Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 452
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:09
Lượt xem: 15
Trên đường Diệp Kiều tiếp tục lạnh lùng, một câu cũng không nói.
“Bảo Bối, em muốn ăn trái cây gì? Anh mua cho!” trên đường có cửa hàng bán trái cây, Lục Bắc Kiêu nhớ đến ở nhà không còn trái cây nữa, dừng lại bên đường nói với người ngồi ở ghế phụ lái.
Diệp Kiều không thèm để ý đến anh, tinh mắt nhìn thấy một loại trái cây, liền đi xuống xe, Lục Bắc Kiêu cũng xuống xe theo.
“Bà chủ, cho tôi một trái sầu riêng! Chính là trái vừa nứt này!” Diệp Kiều đứng bên sạp trái cây, chỉ một trái sầu riêng vừa mới nứt, hít một hơi thật sâu, thèm muốn chảy nước miếng.
“Người đẹp à, cô thật biết lựa đó, quả này vừa mới chín tới đấy, vừa thơm vừa ngọt!” Bà chủ nhiệt tình nói, gặp được khách hàng thích ăn sầu riêng, cảm thấy như gặp được tri kỹ! Loại quả này vừa mới nhập khẩu từ Thái Lan qua, cũng không có nhiều người biết ăn, đại đa số đều ghét mùi thối của nói mà giá thành lại đắt nữa!
“Rất thơm đó!” Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, không được rồi, nước miếng lại chảy ra rồi.
Thơm?
Hai người này đối với mùi thơm có phải có nhận định sai lầm không?
Lục Bắc Kiêu hít một hơi, cau mày, ghét bỏ lấy tay bịt mũi lại.
“Đây, người đẹp, 42 đồng 5 hào, tôi tính chẳng cho cô thành 40 đồng!” Bà chủ nói.
“Thật rẻ a....” Diệp Kiều cảm khái nói nhỏ, đây là lần đầu tiên cô ăn sầu riêng sau khi trùng sinh, những năm này, 40 đồng mua một trái sầu riêng đúng là cái giá trên trời rồi chứ nhỉ? Ở kiêp trước cô mua một trái đến hai ba trăm đồng.
Rẻ?
Một tháng phí sinh hoạt của anh chỉ có 50 đồng đó!
Lục Bắc Kiêu đau lòng lấy từ trong bóp ra tờ 50 đồng ( chú thích cho anh Kiêu: Nam chủ nghèo nhất)
Bà chủ thối lại cho anh 10 đồng.
“Bà chủ, cho tôi thêm 5 đồng hạt dưa ngũ vị hương, 5 đồng táo!” Cô cố ý vét cạn túi tiền của anh.
“Đúng rồi, bà chủ, vỏ sầu riêng tôi muốn mang về!” Cô lại bổ sung một câu.
Một lát sau trong xe tràn đầy mùi sầu riêng, Lục Bắc Kiêu xúc động muốn bỏ xe cho rồi, một tay cầm vô lăng lái xe, một tay bịt mũi lại.
Bà Lục ngồi ở ghế phụ, trên tay cầm túi đựng múi sầu riêng, sờ vào mềm mềm, bộ dáng cực kì hưởng thụ.
Vừa thơm vừa ngọt, vừa mềm vừa dẻo, vừa béo nhưng mà không ngấy, đúng là vua của các loại trái cây.
Cuối cùng cũng về đến nhà, Lục Bắc Kiêu vừa xuống xe đã hít sâu một hơi, thì thấy bà Lục cầm túi sầu riêng đi vào nhà.
“Bà Lục này, có chút đạo đức được hay không? Em ở ngoài sân ăn đi!”
!!!!!
Tên khốn này, kiếp trước cũng vậy, cô ăn đậu hủ thối, ăn sầu riêng anh đều kêu cô ra ngoài sân ăn!
Bởi vì anh ghét mùi này!
Diệp Kiều liếc mắt trừng anh, bộ dạng như nói, “Tôi không đi, anh làm gì được tôi!”
