Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 453
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:10
Lượt xem: 17
Bà cụ Thư nghe con trai làm giám đốc ngân hàng của mình nói, bị dọa tới tay chân run rẩy, tai ù mắt hoa, đầu váng vấp! Thư gia nhà bọn họ cũng không phải là đại môn hộ gì, nếu con trai lớn của bà ngã xuống, thì thế lực của Thư gia sẽ yếu đi rất nhiều! Ngân hàng này hai năm nay cho phép không ít khoản vay khó đòi, nếu đều tra thì chỉ cần một câu nói thôi.
“Mẹ à, mẹ có nghe không? Mau cho người xin lỗi bồi thường đi!” Thư Đồng Hỉ thúc giục, “Các người gây ra chuyện gì có con rồi chứ? Không việc gì lại đi đắc tội người Diệp gia? Phía trên đính danh chỉ định là con đắc tội là Diệp Thành!”
Lúc này bà cụ Thư mới hồi thần lại.
Bà nhìn Diệp Thành đang dựa vào bàn, hai tay khoang lấy ngực, nhếch miệng cười.
Thằng nhóc này từ khi nào lại có bản lĩnh lớn đến vậy? Bà luôn cho rằng Diệp Thành ở Diệp gia chỉ là một công cụ, mà người Diệp gia sẽ không chống lưng cho bạn gái nói, trừ Diệp Kiều ra.
“Tốt! Tốt lắm!” Bà cụ trả lời, tay run run trả điện thoại lại cho Thư Đồng Khánh.
“Thư Dư!” Bà nhìn Thư Dư bộ dáng không biết sống chết, nghiêm khắc gọi, tay cầm gậy chống gỏ gỏ lên đất.
“Bà nội! Xảy ra chuyện gì?” Thư Dư không phải là không thấy thay đổi trên mặt bà cụ, hoài nghi hỏi.
Lúc này Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu cũng xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy Diệp Kiều, Thư Dư âm thầm nắm chặc tay, người cô ta căm hận nhất chính là cô ta!
Cô và Lục Bắc Kiêu mặc áo khoát tình nhân, tay nắm tay cực kì ân ái.
“Thư Dư! Con mau xin lỗi Hoa Nhụy!” Bà cụ Thư trầm giọng nói, vẻ mặt đanh thép không cho cô cơ hội phản bác.
“Bà nội! Con" Trước mặt Diệp Kiều, Lục Bắc Kiêu và Diệp Thành, bắt cô xin lỗi Hoa Nhụy, cô ta không làm được, cô ta không bỏ được mặt mũi này.
“Thư Dư! Mau xin lỗi người ta!” Thư Đồng Khánh cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, lớn tiếng quát.
Khóe miệng Diệp Kiều nhếch lên, hai mắt liếc qua liếc lại Thư Dư, đây là cô gái không thấy quan tài không đổ lệ mà! Người của Thư gia thật đáng ghét, cố ý truyền tin cho người Diệp gia, để bọn họ tưởng Hoa Nhụy là cô gái hám tài. Vừa nãy người của Diệp gia ở phòng bên cạnh cả, là bà cô lớn mua chuộc nhân viên sự vụ ở đây, để điện thoại nối thông cho bọn họ, cho nên đã nghe hết tất cả mọi chuyện.
Hoa Nhụy không như bọn họ tưởng mà vì 20 vạn bỏ qua cho Thư Dư.
“Tôi, tôi...” Thư Dư biết chắc đã xảy ra chuyện gì lớn rồi nhưng cô ta vẫn không tình nguyện xin lỗi Hoa Nhụy.
Bà cụ Thư đi đến đem gậy đánh mạnh vào Thư Dư, “Mau xin lỗi đi! Con nha đầu thối này! Gây ra lớn chuyện như vậy còn không biết nhận sai!”
Gậy này đánh mạnh lúc Thư Dư không có chuẩn bị gì liền trực tiếp quỳ trên đất.
