Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 448

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:02
Lượt xem: 18

Anh để trần, cánh tay và bả vai đều quấn băng vải đang thẳng người quỳ, hai đầu gối đặt trên điều khiển TV lại không đụng vào nút, TV vẫn đang ở kênh thời sự, hình ảnh vẫn chưa từng thay đổi!

Thực sự là động tác có độ khó cao, ngoại trừ lính thì người bình thường đúng là khó có thể làm được!

Đại Ngốc và Phương Trác nhìn trợn mắt hốc mồm. Hai tay Phương Trác ôm ngực, giơ ngón tay cái với Diệp Kiều có phong phạm nữ vương, "Chị dâu, bội phục! Bội phục!"

Sắc mặt Lục Bắc Kiêu âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, trừng mắt nhìn cháu trai vừa trèo cửa sổ ào. Nếu như nói ánh mắt kia có thể g.i.ế.c người thì hai người bọn họ đã c.h.ế.t cả trăm ngàn lần rồi!

"Trần Nhị Đản, Phương Trác, các cậu có hạn lập tức mất trí nhớ, cút ngay đi!” Anh cam tâm tình nguyện bị vợ phạt quỳ như bị hai tên này nhìn thấy, anh rất muốn g.i.ế.c người!

Đại Ngốc và Phương Trác bị dọa sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng Diệp Kiều, "Chị dâu, anh và Đại Ngốc có ý tốt vào thành phố thăm cậu ta. Quầy lễ tân tầng một nói ban đêm không cho tới thăm, anh và Đại Ngốc bất chấp nguy hiểm leo từ tầng 1 lên tầng 6 vào đây! Em xem cậu ta có thái độ gì đây?! Cứ như anh và Đại Ngốc làm cậu ta mất mặt không bằng!"

Phương Trác không sợ c.h.ế.t nói, vừa nói bị Lục Bắc Kiêu bên cạnh trừng lại rụt người sau lưng Diệp Kiều.

"Ông cần mấy cậu đến thăm à?! Rốt cuộc có cút không?!" Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị nói, sau này anh cũng không muốn gặp bọn họ nữa!!!

"Tôi, tôi không cút!" Đại Ngốc cố ý đi đến trước mặt Lục Bắc Kiêu, nâng cằm vênh vang đắc ý nói, vừa nói xong anh ta lại sợ nhanh chân chạy đi

"Trần Nhị Đản! Cậu nhớ đấy cho ông! Hai thằng cháu cáo mượn oai hùm!"

"Lục Bắc Kiêu! Anh ngoan chút đi!" Diệp Kiều lạnh lùng nói.

"Đúng rồi! Ngoan một chút di!" Đại Ngốc tiếp tục cáo mượn oai hùm nói, thực sự khó có khi được một lần bắt nạt Tiểu Lục!

"Anh Đại Ngốc! Em nhớ không lầm hôm qua anh nói dối em ở trong điện thoại!" Diệp Kiều quay người nhìn Đại Ngốc nghiêm túc hỏi.

"Tiểu Kiều! Anh bị Tiểu Lục uy hiếp! Lúc cậu ta bị thương đã ra tối hậu thư cho bọn anh là ai dám nói với em sẽ bị kết cục giống cậu ta! Anh thực sự không cố ý, anh bị oan mà! Đều là do Tiểu Lục!"

"Chị dâu! Đại Ngốc nói không sai! Đều là do Kiêu gia uy h.i.ế.p bọn anh!" Phương Trác nói giúp vào.

Hai thằng cháu này! Mẹ nó còn đổ thêm dầu vào lửa!

Sắc mặt Lục Bắc Kiêu càng tệ hơn, sắc mặt Diệp Kiều cũng âm trầm hơn.

"Lục Bắc Kiêu, anh ngoan ngoãn nằm cho em!" Diệp Kiều tức giận đến mức thực sự không biết nên làm gì anh, lớn tiếng ra lệnh.

Rốt cuộc vẫn thương anh, sợ anh quỳ mệt!

Hai gót chân anh chạm đất dễ dàng đứng lên, đi về phía giường bệnh.

"Anh Đại Ngốc, anh Trác Tử, cảm ơn các anh muộn vậy rồi còn đến thăm anh ấy. Đã muộn rồi, để em bảo người đưa các anh về!"

