Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 456
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:15
Lượt xem: 18
Tiết Văn vốn dĩ vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, lúc này sắc mặt chợt thay đổi, bởi vì, Tiểu D chính là Tô Mục!
Đây cũng là bài đăng đầu tiên công kích Tiết Văn từ một nam nghệ sĩ là đương sự!
“Xem ra chuyện này cơ bản là thật rồi! Bà tổng giám đốc sử dụng quy tắc ngầm với nam nghệ sĩ là Tiết Văn, không trật vào đâu được!”
“Nếu là sự thật thì Tiết Văn quá ghê tởm, cũng quá đen tối!”
“Ngoài mặt thì như thánh mẫu Maria, xây dựng hình tượng người phụ nữ trung trinh, nhưng mà đằng sau thì dơ bẩn như thế! Chơi đàn ông thì cho qua đi, lại còn dùng quy tắc ngầm, nhiễu loạn trật tự của giới giải trí!”
Bình luận của cư dân mạng và thảo luận của phóng viên truyền thông có mặt tại hiện trường đều nhất trí, thậm chí có rất nhiều cư dân mạng nhiệt liệt bàn tán xem Tiểu D rốt cuộc là ai, có người nghĩ đến Tô Mục – người hơn nửa năm không có hoạt động gì cả.
“Hắn ta đang đặt điều!”. Tiết Văn đứng lên, kích động nói.
“Sếp Tiết, bà bình tĩnh một chút!”. Quản lý bộ phận quan hệ công chúng vội vàng kéo bà ta xuống, trấn an.
“Các bạn, đã có cư dân mạng chỉ đích danh bà Tiết của chúng tôi, chuyện này chúng tôi nhất định phải thông qua pháp luật để bảo vệ quyền lợi của bà Tiết!”. Quản lý bộ phận quan hệ công chúng bình tĩnh nói.
“Bà Tiết! Dựa vào lời kể của Tiểu Dư đã nói rất rõ nhiều chi tiết, ngay cả biển số xe của bà anh ta cũng nói y chang, xem ra, Tiểu Dư này thật sự là một trong những đương sự rồi!”. Có phóng viên hỏi.
Tiết Văn nghiêm mặt, cũng đã mất đi sự bình tĩnh trước đó, bà ta biết, cho dù bộ phận quan hệ công chúng nói sử dụng pháp luật, nhưng tin đồn đang nói về bà ta, đồng thời phần lớn người đều tin đó là sự thật!
Bà ta có giải thích như thế nào đi nữa, có phủ nhận như thế nào đi nữa cũng vô dụng!
Lần này, danh tiếng và uy tín của bà ta sẽ bị giảm sút rất nhiều trong giới, đồng thời bà ta còn phải đối mặt với nghi vấn của nhà chồng!
Tiết Văn bị Diệp Kiều đánh đòn cảnh cáo đến mức trở tay không kịp!
Lúc này, điện thoại di động của bà ta lại reo lên, Tiết Văn lặng lẽ ra ngoài nghe máy.
“Sếp Tiết, chơi vui không? Còn có trò hay hơn nữa, bà có muốn chơi không?”
“Cô là Diệp Kiều!”. Tiết Văn nghe thấy giọng điệu xấu xa của Diệp Kiều thì hung ác nói.
“Sếp Tiết nhớ lâu nhỉ, đúng vậy, tôi là Diệp Kiều!”. Diệp Kiều đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn về phía chân trời xa xăm, trầm giọng nói: “Sếp Tiết, những gì tôi đã nói tối hôm qua cũng không phải là hù dọa bà, càng không phải mạnh miệng! Chuyện này, là một món quà nhỏ tôi tặng cho bà thôi! Tôi tin rằng, còn có càng nhiều người bị hại như Tiểu D đứng ra nữa, cùng nhau lột xuống bộ mặt dối trá của bà!”
Tiết Văn nghe vậy thì tức giận đến mức toàn thân run lên.
“Diệp Kiều! Cô đắc tội tôi như vậy, là muốn bạn của cô, Tô Mục, mãi mãi bị đóng băng trong giới giải trí có đúng không?”. Tiết Văn hung ác nói.