“Thư Dư! Con mau nói đi!” Mẹ Thư Dư cũng vội thúc giục.
“Tôi, tôi...”Thư Dư bò dậy, nhìn Hoa Nhụy, để một cô tiểu thư như cô mà lại xin lỗi một đứa từ trên núi xuông giống như Hoa Nhụy sao, cô cũng không thể nào nói ra khỏi miệng, liền hướng ra cửa rời đi!
“Thư Đồng Khánh, kéo nó về cho tôi!” Bà cụ Thư quả thật tức sắp chết, lớn tiếng quát.
“Thư Dư! Con hiểu chuyện chút có được không? Chức giám đốc ngân hàng của bác con sắp không giữ được nữa rồi! Đây đều là do Diệp Thành làm đó!” Thư Đồng Khánh kéo con gái lại thấp giọng nói.
DTV
“Thư Dư! Con mau quỳ xuống!” Căn bản không đợi Diệp Thành ra tay, bà cụ Thư gia đã tự mình ra tay, dùng gậy đánh vào bắp chân của Thư Dư lớn giọng quát.
Mà Thư Dư nghe chức giám đốc ngân hàng của bác mình sắp không giữ được nữa, tay chân run rẩy, “Cạch” một tiếng quỳ trước Hoa Nhụy.
Hoa Nhụy nhìn Thư Dư quỳ trước mặt mình, nghĩ đến bộ dáng c.h.ế.t cũng không nhận của cô lúc nãy, bộ dạng quá đáng vô cùng, giờ cô chỉ cảm thấy hả dạ, cũng cảm thấy nực cười và trào phúng.
“Cô Hoa Nhụy, trước kia là chúng tôi không đúng, cô đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi! Thư Dư, mau xin lỗi Hoa Nhụy đi!” Mẹ của Thư Dư đứng bên cạnh cô, nói xin lỗi với Hoa Nhụy, nói xong thì khom người nắm lấy vai Thư Dư khuyên cô ta mau xin lỗi.
Thư Dư ngẩng mặt lên, nhìn người tóc ngắn quá tai, lại nhìn cô gái yếu ớt đứng bên cạnh, trong lòng nghĩ cô ta thật tốt số!
Cũng tại chính cô, lúc đầu lại độc miệng đi cà khịa em gái Diệp Thành làm chi, bị Diệp Kiều ghim chuyện này lại bỏ lỡ Diệp Thành, nếu không, bạn gái của Diệp Thành hôm nay là cô rồi!
“Hoa Nhụy tôi xin lỗi, tôi không nên xúi người bắt nạt cô, tôi xin lỗi!” Cô cuối đầu thấp giọng nói.
“Thư tiểu thư, cô nói cái gì, tôi đứng đây còn nghe không rỏ nữa!” Diệp Kiều đang đứng ngoài cửa, lên tiếng nói.
Thư Dư quay đầu nhìn qua, không cam tâm nhìn Diệp Kiều, cô biết là cô ta cố ý.
“Thư tiểu thư, ánh mắt cô nhìn như thế là có ý gì?” Diệp Kiều nhếch miệng trào phúng nhìn cô nói.
“Thư Dư, thái độ nên thành khẩn chút, mau xin lỗi Diệp tiểu thư!” Bà cụ Dư cuối cùng cũng thức thời, quát lên với cháu mình.
Lần này, không chỉ liên quan đến hình phạt của Thư Dư mà còn liên quan đến tương lại của Thư gia nữa! Một cháu gái thì tính là gì, đừng nhắc cái gì tôn nghiêm với bà!
“Hoa Nhụy, tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Diệp Kiều, tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Hai người bỏ qua cho tôi đi, là tôi không đúng, tôi không nên đối phó hai người!” Thư Dư bị ép sắc mặt đỏ lên, lớn tiếng nói.
