẹn giúp em một chút, em lập tức đi tìm bọn họ ngay!”. Diệp Kiều vừa gọi điện thoại vừa định xuống giường, hai chân chạm đất, vừa định đứng lên thì chân đã mềm nhũn ngã ngồi trên đất.
“Đại diện của Ice đã về nửa tiếng trước rồi, bọn anh ăn trưa cùng nhau! Em hết sốt chưa?”. Kiều Thiêm trầm giọng nói.
“Ai sốt?”. Diệp Kiều tức giận nói.
“Buổi sáng Lục Bắc Kiêu tới đây nói xem sốt 39,5 độ, không đến được, cậu ta thay mặt em nói chuyện với đại diện của Ice! Anh nói này Kiều Kiều, em chắc chắn chồng em chỉ làm lính thôi hả? Cậu ta nói tiếng Anh cứ phải gọi là như gió! Cũng hiểu rõ Thiêm Dực của chúng ta như lòng bàn tay, đại diện của Ice vô cùng xem trọng chúng ta, buổi trưa bọn anh ăn cơm rất vui vẻ…”. Kiều Thiêm nói trong điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-457.html.]
Diệp Kiều ngồi dưới đất, vẻ mặt mơ màng: “Kiều Thiêm, ý anh là, Lục Bắc Kiêu thay mặt em bàn chuyện đầu tư với người của Ice sao?”
“Đúng rồi! Hơn nữa còn nói sát với tình hình thực tế!”
!!!
Cho nên, chồng cô không khiến cô phá sản, còn giúp cô bàn chuyện lớn?!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, cửa phòng ngủ bị người ta đẩy ra, một người đàn ông mặc một cái áo khoác dài bên ngoài bộ tây trang trông như một doanh nhân thành đạt đi vào, trên tay còn cầm theo một túi của tiệm thuốc.
Diệp Kiều lập tức ném điện thoại: “Anh Kiêu, sao anh lại hiểu Thiêm Dực như vậy?!”. Cô còn cảm thấy Lục Bắc Kiêu không biết nói chuyện.
“Anh đọc bản kế hoạch trong máy tính của em!”. Anh cười nói, muốn tính phúc, nhưng sự nghiệp của cô vợ bảo bối của anh, anh phải ủng hộ.
Nói xong, anh bế cô đang làm vẻ mặt khó tin, thả lại trên giường: “Lục phu nhân, không xuống giường được thì đừng xuống…”. Anh khom người, nhìn cô, cười đểu nói.
“Đi rót nước cho em uống thuốc!”
“Em cũng không bị ốm, uống thuốc gì?”. Cô còn muốn hỏi anh chuyện công ty thì thấy gói thuốc trên mép giường!
Thuốc tránh thai khẩn cấp!!!
Anh lại muốn cô uống thuốc tránh thai! Quên mất cô vội vàng muốn sinh con trai sao?!
Quả thật là đang bóp c.h.ế.t Lục Tiểu Cổn mà!
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này nhất định có thể mang thai! Tính ra thì Lục Tiểu Cổn đã rời đi hơn một năm…
Lúc Lục Bắc Kiêu rót nước trở về, Diệp Kiều đã vào phòng vệ sinh rồi, cô dứt khoát vứt thuốc tránh thai vào bồn cầu dội nước!
!!!
Thấy cảnh tượng đó, người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Lục phu nhân, em vẫn chưa từ bỏ ý định à?”. Nói thế chẳng khác gì nói nhảm, cô đã từng hết hy vọng bao giờ đâu, gần như cứ vài ngày mỗi tháng là cô đều giục anh nộp thuế! Chưa từng từ bỏ suy nghĩ sinh con trai!
Nghĩ đến thì thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.
Diệp Kiều trợn mắt với anh: “Lần này nhất định có thể mang thai!”.
Lục Bắc Kiêu khoanh hai tay trước ngực, dựa vào khung cửa, buồn cười nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục phu nhân: “Sao mà chắc chắn được? Lúc trước đến kỳ rụng trứng không phải là không có thai sao?”
Đó là vì thời gian không khớp!
“Ngày hôm trước là ngày rụng trứng!”. Cô nói chắc như đinh đóng cột.
Thế thì thật là nguy hiểm!
Lục Bắc Kiêu giật mình trong lòng, trong đầu đều là nội y gợi cảm trong ngăn kéo của cô!
Nếu cô có thai, anh phải cấm dục bao lâu? Quan trọng là, với mức độ chờ mong con trai của cô, tương lai anh chắc chắn sẽ thất sủng!
!!
Không thể nhịn được!
“Cục cưng, hai năm nữa rồi sinh nhé, ok?”. Cô vừa mới đi vào phòng ngủ đã bị anh ôm chặt từ đằng sau.