Diệp Kiều dường như đang nghe chuyện cười: “Sếp Tiết, nhờ câu này của bà, Diệp Kiều tôi sau này phải thổi cho Tô Mục bùng lên mới được, còn bà, chờ bị nhà chồng bà đuổi ra khỏi nhà đi!”
“Nhóc con, cô cũng đừng mạnh miệng! Tiết Văn tôi cũng không sợ bị dọa đâu!”. Tiết Văn hung ác nói, lúc này, trợ lý của bà ta hốt hoảng chạy tới.
“Sếp Tiết, không xong rồi!”. Tina trông như sắp c.h.ế.t đến nơi.
“Làm sao vậy?”. Tiết Văn sầm mặt lại nói, Tina kéo bà ta muốn đi nhanh lên, nhưng mà vô số phóng viến và nhiếp ảnh gia đã vọt về phía bà ta, liên tục chụp ảnh và đặt câu hỏi.
“Bà Tiết! Đối diện với tấm hình khiếm nhã đó, bà còn muốn nói gì nữa không?”. Một phóng viên kích động hỏi.
Hình khiếm nhã?
Có ý gì?
Tiết Văn không hiểu gì cả, lúc này, một phóng viên đã giơ cao máy tính xách tay lên, chỉ thấy trên màn hình là hình ảnh Tiết Văn đang “tìm vui làm mừng” với một nhóm các nam nghệ sĩ trong một bữa tiệc tư nhân, bà ta mặc một bộ đồ xuyên thấu, chỉ thoáng che chắn các bộ phận quan trọng, đầu đội vương miện, ngồi trên ghế như nữ vương, rất nhiều đàn ông quỳ trên mặt đất, người hôn má bà ta, hôn mu bàn tay, mu bàn chân…
Tiết Văn nhìn thấy tấm hình này thì như bị sét đánh trúng, bối rối cả người!
Ánh đèn flash không ngừng lóe lên, vẻ mặt hoang mang và xấu hổ cực kỳ của bà ta đều đã bị quay lại toàn bộ, các phóng viên càng chen chúc nhau tới trước mặt bà ta, đưa microphone hỏi bà ta, nhằm cướp tin tức trực tiếp! Phải biết rằng, chuyện này không chỉ vạch trần bộ mặt thật của Tiết Văn, trong hình còn dính đến vài ngôi sao nam, tuy đã bị làm mờ, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra ai với ai!
Đằng sau đó càng tiết lộ các quy tắc ngầm và sự hỗn loạn trong làng giải trí!
Tiết Văn hồi phục tinh thần lại, mắt nhìn lên tấm hình kia: “Xóa cho tôi! Mau xóa tấm hình đó cho tôi!”
Bà ta giận điên lên, không còn một chút lí trí nào, gắt gỏng quát.
“Xóa? Bà không biết xóa tấm hình này thì vẫn còn có bản sao sao? Trên mạng truyền ầm lên rồi!”. Có người dội nước lã lên đầu bà ta, Tiết Văn quả thật giận điên lên!
“Sếp Tiết! Chúng ta đi mau!”. Trợ lý kéo bà ta, không đi nữa thì bà ta không thể nào đi được luôn!
Mà lúc này, trên mạng đã mắng nhiếc Tiết Văn đủ kiểu về vụ bê bối này rồi!
Tiết Văn chật vật đi ra cửa sau nhờ sự che chắn của bảo vệ, phóng viên tại hiện trường quá điên cuồng, có người túm lấy quần áo bà ta, không cho bà ta đi, bà ta không thể làm gì khác hơn là cởi áo khoác ra, để đôi vai trần mặc áo ống bỏ chạy, dáng vẻ chật vật đó đã bị chụp lại toàn bộ!
Chỉ chốc lát sau, trên mạng rộ lên tin tức, trò hề của Tiết Văn đã lọt vào mắt của hàng trăm triệu cư dân mạng!
Mà lần này, người thắng lớn nhất có thể nói là diễn đàn Thiêm Dực, lượt truy cập ngày hôm nay đã đạt đến mức cao nhất kể từ khi diễn đàn ra mắt cho đến nay!
Lợi dụng internet để chiến thắng một trận đấu ung dung và hoàn hảo, Diệp Kiều vui sướng vỗ tay thành tiếng!
Người tung hình khiếm nhã của Tiết Văn cũng không phải là cô.