Thư Dư này, thấy quan tài cuối cùng cũng đổ lệ.
Diệp Kiều tay trong tay với Lục Bắc Kiêu đi vào văn phòng, Hoa Nhụy nhìn Diệp Kiểu mĩm cười, Diệp Kiều cũng cười lại với cô.
Vốn dĩ cô muốn đến đây để cứu Hoa Nhụy, không ngờ anh cả nhị hoa đã quay về, hơn nữa đại gia đó còn vì bạn gái mà xuất đầu, nên giờ cũng không còn chuyện của cô nữa rồi.
“Xin lỗi! Thư Dư, cô có lỗi gì mà xin lỗi chúng tôi? Nói thử xem cô vì sao lại chống đối tôi, tại sao lại bắt nạt Hoa Nhụy? Nói động cơ của cô cho chúng tôi nghe xem!” Diệp Kiều tuyệt đối không mềm lòng, nhìn Thư Dư quỳ dưới đất hung hăn nói.
Diệp Thành đến bên Hoa Nhụy, ôm cô vào lòng, đầu Hoa Nhụy tựa vào vai anh, trong phút chốc bao nhiêu tủi hờn đều tan biến!
Thư Dư cực kì không tình nguyện, nhưng cô không thể không nói, “Tôi là vì cô phá hoại chuyện kết thân của tôi và Diệp Thành, nên mới sinh oán hận trong lòng.”
“Tôi vì sao lại phá hoại chuyện của cô chứ? Thư Dư, tôi hi vọng hôm nay cô nói ra hết sự thật đi!” Diệp Kiều ép buộc đến cùng.
Thư Dư ngẩng đầu, vô ý nhìn Lục Bắc Kiêu, anh toàn thân mặc áo khoát dài, nhìn đẹp trai bức người, mặt cô phút chốc đỏ lên, làm gì có mặt mũi nói ra chứ!
Bà cụ Thư nhìn cô do dự, đánh cho cô một cái.
“Tôi, tôi nói! Ngày kết thân hôm đó, người tôi nhìn trúng đầu tiên là Lục, Lục thiếu...” Thư Dư vừa nói ra, người của Diệp gia đều chấn kinh, Diệp Thành và Hoa Nhụy cũng chấn kinh, chuyện này, Diệp Kiều vẫn luôn không nói nguyên nhân thật sự cho Diệp Thành biết.
Lục Bắc Kiêu có cảm giác nằm không cũng trúng đạn!
“Sau khi biết Lục thiếu kết hôn rồi, tôi cảm thấy rất đáng tiếc, nói với bạn mình là chỉ đành hạ thấp yêu cầu xuống chọn Diệp Thành... là tôi không tốt, là tôi quá tự cao, cảm thấy Diệp Thành không xứng với tôi, những lời này vừa hay bị Diệp Kiều nghe được... cô ấy mới, không đáp ứng chuyện tôi và Diệp Thành ở bên nhau...” Thư Dư cuối đầu nói, nói những lời này ra cô cảm thấy bản thân mình không cần mặt mũi nửa rồi.
Bà cụ Thư tức điên lên, không ngưng lấy gậy đánh lên người Thư Dư!
“Con nha đầu cô! Uổng cho tôi trước này tin tưởng cô! Còn tưởng rằng là cô Diệp cố ý phá hoại chuyện của cô và Diệp Thành, không ngờ, là con nha đầu thối cô không biết trời cao đất dày! Rốt cuộc là ai cho cô mặt mũi như thế!” Bà cụ Thư một bên vừa đánh vừa mắng Thư Dư.
Bà cụ Thư nói là sự thật, lúc đầu bà cũng cho rằng là Diệp Kiều cố ý phá hoại chuyện của Thư Dư và Diệp Thành, mới cố ý giúp Thư Dư đối phó Diệp Kiều, nếu bà biết sự thật là như thế này, thì sẽ không bao giờ có chuyện nối giáo như thế.