"Cảm ơn cái gì! Ai thèm bọn họ đến thăm, ghét còn không hết!" Lục Bắc Kiêu ngoan ngoãn nằm trên giường lớn tiếng nói. Anh nói thật, cho dù đêm nay anh quỳ điều khiển TV không bị bọn họ thấy thì anh cũng không muốn bọn họ đến thăm!

Cánh tay chịu một phát đạn thôi mà, kiểu cách cái gì!

"Tiểu Kiều, xin lỗi em, vì yểm hộ cho anh mà Tiểu Lục..."

"Bốp", Lục Bắc Kiêu ném quyển rất nặng bên cạnh gối về phía Đại Ngốc, "Trần Nhị Đản, mẹ nó cậu còn kiểu cách nữa, làm ông buồn nôn quá, có tin ông ném cậu từ tầng 6 xuống không!"

"Anh nằm xuống ngay!" Diệp Kiều lạnh giọng.

Anh thực sự nằm xuống không dám động đậy.

Thấy một câu của Diệp Kiều có thể làm Kiêu gia của họ có thể ngoan ngoãn, Phương Trác không khỏi cảm khái: "A ~ hỏi thế gian tình là gì, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn!"

Chỉ chốc lát sau khi Diệp Kiều tiễn đám Đại Ngốc về, trên tay cô đã có thêm hộp cơm, đặt nó chiếc bàn ăn nhỏ có thể gập lại và ra lệnh: "Dậy ăn đi!"

"Nhất định phải ăn hết thức ăn không được để thừa một miếng!" Giọng điệu ra lệnh không cho phép phản bác!

Cô vứt lại câu lệnh này rồi đến cửa sổ đóng cửa lại. Thời tiết đầu màu xuân mới ấm còn lạnh lẽo. Anh là người liều mạng, còn đang để trần kìa!

Thực sự là bị anh làm tức không ít!

"Bé cưng, em ăn chưa? Ngồi xuống ăn cùng nhau đi!” Lục Bắc Kiêu nhìn một hộp cháo, bốn cái bánh lớn hấp và hai bàn thức ăn chay, cái này cho heo ăn à?!

"Anh đừng quản em! Lục Bắc Kiêu, hiện tại em thực sự không muốn nói nhiều với anh đâu! Anh đừng có chọc vào em!" Cô vừa nói vừa vào nhà vệ sinh, vừa mở ra mùi khói gay mũi xộc vào. Cô tìm tới tìm lui không thấy bao thuốc giấu ở đâu.

"Thuốc đâu?!" Cô bước đến trước mặt anh đầy khí thế, nghiêm khắc chất vấn.

"Đâu, thuốc nào? Em tin lời nói bậy bạ của y tá à!" Anh ngồi trên ghế gặm bánh bao giả ngu nói.

Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào anh từ trên cao, cười lạnh rồi lập tức đến giường bệnh của anh, lật gối phát hiện ra tang vậy!

Còn là một bao t.h.u.ố.c lá thơm đấy!

Diệp Kiều nửa gói thuốc còn lại bước vào phòng tắm.

"Bà Lục! Thủ hạ lưu tình có được hay không?! Đó gần như là tiền sinh hoạt của anh trong một tháng đấy!" Lục Bắc Kiêu đứng lên lớn tiếng hô.

Đáp lại anh là tiếng xả nước của nhà vệ sinh.

Bà Thái thô bạo đổ hết thuốc vào bồn vệ sinh, xả nước.

"Không nên tăng tiền sinh hoạt của anh! Một tháng năm mươi tệ anh đã hút nổi t.h.u.ố.c lá thơm! Đúng là có năng lực!" Diệp Kiều hung hăng xé hộp t.h.u.ố.c lá rỗng trong tay và tự nhủ: Tương lai vẫn nên cho anh 20 tệ là được rồi!

Anh là bộ đội, ăn uống ngủ nghỉ đều được quân đội cung cấp cho, đúng là không cần đến tiền.

Nhưng tiền anh nợ đám Đại Ngốc trước kia, cô đều lặng lẽ trả giúp anh!

"Súng của anh đâu?!" Cô hung hăn đi đến trước mặt anh chất vấn.

Các y tá ở quầy nghe nói cô là bà Lục thì từng người kể khổ với cô, nói anh không hợp tác với các cô ấy thế nào. Trong đó điều khiến Diệp Kiều tức giận nhất là tên khốn anh còn cầm s.ú.n.g bằng tay phải, dùng tay phải bị sưng để luyện súng!

"Súng? Súng gì? Cái ở trong lều vải của anh?" Anh cười ha hả nói.

!!!

Diệp Kiều sửng sốt một chút mới hiểu được tên lưu manh này có ý gì!

Anh đang giả ngu với cô đúng không?

Cô lại đành đến chỗ giường anh, lật chăn gối lên tìm nhưng không thấy s.ú.n.g của anh đâu!

"Rốt cuộc anh có giao s.ú.n.g ra không?" Diệp Kiều lạnh lùng nói.

"Bé cưng, s.ú.n.g anh cũng không thể giao cho em, có kỉ luật đấy, là phạm pháp!" Anh đi đến gần cô, giải thích bằng giọng trầm thực sự đang nói sự thật.

"Được! Em sẽ gọi điện cho tư lệnh Lục nhờ ông ây thu s.ú.n.g của anh đi, tránh cái tên khốn anh hỗn thế ma vương nằm viện cũng muốn luyện tập!" Cô nói xong định gọi điện thoại, Lục Bắc Kiêu vội vàng cướp lấy điện thoại của cô.

"Ngoan nào ngoan nào, anh hứa sau này sẽ không luyện nữa! Vẫn là vợ cưng của anh tốt nhất, đau lòng cho sức khỏe của anh!" Anh vội vàng nói, giọng nhẹ nhàng dỗ.

"Ai đau lòng anh?! Lục Bắc Kiêu, thể xác và tinh thần của anh đều là của em! Em đang quản lý đồ của em thôi!" Cô phản bác.

Lục Bắc Kiêu: "..."

Anh bị cô chặn đến im luôn, mà lời này cũng là câu trước anh từng luôn mồm nói với cô!

Bà Lục tránh anhra, liếc nhìn đống đồ ăn còn đang dở trên bàn, “Mau ăn đi, đừng để lại một miếng nào!"

Anh đành ngồi xuống tiếp tục ăn vội vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-448.html.]

Khi anh thực sự không ăn một miếng, Diệp Kiều trầm giọng ra lệnh: "Cởi quần ra, nằm xuống!"

Cởi quần ra, nằm xuống?

Anh thực sự rất khó hiểu sai!

"Bé cưng, thực sự muốn thu thuế sao?" Anh cười đểu cáng, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cô, vừa xoay người vừa biểu diễn múa thoát y. Mông vào eo uốn éo không khác gì trai bao ở quán bar là bao!

Mông anh cũng vểnh thật, cong lên làm cô muốn lên đá cho một cái!

Cô không để ý đến anh mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Người đàn ông to lớn chỉ có một chiếc quần sịp đen đang nằm trên giường bệnh, chuẩn bị được chủ nhà Kiều thu tiền!

DTV

Anh cho là cô vào phòng vệ sinh tắm rửa thơm tho ngọt ngào, kết quả cô bên một chậu nước nóng ra!

Vừa định đứng dậy, một chiếc khăn nóng bị ném trên ngực, Diệp Kiều cởi áo khoác ra, cuộn tóc lên cúi người cầm khăn mặt lau n.g.ự.c anh!

Y tá nói anh không chịu để hộ lý lau người cho mà đều tự tắm rửa, lần nào cũng làm băng vải bị ướt, có khuyên anh anh cũng không nghe!

Không ngờ bà Lục chỉ muốn giúp anh lau người!

Cô khom người, tay phải cầm khăn mặt lau qua cổ anh, lồng ngực, phần bụng, cảm giác ấm áp, mùi hương của chính cơ thể cô đọng lại trong lỗ mũi, đây là lần đầu tiên cô được phục vụ như thế này ...

"Cục cưng, em uốn tóc lúc nào vậy, nhìn đẹp quyến rũ thật đấy! ”Tóc xoăn sóng nhẹ rất phù hợp với cô nàng khí chất, quyến rũ.