Cô đoán, chắc là một trong những nghệ sĩ đã từng bị Tiết Văn sử dụng quy tắc ngầm hoặc là từng bị bắt nạt tung ra!
Người phụ nữ quyền lực lại ngang ngược đến mức muốn một tay che trời như Tiết Văn nhất định đã đắc tội không ít người, nhưng bọn họ e dè quyền uy của bà ta nên không dám ra mặt vạch trần, Diệp Kiều cô chẳng qua là người xung phong mở đầu, cô tin rằng mấy ngày tiếp theo sẽ càng có nhiều tin tức về Tiết Văn bị tiết lộ hơn!
Tiết Văn không chịu nổi áp lực, ngày hôm sau đã về Hong Kong, nhưng mà nghênh đón bà ta là sự khủng bố còn ác liệt hơn cả cư dân mạng đến từ nhà chồng!
Sau khi bị mẹ chồng đánh cho một trận, ngày hôm sau tập đoàn Nhã Văn lập tức thu hồi chức vụ tổng giám đốc của Tiết Văn, cũng công khai xin lỗi, bày tỏ sẽ tích cực điều tra rõ chuyện của Tiết Văn!
Sau khi Tiểu D được tiết lộ là Tô Mục, cư dân mạng đồng loạt lên tiếng đồng cảm với anh, cho dù anh bị đóng băng hoạt động hơn nửa năm cũng không chịu khuất phục Tiết Văn, điều đó đã đả động đến tất cả người hâm mộ và cư dân mạng, Diệp Kiều còn đích thân viết mấy bài cho Tô Mục, cứ thế, mọi người càng đồng cảm với Tô Mục hơn.
Tô Mục cũng chính thức đứng ra thừa nhận rằng Tiểu D là anh, những gì Tiểu D gặp phải chính là những gì anh đã gặp phải, anh muốn chấm dứt hợp đồng với công ty, cũng muốn đòi lại tổn thất hơn nửa năm qua!
…
Cửa hàng trà sữa “Các Cô Ấy” thứ ba mở ngay trong trung tâm mua sắm do Diệp Kiều và bà Đỗ hùn vốn, Thượng Thành Quốc Tế, đây cũng là trung tâm mua sắm hưng thịnh nhất thành phố J, quán trà sữa nằm ở vị trí đẹp nhất ở tầng một.
Điều khiến Diệp Kiều và nhóm hậu cung bất ngờ là, Tô Mục thế mà lại tới, còn mang theo hai giỏ hoa, sự xuất hiện của anh nhanh chóng thu hút vô số khách hàng của trung tâm mua sắm đến xem, trung tâm thương mại điều hơn mười bảo vệ mới duy trì được trật tự.
“Xin chào mọi người, tôi là Tô Mục!”. Tô Mục mặc áo khoác dài màu trắng, dáng người mảnh khảnh cao ró đứng trên sân khấu, anh vừa nói xong đã khiến dưới khán đài vang lên tiếng hét chói tai, một lúc lâu sau mới dừng lại.
“Hôm nay là ngày khai trương quán trà sữa của bạn thân tôi, tôi tới tặng hoa, không ngờ bị mọi người nhận ra! Nếu đã bị mọi người bắt được thì tôi sẽ hát hai bài nhé?”
“Phải hát 20 bài!”. Người hâm mộ nghịch ngợm nói.
Tô Mục nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóc, vô cùng thân thiện, giống nha anh trai nhà bên vậy: “Ba bài đi! Ba bài, không thể nhiều hơn nữa! Một bài trong đó, là bài hát tôi cố ý viết dành tặng cho tiệm trà sữa “Các Cô Ấy”!”
“Oa! Tô Mục viết bài hát cho chúng ta kìa! Thật là cảm động!”
“Lúc trước anh ta còn sống c.h.ế.t không chịu tới!”
“Thì ra Tô Mục cũng không dễ bộc lộ cảm xúc!”
Mấy người trong nhóm hậu cung bàn luận trong quán trà sữa, Diệp Kiều không nói gì, lại hiểu ý mỉm cười, mấy ngày nay Tiện Tiện vẫn không để ý đến cô, cô cũng không để ý đến anh, nhưng luôn giúp anh giải quyết chuyện chấm dứt hợp đồng.
Tầng một trung tâm mua sắm, người ra vào tấp nập, ngay cả lan can tầng hai tầng ba, cho đến tầng sáu cũng bu đầy người, ai nấy đều đang nghe Tô Mục hát.