Thư Dư bị đánh nằm bẹt xuống đất, thảm hại vô cùng nhưng không có ái đồng tính cô, thương tiếc cho cô.
Đây đều là do cô ta tự tìm lấy!
“Thư Dư! Sao con lại như thế này! Sao lại làm ra chuyện đáng khinh như thế!” Mẹ Thư Dư cũng tức giận nói.
“Còn không phải sao! Con gái bảo bối của các người, trong lòng nghĩ anh tôi không xứng với cô ta, nhưng bên ngoài vẫn nghĩ mọi cách tiếp cận anh tôi!” Diệp Kiều trào phúng nói, “Thư Dư, cô nói thẳng ra hết đi.”
“Tôi đối với Diệp Kiều oán hận, vừa hay cô ta cần một khoản vay, tôi liền...” Thư Dư bò dậy, quỳ lên, lại đem chuyện ngáng chân Diệp Kiều như thế nào, xúi giục hãm hại Hoa Nhụy ra sao, toàn bộ đều nói hết.
Sau khi nghe Thư Dư khai hết, bà cụ Thư cho cô ta thêm mấy gậy, “Cô còn cho rằng Diệp Thành không xứng với cô? Thư Dư, cô đến cả tư cách xách giày cho người ta còn không có cô có biết không? Cô còn có lá gán bắt nạt bạn gái người ta, rốt cuộc ai cho cô lá gan này?! Bà nội này của cô không cho! Thư gia cũng không cho! Cô chính là không biết trời cao đất dày!”
“Đúng, là con không biết tự lượng sức! Tự cho là đúng!” Thư Dư cuối thấp đầu, thành thật nói.
Thư gia tiêu rồi thì cô cũng tiêu luôn!
Không có Thư gia làm hậu thuẩn cô cái gì cũng không có!
“Diệp thiếu gia, Thư Dư này, cái nên nhận sai nó đã nhận hết rồi, cậu đại nhân đại lượng xem xem có thể bỏ qua cho chúng tôi không?” Bà cụ Thư đứng trước mặt Diệp Thành hỏi.
“Các người hỏi người trong lòng tôi và em gái tôi xem! Xem bọn họ có tha thứ cho các người không! Diệp Thành tôi nghe theo bọn họ!” Diệp Thành trầm giọng nói.
Bà cụ Thư lập tức nhìn về phía Diệp Kiều và Hoa Nhụy: “Diệp tiểu thư, Hoa tiểu thư, hai người đại nhân đại lương a!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-453.html.]
“Bà cụ, tôi không phải là đại nhân vật gì, tôi chỉ là cô gái có thù tất báo!” Diệp Kiều trực tiếp cắt ngang lời bà cụ, hừ lạnh, ghét bỏ nhìn Thư Dư quỳ trên mặt đất, “Cơ hội, tôi không biết đã cho cháu gái bà biết bao nhiêu lần rồi, là cô ta tự tìm đường chết! Còn có các người, nếu không phải hôm này anh tôi nhờ đến cấp trên ép các người, các người có dể nói chuyện như thế sao!”
Bà cụ Thư bị Diệp Kiều chặn họng, lại nhìn về phía Hoa Nhụy.
“Thư Dư, bà cụ, tôi cực kì không muốn tha thứ cho các người, còn muốn một ngày nào đó trong tương lai khi nhớ đến chuyện này, các người sẽ cảm thấy mình ngu xuẩn và vô tri như thế nào!” Cô phải trờ thành người có thế sánh vai với Diệp Thành, đánh thẳng vào mặt bọn họ.
Hoa Nhụy cực kì không khách khí nói.
Bà cụ thư cả người lung lai, thiếu chút nữa ngất đi.
“Hai vị tiểu thư, hai người đừng so đo với nha đầu không biết trời cao đất dày này!” Bà cụ Thư đuỗi theo hai người không ngừng cầu xin, nhưng bọn họ quay đầu cũng không quay lại.