“Em vẫn còn giận à? Vừa nãy ở chổ ông bà nội, anh đều theo ý em để ông bà đánh một trận rồi, cũng để họ mắng rồi, em vẫn còn chưa hả giận hả?” Anh bịt mũi lại, đi lên trước mặt cô cười hỏi.
Diệp Kiều không thèm để ý anh, mở ti vi lên, đem gối ngồi ném ra chổ khác, sau đó bày sầu riêng, hạt dưa vừa ăn vừa xem ti vi.
“Bảo bối, mấy thứ này nóng lắm, rất dể bị nhiệt, em lại ăn hạt dưa nữa càng nóng thêm, đừng ăn nữa, uống miếng nước nóng đi!” Anh rót cho cô một ly nước nóng, đặt ở kế bên, vừa muốn ngồi xuống, Diệp Kiều liến lấy cái đệm ngồi ra, sau đó để vỏ sầu riêng vào chổ trống đó.
Lục Bắc Kiêu cau mày, liền hiểu ý của cô.
“Bà Lục, em muốn anh ngồi lên thứ này sao?” Ha ha, bà Lục nhà anh mưu ma chước quỷ quả thật không ít mà.
Có phải hay không trong lòng anh không phải rỏ nhất sao?
Diệp Kiều cũng không để ý anh, tiếp tục cắn hạt dưa, xem ti vi, vừa hay đài VTB đang chiếu đề tài trinh thám , bình thưởng một mình cô ở nhà không dám xem, bởi vì có rất nhiều án mạng, t.h.i t.h.ể được quay rất đáng sợ.
Sau một hồi lựa chọn xem lại bộ phim khủng bố mà trước đó cô không dám xem.
Lục Bắc Kiêu cau mày nhìn mấy miếng vỏ sầu riêng xuyên mà lớp túi ni lông, thấy mà đau cả mông, anh lập tức gồng người siết chặc cơ bắp.
Nha đầu này!
Tưởng rằng việc ngồi anh ngồi trên vỏ sầu riêng có thể làm khó anh được sao, không biết răng khi cơ bắp anh phát lực thì đến kiếm cũng không đ.â.m qua được sao?
Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu ngồi trên vỏ sầu riêng so với ngồi ở chổ khác cũng không có gì khác nhau, trong lòng lại tức lên, lập tức đặt múi sầu riêng còn lại trong túi vào tay anh.
“Em để anh ăn thứ này sao?!” Anh lấy tay bịt mũi ghét bỏ nói.
Diệp Kiều trả lời anha bằng biểu tình “Nếu không thì sao?”
!!!
Lục Bắc Kiêu nghiến chặc răng, mặt đỏ lên, vẫn là ăn nó thôi!
Đậu hủ thối anh cũng đa ăn qua rồi, còn sợ sầu riêng thối sao?!
Anh nhăn mặt nhăn mày ăn một miếng.
Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu ngồi trên vỏ sầu riêng ăn múi sầu riêng, trong lòng đắc ý vô cùng, cô muốn tìm máy quy phim quay lại cảnh này, nhưng máy dv của cô đã bị mất tích từ khi cô quay lại cảnh anh quỳ lần trước.
Chắc chắn là bị anh dấu mất rồi!
Nhớ ở kiếp trước, kho cô bị Lục Bắc Kiêu lạnh mặt bảo cô ra ngoài sân ăn sầu riêng, cô đã muốn xử anh bằng cách bắt anh quỳ lên vỏ sầu riêng và ăn sầu riêng rồi! Rất muốn xem lúc anh ăn sầu riêng, còn có bộ dạng lạnh lùng nữa không! Không ngờ kiếp này còn có thể thực hiện được!
Ể Ể??
Cô vừa quay đầu nhìn qua thì thấy Lục Bắc Kiêu đang ăn sầu riêng một cách ngon lành, Diệp Kiều sửng sốt, anh nghiêm túc đó sao?