Một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, trên cổ quàng chiếc khăn xấu xí chẳng ấm áp là bao, anh đã đến trung tâm mua sắm từ lâu rồi, vẫn đứng ở trong góc…
Người đàn ông này bất kể bàn về vóc dáng hay là khuôn mặt thì đều giống người mẫu hơn là những con manocanh nam trưng trong tủ kính nữa, đạp trai tàn khốc, áo khoác trên người cũng là thương hiệu lớn, đeo đồng hồ trí giá hàng triệu, thế mà trên cổ lại quàng cái khăn len màu đen như bị chó gặm thế kia à?!Cái khăn này mà ném cho ăn mày khéo người ta cũng chê ấy chứ!
Sau khi Tô Mục hát xong ba bài, đám đông từ từ giải tán, từng ánh mắt kinh ngạc và phức tạp nhìn về phía anh, vẻ mặt Lục Bắc Kiêu càng lạnh lẽo hơn, anh biết những người đó đang ghét bỏ cái khăn quàng cổ ấm áp của anh, nhưng anh vẫn vô cùng tự tin!
“Lẽ nào năm nay chuộng khăn quàng cổ thưa à? Cái này của thương hiệu nào đấy? Cô biết không?”. Hai người phụ nữ ăn mặc cực kỳ thời thượng nhìn về phía Lục Bắc Kiêu, ánh mắt không rời đi được, nghĩ thầm, đẹp trai như người mẫu, lại mặc áo khoác thương hiệu lớn, chắc là khăn quàng cổ cũng thuộc thương hiệu nổi tiếng nào đó nhỉ!
“Trong ấn tượng của tôi thì không có! Thương hiệu lớn nào mà lại bán ra cái khăn xấu thế kia?!”. Người bạn cau mày nghi ngờ nói.
“Thôi, cô không hiểu thời trang gì cả!”. Bởi vì Lục Bắc Kiêu quá ngầu quá đẹp trai, hai người phụ nữ không khỏi nghi ngờ khăn quàng cổ của anh có phải là sản phẩm mới của một thương hiệu lớn nào đó hay không!
…
Trong tiệm trà sữa đã kín hết chỗ!
Tô Mục bị người hâm mộ vây quanh và chặn ở cửa, bọn họ đồng thành hô mãi mãi ủng hộ anh, chờ anh sớm ngày quay lại, sớm ngày ra album mới!
Anh đi ra ngoài từ cửa sau của tiệm trà sữa, vừa khéo là lối đi an toàn.
“Đi nhanh đi, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bọn em quá!”. Diệp Kiều lại nói mấy lời ác độc, mấy người u Dương thì vây quanh Tiện Tiện đòi ký tên.
“Ngài Kiều! Sao cậu có thể như thế được?!”. u Dương tức giận nói, bất bình thay cho Tô Mục, ngày hôm nay anh ấy trượng nghĩa lắm rồi, vì bọn họ mà hát ba bài, hơn nữa còn là những bài có độ khó cao, lại không lấy một xu nào!
“Cô ấy lại đang tự mình đa tình đấy, anh tới cổ vũ cho các em, không liên quan gì đến cô ấy!”. Tô Mục cười nhạt nói, còn cầm tấm poster của tiệm trà sữa ký xoẹt xoẹt.
“Nói như ai thèm anh tới cổ vũ vậy đó!”. Diệp Kiều hừ lạnh.
“Ngài Kiều! Chúng tôi thèm!”. Mấy người u Dương trăm miệng một lời.
…Đồ phản bội!
“Nếu các em thích, sau này anh sẽ tới thường xuyên!”. Tô Mục cười nói.
Diệp Kiều nhận ra, sau hơn nửa năm Bờm Sư Tử Tiện Tiện im hơi lặng tiếng, anh đã trở nên chín chắn hơn trước đây, rất thân thiện, không kiêu ngạo như trước đây nữa!
“Thật sao?”. Nhóm mê trai kích động hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-456.html.]
“Đương nhiên!”. Tô Mục cười nói, trong lúc lơ đãng, anh nhìn thấy một hình bóng cao to đứng ở cửa thoát hiểm, lập tức thu lại nụ cười nơi khóe miệng.