Bà cụ Thư quay lại chổ Thư Dư, nắm lấy đầu cô, dừng sức giáng xuống cho cô ta hai cái bạt tay.
“Cô ngồi tù đi! Mặt mũi bà già này vì cô mà mất hết rồi! Hiện tại nghĩ lại quả thật là rất mất mặt! Cái loại như cô còn có bản lĩnh đi chọc tổ ong vò vẻ như thế nữa!” Bà cụ không ngừng mắng cô, mắng một hồi tức quá ngất đi...
Diệp Thành dẫn Hoa Nhụy đi qua phòng bên, bà cô và mọi người đều ở đây, đối với biểu hiện lần này của bọn họ Diệp Thành cực kì không vừa ý! Trong lòng bọn họ nhìn không vừa mắt Hoa Nhụy, chuyện lần này cô bị ăn h.i.ế.p bọn họ chỉ đứng một bên nhìn.
Hoa Nhụy nhìn người nhà Diệp gia, bất giác căng thẳng, cô làm sao mà không biết thái độ của Diệp gia đối với cô chứ... tay lại bị Diệp Thành nắm thật chặc, cô có thể cảm nhận được sức mạnh trong này.
“Các bà cô à, con và Hoa Nhụy muốn đi đăng ký, các người đừng kích động, chuẩn bị một bao lì xì thật to là được rồi!” Nói xong anh muốn dẫn Hoa Nhụy đi, cực khí thế ngang ngược, không có ai có thể can thiệp vào chuyện anh muốn cưới Hoa Nhụy cả!
Các bà cô đều sững người lại!
Đến cả Hoa Nhụy cũng ngây ra, đăng ký? Làm sao có thể? Cô làm sao mà thông qua thẩm tra chính trị chứ? Lấy bối cảnh của cô làm sao mà qua được chứ?
Mà Diệp Kiều lần đầu tiên cảm nhận được sự ngang ngược của anh trai thối của mình.
Đàn ông à, nên đứng trước người phụ nữ gánh vát hết tất cả, Hoa Nhụy từ trước tới nay luốn gánh vát hết tất cả chất vẫn, áp lực đến từ Diệp gia và các nơi khác nữa.
“Diệp Thành, cậu nghiêm túc đó sao?”
“Diệp Thành, hôn nhân là chuyện đại sự, không được làm càng!”
“Chẳng lẽ cậu muốn rời quân ngũ sao?”
“Tôi đương nhiên là nghiêm túc! Cũng không cần rời quân ngũ! Bà cô cả, bà cô hai, cô cả cô hai! Diệp Thành con ở trong lòng mọi người vô dụng như thế sao? Con nếu đã có người con muốn lấy, không ai có thể can thiệp được! Con và Hoa Nhụy chỉ có duy nhất một vấn đề chính là thẩm tra chính trị, chẳng qua là vấn đề này, con đã giải quyết được rồi! Xin các vị trưởng bối sau này toàn tâm toàn ý chuẩn bị hôn lễ cho con và Hoa Nhụy, Diệp đại thiếu gia con muốn phong phong quang quang lấy Hoa Nhụy về nhà!” Diệp Thành nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoa Nhụy, nhìn bọn họ nói, “Cũng chính là Diệp Thành con cho mọi người cơ hội tốt để thể hiện đó!”
Xong, anh nắm tay Hoa Nhụy rời đi, Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu cũng lập tức đi theo.
“Đại ca Diệp Thành, trong lòng em anh thật là vĩ đại!” Vào trong thang máy, Diệp Kiều không tiếc lời khen ngợi Diệp Thanh đang dựa vào thang máy.
Nghe em gái nhà mình khen ngợi, trong lòng Diệp Thành như nở hoa, khóe miệng đắc ý nhếch lên.
“Em không có một chút ghét bỏ anh rồi!” Diệp Kiều nói thêm một câu làm khóe miệng người đang đắc ý cứng lại.
