Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 435
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:44:03
Lượt xem: 12
Chương 435:
"Cục cưng, nói cho anh nghe, trong lòng em có cảm giác gì? Hả?" Anh trầm giọng hỏi sau khi hôn cô.
Diệp Kiều bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, "Kích thích, sợ có khách đến!"
"..." Lục Bắc Kiêu.
"Anh không hỏi cái này! Là lời tỏ tình của tên tóc vàng em có cảm giác gì?! Nói thật ra!" Anh nghiêm túc nói, đưa cô ra khỏi vòng tay của mình, đối mặt với anh.
Lần này đến lượt Diệp Kiều bó tay!
"Kinh ngạc hoảng sợ, bất ngờ, còn muốn đi đánh anh ta một trận!" Cô cúi đầu như nói thật, "Anh Kiêu! Đây là lời thật lòng! Sao em có thể có bất cứ tình cảm nam nữ gì với anh ta được chứ!"
Bây giờ cẩn thận nhớ lại mới ý thức được, đúng là trước kia Tiện Tiện hình như có thả thính cô thật!
Nói kiếm tiền muốn nuôi cô!
Biệt danh của Msn, cô lấy tên Queen, anh ta lấy tên King.
Nghe nói cô đến tháng đau bụng, anh đến đại viện gọi cô ra công lấy thuốc...
Tiện Tiện thối thực sự muốn đánh cho anh một trận!
"Tiệc cưới cho anh ta một thiếp mời!" Khuôn mặt Lục Bắc Kiêu tuấn tú lạnh lùng nói.
???
Diệp Kiều kinh ngạc nhìn anh.
Trong phút chốc đã hiểu ra ý nghĩa của hũ giấm lớn, đây là muốn tra tấn Tiện Tiện mà!
"Mời! Mời!" Trong lòng Diệp Kiều vô cùng không muốn.
Bên kia Diệp Thành và Hoa Nhụy vừa nói vừa cười.
Cậu cả nhà họ Diệp tuy là **, lại không chút kiêu ngạo nào, mỗi câu mỗi tiếng đều gọi "Tiểu Hoa Nhụy", "Em gái". Nhưng sau khi có hai nhân viên khác của quán tới, anh cũng không thân thiết với họ như với Hoa Nhụy! Dù sao lúc Hoa Nhụy ở tỉnh Y họ cũng đã từng gặp nhau rồi.
"Cậu cả họ Diệp nhà chúng ta đúng là được cái này mất cái kia mà!" Lúc tiễn vợ đi học xong, Lục Bắc Kiêu ngồi lại vào nghe, nói với Diệp Thành đang ngồi ở ghế sau.
Đâu còn dáng vẻ hớn hở nữa.
"Cậu cả Lục, cậu đang nói ai thế? Nói ẩn nói ý, tôi mất gì được gì chứ?!" Dáng vẻ của Diệp Thành như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
"Mất Thư Dư, được Hoa Nhụy!" Anh lái xe, vừa cất giọng nói.
"Mẹ kiếp! Đùa cái gì đấy! Tôi đối xử với Hoa Nhụy như anh trai thương em gái được chưa! Trong mắt lưu manh cái gì cũng xấu xí!" Diệp Thành phản bác.
Lục Bắc Kiêu nhếch miệng lên từ chối cho ý kiến, chờ cậu cả Diệp tương lai bị vả vào mặt!
Mấy ngày cuối tháng 9, việc học của Diệp Kiều rất nhiều nhưng phải xin nghỉ hai ngày, vội đi chụp ảnh cưới.
Lục Bắc Kiêu đã thuê một đội nhiếp ảnh chuyên nghiệp để cung cấp dịch vụ một kèm một. Sau khi chụp hai bộ trong nhà, lại chụp ngoại cảnh. Diệp Kiều muốn concept tư thời học sinh trong trắng đến khi bước vào hôn nhân. Cô và Lục Bắc Kiêu mặc áo sơ mi trắng, quần jean, giày giày Cavans, trông như những học sinh trung học năng động, đi đến khuôn viên trường chụp ngoại cảnh.
Trong quá trình huấn luyện quân sự, mặc đồ quân sự, chụp một cảnh học viên và huấn luyện viên.
DTV
Và nhiều cảnh khác nhau trong đại viện.
Tấm hình cưới phóng to được làm xong trước hôm cưới, treo trên đầu giường bọn họ.
"Anh Kiêu, hiệu quả thế nào? Rất muốn lẻn về nhà xem thử!" Diệp Kiều cầm điện thoại gọi điện, dáng vẻ mê muội.
Lúc này cô đang sân nhà bà ngoại, cô đã ở đây được bốn năm ngày rồi. Bà ngoại nói cái này mới gọi là nhà gái!
Con gái sắp đi lấy chồng phải ở nhà mình đến khi được đón dâu, không được gặp mặt nhà trai, không ở nhà trai!
Đây có thể là một ** cay đắng cho một cặp vợ chồng!
Mỗi khi trời tối lại gọi điện một hoòi lâu!
“Mỹ nam mỹ nữ, em nghĩ thế nào?” Lục Bắc Kiêu đứng ở cuối giường, nhìn ảnh cưới ở đầu giường, khóe miệng nhếch lên tự tin nói.
Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn vào cô dâu mặc váy trắng trên người, mà bên cạnh cô dâu là anh đang mặc quân phục!
Tối hôm đó, cô dâu phấn khích đến mức mất ngủ, rõ ràng cô cảm thấy mình giống như một cặp vợ chồng già. Nhưng nghĩ đến đám cưới ngày mai của cô và Lục Bắc Kiêu thì lại vui mừng đến mức không thấy buồn ngủ chút nào.
“Diệp Kiều, đi ngủ sớm một chút, mai làm cô dâu xinh đẹp một chút!" Giọng Lục Tiểu Cổn vang lên.
"Cái gì gọi là đẹp một chút?! Con, mẹ đẹp khuynh quốc khuynh thành đấy biết chưa!" Diệp Kiều nhìn không được ba hoa với Lục Tiểu Cổn.
"Tự luyến!!" Lục Tiểu Cổn.
"Cái này gọi tự tin!" Cô nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất!
"Sau này trước mặt cha phải chú ý một chút, đừng để lộ!" Lục Tiểu Cổn trầm giọng dặn dò, lo lắng cho người mẹ ngốc này!
"Sợ cái gì, không phải còn có con sao! Giật mẹ một chút thì đừng nói là uống say, cái cảm giác đó người c.h.ế.t cũng có thể bị điện giật sống lại! Thằng nhóc con đúng là ra tay được mà!" Diệp Kiều tức giận nói, cái cảm giác đó còn kinh hơn điện giật nữa!
Lục Tiểu Cổn thở dào.
"Con không thể giúp người cả đời!" Lục Tiểu Cổn tức giận nói.
"Nói bậy, cho dù con biết mất mẹ cũng sẽ nhanh chóng sinh con ra! Ý của con là dù con sinh ra cũng không có ký ức đúng không? Cũng không thể giúp mẹ như bây giờ đúng không?" Diệp Kiều tò mò hỏi.
"Không sao! Sau này mẹ sẽ chú ý, sẽ không bị lộ đâu! Còn nữa, con cũng đừng sợ, cho dù con sinh ra không có năng lực thì mẹ cũng có khả năng che chở cho con!" Diệp Kiều vội vàng nói tiếp, cô sẽ không giống như kiếp trước không bảo vệ được Lục Tiểu Cổn.
Đời này, cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con trai mình và Lục Bắc Kiêu!
Lục Tiểu Cổn im lặng.
Đồ ngốc Diệp Kiều, con cũng không biết mình có thể đầu thai được không. Trước kia nói thế đều lừa người, sợ người tự trách thôi!
Bảo người dùng áo mưa là sợ người và cha sẽ sinh đứa trẻ khác, con sẽ ghen tị mất...
"Kiều Kiều, người và cha kiếp trước nữa cũng là một đôi, con cũng là con của hai người, đều là duyên phận. Cho nên chúng ta nhất định phải có người!" Cuối cùng Lục Tiểu Cổn lại lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, nghe rất già dặn.
Diệp Kiều sửng sốt.
Kiếp trước nữa...
Coovaf Lục Bắc Kiêu cũng là một đôi?!