Diệp Kiều nhìn theo tầm mắt anh.
!!!
Lục Bắc Kiêu!
Nhìn bóng dáng anh tàn khốc, đứng sừng sững như một vị thần ở đó, Diệp Kiều quả thật bị hoảng sợ, đến mức chân run lên!
Đúng là trùng hợp, Bờm Sư Tử Tiện Tiện đang ở đây! Anh sẽ không tức giận, không ghen nữa chứ?! Nhất là trong thời gian này, cô vẫn luôn xử lý chuyện giúp Tiện Tiện!
Xong rồi xong rồi, lại sắp không xuống giường nổi nữa rồi!
“Sĩ quan Lục!”. Nhìn thấy sĩ quan Lục, mấy người u Dương kích động gọi.
Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ đã thấy ngài Kiều của họ chạy lon ton về phía sĩ quan Lục như một cô bé, là chạy lon ton!
Tô Mục cũng nhìn thấy cảnh tượng này! Trông cô như vậy, quả thật rất giống cô bé thắt hai b.í.m tóc khi còn nhỏ!
Ở trước mặt Lục Bắc Kiêu, nhóc Kiều mãi mãi như một cô bé chưa trưởng thành.
“Ông xã! Anh về rồi à!”. Diệp Kiều nhào vào lòng anh, thân mật ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, ngọt ngào gọi.
Ái chà chà, ngọt ngấy người luôn! Buồn nôn muốn chết!
u Dương và mấy người khác nổi da gà toàn thân, vừa ghét bỏ là vừa hâm mộ nhìn ngài Kiều của bọn họ!
Bản thân Diệp Kiều còn cảm thấy buồn nôn hơn bọn họ nữa!
Nhưng mà để bảo toàn tính mạng, có thể không buồn nôn được sao? Có thể không?
Vừa rồi không để ý, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra cái khăn quàng trên cổ anh là cái khăn mà cô đã đan cho anh!
Quá xấu! Quá kinh tởm!
Quả thật làm giảm sút giá trị con người của người đàn ông của cô!
!!!
Lục Bắc Kiêu cúi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, anh cúi người xuống, thân mật dán bên tai cô: “Quay về nộp thuế cho em, địa chủ Kiều ạ!”
Hơi thở nóng rực phả lên vành tai nhạy cảm của cô, Diệp Kiều xao động trong lòng, nhất thời đỏ mặt tới mang tai!
Mấy ngày nay luôn bận rộn chuyện của Tiện Tiện, suýt nữa thì quên thu tiền thuế, kiếp trước, Lục Tiểu Cổn được mang thai gần như là trong thời gian này đây!
Muốn về nhà tạo người với anh quá đi mất.
Chính xác là tạo Lục Tiểu Cổn!
“Sĩ quan Lục và ngài Kiều lại đang ngược đãi bọn mình rồi!”. Nhìn thấy bọn họ thân mật như vậy, u Dương lại không nhịn được mà phỉ nhổ.
Tô Mục đứng bên cạnh, im lặng không nói gì.
DTV
“Sĩ quan Lục đeo khăn quàng cổ xấu như vậy, không phải là ngài Kiêu đan cho chứ hả?! Cô ấy còn không biết xấu hổ mà tặng à…”. An Hân lanh mắt nhìn thấy khăn quàng cổ trên cổ Lục Bắc Kiêu, nói khẽ với Từ Nhiễm, nói lớn quá thì sợ bị đánh.
Nhưng mà, hai vợ chồng nhà họ Lục đều có thể nghe thấy.
“Chính tôi đan đấy! Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong đời Diệp Kiều tôi đan khăn quàng cổ! Sao tôi phải xấu hổ khi tặng nó?!”. Diệp Kiều nói với vẻ mặt tự hào.
“Xấu thật!”. Bờm Sư Tử Tiện Tiện thật sự không chịu nổi nữa, vô cùng ghét bỏ nói.
“Ông xã, xấu sao?”. Diệp Kiều vội vàng hỏi, cô cố ý!
“Đương nhiên là không xấu, vừa rồi đi dọc đường có không ít người hỏi anh mua cái khăn này ở đâu đấy!”. Lục Bắc Kiêu nhìn cô, nhếch miệng lên, vô cùng tự tin nói.