“Cái gì gọi là không ghét bỏ! Nha đầu thối này, không phải là nên nói phục anh sát đất sao?” Diệp Thành hơi bực nói.
“Đồng chí Diệp Thành, xin chú ý thái độ của anh với vợ của tôi!” Lục Bắc Kiêu giơ nắm đ.ấ.m lên uy hiếp.
Diệp Thành liền thủ thế nói, “Đại gia, tôi cũng đang muốn nhân cơ hội cậu bị thương dạy dổ cậu một trận!”
“Lão tử chỉ dùng một tay chúng đánh c.h.ế.t cậu, có tin hay không?” Lục Bắc Kiêu khoa trương nói.
Diệp Thành: “....” Cái này, tốt nhất là nên tin đi.
…..
Trên bục.
“Anh Thành, chuyện kết hôn, anh thật sự nghiêm túc sao?” Hoa Nhụy đối mặt với Diệp Thành hỏi.
Diệp Thành đi lên trước, vòng tay ôm lấy eo Hoa Nhụy, “Đương nhiên, nha đầu ngốc, em cho rằng anh chỉ nói cho vui, trong lòng không nghêm túc sao? Anh đây trong khoảng thời gian này đều là vị chuyện kết hôn của chúng ta mà âm thầm nổ lực.”
“Diệp Thành, em biết chính ủy quân bộ cũng đã tìm đến anh, bọn họ chắc chắn không đồng ý để cho anh lấy em đâu! Em không muốn làm ảnh hưởng đến tiền đồ của anh!” Tối hôm đó cô cả nói với ông nội Diệp cô đều nghe cả rồi.
Cho nên chuyện này cô còn nãy sinh ra ý nghĩ từ bỏ Diệp Thành trong đầu...cô thậm chí còn điền xong đơn xin ra nước ngoài đào tạo rồi.
Nghe Hoa Nhụy nói, Diệp Thành lại thấy đau lòng cho cô lại muốn cười, “Ai ảnh hưởng chứ? Chính ủy có tìm đến anh, cũng giao cho anh một nhiệm vụ gian khó, anh hoàn thành thì có thể lấy em về! Đấy là bản lĩnh cua anh! Hơn nữa chuyện đối phó Thư gia lần này là quan hệ của tự mình anh!” Anh lần này là đi làm bảo vệ cho thủ tướng kia đó.
Hoa Nhụy bị Diệp Thành làm cảm động, cũng làm cho cô càng thêm kiên định hơn, Diệp Thành dẫn cô đi đăng ký, Hoa Nhụy cũng thoái khỏi hộ khẩu ở quê luôn rồi.
Án của Thư Dư, mấy ngày sau mới mở phiên tòa, tuy rằng tội xúi giục không thành, nhưng không nhận được sự tha thứ của người bị hại là Hoa Nhụy, cô ta bị phán 6 tháng tù. Thư gia làm việc trong ngành ngân hàng lần nãy cũng bị liên lụy.
Thư gia nhiều lần tìm Diệp gia nói chuyện không thành, bởi vì đây không phải là chuyện của Diệp gia, mà là chuyện của Diệp Thành! Diệp Thành làm sao có thể bỏ qua cho người ức h.i.ế.p Hoa Nhụy và Diệp Kiều chứ!
Chuyện lần này cũng đánh động đến tất cả mọi người, mọi người không thể không thừa nhận, đại thiếu gia chơi vời đã bị cô nương Hoa Nhụy thu phục rồi!
Đều làm Hoa Nhụy cảm động hơn là, Diệp Thành cho người về nhà cô, lấy hộ khẩu của cô lên, còn xây cho mẹ cô một căn nhà, hiện đang khởi công, bởi vì muốn đón bà ấy đến thành phố J nhưng bà ấy không muốn. Phụ nữ sinh ra ở núi cao đã nhận định có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở trong núi.