“Không ngờ thứ này ngửi thối như vậy mà ăn vào thì thật thơm, khó trách tại sao lại đắt như vậy! Lúc anh nằm vùng ở nước T sao lại không thử ăn chứ? Ở bên đó thứ này đầy ra!” Anh vừa nói vừa lấy miếng cuối cùng!
“Lục Bắc Kiêu, anh không được ăn nữa!” Diệp Kiều vội cướp lại nhưng bị anh cướp trước bỏ vào miệng!
!!!
Trời ơi, sầu riêng của cô!
Diệp Kiều có cảm giác lấy bánh báo thịt đánh chó mà!
Vốn dĩ muốn dùng sầu riêng để trừng phạt anh, kết quả lại là anh ăn đến nghiện rồi!
“Bảo bối, cuối cùng cũng nói chuyện với anh đây rồi!” Lục Bắc Kiêu nói, ở trước mặt cô ăn miếng cuối cùng.
Diệp Kiều tức đến n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, lúc này đầyu đột nhiên bị anh kéo lại, một nụ hôn đầy vị sầu riêng áp vào miệng cô, mang miếng sầu riêng cuối cùng đầy vào miệng cô, “Đây là miếng cuối cùng, vẫn nên cho bảo bối của anh ăn!”
Bộ dáng của anh đầy yêu thương!
Diệp Kiều hung hăn nuốt vào, trừng mắt nhìn anh như muốn ăn tươi anh luôn!
Cô không thèm để ý đến anh, tiếp tục xem phim truyền hình, xem phim truyền hình xong, còn muốn xem phim khủng bố, anh giục cô mấy lần cô cũng không muốn đi ngủ.
“Tối nay em ngủ ở phòng khách!”
“Được thôi, một lát nữa đừng có sợ tới mức rút vào lòng anh đấy!”
Lúc này Lục Bắc Kiêu đi vào phòng chính tắm rửa, Diệp Kiều ở phòng khách xem phim khủng bố . xem xem một lát cảm thấy lạnh cả sống lưng, càng sợ càng muốn xem, càng xem càng sợ.
Đáng nói chính là, đang xem đến lúc gây cấn nhất thì đột nhiên cúp điện.
“Á! Á! Á!” Trong phòng tối đen, Diệp Kiều sợ đến nổi thét lên chói tay, cái gì mà tiết tháo, tôn nghiêm, mất hết cả rồi.
“Chồng ơi! Anh Kiêu! Hu hu…”
Trong đầu toàn là cảnh khủng bố vừa xem, cô ngồi tại chổ ôm lấy chính mình, không dám nhút nhích.
“Bảo bối à”
“Á! Có mà!”
“Ngoan, là anh”
Lục Bắc Kiêu vội ôm cô gái nhát gan vào lòng!
“Hu hu hu… Anh Kiêu, em sợ quá! Sao lại cúp điện!” Diệp Kiều hai tay ôm chặt lấy eo anh, mặt chôn vào mặt anh, phút chốc đỡ sợ hơn!
Cái gì mà cúp điện!
Ha ha… đương nhiên là do anh làm rồi!
Lục giáo quan nhếch miệng cười giảo hoạt, trong phòng lại tối đen, bà Lục căn bản không nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-452.html.]
Lần này, đừng nói đến ngủ phòng khách, mà đến cả đánh răng rửa mặt cô cũng không dám đi, ôm chặt lấy cánh tay anh, trong não toàn là cảnh phim vừa xem, vòi nước vừa mở, m.á.u từ trong vòi nước ra! Vẫn là anh ôm lấy cô, mở đèn pin lên, đi cùng cô rửa mặt…
Sáng sớm ngày thứ hai
“Lục Bắc Kiêu, tối qua là anh cúp cầu d.a.o điện đúng không?!” Diệp Kiều nhìn cầu d.a.o điện, lớn tiếng hét lên.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên, “Bảo bối à, là bà cô gọi đến!” Lục Bắc Kiêu vội mang điện thoại qua cho cô, trong lòng nghĩ, cuốc điện thoại này đã cứu anh một mạng.