Diệp Kiều không để ý đến anh, động tác của cô rất nhanh. Anh định chạm vào mặt cô, nhưng cô lập tức tránh sang một bên lấy khăn tắm ra, tiếp tục lau chân cho anh.

Khi lau chân cho anh, cô đưa lưng về phía anh, cái váy bó lấy người cô che đi bờ m.ô.n.g hình quả đào gợi cảm của cô, lắc qua lắc lại, anh ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh quyến rũ thế này thì không khỏi nuốt nước bọt...!

"Nằm sấp xuống!" Cô lại ra lệnh, xách chậu nước vào phòng tắm.

"Tất cả đứng lên rồi, sao lại nằm sấp?" Lục Bắc Kiêu ảo não. Mẹ kiếp, rõ ràng vết thương trên cánh tay đau đến khó chịu, hoa mắt váng đầu mà anh còn có thể bị cô khơi gợi lên tà ma!

Thì trách bà Lục của anh quá quyến rũ!

Bà Lục của anh bây giờ đã không còn là cô bé 18 tuổi nữa, cũng không phải là cô gái xấu xí với hai b.í.m tóc trong lấm lem, nhìn thấy anh là đi đường vòng trong ấn tượng của anh nữa.

Cô đã 22 tuổi, đã lột xác thành một cô gái trưởng thành, tự tin và khí chất!

Cô nổi nóng lên anh thực sự rất sợ!

Biết rõ cô cô thực sự không thể làm gì anh nhưng anh có cảm giác sợ!

"Bảo anh nằm sấp, anh" Cô bê nước nóng về thấy anh còn nằm, cô tức giận lại thấy tay anh chỉ vào hông mình.

!!!

Diệp Kiều tức giận đến mức ném chiếc khăn trên tay, nó lại vừa khéo rơi vào chỗ ấy.

"A..." Người đàn ông thở gấp từ sâu trong cổ họng.

"Lục Bắc Kiêu! Anh tự sinh tự diệt đi, em mặc kệ anh!" Cô quay người muốn đi.

"Đừng! Bà Thái, em quan tâm anh đi! Tên khốn anh thiếu em dạy dỗ!" Anh vội vàng bò lên túm lấy cô kéo lại, kéo cô nằm xuống đặt trên n.g.ự.c của anh!

Mặt cô dán vào n.g.ự.c anh, da anh nóng lạ thường, nhịp tim như sấm!

"Cưng đừng đi, em quan tâm anh đi! Quan tâm anh đi..." Anh ôm chặt lấy cô thở nặng nề nói.

Tay cô chạm vào trán anh, khi chạm vào tay cô suýt nữa rụt lại vì nóng, nhiệt độ này đâu chỉ 38.5 độ chứ!

"Lục Bắc Kiêu! Đừng làm loạn! Anh thực sự cho là mình làm bằng sắt sao?!" Cô đứng lên, tức giận vì sốt cao mà vẫn cười đùa tí tửng, hốc mắt đỏ lên.

"Cưng ơi, anh không phải làm bằng sắt, anh là được làm bằng thép, được làm bằng hợp kim titan!" Anh mặt dày nói, nói xong nắm đ.ấ.m còn đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình!

Còn hợp kim titan nữa, sao anh không chầu trời đi?!

Diệp Kiều tức giận bò dậy, anh tưởng cô muốn bỏ đi, vội vàng nắm lấy cổ tay cô, “Nhóc con! Còn dám nhắc đến hai từ “ly hôn” với anh, đợi vết thương của anh khỏi rồi, xem anh xử ý em thế nào, lần này là vì anh nói dối em, có lỗi, nên mới nhường em trước!” Anh nhắm mắt lại, dáng vẻ có chút bất lực.

Anh đây là bị sốt đến hồ đồ, nói mê sảng rồi đúng không?! Tuy nhiên, đó là phong cách của anh! Kiếp trước không biết bao nhiêu lần cô đã nói đến chuyện ly hôn, cũng từng cãi nhau, mỗi lần đều bị anh “xử lý” vô cùng thê thảm!

“Còn ly hôn, hôm đăng ký kết hôn sao anh lại tiêm phòng với em chứ? Hôn nhân quân đội, không thể ly hôn!” Anh ngang ngược nói, Diệp Kiều xác định anh bị sốt đến hồ dồ rồi, nếu không, anh cũng không dám nói với cô như thế! Còn không thể ly hôn, quân nhân một phía đồng ý là có thể ly hôn!