Lúc Diệp Thành đến tìm em rể, vừa hay thấy cảnh anh bị em gái mình phạt quỳ trên vỏ sầu riêng, khiến anh cười một chập.
Lục Bắc Kiêu bò dậy đuổi theo anh, ý đồ g.i.ế.c người diệt khẩu!
“Đại gia à, có chuyện này cậu cũng phải g.i.ế.c bọn Đại Ngốc luôn đi! A Kiêu, hiện tại ai lại biết chuyện cậu bị phạt chứ! Tôi thấy Lục giáo quan như cậy, đến lúc đó sẽ huấn luyện đám tân binh rồi!” Diệp Thành không có ý tốt nói, hít hít cái mũi bị đánh đau nhói.
Vẫn là Diệp Kiều quát lên một tiếng, Lục Bắc Kiêu mới buông tay ra.
“Em gái à, Hoa Nhụy có phải có chuyện gì giấu anh không? Nha đầu ngốc đó sống c.h.ế.t không cùng anh đi đăng ký! Anh em cần một người chỉ điểm đây!” Diệp Thành đi đến ngồi dưới đất, thấy Diệp Kiều đang ngồi ăn hạt dưa vừa xem phim,
Vẫn là xem phim khủng bố!
“Vậy thì cô đơn tiếp đi, cô đơn 26 năm rồi, thêm mấy năm nữa cũng chẳng sao!” Diệp Kiều không nhìn anh, chỉ nhìn ti vi nói.
Hoa Nhụy trước đó cũng đã tìm đến cô.
“Em có phải em gái ruột anh không đó?!”
“Không phải ruột, mà là em họ.” Diệp Kiều cũng không nhìn anh, tốc độ cắn hạt dưa càng nhanh hơn.
Diệp Thành: “….”
“Tôi nói em gái này, em xem, anh cùng Hoa Nhụy kết hôn rồi, có thể đuổi kịp tốc độ của em và A Kiêu, không chừng năm nay là có thể sinh em bé rồi, cùng con nhà hai người cùng nhau lớn lên, giống như anh và A Kiêu trước kia, chúng ta đều là nghề nghiệp đặc biệt, em có biết không, chỉ có thể sinh một lần, đến lúc đó cùng nhau nuôi dưỡng, sẽ giống như anh em ruột, thế càng tốt không phải sao? Em giúp anh khuyên cô ấy đi!”
“Tính hay thật, đến lúc đó cùng nhau đi phá tổ chim, b.ắ.n ná, đánh nhau, suốt ngày bị thầy cô réo tên! Em không thèm!” Diệp Kiều lớn tiếng phản bác.
Cô là người biết rỏ nhất, Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều là con cháu trong đại viện, từ nhỏ đến lớn là cái dạng gì, đều là một đám không coi thiên hạ ra gì, đặc biệt là anh Kiêu nhà cô!
Thật lo lắng sao này làm sao mà giáo dục Lục Tiểu Cổn.
Căn bản là quá cường hãn rồi!
Diệp Thành: “….”
“Em gái, cũng có thể là hai đứa bé gái mà, đúng không?” Diệp Kiều suy nghĩ linh hoạt lại nói.
“Cái gì mà bé gái! Con nhà em là con trai!” Diệp Kiều không cắn hạt dưa nữa, đột nhiên phát hỏa lên.
“Nha đầu, làm sao em biết là con trai?” Diệp Kiều lập tức phản bác.
Diệp Kiều cho anh cái liếc trắng mắt.
“Em nói thật với anh, Hoa Nhụy chuẩn bị ra nước ngoài đào tạo hai năm, hơn nữa, đơn xin của cô ấy đã được duyệt rồi!” Diệp Kiều vừa mở miệng xong, Diệp Thành liền đứng dậy rời đi.
“Nha đầu thối này!” Diệp Thành nghiến răng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói.