Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 451

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:07
Lượt xem: 15

Ưm...!

Hai tay cô không thể không nắm chặt lấy vai anh, tiếng rên bị nụ hôn của anh nuốt chửng.

Hai người dán trên tường, nhìn sơ qua thì thấy quần áo trên người vẫn còn chỉnh tề,

Cô trốn tránh nụ hôn của anh, nhưng nào có trốn được, anh công kích mạnh mẽ, cướp hết vị ngọt trong đôi môi nhỏ của cô! Lần hai người thân mật hình như cách đây cũng bốn tháng rồi, lần này không có bất cứ sự chuẩn bị gì, Diệp Kiều bị anh mạnh mẽ muốn đến khóc lên, la hét, kháng nghị đều có cả.

Nắm tay liên tục đánh vào vai anh, mặc kệ vết thương của anh.

“ưm…” Môi anh buông khỏi môi cô, cô khóc thành tiếng ”Đi ra!”

“Bà Lục, đây mới gọi là Bà vương ngạch thương cung!” Anh nói, chôn đầu vào sau tai cô nói lời ố ái, sau khi nói xong còn cắn trái tai cô.

Diệp Kiều:…..

…..

“Bảo bối, biết sai chưa?” Bà Lục đang thở gáp bị anh kéo lên, bàn tay to vén mái tóc đẫm mồ hôi của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt mà cô.

Xét về lí trí, cô không thừa nhận, thậm chí còn muốn đánh mắng anh một trận.

Nhưng mà cô căn bản không dám làm vậy, cô biết nếu không nhận sai hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

“Ồ.. biết rồi…” Lục Bắc Kiêu anh đợi đó cho em

Ông của anh!

Thế mà dám ở trên giường bắt nạt cô.

“Ngoan, tốt lắm! Nào, tỏ rỏ thái độ với tên tóc vàng đi!” Anh cầm lấy điện thoại, đã phát tin nhắn rồi.

Diệp Kiều: ” ?”

Hoài nghi mở mắt, thì nhìn thấy điện thoại của mình đã kết nối rồi.

“Kiều nhị nha! Anh uống say quá rồi đó, Nhị Hoa, đừng nghĩ nhiều!” Thanh âm của Tiện Tiện truyền đến

Diệp Kiều mới rỏ, Lục Bắc Kiêu đang làm gì!

Trên thế giới này còn có người đàn ông bụng dạ phúc hắc lại ghi thù như thế không?! bàn tay to lớn của anh đang vuốt ve vùng nhạy cảm quanh eo cô, cô vội vàng lấy tay che miệng lại.

“Kiều nhị nha, em nói gì đi!”

“Bảo bối, không phải em có chuyện muốn nói với anh ta sao? Nói đi!” anh ngồi phía sau cô, mặt chôn vào trong bên cổ cô, trầm giọng nói.

Đồ cho vay nặng lãi!!

“Tên tóc vàng, có biết giờ tôi và vợ tôi đang làm gì không?”

Đồ phúc hắc trứng thối! Diệp Kiều vội cướp lấy điện thoại, “Tôn Kiếm! Anh nghe rỏ này! Em sớm đã biết anh thích em rồi, sau này, anh đừng tìm em nũa, cũng đừng có suy nghĩ hoang tưởng gì với em nữa, chính là như thế, sau này không gặp lại!” Cô hung hăn nói, dùng hết khí lực, sau đó vội cúp may, lấy điện thoại ném đi

“Lục Bắc Kiêu, anh vừa ý chưa? Anh là tên khốn nạn! Như thế vừa ý anh chưa?!” Cô quay người, nhìn chằm chằm vào hủ giấm to đùng phía sau, đẩy anh xuống, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, “Em muốn sinh con trai, cho anh mỗi ngày đều ghen.”

Thật là tức c.h.ế.t cô mà, nếu lúc nãy cô không cướp điện thoại lại, có phải anh sẽ nói chuyện hai người vừa làm không?

Lục đại phúc hắc nhếch môi lên, “Vậy phải xem nó có bản lĩnh để ông đây ghen không đã? Ha… đến lúc đó nó đến sữa mẹ còn không có mà uống!”

Diệp Kiều tức đến muốn bóp cổ anh!

Lục Tiểu Cổn chắc chắc là bị người cha này làm tức đến không muốn đến rồi!

Cô túm lấy cái gối đè lên mặt anh, định g.i.ế.c chồng nhưng bị anh nhẹ nhàng đẩy ra, “Bà Lục này, bà vẫn còn sức lực à?!”