Tối qua cô bị anh lừa một chập, ai mà ngờ, sáng sớm hôm này cô lại phát hiện là anh tối qua kéo cầu d.a.o xuống!
Diệp Kiều nghe điện thoại, hung hăn trừng mắt nhìn anh, kiểu, “Lát nữa tính sổ với anh sao!” người nào đó lập tức nhúng vai, kéo cầu d.a.o điện lên đi khỏi đó.
“Kiều Kiều, mới sáng sớm không làm phiền con chứ?” Tiếng bà cô truyền đến, Diệp Kiều trực giác cảm thấy có liên quan đến Hoa Nhụy. Vì để Thư Dư không bị bắt, nhà họ Thư gần đây đánh quan hệ khắp nơi, bởi vị không có gây thương tổn cho Hoa Nhụy nên rất dể bị phán vô tội.
Số tiền bà ta nhận hối lộ không lớn, chưa cấu thành tội danh.
“Bà cô, con đã thức dậy rồi, chuẩn bị ăn sáng, bà có gì thì cứ nói ạ!”
“Kiều Kiều, bà nghe nói, Thư gia đã tìm đến Hoa Nhụy, hị vọng cô ấy bỏ qua, còn bồi thưởng một khoản tổn thất lớn cho cô ấy! Vốn dĩ bọn họ vốn xúi giục để được mức án nhẹ nhất, nói không chừng còn được tuyên trắng án nữa! Bà nghe nói, Hoa Nhụy cô ấy đáp ứng với Thư gia rồi! Chính là hẹn hôm nay gặp mặt! Hôm nay Thư Dư cũng đến! Chuyện này Hoa Nhụy đã nói với con chưa?” Nghe ngữ khí của bà cô rỏ ràng là không vui vẻ gì.
Diệp Kiều cũng hoảng hốt, bời vì cô ấy cũng không biết gì, Hoa Nhụy không có nói gì với cô cả.
Nghe Diệp Kiều phản ứng như thế, bà cô cũng biết cô cũng không biết chuyện gì.
“Nghe nói, bọn họ bồi thường co Hoa Nhụy 20 vạn. Đối với Hoa Nhụy mà nói, đây là một khoản tiền không nhỏ!” Bà cô lại nói.
20 vạn….
Ha ha!
Diệp Kiều hừ lạnh, “Bà cô à, chuyện này đợi con tìm hiểu rỏ cả. Cho dù Hoa Nhụy nhận số tiền này cũng là nên mà! Chẳng qua Thư Dư rất có thể sẽ bị phán vô tội, đế. ân lúc đó cô ta cũng không vần phải bồi thường tiền!”
“Lí là lí như thế!” Bà cô lại nói, cũng không dám nói bên tai Diệp Kiều cái gì. Theo như bà thấy, thì Hoa Nhụy đã bị Thư gia mua đứt rồi.
Tắt điện thoại, Diệp Kiều cau mày, không hiểu vì sao Hoa Nhụy lại không nói chuyện này với cô.
Thời gian này cô ở cùng Lục Bắc Kiêu, cũng không gặp Hoa Nhụy, cô biết, chuyện lần trước tuy rằng không gây tổn thương trên cơ thể nhưng trong lòng thì chắc chắn là có rồi.
“Bảo bối, có chuyện gì vậy?” Bửa sáng anh đã chuẩn bị xong rồi, nhìn Diệp Kiều cau mày quan tâm cô hỏi.
Ai biết được, Diệp Kiều nhấc chân đạp vào chân anh, “Lục Bắc Kiêu! Em phát hiện sau khi kết hôn rồi, thái độ anh đối xử với em hoàn toàn khác xưa! Càng ngày càng gian trá giảo hoạt!”
Bà Lục vẫn không quên cùng anh tính sổ!
Chân thứ hai đạp qua, anh tránh cũng không tránh, “Ngoan ngoan ngoan, cho em đánh! Đừng để đau chân em là được…”Anh cười nói.