Cô nhớ tới nốt ruồi chu sa trên trái tim mình, cô và Lục Bắc Kiêu đã quấn lấy nhau ba kiếp rồi sao?!
Còn có Lục Tiểu Cổn...
Rõ ràng kiếp trước cô không muốn sinh bé ra, ghê tởm bé như vậy, kết quả là khi trùng sinh, Lục Tiểu Cổn còn đến bảo vệ cô...
"Diệp Kiều, người đừng khóc! Không cho người khóc! Khóc mắt sưng lên mai sẽ xấu lắm! Cô dâu của cha con phải xinh đẹp!" Lục Tiểu Cổn thấy cô che miệng muốn khóc thì mạnh mẽ ra lệnh.
Cổ họng Diệp Kiều nghẹn ngào, "Lục Tiểu Cổn, kiếp trước nữa mẹ và cha con như thế nào? Chúng ta yêu nhau hay hành hạ nhau, ai thua ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-435.html.]
"Con không nhớ rõ, quan trọng nhất là kiếp này! Người không được nghĩ nhiều như vậy! Cho dù là kiếp nào cha cũng yêu người, hai người là duyên trời định! " Lục Tiểu Cổn kiên định nói.
"Diệp Kiều, sau này người sẽ gặp phải những chuyện tồi tệ và khó khăn hơn, phải dựa vào người và cha đồng tâm hiệp lực giải quyết! Con không thể giúp người..."
Nghe Lục Tiểu Cổn nói vậy, trái tim Diệp Kiều đột nhiên đau đớn dữ dội. Lúc này cô mới ý thức được Lục Tiểu Cổn sẽ biến mất, đang từ biệt cô!
Cô vẫn cho là chờ khi cô có thai Lục Tiểu Cổn mới biến mất
Mặc dù cô sẽ sinh ra bé thật sự nhưng vẫn có cảm giác không nỡ mãnh liệt...
Nước mắt không thể ngừng chảy, cô khóc, "Lục Tiểu Cổn... Chừng nào con quay vè! Mẹ, mẹ mặc kệ thời gian kiếp trước, mẹ nhất định sẽ nhanh chóng sinh con ra!"
Trong đầu cô đều là cảnh tượng Lục Tiểu Cổn giúp đỡ trong ba năm cô sống lại...
Lục Tiểu Cổn lạnh lùng, xấu bụng, kiêu ngạo, ngoài mặt thì ra vẻ ghét cô nhưng trong lúc cô gặp nguy hiểm thì giúp đỡ cô, luc cô thức khuya học bài thì giục cô đi ngủ, lúc cô đang chán thì phát nhạc cho cô nghe, lúc cô đau bụng sinh lý thì giúp cô đỡ đau, lúc cô ngủ thiếp trên giường thì đắp chăn cho cô...
Ngoại trừ lần đầu tiên xuất hiện, cậu đều không gọi cô là "Mẹ", vẫn luôn gọi cô là "Diệp Kiều" "Đồ ngốc Diệp Kiều" "Diệp Kiều thối"!
"Diệp Kiều, con cũng không biết lúc nào con sẽ ra đời!" Lục Tiểu Cổn nói thật.
Con của Diệp Kiều thối nhất định là cậu sau?!
Phải là cậu!
Không thể là đứa trẻ khác được!
Cậu sẽ lớn nhanh, đi làm lính giống cha, trở thành lính đặc chủng ưu tú nhất!
Mặc dù Lục Tiểu Cổn không biết mình có thể đầu thai thành con của cha mẹ không nhưng trong lòng đã ngang ngược muốn vậy.
"Sao con lại không biết?! Lục Tiểu Cổn, con vẫn sẽ là con của mẹ đúng không?! Chắc chắn! Nhất định phải là con của ẹm!" Diệp Kiều hỏi, giọng như đang thì thầm.
Lục Tiểu Cổn im lặng.
"Lục Tiểu Cổn, trong lòng con vẫn giận mẹ cho nên không chịu gọi mẹ là mẹ đúng không..." Diệp Kiều dựa vào chiếc giường mềm phong cách châu u, hai tay ôm gối, ngẩng đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi, khàn giọng nói.
"Không phải! Đồ ngốc! Không được khóc!" Giọng của Lục Tiểu Cổn vẫn kiên cường, đúng là đồ ngốc!