“Lục Bắc Kiêu! Em còn chưa có đồng ý với anh, anh tốt nhất đừng có đụng vào em, nếu không…” Cô chưa kịp chạy thoát thì đã bị anh tóm lại được.

“Ngày mai ra sao anh cũng mặc kê, nhưng tối này, bà Lục à, chồng của em vẫn chưa hết giận đâu!” Anh hung hăn nói, sau đó cắn lấy cô…

Diệp Kiều khóc không ra nước mắt: Lục Tiểu Cổn, con mau mau đến giúp mẹ chóc tức c.h.ế.t anh ta.

Lục Tiểu Cổn: Con tôn sùng cha như vậy làm sao mà chọc tức ông ấy chứ?

Diệp Kiều: Cạn lời!!!

Sáng ngày thứ hai, điện thoại của Diệp Kiều vang lên, cô mệt muốn chết, nằm bẹp trên giường không động đậy nổi.

Người đàn ông trong nhà vệ sinh bước ra, cầm ống nghe điện thoại lên, ấn vào nút nghe, bên trong truyền đến âm thanh gấp gáp của u Dương, “Kiều gia, chị hôm này có lớp đó, giáo sư đang điểm danh kìa!”

“Cô ấy còn chưa có dậy!” Lục Bắc Kiêu chậm rãi nói.

“Là, là Lục giáo quan sao?” u Dương đang ở trong hội trường học, đang trộm gọi điện thoại của Diệp Kiều, nghe thấy là tiếng của Lục Bắc Kiêu kích động nói to lên làm rất nhiều bạn học quay đầu lại nhìn.

“Lục giáo quan, Kiều gia tiết hai có thể đến không? Tiết 3 tiết 4 cũng óc lớp nữa, buổi chiều còn có hai tiết nữa!” u Dương thấp giọng nói.

“Cô ấy ngủ cả ngày hôm nay, đâu cũng không đi!”

“Hả? Ngủ cả ngày,Kiều gia là sao thế? cô ấy bị bệnh sao?“ u Dương vừa kinh ngạc vừa quan tâm hỏi.

Từ Nhiễm ở một bên cười trộm, trong lòng nghĩ, u Dương thật ngốc!

“Đợi cô ấy thức dậy tôi hỏi cô ấy!” Lục Bắc Kiêu chỉ quăng ra được một câu như thế.

“Ồ! Lục giáo quan, chung tôi không cách nào đến chăm sóc cô ấy, anh nhớ chăm sóc cô ấy nhiều một chút! Như thế nhé, chúng tôi còn có lớp học!” u Dương vội nói.

Vừa tắt điện thoại, u Dương nhìn thấy An Hân và Từ Nhiễm đang ở một bên cười trộm,”Đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, Kiều gia a, thảm rồi!”

u Dương lúc này mới hiểu rỏ, Kiều gia của bọn họ vì sao lại dậy muộn, hơn nữa cả ngày nay lại dậy không nổi!

Kiều gia bình thường cũng không hay kể về chuyện của Lục giáo quan lắm?!

Diệp Kiều phải thử rất nhiều lần, cố gắng rất nhiều lần mới mở nổi mắt, lại mệt mỏi trở người dậy, đập vào mắt là ánh nắng vàng muộn chiếu vào từ cửa sổ.

Đợi đã, bây giờ là mấy giờ?

Hôm nay cô có tới 6 tiết học, mà còn là những tiết quan trọng nữa!

Vốn dĩ cơ thể uể oải, liền ngồi bật dậy, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, 5 giờ!

Đây là 5 giờ sáng hay 5 giờ chiều vậy?

Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, trong đầu vẫn còn lơ mơ, lúc này vẫn chưa phản ứng lại, thuận tay cầm điện thoại lên.

“Kiều gia, buổi chiều tiết điểm danh, An Hân mạo danh chị đáp “có”, bị Trâu sư thái bắt được, bà ấy bắt chị thứ hai đi gặp bà ấy! Xin lỗi Kiều gia... chị nghỉ ngơi cho khỏe nhe! Vất vả cho chị rồi!”

“Á ! Á ! Á!” Cô hai tay ôm đầu, phát ra tiếng kêu muốn thủng nóc nhà.

Lục Bắc Kiêu đang ở ngoài sân tập đánh bao cát, nghe tiếng la hét của vợ yêu, tưởng cô gặp ác mộng vội vàng chạy lên.