Diệp Kiều quả thật mở cờ trong bụng, hai vợ chồng họ đúng là thần giao cách cảm, cô biết là anh nói như vậy nên cô mới hỏi như thế.
Ngược đãi đám cẩu độc thân này c.h.ế.t hết đi!
“Còn có người mù giống anh á?”. Bờm Sư Tử Tiện Tiện không sợ c.h.ế.t mà giễu cợt một câu.
“Tiện Tiện! Anh muốn c.h.ế.t à? Dám cãi chồng em như vậy! Lại muốn bị ném qua vai đúng không!”. Diệp Kiều giả vờ giơ nắm đ.ấ.m trước mặt anh!
Tô Mục không để ý đến cô chút nào, bước ra khỏi cửa thoát hiểm và rời đi trước mặt bọn họ.
…
“Anh Kiêu, cái khăn quàng cổ này thật sự quá xấu, hạ thấp giá trị con người của anh quá! Em muốn dẫn anh đi mua một cái đẹp mắt hơn!”. Chỉ chốc lát sau, Lục Bắc Kiêu cầm trong tay một ly trà sữa ấm áp, Diệp Kiều ôm cánh tay anh bằng hai tay, ra khỏi tiệm trà sữa, cô kéo anh về phía thang máy.
“Nhóc con! Ai nói xấu? Về nhà!”. Anh trầm giọng nói.
Về nhà…
Anh tức giận?! Ghen?! Về nhà muốn hỏi tội, trừng trị cô?
Trong lòng hoang mang, tuy cô cũng rất muốn thu tiền thuế, nhưng mà, không muốn bị anh cưỡng ép nộp thuế!
“Thật sự quá xấu! Mua thêm một cái nữa nha!”. Cô nói muốn đi, nhưng lại buộc phải theo anh đến lối ra.
Dọc theo đường đi, anh lái xe cô, Diệp Kiều ra vẻ ngoan ngoãn thừa nhận cái chết, ngồi bên ghế phụ như cô dâu nhỏ.
“Cục cưng, sao không nói gì?”. Anh vặn nhỏ âm lượng radio lại, dịu dàng hỏi.
Sự bình yên trước cơn giông bão!
Anh càng dịu dàng, cô càng hoảng hốt!
“Xin lỗi anh Kiều!”. Diệp Kiều tỏ vẻ như phạm sai lầm, sợ hãi nói.
“Cục cưng, em xin lỗi anh cái gì?”. Anh giương giọng hỏi, còn quay đầu liếc mắt nhìn cô dâu nhỏ, tiếp tục chăm chú lái xe.
!!!
Cái đồ xấu bụng này! Càng như vậy là càng tức giận và ghen tị! Nhất định là thế!
“Đã đồng ý với anh là không qua lại với Tiện Tiện nữa, mà lại tiếp xúc với anh ấy! Nhưng mà anh Kiêu! Em thật sự không thể không quan tâm đến anh ấy! Huhu!”. Diệp Kiều đang nói thì bật khóc!
Cô khóc thật, thứ nhất là rất sợ cái bình giấm chua cỡ đại này lại nổi bão rồi nghiêm khắc trừng trị cô, thứ hai là cảm thấy uất ức trong lòng! Rõ ràng cô đối xử với Tiện Tiện như một bà dì 38 tuổi đối xử với cháu trai, thế mà hết lần này đến lần khác bị anh “hành hạ” vì Tiện Tiện!
“Không thể không quan tâm? Xa cậu ta là em không sống nổi à?”. Anh vừa đánh tay lái vừa hỏi, nghiêng đầu qua thản nhiên nhìn cô một cái.
“Lần này nếu không có em, anh ấy thật sự không cách nào sống nổi! Anh Kiêu, Tiện Tiện suýt nữa bị một người phụ nữ ngoài bốn mươi sử dụng quy tắc ngầm đấy!”. Diệp Kiều kích động nói, lau nước mắt, kể lại chuyện của Tiết Văn và Tô Mục.
Xe rẽ vào con ngõ nhỏ.
“Còn có người muốn sử dụng quy tắc ngầm với thằng nhóc kia á? Mắt để ở đâu vậy?”. Lục Bắc Kiêu cười như không cười nói, ánh sáng quá mờ, cô căn bản không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, càng không đoán ra tâm tư của anh!