“Anh vẫn chưa tận hưởng đủ thế giới hai người với em mà, chậm chút rồi sinh nhé?! Hửm?”. Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên bên tai cô, đúng là một liều thuốc độc, cô không chịu nổi nhất là cái dáng vẻ dịu dàng này của anh đấy!
Nếu không có Lục Tiểu Cổn, chắc chắn cô đã bằng lòng anh không chút do dự rồi!
“Nào có thế giới hai người gì đâu! Lúc nào cũng là em một mình một phòng! Kết hôn một năm, anh ở cái nhà này được mười ngày chưa? Em không muốn, em muốn con trai ở với em!”. Trời mới biết, cả năm nay, không có Lục Tiểu Cổn, không có anh, cô sống như thế nào! May là bị không ít công việc quấn quýt, nếu không thì sẽ càng gian nan!
Anh xoay cô lại để cô đối mặt với mình, hai tay ôm lấy mặt cô, Diệp Kiều quay đầu đi, chưa rửa mặt, đầu tóc còn rối bù đây này.
“Không có anh, không có em, nhóc con em vẫn sống bừng bừng mà?”. Lục Bắc Kiêu nhếch môi, cười nói.
Anh đánh giá rất cao Thiêm Dực của cô, ngày hôm nay nghe Kiều Thiêm kể về rất nhiều bản kế hoạch mà Diệp Kiều đã vẽ ra cho Thiêm Dực, bà xã cục cưng của anh đúng là một thiên tài!
Tuyệt đối không phải học được trong trường đại học, tất cả bài tập trên lớp của cô đều sao chép!
Ba tiệm trà sữa đối với cô mà nói, cơ bản cũng là việc chơi đùa mà thôi!
“Sao mà giống được! Sự nghiệp là sự nghiệp, cuộc sống là cuộc sống! Em không có ý phàn nàn anh, nói tóm lại là, lần này nhất định có thể mang thai con trai! Không tin thì chúng ta cá cược đi?!”. Hiếm khi anh trở về một lần, cô không muốn khiến anh không thoải mái, cô nghịch ngợm lè lưỡi nói với anh.
“Anh cá là con gái!”. Anh vẫn không tin chuyện tà ma!
“Em cá là con trai! Nếu anh thua, anh phải đeo cái lỗ tai thỏ này xoay m.ô.n.g khiêu vũ cho em!”. Diệp Kiều cầm lấy tai thỏ trên giường, nói xong là muốn đeo lên đầu anh, tàn ác muốn trêu đùa anh.
Lục Bắc Kiêu vội vàng né tránh, vẻ mặt ghét bỏ, cho dù anh thua thì anh cũng sẽ không mang cái đồ này đâu!
Diệp Kiều vừa ăn bánh gato do Lục Bắc Kiêu mang từ bên ngoài về, vừa xem video mà anh giới thiệu Thiêm Dực với đại diện của Ice hồi sáng, anh mặc một bộ vest màu đen, sơ mi trắng thắt cà vạt đen, ra dáng một doanh nhân ưu tú đứng trước máy chiêu, nói tiếng Anh trôi chảy!
“Sĩ quan Lục, hay là anh đổi nghề đến làm việc cho em đi?! Nữ vương Kiều sẽ bồi dưỡng anh thành tổng tài bá đạo, thế nào?”. Người nào đó vừa khéo đang bưng đĩa trái cây đi tới, Diệp Kiều ngồi xếp bằng trên ghế, ngước đầu hỏi.
Anh dựa vào mép bàn, thuận tay rút ra một quyển sách bỏ túi từ trên giá sách của cô, quyển sách không lớn hơn bàn tay anh bao nhiêu, trên bìa in bức tranh vẽ tay xinh đẹp của người phụ nữ, viết chữ “Người tình một đêm của tổng tài”.
“Giống như nam chính trong này à?”. Anh híp mắt, cười như không cười nhìn cô.
Diệp Kiều đang ăn táo, thấy quyển ngôn tình cô giấu trong hàng sách bị anh tìm ra, trợn trừng mắt: “Anh tìm được ở đâu đấy?”
Những quyển ngôn tình này có thể nói là ông tổ của giới ngôn tình! Đều do tác giác T viết, một quyển một trăm nghìn chữ, cô đọc lúc nhàm chán, tất cả đều do Từ Nhiễm ở hậu cung mang đến đó, cả một thùng lận, có sủng văn, ngược văn, cổ đại, hiện đại, cái gì cần có cũng có!
Mấu chốt là, nhiều “thịt”!
Thời đại này vẫn chưa có internet, các cô gái đều đến tiệm sạch thuê loại sách bỏ túi này để đọc.