Gọi người là "Diệp Kiều", "Đồ ngốc Diệp Kiều", "Diệp Kiều thối" rõ ràng có cảm giác rất cưng chiều mà!
"Mẹ biết, thật ra Lục Tiểu Cổn rất yêu mẹ, nếu không sẽ không đến đây bảo vệ mẹ. Con chỉ lạnh lùng, kiêu ngoại, không nói lời dễ nghe với mẹ thôi!" Diệp Kiều khóc nói, "Lục Tiểu Cổn, mẹ không muốn để con đi....Con đừng biến mất có được không? Con đi rồi mẹ làm sao bây giờ?"
Lục Tiểu Cổn đã trở thành một phần cuộc sống của cô, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ ra sao nếu không có cậu!
Đồ ngốc Diệp Kiều vẫn rất thông minh biết cậu không ghét cô thật!
"Người còn có cha, có nhiều bạn bè, người lớn yêu thương mẹ! Mẹ còn phải học, đi làm, chiến đấu với với kẻ xấu, cứu cha, cứu các chú! Diệp Kiều, con không có năng lực nhất định sẽ phải biến mất!"
Con cũng muốn ở lại, muốn bên mẹ mãi mà đồ ngốc!
Con cũng không nỡ bỏ người mà, mẹ ngốc!
Diệp Kiều bật khóc nức nở, lần cuối cùng cô khóc đến thương tâm đến vậy là ba năm trước lần đầu Lục Tiểu Cổn xuất hiện, lần này cô còn đau khổ hơn lần đó!
Mặc dù biết cậu sẽ trở về, trái tim vẫn đau...
"Lục Tiểu Cổn, con về sớm một chút có biết không?! Mẹ sẽ sớm sinh con ra, con lớn nhanh một chút, chơi với cha con để anh ấy dạy con chơi bóng, đi b.ắ.n s.ú.n.g với con... Có biết không! Cha mẹ sẽ cho con một cái tên thật kêu, bình thường nói sinh con gái thật ra là trêu con thôi... Khi con lớn lên, đương nhiên phải chiều chuộng vợ rồi!" Cô nói không ngừng, dụ dỗ Lục Tiểu Cổn, hi vọng cậu sẽ về sớm một chút!
Lục Tiểu Cổn: Ừm, đều là việc cậu muốn làm!
"Diệp Kiều, thời gian không còn nhiều nữa, người nghĩ cho kỹ!" Lục Tiểu Cổn nói nghiêm túc.
Diệp Kiều sửng sốt một chút sau đó tiếp tục nghe cậu nói.
"Tay của chú Đại Ngốc bị tàn phế khi đang tháo gỡ b.o.m mìn, bị gài bẫy!"
"Cậu Diệp Thành được cử đến Trung Đông để duy trì hòa bình, sau đó bị một tổ chức vũ trang bắt giữ. Nhưng thực ra là bị người của Bọ cạp độc bắt đi, cậu ấy còn hi sinh sớm hơn cha, tất cả mọi người đều không biết..."
Giọng của Lục Tiểu Cổn ngày càng suy yếu, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Diệp Kiều cũng cảm nhận được giọng của cậu ngày càng yếu ớt, "Lục Cổn, mẹ biết con đang tạm biệt mẹ, con lộ ra những tin tức này sẽ làm tiêu hao năng lượng của con! Con để lại chút năng lượng ở bên mẹ có được không? Con còn chưa nhìn thấy cảnh tượng cha mẹ bước vào lễ đường mà!"
Lục Cổn lại không nghe cô, nói tiếp: "Mặc dù sau này cha làm sĩ quan huấn luyện nhưng có vài nhiệm vụ quan trọng đều cần cha và các chú trong Huyết Lang tham gia! Năm 2002 lúc thi hành nhiệm vụ chú Phương Trác đã trúng bẫy của Bọ cạp độc, c.h.ế.t thảm. Chú Giang Hải cũng bị gãy chân, sau khi chuyển nghề thì cuộc đời khốn khó, cha vẫn luôn giúp chú ấy! Sau khi chú Hà Phong chuyển nghề làm cảnh sát, bị Bọ cạp độc trả thù, tai nạn giao thông chết."