Tên khốn này, nghỉ ngời 10 ngày không làm cơ bắp anh mềm ra mà vẫn cứng như thép, đạp anh còn làm đau chân cô.
Bà Lục lại trừng mắt nhìn anh, tức giận không để ý anh nữa!
DTV
Thư Dư bị nhốt 10 ngày, so với trước kia như biến thành người khác, vẻ mặt hốc hác, làn da không còn căng bóng nữa.
Chẳng qua nhìn Hoa Nhụy vẫn như hoa như ngọc, cô ta không nhịn được ghen ghét.
Bà cụ Thư gia cũng đến, còn có luật sư của Thư Dư, và cha mẹ cô ta.
“Hoa Nhụy, cô là người có ăn học, chắc nên hiểu rỏ, Thư Dư mặc dù làm sai, nhưng nó xúi giục chưa thành, trên tòa cũng sẽ được tuyên trắng án thôi! Đến lúc đó, cô cái gì cũng không nhận được đâu!” Bà cụ Thư gia nhìn Hoa Nhụy, lật mặt nói.
“Bà cụ, đây là thái độ các người đến xin lỗi tôi sao?” Hoa Nhụy trong lòng cười lạnh, cô tuy rằng là sinh viên không quyền không thế, đối mặt với người quyền quý cũng không sợ.
Trong văn phòng công ty luật, trên bàn đặt 20 vạn, đặt trước mặt Hoa Nhụy,
Thư Dư nghe xong lời Hoa Nhụy tức giận không nơi phát tác.
“Ai nói là đến xin lỗi cô?! Hoa Nhụy, chuyện này đối với một đứa từ trên núi xuống như cô, chẳng phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao? Tổn thất gì cũng không có, chỉ một chút mà có 20 vạn! Cô nên cảm kích tôi mới phải!” Thư Dư kích động nói.
“Cô Thư! Cô bình tĩnh chút!” Luật sư của Thư Dư vội nói, chuyện của Hoa Nhụy là do ông ta đề nghị, cũng là ông ta đề nghị xin lỗi Hoa Nhụy, mong được cô bỏ qua, như thế thì được tuyên trắng án là không thành vấn đề.
Nghe Thư Dư nói, Hoa Nhụy cười lạnh, “Thư Dư, cô cuối cùng có xin lỗi không?”
“Thư Dư, cũng chỉ là một câu xin lỗi, con mau nói đi!” Mẹ Thư Dư cũng nói, chuyện này Thư gia đã đánh mất hết mặt mũi rồi, để Thư Dư không ngồi tù, không lưu án tích, làm ảnh hưởng đến cô thì không mất mặt không được! Đó là một vết nhơ trong cuộc đời.
Nhưng, Thư Dư một người kiêu ngạo như chim khổng tước làm sao có thể nói xin lỗi với Hoa Nhụy chứ?!
“Để tôi xin lỗi cô? Nằm mơ đi! Hoa Nhụy, cô rốt cuộc có muốn lấy tiền không? Nếu cô không lấy thì sao này không có cơ hội nữa đâu! Có số tiền này sẽ cải thiện cuộc sống của cô rất nhiều, ít nhất là sinh hoạt phí! Cô cho rằng người của Diệp gia thật sự tiếp nhận cô sao? Bề ngoài thì tiếp nhận, trong lòng họ thì sao? Cô và Diệp Thành ở bên nhay, không cảm thấy tủi thân sao? Hoa Nhụy, người cần có tôn nghiêm!” Thư Dư nhịn không được tức giận nói.
Cô ta đang kiêu ngạo vì biết mình sẽ không bị kết án!
Cô không tin Diệp Kiều có bản lĩnh đem trắng thay đen, Thư Dư cô tuy rằng có phạm tội xúi giục nhưng chưa thành đó!
Cô cũng không tin, Hoa Nhụy trước một khoản tiền lớn đến 20 vạn mà không động lòng.
Thư Dư đi đến trước mặt Hoa Nhụy, cầm lấy một tờ 100 tệ, “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giữ bí mật giúp cô, người Diệp gia sẽ không biết cô cầm lấy khoản tiền này! Đem tiền này mua quần áo đpẹ, trang sức, túi này túi nọ, như thế đứng bên Diệp Thành cũng thấy xứng đôi hơn!”
“Cô hiện tại chưa từng tiêu một đồng nào của Diệp Thành? Những người xuất thân con nhà nghèo đều tôn nghiêm như vậy?” Thư Dư lại nói tiếp.
Trên miệng thì nói giữ bí mật, một khi Hoa Nhụy nhận khoản tiền này, cô sẽ đề người Diệp gia biết Hoa Nhụy là loại mặt hàng gì!
Hoa Nhụy vẫn bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên, đứng dậy, “Thư Dư, tôi hỏi cô lần cuối, rốt cuộc cô có xin lỗi không?”
“Cô Hoa Nhụy, cô đừng gấp, tôi sẽ khuyên đương sự của tôi.”
“Luật sư Lý! Tôi không cần phải xin lỗi cô ta! Đã cầm tiền của chúng tôi còn bắt xin lỗi cái gì!” Thư Dư hung ác nói.
“Ai muốn nhận tiền của cô? Tôi hôm này đến không phải vì khoản tiền này của các người! Tôi muốn nói cho các người biết, Hoa Nhụy tôi cho dù nghèo đến chết, cũng không cần một phân tiền của các người, tôi sẽ không bỏ qua cho hành động độc ác của Thư Dư cô, nếu tôi không phản kháng, tôi không có băng ghi âm, thì hôm nay tôi là người mất đi sự trong sạch và uy tín của mình!” Hoa Nhụy vổ mạnh lên bàn mộ cái, hung hăn nói.
“Hoa Nhụy! Cô đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Có Diệp Kiều chống lưng cho cô thì làm sao chứ!” Tiếng của Thư Dư còn chưa lắng xuống đã nghe một tiếng “Cạch”.
Cửa phòng bị ai đó một chân đạp mở ra.
Người của Thư gia đều sững lại, thấy Diệp Thành giận dữ đứng ở cửa.
“Thư Dư! Rốt cuộc ai cho cô lá gan dám bắt nạt người của tôi?!” Diệp Thành sắc mặt u ám, giọng nói lạnh lùng, vừa nói xong liền đi về phía Hoa Nhụy
Nhìn người có mái tóc cực ngắn, khuôn mặt tuấn tú, mặc áo sơ mi đeo cà vạt, bên ngoài là áo khoát vét dài, thân hình cao lớn, thân người hùng dũng đi về phía mình, tim Hoa Nhụy nhảy bình bịch, cảm giác như lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Thành.
Có lúc, tình yêu của cô dành cho Diệp Thành có lúc bị lung lay vì lòng tự trọng của cô, thậm chí cô còn hoài nghi, lúc đầu mình xung động bày tỏ, thật là nực cười, yêu Diệp Thành cũng là một chuyện thật nực cười!
Cơ thể mỏng manh bị một sức lực mạnh mẽ ôm vào lòng, cô nghe thấy hơi thở của anh, cảm nhận được lòng n.g.ự.c ấm áp, cái ôm cực kì bảo vệ cô, vòng tay cứng như sắt của anh ôm chặt lấy cô.
“Ngoan, tủi thân cho em rồi!” Thanh âm của Diệp Thành từ trên đầu cô truyền xuống, giây phút này, mũi Hoa Nhụy chua xót, hốc mặt đỏ lên, nhưng miệng thì lại cười.
Nâng tay lên từ từ ôm lấy anh.
Thư Dư trừng trừng mắt nhìn Diệp Thành ôm Hoa Nhụy vào lòng, anh xem cô ấy như bảo bối, nhẹ nhàng sờ đầu Hoa Nhụy, biểu tình ấm áp.