Chỉ thấy Lục Bắc Kiểu lại lấy ra không ít sách từ trên giá sách của cô, toàn bộ đều là truyện tổng tài bá đạo!
Diệp Kiều có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt tại trận!
“Lục phu nhân rất mê tổng tài nhỉ…”. Nhìn một chồng sách trong tay, anh sâu xa nói.
!!!
Kỳ lạ, trong lời nói có hàm ý khác!
Anh đang ghen! Ghen với nhân vật nam chính hư cấu! Kiếp trước cũng từng có tình cảnh tương tự!
“Anh Kiêu, anh hiểu lầm rồi! Em vì “thịt” bên trong mới đọc thôi!”. Diệp Kiều vội vàng giải thích, rất sợ bị anh chỉnh đốn một trận, cô vẫn còn mấy email chưa trả lời đâu! Nhưng mà, lời đó vừa thốt lên, sao lại cảm thấy không thích hợp nhỉ?
“Thịt?”. Anh nhíu mày, mở đại ra một quyển.
Diệp Kiều lập tức nhảy xuống ghế xoay tròn, trốn anh rất xa, đối mặt với anh: “Chỉ đọc lúc cô đơn trống trải thôi mà!”
Sĩ quan Lục vừa lật ra đã thấy một đoạn văn miêu tả tình sắc không phù hợp với thiếu nhi, những bộ phận không thể miêu tả đều có hết, rất dữ dội!
!!!
Sĩ quan Lục khép quyển ngôn tình lại, thuận tay ném vào thùng rác, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục phu nhân cách đó không xa – cái người thừa dịp lúc anh không có ở nhà mà lén lút đọc truyện gợi tình gợi dục!
Diệp Kiều bị anh nhìn mà đỏ mặt lên, đúng là rất ngượng: “Anh Kiêu…em rất ít khi đọc…thật sự! Em bận rộn như vậy, làm sao có thời gian mà đọc được!”
“Hơn nữa, thỉnh thoảng đọc cũng có gì đâu, em đã là phụ nữ có chồng rồi, đâu phải vị thành niên nữa…”. Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng thì thầm.
Kiếp trước cô thường xuyên đọc ngôn tình, còn cả gan đọc ngay trên giường trước mặt anh lúc anh ở nhà, hậu quả chính là, sách bị xé nát, người cũng bị anh xử lý! Có vết xe đổ đó nên cô mới giấu đi, nào ngờ vẫn bị anh phát hiện ra!
Sĩ quan Lục bước từng bước một về phía cô, Diệp Kiều liên tục lùi về sau, má nó, giữa chân bây giờ vẫn còn đau xót đây này, đùi bị mài vẫn còn đau đây này! Cái tên cầm thú này sẽ không nhân cơ hội mà trừng trị cô chứ?!
Anh giở trò “dâm uy” à! Đợi cô có thai Lục Tiểu Cổn, xem anh đùa giỡn thế nào!
Cô lùi về sau, lùi đến chân tường, anh đè cô lên vách tường!
Một tay anh nâng nằm cô lên: “Cục cưng, lúc em đọc những nội dung này, trong đầu em tưởng tượng đến nam chính à?! Hửm?”
Ông tổ ghen tuông này!
Anh thậm chí còn ghen với cả nam chính trong tiểu thuyết!
“Đâu có! Em đều tưởng tượng nam chính thành anh, tưởng tượng nữ chính thành em!”. Để bảo toàn cái mạng nhỏ này, cô chỉ có thể nói như vậy!
Nhóc con, thế còn tạm được!
“Xem cục cưng bị anh dọa kìa, thật sự xem anh là cầm thú à!”. Anh cười nói.
Diệp Kiều: Anh lấy mặt mũi đâu ra mà nói mình không phải là cầm thú vậy? Mặt người dạ thú!
“Sau này không cho đọc nữa!”. Anh trầm giọng ra lệnh, rồi xoay người đi về phía bàn học, ném hết số sách bỏ túi đó vào thùng rác, xách túi rác đi ra ngoài!
“Bạo quân! Bạo quân! Lục Bắc Kiêu! Anh chờ đó!”. Sau khi anh rời đi, Diệp Kiều mới tức giận mắng.
Không được có bạn khác giới, ngay cả ngôn tình cũng không cho đọc!
Bạo quân!
Cô ngồi trước máy tính, nhớ lại trước đó Lục Bắc Kiêu có động vào máy tính của cô, cô vội vàng mở ra kiểm tra, anh sẽ không thấy tập tin cô giấu trong ổ cứng máy tính chứ hả?
Nếu nhìn thấy thì sẽ không phản ứng như người không liên quan thế này đâu!
Đó đều là nhật ký cô viết về hành trình sống lại của mình đấy.