“Đúng vậy! Người phụ nữ đó có lẽ đói bụng ăn quàng!! Trai trẻ trong giới gần như bị bà ta chơi qua hết rồi! Tiện Tiện là liều c.h.ế.t không theo! Bị đóng băng hoạt động hơn nửa năm! Gần đây em cũng mới biết được chuyện này, lúc trước anh ấy bảo trợ lý gạt em, không chịu nói cho em biết, hơn nữa năm trước bọn em thật sự không liên lạc một xíu nào, em thề! Em với anh ấy bây giờ cũng không nói chuyện, chỉ muốn giúp anh ấy một phen thôi! Anh Kiêu, người trong giang hồ phải biết trượng nghĩa có đúng không? Nếu trước đây Tiện Tiện tới thành phố J mà không nhờ vả thì em cũng cho qua đi…”. Cô nhìn anh, nói một cách thành khẩn và nghiêm túc không gì sánh được.
Lúc này xe đã dừng ở cửa nhà bọn họ, Lục Bắc Kiêu tháo dây an toàn ra, nghiêng đầu nhìn cô, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô: “Cục cưng, anh quan trọng hay là nghĩa khí quan trọng?”
“Đương nhiên là anh quan trọng!!”. Nói nhảm, cái này mà cần hỏi nữa sao?
Cô vô cùng kiên định nói.
“Cái miệng nhỏ ngọt thật! Xuống xe!”. Anh cười nói, dứt lời thì đẩy cửa xe ra.
Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, sáng mai cô còn phải đến Thiêm Dực nữa, ngày mai có một nhà đầu tư vô cùng quan trọng muốn đến khảo sát Thiêm Dực, nếu thuận lợi, bọn họ có thể nhận được vòng tài trợ đầu tiên!
“Cục cưng, sao không xuống xe?”. Cửa xe đượcc anh mở ra, Lục Bắc Kiêu đứng ở cửa, cúi người, khoanh hai tay trước ngực, dịu dàng hỏi.
“Anh Kiêu…sáng mai em thật sự có chuyện rất quan trọng…Tối mai anh còn ở nhà chứ?! Tối mai em lại bị anh xử lý có được không?”. Hai tay cô nắm chặt dây an toàn, dè dặt nói, tỏ vẻ đáng thương.
Anh không lên tiếng, khom lưng chui vào buồng xe, tháo dây an toàn ra, trực tiếp ôm cô ra ngoài!
“Cục cưng? Đến bao giờ em mới biết ngoan ngoãn? Sao không có tư tưởng giác ngộ chút nào thế? Trốn tránh có thể giải quyết được vấn đề sao? Hửm?”. Anh ôm cô, vừa đi vừa nói.
Vẫn là giọng nói rất bình tĩnh, nhưng mà câu này đủ để trái tim nhỏ bé của Diệp Kiều run rẩy rồi!
Cứu mạng với!!!
Cô biết là, bình giấm chua bị đổ rồi!
“Anh Kiêu, em không muốn chạy trốn! Tử hình mà còn có thể hoãn thi hành án được mà, chúng ta hoãn thi hành án lại một đêm có được không? Sáng mai thật sự có một nhà đầu tư quan trọng đến khảo sát Thiêm Dực, nói không chừng tương lai trong vòng ba năm Thiêm Dực sẽ…”. Cô thành khẩn nói, đang nói thì bị ánh mắt sắc bén của anh cắt ngang.
Nhóc con, lại hoãn thi hành án?!
Cô đáng yêu như vậy sao!
Vừa mới vào nhà, điện thoại của Lục Bắc Kiêu đã reo lên, anh buông cô ra, lấy điện thoại ra, là một dãy số xa lạ.
“Cục cưng, cho em một cơ hội, lên giường ngoan ngoãn nằm, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút! Đừng giở trò!”. Anh nghiêm túc nói, nói xong thì đi sang bên cạnh nghe điện thoại, Diệp Kiều ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ chính.
“Cho vay nặng lãi, tôi là Tôn Kiếm”. Giọng nói của Bờm Sư Tử Tiện Tiện vang lên.
Thằng nhóc này, còn dám gọi điện thoại tìm anh! Lục Bắc Kiêu đi ra sân, móc ra gói thuốc la, lấy một điếu ngậm lên miệng, móc bật lửa ra châm thuốc.