Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 454
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:12
Lượt xem: 18
Diệp Kiều lập tức đứng lên kêu anh lại.
“Diệp Thành! Anh nên đứng ở góc độ Hoa Nhụy mà nghĩ, điều mà cô ấy cần nhất bây giờ không phải là kết hôn sinh con, mà là sự chấp nhận của Diệp gia, và thế gian này! Chuẩn xác mà nói, cô ấy muốn thông qua sự nổ lực của bản thân, làm mình mạnh lên! Em biết anh nhất định sẽ nói không cần cô ấy phải làm như thế, nhưng đây chỉ là cách nghĩ của đàn ông mà thôi.”
“Anh phải đợi cô ấy hai năm? Ba năm? Hay làn 5 năm, 10 năm? Một cô ngốc như cô ấy, không biết không phải chỉ dựa vào thành tích học tập mà thay đổi được bao nhiêu? Biến thành mạnh mẽ như thế nào?! anh không cần cô ấy mạnh mẽ, ông đây thích cô ấy như hiện tại thôi!” Diệp Thành kích động nói.
Diệp Thành lần này thật sự bị đánh trúng điểm yếu rồi!
Diệp Kiều cũng bị anh làm cảm động.
“Diệp Thành, em chỉ có thể nói với anh, lần này cô ấy xuất ngoại, đối với tương lai của cô ấy có tác dụng rất lớn! Hoa Nhụy cô ấy còn là sinh viên năm ba, cô ấy cần tốt nghiệp, nổ lực cho sự nghiệp! Cô ấy không giống với em, chúng ta khởi đầu không giống nhau, cô ấy cần nhất là thay đổi chính mình! Em sẽ giúp cô ấy, anh yên tâm đi!” Cô bình tĩnh nói.
Nếu Diệp Thành đủ yêu Hoa Nhụy, nên hiểu tâm ý của Hoa Nhụy.
Chỉ cần nghĩ Hoa Nhụy ra nước ngoài, mà đi một cái là hai năm, mà anh là quân nhân, không có điều gì đặc biệt sẽ không được phép xuất ngoại, muốn anh hai năm không nhìn thấy cô? Sao mà có thể chứ?
Diệp Kiều không nói gì, trầm mặt rời đi.
…
Được nghĩ phép nữa tháng, từ khi làm lính đối với Lục Bắc Kiêu mà nói là kỳ nghỉ phép dài nhất, mà còn là vì bị thương do công việc.
Lúc này bà Lục đang gấp rút làm bài tập, nói chính xác là chép lại bài.
Ông Lục mang đĩa táo qua đặt ở một bên.
Anh đứng ở phía sau cô, giúp cô xoa bóp.
“Anh Hân thối này, viết cái gì không nhìn ra được!” Diệp Kiều cầm lấy vở ghi của An Hân, nhìn rất lâu cũng không nhìn ra là chữ gì, tức giận nói.
An Hân tối nay hắc xì liên tục, là bị Diệp Kiều mắng.
Lục Bắc Kiêu nhìn qua, “Vợ ngốc, kế hoạch quảng cáo cũng không nhìn ra à?”
“Anh nói ai ngốc đấy?” Diệp Kiều đứng dậy, bò lên ghế, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nói.
“Sai rồi, sai rồi, anh ngốc, anh ngốc!” Anh vội vàng xin lỗi, mặt chôn vào trong n.g.ự.c cô hít hít.
“Đáng ghét, lại không cạo râu! Á ….” Diệp Kiều ngức ngức, đồng thời cảm giác tê dại truyền đến.
“Bà Lục này, quay về phòng ngủ thôi…”Anh chôn mặt vào n.g.ự.c cô, muốn mở mấy cái nút áo.
“Không muốn… bài tập còn chưa viết xong…ưm…” Người đàn ông gian trá này.
“Đừng viết nữa! Ngoan, mai anh phải về quân doang rồi!” Nói xong liền đẩy cô lên bàn.
Quay về quân doanh?!
!!!