"Năm 2008, vũ khí sinh hóa mới nhất do K2 phát triển ra mắt và được giao dịch cho nhiều bên. Lúc giao dịch ở biên giới, cha dẫn theo đội viên của cha đến bắt Bọ cạp độc, lúc quyết đấu với gã thì bị cơn tức giận bùng nổ, mất đi năng lực phán đoán bị Bọ cạp độc đả thương. Cha bị gã nhốt vào căn hầm đầy vũ khí sinh hóa, để ngăn cản các thành viên trong đội cứu cha đã tự sát..."
"Diệp Kiều, kiếp trước mẹ bị tai nạn giao thông cũng là người của K2 làm...."
"Lục Cổn! Kiếp này cha con sẽ không chết! Mẹ cũng sẽ không ngồi tù! Cũng sẽ không có tai nạn giao thông!" Cô nói chắc nịch, trái tim đau đớn vì Lục Bắc Kiêu của kiếp trước!
"Vâng! Sẽ vậy! Diệp Kiều, không cho người khóc!" Giọng của Lục Cổn vẫn rất ngang ngược.
Diệp Kiều lau nước mắt, cười xong nước mắt lại rơi nhiều hơn, "Mẹ không khóc, không khóc..."
"Diệp Kiều, người là Queen, người phải kiên định, không được cúi đầu vương miện sẽ rơi! Yêu cha là giúp đỡ tốt nhất với cha rồi!" Ở trong lòng Lục Cổn, mẹ cậu thực sự là nữ vương!
Diệp Kiều thực sự đã cười, chỉ là nước mắt rơi nhiều hơn, giả bộ là đứa trẻ lạnh lùng kiêu ngạo, ngoài lạnh trong nóng cái rắm gì, ngoài miệng nói ghét bỏ cô, trong lòng lại xem cô là nữ vương...
"Mẹ nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi!" Giọng cô khàn khàn.
"Mẹ, Te amo!" Giọng nói trẻ con non nớt của Lục Cổn vang lên, không còn lạnh lùng, kiêu ngạo, chỉ còn giọng điệu của một đứa trẻ bốn, năm tuổi.
"Cái gì? Cổn Cổn, con nói gì? Mẹ không nghe thấy!" Cô sửng sốt một chút, vội hỏi lạnh nhưng thật ra là nghe thấy.
“Mẹ, Te amo!” Nước mắt Diệp Kiều rơi như nước mưa, tay che miệng, Lục Cổn lạnh lùng cuối cùng đã gọi cô là "Mẹ".
"Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ,,,," Lục Cổn vẫn gọi tên cô, giọng ngày càng ngày càng nhỏ, đến tận khi biến mất... Cậu biết cô vẫn luôn muốn cậu gọi cô là "Mẹ".
"Lục Cổn!" Cô lớn tiếng gọi, lao khỏi giường muốn đi ra ngoài, tư thế đuổi theo lục Cổn, còn chưa đứng lên đã ngã xuống giường, mí mắt nặng nề, hai mắt nhắm lại nhanh chóng ngủ thật say...
--
Lúc tỉnh lại trên người còn đắp chăn bông.
"Lục Cổn, con vẫn còn đó đúng không?" Cô kích động nói.
Nhưng trong phòng vẫn yên tĩnh, không ai đáp lại cô.
Không khóc, không khóc, hôm nay là người cưới của cô là Lục Bắc Kiêu, không được khóc, không được buồn...
Lục Cổn không muốn nhìn thấy vẻ đau khổ của cô, cậu sẽ còn quay lại, sẽ nhanh chóng quay về, là một em bé trong tuần trăng mật!
Lúc soi gương phát hiện ra mắt không có dấu hiệu đã khóc, trông vẫn tràn đầy sức sống!
Sau khi rửa mặt xong, nhân viên makeup đến, ô lấy trang sức, vừa mở ngăn kéo ra thì thấy trên đó có một tờ giấy có vẽ minh họa bằng bút chì, cô dâu mặc váy cưới và chú rể mặc quân phục đang ngước nhìn, trong đám mây trắng là một cậu bé tinh nghịch....
"Mãi mãi gắn bó với nhau, chúng ta sẽ cùng nhau già đi"
Nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, là lời chúc của con trai họ.