“Bảo bối à, sao thế?” Lục Bắc Kiêu vừa mở cửa phòng, nhưng cái hoan nghênh anh là chiếc gối đầu bị ném tới, nhưng bị anh nhẹ nhàng gạt ra, tiếp theo đó là khung ảnh cưới để bàn, cái này rất quý không thể vỡ được!

Anh vội vàng chụp lấy!

Diệp Kiêu thấy anh mặt áo ba lỗ màu đen, toàn thân mồ hôi, Lục cầm thú cái tay vẫn còn đang băng bó, thì cả người cô giận run lên, nhưng lại không làm được gì cô!

“Lục Bắc Kiêu!” Cô sử dụng hết sức lực toàn thân hét lên, nhưng vừa hét xong định mắng anh nhưng lại không tìm được từ để mắng! Không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự đáng ghét của tên khốn này!

Lục giáo quan hít mắt yêu thương nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, nhìn cô ngồi trên giường đầu tóc tán loạn, tức giận thở phì phò, “Địa chủ Kiều à, kho lương của nhà đã tràn đầy rồi, bà còn chưa vừa ý? Đáng thương cho tá điền tôi, bốn tháng lương thực đều bị ép cạn rồi!”

DTV

Kho lương đầy tràn?

!!!!

Cái tên lưu manh thối này!

Diệp Kiều phản ứng lại, nhịn nụ cười bỉ ối của anh, tức đến mức muốn đem anh băm ra.

Trên đời này sao có người đáng ghét như thế chứ?!

Cô nói không nên lời, n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, hai mắt trừng to nhìn anh.

“Bảo bối, có phải vẫn chưa vừa ý không? Xem dáng vẻ của em, sức lực lại tràn đầy rồi!” Lục Bắc Kiêu tay cầm một chồng ảnh cưới, cuối người 90 độ, tiến sát mặt cô cười xấu xa nói.

“Cút!” Diệp Kiều nghẹn nửa ngày mới nói được một chữ!

Cô thật sự không tìm được từ nào thích hợp để mắng tên đáng ghét này!

Nhìn cô vợ nhỏ tức giận đến mức muốn g.i.ế.c anh mà không được, nụ cười của Lục cầm thú càng thêm yêu thương, “Bà Lục thật là đáng yêu!” Bàn tay to xoa xoa đầu cô, giống như đang vuốt lồng mèo, “Ngoan, đừng tức giận, ai kêu em làm sai chứ? Coi như cho em mặt mũi, anh đây không tìm thằng nhóc kia gây phiền phức!”

Anh một bên vừa vuốt đầu cô, vừa vổ về.

Mặt Diệp Kiều đỏ lên, hai mắt trừng to nhìn anh không nói câu nào.

“Một cặp thanh mai trúc mã sao? Bảo bối à, lúc trước hai người thật sự có nói chuyện yêu đương sao?” Nghĩ đến chuyện này thật sự muốn xiên cho thằng nhóc kia mấy lỗ.

“Không đúng... em mới 12 tuổi đã đến thành phố J rồi...” Lục Bắc Kiêu tự lẩm bẩm, hai mắt xoay trong nhìn cô vợ nhỏ xinh đẹp giận đến cực điểm, “ Bảo bối của anh 12 tuổi về trước, béo tròn ụt ịt, còn là trẻ con, tên tiểu tử nào khẩu vị cũng nặng thật!”

“Đó gọi là tình yêu chân chính!” Diệp Kiều cuối cùng cũng phun ra được một câu.

Gương mặt người nào đó đang tràn ngập yêu thương phút chốc liền biến đổi!

“Diệp Kiều Kiều! Em dám nói lại lần nữa xem!”

“Đó là tình yêu chân chính, lúc đó em béo tròn quê mùa, Tiện Tiện cũng thích em!” Cô chính là cố ý nói, cho tức c.h.ế.t tên biến thái này, nói xong câu đó cô liền quay người định chạy.

“Diệp Kiều Kiều, em qua đây cho ông!” Bình giấm to vỡ rồi, sắc mặt anh đen lại, Diệp Kiều nằm ở trên giường không ngừng lùi lại phía sau, anh túm lấy tay đổ kéo lên qua đầu, hai chân của Diệp Kiều không ngừng vùng vẫy.

“Lục Bắc Kiêu! Anh là ác nhân tội lỗi chồng chất!” Giống như tối qua lúc anh cố ý đề cô và Tiện Tiện ngã với nhau, cô thật sự muốn xé rách khuôn mặt tuấn tú của anh ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-451.html.]