Diệp Kiều đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ vốn đã mơ màng, lúc này tỉnh hẳn ra, “Ai kêu anh quay về, anh còn đang bị thương mà?!”
Anh biết cô sẽ phản ứng như thế mà!
Vội sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, “Ngoan, anh quay về làm giáo quan, khong phải huấn luyện, không ảnh hưởng!”
Cuộc tuyển chọn binh chủng năm nay đã bắt đầu rồi, giáo quan như anh còn chưa đến lần nào.
Diệp Kiều tức giận không nói lời nào chỉ trừng mắt nhìn anh, quay người ngồi lên ghế, “Kệ em! Anh bây giờ quay về cũng được, em không quản anh!”
Ha ha, cô mới không tin lời mà quỷ này, anh quay về không luyện tập mới lạ.
Bà Lục lại tức giận rồi!
“A!” Diệp Kiều kinh ngạc kêu lên, cô đã bị anh ôm lên giường.
Râu mới mọc đ.â.m vào da thịt mềm mại gây cảm giác ngứa ngáy tê dại từ trên cổ xuống.
“Ưm...” Đồ biến thái, lại bị anh dụ dỗ rồi.
Cô cũng không ra gì, bị cuốn theo cảm giác của anh, anh chỉ dùng vài kỹ thuật đơn giản như hôn môi, vuốt ve đã khiến cô buông cờ đầu hàng, làm gì mà còn tức giận được nữa!
“Lục Bắc Kiêu...! Anh đừng mơ cuốn em theo, tối nay em có c.h.ế.t cũng không cuốn theo anh đâu!” Từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, ôm chặt lấy đầu anh, tóc anh mới mọc khoảng 3mm đ.â.m vào tay cô vừa đau vừa ngứa.
DTV
Người đàn ông đắm chìm trong cảnh đẹp liền ngẩng đầu lên, khóe miệng nỡ nụ cười tự mãn, “Bà Lục à, đừng nói chắc như vậy, một lát nữa coi chừng tát vào miệng mình.”
Mỗi lần đều nói không muốn nhưng bị anh quấn lấy đến cầu xin anh! Đấy không phải tự vả miệng là gì!
Khóe miệng trên khuôn mặt đẹp trai nhếch lên cười xấu xa, bộ dạng muốn cho một gậy mà!
Cô mở to mắt trừng anh không nói gì.
“Ngoan, không giận nữa, anh đây biết, khoảng thời gian này làm em lo lắng nhiều rồi!” Anh thu lại nụ cười xấu xa, anh biến biến thành ấm áp, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô nói nhỏ.
Diệp Kiều cũng không nói gì chỉ trừng mắt nhìn anh, nhưng hốc mắt lại đỏ lên.
“Bởi vì chỉ là vết thương nhỏ nên mới mau chóng quay về huấn luyện, vợ ngoan, trong lòng anh có tính toán! Em yên tâm đi, anh đây xem trọng cơ thể này hơn em nghĩ, nếu như anh có cái gì ba dài hai ngắn, thì bảo bối của anh phải làm sao đây?” Một tay chống lên mặt giường, đảm bảo không đề nặng lên người cô, một tay vuốt ve khuôn mặt cô.
“Vậy em sẽ đi tìm trai bao!” Diệp Kiều tức giận nói một câu.
Sắc mặt người nào đó lập tức đen lại, tức giận lên nhưng khóe miệng lại nhếch lên, “Bà Lục à, anh đây sẽ không cho em cơ hội đó đâu!”
“Trai bao? Bảo bối à, anh đây là vua trong đám trai bao của em, hiểu chưa?” Anh vừa nói xong thì đầu lưỡi l.i.ế.m từ vàng tai cô xuống cổ rồi từ từ đi xuống.
Kiều nữ vương nhanh chóng buông cờ đầu hàng…
Sự dịu dàng hiếm có của anh đã dạy cô chìm đắm.
Sau khi cơn run rẩy kéo dài kết thúc, nằm trong vòng tay anh, nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim anh, ngửi hơi thở của anh, cũng là một loại cực kỳ hưởng thụ.