Cô tốn rất nhiều sức lực mới hất được cánh tay anh ra, kéo chăn đắp cho anh, vội vàng ra khỏi phòng bệnh rồi vội vàng quay lại.

Cô đo nhiệt độ cho anh, 39.6!

“Lục Bắc Kiêu! Dậy uống thuốc!” Cô rót nước, đặt thuốc hạ sốt trong lòng bàn tay.

“Không uống……!” Anh lẩm bẩm, nhắm mắt, khóe miệng còn mỉm cười, giống như một đứa trẻ tùy hứng, bướng bỉnh!

“Rốt cuộc anh có uống không?!” Cô nghiêm khắc quát.

“Anh uống, em đừng giận anh…… Nếu em còn tức giận, anh sẽ không uống!” Ngàn đàn ông sốt đến hồ đồ mặc cả với cô!

Thật sự nên ghi lại dáng vẻ ăn vạ của anh, sau này cho Lục Tiểu Cổn xem, để cậu bé thấy người cha mà cậu bé sùng bái khi bị bệnh trẻ con như thế nào!

“Được rồi, anh uống mau đi, em không tức giận nữa, ngồi dậy một chút!” Cô cau mày nói.

“Thật sự không giận anh nữa sao?!” Anh đột nhiên mở mắt ra, phần bụng dùng sức định ngồi dậy, khóe miệng cong lên một nụ cười đen tối!

Gã nham hiểm, xảo quyệt này! Vậy mà lại gạt cô!

Cô tức giận đến mức chỉ có thể trơ mắt nhìn anh, một tay đỡ lưng anh, “Há miệng!”

Anh thật sự há miệng, cô cho hết thuốc trong lòng bàn tay vào, cầm lấy bình trà, “Uống nước! Uống hết đi!”

Người nào đó vẫn rất hợp tác.

“Ngủ đi! Không được phép nói nhảm nữa!” Cô đứng dậy định rời đi, nhưng bị anh kéo lại, ngã vào n.g.ự.c anh, hai tay anh ôm chặt lấy cô, “Em yêu, bầu trời sao về đêm ở Bắc Tân Cương thật đẹp, sao dày đặc, mênh m.ô.n.g bát ngát. Sinh thời anh nhất định sẽ dắt em đến đó cắm trại, chúng ta ngồi trên bãi cỏ, cùng ngắm sao trên trời…… Ở đó, một đêm có rất nhiều sao băng, cầu nguyện đến mức khỏi phải dừng……”

Diệp Kiều vốn muốn đứng dậy, nhưng lại bị lời nói của anh mê hoặc, khi anh ốm giọng nói càng có từ tính, lại còn nói những chuyện lãng mạn, khiến tim cô đập nhanh.

Người đàn ông thô lỗ như anh, đúng là hiếm khi lãng mạn một lần……

Bắc Tân Cương chính là nơi anh đi huấn luyện lần này.

“Xem đủ rồi, chúng ta về lều đánh dã chiến……”

Trời ạ! Vừa bị sự lãng mạn của anh làm cho cảm động một chút thì anh liền bắt đầu!

Diệp Kiều cạn lời!

“Còn phải đến Amazon ở Nam Mỹ, đưa em đi xem biển thật sự…… Vô bờ bến…… Người đi vào trong không khác gì một con kiến, quá nhỏ bé……” Anh lại nói, cứ nói rồi lăn ra ngủ.

Nằm trên n.g.ự.c anh, nghe nhịp tim như sấm của anh, khóe miệng cô nhếch lên, anh Kiêu nhà cô khi làm việc ở bên ngoài có nhớ cô……

——

24 giờ trôi qua, Thư Dư vẫn bị nhốt, cô ta đã sống hơn 20 năm, chưa bao giờ cảm thấy thời gian một ngày khổ cực như vậy!

“Họ căn bản là đang vu khống tôi, nếu có bằng chứng thì đã có từ lâu rồi! Rốt cuộc khi nào các người thả tôi ra ngoài?!” Hai tay cô ta đập xuống bàn, gắt gỏng chất vấn nữ cảnh sát.

Loading...