“Diệp Kiều Kiều! Em muốn c.h.ế.t à? Tình yêu chân chính? Rắm chó gì! Một đứa nhóc mới 10 tuổi mà hiều cái gì! Còn nói cái gì mà tình yêu chân chính? Có bản lĩnh em kêu thằng tiểu tử tóc vàng đó cướp em từ tay ông đây xem hắn có dám không?” Anh đen mặt nguy hiểm nói.

Diệp Kiều hơi hối hận, anh đã vượt qua nửa cái giường, cố gắng tấn công cô từ phía sau, cô lập tức bò qua phía bên kia giường.

“Cho hắn ta cơ hội, hắn ta cũng không dám, cũng không có bản lĩnh đó!” Anh đen mặt, tiếp tục nói, nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ, câu nói đõ đã chọc đến anh rồi.

Thấy anh đến, Diệp Kiều vội chạy qua bên kia chiếc giường lớn, chỉ là lần này, vẫn chưa kịp bò qua bên kia đã bị anh túm lấy chân kéo lại.

“Lục Bắc Kiêu! Anh đừng có đụng đến em!” Cô hét lên, nhưng đã bị anh ôm chặt, mặt úp xuống giường.

“Diệp Kiều Kiều! Em được đó! Dám trước mặt anh nói tình yêu chân chính! Dám nói như vậy chắc chỉ có em! Không đụng đến em đúng không? Được thôi…” Lục Bắc Kiêu nói xong thì ngồi ở mép giường, vén váy cô lên để cô nằm ngang đùi mình.

“ Vậy thì đánh mông!” Ngay khi giọng nói của anh kết thúc, thì bàn tay to thô ráp kia đã đánh vào cái m.ô.n.g hồng đào của cô.

Bốp bốp bốp!

Cảnh này, bà Lục bị ông Lục bắt nằm sấp trên đùi, đánh vào mông.

Trong lòng Diệp Kiều như có một ngàn ngọn cỏ lướt qua.

“Lục Bắc Kiêu! Anh dừng lại cho em!” Đều này còn khó chịu hơn cả ở trên giường nữa.

Thế này đối với cô mà nói quả thật là sỉ nhục!

Chính là sỉ nhục!

Những ngày này, những y tá, hộ lý trong bệnh viện đều biết Lục giáo quna nghiêm khắc nhưng đối với vợ rất nghe lời, không dám phản kháng! Nếu bọn họ biết, bà Lục, người mạng mẽ, khí thế trong mắt bọn họ ở nhà bị Lục giáo quan đánh vào mông…

“Lục Bắc Kiêu! Anh tiêu rồi! Sau này em mà tha thứ cho anh thì em không mang họ Diệp nữa!” Cô tức giận nói, anh thế mà lại dám đánh vào m.ô.n.g cô.

“Anh thế này gọi là bạo lực gia đình! Em phải đem chuyện này ra tòa quân sự tố cáo anh!”

“Tố cáo anh? Nói với người khác em ở nhà bị đánh vào m.ô.n.g sao? Đi đi! Ông đây dám đứng trước tòa đánh em nữa đấy!” Lục Bắc Kiêu hừ lạnh một tiếng, anh đã nhẹ tay hơn rất nhiều rồi đấy!

Biết anh ghét nhất là cái gì mà cô còn cố ý dám nhổ râu cọp nữa!

! ! !

Diệp Kiều bị chặn họng, càng tức hơn, khuôn mặt nhỏ đỏ lến không nói lời nào,

“Bảo bối à, sau này em còn dám nói lời như vậy nữa không?” Bàn tay thô to nhẹ nhàng mơn trớn vết đỏ trên m.ô.n.g cô, anh nhẹ giọng hỏi, giống như dã thú vuốt ve con mồi nhỏ bị anh thuần hóa.

Diệp Kiều cắn răng không nói lời nào.

“Tình yêu chân chính cái rắm chó gì! Đó là suy nghĩ mộng mơ của đứa trẻ chưa lớn! Cái gì gọi là yêu, hắn ta đều không hiểu, chỉ giỏi nói ngoài miệng thôi!” Anh lại nói, trên thực tế, nha đầu này và tên tóc vàng lúc nào cũng như hình với bóng, một bước không rời đi gây chuyện, đều này làm anh ghen tị muốn điên!

Cho dù anh biết đó không phải là tình yêu!

Diệp Kiều vẫn không nói lời nào!

Lục Bắc Kiêu quay người cô lại, thì nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng đang thờ phì phò, hai mắt trừng to nhìn anh.

“Vẫn không phục?” Anh nhếch miệng lên, nhẹ nhàng hỏi.

Diệp Kiều rất muốn nhổ vào mặt anh!

“Không phục cũng phải phục!” Anh trầm giọng nói, đặt cô nằm trên giường.

Diệp Kiều oán hận nhìn anh, cầm lấy điện thoại, không sợ c.h.ế.t tìm số điện thoại của Tiện Tiện, lại phát hiện số của anh ta mất rồi, dùng đầu ngón nhân suy nghĩ cũng biết là vì đâu mà mất.

“Sau này không cho phép liên lạc nữa!” Anh hình như nhìn ra cô muốn làm gì, trầm giọng nói, “Anh cho người nói với bên truyền thông, sau này không cho phép viết bất cứ tin gì liên quan đến em và tên tiểu tử đó nữa!”

Bạo quân còn khống chế cả dư luận nữa!

Ha ha…

Chẳng qua là cô cũng không hi vọng mình và Tiện Tiện xuất hiện bất kì tin gì nữa!

Nhưng cô vẫn không thèm để ý đến anh.

“ Bà Lục à, em ngủ tiếp hay là cùng anh đến đại viện thăm ông bà?” Sắc mặt Lục Bắc Kiêu cuối cùng cũng khôi phục như thường, trầm giọng hỏi.

Tên khốn này, anh không phải là nên quay lại bệnh viện sao, còn muốn tiếp tục ở đây?

!!!

Lười quản anh, cũng lười để ý!

….

“Kiều Kiều à, con ăn chậm một chút, đừng ngốn như thế! Kiêu Kiêu, con làm cái gì mà để vợ con đói như thế!” Bà cụ Lục thấy cháu dâu đói đến như thế, vội vàng trách móc cháu trai mình.

Lục Bắc Kiêu nhếch môi cười, yêu thương nhìn cô vợ nhỏ: “Con kêu cô ấy ăn cơm, nhưng lúc đó cô ấy nói không có khẩu vị.”

Nha đầu này, anh hầm canh cho cô, nấu bàn tiệc đầy cá thịt đem đến trước mặt cô, cô một miếng cũng không ăn, còn giận anh mà?

Diệp Kiều không thèm nhìn anh, chỉ cười híp mắt nói với bà cụ, “Bà nội, là dì giúp việc nhà ta nấu cơm ngon đó!”

Lục Bắc Kiêu: ”…”

Ý tại ngôn ngoại, là đang nói anh nấu không ngon sao?!

Nha đầu này! Thật sự giận anh rồi!

“Cũng đúng, thằng nhóc thô kệch này làm sao mà nấu ngon! Uổng công mẹ chồng con ở trước mặt ta còn khen nó nấu ăn ngon! Tên nhóc này, không thương vợ bằng ông nội và cha chồng con rồi!” Bà cụ ghét bỏ nhìn cháu trai lớn của mình.

Diệp Kiều đang uống cháo ngô, nghe thấy thế thì vội vàng gật đầu, m.ô.n.g cô còn đang đau đây nè, toàn thân ê ẩm, đang cay lắm đây.

Nha đầu này! Còn dám gật đầu!

Anh không có bà nội và ông nội thương?

Lục Bắc Kiêu trầm mặt xuống liếc nhìn Diệp Kiều ngồi ăn cơm bên cạnh, nhưng đáng tiếc bà Lục không thèm nhìn lại anh một cái.

“Bà nội à, có cần con trổ tài nghệ cho bà xem không?” Người nào đó không phục, lớn tiếng nói.

“Kiêu Kiêu, con đừng có mà khoe khoang nữa!” Bà cụ bộ dạng không tin, “Kiều Kiều, nếu con thích ăn cơm nhà bà nội thì sau này đến thường xuyên đi, dù sao cũng ở cùng một thành phố, cái tên khốn này một năm về nhà được mấy lần đâu, con ở ngoài một mình cũng quá vất vả rồi!”

“Ấy! Ai khoe khoang chứ? Con mới không trổ tài cho nội xem, tài nghệ của con chỉ cho vợ con thấy!” Lục Bắc Kiêu xấu tính nói.

“Trổ tài thì được cái gì? Kiều Kiều không phải đói sắp c.h.ế.t đấy sao?” Bà cụ không nể nang gì nói.

Lục Bắc Kiêu: “....”

“Bà nội ngốc!” Không thấy nha đầu này đang giận dỗi anh sao?

“Thằng khốn này! Nói chuyện với bà nội vậy đó hả?!” Ông cụ thủ trưởng Lục nãy giờ không nói gì, trở đầu đũa gỏ vào đầu anh, nghiêm khắc nói.

Bà cụ ngốc là để cho thằng nhóc nhà ngươi gọi sao! Chỉ có ông già này mới được gọi!

Lục Bắc Kiêu: “...”

“Chính thế! Không trên không dưới! Cách gọi này chỉ có ông nội mới được gọi bà nội như thế!” Diệp Kiều cố ý thêm dầu vào lửa, muốn xem anh xẹp xuống như thế nào khi bị ông bà nội dạy dổ!

Lúc này bà cụ cũng nhìn ra là cháu dâu đang chống đối lại cháu trai bà!

“Lục Bắc Kiêu! Con lại bắt nạt Kiều Kiều phải không? Con một người đàn ông cao lớn lại đi bắt nạt vợ mình, truyền ra ngoài còn không mất mặt? Thể diện Lục gia chúng ta sẽ bị con làm mất sạch!” Bà cụ khởi đầu trách móc anh.

“Bà nội... Anh ấy bặt nạt con!” Diệp Kiều nói, bộ danh muốn khóc, “Anh không nghe lời con, tay anh bị thương còn chưa khỏi đã xuất viện, còn đánh bao cát! Con nói anh ấy, anh ấy còn muốn đánh con!”

!!!!

Lục Bắc Kiêu đen mặt, trừng mắt nhìn người không phân biệt trắng đen tố cáo bà cụ.

“Diệp Kiều Kiều! Em có giỏi nói ra anh đánh em như thế nào? Vì sao lại bị đánh?”

“Lục Bắc Kiêu! Cái tên khốn này, còn muốn đánh phụ nữ? Phản rồi phản rồi!” Bà cụ khi còn trẻ làm chủ nhiệm hiệp hội phụ nữ quân khu, là người thuộc chủ nghĩa nữ quyền, đứng lên muốn đi tìm cái gậy.

Lục Bắc Kiêu đứng lên muốn chạy, “Bà nội! côn đánh cô ấy chổ...”

“Lục Bắc Kiêu!” Diệp Kiều sợ anh nói chuyện đánh m.ô.n.g cô, liền vội ngăn lại, anh mà dám nói ra thì dù tới c.h.ế.t cô cũng không tha thứ cho anh!

Lục Bắc Kiêu nào dám nói nữa!

Bà cụ đuổi kịp anh, đánh cho anh mấy gậy.

Đánh rất hay! Đánh c.h.ế.t anh càng tốt!

Diệp Kiều đắc ý nhìn anh bị bà nội đánh, trong lòng cực kì thoải mái.

“Còn không mau mau xin lỗi Kiều Kiều! Con làm phản rồi!” Bà cụ sau khi đánh cháu trai mình còn lớn tiếng bắt anh xin lỗi.

Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn Diệp Kiều cười đắc ý trên nỗi đau của người khác.

“ Thằng khốn này! Còn dám trừng mắt với Diệp Kiều nữa, anh là cái thể loại gì mà còn đánh phụ nữ nửa!”

“Con không có đánh cô ấy! Là tại cô ấy không nghe lời, con...”

“Lục Bắc Kiêu!” Nhìn thấy anh phản bác, Diệp Kiều lại lên tiếng, “Bà nội, là anh ấy làm rồi mà còn không dám nhận!”

Diệp Kiều bộ dáng tủi thân nói.

“Cái thằng khốn này! Làm còn không dám nhận?! Kiều Kiều cô vợ tốt như vậy, con còn dám bắt nạt, con đó!” Bà cụ lại sổ ra một tràn, Lục Bắc Kiêu có miệng mà khó cãi!

Chỉ còn cách trừng mắt nhìn Diệp Kiều, nhưng anh càng trừng, bà cụ đán càng lợi hại, Diệp Kiều cũng càng thêm hả dạ.

Đến lúc xem tivi Lục Bắc Kiêu bị cho ra rìa, ai cũng không để ý đến anh.

“Diệp Kiều, em chạy đi đâu? Quay lại!” Vừa ra khỏi viện của ông bà nội, Diệp Kiệu vội bước nhanh về phía viện tử gần đó.

Vợ của anh muốn quay về nhà mẹ đẻ mình sao? Không có cửa đâu! Lục Bắc Kiêu bước nhanh lên phía trước, kéo lấy tay cô, đi về phía xe!

Loading...