Lúc này anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, biểu tình ấm áp lập tức biến mất mà thay vào đó là sự hung ác, hai mắt như mũi tên b.ắ.n về phía cô, khiên cô ta hoảng sợ lùi lại hai bước.
Cô ta thật không ngờ Diệp Thành lại đột nhiên quay về!
Cô càng không ngờ, Hoa Nhụy thế mà lại không nhận 20 vạn! Cô cho rằng chỉ cần Hoa Nhụy nhận 2 vạn này, Diệp Thành sẽ chán ghét cô ta, đến lúc đó sẽ chia tay với Hoa Nhụy.
Bàn tính của Thư Dư không thực hiện được thì không nói, còn bị Diệp Thành bắt được tại trận.
Thư gia nhìn Diệp Thành đến cũng giật mình, lúc trước có nghe nói qua, đại thiếu gia Diệp gia đã từng nói, không ai được can thiệp vào chuyện tình yêu của và hôn nhân của anh ta! Ý chính là anh ta chấp nhận là Hoa Nhụy rồi!
“Diệp Thành, anh, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không có bắt nạt cô ta, là Hoa Nhụy muốn cùng chúng tôi hòa giải!”
“Họ Thư kia! Ngoại trừ việc ăn miếng trả miếng, cô còn có thể làm được thế này nữa à?” Diệp Thành trào phúng nói.
Anh nghe Diệp Thư giảo biện, liền chán ghét.
Lại quay ra nhìn bà cụ Thư gia và cha mẹ Thư Dư, “Hiện tại, tôi muốn xem thái độ của ba vị đây” Diệp Thành không khách khí nói.
“Diệp Thành, là bạn gái cậu muốn cùng chúng tôi giải quyết riêng tư với nhau!” Bà cụ Thư trầm giọng nói.
“Là các người muốn xin lỗi bồi thường tôi!” Hoa Nhụy kích động nói.
“Ngoan, đừng giận, một lát nữa anh đây sẽ bắt bọn họ quỳ xuống cầu xin em!” Diệp Thành cong người, thân mật nói bên tai Hoa Nhụy.
Anh lại quay lại nhìn một nhà bốn người Thư gia không biết sống chết, “Giải quyết riêng đúng không, 20 vạn?” Diệp Thành nhìn một sắp tiền Thư gia dùng để làm nhục Hoa Nhụy, anh nhếch khóe miệng lên cười, “Họ Thư này, các người cảm thấy, bạn gái Diệp Thành tôi thèm đếm xỉa đến chút tiền thối này của các người sao? Các người xem Diệp Thành tôi c.h.ế.t rồi đúng không? Tôi không cho cô ấy được 20 vạn sao?”
Nói đến đây, anh đi đến trước mặt bà cụ Thư, bà ta liền nở nụ cười ngượng ngập.
“Diệp Thành, đây, đây là thành ý của chúng tôi!” Bà cụ Thư cười gượng nói.
“Thành ý? Nhưng tôi chỉ thấy các người đang làm nhục bạn gái tôi thôi!” Anh nói xong thì nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ trên đó, “Cũng đúng, có lẽ Diệp Thành tôi không đủ hung ác, khiến các người dù biết rỏ bạn gái tôi Hoa Nhụy là tâm can bảo bối của tôi mà cũng dám bắt nạt!”
Anh vừa nói xong, thì điện thoại của cha Thư Dư là Thư Đồng Khánh vang lên, ông vừa nghe điện thoại một lúc thì sắc mặt liền nhăn nhó, vội đưa điện thoại cho bà cụ Thư.
“Mẹ à! Chúng ta rốt cuộc đã đắc tội gì với Diệp Thành rồi? Chức giám độc ngân hàng của con không giữ được nữa rồi? Người của ngân hàng trung ương đang điều tra con!” Con trai lớn của bà cụ Thư, Thư Đồng Hỉ gấp gáp gọi điện thoại cho mẹ mình.