“Vợ bảo bối à, vẫn còn giận hả?” Anh dịu dàng hỏi.
“Giận thì làm được cái gì! Lục Bắc Kiêu, chút tật xấu này của anh đừng nói kiếp này, đến kiếp sau cũng không thay đổi được! Chủ nghĩa đàn ông!” Diệp Kiều oán trách nói, anh luôn không xin lỗi cô vì che dấu chuyện bị thương.
Cô quá hiều anh, cho nên soi mói c.h.ế.t điểm này!
“Ngoan, anh đây chỉ vì quá yêu em, lấy em về nhà đểu yêu thương, không phải để em lo lắng, hiểu tâm ý của anh không? Sợ em lo lắng cho anh, làm cho em không có cảm giác an toàn! Bảo bối à, đừng lo lắng nữa, anh của em là ai chứ? Nếu có chuyện đã c.h.ế.t cả trăm ngàn lần rồi! Anh của em là vua trong binh lính, mỗi lần làm nhiệm vụ kẻ địch muốn tiêu diệt vua b.ắ.n tỉa này mà nào có được chứ!” Anh trâm giọng nói, ngữ khí cực kì tự tin.
Cô trước này chưa từng hoài nghi thực lực của anh bao giờ cả.
Chỉ là, đi bên sông làm sao có chuyện không ướt giày, làn này là một ví dụ, viên đạn đâu có mắt chứ!
Cô trồi lên nằm lên người anh, đối mặt với anh, tay chỉ chỉ lên gương mặt anh, nhẹ nhàng nói, “Vua trai bao Lục cần phải nổ lực nhiều, tranh lấy vị trí vua trai bao của em!” Cô tinh quái nói, sau đó ngay lập tực tuột xuống khỏi người anh xuống giường.
Nhưng chưa kịp bước chân xuống giường đã bị anh kéo lại, “Ha ha…Lục Bắc Kiêu, em không muốn nữa!”
“Vua b.ắ.n tỉa cũng là do từng phát từng phát s.ú.n.g b.ắ.n mà có! Muốn làm vua trai bao cũng cần phải tăng cường luyện tập! Bà Lục không tình nguyện luyện tập cùng tôi, thì chồng em làm sao lấy được danh hiệu vua trai bao chứ!
Diệp Kiều: “…”
Hai người lại quấn lấy nhau, ngọt ngào qua đêm dài…
Thực ra nghe anh giải thích, cô làm gì mà còn tức giận được nữa chứ!
Lúc bình thường tức giận, gây chuyện cùng anh, chẳng qua chỉ là gậy nhỏ, giữa hai vợ chống, đầu giường giận cuối giường hòa, làm gì có chuyện thù dai chứ!
“Các tân binh, chạy nhanh lên! Chưa ăn cơm sao?!”
“Người ở phía sau chạy nhanh lên phía trước! Y như các cô nương mà còn muốn làm lính đặc chủng nữa sao! Đi qua trại nữ kế bên đi!”
Trên xe quân dụng là các thành viên của đội huyết lang đang ngồi, họ mặc áo đep, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần rằng ri, nhìn đám tân binh vác 25kg trang bị chạy việt dã, những người lính đặc chủng độc mồm lớn tiếng châm chọc, Phương Trác một tay cầm loa, một tay chóng nạnh trong rất hách dịch.
“Trác tử à, như thế không tốt đâu, cậu đừng châm chọc họ nữa!” Đại Ngốc đứng dậy kéo Phương Trác nói.
“Đại Ngốc cậu có phải não bị hư rồi! Quên năm đó chúng ta bị lão Thái đối xử thế nào rồi sao?! đừng có giả dạng là đóa sen trắng nữa, cậu cũng mắng cho tôi! Như vậy đặc biệt hả dạ!” Phương Trác kéo Đại Ngốc lại, đưa loa cho cậu ấy,
Đại Ngốc ngẩng ra, “Chạy nhanh lên đám rùa này!”
“Ác mồm hơn nữa!”
“Thực ra các người không cần mệt đến như thế! Ồ chỉ cần chạy đến tiếng chuông buổi chiều rỏ, là có thể nằm ngủ một giấc dài rồi!” Đại Ngốc chỉ vào vị trí ngôi mộ nói một cách châm chọc những người lính này. Mỗi người lính đều có một nấm mộ, đây được thiết kế tham chiếu với bên trường Hunter.
Đại Ngốc càng nói càng đã, càng nói càng hăng.
Trong xe, người vừa mới về đội Lục Bắc Kiêu trên tay cầm bảng điểm, 12 thành viên tham gia tuyển chọn chạy ngang qua anh.
“Trung sĩ Dương, sao tôi không thấy người lính tên Hứa Nghị?” Lục Bắc Kiêu cau mày, trầm giọng hỏi.
“Hứa Nghị?” Lão binh sắp 40 tuổi, Dương Vĩ Đống mở cửa xe, “Tên nhóc đó, 3 ngày trước đã bị loại bỏ rồi!”
“Vì sao?” Lục Bắc Kiêu phiền chán hỏi.
….
“Lão đại, anh nói anh quay về tốt biết bao nhiêu, cần gì phải làm bộ đội chịu cực chịu khổ, làm lính có gì hay, về rồi sau này mang mấy anh em đi ăn ngon uống say không phải tốt hơn sao, đúng không?”
Trong sân rộng, người đang ông đang nằm trên ghế dựa nghe lời người đàn ông nói giống xã hội đen, lập tức ngồi dậy đá một cái tên côn đồ kia lăn xa mấy mét!
Những tên côn đồ khác nhìn một cái liền ngẩn ra, lão đại làm lính hai năm quả nhiên trâu bò lên!
“Sau này lão tử còn nghe các người nói làm lính thế này làm lính thế kia, ông đây đạp c.h.ế.t các người! Có tin hay không! **!” Hứa Nghị hung hăn nói, nói xong lại quay về nằm lên ghế.
Lúc này trước cửa sân xuất hiện một người đàn ông mặc quân trang, đầu đội nón mũ nồi đen.
“Anh, anh là ai?”Một tên côn đồ định đi ra ngoài thì thấy người này miệng liền lắp bắp hỏi.
Lục Bắc Kiêu không thèm để ý hắn ta, đi về hướng người đang nằm, mấy tên côn đồ tưởng anh đến gây chuyện, chắn lên phía trước, Lục Bắc Kiêu lấy tay gạt mấy người này ra như gạt một trang giấy.
“Cố ý gây chuyện để bị loại trừ, mang dang ngạch cho chiến hữu, thì gọi là nghĩa khí? Cậu là đang đẩy đội trưởng của cậu xuống địa ngục!” Một giọng nói châm biếm vang lên, làm Hứa Nghị đang nằm trên ghế sững người lại.
Sau đó nhanh chóng ngồi dậy là đầy đập mạnh lên thành ghế.
!!!!
Thứ hàng này sao lại đến đây?!
“Ai, ai nói ông đây có ý phạm vi chứ?” Hứa Nghị cứng miệng nói.
Lục Bắc Kiêu không tin, khóe miệng nhếch lên, nhìn anh ta một cái sau đó quay người đi, đi được mười mấy mét mới mở miệng nói tiếp, “Cho cậu năm phút suy nghĩ, quay lại hay tiếp tục ở đây làm tên côn đồ đầu trộm đuôi cướp!”
Hứa Nghị nhìn Lục Bắc Kiêu, trong lòng nghĩ, anh làm sao mà biết được chứ?
Sau năm phút, Hứa Nghị cả người mặc quần áo huấn luyện, từ trong nhà đi về hướng chiếc xe việt dã, anh vừa đến bên chiếc xe đã lao đi!
!!!!
“Năm phút quá một giây!” âm thanh của Lục Bắc Kiêu ở trên xe truyền đến.
Hứa Nghị tức lên đuổi theo chiếc xe, Lục Bắc Kiêu nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn cảnh này, khóe miệng vừa ý nhếch lên.
Lúc xe chạy qua khúc quanh, Hứa Nghị nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh xe,
Được, có thể chạy!
Cửa sổ phía sau xe mở ra, anh ta vào xe bằng cách nhảy qua cửa sổ xe.
“Hành…” Từ phía sau cũng không dám nói tiếp nữa, “Lục trung úy, cái đó, sau này anh là giáo quan của tôi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-454.html.]
“Hiện tại là thượng úy!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, “Làm lính của tôi, để xem cậu có khả năng đó không đã!”
Sau khi Hứa Nghị quay về, cái đón nhận anh là lựa chọn càng tàn nhẫn hơn, nhưng may mà anh không phụ sự kì vọng của Lục Bắc Kiêu đã thông qua cuộc tuyển chọn.
“Lục đổi trưởng, tôi có khả năng không?” Cuối cũng cũng đội lên cái nón mũ nồi đen, lúc Hứa Nghị gặp Lục Bắc Kiêu, đắc ý hỏi.
Lục Bắc Kiêu khuôn mặt lạnh lùng liếc anh một cái, lại nhìn 12 tân thủ được tuyển chọn, “Các vị, nón mũ nồi đen này đội có đẹp không?”
Giáo quan Lục, mặc đồ rằn ri và đội mũ nồi đen, đứng sừng sững đó nhìn các tân binh đeo s.ú.n.g trường và cũng đội nói mũ nồi đen, nhìn tràn đẩy sức sống của tuổi trẻ, lớn tiếng hỏi.
“Đẹp!”
“Thật sự đẹp lắm!”
Từng người lính trẻ, m.á.u huyết sôi trào lớn tiếng đáp.
Khóe miệng Lục giáo quan lạnh lùng nhếch lên, “Ha ha… 6 tháng tiếp theo đây là cách lý huấn huyện mà quỷ, tôi sẽ khiến các người hối hận khi đội chiếc mũ này lên!”
Nói xong, đi về hướng Hứa Nghị, “Khả năng? Tôi sẽ cho cậu rỏ, làm lính của tôi, là một lựa chọn ngu ngốc! Hiện tại vẫn còn có cơ hội quay về làm tên côn đồ của cậu!”
Vẻ mặt Hứa Nghị cứng lại!
Khi tiếp nhận cuộc huấn luyện ma quỷ, không những có Hứa Nghị mà còn 11 người khác nữa, thế mới rỏ, nón mũ nồi không dể đội, mà còn tiếp tục đào thải! Trải qua 6 tháng huấn luyện, bọn họ mới chân chính là một lính đặc chủng!
…
“Lục đội trưởng, có ác quá hay không? Đợi huấn luyện này còn hai tháng nữa mà giờ còn có 9 người, hơn nữa 3 người trong số đó còn đang sốt nữa, tôi thấy không thể kéo dài đến khi trời tạnh mưa nữa!”Bên ngoài giống tố đang hoành hành, các tân binh vẫn còn đang vác khúc gổ huấn luyện, Dương quân trưởng lo lắng nói với Lục Bắc Kiêu.
Đại gia Lục Bắc Kiêu đang ngồi trên ghế, hai chân vắt lên bàn, vành mũ che gương mặt, không nhìn rỏ biểu tình, “Có thể kiên trì đến cùng, nói rỏ có đủ tư cách! Lính của Lục mổ phải là tinh binh!”
“Vậy sau hôm nay anh cho bọn họ nghỉ một ngày nghỉ ngơi đi!” Dương quân trưởng lại nói.
“Nghỉ ngơi!” Lục giáo quan ngồi dậy, vổ lên bàn nói.
Dương quân trưởng lén hít vào một hơi, “Đúng rồi, phu nhân của anh hôm này có gọi qua ba lần!”
Bà Lục lại thúc giục rồi.
Ba tháng trước, cô có gọi điện thoại đến, khóc nhao với anh là chưa mang thai! Lúc đó trong lòng anh nghĩ thật là may, bởi vì, anh phải mang lính đi huấn luyện, nếu cô mang thai anh không thể ở bên chăm sóc cô!
Gần như mấy tháng này, mỗi tháng có mấy ngày cô đều gọi điện thoại đến thúc giục anh quay về nhà làm nhiệm vụ!
Lúc này điện thoại của anh đang đặt ở chổ Dương quân trưởng, “Sau này cô ấy gọi đến nói với cô ấy, hai tháng sau nhất định về nhà!”
…
Lúc kia, Diệp Kiều sau khi tắt điện thoại hung hăn mắng, “Thằng cha Lục Bắc Kiêu này!”
Từ khi anh đi làm giáo quan, cô muốn đến doanh trại tìm anh, đanh đều không cho.
Chẳng lẽ thời gian cô mang thai Lục Tiểu Cổn giống như kiếp trước sao?
9 tháng, cũng nhanh.
“Kiều gia, album mới của Tô Mục khi nào mới phát hành? Gần đây không có thông cáo nào cả, đây là chuyện gì chứ?!” u Dương xem tin tức giản trí trên ti vi, nói với Diệp Kiều ngồi đối diện.
Trong lòng Diệp Kiều nghĩ, Tô Mục là ai?
Sau chuyện đó, Tiện Tiện dường như biến mất khỏi thế giới của cô, đến cả trên ti vi cũng không có tin tức của anh.
Tên tiểu tử thối, thật sự đau lòng sao?
Đau lòng cũng tốt, đau lòng mới có thể c.h.ế.t tâm!
“Tôi làm sao mà biết được! Tôi hỏi trợ lí của anh ta cho cậu!” Diệp Kiều cầm điện thoại bấm mấy số.
Mể Khả nhìn thấy điện thoại của Diệp Kiều gọi đến, len lén nhìn về phòng của Tô Mục, cầm lấy điện thoại chạy ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Tô Mục của bọn họ đã 4 tháng rồi không có thông cao, nghệ sĩ không có tin tức gì tương đương với cái chết, thời gian dài, fan hâm mộ cũng bỏ mà đi. Vốn dĩ kế hoạch là ngày 6 tháng 6 ra album mới, tên là , kết quả, đều thành công cốc!
Bây giờ đã là tháng 9 rồi!
Đáp án công ty cho bọn họ chính là chờ!
Nói trắng ra chính là đông cứng bọn họ!
Tô Mục cũng không gấp, đại bộ phận thời gian đều ở nhà sáng tác.
“Chị Kiều! Đã lâu không liên hệ rồi, gần đây chị bận gì vậy?”
“Bận làm ăn đó, chúng tôi mở thêm một chi nhánh trà sữa. Mể Khả à, Tô Mục gần đây làm gì? Dường như không thấy hoạt động của anh ấy, người hâm mộ của anh ấy bên cạnh tôi hỏi, album mới của anh ấy khi nào phát hành?” Miệng thì nói người bên cạnh hỏi, nhưng thật ra cô cũng quan tâm đến anh.
Tiện Tiện là cô dẫn ra khỏi làng quê, năm đó anh ở thành phố J cũng là cô đầu tư cho anh ấy.
“Chị Kiều… Tô Mục anh ấy… thật ra…”Khả Mể chần chờ nói, lúc này trước mặt cô nhiều thêm một thân người, chính là Tô Mục.
Khả Mể bị dọa đến suýt nữa rơi điện thoại, “Chị Kiều, Tô Mục hiện tại anh ấy đang trong kỳ nghĩ! Công ty chuẩn bị đưa anh ấy đi Hông Kông tập huấn! Anh ấy vẫn ổn!”
Vì bảo vệ bát cơm, Khả Mể vội đổi miệng nói.
“Ồ, vậy cũng không tệ! Anh ấy thực sự có chuyện thì cô đừng có giấu tôi đấy nhé!” Diệp Kiều nói.
Khả Mể vội vàng nói, “Nhất định, nhất định” mấy câu thì tắt điện thoại.
“Ai có cô liên hệ với cô ấy?” Tô Mục không cần giữ hình tượng, tóc đã dài lỉa chỉa, râu cũng không cạo, cả người nhìn cực kì lôi thôi, sa sút. Ông xông đến Khả Mể chất vấn.
Sau này không gặp nữa!
Cô nói nhưng lời nói tuyệt tình đến như thế còn liên hệ đến làm gì?!
“Là chị Kiều gọi điện thoại đến… Tô Mục! Anh không thể không nói với chị ấy! Chị Kiều lợi hại đến vậy, nhất định sẽ giúp được chúng ta! Anh cứ tiếp tục như thế, đừng nói đến làm minh tinh, cho dù sống cuộc sống của người bình thường cũng khó nữa!” Khả Mể nóng lòng nói.
“Khả Mể! Cô dám lộ ra nửa câu, tôi lập tức đuổi cô đi!” Tô Mục lạnh lùng nói.
Bị cô làm tổn thương như thế, bờm sư tử Tiện Tiện có quyết tâm muốn cùng cô đến c.h.ế.t cũng không qua lại!
Cửa mở ra, là người quản lý Amy, nhìn thấy Tô Mục cô thở dài nói, “Tô Mục, tối này chị Tiết kêu cậu qua, chị ấy cho cậu một cơ hội sau cùng, cậu qua đó, xin lỗi cô ấy có được không?”
“Không được! Nhìn bà già đó ông đây buồn nôn!” Tô Mục nói xong liền đi vào phòng, đóng mạnh của phòng lại một cái rầm.
Amy tức giận nắm chặt tay, “Tô Mục! Cậu đây là tìm c.h.ế.t đấy có biết không?! chị ta hiện tại không động đến cậu là còn muốn cho cậu một cơ hội! Đợi đến lúc chị ta xử lí cậu, cậu muốn có cơ hội cũng không có nữa đâu! Đến lúc đó không phải là đông cứng đơn giản như thế đâu!”
Ông lớn trong giới giải trí muốn bóp c.h.ế.t một con kiến không phải là chuyền dể dàng sao!
….
Sân bay quốc tế.
Hoa Nhụy vẫy tay chào với Diệp Kiều, nhìn về phía sau cô ấy, trong biển người tấp nập cũng không nhìn thấy bóng người cô muốn thấy.
Anh thật sự tức giận, sau này không để ý cô nữa rồi sao?
Yết hầu Hoa Nhụy nghẹn lại, khó khăn nuốt xuống, đi về cửa an ninh.
Vừa quay người, thì nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô, là anh ấy, đeo kinh đen, mặc áo sơ mi đen, bộ dáng rất ngầu!
Cô sững người lại, sau đó đi nhanh về phía anh, vẫn còn chưa đến sát người anh đã bị anh ôm vào lòng.
“Nha đầu ngốc!” Diệp Thành dùng sức ôm chặt lấy cô vào ngực, nghiến răng nghiến lợi, vừa yêu thương vừa tức giận hôn lấy cô.
Anh rốt cuộc cũng thỏa hiệp với cô!
Anh tức giận đến mức mấy tháng không liên lạc với cô, hại Hoa Nhụy tưởng rằng tình cảm của bọn họ đã kết thúc rồi.
Hai người ôm chặt nhau, Hoa Nhụy rưng rưng nước mắt, giọng anh vang lên trên đỉnh đầu…
“Hoa Nhụy, em nhớ kỹ cho anh, hai năm sau, nếu em không trở về, anh sẽ trói em bắt em về!”
“Không được phép tiếp xúc với người khác giới! Không được phép quên anh! Biết không?”
Hoa Nhụy liên tục gật đầu, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống: “Sẽ không đâu, nhất định sẽ không! Diệp Thành, anh phải chờ em! Không được đi xem mắt!”
“Nhóc con thúi! Diệp Thành anh là loại người như vậy sao?”. Anh cắn răng nói, buông cô ra, lấy kính râm xuống, một tay giữ cằm cô, không để ý những hành khách qua lại, anh đã mạnh mẽ hôn Hoa Nhụy!
Diệp Kiều ở cách đó không xa vui mừng nhìn cảnh tượng này, mấy người khác đã sớm quay lưng lại rồi.
“Em tưởng rằng, anh không cần em nữa…”. Lúc buông ra, Hoa Nhụy vừa khóc vừa nói.
Diệp Thành trừng cô, lập tức móc từ trong túi ra một cái hộp trang sức nhỏ và mở ra, bắt lấy tay Hoa Nhụy, thẳng thừng đeo một chiếc nhẫn nạm kim cương lên ngón giữa của cô, Hoa Nhụy nhìn chiếc nhẫn trên tay, khóc càng dữ hơn.
“Bất cứ lúc nào cũng không được tháo xuống! Nhớ kỹ cho anh, em là vợ chưa cưới của Diệp Thành anh!”. Diệp Thành trầm giọng ra lệnh.
Hoa Nhụy cảm động đến mức không ngừng gật đầu, Diệp Thành thật sự không chịu nổi, lại ấn cô vào lòng: “Hoa Nhụy bé nhỏ, về sớm một chút, trở về là kết hôn, sinh con trai cho anh!”
Hoa Nhụy vốn dĩ đang cảm động, bỗng nín khóc mỉm cười, khuôn mặt cũng đỏ hơn: “Anh em hai người sao đều gấp gáp muốn con trai thế!”. Cô cười nói.
Diệp Thành: “…”
Hình như là vậy!
Anh dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Hoa Nhụy, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Hai năm sau em dám không về, anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t em!”
“Đáng sợ quá, em không về nữa đâu!”. Hoa Nhụy trốn khỏi n.g.ự.c anh.
“Em dám!”. Diệp Thành tức giận nói, định đuổi theo.
“Không dám! Anh Thành, chờ em trở về nuôi anh!”. Hoa Nhụy lớn tiếng nói, lý tưởng của cô chính là trở thành một người phụ nữ lớn mạnh, bao nuôi Diệp Thành!
Diệp Thành bị cô chọc cười: “Được! Anh chờ!”
Cô nhóc ngu ngốc này!
(N năm sau, Hoa Nhụy thật sự trở thành một người phụ nữ vững mạnh, nuối Diệp Thành như đại ca Diệp nuôi “vịt vương” Lục, Diệp Thành lẳng lơ đeo chiếc đồng hồ nổi tiếng hàng triệu quả thật sướng muốn chết!)
…
Tháng 11, quán trà sữa của bọn họ thuận lợi mở thêm chi nhánh thứ ba.
u Dương và mấy người khác muốn mời Tô Mục lên sân khấu tham gia lễ khai trương của bọn họ, Diệp Kiều bảo bọn họ tự mình liên hệ.
Bao gồm chi phí lên sân khấu bao nhiêu, đều do bọn họ tự nói, cô sẽ không tham dự.
“Ngài Kiều! Chúng tôi nói là bạn của cô, người đại diện của Tô Mục vẫn không đồng ý!”. u Dương tức giận nói.
“Không đồng ý thì thôi, không cần phải xin anh ta!”. Xem ra, Tiện Tiện quyết tâm không muốn dây dưa với cô rồi, nếu không thì làm gì mà không giữ thể diện cho cô như thế…
Khốn nạn thối tha!
Cũng đâu phải cô muốn cầu xin anh ta, đùa gì thế?!
“Chúng tôi còn muốn Tô Mục làm người phát ngôn cho chúng ta nữa!”. u Dương lại nói.
Trong lúc cô đang do dự thì Mễ Khả gọi điện thoại tới.
“Chị Kiều, xin chị mau cứu Tô Mục với!! Anh ấy bị đóng băng hoạt động, vừa rồi còn bị người của sếp Tiết bắt đi!”. Giọng Mễ Khả như sắp khóc, Diệp Kiều nghe vậy thì hơi sửng sốt.
“Mễ Khã! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Diệp Kiều kích động hỏi.
Mễ Khả kể hết toàn bộ những chuyện mà Tô Mục gặp phải mấy tháng qua cho Diệp Kiều nghe, lúc đó Diệp Kiều mới hiểu ra, vì sao đêm hôm đó, Tiện Tiện lại đột nhiên ôm cô, muốn cô về quê với anh…